Quân sư khó làm - C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Pha sẵn bình trà, để ở đại sảnh cho ta."

Gia Cát Lượng vừa dặn dò thư đồng, vừa đẩy cửa bước vào phòng mình.

"Nhưng... tiên sinh không cần nghỉ ngơi sao ạ?" Thư đồng khó hiểu, lúc nãy Triệu tướng quân nói phải để tiên sinh ngủ cho đủ giấc, không được làm phiền y mà?

Đúng là rất buồn ngủ, nhưng cả ngày hôm qua chưa duyệt được công văn nào, chắc chắn rất nhiều việc tồn đọng cần xử lý, không thể nghỉ thêm được nữa, y dứt khoát: "Không cần đâu."

Thư đồng đành dạ một tiếng, dợm chân định chạy đi. Gia Cát Lượng chợt nhớ ra một việc, liền gọi: "Trúc Hiên, đợi chút... Ngươi tới phòng khách xem Tả tướng quân có cần gì không? Ví dụ như... quần áo hay gì đó..."

Y nghĩ tới việc quần áo Lưu Bị đã tả tơi hết, không biết hắn có đem đủ đồ để thay không, nên dặn sẵn như vậy.

Xong xuôi, Gia Cát Lượng vào phòng, đóng cửa cẩn thận, mở chuôi quạt lông lấy viên thuốc nâu ra, ngẫm nghĩ một chút rồi cho vào miệng.

Gần đây y có thói quen luôn mang theo hai viên thuốc ức chế, một trong tay áo, một trong cán quạt lông, đề phòng trường hợp bị rơi mất.

Sáng nay bị Lưu Bị quấy rối nên lại quên uống, vậy mà đầu óc vẫn tỉnh táo như thường. Tại sao nhỉ?

Gia Cát Lượng vừa nghĩ vừa tự cởi hết quần áo, tháo luôn trâm cài tóc, bước vào bồn tắm.

Nước ấm làm y cảm thấy rất dễ chịu. Cả ngày hôm qua không được ngâm mình, giờ phải tắm bù, y với tay lấy túi xà phòng do chính mình điều chế, bắt đầu chà xát khắp cơ thể...

Khi sờ đến vị trí bị Lưu Bị kịch liệt cắm rút lúc nãy, y hơi ngại ngùng nhưng vẫn đưa một ngón tay vào, muốn lấy hết tinh dịch của hắn ra... Nhưng lại không nhiều như y tưởng, chỉ có một chút chất lỏng trắng đục chảy vào trong nước...

Kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy cảm thấy hắn bắn rất nhiều mà? À, chắc khi mình ngủ thì hắn đã lau đi bớt...

Hậu huyệt cũng hơi sưng, nhưng không hề đau nhức hay ê ẩm... Thật sự là rất lạ, tối qua đến sáng nay liên tục bị hắn chơi mãnh liệt như vậy, mà sao chút cảm giác đau cũng không có?

Vì trùng độc được tinh dịch tưới trở lại nên phóng ra chất gì đó ngăn cảm giác đau sao?

Cũng không chắc, có thể do tác dụng phụ của thuốc? Hay là dùng thuốc lâu nên cơ thể tự tăng khả năng hồi phục?

Y cực kỳ ghét cảm giác mù mờ này!

Gia Cát Lượng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, giữa hiểu nhân tâm... nhưng đối với cơ thể của chính mình thì lại không nắm rõ, cứ từng bước mò mẫm trong bóng tối. Thật là trớ trêu..

Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ ngợi chuyện này, cảm giác buồn ngủ đã bắt đầu trở lại, phải nhanh tắm xong, công việc còn chờ!

...

Đại sảnh hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn bình thường, tòng sự ôm công văn chạy tới chạy lui, quan viên nói chuyện rôm rả, nhóm thì thảo luận với nhau, nhóm thì báo cáo với người đang ngồi ở bàn lớn trên bục tam cấp, vị trí mà Gia Cát Lượng thường ngồi.

Người này tướng mạo oai phong hơn y, dáng ngồi bệ vệ hơn y, nhưng thần sắc không lạnh lùng nghiêm nghị như y mà có vẻ ôn hòa hơn một chút.

"Quân sư... sao lại ra đây, không nghỉ ngơi đi?" Hắn vừa rời mắt khỏi công văn, ngẩng lên liền thấy y đang đứng ngay cửa, vội hỏi ngay.

Mấy quan viên cũng giật mình quay lại, nhao nhao lên tiếng.

"Quân sư đại nhân, ngài nghỉ ngơi cho khỏe, ở đây đã có bọn ta."

"Phải đó quân sư, sắc mặt ngài còn xanh xao lắm..."

"Quân sư đừng lo, có mấy việc khẩn cấp bọn ta đã trình lên tả tướng quân rồi..."

Gia Cát Lượng nhíu mày, ánh mắt nghiêm khắc nhìn qua một lượt, quan viên nhất thời im bặt.

"Ta không sao, các vị không cần lo lắng." Y cười nhẹ, mọi người cũng thở phào, nhưng hình như quân sư không vui nên cũng không dám nói nhiều nữa, trở lại tập trung làm việc.

Y đi thẳng tới chỗ Lưu Bị, cước bộ tao nhã nhưng ổn trọng, y phục chỉnh tề, tay cầm quạt lông, dáng vẻ không khác mấy lúc bình thường. Chỉ có tóc còn hơi ướt như vừa mới tắm xong, hương thơm trên người hình như lại quyến rũ hơn một chút, mà gương mặt... lại căng thẳng hơn bình thường?

Lưu Bị thấy vậy, âm thầm đổ mồ hôi hột, không biết có phải tại sáng nay bị mình chơi dữ quá nên y bị đau không?

Hắn cười lấy lòng, ấp úng hỏi: "Quân sư, ngươi... có chỗ nào không khỏe sao?"

Không hỏi còn đỡ, hỏi xong thấy ngay mình dở hơi! Nếu y có chỗ nào không khỏe cũng không thể nói ra ngay lúc này được! Hỏi bậy bạ bị ăn chửi bây giờ! Lưu Bị tự xỉ vả mình.

Đúng y như rằng, chân mày Gia Cát Lượng lại nhíu chặt hơn. Nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ điềm tĩnh, chắp quạt khom lưng: "Chủ công, tại hạ sao có thể để chủ công làm việc giùm mình, còn bản thân lại ung dung nằm ngủ được chứ?"

Con người này... trên giường thì quyến rũ yêu nghiệt như hồ ly, mà xuống giường thì lập tức trở về dáng vẻ nghiêm nghị cấm dục, lại còn rất chăm chỉ cuồng công việc. Nếu ai nấy đều bận rộn mà mình ngồi chơi, y sẽ bực bội. Hơn nữa, hình như rất khó chịu khi thấy người khác gánh việc cho mình...

Lưu Bị âm thầm đánh giá, nhanh chóng ngồi xê ra một chút nhường chỗ cho y.

Gia Cát Lượng rất tự nhiên ngồi vào vị trí của mình, cầm ly trà của mình lên uống một hơi. Bấy giờ sắc mặt y mới dịu đi, quay sang Lưu Bị: "Chủ công, hiện tại mọi người đang thảo luận việc gì?" Vừa hỏi vừa nhìn công văn trong tay hắn.

Lưu Bị liền đưa y xem: "À, thuế tháng này, ta thấy chỗ này chưa ổn..." Sẵn tiện ngồi sát vào, tay chống phía sau lưng y, vai chạm vào vai y.

"Chỗ này sao?... Đúng rồi, Lượng cũng nghĩ nên giảm thuế cho những gia đình toàn người già như thế này, đang định dâng kiến nghị lên chủ công xem xét..."

Gia Cát Lượng làm như không để ý, vẫn nói chuyện như bình thường, nhưng trong bụng bất giác vui vẻ. Lưu Bị đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, cơ thể tỏa ra mùi hương nam tính nhàn nhạt, khiến y khá dễ chịu khi thân cận hắn.

Hai người vốn có nhiều điểm tương đồng về tính cách, một trong số đó là ưa sạch sẽ. Thật ra Lưu Bị cũng không sạch đến mức như Gia Cát Lượng, nhưng hắn thích tắm, vả lại trừ những lúc ra trận thì bình thường quần áo luôn chỉnh tề, so với nam tử khác thì hắn gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều, điểm này rất hợp ý Gia Cát Lượng.

Cho nên từ trước lúc hai người chính thức quan hệ da thịt, thì y đã không ngại gần gũi với hắn, ngủ chung không ít, còn thường xuyên cho hắn đụng chạm thế này. Mà mỗi lần như vậy, lòng y đều nảy sinh loại cảm giác vui vẻ khó hiểu, mà cảm giác này không hề có khi bị người khác chạm vào. Đến giờ nghĩ lại, hẳn là đã thích hắn từ lúc đó rồi...

Ý tưởng này xẹt qua đầu Gia Cát Lượng làm y hơi xấu hổ, nhưng lập tức dẹp sang một bên, tập trung giải quyết công việc cùng Lưu Bị.

Có điều hắn càng lúc càng áp sát, Gia Cát Lượng ghi chép phê duyệt một hồi chợt cảm thấy nóng quá, nhìn lại mới phát hiện cả người hắn đã xoay về phía này, một chân hắn đặt ở phía sau giống như đang ôm y, mà cái gì đó cứng cứng của hắn cứ chọc vào đùi mình!

Y hoảng hồn đảo mắt nhìn quanh, thấy quan viên vẫn đang cắm cúi làm việc, tính toán thảo luận, không nhìn về phía mình, mới tạm yên tâm, im lặng đẩy hắn ra, trừng mắt một cái. Lưu Bị cười cười tách ra, thản nhiên bưng ly trà uống.

Hai người song kiếm hợp bích nên rất nhanh đã xử lý gần xong đống công văn tồn đọng, Gia Cát Lượng vươn vai duỗi người một cái, chợt nhớ ra: "Chủ công, đám thích khách kia, chúng ta phái Tử Long tới Sái gia điều tra xem sao?"

"Ta kêu hắn đi rồi, chắc chiều nay về tới." Lưu Bị ung dung đáp.

"Vậy à..." Gia Cát Lượng tự trách, chuyện liên quan tới an nguy của chủ công mà mình lại quên mất, lẽ ra phải nghĩ tới sớm hơn... Không biết nói gì, đành cúi đầu tiếp tục xem sổ sách. Lưu Bị hiểu y nghĩ gì, đặt tay lên vai y: "Ngươi vừa về không kịp nghỉ ngơi đã phải xử lý bao nhiêu việc, nhất thời chưa nhớ tới thôi, có gì đâu..."

Cử chỉ như đang vỗ vai động viên bình thường, nhưng sau đó Gia Cát Lượng cảm nhận hắn đang bóp nhè nhẹ vai mình, rồi bàn tay hắn trượt dài xuống lưng, chạy xuống mông y, cũng bóp nhè nhẹ...

Gia Cát Lượng định tóm lấy quạt lông trên bàn đập vào tay hắn, nhưng xung quanh còn nhiều người nên đành mím môi né ra, mặt hơi đỏ lên.

"Dù chiều nay Tử Long chưa tra ra kết quả thì ngày mai chủ công cũng cứ yên tâm về lại quận phủ đi, ở đây Lượng sẽ dốc toàn lực điều tra, nhất định lôi kẻ đứng sau ra!"

Lưu Bị cười cười: "Ừ mai về, quân sư không cho ở thì Bị phải đi sớm thôi..."

"Chủ công nói gì vậy? Lượng sao dám không cho chủ công ở, ta chỉ sợ chậm trễ công vụ..."

"Biết rồi biết rồi, quân sư không biết đùa gì cả... Trưa rồi, nghỉ tay ăn cơm thôi!"

Hắn vừa nói vừa gập cuộn công văn trước mặt y lại, đứng lên chờ y cùng đi. Nhưng Gia Cát Lượng vẫn ngồi im. Lưu Bị khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Không đói à?"

Y chậm rãi đứng lên, gật đầu với hắn: "Có chứ." Quay sang quan viên ở dưới: "Mọi người, ăn trưa thôi."

Đám quan viên đồng loạt vâng dạ, lục tục đi theo. Đã quá giờ ăn trưa, bọn họ ai cũng đói nhưng thấy hai vị chủ thượng vẫn cắm cúi làm việc nên không ai dám lên tiếng, giờ giống như được lệnh ân xá nên vui mừng ra mặt.

Có điều Gia Cát Lượng lại bất đồng. Y không hề đói bụng. Chính vì điểm này nên y mới hoang mang.

Nghe hắn nhắc tới ăn, y mới nhận ra từ đêm qua tới giờ mình chỉ ăn chút lương khô, uống vài ngụm nước, nhưng sao lại không thấy đói?

Cơ thể càng lúc càng quái lạ...

"Khổng Minh, há miệng..."

Nghe hắn gọi, y ngoan ngoãn mở miệng ra, hắn đút thức ăn vào, y chậm rãi nhai, mày vẫn nhíu lại như đang suy nghĩ chuyện gì. Lưu Bị nhìn quân sư nhà mình vừa ăn vừa ngẩn ngơ như thế, cảm thấy rất thú vị, lại gắp thêm một đũa, đưa tới môi y: "Há miệng ra nào. .."

Gia Cát Lượng lại tiếp tục ngậm lấy, nhai nhai, thức ăn hơi nhiều, hai má y phồng ra như hai cái bánh bao. Lưu Bị rất muốn véo mấy cái, nhưng sợ có người nhìn thấy, đành thôi. Đến khi hắn đưa đũa tới miệng y lần thứ ba, y mới nhận ra hắn đang đút cho mình, xấu hổ nói: "Chủ công, Lượng tự ăn được..."

"Phải không? Thấy Khổng Minh cứ ngồi im, tưởng ngươi chờ ta đút luôn cả miệng trên..." Lưu Bị đột nhiên áp sát, thì thầm vào tai y.

Gia Cát Lượng mất mấy giây mới hiểu được ý hắn, mặt liền đỏ bừng. Miệng trên 'miệng' dưới cái gì chứ? Chỗ đó không phải là miệng có được không, hơn nữa ai thèm chờ ngươi đút?!

Thấy y vừa đỏ mặt vừa ăn ào ào như muốn nhai luôn cả mình, Lưu Bị khoái chí cười, tốt lắm, hiện tại y hơi gầy, phải ăn nhiều vào cho có da có thịt, hắn vui vẻ gắp thêm vài món vào chén y, mới bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

...

Đầu giờ Thân, Triệu Vân áp giải nghi phạm về cho Lưu Bị tra hỏi.

Kết quả không khác mấy so với dự đoán của hắn, kẻ cầm đầu nhóm chặn đường hôm trước là cháu nội của Sái lão, cũng là anh họ của A Tuyết, tên là Sái Hùng. Từ lâu đã đem lòng yêu thầm A Tuyết, nhưng cô này không màng đến hắn, chỉ một lòng muốn gả cho Lưu Bị. Sái lão gia và A Tuyết cũng theo về phủ, cầu xin Lưu Bị tha cho hắn.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, Gia Cát Lượng mặt không đổi sắc, bình thản ra lệnh: "Người đâu, lôi hắn ra ngoài chém!"

Xung quanh ai nấy đều hết hồn. Ngay cả Lưu Bị cũng kinh ngạc. Khổng Minh tuy không phải lòng dạ hiền lành, bụng y chứa không ít mưu sâu kế hiểm, từ Bác Vọng cho tới Xích Bích, quân địch trúng kế của y mà bỏ mạng không ít. Nhưng chưa từng thấy y trực tiếp muốn giết hại bất kỳ ai...

Sái Hùng mặt mũi sưng vù, cắn răng không nói. Sái lão không ngại thân già quỳ xuống khấu đầu, xin hai người khai ân, vì đây là cháu đích tôn của Sái gia.

Lưu Bị đang định khuyên Gia Cát Lượng, y đã nói trước: "Sái Hùng phạm tội hành thích tả tướng quân! Giữa rừng tên mũi kiếm lúc đó, có ai xin tha cho chủ công ta không?!"

Sái lão run run, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào. Gia Cát Lượng lại hùng hổ hỏi tiếp: "Cháu đích tôn thì sao? Chủ công ta là người duy nhất trong thiên hạ có thể đương đầu với Tào Tháo! Nếu hắn có bề gì, cháu đích tôn của các người có gánh nổi trách nhiệm diệt giặc hưng Hán, bình định giang sơn không?! Hả?! Có hay là không?!"

Sái lão bị khí thế hùng hồn của Gia Cát Lượng áp đảo đến tối tăm mặt mũi, không nói được tiếng nào, xụi lơ quỵ xuống đất. Sái Tuyết càng không dám nói gì, ôm lấy ông ngoại, sợ hãi khóc lên.

"A Tuyết đừng khóc, ta có thể bảo vệ muội thoát khỏi lão già dâm tặc kia, chết không hối tiếc..."

Chát! Một cái tát như trời giáng vào mặt Sái Hùng. Người ra tay lại là cô nương có vẻ mảnh mai yếu ớt đang khóc lóc kia, làm ai nấy ngỡ ngàng. A Tuyết gằn giọng: "Ngươi thế này nên đừng hỏi tại sao ta ghét! Ngươi tự mình đa tình, ngu ngốc đến mức bị người ta lợi dụng làm con cờ đi ám sát tướng quân, ngươi có xứng đáng là trưởng tôn của Sái gia, có đáng để gia gia quỳ gối cầu xin người ta tha mạng cho ngươi không?"

"Ta... bị lợi dụng sao?" Sái Hùng ngơ ngác hỏi.

"Đến giờ phút này còn không tỉnh ngộ? Ai xúi giục ngươi, mau kể hết cho tướng quân nghe!"

Lưu Bị vuốt râu, ái chà, cô nương này cũng không tệ, bắt đầu tới đoạn kịch tính rồi đây. Hắn liếc Gia Cát Lượng, thấy y vẫn thản nhiên đứng nhìn, bộ dạng như đang xem một vở tuồng mà mình đã biết trước diễn biến.

"A Tuyết cô nương nói vậy, không phải là đang vẽ đường cho Sái Hùng chối tội đó chứ?" Gia Cát Lượng chậm rãi lên tiếng.

Sái Hùng la lớn: "Không phải! Quả thật là có kẻ xúi giục ta! Nhưng mà... nhưng hắn đe dọa, nếu nói ra thì cả nhà ta sẽ không yên..." Càng nói càng nhỏ giọng.

Gia Cát Lượng cười lạnh: "Bây giờ ngươi không nói, cả nhà ngươi cũng không yên."

"Ta phạm tội thì xử một mình ta, liên quan gì tới Sái gia?!" Sái Hùng trợn mắt.

"Sái gia bao che tội phạm, tịch thu toàn bộ gia sản, cả nhà già trẻ lớn bé đày làm nô lệ."

Quạt lông phe phẩy, lạnh lùng nói ra một câu khiến cả ba người nhà họ Sái đều run rẩy. Sái Hùng hét: "Gia Cát Lượng! Khốn kiếp! Ngươi vu oan giá họa, ngang ngược bất nhân! Ngươi..." Hắn giận quá mất khôn, nhất thời không biết phải chửi gì.

"Haha, ngươi đang tự chửi bản thân mình sao? Tả tướng quân cướp gái nhà lành khi nào mà ngươi dám bảo dâm tặc? Có phải là vu oan giá họa không? Ngươi vô cớ kéo người ám sát hắn, có phải là ngang ngược bất nhân không? Đúng là khốn kiếp! Không phí lời với ngươi nữa. Người đâu, chém!"

"Không! Khoan đã! Khoan... Ta khai... sẽ nói tên kẻ chủ mưu. Nhưng ngươi phải hứa để yên cho Sái gia..."

Gia Cát Lượng gạt ngang: "Ngươi không có quyền trả giá! Khai mau!"

Sái Hùng nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống Gia Cát Lượng. Y bình thản nhìn lại, mặt vẫn lạnh như tiền. Sái Hùng hít một hơi nuốt cục tức vào bụng: "Kẻ đó, tự xưng là thủ hạ của Tào Nhân..."

Lưu Bị nhướn mày, cái tên này rất quen thuộc, chính là ái tướng của Tào Tháo, hiện đang trấn thủ Giang Lăng chứ còn ai!

Gia Cát Lượng hài lòng nhếch môi: "Sái Hùng phạm tội thông đồng ám sát tả tướng quân, lôi hắn xuống viết khẩu cung, giam vào ngục chờ định tội sau."

Binh sĩ áp giải hắn đi rồi, Gia Cát Lượng mới tới đỡ Sái lão dậy: "Sái lão gia thứ lỗi, vì muốn mau tra ra kẻ đứng sau nên có hơi thô lỗ, ngài đừng trách vãn bối."

Sái lão bấy giờ mới khôi phục lại một chút tinh thần, thở dài nói: "Đại nhân quá lời, lão bây giờ là gia quyến của phạm nhân, sao dám trách ngài. Có điều... hình như ngay từ đầu ngài đã biết có kẻ đứng sau?"

Gia Cát Lượng bật cười: "Việc này, tất cả mọi người ở đây đều biết, chỉ có cháu đích tôn của lão gia cố chấp không chịu nói thôi."

"Đại nhân khai ân, cha nó mất sớm, lão thì không có thời gian dạy bảo nên nó mới ngu muội như vậy. Xin ngài rủ lòng thương, cho nó con đường sống..."

"Xin đại nhân khai ân!" A Tuyết cũng quỳ xuống dập đầu.

Gia Cát Lượng cười nhẹ: "Lão gia đã nhiệt tình quyên góp cho chúng ta, hơn nữa..." Y quay lại liếc Lưu Bị một cái: "Hơn nữa A Tuyết cô nương đây còn suýt trở thành phu nhân của chủ công ta, về tình về lý..."

"Khụ khụ!" Lưu Bị im lặng xem nãy giờ, nghe tới đây không nhịn được ho khan.

A Tuyết xấu hổ cắn môi, Sái lão khó khăn lên tiếng: "Lưu tướng quân đã từ chối ngay lúc đó, vả lại, đã xảy ra chuyện như vậy, lão cũng không còn mặt mũi nào..."

"Ý ta là, lão gia đừng lo, ta nhất định không xử ép, tội của Sái Hùng chưa đến nỗi chết. Nhưng còn phải xem khẩu cung của hắn thành thật đến đâu, dù sao ta cũng không bắt Sái gia đền tội. Hai người về trước đi, khi nào chính thức phán tội, ta sẽ cho người tới báo."

Gia Cát Lượng thấy việc cần biết đã biết, nên không dong dài nữa, nói một hơi rồi hạ lệnh tiễn khách.

Hai người Sái gia về rồi, Gia Cát Lượng ánh mắt sáng ngời, khóe môi hơi cong đầy giảo hoạt, quay lại nói với Lưu Bị: "Chủ công, thời cơ đánh chiếm Giang Lăng tới rồi!"

...

Giang Lăng thuộc Nam Quận, là thủ phủ trọng điểm của Kinh Châu. Sau khi bại trận Xích Bích, Tào Tháo rút về bắc, giao lại cho Tào Nhân trấn thủ.

Mấy tháng nay Lưu Bị và Gia Cát Lượng ra sức chiêu binh mãi mã, cũng vì muốn tranh đoạt vùng đất này. Y biết bên kia Tôn Quyền cũng đang rục rịch chuẩn bị động binh, nhưng chưa dám khởi chiến vì lo ngại Lưu Bị sẽ ngư ông đắc lợi.

Mà đúng là Gia Cát Lượng đang tính kế để làm ngư ông.

Bây giờ tuy binh lực của Lưu Bị cũng tạm ổn, nhưng so với Giang Đông thì không bằng một góc. Nếu xuất binh đánh Tào Nhân thì phải huy động hết lực lượng, nếu thắng cũng sứt đầu mẻ trán, tổn hao nguyên khí nặng nề.

Cho nên y muốn khích cho phía Tôn Quyền khởi binh đánh trước, đến khi Tào Nhân sắp đầu hàng, y sẽ mượn cớ 'giúp đỡ đồng minh' đưa quân tới tiếp viện, sau đó chia đôi thành quả.

Mà muốn cho Tôn Quyền động binh, thì mấu chốt là phải khiến Chu Du tin rằng, Lưu Bị thật sự chuẩn bị đánh Giang Lăng ngay bây giờ. Hắn tuyệt đối không muốn Lưu Bị chiếm được vùng đất quan trọng này, nên sẽ cất quân đánh trước.

Bây giờ thuộc hạ Tào Nhân dám ám sát Lưu Bị, đã cho hắn một cái cớ khởi binh vấn tội vô cùng hợp lý!

Lưu Bị ngồi nghe quân sư của mình diễn thuyết, cảm thấy hăng hái bừng bừng, mà trong lòng không khỏi khâm phục Gia Cát Lượng, chỉ có đầu óc của y mới tính toán được đường đi nước bước của kẻ khác mà vạch ra được diệu kế như vậy.

"Cho nên giờ chủ công nghỉ ngơi sớm đi, mai về Vũ Lăng chuẩn bị binh mã, Lượng ở đây cũng thu xếp một chút rồi vài ngày nữa dẫn quân tới tụ hợp với chủ công."

Hiện tại là cuối giờ Dậu, quan viên đã về nhà hết, hai người ăn tối ngay ở đại sảnh, sau đó Gia Cát Lượng kêu binh sĩ ra cổng canh gác không cho ai tới gần, rồi bàn quân cơ với Lưu Bị ngay tại đây luôn. Vì sợ vào phòng kín thì hắn sẽ động chân động tay...

Y nói xong đứng lên định về phòng, chợt thấy vạt áo mình đang bị Lưu Bị kéo lại.

"Ngồi lâu tê chân quá, không đứng dậy nổi, ngươi xoa bóp giúp ta được không?" Hắn nhăn nhó giải thích. Gia Cát Lượng lần đầu thấy dáng vẻ như trẻ con đang làm nũng này của Lưu Bị, không khỏi bật cười.

"Bình thường chủ công cũng hay bị như vậy sao?"

"Đâu có, ta ngồi bàn đọc sách một chút là thấy ngứa tay ngứa chân, không ngồi lâu được."

"Vậy sao giờ lại ngồi lâu?" Y vừa bóp chân cho hắn vừa thuận miệng hỏi.

"Vì quân sư bày mưu tính kế hay quá, ta không dám bỏ đi." Câu trả lời khá nghiêm túc, nhưng hắn lại áp bàn tay mình lên tay y, giọng trầm trầm như thủ thỉ, Gia Cát Lượng đã quá quen với thái độ này, rõ ràng là đang tán tỉnh!

Y ngại ngùng rút tay về. Nhưng hắn không cho, vừa giữ vừa kéo y lại gần hơn.

"Quân sư, chân ta vẫn còn tê, nhất là... chân giữa." Mấy chữ cuối hắn cố tình hạ giọng, khiến cho không khí giữa hai người càng thêm mờ ám.

Y đương nhiên hiểu 'chân giữa' nghĩa là gì, mặt liền đỏ ửng, hoảng hốt ngó xung quanh. Nhưng y chỉ lo lắng theo thói quen, vì binh sĩ đang đứng ngoài cổng, từ đây nhìn ra chỉ thấy bóng lưng nho nhỏ, cơ bản không thể nghe tả tướng quân đang kêu quân sư đại nhân sờ dương vật cho mình...

Gia Cát Lượng âm thầm kêu khổ, chủ công lại nổi hứng nữa rồi. Sáng đã cho hắn làm, mà bây giờ lại đòi nữa, có phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net