Quân sư khó làm - C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu nóng toàn thân Lưu Bị đều dồn hết xuống dương vật, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất là lập tức giao hợp!

Hắn nghiến răng cố gắng ngăn cơn động dục, gằn giọng: "Buông ra!"

Nhưng hơi thở nặng nhọc lẫn trong giọng nói khàn đục của hắn không làm Thượng Hương sợ hãi, trái lại còn khiến tim nàng đập mạnh hơn.

"Tại sao? Chúng ta là vợ chồng, chàng... không muốn thiếp sao?"

Nàng liếm môi, nỗi khao khát xua đi cảm giác xấu hổ, tay nàng run run sờ xuống thấp hơn, chạm vào thứ to lớn đang cương cứng dưới bụng hắn...

Cả người Lưu Bị cứng đờ, tim đập gia tốc, cảm nhận rõ ràng bàn tay nho nhỏ mát lạnh của Tôn Thượng Hương đang vuốt ve dương vật mình... Làm sao bây giờ?!

Hắn không phải người tu hành, hắn chỉ là một nam nhân bình thường, có ham muốn, có dục vọng, nhưng đã lâu không được thỏa mãn nhu cầu, lại còn bị trúng xuân dược, mà ngay bên cạnh có một nữ nhân trần truồng xinh đẹp đang ra sức quyến rũ...

Lưu Bị chống tay vào tường thở hổn hển, khoái cảm từ phía dưới chạy lên đỉnh đầu khiến lý trí dần bị áp đảo.

Mà lúc này Tôn Thượng Hương lại vòng qua người hắn, chui vào giữa hai cánh tay hắn, để hai người đối diện nhau.

Dáng người nàng không nhỏ nhưng vẫn thấp hơn hắn rất nhiều, tư thế áp tường này lại dễ khiến đàn ông nổi lên thú tính. Gò má đỏ bừng, nàng ngẩng lên nhìn hắn, thẹn thùng nói: "Chàng... to quá... lát nữa... nhẹ nhàng với thiếp một chút..."

Sau đó nàng ôm eo hắn kéo sát vào để cơ thể hai người chạm nhau, rồi nhắm mắt ngửa cằm lên chờ đợi...

Rầm!

Rầm!!!

Nàng hoảng hốt mở mắt ra.

Cảnh tượng không hề giống như nàng mong đợi.

Lưu Bị không nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi nàng, mà lại tự dập đầu mình vào tường!

Thượng Hương thảng thốt kêu lên: "Chàng làm gì vậy?"

Trán Lưu Bị đỏ bầm, máu tươi ứa ra, hắn quay mặt đi, quơ lấy quần áo khoác vội lên người, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, bỏ lại một câu: "Mặc quần áo vào, ra đây, ta có chuyện cần nói!"

...

Lát sau, Tôn Thượng Hượng y phục chỉnh tề từ từ bước ra. Còn Lưu Bị không được chỉnh tề cho lắm, vạt áo hắn mở rộng vì nóng, cả người vẫn còn đỏ ửng, đang ngồi xếp bằng vận công.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bàn, vừa tức vừa thẹn vừa áy náy nhìn hắn. Lưu Bị mở mắt ra: "Xuân dược là của nàng?"

Thượng Hương mím môi, xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi, cái đó... do mẹ ta..."

Nhưng hắn có cần phải từ chối mình quyết liệt như vậy không? Nàng bực bội hỏi ngay: "Dù sao chàng cũng đâu cần phải như vậy? Vợ chồng sao lại không thể động phòng? Chả lẽ... chê ta quá xấu xí?"

Lưu Bị thở dài, bước tới bàn bưng bình trà lên, ngửa cổ tu ừng ực. Dục vọng điên cuồng đã tạm thời bị hắn áp chế xuống.

"Không, nàng rất đẹp. Là ta không xứng." Lưu Bị ngồi xuống bàn, nghiêm túc nói.

"Cái gì không xứng? Ai nói? Ta bảo xứng là xứng!" Thượng Hương càng tức hơn.

Lưu Bị mỉm cười, cũng không tiếp tục tranh luận vô nghĩa, trực tiếp vào đề: "Nàng có biết giữa chúng ta là hôn nhân chính trị không?"

Tôn Thượng Hương ngẩn ngơ, cơn giận cũng bay mất, nàng im lặng một lúc mới nói nhỏ: "...Có biết. Ta nghe nhị ca nói sơ qua."

"Đúng vậy, mục đích của Tôn Quyền là giam ta ở đây, còn muốn dùng nàng để kiểm soát nhất cử nhất động của ta. Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Ta nghĩ nàng cũng hiểu điều này."

Thượng Hương không chịu thua, tính nàng xưa nay mạnh mẽ, đã thích cái gì thì phải tranh cho bằng được. Hôn nhân chính trị thì sao chứ? "Nhưng ta thích phu quân. Chúng ta làm vợ chồng thật sự không được sao?"

Lưu Bị kiên nhẫn tìm cách giải thích: "Cái này... chỉ là rung động nhất thời..."

"Không phải, ta thực sự thích ngươi!"

"Nàng còn trẻ, có thể là hiểu lầm..."

"Ta không phải trẻ con, ta biết rõ cảm giác này là gì! Từ lần đầu tiên thấy ngươi đối diện với phục binh của nhị ca mà tâm vững như núi, khí thế lấn áp hết tất cả, ta đã nể phục rồi, sau đó đấu với nhau một trận ta cũng biết ngươi rất có bản lĩnh, rồi càng ngày càng thích, đến bây giờ ta... ngay cả thân thể cũng giao cho ngươi mà ngươi..."

Tôn Thượng Hương cắn môi muốn khóc. Nàng vừa xấu hổ vừa đau lòng, trước nay nàng chưa từng thích ai nhiều như vậy, muốn làm vợ hắn, muốn cho hắn tất cả, nhưng hóa ra chỉ có mình đơn phương, hắn chỉ xem mình là em gái của đối thủ trên bàn cờ chính trị...

Nước mắt trào ra, nàng cố ngăn nhưng không được, cắn răng quay mặt đi. Lưu Bị thở dài, ngập ngừng một chút rồi đưa tay xoa đầu nàng.

"Ta không muốn làm hại đời nàng, nên mới phải nỗ lực kiềm chế như vậy. Ta đã sắp năm mươi, nàng mới vừa mười tám, vài năm nữa ta đi hết nổi, nàng vẫn còn thanh xuân phơi phới, lúc đó sẽ thế nào? Thà là bây giờ chúng ta cứ giữ khoảng cách với nhau, sau này nàng tìm thấy người thích hợp hơn thì có thể tái giá..."

"Không cần! Chuyện sau này không thể nói trước, hiện tại ta chỉ muốn ngươi, Lưu Huyền Đức!"

"Nha đầu này... sao lại cố chấp như vậy?"

"Hừ, ta không tin ngươi hoàn toàn không thích ta, hơn nữa ban nãy...!" Nàng bỏ lửng câu nói. Lúc nãy hắn phản ứng mãnh liệt như thế, cho dù vì xuân dược chi phối, cũng chứng tỏ sinh lý hắn rất khỏe mạnh, nàng không tin vài năm nữa hắn đi không nổi... Mà chuyện đó tính sau, hiện tại nàng phải tóm được hắn! Cứ đợi đi, nhất định phải làm cho ngươi chết mê chết mệt!

Tôn Thượng Hương âm thầm hạ quyết tâm, ánh mắt lưu luyến ở khuôn ngực săn chắc giữa vạt áo mở rộng của Lưu Bị một chút, rồi dứt khoát quay lưng bỏ vào phòng ngủ.

Lưu Bị ngớ ra, vội khép áo vào. Đau đầu thật, hắn xoa xoa thái dương. Mình quả thực không giỏi ứng phó với nữ nhân... Nói đúng hơn là xưa nay chưa từng rơi vào hoàn cảnh bị người khác theo đuổi... Lưu Bị cười khổ, ai mà ngờ tới tuổi này rồi tự nhiên đào hoa nở rộ như vậy, mà lại không phải đóa hoa mình muốn hái mới mệt chứ...
...

Ở Kinh Châu, 'đóa hoa' mà Lưu Bị muốn hái đột nhiên hắc xì một cái.

"Tiên sinh, có phải bị cảm rồi không?" Mã Tốc nghe thấy liền dừng bút, nhanh chóng chạy qua hỏi han.

Mã Tốc là tòng sự mà Gia Cát Lượng mới thu nhận gần đây. Hắn mặt mũi sáng sủa, tác phong nhanh nhẹn, lại giỏi ăn nói nên làm việc không lâu đã được y xem như cánh tay đắc lực.

Gia Cát Lượng xua tay, cẩn thận lấy khăn chùi mũi: "Không sao, chắc hít trúng phấn hoa hay gì đó thôi. Cũng khuya rồi, ngươi về nghỉ đi."

Mã Tốc ngồi xuống châm thêm trà cho y, cười nói: "Tiên sinh cũng biết là khuya rồi sao? Nhưng ngài chưa nghỉ, sao tại hạ dám nghỉ."

"Ta chưa buồn ngủ. Ngươi xong việc thì cứ về đi, ngồi đây làm gì?" Gia Cát Lượng nói, tay vẫn không ngừng viết.

"Ngồi ngắm tiên sinh..."

Y lập tức dừng tay, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Mã Tốc. Hắn bối rối cúi đầu, giả bộ mài mực.

"Ấu Thường, ngươi nói vậy là ý gì?" Gia Cát Lượng muốn hỏi cho ra lẽ.

"Tại hạ... nhanh miệng nói bậy, ý là lúc tiên sinh làm việc trông rất oai phong, ta rất ngưỡng mộ, muốn học theo mà không được..." Mã Tốc liếm môi, ngại ngùng đáp.

Gia Cát Lượng trong lòng thở phào, còn tưởng hắn có ý đồ gì, người này làm việc rất tốt, y không muốn phải đuổi hắn đi.

"Bớt nịnh nọt đi, quan trọng là hiệu quả công việc, chứ để ý vẻ ngoài làm gì? Ngươi tập trung làm cho tốt là được rồi." Gia Cát Lượng nói xong cũng không dong dài với hắn, lại cúi xuống tiếp tục ghi ghi chép chép.

Cho nên y không nhìn thấy vẻ mặt Mã Tốc lúc này đã thay đổi, không hề đơn thuần như ban nãy...

...

Sáng nay Lưu Bị ra chợ, muốn tới mấy hiệu thuốc tìm hiểu về xuân dược, đề phòng lần sau lại bị trúng.

Triệu Vân và hai 'cận vệ' theo hộ tống, dĩ nhiên hai tên này cũng giống như toàn bộ lính gác và tì nữ trong phủ, đều là người của Tôn Quyền phái giám sát, hắn đi đâu cũng phải dẫn theo.

"Chủ công, đầu ngươi bị sao vậy?" Thấy trán Lưu Bị quấn băng, Triệu Vân lo lắng hỏi.

Lưu Bị cười cười: "Không sao, bất cẩn đập đầu vào tường."

Dù có té ngã thì cũng đâu đến mức đổ máu như vậy? Triệu Vân không tin, ngẫm nghĩ một hồi chợt la lên: "A, có phải tại phu nhân..."

Nói tới đây liền im bặt, quay lại liếc hai tên cận vệ phía sau.

Triệu Vân nghĩ Tôn Thượng Hương kia tính tình thô lỗ, hở tí là động dao động kiếm, chắc tối ngủ chủ công không quản được tay chân, lỡ sờ mó bậy bạ nên bà kia ra tay... Nhưng đại trượng phu mà bị vợ đánh thì mất mặt chết được, chuyện này không thể lộ ra, nên chủ công phải nói tránh đi...

Lưu Bị không biết hắn hiểu lầm, chỉ nghĩ nếu nói tại Tôn Thượng Hương thì cũng đúng, nên bất đắc dĩ ậm ừ.

Triệu Vân thở dài, âm thầm thương cảm cho chủ công nhà mình, có tiếng cưới vợ trẻ đẹp mà lại không có miếng, không được xơ múi gì, chắc tại vậy nên hắn buồn...

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Lưu Bị hỏi: "Tử Long, ngươi bị trúng xuân dược bao giờ chưa?"

Triệu Vân choáng váng, hắn định dùng xuân dược để ép Tôn Thượng Hương? "Vân chưa bị. Nhưng mà... chủ công làm vậy có hơi quá không? Có thể từ từ khuyên nhủ chủ mẫu mà..."

Lưu Bị nhướn mày khó hiểu: "Ta tìm hiểu một chút thôi, có gì mà quá đáng?"

Triệu Vân tưởng Lưu Bị không chịu nghe lời mình, nên bấm bụng làm thinh. Trong lòng cảm thấy hơi thất vọng. Gần đây chủ công cứ quanh quẩn ở bờ sông, mình còn tưởng hắn nhớ nhà, sốt ruột muốn về, ai ngờ là suy tính cách đem mỹ nhân lên giường...

Hắn xưa nay không ham nữ sắc, mà lần này lại quyết liệt đến thế, chắc là đã động lòng với bà chằn kia rồi. Biết rằng chủ công chinh chiến bao năm, nhân dịp này để hắn nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt, nhưng mà vẫn thấy khó chịu...
Không được, chút nữa về phải báo cáo với quân sư ngay!

Cũng khó trách Triệu Vân hiểu lầm, vì lúc đầu Tôn Thượng Hương cứ làm trận làm thượng không chịu gả cho Lưu Bị, đến đêm động phòng cũng bị biến thành buổi quyết đấu, giờ nghe Lưu Bị hỏi xuân dược thì dĩ nhiên ai cũng tưởng hắn muốn thịt nàng...

Cho nên hôm sau Gia Cát Lượng nhận được hai bức 'mật thư' từ Giang Đông gửi về.

Một của Triệu Vân: "Chủ công trầm mê sắc dục, không nghĩ đến chuyện về nhà nữa, quân sư mau nghĩ cách giúp..."

Một của Chu Du: "Lưu hoàng thúc sai ta viết thư cho Khổng Minh, bảo là tạm thời sẽ ở đây với phu nhân, chưa định ngày về. Việc ở Kinh Châu nhờ quân sư lo liệu, có gì khó khăn cứ nhắn cho Du, ta sẽ giúp đỡ hết mình."

Đọc xong, Gia Cát Lượng ngẩn người. Thư của Chu Du thì dĩ nhiên y không tin, nhưng Triệu Vân cũng nói vậy... Biết rõ đây là mỹ nhân kế mà hắn vẫn lao vào sao?

Gia Cát Lượng bán tín bán nghi, còn chưa biết nên xử lý sao thì một binh sĩ chạy vào: "Cấp báo, quân sư, có thư khẩn từ Quế Dương gửi về!"

Hiện Gia Cát Lượng đã ở luôn trong phủ Lưu Bị để quản lý toàn bộ năm quận. Còn Quế Dương đã giao lại cho quan viên dưới trướng trông coi, mỗi tuần báo cáo một lần, có việc gì gấp lắm mới gửi thư.

Thì ra Quế Dương xảy ra nạn dịch. Lúc đầu chỉ vài ba người mắc bệnh, quan viên ở đó nghĩ là bệnh cảm thông thường nên không báo lên, ai ngờ chỉ mới mấy ngày, dịch đã bùng lên khắp nơi, càng ngày càng nhiều người nóng sốt ho khan, thậm chí mấy người già đã thiệt mạng...

Quan viên ở đó đích thân đi điều tra, cũng nhiễm bệnh luôn, hiện đều nằm vật vờ, người còn khỏe nhất mới viết thư cấp báo cho Gia Cát Lượng.

Tình trạng dịch bệnh lây lan thần tốc như vậy trước nay chưa từng xảy ra. Nếu không chữa trị kịp thời, e là toàn bộ Kinh Châu đều phát bệnh!

Gia Cát Lượng lập tức triệu tập toàn bộ quan viên ở thủ phủ, họp khẩn cấp tìm phương án giải quyết. Cuối cùng Gia Cát Lượng ra lệnh phong tỏa Quế Dương, nội bất xuất ngoại bất nhập, đồng thời huy động tất cả đại phu ở lân cận đến cứu chữa. Mà y cũng sẽ đích thân tới đó.

Các quan nghe xong liền nhao nhao, khuyên Gia Cát Lượng không nên mạo hiểm, bệnh này rất dễ lây lan. Nhưng khi hỏi ai chịu tới đó để trực tiếp xử lý tình hình, thì không ai lên tiếng.

Ngoại trừ Mã Tốc. Hắn dõng dạc: "Tiên sinh, xin để tại hạ tới Quế Dương!"

"Ngươi có biết y thuật không?"

"Tại hạ... không biết. Nhưng có thể học ngay!" Mã Tốc vẫn cương quyết.

Gia Cát Lượng thở dài. Nếu không biết gì về y thuật mà cứ liều lĩnh xông vào thì khác gì nộp mạng. Hơn nữa nếu y thấy khó mà lui, đùn đẩy cho người khác thì làm sao phục chúng?

"Quân sư, xảy ra chuyện gì?" Giọng vang như sấm từ ngoài cửa vọng vào. Gia Cát Lượng không cần đoán cũng biết là ai...

Trương Phi cùng Quan Vũ khệnh khạng bước vào. Trương Phi hất hàm hỏi: "Quân sư, chuyện hệ trọng như vậy sao không báo cho ta với nhị ca? Ngươi ỷ được đại ca giao quyền nên tưởng mình là chủ Kinh Châu, có chuyện cũng không thèm nói?"

Gia Cát Lượng xoa trán: "Lượng thấy không cần thiết..."

"Ngươi làm sao biết việc nào cần thiết, việc nào không?" Trương Phi cắt ngang.

"Trương tướng quân có biết cách chữa bệnh không?"

Trương Phi trợn mắt, hàm hồ nói: "Không biết. Thì sao?"

"Quân sư, nếu ngươi đích thân tới Quế Dương, vậy chuyện ở đây sẽ giao cho ai quản lý?" Quan Vũ bình tĩnh lên tiếng.

Hắn không bốc đồng như Trương Phi, cũng không thích tranh cãi vô nghĩa, trực tiếp vào đề.

Gia Cát Lượng nhíu mày. Hiện tại Quan Vũ đang thống lĩnh thủy quân, Trương Phi nắm bộ binh, hai người cùng nắm giữ toàn bộ quân lực của tập đoàn Lưu Bị.

Còn Gia Cát Lượng thì phụ trách vấn đề chính quyền, thuế má, lương thảo... nói chung là dân sự. Nên Gia Cát Lượng định sẽ giao lại cho Tôn Càn tạm quản. Chứ mấy việc liên quan giấy tờ này, hai ông tướng kia đâu có biết?

"Dĩ nhiên là phải nhờ nhị vị tướng quân đây quản lý giùm rồi."

Gia Cát Lượng cười đáp. Y hiểu rõ, nếu giao lại cho Quan - Trương, thì quyền sinh sát nằm trong tay họ, vui thì khi y về họ trả lại ấn tín, còn buồn buồn họ đoạt luôn, y cũng chẳng có cách nào... Nhưng bây giờ Quan Vũ đã lên tiếng, y không thể không giao.

Hơn nữa lúc này điều y bận tâm là tính mạng của bá tánh ngoài kia, chứ không phải là tranh giành quyền lực!

...

Mới đi khỏi Quế Dương vài tháng, không ngờ khi trở lại đã không còn cảnh phồn hoa ngày trước, mà chỉ thấy hoang vắng tiêu điều.

Đường phố nhộn nhịp mà trước đó y và Lưu Bị cùng cưỡi ngựa đi qua, giờ không một bóng người, chỉ còn trơ trọi mấy hàng quán chỏng chơ. Vài khung cửa sổ có người ló đầu ra, mặt đều bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt đầy lo lắng dè chừng, xen lẫn chút tò mò nhìn đoàn người đi qua.

Trong lòng Gia Cát Lượng nặng trĩu. Khi tới phủ, cũng không ai ra đón, y bước vào luôn: "Còn ai ở đây không?"

Nghe tiếng động, một nam nhân liêu xiêu bước ra, mặt cũng bịt kín, có vẻ ngạc nhiên hỏi: "Quân sư đại nhân? Có phải là ngài không?"

Gia Cát Lượng nhìn bộ dạng khá quen, biết ngay đây là quản gia phủ Quế Dương. Sở dĩ ông phải hỏi vậy vì Gia Cát Lượng cũng bịt mặt, quần áo lại là màu xám đen thô sơ, khác hẳn lúc trước.

"Là ta đây, lão Phúc, ông không sao chứ?"

Lão Phúc thấy Gia Cát Lượng bước tới, liền thụt lùi, rối rít xua tay: "Đại nhân đừng tới gần, coi chừng lây bệnh! Lão cũng không biết mình có bị nhiễm chưa, nhưng cả người rất mệt..."

Gia Cát Lượng khựng lại, thở dài hỏi: "Không có quan viên nào đến phủ sao?"

"Các vị đại nhân phần thì đã bệnh, phần sợ bị nhiễm nên đều ở nhà hết, nhưng có viết công văn để lại, kêu lão trình cho đại nhân... Ở trên bàn, xin đại nhân xem qua. Thứ lỗi không thể đưa tận tay ngài..."

"Ta hiểu mà, đa tạ lão Phúc, ông qua phòng bên kia đợi chút... Trần đại phu, phiền ông khám thử cho lão Phúc có được không?"

Trần đại phu là người có y thuật cao nhất trong số mười lăm người mà Gia Cát Lượng dẫn theo, liền gật đầu đi theo lão Phúc. Mấy đại phu còn lại cũng lục tục kéo theo để xem cho biết.

Gia Cát Lượng đọc hết công văn trên bàn, đại khái đã nắm tình hình, cũng biết nơi nào có dịch bùng phát, đã xử lý ra sao. Chốc lát, Trần đại phu bước ra, báo cáo với y là lão Phúc không bệnh, chỉ mệt mỏi vì lo lắng quá mức.

Gia Cát Lượng liền dặn lão quản gia ở lại phủ nghỉ ngơi, còn mình cùng với nhóm đại phu đi thẳng tới địa phương đang bị dịch hoành hành dữ dội nhất: huyện Lôn Huyền.

...

Ngay lối rẽ vào đường lớn đi thẳng vào huyện đã có cắm mấy cái bảng ghi rõ bốn chữ rất to "Dịch bệnh, cấm vào", xung quanh huyện có dây vải rào lại, cũng ghi chữ tương tự. Cổng làng có hai hàng binh sĩ đeo mặt nạ đứng gác cực kỳ nghiêm chỉnh.

Vừa thấy đoàn Gia Cát Lượng đi tới, một người có vẻ là chỉ huy chặn đường nói ngay: "Thứ lỗi, làng này đang có dịch, xin đi đường khác."

Gia Cát Lượng xuống ngựa, giơ thẻ bài ra: "Ta dẫn đại phu tới chữa bệnh."

Chỉ huy không khỏi bất ngờ: "Gia Cát quân sư? Sao ngài lại đích thân tới đây, bên trong rất nguy hiểm..."

"Ta biết rồi, không cần nói nữa. Dẫn đường!" Gia Cát Lượng nghiêm giọng hạ lệnh. Chỉ huy vội vâng dạ mời y đi theo mình, chợt nhớ ra điều gì, sốt sắng báo: "À đúng rồi, hôm qua có một vị đại phu..."

Hắn còn chưa nói xong, đã nghe một giọng nói ồm ồm vang lên: "Các người là đại phu đúng không? Sao bây giờ mới tới?"

Một lão nhân đầu tóc bạc phơ, râu cũng trắng xóa bên dưới lớp khăn che mặt, vừa bưng thau nước vừa vẫy tay gọi nhóm người Gia Cát Lượng: "Tiểu tử nhanh lên, đi theo ta, ta chỉ cho cách chữa bệnh!"

"Vô lễ! Đây là..."

Chỉ huy định lên tiếng bảo đây là quân sư đại nhân, liền bị Gia Cát Lượng ngăn lại, vui mừng bước tới, mắt y cũng lấp lánh: "Lão tiền bối, thật sự đã tìm ra cách chữa bệnh rồi sao?"

"Phí lời! Nếu không ta kêu các ngươi theo học cái quái gì? Nhanh chân lên, cũng tại đám đại phu vô dụng các người mà bệnh mới lây lan dữ dội vậy!"

"Ngươi là ai? Dựa vào cái gì phán bọn ta vô dụng?" Trần đại phu hơi tức giận lên tiếng.

"Ta? Cứ gọi lão Đà. Không vô dụng thì tốt, mau mau qua đây, có đứa bé đang hấp hối kia kìa!"

Nghe nói có người nguy kịch, Gia Cát Lượng và đám đại phu lập tức chạy theo lão Đà.

...

Hiện tại làng này đã được phân thành ba khu. Bên trái dành cho người đã nhiễm bệnh, có rào chắn, lính gác cẩn thận. Ở giữa là khu cách ly, những người có tiếp xúc gần với bệnh nhân. Bên phải là khu vực tương đối an toàn, dành cho binh sĩ và những người hoàn toàn không bị bệnh.

Gia Cát Lượng và nhóm đại phu cả ngày đều ở khu bên trái ra sức chạy chữa cho bệnh nhân, tối đến mới nghỉ ngơi ở khu giữa.

Vất vả cả buổi, đến lúc bụng đói cồn cào, Gia Cát Lượng mới nhớ đã đến giờ ăn, bèn kêu mọi người nghỉ tay.

Thức ăn đã được binh sĩ chuẩn bị, để trên bàn dài giữa đại sảnh.

Gia Cát Lượng rửa tay bằng dung dịch khử trùng kỹ càng, rồi tháo khăn che, nhanh chóng rửa mặt.

"Ui, tiểu tử này đẹp trai quá vậy!" Lão Đà đang gặm cái đùi gà, thấy y bước tới nhịn không được khen một câu.

Gia Cát Lượng từ nhỏ đã quá quen mấy lời này, mỉm cười: "Tiền bối quá khen."

"Khen thật chứ không quá. Vẻ ngoài ngươi khá lắm đó. Chỉ có điều y thuật thì cũng bình thường..."

Gia Cát Lượng cười méo xệch, y không phải thầy thuốc, chỉ biết chút ít y thuật đều là do đọc sách cộng thêm học lỏm. Làm sao sánh được với đại phu chính hiệu chứ? Đành cúi đầu: "Vãn bối kém cỏi, đã để tiền bối chê cười."

Lão Đà tiếp tục gặm đùi gà, xua tay: "Không chê, ngươi còn trẻ, được như thế cũng tốt rồi, sau này cố gắng học thêm là được. Chỉ bằng việc ngươi xông xáo nhanh nhẹn không ngại dơ bẩn chữa trị cho bệnh nhân là đã đáng khen rồi."

Gia Cát Lượng ngồi vào bàn, xắn tay áo múc chén canh lên uống, cười đáp: "Không phải tất cả đại phu, kể cả tiền bối đây đều như vậy sao? Lượng có gì mà đáng khen..."

"À nãy giờ chưa hỏi tên ngươi. Gọi là cái gì Lượng?"

"Gia... À, vãn bối là Cát Lượng." Nếu biết mình là Gia Cát Lượng, không chừng ông ta sẽ thấy ngại vì đã vô lễ, sau đó không dám nói chuyện với mình. Nghĩ vậy nên y không xưng đích danh, mà cắt bớt một chữ.

"Cát tiểu tử, ta thấy ngươi sáng dạ, rất có tiền đồ, sau này nhất định sẽ là đại phu giỏi!" Lão Đà vỗ vai y. Sau đó liền trợn mắt, hỏi nhỏ: "Ngươi có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net