Chương 8 : Tầm hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiểu Tần cung tọa lạc ở số 38 đường Cửa Nam, là nơi hoa lệ nhất phố này.

Trích từ một câu nằm trong "Quá Tần luận" – Triều ca dạ huyền, vi tần cung nhân.

Một nơi yên hoa, lại giữ cái tên khí thế như vậy, thật sự không thể xem thường.

Tiểu đồng đón khách ngoài cửa mà cũng thanh tú quyến rũ người ta phạm tội, hắn liếc ta và Tiểu Lộ Tử một cái, liền tiến đến nghênh đón ta.

"Hai vị khách này thật lạ mặt, là đến lần đầu sao?"

Tiểu Lộ Tử lạnh run, lôi kéo ống tay áo ta, run giọng: "Bệ ..... ngài đừng tự mình sa ngã a, Thái Thượng hoàng mà biết, Tiểu Lộ Tử bị hoạn chín đời cũng không đủ a..."

Ta vỗ vỗ đầu hắn, cười tủm tỉm nói: "Ngươi không nói, ta không nói, ai biết? Tiểu Lộ Tử, ngươi chính là Qủa ..... Là tâm phúc của ta a ! Chính cái gọi là giúp hoàng đế làm một chuyện tốt cũng không bằng giúp hoàng đế làm một chuyện xấu, ngươi xem ta coi trọng ngươi như vậy, đến thanh lâu cũng mang theo ngươi, hôm nay ta mua bao riêng một phòng, ngươi cũng không cần phải tiết kiệm tiền cho ta. " 

  Tiểu Lộ Tử vẻ mặt cầu xin. "Tiểu Lộ Tử, " Tử " như vậy .... Còn có thể làm gì?"

Ta không để ý đến hắn, nhấc bước vào Tiểu Tần cung, tiểu đồng kia ngăn ta lại, hỏi tên họ ta, là người nhà quan mấy phẩm.

Tiểu Tần cung này cũng có quy tắc vào cửa a.

Ta thuận miệng trả lời một câu: "Cô Tô quận chúa, Lưu Lăng."

Tiểu đồng bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười nói : "Tiểu nhân có mắt như mù, thất lễ rồi . Quận chúa là tới tìm Hầu gia đi."

Ta ngây người một lúc."Hầu gia?"

Tiểu đồng kia cười theo nói: "Đúng vậy, Phương tiểu hầu gia đang ở trên lầu nghe khúc ạ."

Khóe miệng ta giật giật — việc này, cũng khéo quá đi!

Nhắc đến chuyện này, phải nhắc tới Lưu Lăng. Lưu Lăng và ta coi như bà con, họ hàng theo rất nhiều tầng, vốn là cách khá xa, nhưng bởi vị cậu ruột của nàng, cũng chính là cậu họ của ta, cùng ta quan hệ không tồi, bởi vậy đến thế hệ của nàng, quan hệ với hoàng gia lại gần gũi hơn một chút.

Thân cữu Lưu Lăng họ Phương tên Chuẩn, mẫu thân ta phong hắn là Tiêu Dao Hầu, đem hắn đuổi ra cách xa đế đô, lại chỉ hôn cho hắn, cưới một vị nổi danh cọp cái, nói là lấy bạo chế bạo, mới có thể khiến lãng tử hồi đầu. Biểu cữu Tiêu Dao Hầu của ta kia có hồi đầu hay không ta không biết, nhưng tốt xấu cuối cùng cũng khiến cho Phương gia bọn hắn có người nối dõi.

Biểu cữu sở dĩ bị mẫu thân kiên quyết chỉ hôn, nguyên nhân trực tiếp hẳn là do hồi ta 8 tuổi, hắn mang theo ta đến Tiểu Tần cung chơi bị mẫu thân phát hiện.

Ta không giống những nữ tử hoàng gia khác, mẫu thân và phụ quân đều cảm thấy ta nên ra ngoài nhiều một chút mới hiểu được nỗi khó nhọc của dân gian, bởi vậy Nhị cha và Tam cha vào Nam ra Bắc đều mang theo ta, ta nhận thức được cũng không ít, nhưng mấy vị cha tuyệt đối sẽ không mang ta đến nơi bất lương.

Năm 8 tuổi ấy, biểu cữu vào đế đô, ở một thời gian dài, đem ta tha một vòng quanh đế đô, cuối cùng thần thần bí bí nói với ta, mang ta đi xem trò hề của nam nhân. Lúc đó, ta còn cao chưa đến nửa người, trên đầu bó thành hai nắm màu hồng phấn, vẻ mặt ngây thơ theo hắn vào Tiểu Tần cung, thị đồng canh cửa nhận ra hắn, ánh mắt mờ ám, nói: "Phương tiểu Hầu gia, lâu lâu không thấy, con gái đã lớn như vậy? Mang theo con gái vào Tiểu Tần cung, Phương tiểu hầu gia quả nhiên là danh sĩ tự phong lưu a!"

Biểu cữu choáng váng, nói: "Con gái cái gì, bản hầu gia còn chưa có lấy vợ đâu. Đây là cháu ruột ta, Cô Tô quận chúa, tiểu Lưu Lăng. "

Hắn đương nhiên không dám nói ra thân phận thật của ta, liền lấy tên đứa cháu bằng tuổi ta ra giả mạo, cũng không có ai nghi ngờ. Đó là lần đầu tiên ta biết đến nơi phong nguyệt, biểu cữu chỉ vào các tỷ tỷ xinh đẹp tựa thần tiên nói với ta : " Đậu đậu, đây gọi là thiên thượng nhân gian. "

Có điều ta cũng chẳng được chiêm ngưỡng bao lâu, ngồi chưa được một lát, một chén trà nhỏ chưa uống xong, Tam cha, Tứ cha liền lạnh mặt đá bay cửa lớn Tiểu Tần cung, cả nhóm người xông tới, lệnh bài Tam cha sáng ngời, sắc mặt cung chủ Tiểu Tần cung lập tức trắng bệch, đuổi lui mọi người. Tứ cha ôm ta, tam cha đánh hôn mê biểu cữu, kéo hắn trở về cung.

Sau đó, biểu cữu bị đuổi khỏi đế đô.

Hồi ức mà Tiểu Tần cung lưu lại cho ta, chính là các thần tiên tỷ tỷ, một cước thiên ngoại phi tiên của Tam cha, Tứ cha, còn có tay chân bị đánh đến bó bột của biểu cữu.

Nay đến Tiểu Tần cung lại gặp biểu cữu, duyên phận này thật sự làm người ta không khỏi thổn thức....

Tiểu đồng dẫn ta lên lầu hai, tiến vào một gian phòng, trong phòng, một đại thúc tướng mạo tuấn mỹ đang phải ôm, trái ôm, vừa nghe diễm khúc ca từ dâm đãng. (dâm, từ, diễm, khúc)

  "Cữu cữu ..." Ta chằm chằm liếc hắn, âm u gọi một tiếng.

Hắn mắt say lờ đờ mê man nhìn về phía ta, một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc tỉnh rượu, oa một tiếng, đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài, chỉ lại ta và hắn, hai người trong phòng.

Cậu họ lạnh run, dán mình trên cửa nhìn ta, theo bản năng sờ sờ những nơi lần trước bị đánh gãy, mấy vị phụ thân của ta ra tay thật không biết nặng nhẹ, để cho hắn lưu lại ám ảnh tâm lý.

Ta ngồi xuống bên cạnh bàn, rót cho mình một ly rượu.

"Đậu, Đậu Đậu ..." biểu cữu run giọng nói, "Người, người, sao người lại tới đây?"

" Biểu cữu, ta là tới tìm hoan mua vui. " (tầm hoan tác lạc)

Biểu cữu run một cái, mặt lộ vẻ hoảng sợ, "Mấy vị cha của người biết không?"

" Bọn họ ở Vân Vụ biệt viện, chờ họ biết cũng là chuyện vài ngày sau. " Bọn họ tin tức nhanh nhạy, muốn giấu diếm là rất khó.

" Người .... Người như thế nào biết ta ở trong này...... Ai nói cho người ? "

"Trùng hợp gặp thôi ." Ta mặt không chút thay đổi uống một ly rượu, chỉ hận tửu lượng ta quá tốt, không thể nhất túy giải ngàn sầu.

Biểu cữu tựa như thở phào, lại rất nhanh phun ra một hơi. "Nơi này không phải nơi người nên đến, đi đi đi đi, để cha mẹ người biết nhất định nghĩ là ta mang người đến, tiểu tổ tông, người thương hại biểu cữu đi, hồi cung đi, ngoan ..."

"Biểu cữu!" Ta phẫn nộ quăng chén, tự nhiên thể hiện khí phách đế vương, "Ta nói ta là tới tìm hoan mua vui! Cữu sợ cái gì! Trời sập xuống đã có ta chống cho người! Dựa vào cái gì bọn họ có thể khoái hoạt, chúng ra đến thanh lâu lại phải lén lút...."

Biểu cữu bất lực nói : " Đừng nói hai chữ "chúng ta", rất mẹ nó dọa người ..."

Ta một phen tà hỏa trong lòng thiêu đốt đến khó chịu, đi tới đi lui quanh cái bàn, " Vị nào làm hoàng đế lại uất ức như ta, một bó tuổi to như vậy rồi, làm cái gì cũng không tự do, chúng bạn xa lánh, " Cô gia " " Qủa nhân ", người nói Qủa nhân dễ sống sao ? "

"Ta cũng thực không dễ dàng a ...." Biểu cữu thở dài một tiếng, "Con cọp cái trong nhà ta kia, ba ngày không đấu đánh thì cả người không được tự nhiên, không cho ta uống rượu nghe hát, không cho ta xem diễn đấu khúc khúc .... Như vậy nhân sinh còn ý nghĩa gì nữa?" Biểu cữu chấm chấm nước măt: "Không bằng chết cho xong."

Nói xong lòng ta đều chua xót.

Hốc mắt ta nóng lên, mũi cay cay. "Biểu cữu, chúng ta đều là người thiên nhai luân lạc ..." (có lẽ là người trời lưu lạc nhân gian)

  Biểu cữu gật gật đầu, lã chã chực khóc.

"Biểu cữu ngươi có vẻ quen thuộc nơi này, tìm giúp ta vài vị tiểu quan hàng đầu đi."

" Cái gì ? " Biểu cữu thân mình chấn động.

Ta thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, "Thế nào, người chỉ hứa tìm cô nương thôi sao?"

" Không phải...... Việc này .... Cái kia ...." Biểu cữu nói năng lộn xộn, vẻ mặt cầu xin,"Người thương tình biểu cữu đã một đống tuổi ...... Sớm biết thì đã chẳng đến đây...."

Ta cầm một cái chén, ném về phía chân hắn, giận dữ nói : " Bảo người đi thì người phải đi, quả nhân sống 18 năm vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nói ra rất dọa người đó ! Muốn nam nhân, muốn rất nhiều nam nhân, muốn rất nhiều nam nhân tốt! Nghe thấy chưa!"

Biểu cữu thở dài một hơi: "Đậu Đậu .... Người say rồi ..."

——— ——————–
Nếu thật có thể uống say thì tốt.

Ta tỉnh táo, không có say, thực không có say.

Ta rõ ràng biết mình đang ôm bầu rượu ngồi bệt dưới đất, bên người vây quanh năm mỹ nam đẹp như lạc tiên, quả là thiên thượng nhân gian....

Biểu cữu trốn sau tường trong góc phòng, dùng trán đập vào tường, than thở : " Ta sẽ chết, ta sẽ chết, ta sẽ chết không được tử tế ... "

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, lớn giọng nói:"Biểu cữu...... Ta còn có việc phải làm .... Biểu cữu, cữu ra ngoài, tự mình chơi đi .... "

Hắn ai oán quay đầu liếc ta một cái, tiếp tục đập đầu vào tường.

" Ta sẽ chết, ta sẽ chết, ta sẽ chết không được tử tế ... "

Một tên nâng tóc bên tai của ta lên, đầu ngón tay quét qua gáy ta, ta run run một chút, ngơ ngẩn nâng mắt nhìn chung quanh.

"Sớm nghe nói quận chúa là đệ nhất mỹ nhân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền." Giọng người nọ mềm nhẹ dễ nghe, giống như cành lông chim phe phẩy trong lòng ta.

Lại một bàn tay nâng cằm ta lên, cười khẽ nói: "quận chúa hình như có hơi say, ánh mắt như phủ tầng sương mù..." Nói xong, đầu ngón tay khẽ miết khóe mắt ta, bức ra một giọt lệ, đầu lưỡi hắn liếm, híp mắt nói : »Ngay cả nước mắt cũng ngọt "

Hai má của ta nhất thời như bị thiêu nóng.

Thực sắc, tình ....

Biểu cữu than "ô" một tiếng, chạy đến bên người ta. "Đậu Đậu ... Cùng cữu cữu về nhà đi......"

Ta ôm lấy một thân hình mảnh khảnh trong đó, liếc xéo biểu cữu. " Muốn về thì ngườii tự mình về đi, ta còn chưa có chơi chán ! "

Người nọ cũng ôm lại ta, cười nói với biểu cũ : " Tiểu hầu gia, người đừng làm quận chúa mất hứng. "

Biểu cữu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái,"Ngươi thì biết cái gì! Động vào một cái tóc gáy của nàng, ngươi sẽ không được chết tử tế ! "

Người nọ hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới lời uy hiếp của biểu cữu, biểu cữu đẩy cái tay đang vòng trên lưng ta của hắn, muốn nâng ta đứng dậy, ta đạp tay hắn ra, ngã nhào vào lòng tên còn lại.

"Bọn họ không thích ta, ta tìm người thích ta cùng chơi, có gì mà không thể ? "

"Đúng vậy." Một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng phủ lên hai gò má ta, " Chúng ta đều thích tiểu quận chúa. "

Ta thoải mái nheo nheo mắt, xoay tay lại ôm lấy cổ hắn, " Ta cũng rất là thích các ngươi a. "

Biểu cữu ôm đầu ngồi xổm, đau khổ không muốn sống nữa.

Ngay lúc này, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng ồn ào, biểu cữu run rẩy liền xông ra ngoài, vừa ra ngoài nhìn lại càng run mạnh, vội vàng chạy về kéo ta, lắp bắp nói : " Đậu Đậu đi mau, kinh quản đến rồi ! " (có lẽ là đội quản lý trật tự trị an kinh thành)

" Kinh quản cái gì ? " Ta rút tay về, nghi hoặc nhìn hắn.

"Trước đừng nói vội, đi cùng cữu cữu, không sai đâu!" Hắn cố sống cố chết kéo ta, ta cố sống cố chết giãy dụa, năm mỹ nam đương nhiên là giúp đỡ ta, biểu cữu kéo ta không được, cắn răng buông tay, "Đừng trách ta không có nghĩa khí, người không chết, ta sẽ chết." Nói xong nhanh như chớp chạy trốn theo cửa nhỏ.

Lúc này, Tiểu Lộ Tử cũng chạy vào mật báo, " Tiểu thư, đại sự không xong rồi, phi phi phi .... "

"Phi cái gì?" Ta cau mày nhìn hắn một cái, chuyển mình tiến vào lòng một người, đùa giỡn sờ sờ cái cằm bóng loáng, thanh tú của hắn,"Chúng ta tiếp tục uống rượu."

Tiểu Lộ Tử mắt trừng miệng ngơ, khẽ cắn môi, xoay người đóng cửa đi ra ngoài, canh giữ ở cửa.

Ta nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện.

"Lớn mật, các người cũng biết ta là ai!" Tiểu Lộ Tử phỏng chừng muốn giương lệnh bài.

Những người nó có lẽ bị ngăn lại, lại lẻng xẻng lui đi.

Ta có lẽ đã uống khá nhiều rượu, đầu óc choáng váng, vì thế ngửa đầu nói với kẻ đang ôm ta : " Ta muốn đi ngủ. "

" Đi ngủ ? " Người nọ khẽ cười một tiếng, " Được, vậy quận chúa muốn ai thị tẩm ? "

Ta ngáp một cái, "Vậy ngươi đi. "

Người nọ đem ta ôm ngang lấy, đặt trên giường lớn mềm mại, một tay trượt xuống bên hông ta, giúp ta cởi áo khoác.

Chính lúc này, cửa bị đá văng.

" Phi phi phi.... Bên trong là......" Tiểu Lộ Tử lại phi phi phi .

Ta hé mắt nhìn ra gian ngoài, mắt say lờ đờ như phủ sương, mơ hồ nhìn thấy một người đến, đuổi bốn mỹ nhân ra ngoài, lại một bàn tay bắt lấy người bên cạnh ta này, sau liền biến mất.

Ta chống người dậy, cau mày nhìn hắn : " Ngươi đây là đang làm cái gì ? "

Hóa ra không phải phi phi phi, mà là Bùi Tranh a......

Nhìn qua dường như không vui lắm, phải, quả thực là rất không vui.

Ta mặc áo khoác, từ từ men giường ngồi dậy, vén tóc lên, liếc xéo hắn. " Thế nào, quả nhân làm việc còn phải bẩm báo cho ngươi sao ? "

Hơi thở Bùi Tranh ngưng lại một chút, tiến lên từng bước khóa ta ở trước giường, làm cho ta hoàn toàn bị cái bóng cao lớn của hắn bao phủ. Hắn bắt lấy cánh tay ta, nghiêng người nhìn thẳng ta.

" Những người đó đã đụng vào người chưa ? "

Ta chán ghét giãy khỏi tay hắn, " Liên quan gì đến ngươi ? Bùi Tranh, ngươi là thần, quả nhân là vua, có một số việc ngươi đừng quản quá rộng ! Qủa nhân bị ngươi lừa dối nhiều năm như vậy, về sau sẽ không nghe lời ngươi nữa!" Ta đẩy hắn ra, muốn đi ra ngoài, lại bị kéo lại, thắt lưng bị giữ chặt, khóa vào trong ngực.

"Người uống say, theo ta trở về!" Giọng Bùi Tranh quét qua đỉnh đầu ta, ta cắn răng giãy dụa, lại giãy không ra, oán hận nhấc chân một cái, dẫm mạnh lên chân hắn. Hắn hít một hơi lạnh, quay người đem ta đẩy ngã trên giường, dùng thân thể chính mình áp chặt, chóp mũi đối chóp mũi, trong đôi mắt phượng hừng hực lửa.

"Ngươi gạt ta nhiều năm như vậy ...."

Bùi Tranh chấn động, lửa trong mắt nhất thời dập tắt.

"Người Hoán Khanh thích là Sanh Nhi, ngươi đã sớm biết, còn không nói cho ta, là muốn xem ta bị chê cười." Ta cắn môi trừng hắn, "Ta đã rất cố gắng rồi, vì sao bọn họ đều không thích ta ? "

Bùi Tranh buông lỏng tay, nhẹ nhàng xoa hai gò má ta, thấp giọng nói: "Ai nói không thích .... Thích nhiều năm như vậy ...."

Hơi thở nóng rực của hắn phớt trên mặt ta, ngẩn ngơ nhớ lại lúc nhỏ hắn cũng từng bế ta lên cây hái hoa, lại không nhớ nổi là khi nào, nhưng khi đó hắn cũng chỉ là một thiếu niên nho nhỏ, nay đã là nam tử trưởng thành, hơi thở và nhiệt độ trên người hắn làm hai má ta nóng lên, càng thêm hoa mắt chóng mặt.

" Đậu Đậu. " Hắn ở trên môi ta nỉ non, môi hắn như có như không chạm vào cánh môi ta, ta hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, ngẩng đầu, hai tay ôm lấy cổ hắn, chủ động dán vào môi hắn.

Hắn chấn động mạnh, nhưng không có hôn ta, ngược lại kéo tay của ta xuống, lui về sau, khàn giọng hỏi ta: "Đậu Đậu, ta là ai?"

"Bùi Tranh, ngươi này ... a, a ..."

Mấy lời mắng chửi sau đó đều bị hắn nuốt vào trong miệng.

Một bàn tay giữ chặt gáy ta, ép ta ngẩng đầu dán chặt lấy hắn,môi lưỡi dây dưa, trong miệng đều là hơi thở Bùi Tranh, đôi môi ấm áp tê dại, làm cho ta không tự giác mà khẽ run rẩy, vừa muốn trốn tránh sự xâm lược của hắn, lại muốn càng nhiều hơn một chút....

Bàn tay dán trên lưng ta dao động, làm cho ta khắp người tê dại, cả người vô lực, ngực bị hắn đè ép đến khó thở, hơi thở trong miệng lại đều bị hắn hút đi, ta choáng váng đến ù tai, hoa mắt, mắt thấy "ô" một tiếng cũng sắp đi mất, hắn rốt cuộc buông ta ra.

Ta từng hơi từng hơi thở hổn hển, hai mắt rơm rớm trừng hắn: "Bùi Tranh, ngươi muốn hành thích vua sao!"

Mắt phượng hắn sáng quắc, nâng tay che lại mắt của ta, giọng nói khàn khàn quyến rũ.

"Đừng nhìn ta như vậy ... Nếu không ta thật sẽ hành thích vua."

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net