Quân sư khó làm - C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*LƯU Ý: Hai chap đầu lấy cảnh H từ truyện "QUÂN Y KHÓ LÀM".

Những chap sau do chính mình viết, có copy vài tình huống của các fic Huyền Lượng trên trang "kkhuongtuo.wordpress.com".

(Đã liên hệ bạn chủ trang xin phép nhưng không thấy bạn rep. Hy vọng bạn không phản đối.)

Vì muốn thấy hình tượng Gia Cát Lượng bề ngoài thanh cao thoát tục nhưng thực ra là song tính, bị xxx tơi tả, mà không thấy ai viết nên mình tự xử luôn.

Post cho bản thân đọc. Ai không thích vui lòng bỏ qua giùm.
---

...

Bác Vọng đại thắng, sau tiệc mừng công, Gia Cát Lượng say rượu được Lưu Bị dìu về phòng.

Nhưng Gia Cát Lượng không ngờ, bình rượu hôm nay y uống đã bị Trương Phi bỏ thêm xuân dược, vốn định dành cho đại ca mình.

Trương Phi biết Lưu Bị vốn không mặn mà nữ sắc, quân chủ mà chỉ có một con trai là quá ít, nên bỏ thêm chút xuân dược vào rượu, định giúp huynh trưởng nhanh có thêm vài đứa nữa. Ai ngờ, xuân dược là liều kích dục cực độ đối với độc trong cơ thể y.

Lưu Bị nhìn dáng vẻ Gia Cát Lượng liền đoán biết y đã trúng xuân dược. Tuy hắn đã uống rất nhiều, cũng không mấy tỉnh táo, nhưng vẫn chưa đến say đến mức thuận theo dục vọng mà thịt luôn quân sư của mình. Nhưng cũng không thể để mặc y như vậy được. Lưu Bị bóp trán, đang nghĩ có nên gọi ca kỹ nào đó đến giúp y, hay là chính mình dùng tay... Thì đã bị Gia Cát Lượng ôm lấy, cùng ngã xuống giường.

Gia Cát Lượng ánh mắt mê ly nhìn nam nhân phía trên, hai chân tách ra không kiềm hãm được ma sát quần áo để an ủi. Nhưng căn bản không đủ, dục vọng trong cơ thể bốc lên hành hạ thần trí y, y bây giờ chỉ muốn bị nam nhân hung hăng xâm phạm, hung hăng cắm vào, để giải quyết khát vọng..."A... Muốn... Cho ta..." Gia Cát Lượng giãy dụa thân thể.

Lưu Bị hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm đôi môi người dưới thân, hắn xưa nay chưa nghĩ đôi môi quân sư có thể hồng thành như vậy, phảng phất lúc nào cũng có thể sẽ chảy máu, tràn đầy mê hoặc. Quỷ thần xui khiến không tự chủ liếm lên, Gia Cát Lượng vừa cảm thụ đến mát mẻ, liền không kịp chờ đợi lập tức quấn tới, chủ động dâng lên môi đỏ, mặc cho Lưu Bị gặm cắn, liếm láp chất lỏng mật ngọt trong miệng.

Nhưng vẫn là không đủ, y lắc đầu, muốn càng nhiều, khi nam nhân buông ra trong phút chốc, cũng không biết khí lực từ nơi nào tới, y chồm lên đem Lưu Bị đặt ở dưới thân, lôi kéo quần hắn, mãi đến lúc lộ ra nơi nóng rực khát vọng đã lâu, Gia Cát Lượng cơ hồ không chút do dự cưỡi lên, dùng nơi riêng tư mài mài dương vật nam nhân.

Gia Cát Lượng sốt ruột làm Lưu Bị sửng sốt một chút, nhưng ý thức được đối phương hiển nhiên là bị xuân dược thanh trọc thần trí, không thể đợi thêm. Vươn mình một lần nữa đem đối phương đè xuống, cởi quần Gia Cát Lượng ra.

Khi thấy địa phương y khác với người thường, nơi đỏ tươi đang chảy xuân thủy, bộ dáng vừa thuần khiết vừa dâm đãng, quả thực khiến hắn theo bản năng nín thở.

Hắn không thể tin nhìn chằm chằm chỗ đó, không nghĩ tới Gia Cát Lượng lại là lưỡng tính!

Tuy bề ngoài y vô cùng tuấn tú sạch sẽ, da thịt trắng nõn khác với đàn ông bình thường, nhưng vẫn rất nam tính chứ không hề có chút ẻo lả nào. Lưu Bị chỉ nghĩ y do y tính cách y thanh cao tao nhã, lại là văn nhân nên mới như vậy.

Trăm vạn lần không ngờ, y lại có cả nữ huyệt?!

Gia Cát Lượng đúng thật là song tính.

Điều này ngay cả phụ mẫu y cũng không biết vì họ đã qua đời khi y còn quá nhỏ, chỉ có bản thân y và đại tỷ của y biết.

Vì muốn che giấu cho y, tỷ tỷ đã tìm cách để y cưới Hoàng Nguyệt Anh, xú nữ nổi tiếng lúc bấy giờ. Vì nếu y không có con, thiên hạ cũng chỉ nghĩ do vợ quá xấu xí nên y không muốn thân mật, chứ không phải năng lực nam nhân của y không tốt.

Nhưng quả thật, y không lên có chút hứng thú nào với tình dục. Từ khi cưới về, ngay cả đêm động phòng y cũng không làm gì Nguyệt Anh, chỉ cùng nhau ngủ một giường. Nguyệt Anh có thể cũng tự ti mình xấu xí, hoặc cũng không hứng thú với tình dục, nên hai người đối xử với nhau như khách, mấy năm vẫn không có nổi mụn con nào.

Khi còn ở Ngọa Long Cương, Gia Cát Lượng không chỉ đọc sách mà còn học nội công ở chỗ Thủy Kính tiên sinh. Sau đó lại vô ý đắc tội ông ta, lão bí mật hạ một loại trùng độc vào cơ thể y. Gia Cát Lượng phát hiện ra nhưng không tìm được thuốc giải. Lại không thấy loại độc này có ảnh hưởng gì tới mình nên cũng quên đi.

Sau đó y theo Lưu Bị xuất sơn, tình cảm quân thần ngày một phát triển, khắng khít không rời. Tuy nhiên đôi bên không ai dám nói ra vì sợ hỏng nghĩa quân thần.

Nhưng đêm nay, trời xui đất khiến cho Gia Cát Lượng uống nhầm rượu của Lưu Bị. Không những làm cho bí mật của y bị lộ, mà còn khiến mối quan hệ của hai người tiến triển vượt bậc..

Lưu Bị nuốt nước bọt nhìn hoa huyệt đỏ hồng đang rỉ nước của Gia Cát Lượng. Hắn biết ngoài nam và nữ, còn có kiểu người song tính, nhưng chưa bao giờ gặp, cũng không hề tìm hiểu. Vậy mà bây giờ quân sư của hắn lại là người như vậy. Hơn nữa, y lại là người mà hắn đem lòng mến mộ...

Lưu Bị vừa tò mò vừa hồi hộp, tim đập dồn dập, không ngăn được ý muốn chạm vào.

Ngón tay thô ráp sờ lên nơi đó, đẩy ra âm thần trơn trượt, nhìn kỹ miệng huyệt đang mở ra khép vào, Lưu Bị chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, há mồm liếm lên.

"A..." Địa phương nóng như lửa đột nhiên cảm nhận được mát mẻ, khiến Gia Cát Lượng không nhịn được rên rỉ thành tiếng, phối hợp mở lớn hai chân, thậm chí còn ngại không đủ, hai tay banh mép hoa huyệt ra, khẩn cầu nhiều hơn: "Không đủ... Liếm... Liếm ta... Hừ hừ... Còn muốn..."

Lưu Bị bị tiếng rên kiều mị gọi đến bốc lửa, vừa hút vừa cắn cái miệng nhỏ yếu ớt của y, đầu lưỡi mô phỏng ra động tác giao hợp, đánh vào bên trong huyệt động. Chọc dưới thân người liên tiếp run rẩy, thân thể căng thẳng, chất lỏng trong suốt hộc ra càng nhiều, cùng bị nam nhân hút vào trong miệng.

Hoa huyệt trải qua một lần cao trào, Gia Cát Lượng thở hổn hển, đôi mắt mông lung mở to. Nhưng không chờ y thanh tỉnh lại, huyệt động lần thứ hai ngứa ngáy, không đủ, không đủ, căn bản không đủ, phải lớn hơn, y nhìn hắn, khóc lóc xin: "Không muốn liếm... Tiến vào... Đâm vào... Không chịu được... Van cầu ngươi... Chơi ta đi... Ưm a..."

Lưu Bị cũng không nhẫn nại thêm, nhấc thân lên, đem dương vật đang sưng đau không thôi đặt ở lối vào trơn trợt, đỉnh vào. Đầu khất vừa cắm vào nơi đó liền cảm thụ được căng mịn của đối phương, da đầu có chút tê dại, thở dài một hơi.

"Tiến vào... Đâm vào bên trong..." Miệng huyệt ngậm lấy đầu đỉnh khổng lồ, bên trong càng hư không, y gấp gáp động eo, khát vọng bị nam nhân xâm phạm. Hắn bị sự dâm đãng của y làm cho mù quáng, không nghĩ đến có thể làm người dưới thân bị thương hay không một hơi cắm vào.

"A..." Đau đớn kịch liệt làm Gia Cát Lượng hét lên một tiếng, cổ thẳng tắp ngửa lên, môi hé ra thở hổn hển. Lưu Bị cũng không dễ chịu, bị đối phương bó chặt, cảm giác muốn bắn tinh làm cho hắn run rẩy, thời điểm phá bỏ đi lá mỏng thuần khiết của người dưới thân làm cho hắn kích động. Rõ ràng đây là lần đầu tiên của Gia Cát Lượng. Điều này làm cho hắn không khỏi thương tiếc, bàn tay thô to chu du trên người Gia Cát Lượng, muốn y mau chóng thích ứng.

"A... Muốn..." Huyệt khoang căng mịn dần dần buông lỏng, bên trong cũng chảy ra nhiều chất lỏng, ẩm ướt mà quyến rũ. Lưu Bị biết đối phương đã thích ứng, cũng không nhẫn nại thêm, nắm chặt mắt cá chân của y đem áp đến trước ngực, bắt đầu dùng lực đĩnh động, đỏ mắt chăm chú nhìn mị huyệt theo hắn đâm vào mà thay đổi hình dạng, nhìn mị thịt bị chính mình kéo ra kéo vào, nhìn nơi đó bởi vì hắn to lớn khổng lồ mà bị mài thành trong suốt, nhìn nước bị chính mình đánh ra tung toé, tất cả những thứ này hết thảy đều khiến dục vọng Lưu Bị bùng lên!

Đau đớn qua đi, Gia Cát Lượng tràn ngập vui thích mà rên rỉ. Lưu Bị cũng sảng khoái vô cùng. Hắn chưa từng thao huyệt tốt như vậy, bên trong không chỉ có căng mịn dị thường, hơn nữa trơn trợt nóng rực, mỗi một lần thẳng tiến đều sẽ bị tầng tầng thịt vách tường bao vây, dường như bị vô số cái miệng nhỏ hút chặt, khoái cảm cường liệt làm hắn không nhịn được thở dốc, càng hung ác đánh vào nơi non nớt, nhìn bắp đùi đối phương nguyên bản là trắng nõn phấn nộn bị nắm thành màu đỏ sẫm, nhìn âm vật y run run đứng thẳng, bên tai tiếng dâm kêu không ngừng.

"A... Thoải mái... Dùng sức... Bên trong muốn..." Gia Cát Lượng dang rộng hai chân, dâm đãng khẩn cầu. Lưu Bị vốn không phải người nói nhiều, cho dù làm chuyện như vậy cũng trầm mặc như trước, nghe người dưới thân khẩn cầu, hắn chỉ tận lực dùng hành động thỏa mãn yêu cầu đối phương.

"A... Hoa tâm... Hoa tâm bị đâm trúng... thoải mái... còn muốn... ưm... không muốn bị chơi nữa... muốn tới... không chịu được... Hừ hừ..."

Hoa tâm nhạy cảm bị đối phương thô bạo đỉnh lộng, y thoải mái không ngừng kêu rên, khó có thể cự tuyệt, cuối cùng rốt cục không nhịn được mà tiết ra.

Cảm nhận được người dưới thân đã đến cao trào, Lưu Bị cũng đạt tới cực hạn. Nắm lấy chân y mạnh mẽ đâm chọc thêm mấy chục lần, đem dịch thể nóng hổi phun vào bên trong. Bị chất lỏng nóng rực rót vào, kích thích y phun thêm một cỗ dịch, khoé môi nhếch lên, hai mắt vô thần nhìn về phía trước thở hổn hển.

Lưu Bị rút côn thịt ra, nhìn nơi đó bị mình chơi đến sưng lên, dâm dịch dán hắn và đối phương dính vào nhau. Miệng huyệt bị hắn thao lộng hoàn toàn không đóng lại được, tiếp tục mở ra khép vào theo nhịp thở của y, dòng chất lỏng trắng đục theo khe chảy ra ngoài.

Tình cảnh xinh đẹp dâm mỹ khiến Lưu Bị mới vừa phát tiết xong mà dương vật lại lần thứ hai sưng đau. Lúc này, Gia Cát Lượng vừa đạt cao trào lại phát ra tiếng rên khó nhịn: "Ừm... muốn... mặt sau... phía sau cũng phải bị đâm... Ngứa... chủ công... bên trong ngứa... cầu ngươi..."

Gia Cát Lượng không ngừng rên rỉ, hoa huyệt vừa bị chơi ê ẩm càng khiến phía sau cảm thấy trống rỗng, y chủ động đưa mông lên cao hơn, lộ ra cúc huyệt đang khát khao khó nhịn, phấn nộn phun trào dâm thuỷ. Lưu Bị ực một tiếng, nuốt từng ngụm nước bọt.

Khí cụ mới vừa phát tiết qua lại một lần nữa cao cao giương lên, đồng thời nhìn chằm chằm hậu huyệt người dưới thân, giật giật muốn xâm nhập.

"A... không chịu được... cho ta..." Gia Cát Lượng không chịu được dùng tay chọc vào hậu huyệt của chính mình: "Ừm... a... không đủ... muốn... a..."

Chịu không nổi người trước mắt mê hoặc, hắn trực tiếp ra trận, kéo ngón tay đang thọc ra thọc vào nơi cửa huyệt ra, hắn trực tiếp đem dương vật tiến vào, nhưng mà địa phương này xưa nay chưa từng bị xâm phạm, hơn nữa cũng không phải để hầu hạ loại sự tình này, càng là không thể.

"Ừm..." Lưu Bị hừ một tiếng, nhẫn nại sự chặt chẽ căng mịn, bàn tay to cầm lấy một bên mông đang vểnh lên bắt đầu xoa nắn, ý đồ làm y thả lỏng, rất nhanh hắn liền cảm nhận được người dưới thân phối hợp. Dựa thế đâm vào thêm một chút liền cảm nhận được vách ruột nóng rực chặt chẽ bao lấy.

Lưu Bị nặng nề hít thở, nơi này bất đồng hoa huyệt phía trước, cứ như người này có thiên phú, bên trong hậu huyệt cũng có thể chảy ra dâm thủy. Không giống với hoa huyệt trơn trượt ướt át, hậu huyệt sau khi đâm vào phảng phất như đắm mình vào ôn tuyền. Vách tường vừa chật chội cũng vừa ẩm ướt, làm cho hắn cảm nhận được tường ruột đang an ủi, càng làm cho hắn có cảm giác đang thao hoa huyệt.

"A... Thật lớn... rất đầy... thoải mái..." Sau khi thích ứng, y không nhịn được di chuyển mông phối hợp va chạm của hắn, phun ra nuốt vào dương vật khổng lồ của nam nhân.

Hắn hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, đem chân y khiêng lên trên vai, hạ thân bắt đầu thẳng thắn thoải mái giao hợp.

"Ừm... Thật sâu... Cũng bị xuyên hỏng... a... a..."

Bắp đùi bị bốn ngón tay bấm lại, cái mông trắng nõn hồng hồng phủ kín dấu vết nam nhân nhưng Gia Cát Lượng đang hoàn toàn đắm chìm vào dục vọng sâu như bể đại dương không thể thoát ra, vẫn giương đùi mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, tùy ý ra vào trong cơ thể mình.

Lưu Bị giống chưa chơi đã, ánh mắt đỏ ngầu nhìn miệng huyệt phun ra nuốt vào côn thịt cực đại, hoàn toàn bị kéo căng không có nửa điểm nhăn nheo, dâm thủy theo động tác của hắn mà tuôn trào như bọt biển, mỗi lần tiến vào hay rút ra đều phát ra âm thanh xì xì.

"A... không nên đụng nơi đó... muốn hỏng..." Vị trí mẫn cảm bị đối phương liên tiếp chọc vào, y không nhịn được khóc lên, hai tay nắm thật chặt ráp trải giường bên dưới, cau mày nhưng lại vui thích thừa nhận rằng hắn phảng phất có thể chạm đến linh hồn mình.

"Ưm... muốn tới... không chịu được..." Thân thể y căng thẳng, bên trong khoang huyệt bị nam nhân làm đến không nhịn được co rút, thân thể cũng theo đó run rẩy. Hắn đột nhiên bị siết chặt đến tê cả da đầu, thở hổn hển đè lại đùi người dưới thân, mạnh mẽ đâm kịch liệt vào lỗ huyệt chặt chẽ của người phía dưới, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kia bởi vì sắp cao trào mà biểu hiện ra thái độ mê say.

Xạ hương nhàn nhạt phảng phất từ cơ thể y phát ra khiến dục vọng trong hắn bị đẩy lên đến đỉnh, dương vật rốt cục không nhịn được nữa, đem chất lỏng nóng rực phun vào thân thể y.

"A..." Gia Cát Lượng theo bản năng thẳng người tiếp nhận hắn một lần nữa phóng tinh.

Lần đầu tiên trong đời nếm trải tình sự, mà lại bị làm mãnh liệt như vậy, y hôn mê bất tỉnh.

Nằm úp sấp lên người y, Lưu Bị hưởng thụ dư vị sau khi cao trào, thân thể đột nhiên cứng đờ, trong mắt loé ra một tia hối hận.

Rượu đã nhạt đi, thần trí hắn trở nên thanh tỉnh. Hắn thật sự đã làm tình với quân sư của mình, hơn nữa còn... phá trinh y!

Hắn vội vàng thu dọn ráp trải giường, lau sạch nơi riêng tư của Gia Cát Lượng, mặc lại quần áo cho y rồi đắp chăn lên.

Ngày mai tỉnh dậy, y sẽ đối xử với mình thế nào? Lỡ như y tức giận bỏ đi? Nếu nói mình biết y trúng xuân dược nên giúp y giải độc có được không nhỉ? Nhưng nói thẳng ra rồi sau này cả hai sẽ không thể làm quân thần bình thường nữa... Hay mình cứ lẳng lặng giả như không biết gì, để xem y phản ứng thế nào rồi tính tiếp? Như vậy có tồi tệ quá không?

Lưu Bị đi đi lại lại trong phòng hồi lâu, vẫn chưa nghĩ ra cách để giải thích với y, cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Ba lần đến mời y mới chịu xuống núi, cho thấy con người này tự tôn rất cao, không dễ gì khuất phục người khác. Mà bây giờ hắn lỡ làm nhục y rồi, nếu cứ nhất định đòi chịu trách nhiệm, cưới y làm vợ, y có chấp nhận không? Hay là sẽ trở mặt thành thù với mình?

Lưu Bị nghĩ mãi không thông, rốt cuộc quyết định giao quyền tự quyết cho Gia Cát Lượng. Y muốn thế nào hắn sẽ làm theo thế ấy.

Nhìn Gia Cát Lượng đang mê man ngủ một hồi lâu, Lưu Bị đẩy cửa sổ ly khai.

Sáng sớm, Gia Cát Lượng tỉnh lại, chỉ cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới phảng phất giống như bị hủy cốt, mở ra đôi mắt sưng đau, phòng ốc quen thuộc nhưng cơ thể vô cùng khác lạ. Qua một hồi lâu, đại não mới dần dần quay lại, những kí ức đêm qua như cơn bão ùa về.

Cơ hồ là trong nháy mắt, y cứng ngắc nhíu mày, bất kể là trên người truyền tới bủn rủn, hay trong không khí đầy vị dâm dục, còn có chỗ riêng tư truyền ra ê ẩm sưng đau, rõ ràng chứng minh, Gia Cát Lượng y đã bị phá thân...

===

Lưu Bị thở dài, nhìn cuộn binh thư trong tay mà thất thần. Từ đêm đó, Gia Cát Lượng luôn tránh mặt hắn, chỉ sai lính đưa một phong thư bảo là phải ra ngoài tuần tra, xem xét địa hình, không biết khi nào xong. Hắn cũng rất bận rộn, phải lập tức ra thao trường chuẩn bị cho trận chiến sắp tới với Tào Tháo, nên việc riêng đành gác lại.

Nhưng gần đây mỗi lần ngủ hắn đều nằm mơ, mỗi lần trong mộng đều nhất định sẽ xuất hiện người kia, liên tiếp mấy buổi tối hắn đều lăn lộn khó ngủ, dục hỏa khó tiêu. Đang nghĩ ngợi có nên tìm người đến thư giải chuyện cá nhân một chút hay không, liền nghe có người đến báo: "Báo cáo chủ công, quân sư cầu kiến."

Lưu Bị mừng rỡ, không nghĩ ngợi nhiều: "Cho vào!"

Không lâu sau, thanh niên áo trắng tay cầm quạt lông, vóc người cao ráo, da dẻ trắng mịn đi vào, càng đến gần hắn không khí tựa hồ thoang thoảng một luồng trúc hương nhàn nhạt.

Hắn theo bản năng đứng đó, nhìn khuôn mặt quen thuộc, nghe trong không khí mùi hương mình tưởng niệm, Lưu Bị nuốt nước miếng một cái. Gia Cát Lượng tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, phản ứng của Lưu Bị vừa nãy y nhìn rất rõ ràng.

Tôn Càn đứng một bên cũng sửng sốt, bởi vì lâu không gặp, hình như quân sư lại đẹp hơn trước, làm cho hắn trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

"Ngươi đi ra ngoài trước." Lưu Bị phục hồi tinh thần lại, chuyện thứ nhất chính là đem Tôn Càn đuổi ra ngoài. Tôn Càn không hiểu làm sao quân sư mới vừa vào đến liền muốn hắn đi ra ngoài, nhưng vẫn là gật đầu lùi ra. Người vừa đi, toàn bộ doanh trướng chỉ còn lại hai người, Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng cười đến rực rỡ dị thường nói: "Chủ công sao đem người đuổi ra ngoài, không phải là muốn làm gì với tại hạ hay sao?" Nghe âm thanh sạch sẽ của quân sư hôm nay, dù hoàn toàn khác với giọng kêu ám muội đêm đó, mà hung vật trong quần hắn vẫn là chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Việc lần trước là ta mạo phạm quân sư, vốn định sẽ tới tìm ngươi giải thích nhưng ngươi lại đi tuần tra, ta chỉ có thể đợi ngươi trở về, bây giờ ngươi trở lại, chắc chắn cũng là hi vọng ta có thể phụ trách, ta..."

"Phụ trách, ai muốn ngươi phụ trách, ta chỉ muốn nói, xin chủ công quên việc đêm đó đi, xem như chưa từng xảy ra. Ta cũng sẽ rời khỏi đây!" Gia Cát Lượng cười lạnh đánh gãy câu nói Lưu Bị.

Từ hôm đó đến nay y đã suy nghĩ rất nhiều, chủ công đã biết rõ cơ thể khác lạ của y, hai người lại nảy sinh quan hệ như vậy, không thể tiếp tục phò tá hắn nữa. Y vừa giận bản thân, vừa giận Lưu Bị, vừa đau lòng nhưng không tìm ra biện pháp nào khác.

Lưu Bị không nghĩ tới đối phương sẽ thực sự tức giận đến mức này, đúng mà hắn đã phá huỷ sự trong sạch của người ta, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, đêm đó là do y châm ngòi trước, hơn nữa hắn cũng không tỉnh táo mà. Huống hồ, đại chiến sắp tới, nếu không có quân sư tính kế...

Lưu Bị nghĩ đến đây lập tức phỉ nhổ chính mình, đã lợi dụng người ta, còn muốn y ở lại giúp mình? Vô liêm sỉ!

Thấy hắn trầm mặc không nói, Gia Cát Lượng càng tức giận, trực tiếp đi tới tóm chặt cổ áo của hắn, "Nếu không đi, ngươi định thế nào? Đem ta thành nam sủng? Làm thiếp của ngươi? Ta xuống núi là để cùng ngươi dựng nghiệp lớn, không phải để cùng ngươi lên giường..." Đột nhiên âm cuối cao vút lên, hai người sững sờ.

Gia Cát Lượng giống như bị điện giật, bỏ qua cho Lưu Bị, thả bàn tay mình đang nắm xuống, lùi ra xa. Đáng chết, trong cơ thể bốc lên cảm giác mềm nhuyễn, cùng hạ thể truyền ra cảm giác hư không khiến y đỏ mặt. Y không nghĩ tới trùng độc Thủy Kính hạ bên trong cơ thể y lại cường liệt như thế.

Khó trách, loại trùng này lạ ở chỗ, khi người trúng độc bị phá thân thì trùng cái ở trong cơ thể y, trùng đực đã chạy vào cơ thể hắn, trùng cái hằng ngày đều do dịch thể của trùng đực nuôi nấng, nếu không sẽ phân bố chất thúc giục siêu hiệu quả, như nọc độc kích thích. Khiến cho y khát khao khó nhịn, từ lúc bị nam nhân phá thân đến nay cũng đã nửa tháng. Trong thời gian này y vẫn luôn phải khống chế gây rối bên trong cơ thể.

Mới vừa chạm vào Lưu Bị, trùng cái trong nháy mắt liền tỉnh lại. Cảm nhận được trùng đực gần bên, trùng cái đói bụng sẽ phun ra một lượng nọc độc. Gia Cát Lượng toàn thân đều bủn rủn vô lực, dục hỏa tăng vọt lên.

Nhìn người mới vừa vênh váo hung hăng nay phải dựa lưng vào bàn nâng đỡ thân thể, Lưu Bị cả kinh, liền vội vàng đứng lên tới đỡ y. Không ngờ hắn vừa động vào, Gia Cát Lượng sắc mặt nhất thời đỏ lên, thở dốc muốn đẩy Lưu Bị ra, nhưng không có nửa phần khí lực. Không chỉ có như vậy, nơi bị chạm phải càng ngứa ngáy khó nhịn, làm cho Gia Cát Lượng không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ.

Lưu Bị cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới vừa chạm đến liền nóng đến như vậy, hơn nữa nhìn sắc mặt y giống với đêm đó: "Khổng Minh... lại trúng xuân dược?"

Vừa nghe đến hai chữ xuân dược, Gia Cát Lượng liền hận, muốn đẩy nam nhân ra nhưng lại hoàn toàn không có khí lực, hơn nữa cơ thể hắn mát mẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net