Chương 1: Dâm quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nghe nói, quả nhân là một tên dâm quân 

Tên cũng chính như ý nghĩa, chính là một vị vua hoang dâm vô đạo

  Lời này quả nhân sống 18 năm cũng không phải mới nghe thấy lần đầu, nhưng mỗi lần nghe được, vẫn là thực sự phiền muộn 

Tiểu Lộ Tử lòng đầy phẫn nộ, làm bộ lấn tới: "Bệ hạ, những người đó thật càn rỡ!" Dưới chân thiên tử mà dám chê quân thượng, để tiểu nhân đưa người đi bắt bọn họ!" 

  Ta bất đắc dĩ khoát tay, ánh nhìn như không để ý lắm nhưng kỳ thực vẫn có chút thương tâm, rộng lượng mỉm cười.

"Thôi, chặn miệng lưỡi dân chúng còn khó hơn ngăn nước sông, cứ để cho bọn họ nói, quả nhân không thẹn với lòng mình là được. Dứt lời, gục đầu xuống, quay mặt nhìn về phía ngã tư đường ngoài cửa sổ, sờ sờ mu bàn tay mình, tự mình an ủi "Ngày xưa Trâu Kỵ khuyên Tề Hoàn Công nghe lời can gián, nói có thể giúp nhạo báng chuyện xấu nơi thành thị, mà nghe thấy có mình cũng vẫn ban thưởng(?). Nói đến chuyện này, những kẻ ngoài kia nhạo báng quả nhân cũng nên được thưởng. Như vậy đi, Tiểu Lộ Tử, ngươi ra nói với chủ quán trà, tiền trà hôm này đều để chúng ta thanh toán."

  Tiểu Lộ Tử liếc mắt thương hại nhìn ta một cái, tuân lời, bước ra cửa.

Cửa vừa mở ra, nháy mắt tiếng nói ngoài kia phóng đại gấp mấy lần, ầm ầm vọng đến.

"Cho nên nói a, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Minh Đức bệ hạ là một vị minh quân không tồi, nhưng việc nàng đem tất cả những thanh niên tài tuấn có chút tư sắc trong triều nhét vào hậu cung của mình cũng không phải là giả, các ngươi nói xem đương kim Thánh Thượng còn có thể ngồi yên được sao." Một người đàn ông cao giọng cười nói.

  Người còn sống, khó tránh khỏi mệt mỏi vì thanh danh.

Ta sống, cũng bởi thanh danh của mẫu thân nên mới mệt mỏi.

Bà thân là vị nữ đế thứ 18 của Trần quốc, có năm vị hôn phu cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng, chẳng qua bà không biết hài hòa (?), cả năm vị phu quân đều là đại thần trụ cột trong triều, người bên ngoài không biết nội tình, lại nói bà đem tất cả những trang tài tuấn có tư sắc trong triều đưa hết lên long sàng, đều khiển trách bà.

Kỳ thật, đó cũng là chuyện của bà. Có liên quan gì tới ta đâu. Lại còn có một đám người cố tình phụ họa.

  "Đúng vậy, đúng vậy. Năm năm trước, Thánh Thượng mới mười 13 tuổi, ở quỳnh lâm yến đã khiến Thám hoa lang phải nhảy cầu giữ thân trong sạch, thế chưa đủ, còn giáng chức hắn, đuổi khỏi kinh thành đẩy ra biên cương, các ngươi nói, thực sự gần vua như gần cọp a..."

Hợp khẩu vị ...(?)

Qủa nhân trong lòng thở dài, cúi đầu dắt ống tay áo, trong phút chốc trầm mặc không nói gì.

Năm đó, quả nhân tuổi dậy thì, là một cô gái ngây thơ, hồn nhiên, thám hoa lang kia là thiếu niên 16, chi lan ngọc thụ (*), quả nhân tâm còn chưa động, tay chân chưa nhấc, thiếu niên tuấn tú kia đã liều thân nhảy xuống Thanh Trì, quả nhân ngay cả diện mạo hắn như thế nào cũng chưa từng thấy rõ, cách hắn cũng đến 10 bước, đối với quảng đại quần chúng, việc này mà nói cũng không tránh khỏi rất kỳ quái.

  Chi lan ngọc thụ ( 芝蘭玉樹) Chi: một thứ cỏ thơm, lan: loài hoa đẹp, rất thơm. Cỏ chi và cỏ lan có hoa đẹp, tiết ra mùi thơm nhẹ nhàng hòa hợp với nhau.
■ Theo sách Khổng Tử Gia Ngữ: Dữ thiện nhân cư như nhập chi lan chi thất. Nghĩa là: Ở với người lành như vào nhà có cỏ chi cỏ lan.
Do đó, chi lan là để chỉ người hiền đức, người tốt hay tình bạn cao quí.
■ Theo Tấn thư, Tạ An thường khuyên răn con cái trong nhà. Con là Tạ Huyền thưa rằng: Tỷ như chi lan ngọc thụ, dục sử kỳ sinh ư đình giai nhĩ. Nghĩa là: Cũng ước như cây chi cây lan là những cây quí được mọc trước thềm nhà.
Do đó, chi lan cũng chỉ con hiền cháu quí. (Nguồn:caodaitoanthu.net)
–> Con cháu tài giỏi trong gia đình dòng dõi.

"Nay thanh niên tài tuấn trong triều, nhìn kỹ có Bùi tướng và Tô khanh, các ngươi nói, Bệ hạ có thể xuống tay với người nào?"

Sau đó là tiếng cười xấu xa....

May mà Tiểu Lộ Tử ngăn đón đúng lúc, không nếu để sau khi ta nghe được, sắc mặt khó đoán.

Ta gật đầu ủ rũ, đứng lên, đi theo sau Tiểu Lộ Tử ra khỏi cửa quán trà, trở lại đường lớn ở cửa Nam. (Nam môn đại nhai)

  Đúng là quang cảnh sau giờ Ngọ, mặt trời nửa ngả phía trên Sùng Đức cung, bóng người dưới nắng ngắn ngủn một đoạn, lại đang là thời điểm cuối xuân, tiết trời ấm lại, người đi đường cũng nhiều hơn, diện quần áo đủ mọi màu sắc, kiểu cách ăn mặc xinh đẹp thế này, vừa thấy đã biết là xuất phát từ mẫu thân ta.

Đại Trần ta phồn hoa nhất tại đế đô, mà phồn hoa tại đế đô đều tụ hết ở đường cái cửa Nam. Đường cái cửa Nam dẫn đến cửa cung, các đại thần vào triều đều phải đi qua nơi này. Phố dài 5 dặm, người xe nối tiếp có trật tự. Ngã tư hai bên đường đầy những cửa hàng, là nơi đốt tiền có tiếng ở đế đô. Bên trái đoạn giữa đường cửa Nam, đi qua Thông Thiên kiều lại là một cảnh tượng khác biệt.

Tĩnh lặng

Một loại xa hoa trầm ổn điệu thấp, cao quý bất động thanh sắc.

Bên này Thông Thiên kiều, Bạch Y hạng tuy rằng chỉ có 3 dặm ngắn ngủi, lại đầy nhà quyền quý đương triều ở, quan tứ phẩm trở xuống không có tư cách ở nơi này.

  Cũng phải thôi, quan viên ngũ phẩm ai mà chịu nổi, bên trái là đương triều Thừa tướng, đối diện Quốc sư mặt sắt.

Đến trước cửa phủ Quốc sư, Tiểu Lộ Tử tiến lên gõ cửa, lập tức liền có người giữ cửa.

" Ai đấy ? " Người này mở cửa, hồ nghi đánh giá hai người chúng ta, ánh mắt lướt qua mặt ta, nhất thời ngây dại. "Bệ, bệ hạ ...."

Ta mỉm cười gật đầu, "Nghe nói Quốc sư ôm đau liệt giường, quả nhân có ý đến thăm hỏi."

Không hổ là hạ nhân ở phủ Quốc sư, nhìn thấy quả nhân đích thân tới cũng không sợ tới mất hết phương hướng, tâm thần thoáng định rồi tự mình dẫn đường cho chúng ta đi vào.

  "Lão quốc sư là bị bệnh gì?" Ta hỏi gã sai vặt kia.

" Bẩm bệ hạ, quốc sư đại nhân bị phong hàn, Thái y dặn phải nghỉ ngơi hơn 2 ngày. " Người nọ cung kính đáp.

" Ta đây là cải trang vi hành, các ngươi không cần câu nệ. " Quốc sư nếu thân mình không khỏe, cũng không cần đến nghênh đón, đưa ta đi thăm ông là được."

Quốc sư cũng đã gần 70 tuổi, là nguyên lão 4 triều, đức cao vọng trọng, cả đời đều cống hiến cho giang sơn Đại Trần, trước khi mẫu thân thoái vị liền nói với ta, tôn trọng quốc sư như tôn trọng tổ phụ, tổ phụ bệnh nặng, ta làm cháu gái tự nhiên muốn tới ân cần thăm hỏi một phen.

  Sớm đã có người đi trước báo với quốc sư, lúc ta tới, quốc sư đã mặc áo đứng dậy, muốn quỳ gối hành lễ, liền được ta hai tay nâng dậy.

" Quốc sư mang bệnh trong người, không cần đa lễ! Dọn chỗ, dọn chỗ!"

Đằng sau, gã sai vặt thông minh mang tấm đệm mềm đỡ quốc sư ngồi xuống.

Ta tinh tế nhìn quốc sư vài lần, trong lòng than thở năm tháng thúc giục tuổi già, trong trí nhớ, ông vẫn còn giận dữ bắt ta chép phạt tứ thư ngũ kinh, ai ngờ chỉ chớp mắt ta đã trưởng thành, ông cũng đã già cả như vậy rồi. Có lẽ cũng một phần bởi bệnh tật, nhưng nhìn sắc mặt ông nhợt nhạt, tay cũng run run, sợ là cũng đã đến lúc về hưu.

» »

Múi giờ = Giờ VN (UTC+7)

Trang 1/13
[ 65 bài ] 1, , , , ... | | Quả nhân có bệnh - Tùy Vũ Nhi An 30.08.2012, 12:18Bang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm ThúNgày tham gia: 20.07.2006, 10:47
Tuổi: 25
Bài viết: 37025
Được thanks: 74929 lần
Điểm: 9.87

[Cổ đại] Quả nhân có bệnh - Tùy Vũ Nhi An - Điểm: 10Quả nhân có bệnh

(Quả nhân hữu tật)



Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Converter: muacauvong

Editor: meo a.k.a Mèo hen

Nguồn:

Giới thiệu:

Thể loại: Nữ cường, cung đình, hài, HE, gạch chân in đậm là không phải đam mỹ nhá, cũng không phải np nốt =.=

Nhân vật chính: Lưu Tương Tư

Giới thiệu

Nghe nói, quả nhân là một tên dâm quân

Năm 13 tuổi, ta vừa mới đăng cơ, ân khoa thủ sĩ, tại quỳnh lâm yến, vị thám hoa kia chỉ vì bị ta nhìn nhiều quá mà bi phẫn nhảy xuống Thái Thanh trì, tỏ vẻ thà chết không chịu nhục. Sang ngày thứ 2, cái tiếng xấu hoang dâm của ta đã truyền khắp nơi, tới năm 18 tuổi, trong triều, phàm là anh tài có khát vọng, chẳng mấy ai dám ở một mình trong phòng cùng ta.

Kỳ thật, tại quỳnh lâm yến đêm đó, người ta nhìn không phải là Thám hoa, mà là người ở bên bờ Thái Thanh trì – Trạng Nguyên kia – quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, ánh trăng rải đầy Thái Thanh trì, cũng khiến tâm tình của ta nhộn nhạo.

Bùi Tranh lại ngồi ở một bên cười, nói : "Bệ hạ, bệnh lại tái phát"

Phải

Qủa nhân có bệnh, tên là tương tư, duy ái khả y. (*)
(*) Chỉ tình yêu mới có thể cứu chữa.







Tìm kiếm với từ khoá: 30.08.2012, 12:19Bang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm ThúNgày tham gia: 20.07.2006, 10:47
Tuổi: 25
Bài viết: 37025
Được thanks: 74929 lần
Điểm: 9.87

Re: [Cổ đại] Quả nhân có bệnh - Tùy Vũ Nhi An - Điểm: 11Chương 1: Dâm quân

Nghe nói, quả nhân là một tên dâm quân

Tên cũng chính như ý nghĩa, chính là một vị vua hoang dâm vô đạo.

Lời này quả nhân sống 18 năm cũng không phải mới nghe thấy lần đầu, nhưng mỗi lần nghe được, vẫn là thực sự phiền muộn.

Tiểu Lộ Tử lòng đầy phẫn nộ, làm bộ lấn tới: "Bệ hạ, những người đó thật càn rỡ!" Dưới chân thiên tử mà dám chê quân thượng, để tiểu nhân đưa người đi bắt bọn họ!"

Ta bất đắc dĩ khoát tay, ánh nhìn như không để ý lắm nhưng kỳ thực vẫn có chút thương tâm, rộng lượng mỉm cười.

"Thôi, chặn miệng lưỡi dân chúng còn khó hơn ngăn nước sông, cứ để cho bọn họ nói, quả nhân không thẹn với lòng mình là được. Dứt lời, gục đầu xuống, quay mặt nhìn về phía ngã tư đường ngoài cửa sổ, sờ sờ mu bàn tay mình, tự mình an ủi "Ngày xưa Trâu Kỵ khuyên Tề Hoàn Công nghe lời can gián, nói có thể giúp nhạo báng chuyện xấu nơi thành thị, mà nghe thấy có mình cũng vẫn ban thưởng(?). Nói đến chuyện này, những kẻ ngoài kia nhạo báng quả nhân cũng nên được thưởng. Như vậy đi, Tiểu Lộ Tử, ngươi ra nói với chủ quán trà, tiền trà hôm này đều để chúng ta thanh toán."

Tiểu Lộ Tử liếc mắt thương hại nhìn ta một cái, tuân lời, bước ra cửa.

Cửa vừa mở ra, nháy mắt tiếng nói ngoài kia phóng đại gấp mấy lần, ầm ầm vọng đến.

"Cho nên nói a, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Minh Đức bệ hạ là một vị minh quân không tồi, nhưng việc nàng đem tất cả những thanh niên tài tuấn có chút tư sắc trong triều nhét vào hậu cung của mình cũng không phải là giả, các ngươi nói xem đương kim Thánh Thượng còn có thể ngồi yên được sao." Một người đàn ông cao giọng cười nói.

Người còn sống, khó tránh khỏi mệt mỏi vì thanh danh.

Ta sống, cũng bởi thanh danh của mẫu thân nên mới mệt mỏi.

Bà thân là vị nữ đế thứ 18 của Trần quốc, có năm vị hôn phu cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng, chẳng qua bà không biết hài hòa (?), cả năm vị phu quân đều là đại thần trụ cột trong triều, người bên ngoài không biết nội tình, lại nói bà đem tất cả những trang tài tuấn có tư sắc trong triều đưa hết lên long sàng, đều khiển trách bà.

Kỳ thật, đó cũng là chuyện của bà. Có liên quan gì tới ta đâu. Lại còn có một đám người cố tình phụ họa.

"Đúng vậy, đúng vậy. Năm năm trước, Thánh Thượng mới mười 13 tuổi, ở quỳnh lâm yến đã khiến Thám hoa lang phải nhảy cầu giữ thân trong sạch, thế chưa đủ, còn giáng chức hắn, đuổi khỏi kinh thành đẩy ra biên cương, các ngươi nói, thực sự gần vua như gần cọp a..."

Hợp khẩu vị ...(?)

Qủa nhân trong lòng thở dài, cúi đầu dắt ống tay áo, trong phút chốc trầm mặc không nói gì.

Năm đó, quả nhân tuổi dậy thì, là một cô gái ngây thơ, hồn nhiên, thám hoa lang kia là thiếu niên 16, chi lan ngọc thụ (*), quả nhân tâm còn chưa động, tay chân chưa nhấc, thiếu niên tuấn tú kia đã liều thân nhảy xuống Thanh Trì, quả nhân ngay cả diện mạo hắn như thế nào cũng chưa từng thấy rõ, cách hắn cũng đến 10 bước, đối với quảng đại quần chúng, việc này mà nói cũng không tránh khỏi rất kỳ quái.

Chi lan ngọc thụ ( 芝蘭玉樹) Chi: một thứ cỏ thơm, lan: loài hoa đẹp, rất thơm. Cỏ chi và cỏ lan có hoa đẹp, tiết ra mùi thơm nhẹ nhàng hòa hợp với nhau.
■ Theo sách Khổng Tử Gia Ngữ: Dữ thiện nhân cư như nhập chi lan chi thất. Nghĩa là: Ở với người lành như vào nhà có cỏ chi cỏ lan.
Do đó, chi lan là để chỉ người hiền đức, người tốt hay tình bạn cao quí.
■ Theo Tấn thư, Tạ An thường khuyên răn con cái trong nhà. Con là Tạ Huyền thưa rằng: Tỷ như chi lan ngọc thụ, dục sử kỳ sinh ư đình giai nhĩ. Nghĩa là: Cũng ước như cây chi cây lan là những cây quí được mọc trước thềm nhà.
Do đó, chi lan cũng chỉ con hiền cháu quí. (Nguồn:caodaitoanthu.net)
–> Con cháu tài giỏi trong gia đình dòng dõi.

"Nay thanh niên tài tuấn trong triều, nhìn kỹ có Bùi tướng và Tô khanh, các ngươi nói, Bệ hạ có thể xuống tay với người nào?"

Sau đó là tiếng cười xấu xa....

May mà Tiểu Lộ Tử ngăn đón đúng lúc, không nếu để sau khi ta nghe được, sắc mặt khó đoán.

Khó mà được cải trang ra ngoài một chuyến, ta muốn lắng nghe nỗi khó khăn của dân chúng, ai ngờ lại lộ ra chuyện hoang đường ma quỷ như vậy, lại nghĩ dân chúng Đại Trần dưới sự trị vì của quả nhân đều thực sự hạnh phúc ....

Tiểu Lộ Tử sau khi bước qua cửa, xoay người hỏi: "Bệ hạ, nơi này tam giáo cửu lưu (*), chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút."

Nơi hỗn tạp (có lẽ )

Ta gật đầu ủ rũ, đứng lên, đi theo sau Tiểu Lộ Tử ra khỏi cửa quán trà, trở lại đường lớn ở cửa Nam. (Nam môn đại nhai)

Đúng là quang cảnh sau giờ Ngọ, mặt trời nửa ngả phía trên Sùng Đức cung, bóng người dưới nắng ngắn ngủn một đoạn, lại đang là thời điểm cuối xuân, tiết trời ấm lại, người đi đường cũng nhiều hơn, diện quần áo đủ mọi màu sắc, kiểu cách ăn mặc xinh đẹp thế này, vừa thấy đã biết là xuất phát từ mẫu thân ta.

Đại Trần ta phồn hoa nhất tại đế đô, mà phồn hoa tại đế đô đều tụ hết ở đường cái cửa Nam. Đường cái cửa Nam dẫn đến cửa cung, các đại thần vào triều đều phải đi qua nơi này. Phố dài 5 dặm, người xe nối tiếp có trật tự. Ngã tư hai bên đường đầy những cửa hàng, là nơi đốt tiền có tiếng ở đế đô. Bên trái đoạn giữa đường cửa Nam, đi qua Thông Thiên kiều lại là một cảnh tượng khác biệt.

Tĩnh lặng

Một loại xa hoa trầm ổn điệu thấp, cao quý bất động thanh sắc.

Bên này Thông Thiên kiều, Bạch Y hạng tuy rằng chỉ có 3 dặm ngắn ngủi, lại đầy nhà quyền quý đương triều ở, quan tứ phẩm trở xuống không có tư cách ở nơi này.

Cũng phải thôi, quan viên ngũ phẩm ai mà chịu nổi, bên trái là đương triều Thừa tướng, đối diện Quốc sư mặt sắt.

Đến trước cửa phủ Quốc sư, Tiểu Lộ Tử tiến lên gõ cửa, lập tức liền có người giữ cửa.

" Ai đấy ? " Người này mở cửa, hồ nghi đánh giá hai người chúng ta, ánh mắt lướt qua mặt ta, nhất thời ngây dại. "Bệ, bệ hạ ...."

Ta mỉm cười gật đầu, "Nghe nói Quốc sư ôm đau liệt giường, quả nhân có ý đến thăm hỏi."

Không hổ là hạ nhân ở phủ Quốc sư, nhìn thấy quả nhân đích thân tới cũng không sợ tới mất hết phương hướng, tâm thần thoáng định rồi tự mình dẫn đường cho chúng ta đi vào.

"Lão quốc sư là bị bệnh gì?" Ta hỏi gã sai vặt kia.

" Bẩm bệ hạ, quốc sư đại nhân bị phong hàn, Thái y dặn phải nghỉ ngơi hơn 2 ngày. " Người nọ cung kính đáp.

" Ta đây là cải trang vi hành, các ngươi không cần câu nệ. " Quốc sư nếu thân mình không khỏe, cũng không cần đến nghênh đón, đưa ta đi thăm ông là được."

Quốc sư cũng đã gần 70 tuổi, là nguyên lão 4 triều, đức cao vọng trọng, cả đời đều cống hiến cho giang sơn Đại Trần, trước khi mẫu thân thoái vị liền nói với ta, tôn trọng quốc sư như tôn trọng tổ phụ, tổ phụ bệnh nặng, ta làm cháu gái tự nhiên muốn tới ân cần thăm hỏi một phen.

Sớm đã có người đi trước báo với quốc sư, lúc ta tới, quốc sư đã mặc áo đứng dậy, muốn quỳ gối hành lễ, liền được ta hai tay nâng dậy.

" Quốc sư mang bệnh trong người, không cần đa lễ! Dọn chỗ, dọn chỗ!"

Đằng sau, gã sai vặt thông minh mang tấm đệm mềm đỡ quốc sư ngồi xuống.

Ta tinh tế nhìn quốc sư vài lần, trong lòng than thở năm tháng thúc giục tuổi già, trong trí nhớ, ông vẫn còn giận dữ bắt ta chép phạt tứ thư ngũ kinh, ai ngờ chỉ chớp mắt ta đã trưởng thành, ông cũng đã già cả như vậy rồi. Có lẽ cũng một phần bởi bệnh tật, nhưng nhìn sắc mặt ông nhợt nhạt, tay cũng run run, sợ là cũng đã đến lúc về hưu.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net