Chương 7 : Thất tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bùi Sanh......

Ngẩn ngơ nhớ lại năm 10 tuổi ấy, ở Thái Học phủ, ta để cung nhân thay ta chép bài bị Quốc sư phát hiện, Quốc sư tức giận, bắt ta ra ngoài phạt đứng, là Hoán Khanh đứng dậy chủ động cùng ta chịu phạt, khi đó, ta đương nhiên vô cùng cảm kích. Bây giờ, cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy thư đồng của ta là Bùi Sanh, nàng ngồi ngay cạnh Hoán Khanh, khi đó vốn là nàng muốn đứng lên chịu phạt cùng ta, lại bị Hoán Khanh kéo ngồi trở lại.

Hoán Khanh không phải muốn chịu phạt cùng ta, mà là thay nàng chịu phạt với ta.

Ta đến giờ mới hiểu.

  Tim đau thật sự khó chịu, trong tai như có thứ gì nổ mạnh, từng đợt từng đợt âm thanh vù vù. Ban đầu giả bộ không tỉnh táo, bây giờ lại muốn giả vờ không sao, nhếch miệng cười nói: "Bùi học sĩ ư, quả thật xứng đôi với khanh. Chẳng qua anh nàng là Bùi Tranh, nếu nàng không muốn, quả nhân thật không dám đối nghịch với Bùi Tranh đâu. Hay là chúng ta liên thủ lật đổ Bùi Tranh, đoạt lấy Bùi Sanh về làm vợ khanh là được rồi ! "

" Tính bệ hạ thật là trẻ con.Chuyện tình cảm, có thể nào đi cướp đoạt?"

Tô Quân cười lắc đầu, "Xin bệ hạ giữ bí mật này giúp vi thần, vi thần vô cùng cảm kích."

"Đương nhiên, đương nhiên, quả nhân rất biết giữ chữ tín!" Ta dùng sức nói chuyện, nói đến cả hàm răng cũng đau.

"Vậy vi thần cáo lui trước."

  "Được .... Qủa nhân nghỉ ngơi một lát, đợi một chút sẽ đi."

Ta mỉm cười nhìn chàng rời đi, sau đó hoàn toàn suy sụp.

Ngực như bị người ta cấu nhéo, cảm giác đau khắp tứ chi, khiến ta không cách nào đứng dậy.

Tự mình đa tình....

Tự mình đa tình......

Cho ngươi tự mình đa tình đi này!

Hóa ra người chàng thích là Bùi Sanh ....

  Nàng ấy đương nhiên vô cùng tốt, theo như lời Bùi Tranh, đoan trang nhàn nhã, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là mỹ nữ, cũng là tài nữ, xuất thân là nữ Trạng Nguyên, 18 tuổi đã dễ dàng làm trưởng ti nữ quan, người đế đô gọi nàng một tiếng Bùi học sĩ, được người người tôn trọng.

Ta cũng cố gắng làm một nữ tử đoan trang, nhưng chàng không thích, vẫn là không thích.

Ta vốn hưng trí bừng bừng muốn đi đề hôn, may mà không đi, nếu không bị chàng cự tuyệt, về sau xấu hổ, ngay cả cơ hội quang minh chính đại nhìn chàng cũng không có.

Về phần cưỡng ép nam dân, hay là thôi đi .... Lúc đó, vì ta mơ hồ ôm hy vọng tưởng chàng thầm mến ta, cho dù không thầm mến ta, ít nhất cũng có khả năng phát triển tình cảm, hiện tại xem ra là ta tự mình đa tình.  

  Liên cô nói đừng khiến bản thân phải chịu thiệt thòi, nhưng là bắt một người không thích ta về rồi ngày đêm bực bội, chẳng phải cũng là một loại uất ức sao ? Chính chàng đã nói, cảm tình không thể cướp đoạt...

Thôi vậy....

Biết thế sẽ không ép chàng trả lời, để chừa cho mình chút tưởng niệm cũng tốt. Có điều biết rồi cũng tốt, biết sớm, sẽ không chờ đợi nhiều năm như vậy. ...

Khi Tiểu Lộ Tử tìm được ta, ta đang bi thương nhìn trời, hắn ôm thường phục của ta chạy tới, hỏi "Bệ hạ, còn xuất cung đề hôn nữa không?"

Ta chầm chậm lắc đầu, " Thôi đi ... Tiểu Lộ Tử, quả nhân thật sự phiền muộn ..."

" Bệ hạ.... " Tiểu Lộ Tử run run một chút.

  " Tiểu Lộ Tử"

Ta quay đầu, âm u nhìn hắn, " Nếu ngươi dám đem chuyện của quả nhân ra ngoài buôn chuyện (bát quái), quả nhân sẽ cho người tái hoạn ngươi một lần!"

Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Tiểu Lộ Tử tràn đầy sợ hãi – giả bộ thật đúng lúc.

Ta đứng lên, phủ phủ ống tay áo, thản nhiên nói : " Thôi, trời trao trọng trách cho người nào, trước đều phải giày vò tâm trí, cắn răng rồi cũng qua thôi. Đưa quả nhân đến ti nữ quan đi."

  Ti nữ quan trong cung là một cơ quan đặc biệt, bình thường chỉ được thiết lập dưới thời nữ đế, bởi vì hoàng đế không rảnh lo mọi chuyện ở hậu cung, Phượng quân là nam tử, làm việc có chỗ bất tiện, bởi vậy phần lớn chuyện trong hậu cung là do ti nữ quan quản lý, Phượng quân phê duyệt. Trong đó cũng có những nữ tử kiệt xuất có thể được tuyển chọn để hỗ trợ bên cạnh hoàng đế, nhiệm vi thị bút , tham dự triều chính, ví như Bùi Sanh, 16- 17 tuổi đã là nhân tài nổi danh, người người gọi nàng một tiếng Bùi học sĩ.

" Bùi học sĩ không cần đa lễ, ban cho ngồi. " Ta khoát tay, cẩn thận đánh giá nàng vài lần.

  Diện mạo của nàng và Bùi Tranh có vài phần giống nhau, nhưng không có cái tà khí hàm ẩn làm cho người ta sợ hãi, nhìn lại nhu hòa ôn thuận, thông minh thanh tú. Kỳ thật Bùi Tranh cũng không coi là lừa dối ta, nam tử quả thực thích nữ tử như Bùi Sanh vậy, chỉ là ta học thể nào cũng không được, giả bộ thế nào cũng không giống.

Nàng là cằm nhỏ mặt trái xoan, cằm ta cũng nhỏ, đáng tiếc hai má quá mức tròn trịa, liền biến thành mặt bánh bao.

Của nàng là một đôi mắt phượng dài nhỏ thông minh, của ta là một đôi mắt hạnh tròn xoe, không giống cha, không giống mẹ, mẫu thân nói thấy ngu ngu.

Nàng là mỹ nhân dáng người thon thả, mang cốt cảm phong lưu lả lướt..... Ta ... Thức ăn của Hoàng đế thật sự quá tốt, ăn có chút tròn trịa.

Lòng ta một mảnh chua xót, hạ mi mắt nhìn đầu ngón tay mình, so tới so lui, cũng chỉ có xuất thân là tốt hơn nàng, nhưng cái này thì có tác dụng gì?

  " Sanh Nhi, hai người chúng ta lâu rồi chưa tán gẫu, cũng đừng câu nệ. Khanh gần đây tốt chứ?"

Bùi Sanh, mắt như hồ nước mùa thu gợn sóng, dù là nữ nhân cũng thấy động lòng. "Mọi thứ đều tốt, bệ hạ thế nào lại rảnh rỗi đến đây, là vì việc tuyển tú nam sao?"

Ta hàm hồ nói quanh co, cũng không thể nói chính mình là cố ý đến xem tình địch đi.

" Sanh Nhi, chúng ta hai người bằng tuổi, lẽ ra khanh cũng nên sớm thành thân, vì lý do gì mà kéo dài tới hiện tại ? " Ta bắt đầu nói bóng nói gió.

Đôi mắt đẹp của Bùi Sanh đảo hai vòng, chậm rãi đáp: "Trong lòng vi thần nghĩ đến quốc gia đại sự, không có lòng để ý tư tình nhi nữ."

Cảnh giới a....

  Ta đây lại làm hoàng đế đỏ mặt rồi.

" Vậy khanh có người trong lòng rồi chứ?"

Ánh mắt Bùi Sanh khẽ động, như là nhớ tới điều gì, đáy mắt hiện lên chút ý cười, lắc lắc đầu, "Không có."

Ta thấp giọng hỏi : " Khanh cảm thấy Tô ngự sử là người thế nào?"

" Tô ngự sử ? " Bùi Sanh nghi hoặc nhíu mi, " Mặc dù chàng và ca ca chính kiến không hợp, nhưng quả thật là một vị khả thần(thần tử có khả năng), là người chính phái, vi thần bội phục."

Hóa ra nàng đối với Hoán Khanh thật sự không có tơ tưởng gì, khi nói những lời này một chút cảm xúc dư thừa cũng không có.

Cảm giác trong lòng ta thực khác thường, không biết là vui hay buồn, tóm lại chuyện của bọn họ chẳng còn liên quan tới ta nữa. Ta đứng dậy, nói : " Chuyện tuyển tú nam, vẫn là tạm thời gác lại, quả nhân còn muốn suy nghĩ cẩn thận đã."

Bùi Sanh đứng dậy định tiễn ta, đi được hai bước, bỗng nhiên mở miệng nói: "Bệ hạ, anh trai thần bị bệnh."

  Ta dừng bước, quay đầu nhìn nàng. "Qủa nhân biết."

Nàng liếc ta một cái thật sâu, lại quay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa. "Hắn bị bệnh, bệ hạ không tới thăm anh sao?"

Bùi Tranh là người tập võ, hình như trước tới giờ cũng chưa từng thấy hắn mắc bệnh, lần này như thế nào nói bệnh là bệnh luôn?

Ta đột nhiên nhớ tới lời Liên cô hôm qua.

" Người nếu không thích Bùi Tranh, ta liền đi nói với hắn, để hắn hoàn toàn hết hy vọng đi. Hắn cũng đã 26 tuổi rồi, không thể trì hoãn thêm nữa...."

Tay ta trong áo run lên, "Sanh Nhi, anh trai khanh, là bị bệnh gì?"

Bùi sanh mỉm cười nói:"Vi thần còn chưa kịp tới thăm, cũng không biết. Không phải là bệnh tương tư đi. " Nói xong, ai nha một tiếng, "Vi thần vô tâm, nói thẳng tục danh của bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội."

Đây vốn cũng là một loại bênh, có điều trong đó khảm 2 chữ "Tương Tư" , cũng chính là tên của ta. 

  Lúc Tiểu Lộ Tử hỏi ta định đi nơi nào, ta còn làm bộ không có việc gì, nói là đến phủ Quốc sư, ánh mắt hắn nhìn ta có ba phần thương hại, ba phần kính nể, chắc hắn cảm thấy ta bất khuất rất có dũng khí. Nhưng nếu nói là muốn đi thăm Bùi Tranh thì ta có chút nói không nên lời.

Vừa đến cổng Bạch Y hạng ta liền ngồi xổm xuống.

" Bệ hạ, thân thể không thoải mái sao ? " Tiểu Lộ Tử tiến lại lo lắng cho ta.

Ta trừng mắt liếc hắn một cái. " Qủa nhân vẫn khỏe ! "

Tiểu Lộ Tử tủi thân nói : " Sắc mặt bệ hạ nhìn qua không được tốt... "

" Có thể là .... Có chút khẩn trương đi......" Ta đây vẫn là lần đầu tiên ....

  " Bệ hạ, muốn Tiểu Lộ Tử đi gõ cửa hay không ? "

Ta ngồi xổm xuống ôm bụng, nhướn mi nói : " Ta mà khẩn trương là đau bụng ... "

" Vậy Tiểu Lộ Tử đi tìm đại phu cho người nhé ? "

" Vậy ngươi sẽ phải đi rất xa a... " Ta cũng không phải đau thật ...

" Rất gần. " Tiểu Lộ Tử chỉ chỉ phía sau ta, " Đó là xe ngựa của Hồi Xuân đường, nhất định là Mạc đại phu ra ngoài chẩn bệnh rồi. "

  Khéo như vậy sao...

Ta sửng sốt một chút , Tiểu Lộ Tử đã đi trước ta tiến đến đón xe.

" Thật lớn mật ! Xe của Hồi Xuân đường mà cũng dám cản ! " Phu xe gầm lên một tiếng, " Không biết mạng người quan trọng sao ? "

Tiểu Lộ Tử nhíu mày nói : " Mệnh ai mà chẳng là mệnh ? Chủ tử nhà ta đau bụng, để Mạc đại phu chẩn bệnh trước cho chủ tử nhà ta một chút. "

Phu xe lên giọng nói : " Chúng ta đây chính là phải đi quý phủ của Bùi tướng ! "

Bùi Tranh Hắn đúng là bị bệnh sao ?

  Tiểu Lộ Tử nhếch mi, lấy ra lệnh bài ở thắt lưng khiến mặt phu xe kia sáng lên một chút, sắc mặt phu xe nhất thời thay đổi, sợ hãi quay đầu liếc ta một cái, môi run run.

Ta vô lực cười cười, nghe trong xe truyền đến một giọng nói khàn khàn già nua : " Nếu không thoải mái thì lên xe đi. "

Phu xe nói với người nọ trong xe : " Mạc đại phu, đã đến phủ Thừa tướng. "

" Bệ hạ, vào trước nghỉ ngơi một chút đi. " Tiểu Lộ Tử mặt lộ vẻ quan tâm, ta ngẩng đầu lên nhìn tấm biển, làm bộ cố gắng gật đầu, để Tiểu Lộ Tử đỡ ta vào phủ.

  Đến trước cửa, gõ cửa xong, gã giữ cửa trước là nhìn đến đại phu râu tóc bạc phơ rồi mới nhìn thấy ta, có chút không dám tin mà dụi mắt, lập tức muốn đi thông báo, ta bảo Tiểu Lộ Tử chặn hắn, quát : " Không được thông báo ! "

Nói thì sợ không có người tin, đây vẫn là lần đầu tiên ta đến phủ Thừa tướng.

Đi đến phủ của thần tử, bình thường chỉ có 2 việc, một là công sự, như hồng bạch nhị sự (có tang hoặc có hỷ sự), cái còn lại là việc tư, như ta lúc muốn gặp Hoán Khanh.

Tên Bùi Tranh này, phủ hắn không có hồng bạch nhị sự, ta lại không thích gặp hắn, bởi vậy vẫn chưa bao giờ đến đây. Nay xem ra, không giống tưởng tượng của ta mấy.

Ta vốn tưởng rằng, phủ Bùi Tranh nên là dát vàng dát bạc, cùng cực xa hoa, dù sao hắn cũng có một chiếc xe ngựa ngàn vàng khó đổi kia mà. Đến rồi mới thấy, cũng chỉ tùy tiện bình thường, cùng lắm là lịch sự tao nhã hơn nơi khác môt chút.

Lòng ta không được tự nhiên, muốn gặp Bùi Tranh lại sợ thấy hắn, bèn không cho hạ nhân đi báo trước, Mạc đại phu bắt mạch cho ta, ta thu tay, thản nhiên nói : " Ta không sao. "

  Mạc đại phu có lẽ cũng đoán ra thân phận của ta, cũng không nói thêm điều gì.

" Mạc đại phu, không biết Bùi tướng mắc bệnh gì ? "

" Tiểu nhân vội vàng tới, chưa xem xét nên vẫn chưa biết tình hình. "

Ta ừ một tiếng, nhắm mắt theo sau Mạc đại phu, hướng phòng ngủ của Bùi Tranh mà đến.

Phủ Thừa tướng chỉ có mình Bùi Tranh ở, Bùi Sanh ở trong cung, cũng có khi lại đây nhưng cũng không thường xuyên, bởi vậy hạ nhân trong phủ không nhiều lắm, nhìn qua có vẻ trống trải.

Ta đến cửa phòng ngủ thì dừng lại, nhìn quả khe hở cửa sổ, liền nghỉ chân đứng ngoài cửa sổ nhìn lén ...

  Phi ! Qủa nhân nhìn sao có thể gọi là nhìn lén ! Gọi là quang minh chính đại nhìn qua lỗ cửa sổ !

Mạc đại phu kỳ quái liếc nhìn ta một cái, ta trừng mắt liếc lại hắn một cái, hắn liền yên lặng bước vào phòng.

Ta muốn thăm Bùi Tranh một chút, nhưng lại không muốn hắn nhìn thấy ta, cho nên chỉ có thể làm như vậy thôi ...

Nhưng mà vừa nhìn thấy, ta bị mê hoặc luôn.

  Người nọ đang đứng trước giường đưa lưng về phía ta, một thân áo dài nhạt sắc, thắt lưng nạm ngọc, bên ngoài choàng sa y, tóc dài đen bóng như tơ buộc lại sau gáy, dáng người thon dài cao ngất kia, là Bùi Tranh chẳng thể nghi ngờ — hắn không phải bị bệnh sao ? Đứng trước giường làm cái gì ?

Mạc đại phu đứng trước giường xem xét một hồi, rồi nói với Bùi Tranh : " Tướng gia, thương thế của tiểu công tử không có gì lớn, điều dưỡng vài ngày là khỏi. "

Bùi Tranh nghe xong, dường như thở phào một hơi, giọng nói cũng thoải mái không ít. " Làm phiền Mạc đại phu. Xuân La, tiễn đại phu. "

Thị nữ ở một bên vâng lời, liền đưa Mạc đại phu xuất môn, ta vội núp sang bên cạnh định trốn, chợt nghe Bùi Tranh thở dài hướng người trên giường nói : " Người vừa mới lại lén trốn nhà đi phải không ? "

"Nếu các người để cho ta tới, ta sẽ không phải " lén trốn đi " ! " Giọng nói non nớt mang theo ba phần yếu ớt nhưng lạnh lùng, ta nghe thấy mà gan run lên, tê tê dại dại.

  Lời này nói thật hay, nếu hắn để ta xem, ta cũng không phải xem lén.

Bùi Tranh ngồi xuống trước giường, dém góc chăn cho nó, nhẹ nhàng nói : " Mọi người đều là lo lắng cho an toàn của người, người tuổi còn nhỏ, đi đường xa như vậy không sợ gặp phải người xấu sao ? "

" Còn có thể xấu hơn ngươi được sao ? " Đứa nhỏ hừ một tiếng.

Bùi tranh bật cười lắc đầu."Mẫu thân người sẽ lo lắng ."

"Sẽ không, bà sẽ yên tâm . Ta để lại một tờ giấy nói đến đế đô tìm ngươi, ngươi hồi âm nói nhận được rồi là được. "

" Người đây là tiền trảm hậu tấu ....a... Nhận được rồi .... " Bùi Tranh cười khẽ một tiếng, " Làm như chính mình là thư tín sao ? Người thật sự rất bướng bỉnh. " Nói xong nâng tay lên.

" Gian thần, ngươi còn dám véo mặt của ta lần nữa, ta sẽ nói cho người khác ta là con tư sinh của ngươi ! "

Sét đánh trời quang!

  Qủa nhân ..... Qủa nhân cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông.....

Lật cốc a !

Không chịu nổi bị người ta chơi như vậy!

Để cho quả nhân một ngày thất tình hai lần sao !

Không đúng ....

Bùi Tranh này thì tính gì là thất tình. Cùng lắm là bị Sanh Nhi và Liên cô làm hiểu lầm, còn khiến ta cứ tưởng Bùi Tranh có chút ý tứ với ta như vậy, nay xem ra đều vô nghĩa, đây mới là thật sự ...

Bụng quả nhân lúc này thực đau .... Đau đến chảy cả nước mắt....

Bùi Tranh có con tư sinh, nghe giọng cũng phải vài tuổi rồi, chắc là sinh lúc hắn trên dưới 20 tuổi. Bùi Tranh là con rể mà phụ quân, Nhị cha ta nhìn trúng, vì nịnh bợ cấp trên, vì con đường làm quan rộng mở mà phải giấu diếm đi sao. Vì thế mẹ con bọn họ vô tội mà bị đưa đến ở nông thôn, Bùi Thế Mĩ không muốn gặp mẹ con họ, con nhớ cha, vì thế vụng trộm đến tìm hắn, còn bị người ta đánh bị thương....

  Lòng ta đầy chua xót ....

Ta ôm ngực, từng bước rời khỏi cái nơi thị phi này, đề phòng Bùi Tranh giết người diệt khẩu.

Lúc đầu ta còn có ý tưởng quá thái một chút, nghĩ là Bùi Tranh thật sự bị bệnh nghĩ hắn sở dĩ xin nghỉ là bởi Liên cô nói cho hắn chuyện ta thích Hoán Khanh làm hắn khổ sở trong lòng, cho nên cáo bệnh không lên triều.

Ngươi xem, sự thật luôn kém lý tưởng của ta quá xa, thế cho nên ta cũng không dám đem sự tình tưởng tượng quá tốt đẹp, miễn cho mọi chuyện phát triển ngược, lại bi thương tột đỉnh.

Kết quả tự mình đa tình chính là tự làm bậy không thể sống, lòng quả nhân đây đã hoàn toàn lạnh rồi ....

Lúc ta đi tới cửa, Tiểu Lộ Tử đi lên đón, nháy mắt : " Bệ hạ, Bùi tướng thế nhưng lại mắc bệnh tương tư sao ? "

  " Hắn có mắc bệnh hoa liễu cũng không liên quan đến quả nhân. " Ta lạnh lùng nói.

Ban đầu là sợ mình sơ xuất mà làm chuyện có lỗi với Bùi Tranh, bây giờ xem ra ta với hắn thật chẳng có liên quan gì, đều là tại mấy lão nhân kia nhàn nhã đến hồ đồ mà chia rẽ uyên ương, hại vợ chồng người ta không thể gặp mặt, quả nhân thực là tạo nghiệt mà ...

Không đúng, đều do mẫu thân tạo nghiệt !

Dựa vào cái gì mà bà một mình lại có 5 nam nhân tốt, bà cuỗm đi 5 phụ thân của ta, đem bọn họ đến Vân Vụ biệt viện, để ta một mình ở đế đô, bà lấy đi diễm phúc cùng hạnh phúc của ta, làm cho ta ngay cả một nam nhân tốt cũng không câu được.

Làm hoàng đế, làm đến mức này, quả nhân thực không muốn sống nữa !

Ta hướng cửa phủ Thừa tướng hung hăng đạp một cước – gục xuống, đau quá ! @@

  Tô Quân biến đi, Bùi Tranh biến đi, quả nhân không chơi nữa !

Ta lau nước mắt, " Tiểu Lộ Tử, đi, cùng quả nhân đến Tiểu Tần cung ! "

" A ! "   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net