Chương 36: Cuộc hẹn kép (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cánh cửa xuất hiện tại một góc khuất, đó là nơi Alfred nhận ra cậu đã bị lạc. Chuyện này đối với cậu không có gì đáng lo, nhưng cậu quan tâm hơn về quý ông lớn tuổi vừa biến mất trước mặt mình. Alfred chớp mắt. Thị lực của cậu, thế giới xung quanh cậu, trong tích tắc lập tức méo mó và nhuốm sắc đỏ, bỏ lại cậu một mình thảng thốt giữ bầy quái vật của bóng đêm.

Alfred từng sợ ma quỷ, và ngay cả bây giờ, cậu thừa nhận mình vẫn run rẩy trước hình ảnh của những sinh vật không giống con người. Ngôi nhà ma vẫn như cũ – hoặc vẻ ngoài của nó là vậy, nhưng gia đình cậu đã biến mất tăm, và các bóng đen bắt đầu trườn bò lên những bức tường mập mờ ánh sáng. Alfred nuốt khô trong cổ họng và bước tiếp, mở cánh cửa đôi tại góc tường kia mà bước ra ngoài. Cậu thề mình đã trông thấy một... con mèo?

Nó không phải một con mèo bình thường, và Alfred nhận ra nó ngay. Một con mèo to béo chỉ đi bằng hai chi sau. Alfred từng chạm trán nó trước đây, nhưng lần này nó hoàn toàn thờ ơ với cậu, trước khi nó biến mất vào làn sương mù màu đỏ mà chẳng thèm ngoái nhìn, giống hệt như quý ông trong bộ quần áo xám kia.

Quý ông lớn tuổi trong bộ quần áo xám...

Alfred thở hắt ra khi cậu nhảy về thực tại. Cậu thở hổn hển thành tiếng với sự biết ơn vô cùng khi ánh đèn nhấp nháy rực rỡ của công viên giải trí chào đón cậu, cùng với sương giá phủ khắp làn da. Cậu xoa đôi tay đeo găng của mình với nhau và thổi hơi ấm vào chúng, đứng thẳng lưng, nơi cậu vừa bước ra là ngõ hẻm ngay phía bên hông ngôi nhà ma ám.

"Alfred."

Giọng nhẹ nhàng cất lên từ phía sau khiến cậu thở phào. Alfred xoay vòng, và đúng như cậu mong đợi, Herbert tiến đến, bước ra từ cánh cửa đôi kia. Herbert lập tức chau mày, khuôn mặt đanh lại vì lo lắng.

"Em không sao chứ?" Herbert hỏi, từ từ áp sát lại người kia. "Thật lạ khi em bỏ dở cuộc chơi giữa chừng như vậy. Có chuyện gì sao?"

Thoạt đầu Alfred rụt người, nhưng cậu gắng cười một cái. "Em ổn." Cậu nói.

"Nhưng khuôn mặt em cho thấy em không ổn chút nào, mon chéri." Đôi chân mày Herbert vẫn chưa giãn ra khi cậu ta đáp. "Em trắng bệch ra rồi. Em đang thở dốc."

Vừa nói, Herbert vừa vươn tay cúp lấy mặt Alfred, nhẹ nhàng vỗ về. Người nhỏ tuổi hơn thật sự đang run rẩy, khiến cho Herbert càng tin chắc rằng đã có chuyện không ổn xảy ra. Cậu ta hỏi, "Có phải em nhìn thấy thế giới song song kia nữa không?"

Alfred không có tâm trạng giấu giếm, nên, "phải", cậu đáp gọn, lí nhí và nhìn xuống chân. Herbert thở dài. Cậu ta mỉm cười an ủi, rồi nắm lấy tay đối phương mà kéo ra khỏi con hẻm chật hẹp. Giọng cậu ta buồn bã vô cùng, "Ta cùng đến chỗ nào thoải mái hơn nhé."

Họ dừng chân tại một nhà ăn cách đó không xa. Herbert mua một ít cacao nóng cho cả hai, và cậu ngồi xuống đối diện người kia bên chiếc bàn vuông nhỏ, kiên nhẫn đợi Alfred bình tĩnh trở lại. Alfred nhấp môi, rồi nhìn chằm chằm vào cốc thức uống nóng hổi. "Cảm ơn anh." Cậu rụt rè nói.

"Em cảm thấy khá hơn chưa?"

"Em nghĩ vậy." Alfred cuối cùng cũng cười, ngước nhìn lên Herbert. "Em xin lỗi vì ngang nhiên bỏ đi như thế."

"Không cần xin lỗi làm gì đâu." Herbert an ủi. "Nhưng đã có chuyện gì?" Cậu ta tỏ ý thật lòng lo lắng. "Anh đã đi theo em, và... dường như em lạc khỏi thế giới này luôn vậy."

"Bởi vì em đã thật sự lạc khỏi thế giới này." Alfred lầm bầm, hơi phồng má. Herbert tròn mắt:

"Em nói thế nghĩa là sao?"

"Còn nhớ khi Ludwig nói tổ phụ của anh ấy có thể di chuyển giữa thế giới linh hồn và thế giới của chúng ta không?" Alfred hít mũi, khoanh tay mà nằm dài ra bàn, Herbert lắng nghe từng câu chữ một. "Em nghĩ mình cũng đã di chuyển."

"Ồ..." Herbert thì thầm. "Trông em căng thẳng quá. Em có muốn kể về nó không?"

"Em không biết." Alfred nhún vai, ngồi thẳng dậy. "Nhưng em nghĩ mình cần phải nói. Tại vì em..." Cậu ngập ngừng, đôi mắt bỗng dưng sưng đỏ. "Em nghĩ mình trông thấy giáo sư."

"Trời ạ..." Herbert thốt ra, liền an ủi siết nhẹ bàn tay của người đối diện. Alfred tiếp:

"Anh có nghĩ ông ấy sẽ tha lỗi cho em không? Có bao giờ được như thế?" Giọng cậu thấp và khàn, phần nào vỡ vụn. Herbert cảm thấy ứa gan.

"Em không làm gì sai cả, Alfred." Cậu ta khẳng định.

"Em bỏ ông ấy một mình, Herbert. Em đã bỏ ông ấy một mình." Alfred cãi lại. Bất kỳ ai quan sát kỹ cũng có thể thấy cậu muốn khóc, nhưng cuối cùng, chẳng một giọt nước mắt – hay máu – nào chảy ra. Alfred sụt sùi, "Em biết... đó chỉ là trí tưởng tượng của em ở Cõi Kia thôi, nhưng anh thấy đấy... em không khỏi cảm thấy rằng ông ấy quay lại để trách móc em."

"Em không có lỗi khi không đi theo ông ta nữa." Herbert trả lời. "Em chưa từng làm hại gì ông ta. Làm sao em có thể làm người có lỗi được?"

"Em... Em không biết..." Alfred run run mi mắt. "Em vẫn cảm thấy tội lỗi. Vì đã bỏ mặc ông ấy trên núi vào đêm đó... Thật là một kết cục bi đát cho một học giả như ông ấy."

Herbert thở dài thườn thượt trước dáng dấp khổ sở của người trước mặt. Họ đã đề cập đến chủ đề này trước đây, dù cho họ không nói nhiều về nó lắm – bởi Alfred thường im lặng như chuột và mang một nỗi sợ sệt quá lớn để mà kể nhiều về giáo sư. Vị giáo sư già đó không chỉ là thầy giáo, mà còn giống như một gia đình – một người ông, có lẽ vậy – đối với Alfred. Herbert biết rõ những điều đó, và lương tâm cậu cắn rứt vô cùng khi không thể giúp người kia xóa bỏ mặc cảm rằng mình là kẻ có tội. Alfred chấp nhận cuộc sống vĩnh hằng này một cách khó khăn hệt như bố của Herbert, Herbert biết, và cậu cũng biết cho đến tận bây giờ, Alfred vẫn đang bị dằn vặt bởi quá khứ của mình.

"Giáo sư của em không chết ở trên núi đâu." Herbert trấn an, miệng mím lại thành một đường thẳng. Đó không hẳn là sự thật, cũng không phải là một lời nói dối, nhưng một khi nó đã được thốt ra, Herbert nhận ra Alfred cần nghe nó nhiều đến nhường nào để cảm thấy nhẹ nhõm. Alfred rít khẽ:

"Không à?"

"Chẳng có cái xác nào cả." Người kia khẳng định chắc nịch. "Anh nắm rõ ngọn núi như lòng bàn tay mình, em có thể tin anh."

Alfred vẫn chưa chắc chắn. "Ồ... thật vậy sao..." Cậu rên rỉ.

"Đừng căng thẳng quá, mon chéri, đừng dằn vặt bản thân nhiều như thế." Herbert nở một nụ cười ấm áp. "Giáo sư Abronsius là một người khéo léo và thông minh, anh cá ông ta đã xoay sở khỏi Transylvania mà không để một ai trong chúng ta biết. Ông ta hẳn đã dành những năm cuối đời tại quê nhà và có một kết cục viên mãn rồi."

"Nhưng em... em vẫn thấy buồn cho ông ấy, Herbert. Ông ấy đã già lắm rồi." Người kia thở dài. "Đáng lẽ em nên giúp đỡ ông ấy nhiều hơn. Ông ấy giống như một người ông vậy, vậy mà em còn không nói nổi một lời tạm biệt."

"Anh tin ông ta sẽ hiểu cho em thôi." Herbert thủ thỉ. "Em đã dành cả đời vì ông ta lẫn những nghiên cứu của ông ta rồi. Dù cho việc đấy đồng nghĩa với việc em suýt ám sát cả nhà anh vào năm đó." Cậu ta dứt lời với một cái chậc lưỡi nghịch ngợm. Thật nhẹ lòng khi Alfred sặc sụa và chịu mỉm cười.

"Khi chúng ta xong chuyện với Asmodeus..." Alfred vừa nói vừa ngâm dài. "Anh đi cùng em về Đại học Königsberg được không? Ngày trước em học với giáo sư ở đó, và em... em hy vọng có thể tìm được ít manh mối để tìm ra nơi ông ấy an nghỉ."

"Anh không nghĩ thành phố Königsberg của em còn tồn tại sau chiến tranh..." Herbert chậc lưỡi, "nhưng em biết đường mà, nên không sao. Miễn em vui là được. Chúng ta có thể viếng mộ ông ta để em có thể từ biệt một cách tử tế."

"Cảm ơn anh, Herbert."

"Chẳng phải nụ cười đó tốt hơn rất nhiều sao?" Herbert gật gù mà chỉ ra, khiến cho Alfred đỏ mặt. Alfred cuối cùng cũng thoải mái uống xong cốc cacao nóng, và với lồng ngực không còn bị đè nặng bởi điều gì cậu cùng Herbert đi dạo trong công viên. Alfred thích mùa thu hơn, khi tiết trời mát mẻ vừa đủ và ánh nắng mặt trời không gay gắt, nhưng giá rét hiện tại cũng không khiến cậu phiền lòng gì nữa, cậu nghĩ.

Họ cùng tham gia vào một vài trò chơi, một cách hữu hiệu để xóa bỏ buồn bực, như Herbert vui vẻ nói. Lúc này, họ đứng trước một chiếc máy gắp thú hiếm hoi, và Herbert lại gầm gừ bực tức trong cổ họng khi cậu ta không gắp được con mèo bông kia đã đến năm lần.

"Bình tĩnh nào, Herbert, chỉ là một trò chơi thôi." Alfred mỉm cười, vỗ vào tay người kia. Herbert rên một tiếng dài đến cường điệu:

"Nhưng em không thấy đây là lần thứ năm anh thử rồi sao? Cái trò này bị nguyền rồi!"

"Không phải cáu, chúng ta có thể chơi trò khác nếu anh muốn mà."

"Nhưng anh nghĩ em sẽ thích con mèo bông đó!" Herbert nhai nhải trong lúc Alfred đẩy cậu ta đi. Alfred bật cười:

"Cảm ơn anh, Herbert, nhưng anh có thể yên tâm rằng chúng ta còn rất nhiều thú bông ở lâu đài."

"Nhưng chúng ta có đang ở lâu đài đâu!" Herbert cao giọng cãi. "Chúng ta đang ở Berlin cơ mà! Chúng ta chưa có con thú bông nào ở nhà tại Berlin cả!"

"Nếu anh vẫn muốn, chúng ta có thể thử trò khác." Alfred khúc khích, kéo theo sau thêm một tiếng làu bàu của người kia. Họ cùng bước đi trong khi Herbert hậm hực, và rồi sau một lúc, "Herbert", Alfred gọi, nhìn chăm chú vào một quầy lưu niệm nhỏ. Herbert cũng dừng chân.

"Sao?" Cậu ta hỏi, nhìn chằm chằm.

Alfred hất cằm về phía một con mèo đen to lớn đang ngồi chễm chệ trên bàn lưu niệm. "Anh đoán bao nhiêu phần trăm đó là Beghemot đang giả dạng?" Cậu hỏi, nghịch ngợm cong khóe môi.

"Beghemot?" Herbert nhướn mày ngạc nhiên. "Con mèo đen béo ú nhiều chuyện của Quỷ vương ấy à?"

"Ừ." Alfred ngâm nga, càng nhìn kỹ hơn vào con vật. "Vì em thấy con mèo này trông không giống đồ chơi gì cả."

"Trời ạ, em đúng là có mắt diều hâu đấy." Herbert ngoác miệng cười. "Nếu thật là nó, thì nó ở Berlin làm gì?"

"Không biết." Alfred nhún vai. "Anh biết đấy, em trông thấy nó lúc ở Cõi Kia."

"Thật à? Vậy chắc nó đang lang thang chơi bời thôi. Em có chào nó một tiếng không?"

"Không, không có cơ hội." Alfred lắc đầu. "Hình như lúc đó nó đang đi tuần và không để ý đến em."

"Ừ thì, nó là một con mèo mà. Chúng ta không nên trông chờ gì nhiều từ nó."

Một khi họ quyết định rời khỏi quầy lưu niệm, họ nghe được tiếng loảng xoảng ầm ĩ, rồi tiếng người chủ sạp chửi bới vì có đứa nào cuỗm mất cả giỏ quýt ngon của bà ta. Ừ, đúng là Beghemot rồi, Herbert và Alfred cùng cười lớn.

Kẹo bông gòn là một trong những món ăn vặt của loài người mà Alfred mừng vì cậu vẫn có thể thưởng thức. Herbert mua hai cây cho hai người, và họ cùng đứng nhấm nháp món kẹo ngon lành hệt như những đứa trẻ con. Đến một lúc, Herbert không kiềm được mà luồn tay vào tóc Alfred, nhẹ hàng vuốt ve và thậm chí gãi gãi.

"Anh đã không để ý rằng em không đội mũ giữ ấm đấy." Cậu ta thì thầm. "Xin lỗi em."

"Sao?" Alfred gừ lên thích chí như một con mèo. "Không vấn đề gì đâu, em chỉ bỏ mũ ở nhà thôi. Đầu em cũng không lạnh."

"Nhưng nhìn giá rét làm gì mái tóc mềm mượt của em này, mon chéri." Herbert bĩu môi, dịu dàng nhìn xuống. "Tóc em cũng tơi mượt như kẹo bông vậy, nhưng nó sẽ bết lại sớm thôi. Anh nên mua cho em một chiếc mũ len mới. Ngoài đỏ ra thì em còn thích màu gì?"

"Ừ thì... đỏ sậm? Đỏ tươi? Đỏ rượu?" Alfred cười hì hì. "Đùa thôi, Herbert, anh không cần..."

"Bọn đồng bóng."

Một giọng chua chát và đặc sệt chen vào. Herbert lập tức cau có và quay phắt lại, đối diện một cặp đôi đứng cách đó không xa. Người phụ nữ vẫn mải mê thổi kẹo cao su, trong khi tên đàn ông nhìn Herbert lẫn Alfred với một vẻ kinh tởm. Herbert gắng hết sức giữ nét mặt thản nhiên.

"Xin lỗi, thưa ông, nhưng ông vừa nói gì?" Cậu ta hỏi.

Tên lạ mặt nhổ toẹt bã kẹo cao su của mình xuống đất và cười cợt, "Tao nói chúng mày là lũ bệnh hoạn."

"Tôi e rằng tôi không hiểu ý ông là gì, thưa ông, vì tôi hoàn toàn khỏe mạnh, và cậu ấy cũng vậy." Herbert đáp, đặt một bàn tay an ủi vững chắc lên vai Alfred. Tên đàn ông kia chỉ càng cười phá lên:

"Chúng mày đang giả ngu hay chúng mày ngu thật vậy?" Ánh mắt hắn lia từ Herbert xuống Alfred rồi tiếp, "Để tao nhắc lại cho mà nghe. Chúng mày là lũ đồng bóng."

"Xúc phạm như thế là đủ rồi, chúng tôi không làm gì ông cả." Alfred nghiến răng, nhưng Herbert bước ra trước cậu. Tên đàn ông lại cười:

"Mấy thằng bóng gió chúng mày làm bẩn tầm mắt tao, như vậy là quá đủ." Hắn chỉ vào Alfred. "Và mày bao nhiêu tuổi đây, nhóc? Mày chắc thằng tóc vàng ẻo lả này không phải loại ấu dâm đấy chứ?"

Herbert cảm thấy mặt mình nóng lên. "Đây là em trai tôi." Cậu hằm hè.

"Anh em gì mà lại nắm tay như thế..." Hắn móc mỉa, và bạn gái hắn cũng hùa vào hưởng ứng. "Và nhìn chúng mày ăn mặc diêm dúa như thế nào đi. Rõ ràng là chúng mày chung hội với lũ bẩn thỉu đó. Ai đời lại đi hứng thú với thể loại như vậy."

"Ông ngưng cái thái độ thù địch đó và để chúng tôi yên được rồi." Herbert rít qua kẽ răng.

"Thù địch?" Tên kia bỗng dưng tỏ ý bị xúc phạm. "Hai đứa mày xuống Địa ngục đi!" Rồi hắn huých khuỷu tay bạn gái mình, cười khẩy, "Chúng ta nên báo cáo với nhà chức trách sớm thôi. Bởi vì chúng dám chống lại lời Chúa với mấy hành động ghê tởm của mình."

"Chúng tôi là anh em, ông không có bằng chứng nào cả."

Herbert kiên nhẫn lần cuối cùng, nhưng cặp đôi kia không để tâm, và họ vừa quay gót đi vừa cười lên ha hả. Nhưng chẳng mấy chốc, họ chạm mặt một người mà khi ngước nhìn lên, không ai khác lại là Ludwig. Đôi mắt gã long lên sòng sọc như đang điên máu đến phát rồ.

"Có tin xấu từ Chúa rồi, các bạn tôi."

Đó là những lời cuối cùng mà hai kẻ lạ mặt nghe được trước khi cái bóng của họ biến mất, cũng giống như sự tỉnh táo của họ vậy. Người ta sẽ tìm ra hai cái xác trong hẻm khi mặt trời lên, nhưng lúc đó chuyện này sẽ không dính dáng gì đến gã nữa, Ludwig nhún vai.

Chuyến đi về nhà thoạt đầu im lặng và căng thẳng. Ludwig cất tiếng khi tất cả đã yên vị trên xe, vừa nói, gã vừa để mắt đến đường xá lẫn anh trai mình. "Thật sự, Herbert, càng ngày anh càng trở nên ủy mị đối với con người đấy."

"Anh đoán như vậy cũng tốt thôi, không phải sao?" Herbert hậm hực, tỳ người vào cửa sổ. Em trai cậu phải lắc đầu:

"Ít nhất thì anh cũng nên tự vệ dứt khoát hơn chứ. Lũ loài người sỉ vả anh chẳng khác gì giòi bọ phiền phức cả."

"Biết rồi." Herbert thở dài, vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. "Anh chỉ không muốn đánh nhau, thế thôi."

"Lạ thật, Herbert, kỳ lạ lắm luôn." Ludwig bình phẩm. "Anh thường sẵn sàng xé xác bất cứ ai nếu chúng dám cười cợt về..."

"Anh đang có một buổi hẹn hò, được chưa?" Herbert tru tréo, mặt đỏ bừng vì xấu hổ khi cậu quay phắt lại mà nhìn em trai. "Nếu đánh nhau thì mọi chuyện hỏng bét hết. Vả lại, sẽ rùm beng lắm, khi đứng giữa một đám đông như vậy."

"Anh có thể tấn công cái bóng của chúng khi chúng quay lưng đi mà."

"Nhưng anh đã không làm thế, được chưa? Chuyện cũng đã rồi, trách móc anh chẳng ích gì đâu."

"Em đâu có trách móc anh bao giờ, em chỉ thấy lạ là anh lại nhân từ với chúng."

"Anh không có nhân từ với chúng, anh chọn làm những gì mà anh nghĩ sẽ không gây sang chấn cho Alfred. Hiểu chưa?"

"Không thể hiểu nổi logic của mấy người yêu nhau." Ludwig chép miệng, vẫn bình thản đánh xe đi. "Alfred trông cũng ổn rồi. Phải không, nhóc?"

Alfred gật đầu, mỉm cười với Herbert, "Em không sao. Cảm ơn vì đã nghĩ đến em như thế, Herbert."

Ludwig dè bỉu, "Hai người lỡ hết trò vui."

"Không phải cứ đánh nhau là vui đâu, Ludwig." Anh gã đáp lại.

"Biết là vậy, nhưng anh thật sự bỏ mất một trò vui mà." Ludwig nói. "Phải dạy cho lũ kỳ thị đó một bài học vì dám chõ mũi vào chuyện của người khác. Mà chắc đó cũng là bài học cuối cùng của chúng rồi. Nhưng ai thèm quan tâm chứ?" Gã vô tư nhún vai. "Chúng thậm chí còn dám nguyền rủa quỷ sứ xuống Địa ngục! Vậy thì cho chúng tiêu đời luôn đi! Thật tiện khi ngồi ngay hàng ghế sau có một em bé rất biết cách đỡ đần." Gã nhe răng cười, chỉ tay về phía Sarah. Cô nói:

"Máu của hắn có vị tệ lắm, em nói cho các anh hay." Cô giả vờ chun mặt. "Nồng nặc mùi bia rẻ tiền. Y hệt cha em."

"Ông Chagal?"

"Ừ."

"Ôi trời ạ." Tất cả cùng ca thán.

"Máu của bạn gái hắn cũng chẳng khá hơn, anh cũng không biết cô ta đã nốc cái gì trước đó nữa." Ludwig gật đầu, mặt cũng nhăn lại. Sarah phồng má:

"Giờ thì em chỉ muốn về nhà càng nhanh càng tốt để đi tắm."

"Thích thì chiều thôi, tiểu thư." Ludwig nói, và gã lập tức nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe liền lao đi với tốc độ khủng khiếp, khiến cho nó chẳng mấy chốc đã bị xe cảnh sát réo còi đuổi theo sau, tiếng còi mỗi lúc một lớn. Herbert quay ra sau, hỏi:

"Họ đuổi theo vì sự buê đuê của anh hả?"

"Không, em nghĩ họ đuổi theo chúng ta vì tội chạy quá tốc độ quy định ấy." Alfred bật ra, víu vào thành ghế. Herbert hét lên:

"Ludwig, giảm tốc xuống và bật cái xi nhan chết tiệt lên!"

___________________________________________

Nguồn ảnh: Xavier Collette.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net