Chương 9: Tróc gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Qua khỏi Qủy môn quan một hồi, lúc này ta đã tỉnh rượu hơn phân nửa, kéo tay hắn xuống nói : "Ngươi đứng lên đi, đè đau ta rồi!"

Hắn thế nhưng lại nghe lời rời khỏi người ta, áp lực lên ta nhất thời giảm bớt không ít, ta né vào trong giường một chút. Hắn nhìn thấy hành động này của ta, mắt phượng híp lại một chút, bờ môi mỉm cười.

Ta bây giờ mới nhìn thấy môi hắn hơi sưng đỏ — là ta hôn mà thành sao?

Nghĩ đến vừa rồi đại gian thần này bị quả nhân tùy ý bỡn cợt, ta hớn hở mặt mày, là ta đùa giỡn hắn, không phải hắn đùa giỡn ta!

"Ngươi tới nơi này làm gì?" Ta chất vấn hắn,"Quả nhân nhớ rõ triều đình có quy định, quan viên ban ngày không thể tuyên dâm."

Vốn quy định là không được chơi gái, kết quả làn sóng đồng tính nổi lên, phụ quân thấy tình thế không ổn mới đổi thành ban ngày không thể chơi gái, buổi tối thì mở một mắt, nhắm một mắt.

"Bệ hạ nói phải, vi thần thân là Thừa tướng, ngẫu nhiên cũng kiêm nhiệm công tác của đội kinh quản một chút, đến Tiểu Tần cung đột kích kiểm tra, xem có hay không quan viên trái luật đi chơi gái." Bùi Tranh giọng khàn khàn, trầm thấp, nhưng còn hơn cả thanh âm mềm nhẹ của tiểu quan kia, lại còn quyến rũ, khiến lòng ta tê tê dại dại.

"Ngươi bắt được người nào?". Ta còn nghiêm chỉnh hỏi.

"Mấy tên cẩu tử không có mắt trong Quang Lộc tự." Đáy mắt Bùi Tranh hiện lên chút tàn nhẫn, lúc nhìn về phía ta lại ý cười dào dạt nói, "Còn có bệ hạ xuân tình bồng phát."

Ta nghẹn một chút, ra vẻ trấn định, vén tóc, "Qủa nhân không phải quan viên, không cần tuân thủ quy định này."

Bùi Tranh còn nghiêm túc gật đầu. "Bệ hạ nói phải, nhưng nếu để người ta nhìn thấy thì chung quy vẫn là không tốt."

Ta khốn khổ cào giường, "Ngươi cứ giả bộ .... Không thấy là được...."

Bùi Tranh híp mắt, không có ý tốt nhìn ta. "Bệ hạ ..... muốn che miệng thần lại sao?

Lời này nghe như thế nào dâm, đãng như vậy ....

"Bùi ái khanh a...." Ta ngân dài âm cuối, "giờ này, ngày này, quả nhân cũng không còn dễ lừa như vậy đâu. Ngươi cho là ngươi bắt được nhược điểm của quả nhân sao? Qủa nhân cũng có thể túm được nhược điểm của ngươi đó!"

Bùi Tranh nhíu mi, có chút kinh ngạc. "Ồ Vi thần có nhược điểm gì?"

Tim ta giật giật một chút, bỗng nhiên cảm thấy hành vi đùa giỡn vừa rồi của mình thực đáng giá, "Qủa nhân biết, ngươi có một đứa con tư sinh."

Khóe mắt Bùi Tranh giật giật, "Bệ hạ.... Hôm nay nếu đã đến phủ nhà vi thần, tại sao không cho người thông báo?"

Không phủ nhận, tốt lắm.

Ta đẩy hắn ra, rời giường. "Ngươi không cần phải giải thích, trong lòng quả nhân biết rõ."

Dù sao cũng nghĩ đến mặt xấu nhất rồi, sẽ chẳng thể sai đâu.

" Bệ hạ của ta a .... " Bùi Tranh như cười như không thở dài một hơi, chủ động đến giúp ta sửa sang lại đống quần áo hỗn độn, ngón tay thon dài trượt một đường từ cổ áo, vạt áo trước, đến đai lưng ....

Qủa nhân như thế nào lại thành của hắn rồi?

Lúc đó, tay hắn đang mờ ám đặt trên lưng ta, cởi bỏ đai lưng để thắt lại lần nữa cho chặt, ta dang hai tay yên tâm thoải mái nhận sự phục vụ của hắn, kỳ thực việc này nhìn thế nào cũng bình thường, có điều là đang ở thanh lâu, liền dễ dàng khiến người ta hiểu sai.

Lúc Tô Quân dẫn người phá cửa mà vào, ta và Bùi Tranh đang ở trong tư thế xấu hổ như vậy.

Tiểu Lộ Tử nước mắt lưng tròng vọt vào ôm lấy đùi quả nhân, " Bệ hạ .... Tiểu Lộ Tử cứu giá chậm trễ ..."

Ồ, quả nhân thật muốn chết luôn a....

Bùi Tranh không chút hoang mang giúp ta thắt chặt đai lưng, cuối cùng chỉnh chỉnh vạt áo ta, xoay người nhìn về phía Tô Quân, mỉm cười nói : " Tô ngự sử hôm nay cũng ở trong đội đương sai kinh quản sao ? Khéo quá, hôm nay bản quan cải trang đột kích, vừa mới bắt được vài tên ở Quang Lộc tự trong này"

  Ánh mắt Tô Quân hoài nghi lướt qua ta và Bùi Tranh vài vòng, cuối cùng trầm giọng nói: "Bùi tướng thật là ngày giải quyết trăm việc, làm gương cho binh sĩ"

Tốt, rất tốt, Tô Quân thông minh hơn nhiều rồi, Qủa nhân không nhận ra nổi, tên Tiểu Lộ Tử chết tiệt này sợ thiên hạ không biết sao, thế mà lại đem Tô Quân đến đây, chàng biết quả nhân đến Tiểu tần cung rồi, lại còn ở chung một chỗ với Bùi Tranh nữa.

Tiểu Lộ Tử cũng coi như thông minh, thấy ta không sao, lập tức câm miệng, không nói một lời.

Chuyện này dễ gây ầm ĩ, dù sao Bùi tướng và Tô ngự sử đồng thời đến Tiểu Tần cung, ai cũng có thể đoán ra nhân vật nào trong cung đã đến Tiểu Tần cung, nhưng cuối cùng vẫn là quả nhân thông minh nhanh nhạy, tìm được kế sách vẹn toàn, đem tất cả tội danh đổ lên đầu biểu cữu.

– Ai nha, chính là vị Phương tiểu hầu gia kia, mệnh thực khổ a, nghe nói trong nhà có cọp cái, chạy trốn tới đế đô cũng trốn không thoát, đến tiểu tần cung không đến một canh giờ, vị trong cung kia biết được, phải nhanh hai vị đại thần đến bắt người về. Nam nhân làm đến sự tình này, không bằng mua khối đậu hũ đâm đầu mà chết đi cho xong....

Biểu cữu, quả nhân thực xin lỗi ngươi, cùng lắm bồi thường 2 lần tiền thuốc men cho ngươi.

Biểu cữu chết, quả nhân không chết.

Ta bên trái là Tô Quân, bên phải là Bùi Tranh, ngồi trong xe ngựa, vì biểu cữu mà niệm kinh cầu phật, hắn quả thật có đến Tiểu Tần cung, cũng không coi là oan uổng.

" Bệ hạ không nên tới những chỗ như thế. " Tô Quân đột nhiên mở miệng, dọa ta một cái, hiếm khi nào giọng nói lạnh lùng như vậy, ta nhìn trộm chàng. Ánh mắt chàng phía đối diện, giống như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, đảo trên mặt ta, dừng lại trên môi ta.

" Việc này .... Qủa nhân ....." Ta căng thẳng nắm chặt lấy đầu gối, đầu hỗn loạn không tìm ra cớ.

" Tô ngự sử phản ứng hơi quá rồi. " Bùi Tranh tâm tình có vẻ vô cùng tốt, không biết lấy từ đâu ra một cái quạt chiêu bài, thực hiểu ý người mà quạt quạt giúp ta, "Bệ hạ chẳng qua là đột nhiên nổi hứng, cùng bản quan tới Tiểu Tần cung giáo huấn mấy tên cẩu tử không có mắt ở Quang Lộc tự kia, chuyện nhỏ thế này không nghĩ là đã làm kinh động Tô ngự sử."

Đều là tại tên Tiểu Lộ Tử kia nhiều chuyện, hại ta bị Tô Quân thấy bộ dạng khốn quẫn. Cũng làm khó cho nỗi trung thành tận tâm của hắn, chắc là thấy sắc mặt Bùi Tranh âm trầm mang ý đồ bất thiện, lại đem ta khóa lại trong phòng, lo hắn tức giận mà hành thích vua thì không phải, chỉ sợ kinh động thái thượng hoàng ở Vân Vụ biệt viện, hắn nhất định sẽ bị hoạn 9 đời 9 kiếp luôn.

Tô Quân đương nhiên biết Bùi Tranh là trợn mắt nó dối, nhưng cũng không có bóc trần hắn, chỉ thản nhiên nói : " Việc nhỏ này về sau giao cho người dưới làm là được rồi. Tiểu Tần cung quá dơ dáy, bệ hạ sau này đừng đi nữa."

Ta gật đầu lia lịa, lại còn ba lần đảm bảo sau này tuyệt không đi nữa.

Xe ngựa khởi hành chốc lát, cảm giác lắc lư khiến ta buồn nôn từng đợt từng đợt, đầu choáng váng khó chịu, may mà Bùi Tranh quạt mát cho ta, mới khiến ta dễ chịu hơn một chút.

" Bệ hạ, dựa vào người thần nghỉ một lát. " Bùi Tranh thấp giọng thì thầm nói với ta.

Ta mở to mắt liếc Tô Quân một cái, sắc mặt chàng mặc dù có chút không vui, nhưng trong mắt cũng có chút quan tâm hỏi : "Bệ hạ không thể ngồi xe ngựa sao?"

Chàng ở ngay tại đây, ta dám không biết xấu hổ dựa vào người Bùi Tranh sao....Ta cố chịu, cười cười nói với Tô Quân "Không sao", lại lắc đầu nói với Bùi Tranh "Không cần đâu".

Sắc mặt Bùi Tranh nhất thời trầm xuống, thấy thế ta run run, giọng hắn bình tĩnh nói: "Bệ hạ xác định không cần sao?"

Hai mắt ta khép lại, thong dong mà hy sinh, tựa vào trước ngực Bùi Tranh. Một tay hắn nắm bả vai ta, một tay cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy.

  Nếu nói về kẻ hầu hạ, Tiểu Lộ Tử còn không hiểu ý bằng hắn.

Thật muốn thiến hắn đem vào cung làm tổng quản – nếu ta thực có mệnh hưởng cái phúc này.

  Xe ngựa tiến vào Bạch Y hạng, ở giữa ngõ nhỏ dừng lại, một bên là phủ Thừa tướng, bên kia là phủ quốc sư. Bùi Tranh đỡ ta từ trên xe ngựa xuống, chân ta mềm nhũn, may mà hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ bên hông ta một chút.

" Bệ hạ không bằng đến phủ nhà vi thần nghỉ ngơi một lát ? " Tô Quân đứng sau lưng ta quan tâm nói, ta quay đầu nhìn chàng, mới thấy ánh mắt chàng chậm rãi chuyển từ lưng ta tới trên mặt.

Do dự không biết trả lời thế nào, Bùi Tranh đã thản nhiên mở miệng nói : " Tô ngự sử có lòng ! bệ hạ và bản quan có chuyện muốn bàn, đương nhiên là phải đến phủ Thừa tướng. "

Ta với hắn thì có chuyện gì mà nói ?

Bàn tay trên lưng ta rời đi lặng lẽ, nhưng tay kia lại ở trong lòng bày tay ta mà nhéo một cái, có ý uy hiếp a....

Ta rưng rưng nói với Tô Quân: " Qủa nhân và Bùi tướng quả thực có chuyện quan trọng muốn thương lượng.... "

  Ánh mắt Tô Quân khi rời đi kia rõ ràng là nói " Vi thần ở ngay đối diện, có việc gì bệ hạ cứ gào to lên "....

Ta bi phẫn ngửa đầu nhìn Bùi Tranh, người sau híp mắt rõ ràng là nói " Ngươi gào đi, ngươi gào rách cổ hắn cũng không nghe thấy "......

Vào phủ, ta đã nhớ ra chuyện con tư sinh của hắn, nhớ tới đứa con tư sinh kia, ta liền cảm thấy đùa giỡn một kẻ không đàng hoàng thật sự là mất giá, vì thế hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra.

Tay Bùi Tranh trống không, từ từ đánh giá sắc mặt của ta, trên môi mang ba phần ý cười, ý vị sâu xa.

" Ngươi có chuyện gì, nói trong này đi. "

  " Vi thần muốn để bệ hạ gặp một người. "

Ta cảnh giác lùi về phía sau từng bước, lập tức phản ứng lại, không dám tin trừng hắn, " Ngươi muốn để ta gặp con tư sinh của ngươi sao ? "

Khóe mắt Bùi Tranh giật giật, cười tủm tỉm gật đầu, nhìn qua cứ như cáo chúc tết gà.... Không đúng, là gà chúc tết cáo, cũng không đúng .... Tóm lại chính là không có ý tốt.

" Qủa nhân không muốn gặp, đó là bí mật của ngươi. Chỉ cần ngươi không nói ra chuyện quả nhân đùa giỡn ngươi, quả nhân cũng sẽ thay ngươi giữ bí mật này. " Ta cảm thấy bản thân rất là lương thiện, so với bí mật của hắn, bí mật của ta cũng không coi là bí mật.

Bùi tranh hít sâu một hơi, thấp giọng nỉ non:"Đùa giỡn a......"

  Mặt ta nóng lên, phủ phủ ống tay áo giả bộ trấn định, khẽ nhếch cằm, dùng khóe mắt khinh rẻ hắn. " Ngươi cũng không phải cảm thấy thiệt thòi, quả nhân là hoàng đế.... Tam cung lục viện là rất bình thường, ngươi có một đứa con trai tư sinh, cũng không phải người đàng hoàng, quả nhân không cần phải có trách nhiệm với ngươi. "

Vẻ mặt Bùi Tranh bối rối, tay nắm quạt dùng sức đến trắng bệch, ta nghi ngờ mình đã đả kích hắn quá mức, hắn chắc cũng không ngây thơ như vậy đi .... Hắn cũng chẳng phải thân trong sạch gì ....

Hắn hít sâu, nói không ra lời, ta nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của hắn như vậy, ta cũng không phải vô trách nhiệm, lòng mềm đi, liền dịu dàng nói với hắn : " Chuyện giữa ta và ngươi, Liên cô đều đã nói cho ta, kỳ thật kia chẳng qua là mẫu thân ta, bọn họ nói vui thôi, không phải là thật, lại khiến ngươi chậm trễ nhiều năm như vậy, khiến cha con các ngươi không thể gặp mặt, trong lòng ta cũng băn khoăn. Chuyện này ta sẽ nói rõ ràng với mẫu thân, ngươi đón mẹ con bọn họ về đi. "

Có lẽ tên gian thần này có gia đình, có hậu cố chi ưu (lo lắng tới người ở phía sau mình như gia đình, vợ con ấy), về sau cũng không dám đối với quả nhân không kiêng nể gì như vậy. Nếu hắn dám mạo phạm quả nhân lần nữa, quả nhân liền tịch biên cả nhà hắn!

Ta lờ đi cảm giác chua chát trong lòng, ánh mắt chân thành nhìn hắn nói : " Yên tâm đi, quả nhân sẽ che chở ngươi, sẽ không để mẫu thân trách tội ngươi, ta nghĩ ngươi cũng không muốn làm một tên Bùi Thế Mĩ. "

Ánh mắt hắn khẽ động, trong mắt hiện lên dị quang, rồi sau đó nhanh chóng nhu hòa, tiến tới gần từng bước, hơi nghiêng người nhìn thẳng ta : " Đậu Đậu, kỳ thực so với nghĩ cho chính mình, người còn quan tâm ta nhiều hơn.... "

Nhìn dung nhan tuấn mỹ đang tới gần, đôi mắt phượng lóe ra tia lửa quen thuộc, hô hấp ta ngừng lại, căng thẳng ngửa về phía sau.

" Các người đang làm cái gì. "

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên sau lưng, giống một tia sét thẳng tắp bổ tới, ta sợ tới mức bật ngược, đụng vào mặt Bùi Tranh, lại vội vàng lùi về phía sau nhìn lại.

Trước khi nhìn tới vị " Tiểu công tử " kia, trong lòng ta nghĩ rằng " ta không muốn làm mẹ kế ngươi đâu ", đến khi nhìn lại ....

Hôm nay thực mẹ nó kích thích a .....

Tiểu công tử kia cả người mặc áo gấm hoa, trên đầu trái phải hai khối bánh bao, sợi tóc mềm mại buông xuống đến vai 2 tấc, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, cằm nhỏ, hai má tròn trịa mềm mịn, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng, cấu một cái, chỉ tiếc trên mặt chẳng có một chút biểu tình, đôi mắt dài nhỏ đã có dáng phượng, lạnh như băng nhìn ta, sau đó nhanh chóng đi về phía ta, cách ta 2 bước đứng lại, ngửa đầu nhìn ta, cái mũi thanh tú chun lại, nhíu mày nói : " Tỷ uống rượu ? "

Ta nuốt nuốt nước miếng, khốn khổ gật đầu.

"Nghe nói, tỷ còn đến Tiểu Tần cung chơi, nghe hát!" (chỗ này là phiêu: chơi gái, bà chị này đi chơi trai đi)Đôi mi thanh tú giương lên, giận tím mặt, " Tỷ tỷ, tỷ thật quá quắt rồi ! "

Ta than "ô" một tiếng, nhìn thấy hắn giương cây thước chẳng biết lấy ra từ nơi nào, ta chuyển mình trốn sau lưng Bùi Tranh, liên tục cầu xin tha thứ : " A Tự, tỷ biết sai rồi, lần sau không dám nữa ! "  

  Thước kia không lưu tình chút nào mà bốp bốp bốp, đều do Bùi Tranh mỉm cuời mà đỡ hết.

A Tự, đánh đến hết nghiền rồi, mới dừng tay ngửa đầu nhìn Bùi tranh.

"Gian thần, ngươi đỡ hộ làm gì? Chị ta chẳng lẽ không đáng đánh sao ?"

Bùi Tranh cười không nói.

A Tự, ngươi là đệ đệ của ta... Để cho tỷ tỷ một chút tôn nghiêm đi được không? Ta bi phẫn nhô đầu ra khỏi lưng Bùi tranh, nhìn thấy khuôn mặt mềm mịn nhỏ nhắn kia hiện lên một tia đắc ý, không khỏi run rẩy một chút.

"A Tự!" Ta ỷ vào có Bùi tranh làm lá chắn, lưng nhất thời thẳng lên không ít, " Chính đệ cũng đi thanh lâu, còn dám nói tỷ ! "

A Tự trừng mắt lườm ta một cái, "Ta là nam nhân, tỷ là nữ nhân, có thể giống nhau sao?"

Ta nghẹn họng

A Tự, đệ mới có 10 tuổi ...

A Tự nhà chúng ta a, suy xét giống như lão học giả ấy, khoan dung với bản thân, nghiêm khắc với người khác, đối với người ngoài cũng không nương tay, cái vẻ ngoài như tiên đồng kia đều là gạt người, kỳ thật hắn lớn lên rất có khí chất thảo gian nhân mạng ( coi mạng người như cỏ rác).

Ánh mắt A Tự dừng trên mặt ta một lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh, lạnh lùng nói : " Gian thần, ngươi, đi theo ta ! "

Thước của A Tự hướng tay ta đánh đến, may mắn ta rút tay về nhanh, cái thước kia dừng trên mu bàn tay Bùi Tranh – hắn da thô thịt dày, không sợ đánh, mặt không đổi sắc, tươi cười tự nhiên, ta nghe được " bốp " một tiếng kia, xương cốt đều đã tê rần.

A Tự thu hồi thước, híp đôi mắt phượng nhỏ nói:"Nam nhân chúng ta nói chuyện, nữ nhân các người hỏi ít thôi!"

Ta bi thương xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm trong góc tường vẽ vòng tròn

Lúc hai nam nhân bọn họ đi nói chuyện, Tiểu Lộ Tử đến an ủi ta.

"Bệ hạ ..." . Mặt Tiểu Lộ Tử lộ vẻ nghi hoặc "Tiểu, tiểu vương gia đã trở lại rồi ư?"

Ta mang vẻ mặt thê thảm gật đầu, "Nó đến gây họa cho dân chúng đê đô ....".Ta thở dài một tiếng," ...gây họa cho quả nhân rồi!"

Thế gian này, người có thể áp chế ta không nhiều lắm.... Được rồi, thì cũng nhiều đi .... nhưng người ta sợ nhất không phải ai khác, mà là A Tự.

Lòng ta hiểu rõ, từ sau khi A Tự được sinh ra, cha mẹ không thương ta nhiều nữa, một lòng một dạ đều để trên người nó. Khi đó ta cũng đã 8 tuổi, cũng ngại cùng đệ đệ tranh giành tình cảm, huống chi bộ dạng A Tự quả thực đáng yêu, nho nhỏ, nần nẫn, như bôi phấn, thích nhất là nắm lấy tay của ta không buông. Khi đó, A Tự đáng yêu biết bao a ....

Sau khi nó lớn lên một chút, tính tình ngày càng cổ quái, thành đứa trẻ lạnh như băng tuyết, cũng không biết tính tình này là do ai, nó trời không sợ, đất không sợ, không tiếc sức làm xằng làm bậy, mẫu thân chỉ có đi theo sau nó cũng không còn sức. Sau đó mẫu thân dời đến Vân Vụ biệt viện cũng nhất định mang A Tự đi, sau khi ta đăng cơ, chỉ có sinh nhật mình hằng năm, sinh nhật mẫu thân, hay lễ mừng năm mới mới được đến Vân Vụ biệt viện gặp A Tự.

Trẻ con tuổi này thật mau lớn, mới 3-4 tháng không gặp, nó lại như cao hơn một chút, bớt đi nét trẻ con, dần dần có góc cạnh của một thiếu niên tuấn tú, giọng nói cũng khác lần trước gặp, giọng này không non nớt, ngọt ngào như trước, ngược lại có chút khàn khàn. A Tự của ta sắp trưởng thành a....

Nhưng thái độ đối với ta vẫn trước sau như một – ngoan a ! (ngoan này là cứng rắn, tàn nhẫn ạ)

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net