QNCB(29-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
người bảo vì trên thân vò rượu người ta khắc các loại hoa lá, chim muông, sơn thủy nên gọi là rượu hoa điêu (điêu trong tên rượu là điêu khắc); cũng có người nói nếu con gái chưa tới tuổi trưởng thành mà chết yểu – liền gọi là rượu “hoa điêu” (điêu ở đây là điêu tàn). Câu trên của Bùi Sanh có lẽ là “Hoa khắc, hoa cũng tàn lụi”. Thông cảm là mấy loại thi từ ca phú, chi hồ giả dã này tớ chịu :|

(2) Hai câu này vốn nằm trong bài thơ Bạc thuyền Qua Châu (Thuyền đỗ bến Qua Châu)

Kinh Khẩu Qua Châu nhất thuỷ gian
Chung san chỉ cách sổ trùng san.
Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn,
Minh nguyệt hà thời chiếu ngã hoàn?

Bản dịch thơ của Trần Thế Hào:

Qua Châu Kinh Khẩu nước xa bờ,
Trước dãy Chung San núi vẫn mờ.
Xuân đến Giang Nam làm biếc sóng,
Khi nào trăng mọc chiếu dòng thơ.

Còn một bản dịch 2 câu cuối là:

Cỏ xanh nhờ ngọn gió xuân
Khi nào trăng sáng chiếu bờ nam ta về

Hình ảnh cỏ hoa lan:

————————————————————————————————————-

Khi làm phần này, lần nào đọc tới câu :”Từ sau mùa đông năm đó, cái bàn bốn cạnh, ngồi thế nào cũng không đủ người nữa.” cũng rơi nước mắt. Khổ ghê cơ, bình thường thời tiết này đã bị chảy nước mũi rồi :-s
Phần này làm xong sớm, nhưng khổ cái phải tìm chú thích cho mấy câu thơ mà post muộn. Lúc mình quyết định làm phiên ngoại này cũng không để ý là đã sắp tới thời điểm chuyển giao, cuối năm mà post cái phiên ngoại buồn thiu người, ngại quá :(

Thôi, đã buồn cho buồn luôn, đổi lại nhạc nền thành bài “Hồng đậu sinh Nam quốc” – bài hát mà nhờ làm truyện này mình mới biết tới, “Hồng đậu sinh Nam quốc – Thử vật tối tương tư” là hai câu đầu tiên Hoán Khanh dạy Đậu Đậu viết chữ. Aizz …

Không rõ cảm tưởng của mọi người ra sao, nhưng hồi mình phát hiện ra tác giả viết thêm phiên ngoại, mình tưởng là bạn ấy viết để an ủi độc giả, ngày trước đã nghi giữa Dị Đạo Lâm và Bùi Sanh có gì gì đó rồi, cứ hy vọng là tác giả sẽ cho hai bạn một cái kết tốt đẹp cơ. Vừa đọc vừa hy vọng, cứ mỗi lần hai bạn gần nhau, lại nhen nhóm cơ hội, cứ thầm nghĩ: gần đến thế rồi, bước thêm 1 bước thôi, thêm 1 bước thôi mà … để rồi lần nào cũng thất vọng. Đến lúc Dị Đạo Lâm mất thì hy vọng tắt hẳn, chỉ có nước mắt chảy ra …  mình lại bị lừa, lừa đau lừa đớn, lừa thê lừa thảm …  không hy vọng thì có lẽ không xót xa đến thế :-<

Mình nghi là tác giả muốn dìm cả dàn nhân vật trong truyện này, một người cũng không thoát được … giờ thì bạn ấy còn ai để viết phiên ngoại nữa đây :-w

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC