Chương 67 - Anh Đông thích cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Hạ cuối cùng cũng tìm được công việc mới.

Tuy đãi ngộ ở đây không tốt bằng công ty trước nhưng cô đã rất mãn nguyện rồi.

Cô không có thời gian hẹn hò với đàn anh Trần Phấn vì còn đang xoay xở với công việc mới, Trần Phấn cũng phải bận rộn đi công tác.

Hầu hết thời gian hai người đều nói chuyện qua điện thoại, cuộc trò chuyện cũng không có gì đặc biệt.

Thịnh Hạ rất ít khi tán gẫu với người khác. Cả hai chẳng nói được với nhau mấy câu rồi việc ai người nấy làm nhưng họ không cảm thấy khó xử, ở chung một chỗ cũng xem như hòa hợp.

Đến giờ tan tầm, cô sẽ tìm cho mình mấy việc giải trí như nghe một bài hát đang thịnh hành hay xem một bộ phim điện ảnh.

Cô không ngừng làm cuộc sống mình trở nên bận rộn hơn.

Bởi vì một khi dừng lại.

Cô sẽ lại nhớ đến người đàn ông đó.

Cả những lời mà người đàn ông đã nói.

Anh Đông thích cô.

Dù rất muốn phủ nhận sự thật này, nhưng ngày hôm đó là chính tai cô nghe thấy.

Anh Đông, ngày hôm đó đã tỏ tình với cô.

Mà ... đã bị cô từ chối.

Thịnh Hạ che tai mình lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ đến ngày hôm đó nữa.

Nhưng khi soi gương, Thịnh Hạ vẫn thấy khuôn mặt ửng hồng và vành tai nóng bừng như máu cỉa mình.

Cô thực sự điên rồi.

Cô bật vòi nước, dội nước lạnh vào mặt rồi tự nói với mình trong gương: "Tất cả là giả! Giả tạo! Người đàn ông đó là một tên ác quỷ! Đừng có tin lời anh ta! Anh ta là một kẻ xấu xa!"

Nhưng kẻ xấu xa ấy lại hết lần này đến lần khác đều xuất hiện cứu cô. Ngay những lúc cô bị nhưng cảm xúc bất lực, đau khổ cùng sợ hãi bủa vây. Trong nội tâm Thịnh Hạ, một bên cô vẫn không dao động phản đối, bên còn lại phải thừa nhận rằng ... Lạc Hàn Đông không tệ đến thế.

Chỉ là tính tình anh hơi đáng ghét, mắc bệnh sạch sẽ hơi nghiêm trọng một tí, giọng nói cũng có chút hung dữ.

Cô ôm gối, vùi đầu vào trong chăn, trước mắt hiện ra hình ảnh người đàn ông cúi xuống hôn lên môi cô.

Ánh mắt anh tràn đầy nuông chiều cùng ôn nhu, khiến người ta phải chết chìm trong mật ngọt.

Đến ngày 30 tháng 5, đàn anh bận rộn đi công tác ở nơi khác nhưng cũng không quên gửi quà sinh nhật là một con gấu bông đến công ty của Thịnh Hạ.

Mọi người trong công ty biết hôm nay là sinh nhật Thịnh Hạ liền nhân cơ hội này tổ chức cho cô bữa tiệc chào mừng người mới. Sau khi tan tầm, cả mọi người tới quán rượu để chúc mừng

Con người Thịnh Hạ xinh xắn, vóc dáng lại đẹp, gia cảnh cũng tốt. Khi mới vào công ty đã có rất nhiều đồng nghiệp nam có thiện cảm với cô, cũng khiến cô bị không ít đồng nghiệp nữ nói lời không hay. Đây chắc chắn là cái gọi mà đố kỵ trong lòng.

Nói thế nào, Thịnh Hạ hoàn hảo về mọi phương diện, tính cách hiền lành, diện mạo thanh tú xinh đẹp, học lực thì không phải bàn, khi làm việc cũng rất nghiêm túc. Dù cho có người cố tình vạch lá tìm sâu nhưng cô vẫn luôn mỉm cười, bày ra bộ dáng không chút để ý.

Đàn ông thấy thì yêu, phụ nữ gặp thì tự nhiên cảm thấy ghen tỵ.

Thịnh Hạ bị mấy đồng nghiệp nữ ác ý chuốc cho mấy ly rượu. Cô cảm thấy hơi choáng váng liền lấy cớ đi vào phòng vệ sinh, vừa ra khỏi cửa liền gặp phải Lạc Hàn Đông đang đi trên hành lang.

Người đàn ông được nhân viên phục vụ dẫn vào. Vẻ mặt lúc nào cũng khó chịu nhăn lại cùng hàng lông mi mỏng cụp xuống. Lúc bước đi, anh không

đưa mắt đi nhìn lung tung, đôi mắt lạnh lùng thẳng tắp lướt qua người khác một cách thờ ơ lạnh nhạt.

Lạc Hàn Đông mặc một chiếc sơ mi đen phối cùng quần tây đen, toàn thân toát ra hơi thở mạnh mẽ. Anh một tay đút túi quần, tay kia buông xuống bên hông. Ánh mắt hờ hững đảo qua, liếc thấy Thịnh Hạ liền dừng trong giây lát.

Thịnh Hạ không dám nhìn anh, vội vàng cúi đầu đi về phía phòng vệ sinh. Xong xuôi mọi việc, cô rửa sạch mặt bằng nước lạnh, lúc đi ra đã không còn thấy người đàn ông trên hành lang.

Cô quay lại phòng bao, chiếc bánh trên bàn đã ăn còn một nửa, mọi người vừa ăn uống vừa tán gẫu đã xử lí gần hết.

Thịnh Hạ rất muốn về nhà nhưng nghĩ đến mục đích của bữa tiệc tối nay là chúc mừng sinh nhật của mình nên cô cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục ngồi lại. Đồng nghiệp nữ ở đối diện lại tiến gần mời cô cô uống rượu. Thịnh Hạ đã không uống nổi nữa, lắc đầu nói: "Tôi ...đã uống quá nhiều rồi, xin lỗi không thể tiếp."

Đồng nghiệp nữ cũng không nói gì.

Đồng nghiệp nam ở bên cạnh đem tới một ly nước trái cây: "Nào, Thịnh Hạ, uống cái này đi."

Thịnh Hạ vừa mới uống rượu nên đầu óc không còn tỉnh táo lắm, phản ứng với hoàn cảnh xung quanh cũng chậm hơn. Chẳng hạn lúc này, khi người đồng nghiệp nam kia đưa cốc nước trái cây tới, cô đã không để ý rằng mấy người đàn ông xung quanh đều đã dừng lại quan sát cô.

Nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì mà cầm lấy ly nước trái cây, cảm ơn người kia rồi một hơi uống hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net