QUYỂN 10 Cực nhạc chi địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngươi đứa nào cũng rất hiếu thuận có thể thường nhớ tới nàng, không uổng công nàng tâm tâm niệm niệm thương yêu các ngươi như vậy."

Bạch Ngọc Đường nghe xong lại càng phiền muộn.

"Sao vậy?" Di bà thắc mắc nhìn hắn : "Sao cứ buồn bã ỉu xìu vậy."

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi nàng: "Di bà, người nói nếu Ngũ di muốn để lại thứ gì đó cho con thì nàng sẽ giấu ở đâu?"

"Hài tử ngốc, nếu nàng muốn để lại thứ gì đó cho ngươi thì giấu để làm gì?"

Bạch Ngọc Đường nghĩ Di bà có lẽ cũng lớn tuổi rồi nên nghe không hiểu, đứng lên vỗ vỗ vạt áo, nhưng đột nhiên trong lòng lại thịch một cái _ Di bà nói không sai, nếu Ngũ di muốn để lại đồ cho mình thì giấu để làm gì?

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường quay người nhoáng một cái .

Di bà vừa mới nhấc rổ lên, quay qua lại sợ tới mức "Nương a" một tiếng _ Bạch Ngọc Đường đã biến mất.

Thở dài, Di bà lắc đầu đi về: "Đám trẻ bây giờ đứa nào đứa nấy đều vội vàng như vậy..."

Bạch Ngọc Đường chạy về thư phòng của mình, căn phòng này là nơi Ngũ di thường đến nhất.

Gian phòng này thường xuyên có người tới quét dọn nên rất sạch sẽ. Bạch Ngọc Đường đứng ở giữa phòng nhìn chung quanh một vòng. Cuối cùng tầm mắt dừng trên một con mèo bằng gốm ngồi trên bồn hoa ở góc tường.

Con mèo này là rất lâu trước kia Ngũ di tặng hắn, năm đó hắn cũng cảm thấy kì lạ, bất quá con mèo gốm này thật sự rất khả ái. Hơn nữa sau này càng nhìn lại càng thấy giống Triển Chiêu, vì thế hắn liền để nó ở một nơi dễ thấy.

Bạch Ngọc Đường đi qua, nhấc con mèo kia lên xem, lại lắc lắc... Hai hàng lông mày khẽ nhíu, lật ngược con mèo lại, gõ nhẹ lên chỗ bụng gần đuôi hai cái _ hình như bên trong rỗng ruột. Bạch Ngọc Đường mỉm cười, nắm đuôi mèo, nhẹ nhàng xoay...

"Cạch" một tiếng, đuôi mèo mở ra, là mở mà không phải gãy... Bạch Ngọc Đường vui mừng, nguyên lai mèo gốm là một cái bình.

Nhìn vào bên trong, Bạch Ngọc Đường rút ra một thứ... là một ống trúc nhỏ, có chút giống hoả tập. Mở ống trúc ra, bên trong có một cuộn vải màu đen.

Bạch Ngọc Đường lắc lắc miếng vải đen, có chút khó hiểu... Miếng vải đen tuyền, sáng bóng, mềm mại, nhìn không ra làm từ gì, có cảm giác như khăn tay, nhưng bên trên lại không có chữ hay hình vẽ.

Bạch Ngọc Đường cầm miếng vải đen soi dưới nến, không có chữ ẩn, thả vào nước, không thấm nước, rất kì quái.

Lại cầm con mèo lên, sờ tay, bóp chân, nhéo tai...

Đúng lúc này, Hàn Chương đẩy cửa tiến vào: "Lão ngũ à, còn chưa ngủ..."

Bạch Ngọc Đường quay lại, cùng Nhị ca nhà mình bốn mắt nhìn nhau.

Hàn Chương nhìn chằm chằm con mèo gốm đang bị " chà đạp" trong tay Bạch Ngọc Đường, khóe miệng giật giật: "Kia.. ngủ sớm một chút, Nhị ca không quấy rầy ngươi." Nói xong chạy biến. =))))

Bạch Ngọc Đường thở dài, để mèo gốm xuống, cầm miếng vải đen ngồi xuống bàn ngẩn người _ Ngũ di thiên tân vạn khổ giấu một miếng vải đen cái gì cũng không có vào trong con mèo gốm này để làm gì?

...

Triển Chiêu cắn màn thầu, bất mãn nhìn đám cao thủ Thiên Đô hội quấy rầy mình dùng cơm.

Phong Thủ Lý vốn cũng định hỗ trợ, nhưng vừa thấy Triển Chiêu giao thủ liền phát hiện công phu của Triển Chiêu so với đám người Thiên Đô này cao hơn rất nhiều, vậy nên cũng lười quản. Dù sao hắn cũng từng nghe nói Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ là hảo huynh đệ, công phu cũng không kém. Có thể khiến Triệu Phổ coi trọng xem làm hảo huynh đệ thì tuyệt đối không phải hạng xoàng.

Hàn Thường Tại khoát tay, ra hiệu cho đám cao thủ Thiên Đô hội lui lại, đánh giá Triển Chiêu: "Quả nhiên danh bất hư truyền, Triển đại nhân vì sao không đi Hắc Phong thành mà lại mang theo Tiểu vương gia ngàn dặm xa xôi chạy tới khách điếm chim không thèm ngó này?"

Triển Chiêu ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn cơm, chậm rì rì hỏi lại: "Hàn Đô Thống cũng vậy, không ở Thổ Phiên bận rộn công vụ, ngàn dặm xa xôi mang theo Tiểu quận chúa đến khách điếm chim không thèm ngó này là vì sao?"

Ánh mắt Hàn Thường Tại trầm thêm vài phần: "Triển đại nhân, hảo nhãn lực."

Triển Chiêu còn muốn nói gì đó, vừa há miệng liền bị Tiểu Tứ Tử chớp đúng thời cơ gắp đồ ăn vào miệng.

Triển Chiêu đành phải phồng má nhai, nhắc nhở Tiểu Tứ Tử: "Ta đang ăn mì mà."

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm giúp hắn lau nước canh dính bên khoé miệng, vừa nói: "Miêu Miêu, ở trong này có vài người đang trúng độc đó."

Tiểu Tứ Tử bâng quơ không nhanh không chậm nói một câu, xung quanh lại "Rầm" một tiếng, tất cả mọi người buông bát đũa, yên lặng quay qua nhìn Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu đỡ trán lắc đầu thở dài _ tiểu ngốc tử này quả nhiên có phong thái của Công Tôn, cũng không biết bụng nó màu trắng hay màu xám, nhưng hắn biết khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này rất gạt người!

"Trúng độc cái gì?" Phong Thủ Lý khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử lấy tiểu hà bao trước đó Công Tôn đã cho bé, mở tùi, lấy ra mấy phương thuốc: "Phụ thân có thử đoán vài loại bệnh, phỏng chừng là loại này." Nói xong, bé lấy ra một tờ đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm lấy nhìn, chỉ thấy trên giấy viết nguyên nhân bệnh và cách giải độc _ Hắc thi bệnh.

"Hắc thi bệnh ?" Triển Chiêu khó hiểu hỏi Tiểu Tứ Tử: "Đây là bệnh gì?"

"Hắc thi bệnh là bệnh do thi độc tạo thành. Tỉ dụ như trộm mộ hoặc là người thường niên tiếp xúc với thi thể rất dễ mắc phải, bệnh trạng (triệu chứng) chính là trên người xuất hiện hắc khí, sau đó môi tím đi, thân thể từ từ suy yếu, luôn cảm thấy khô miệng và mệt mỏi, cuối cùng khi chết sẽ biến thành một cỗ thây khô đen. Từng có một vài thôn trang bị dịch này, vì thế cả thôn đều là thây khô, rồi bị người khác truyền đi là Thôn cương thi gì đó."

Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu: "Quá trình phát bệnh chắc rất chậm phải không?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu: "Nhưng nếu lấy gan người chết do Hắc thi bệnh phơi khô nghiền thành phấn, hơn nữa trộn thêm vài chất kịch độc sẽ biến thành Hắc thi tán, cái đó mới là kịch độc. Nó có thể khiến người khác trong nháy mắt độc phát sinh vong, biến thành cương thi."

Triển Chiêu vuốt cằm: "Hoá ra là có chuyện như vậy."

Hàn Thường Tạinghe rất rõ ràng, hắn cũng có nghe nói phụ thân vị tiểu vương gia này là thần y, hơn nữa miêu tả hắc thi bệnh của bé quả thực rất giống tử trạng của hoàng tử nhà hắn.

"Vậy vì sao tiểu vương gia lại nói ở đây có người trúng độc?" Phong Thủ Lý hỏi Tiểu Tứ Tử.

"Hắc thi tán rất độc!" Tiểu Tứ Tử nói: "Bình thường nếu muốn hạ độc phải rất cẩn thận, bằng không chính mình cũng sẽ nhiễm bệnh." Nói xong, bé vươn tay chỉ chỉ một nhóm ngoại tộc mặc trang phục ma phỉ đang ngồi cách đó khá xa cúi đầu dùng cơm: "Mấy người kia trán có màu đen, hơn nữa răng cũng đen, còn có tóc khô héo, có bệnh trạng của Hắc thi bệnh!"

Mọi người soạt một tiếng đồng loạt nhìn lại, những ma phỉ kia theo bản năng nắm chặt đao.

Hàn Thường Tại cau mày: "Nguyên lai là các ngươi hạ độc!"

Tiếng nói vừa dứt, nhóm ma phỉ liền nhảy lên, tựa hồ muốn phá cửa sổ xông ra.

Nhưng còn chưa tới gần cửa sổ, Hàn Thường Tại đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Phong Thủ Lý thiêu mi, quăng cho Triển Chiêu một ánh mắt _ công phu của Hàn Thường Tại này đúng là không tệ.

Triển Chiêu nhìn Hàn Thường Tại đang xuất chiêu cản nhóm ma phỉ, khóe miệng vô thức cong lên, vươn tay khẽ nhéo má Tiểu Tứ Tử: "Giỏi thật nha."

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm đẩy cho Triển Chiêu đĩa rau. Triển Chiêu vừa ăn vừa bĩu môi _ Hàn Thường Tại này có vấn đề.

Chương 3: Địa bàn của ai

Sở dĩ Triển Chiêu nói Hàn Thường Tại có vấn đề là vì võ công của hắn.

Võ công của hắn rất đặc biệt, Trung Nguyên hiếm gặp, nhưng Triển Chiêu từng gặp... hơn nữa còn là mới đây.

Đợt trước ở Đại Lý, Bạch Ngọc Đường một mình đấu với lão quái vật Lục Điểu, võ công đối phương dùng chính là loại võ công này, theo như Ân Hầu nói thì loại võ công này là của Cực Lạc môn.

Hàn Thường Tại ở Thiên Đô hội Tây Hạ ít nhiều gì cũng là tướng, sao lại biết võ công Cực Lạc Môn?

Thân thủ của mấy tên ma phỉ kia cũng không phải tệ, nhưng võ công của Hàn Thường Tại lại quá bí hiểm.

Triển Chiêu vừa nhìn vừa nhíu mày – cứ cảm thấy âm dương quái khí nha, người nọ cũng đâu có dùng võ công tà môn gì đâu, nhưng vì sao trong chưởng phong lại có độc, chưa kể nội lực còn rất kinh người.

Triển Chiêu đang chuyên tâm, Tiểu Tứ Tử gắp một đũa rau xào đưa đến bên miệng hắn, cánh tay ngắn ngủn run run: "Miêu Miêu ~"

Phong Thủ Lý ở một bên nhìn mà nuốt nước miếng, tâm nói – ngoan quá đi ~ tiểu vương gia khả ái muốn chết luôn à ~ phong cách trái ngược hẳn với Triệu Phổ luôn.

Tiểu Tứ Tử là vì trước khi đi Bạch Ngọc Đường đã dặn bé, hắn nói sau khi đến đại mạc sợ Triển Chiêu không hợp khí hậu, nhờ bé chăm ăn mặc ngủ giùm con mèo nhà mình, Tiểu Tứ Tử đương nhiên phải tận hết chức trách chiếu cố Triển Chiêu.

Ngay lúc Triển Chiêu há miệng ngậm lấy đũa rau xào, đồng thời, đám ma phỉ đã đầu thân xa nhau.

Tiểu quận chúa ngồi cùng Hàn Thường Tại vỗ tay: "Giết rất hay!"

Triển Chiêu nhíu mày... nhìn thi thể đám ma phỉ trên mạt đất, lại nhìn nha đầu nọ mắt sáng rực, có chút phản cảm, quận chúa này tâm địa ác độc thật.

Hàn Thường Tại thu chiêu, bỗng nhiên làm một cái thủ thế với thuộc hạ xung quanh.

Triển Chiêu không hiểu nó có nghĩa gì, nhưng Phong Thủ Lý lại chau mày.

Đồng thời, một gã thủ hạ lấy ra một quả trúc định thổi vài tiếng. Âm thanh bén nhọn làm tất cả mọi người phải nhíu mày.

Tiểu Tứ Tử che tai khó hiểu, cây sáo này thật khó nghe.

Triển Chiêu hỏi Phong Thủ Lý: "Đó là cái gì vậy? Còi hiệu à?"

Phong Thủ Lý nhấc đao, phất tay với đám thủ hạ còn đang muốn bài bạc bên bàn: "Rút!"

Lúc này, mọi người trong khách điếm đồng loạt "Soạt" một tiếng đứng dậy, thu dọn đồ đạc có vẻ muốn chạy trước.

Hàn Thường Tại lại cười lạnh một tiếng: "Ai cũng không được đi, hôm nay liền cùng nhau tiễn Tiểu vương gia một đoạn đi."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Triển Chiêu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa.

"Là mã đội Thổ Phiên, binh mã của Thiên Đô hội." Phong Thủ Lý trầm giọng nói với Triển Chiêu: "Ngươi mang theo Tiểu vương gia đi trước, chúng ta cản cho ngươi."

Triển Chiêu vẫn còn đang cầm đũa gắp rau, khó hiểu hỏi hắn: "Vừa rồi không phải ngươi nói rút sao? Sao lại không rút ?"

Phong Thủ Lý xấu hổ cười cười: "Tình hình này còn rút được sao, nghe nói khinh công của ngươi rất tốt, mau trở về kêu Triệu Phổ đến giúp."

Triển Chiêu thấy Tiểu Tứ Tử đặt đũa xuống, hỏi bé: "Ăn no chưa?"

"No rồi." Tiểu Tứ Tử gật đầu.

"Uống thêm miếng canh?"

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, lại cầm thìa lên ăn canh.

Khoé miệng Phong Thủ Lý giật giật, tâm nói – Triển Chiêu, lão nhân gia ngài không sốt ruột tí nào hả, tiểu hài nhi này có thân phận rất tôn quý đó, vạn nhất bị Thổ Phiên bắt đi, chẳng phải sẽ có thể lấy ra uy hiếp Triệu Phổ sao?

Phong Thủ Lý nghi hoặc, Hàn Thường Tại bên kia cũng nghi hoặc, hắn có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu: "Triển đại nhân, tựa hồ đã đoán được trước."

Triển Chiêu không nhanh không chậm hỏi lại: "Hàn Đô Thống ra ngoài mà cũng mang theo nhiều nhân mã như vậy sao?"

Hàn Thường Tại chậm rãi đi tới bên bàn: "Trùng hợp thôi."

"Nga..." Triển Chiêu gật gật: "Ta tin ngươi đụng phải chúng ta chỉ là trùng hợp, bất quá ngươi đoán coi có khi nào Triệu Phổ cũng trùng hợp ở ngay gần đây không?"

Hàn Thường Tại ngẩn người.

"À mà, Triệu Phổ tính sau đi, trước có ngươi nói xem có khi nào binh mã của Triệu Phổ đang trùng hợp ở ngay cạnh đây không nhỉ?" Triển Chiêu chống cằm nhìn hắn: "Ta nghe nói người quân chủ Thổ Phiên thương yêu nhất không phải nhi tử, mà là một khuê nữ, không bằng... thỉnh Hàn Đô Thống và quận chúa đến Hắc Phong thành làm khách được không?"

Hàn Thường Tại sửng sốt, nhíu mày nghĩ nghĩ: "Ngươi muốn lừa ta ?"

Triển Chiêu nhướn mi: "Ngươi tin hay không cũng được, đầu năm nay luyến tiếc hài tử bộ bất trứ lang*, Triệu Phổ có phải là người chịu để bị thiệt hay không, ngươi so với ta hẳn là rõ hơn."

*Muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càng phải trả một giá đắt xứng đáng.

"Triển Chiêu..." Thần sắc trên mặt Hàn Thường Tại thay đổi: "Ngươi muốn xướng (diễn) không thành kế cho ta coi?"

Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ bụng: "Lúc đầu đúng là có xướng (gọi món), bất quá lúc này no rồi."

Hàn Thường Tại thoáng chần chờ một chút... cho dù hắn có mấy trăm nhân mã bên ngoài, nhưng muốn đối phó Triển Chiêu và Phong Thủ Lý cộng thêm mấy tên thủ hạ cũng không phải chỉ một một thời gian ngắn là có thể xong. Nếu Triệu Phổ an bài nhân mã ở phụ cận, đến lúc đó nói không chừng thật sự sẽ bị hắn một lưới bắt hết. Hơn nữa, nghe nói Triệu Phổ rất yêu thương tiểu tử Tiểu vương gia này, ngay cả Hoàng đế Triệu Trinh và Thái Hậu cũng rất thích nó... vậy Triệu Phổ sao có thể yên tâm để Triển Chiêu mang theo nó đến đây một mình?

Phong Thủ Lý thấy Hàn Thường Tại do dự, trong lòng âm thần tán thưởng Triển Chiêu, Triển Chiêu quả nhiên là người từng trải, đang trong hoàn cảnh nguy cấp mà cũng không kích động lấy một chút, dùng nghi binh chi kế, lúc này Hàn Thường Tại chỉ e khó quyết định rồi.

"Hừ."

Chính lúc này, tiểu quận chúa kia chậm rì rì nói một câu: "A Đạt, lên nóc nhà nhìn xem phạm vi mười dặm có binh mã không."

A Đạt lập tức mở cửa sổ nhảy ra.

Tiểu quận chúa hai tay nâng cằm, trừng Triển Chiêu, cứ như có thù oán gì đó: "Ngươi muốn hì ta a? Nói cho ngươi biết, bản quận chúa còn lâu mới tin, lát nữa a, móc mắt ngươi ra ném cho diều hâu ăn, tiểu tử này thì mang về, cho vào chảo dầu ."

Khóe miệng Triển Chiêu nhẹ nhàng giật a giật – này là quận chúa kiểu gì vậy? !

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn tiểu quận chúa hung tợn trừng mình, bé cũng không còn nhỏ, lời đối phương đương nhiên nghe hiểu hết, kinh ngạc há miệng: "Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy nha, chúng ta cũng đâu có cừu oán gì."

"Thì thế nào? Ta ghét nhất là tiểu hài tử!" Tiểu quận chúa hung tợn nắm tay: "Đặc biệt là tiểu hài tử người Tống!"

Vốn dĩ lá gan Tiểu Tứ Tử rất nhỏ, bất quá thấy đối phương cũng chỉ là một nha đầu mới hơn mười tuổi là cùng, vì thế hảo nam không cùng nữ đấu, không thèm để ý đến nàng nữa.

Phong Thủ Lý có chút ngoài ý muốn, hỏi Tiểu Tứ Tử: "Oa, lá gan ngươi cũng không nhỏ a !"

Tiểu Tứ Tử bĩu môi: "Có gì phải sợ, khi đi Cửu Cửu đã nói với ta, nơi này là địa bàn của hắn."

Triển Chiêu mỉm cười, Phong Thủ Lý gật đầu, quay đầu nhìn Hàn Thường Tại, ý tứ – ngươi xác định vẫn muốn ở lại?

"Công chúa, phụ cận không có phục binh !"

Lúc này, A Đạt trở về, hồi bẩm cho Tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa kia mím môi cười, có vẻ đắc ý.

Hàn Thường Tại thấy Triển Chiêu vẫn như cũ gặp biến không sợ, nhưng nhìn Phong Thủ Lý cau mày, trong lòng nghĩ – thường nói Triển Chiêu khôn khéo tài giỏi, hay là hắn thật sự đang dùng kế nghi binh, tận dụng thời cơ, làm mình mất cơ hội tốt!

Nghĩ thế, hắn khoát tay, ý bảo thủ hạ động thủ.

Một đám võ sĩ Thiên Đô hội bao vây bàn bọn Triển Chiêu đang ngồi.

Triển Chiêu một chút cụng không để ý, rút kiếm ra khỏi vỏ, chẳng qua lần này hắn không chút lưu tình, phàm là ai dám tới gần đều tặng một kiếm.

Phong Thủ Lý nhìn mà hoa cả mắt .

Hàn Thường Tại khẽ nhíu mi, Triển Chiêu dùng Nhất thủ kiếm! Cái gọi là Nhất thủ kiếm, chính là một kiếm đoạt mệnh.

Kiếm pháp cần nhanh, đao pháp cần mạnh. Thay lời khác nói, muốn dùng kiếm tốt người phải khôn khéo, muốn dùng đao mạnh người cần khí phách. Vừa rồi Triển Chiêu giao thủ với vài thủ hạ Thiên Đô hội cũng đã nắm được toàn bộ võ công chiêu thức của bọn họ, hơn nữa còn tranh thủ tìm ra nhược điểm. Vì thế lần này so chiêu, hắn đều nhắm vào nhược điểm mà tấn công, mỗi một kiếm lại đánh ngã một người.

Đảo mắt không quá một lát, đám võ sĩ Thiên Đô hội đã lết đầy đất, Triển Chiêu ngồi bên bàn, vẫn như cũ một tay nâng cằm, còn tiện tay lau miệng cho Tiểu Tứ Tử vừa uống canh xong.

Phong Thủ Lý lập tức cảm thấy như được đại khai nhãn giới, vỗ tay tán thưởng: "Hảo công phu !"

Triển Chiêu mỉm cười: "Phong huynh quá khách khí, chúng ta uống một chén."

Nhân duyên của Triển Chiêu từ trước đến nay luôn rất tốt, Phong Thủ Lý nhìn hắn thế nào cũng thấy rất thuận mắt, rượu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu. (Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu)

Lúc này, Hàn Thường Tại nhìn Triển Chiêu cũng đã nổi lên vài phần sát tâm, nguyên bản một Triệu Phổ đã rất đáng hận, nay lại thêm một cao thủ, tên Triệu Trinh kia ngu ngốc như nhược nhưng sao trong triều lại có nhiều cao thủ như vậy chứ. Triển Chiêu không trừ ngày khác tất thành hậu hoạn.

Nghĩ đến đây, hắn nâng tay, tất cả cửa sổ đều mở tung.

Phong Thủ Lý nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy khắp nơi đã bị binh mã Thổ Phiên bao quanh, đám binh tướng tay cầm cung tiễn nhắm vào Triển Chiêu trong phòng.

Phong Thủ Lý không uống nổi nữa, có cần phải vậy không? Hàn Thường Tại này có tiếng là âm ngoan, xem ra giờ hắn đang muốn chém tận giết tuyệt, Triển Chiêu dù có lợi hại đến mấy cũng không thể cản nhiều tên như vậy đi? Nhưng đưa mắt nhìn ra xa, hoàn toàn không có chút bóng dáng binh mã của Triệu Phổ, Triển Chiêu đang hù hắn thật sao ?

Phong Thủ Lý quay qua nhìn Triển Chiêu, ý tứ – huynh đệ a, ngươi còn tuyệt chiêu nào không?

Kỳ quái là, Triển Chiêu bưng chén rượu, bộ dáng nhàn nhã, tựa hồ không đem binh mã bên ngoài để vào mắt.

Hàn Thường Tại nhìn bộ dán của hắn lại sinh ra vài phần nghi hoặc, muốn chịu chết sao?

"Triển Chiêu, nghĩ đến an toàn của Tiểu vương gia, không bằng theo ta đi Thổ Phiên một chuyến?" Hàn Thường Tại vẫn tiên lễ hậu binh*, dù sao một khi bắn tên làm oa nhi này bị thương thì phiền lớn, còn nếu chẳng may bắn chết, không uy hiếp không được Triệu Phổ không nói, có khi còn kích động Triệu Phổ dẫn theo thiên quân vạn mã chạy tới Thổ Phiên báo thù, vậy mất nhiều hơn được .

* trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng võ lực

Triển Chiêu cũng không biết có nghe hay không, nhấp một ngụm rượu, sau đó như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Tiểu Tứ Tử: "A? Tiểu Tứ Tử, Thạch Đầu và Tiễn Tử đâu?"

"A?" Tiểu Tứ Tử ngẩn người, nhìn trái nhìn phải: "Lại đào hầm đi đâu rồi nha?" Nói xong, bé chụm hai ngón tay, đưa lên miệng, huýt sáo một tiếng.

Tiếng huýt sáo của Tiểu Tứ Tử thanh thanh thuý thuý, ở giữa đại mạc trống trải truyền đi thật xa.

Triển Chiêu tiếp tục uống rượu.

Phong Thủ Lý không rõ, Thạch Đầu Tiễn Tử là ai? Chẳng lẽ lại là cao thủ.

Hàn Thường Tại cũng nghi hoặc, hắn phiêu liếc mắt ra xa một cái, không có binh mã.

Ngay lúc thở ra một hơi, đồng thời, tiểu quận chúa đột nhiên nhìn xung quanh: "Cái gì đang động vậy?"

Nguyên bản khách nhân trong điếm thấy gây nhau qua lớn đều trốn qua một bên, lúc này cũng cảm giác được toàn bộ mặt đất đều đang rung lên, như thể có cái gì ở bên dưới.

Còn đang khó hiểu, bỗng nhiên mọi người nghe thấy ngựa của binh mã Thiên Đô bên ngoài hí ầm lên.

Kế đó một vòng tròn lớn mặt đất bên ngoài khách sạn đột nhiên sụp xuống.

Tiếng ngựa hí không ngừng vang lên, có con bước hụt xuống hố, ngã chổng vó, đám kỵ binh cũng không khá hơn bao nhiêu, một đám mặt hướng lên trời.

Hàn Thường Tại cau mày.

"Nha!" Tiểu quận chúa đột nhiên nhảy dựng, bởi vì mặt đất dưới ghế của nàng đột nhiên đùn lên một ụ đất to.

Nàng vừa lui lại, mặt đất đã bị mở ra, sau đó là hai tiếng "Sưu sưu", hai thân ảnh dính đầy bùn đất từ dưới hố vọt lên, nhảy đến giữa phòng lắc mình.

Mọi người chau mày, bị hứng cả một mặt đầy đất.

Nhìn lại, chỉ thấy hai vật thể một đen một trắng, cực lớn tựa gấu nhảy xuống đất, nhún mấy cái đã đến trước mặt Tiểu Tứ Tử, phe phẩy cái đuôi to đùng cọ a cọ bé, vô cùng thân thiết.

"Ai nha má ơi." Phong Thủ Lý cả kinh nhảy sang một bên: "Này không phải con mẹ nó trảo li sao?"

Tiểu Tứ Tử xoa đầu Thạch Đầu và Tiễn Tử, gật đầu với Phong Thủ Lý.

Lại nói đại quân Triệu Phổ vừa đến đại mạc, Thạch Đầu và Tiễn Tử bắt đầu (hoang) dã lên. Trảo li vốn là động vật sinh trưởng tại đại mạc, chúng thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy