Chương 4: Tú Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đuôi lông mày ta cong lên vui vẻ đã định phất tay áo bãi triều, chợt thấy Tô Quân tiến lên từng bước bước ra khỏi hàng, từng bước từng bước kia như đang dẫm lên tim ta, khiến ta đột nhiên rùng mình.

"Bệ hạ, vụ án tào ngân thiếu hụt đã có nhân chứng mới, mời bệ hạ thẩm vấn nhân chứng."

Ta hồi phục tâm thần, ho nhẹ một tiếng nói: "Phải phải, hôm qua con trai Hạ Kính là Hạ Lan đã đầu thú, người này vừa là nhân chứng vừa là phạm nhân, quả nhân đã đưa hắn vào đại lao trong cung để trông coi, việc thẩm vấn phạm nhân vẫn là giao cho Tô ngự sử cùng quan viên trong Đại Lý Tự phụ trách, quả nhân có thể dự thính."

Bên dưới mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng mọi ánh mắt đổ dồn về phía Bùi Tranh.

  Bùi Tranh đứng đầu quần thần, tuy rằng cách ta một khoảng, nhưng trong nháy mắt khi hắn tùy ý cúi đầu phủ tay áo kia, ta rõ ràng cảm nhận được một tia áp bách.

"Có điều chuyện này .... việc này nghiêm trọng, vẫn là mời .... Thừa tướng .... cũng cùng dự thính đi..." Trong lòng tội lỗi mà bổ sung một câu.

Bùi Tranh cười nhẹ, nói : "Thần, tuân chỉ."

Tô Quân liếc hắn, bước ra khỏi hàng, nói: "Thần nghĩ, không thể."

Ta sửng sốt một chút. "Vì sao?"

  Tô Quân cúi đầu nói: "Thủ phạm chính Hạ Kính khi còn làm Đại Tư Nông có cùng Bùi Tướng "Qua lại thân mật", sau được điều làm thứ sử hai châu, tất cả văn kiện đều qua tay Thừa tướng. Bùi tướng thân có quan hệ với người trong vụ án, theo lý để tránh ngờ vực, không nên tham dự thẩm vấn."

Ta nhìn sang phía Bùi Tranh.

" Tô ngự sử nói sai rồi. "

Bùi Tranh thong dong nói, " Bản quan xưa nay lấy việc giúp người làm chuyện tốt, lại thêm thân là Thừa tướng, phải để ý mọi chuyện trong ngoài chính sự, có việc tất phải giải quyết, khi Hạ Kính còn là Đại Tư Nông, làm việc hết lòng hết sức, phàm là quyết sách mỗi ngày đều báo cáo, bởi vậy tự nhiên được lòng bản quan. Không kể Hạ Kính, bá quan văn võ trong triều, phạm là người tận tâm làm việc, có người nào không kết giao với bản quan ? "

  Nói xong, liếc xéo Tô Quân, khẽ cười nói, "Chính là Tô ngự sử người cũng không tránh khỏi việc phải "Đi lại thân mật" với bản quan."

"Đi lại thân mật " bốn chữ kia đầy nhịp điệu, ý vị sâu xa, khiến ta nheo mắt, trong lòng rung động, ngơ ngác nhìn về phía hai người kia....

Ánh mắt Tô Quân lạnh lùng, nhưng lập tức đã khôi phục bình thường, lại phản công: "Thừa tướng đại nhân nắm toàn bộ triều chính, quyền lực khuynh đảo, chỉ sợ uy thế quá lớn, lúc thẩm vấn khiến tội phạm chịu áp lực, không thể cho lời khai chính xác, tỉ mỉ."

Sắc mặt Bùi Tranh nghiêm lại, còn nghiêm túc hỏi : "Tô ngự sử đang nói bản quan có thể bức tội phạm làm giả lời khai?"

  Tô Quan thản nhiên nói : " Hạ quan không dám, cũng không có nói như vậy."

Bùi Tranh gật đầu mỉm cười nói : " Như thế thì tốt. Có bệ hạ ở đây, ta nghĩ tội phạm kia cũng có thể yên tâm nói thật, cũng không cần lo lắng người của Đại Lý Tự bức cung."

Người của Đại Lý tự vừa bị điểm danh, nháy mắt mặt đã đỏ lên.

Ta không đành lòng liếc nhìn Đại Lý Tự khanh – người này làm vật hy sinh cho Bùi Tranh cùng Tô quân đã lâu, lại nhìn hai người đang lạnh lùng giằng co, chậm rãi lên tiếng ngắt lời: "Đã vậy, thì cùng đi thôi..."

  Bùi Tranh nhếch khóe môi, giương mắt nhìn ta, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi nhướng lên, tâm tư cùng cảm xúc trong đáy mắt kia sợ rằng đời này ta không thể hiểu hết.

Kỳ thực, vừa rồi thấy hắn cùng Tô quân đối chọi gay gắt "Đi lại thân mật" là lúc ta hoài nghi cái hắn gọi là hôn ước kia, có phải hay không là để hắn che dấu sự thật của chính hắn. Sự thật hắn sớm đã vì Hoán Khanh mà đoạn tay áo.

  Việc thẩm vấn tiến hành ở nhà lao dưới lòng đất trong Sùng Đức cung. Sùng đức cung chính là quà tặng của mấy vị phụ thân ta nhân dịp ta trưởng thành, sau khi ta đăng cơ liền dời đến ở Sùng Đức cung. Tam cha của ta xuất thân Đường môn, về cơ quan chi thuật ít người có thể bì kịp, Tứ cha xuất thân từ ám môn trong hoàng thất, chuyên huấn luyện ám vệ ẩn núp chung quanh, hai người đem Sùng Đức cung biến thành tường đồng vách sắt, chẳng những đề phòng kẻ khác lẩn vào, còn đề phòng việc ta lẻn trốn ra ngoài...

Thẩm vấn Hạ Lan là việc do Tô Quân cùng Đại Lý Tự khanh phụ trách, ta cùng Bùi Tranh chỉ là dự thính mà thôi. Bùi Tranh từ đầu tới đuôi không nói một lời, cũng không biết hắn theo tới làm cái gì, xem Tô Quân hay là xem Hạ Lan ?

Đối với câu hỏi của Tô Quân, Hạ Lan tựa như là có hỏi có đáp, nhưng ra khỏi nhà lao, Tô Quân lại nói với ta : " Lời khai của Hạ Lan chưa hoàn chỉnh cũng chưa chính xác, hiển nhiên vẫn có việc giấu diếm. "

  Bùi Tranh đã bị ta đuổi đi, trong phòng chỉ còn ta với Tô Quân, sau khi phát hiện ra tâm ý của lão Quốc sư, ta liền thực sự coi Tô Quân là người một nhà, trong lòng càng cảm thấy ngọt ngào, bước hai bước đến gần chàng nói : " Hắn nếu đã đến đây, vì sao còn muốn giấu diếm ? "

Hạ Kính là chủ mưu vụ án đã mất tích vài tháng, nay Hạ Lan xuất hiện chứng thực Hạ Kính đã chết, bị đồng mưu hại chết, nhưng đồng mưu là ai, Hạ Lan lại nói hắn cũng không biết. Chỉ là hy vọng triều đình đòi lại công bằng cho phụ thân, cho dù chết cũng không thể uổng mạng.

" Chỉ sợ hắn vẫn còn băn khoăn .... "

Mi tâm Tô Quân nhíu lại, dường như không chú ý là ta đang tới gần, " Bởi vì hắn biết một ít bí mật trí mạng....

Bệ hạ "

  Tô quân đột nhiên ngẩng đầu, khiến kẻ đang có ý đồ gây rối là ta sợ tới mức lùi về sau vài bước, tim đập thình thịch.

"Chuyện gì, chuyện gì ? " Ta tâm thần còn chưa định, trừng mắt hắn.

Tô quân liếc mắt nhìn ta, thần sắc cổ quái, " Bệ hạ bị sợ hãi sao ? "

"Không, không, không có! " Ta không nên vì mê mẩn sắc đẹp mà làm chút chuyện cầm thú, Hoán Khanh tất nhiên không thích nữ tử quá mức phóng đãng, ta vẫn là nên rụt rè một chút mới tốt.

" Khanh vừa mới nói cái gì ? " Ta điều chỉnh biểu tình trên mặt, dịu dàng hỏi.

"Bệ hạ, tính mệnh Hạ Lan ngàn cân treo sợi tóc (đúng ra là chỉ mành treo chuông), nhìn khắp đế đô, cũng chỉ có Sùng đức cung là an toàn nhất. Xin bệ hạ hãy phái người bảo vệ Hạ Lan. " Tô Quân nghiêm nghị nói.

  Ta nghiêm túc gật đầu : " Đây là đương nhiên, Sùng Đức cung canh phòng cẩn mật, không ai có thể động đến hắn, khanh yên tâm đi. "

Tô Quân lúc này mới khẽ thở phào, nhợt nhạt cười, nhất thời cảnh xuân đầy phòng nhộn nhạo.

Cảnh xuân này mãi không tiêu tan, cho đến khi Liên cô ôm một đống bức họa cuộn tròn tiến vào, ta vẫn đang chống má cười ngớ ngẩn, bị bà nhéo mặt một chút, tinh thần ta mới hồi phục lại.

" Đậu đậu, vì sao lại cười đến xuân tình đầy mặt thế ? " Liên cô ngồi xuống ở phía đối diện, ánh mắt khẽ động, " Chẳng lẽ đối với trai trẻ nhà nào động tâm rồi sao? "

  " Cô cô... Đừng có trêu chọc người ta.... " Ta quẫn bách cúi đầu, tùy tay nghịch nghịch mấy cuộn tranh.

Phụ quân ta yêu nhất là tranh chữ, ta vốn là nhờ Liên cô giúp ta mang về cho phụ quân ta mấy bức tranh chữ nổi tiếng, kết quả một bức vừa mở ra, ta ngây người.

Một bức, một bức, lại một bức....

Ta xoa xoa mi tâm, cười khổ nói : " Liên cô, đây là cái gì ? "

Liên cô cười với ta : " Là bức họa tú nam mà mẫu thân người chọn cho người. "

Ta nhất thời như bị sét đánh.

  " Mẫu thân người nói, trước sinh nhật 18 tuổi đã quyết định chuẩn bị chuyện hôn nhân cho người. Trong triều nếu không có ai hợp mắt, liền lựa chọn trong dân gian. Đây là mẫu thân người thay người tuyển nhị đẳng tú nam. "

Liên cô mở cả bảy bức tranh , nhào lên bàn.

" Tuy nói là nhị đẳng, cũng chẳng kém gì mấy vị công tử đời thứ hai ở đế đô. Đây, là huynh đệ kết nghĩa của cháu ngoại em họ Tam cha người, là kiếm khách nổi danh cả vùng Thục Trung, mày kiếm mắt sáng, tuổi trẻ anh tuấn. Đây, là đệ tử trong học viện của phụ quân người, tao nhã, phẩm hạnh đoan chính. Đây, là do Tứ cha người giới thiệu, nghe nói thông minh lanh lợi, nói chút là hiểu. "

"Liên cô!"

  Ta run run khóe miệng. " Người này nhìn qua còn chưa đến 10 tuổi. "

Liên cô không thèm để ý, cười cười. " Tứ cha của người nói, chồng cũng có thể nuôi từ bé, như vậy mới có thể chung thủy, không một dạ hai lòng. Bây giờ nhìn thì tuổi chênh lệch có vẻ lớn, nhưng qua 10 năm nữa, hắn 18, người 26, chênh lệch này lại thấy nhỏ. "

Qủa thực... cầm thú ....

Tay phải tay đặt trên bức hóa, giận dữ nói : " Liên cô, hôm nay lâm triều, ta đã phái ti nữ quan đi chọn nhất đẳng tú nam rồi. "

Liên cô nhíu mày, kéo dài âm cuối. " Hả ? Người đổi ý lúc nào vậy ? Chẳng lẽ nhà nào có con trai vừa mới lớn sao ? "

  Mặt ta nóng lên, "Kỳ thật .... Liên cô, ta nói cho người, người đừng nói cho mẫu thân nhá, người này không đáng tin cậy.... "

Liên cô cười gật đầu, " Đương nhiên, ta đã bao giờ nói bí mật của người cho nàng đâu ? "

Kỳ thực, Liên cô quả thật chưa từng bán đứng bí mật của ta cho mẫu thân, có điều bà đều nói cho Nhị cha ta, sau đó mẫu thân quấn quýt lấy Nhị cha, Nhị cha lại nói lại cho bà biết....

Nhưng mà ta đang cao hứng, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, kéo tay áo Liên cô, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bà, tên người ấy ở đầu lưỡi ta trằn trọc mấy lần, vẫn là – không nói ra được.

Liên cô thấy ta khó mở miệng, cũng không bức cung, chớp mắt, lập tức cười nói : " Không thì để ta đoán, người đáp ? "

  Ta đỏ mặt gật gật đầu. " Cũng được. "

"Người ấy hơn người vài tuổi? "

Ta gật gật, Hoán Khanh hơn ta 5 tuổi, ta 18, chàng 23.

" Người này ở trong triều giữ chức vị quan trọng ? "

Ta tiếp tục gật đầu. Thế hệ thứ hai nhà dòng dõi có ít kẻ xuất sắc, Hoán Khanh tuổi trẻ như vậy đã giữ chức ngự sử lại càng hiếm.

" Người này với người, là sư xuất đồng môn, quen biết từ nhỏ ? "

Ta thấy khóe miệng Liên cô mỉm cười, liền đỏ mặt nói, " Liên cô, sợ là người đều đã biết rồi... "

  Liên cô cười nói : " Trước chỉ là đoán, đến nay xem như được chứng thực. Đậu Đậu, người từ khi nào thích hắn, vì cớ gì lại kéo dài tới giờ ? "

Ta nắm góc áo, hạ mi mắt nói : " Nhiều năm như vậy, chàng ở bên cạnh ta, lòng ta vẫn có chàng, chỉ là thái độ chàng không rõ ràng, khiến ta không đoán ra suy nghĩ trong lòng chàng, không biết chàng với ta .... có hay không nửa phần tình ý. "

" Bây giờ sao lại quyết định rồi, có việc gì khiến người xác định được tâm ý của hắn sao ? "

" Hôm nay, gián nghị đại phu đề cập đến việc chọn tú nam, chàng cũng trong hàng ngũ tú nam nhưng không có phản đối, nghĩ lại tất thảy những việc chàng làm mấy năm gần đây, có lẽ chàng đối với ta không phải vô tình. "

  Ta vẫn nhớ ánh mắt chàng nhìn ta lúc đó, chàng chưa từng nhìn ai như vậy bao giờ, cũng chưa có ai khác nhìn ta như vậy

Có thể nào không động tình ...

" Đậu Đậu. " Liên cô nhẹ nhàng xoa đầu ta, kéo suy nghĩ của ta trở về. " Người mấy năm gần đây thay đổi là vì hắn sao ? "

  Bị Liên cô nhìn thấu mất rồi...

Ta gật gật đầu.

Liên cô bật cười nói : " Người hồi nhỏ rất hoạt bát đáng yêu, so với mẫu thân người ít hơn vài phần lỗ mãng, lại thanh tú hơn ba phần, lanh lợi tinh quái, người ta nhìn liền muốn yêu thương. Những năm gần đây lại dần trở nên tuân theo quy củ, tựa như đang tự tạo áp lực cho chính mình. Người muốn làm một vị minh quân, phải không ?"

Chàng là hiền thần, ta đương nhiên phải làm minh quân mới xứng với chàng. Chàng quân tử đoan chính, ta đương nhiên cũng muốn hiền lương thục đức.

  Liên cô lại nói : " Đậu đậu, có lẽ người nghĩ sai rồi. Hắn vốn là thích bản tính hoạt bát của người, hắn muốn làm một vị năng thần, đơn giản là muốn để người giữ cả thiên hạ này, yêu chiều người, để người có thể giống như mẫu thân người vậy, làm một vị vua nhàn nhã, làm chuyện mình muốn làm, làm người chính mình muốn làm. Đậu Đậu, người không cần khiến bản thân thiệt thòi như vậy. "

Liên cô dựa vào đâu lại hiểu Hoán Khanh như vậy ?

Ta ngạc nhiên nhìn nàng, nghĩ lại những năm gần đây, ta càng theo khuôn phép, Hoán Khanh lại càng như xa cách, không giống lúc 12, 13 tuổi, ta đối với chàng cũng có chút hành vi vô lễ, nhưng chàng vẫn cười ôn hòa. Bây giờ, dù là đang cười với ta, nhưng lại không có bao nhiêu ấm áp, nhiệt tình.

Những năm ấy, ta theo Tam cha du ngoạn giang hồ, tình tính không dịu dàng như nữ tử đế đô, cũng không để ý chuyện nam nữ phân biệt, thường xuyên cùng chàng có chút đụng chạm chân tay, chàng chưa từng bài xích, chỉ là trên khuôn mặt trắng nõn nhiếm một tầng hồng nhạt mỏng manh, nhìn ta đến thất thần.


Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, những lời này thật chẳng sai ....

Ta hồi mới bốn tuổi đã " không cẩn thận " xem phải xuân cung đồ do mẫu thân ta " không cẩn thận " bỏ quên, chữ còn chưa biết đọc hết, nên trước tiên xem hết hình, " Kim Bình Mai ", " Nhục Bồ Đoàn " (*), lúc nhỏ xem còn mơ mơ màng màng, lớn lên tự nhiên đã hiểu, thế nào có thể giả dạng trong sáng ngây thơ ? Khi nãy, ở gần Hoán Khanh, mơ hồ ngửi được thanh hương thoang thoảng trên người chàng, nhìn sườn mặt tuấn nhã của chàng, ta suýt nữa không kìm nén được, muốn hôn lên khóe môi chàng.

(*) Há há, lúc đầu xem bản cv lẫn online đều để là X, may quá có cao thủ Lộng Nguyệt giúp đỡ, đã ra tên các cuốn sách 

  Ai... Kỳ thực, bản tính ta không phải thuần lương, lại cố gắng ở trước mặt chàng giả bộ thánh nữ cao ngạo, tôn quý, không thể xâm phạm

Có lẽ là ta sai lầm rồi chăng ? Chàng không phải không thích ta phóng đãng, thậm chí có lẽ chỉ thích ta ở trước mặt mình chàng mà phóng đãng tựa như phụ thân đối với mẫu thân vậy, mấy năm nay là chính ta đã lựa chọn giữ khoảng cách với chàng, bây giờ muốn cùng chàng thân mật, còn có thể sao ?

" Liên cô, ta đã sai nhiều năm như thế, đã bỏ lỡ nhiều năm như thế .... "

Ta buồn bã nói, trong lòng một trận chua xót.

  " Còn chưa muộn. " Liên cô tươi cười vô cùng ấm áp, vỗ về lòng ta, nói " Kỳ thật, mẫu thân người cùng vài vị phụ thân đều lo cho người, không nỡ nhìn người vì người ngoài mà khiến bản thân phải chịu thiệt thòi. Con rể dù tốt, vẫn là người ngoài, làm sao so được với con ruột ? Chỉ là phụ quân cùng Nhị cha người chỉ biết thương con gái, đối với con gái bảo bối của mình không nỡ dạy dỗ, đánh mắng, đành phải dạy dỗ, đánh mắng người ngoài, để cho bọn họ trợ giúp người, bảo vệ người, đỡ để người một thân một mình ở đây bị lũ thần tử trong triều ức hiếp. "

Nhớ tớ phụ quân dịu dàng, Nhị cha yêu chiều, ta nhịn không được mà khóe mắt nóng lên, ta có lúc oán trách mẫu thân cuỗm năm phụ thân của ta đi mất, ngay cả A Tự cũng không để lại cho ta, khiến ta chỉ có một mình đơn độc ở lại đế đô, ở bên cạnh ta, chỉ có Hoán Khanh.

Liên cô nhéo nhéo hai má của ta, giận dữ nói : " Làm một vị vua, người tuổi còn nhỏ, không hiểu có thể từ từ học, nhưng làm một cô gái, người nên sớm gả đi thôi. May mắn là người tỉnh ngộ sớm, nếu không chờ thêm 2 năm, chỉ sợ người quay đầu lại, người ấy cũng chờ không nổi nữa. "

  Chàng 23 tuổi, thân là cháu ruột Tô gia, thân mang trọng trách khai chi tán diệp, quả thực là không thể chờ, ta cũng thế ....

" Cha mẹ người vẫn quan tâm đến hôn sự của người, kỳ thực bọn họ đối với đứa nhỏ Bùi Tranh kia cũng rất vừa ý, dù sao cũng là nhìn hắn trưởng thành, tướng mạo, tài năng đều xứng với người, ta cũng nhìn ra, mấy người bọn họ đều xem Bùi Tranh làm con rể nuôi từ bé (đồng dưỡng phu giáo), chỉ chờ người trưởng thành, chuyện chung thân đại sự liền làm tới, chỉ là người vẫn không tỏ vẻ gì, chúng ta đều nghĩ người trong lòng không thích hắn, nếu không thích, cha mẹ người cũng không ép người... "

" Dừng ! "

  Ta nhấc tay chặn lời Liên cô, trừng mắt nhìn bà, " Nói gì đến Bùi Tranh đâu ! Hắn thì có chuyện gì liên quan tới ta ? "

Liên cô ngạc nhiên, " Người không phải nói người thích Bùi Tranh sao ? "

" Ta nói là Tô Quân, Tô Hoán Khanh ! "

Bùi Tranh, chồng nuôi từ bé....

Ta choáng váng – đây tính là gì ?

Hôn nhân sắp đặt ư ?

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net