Quân sư khó làm - C14
"Không tin? Ta đã viết sẵn khế ước, ký tên đóng dấu rõ ràng." Tôn Quyền bước tới bàn, lấy tờ giấy nhỏ, đưa cho Lưu Bị.
Lại lấy trong tay áo ra hai viên thuốc đưa hắn: "Ta còn chuẩn bị thuốc trợ hứng ngươi đây này, bảo đảm dư sức đụ tới sáng..."
"Uống thuốc này xong ta sẽ phát điên, không còn biết gì ngoài tình dục chứ gì?" Lưu Bị nhướn mày.
Tôn Quyền cười rộ lên, lắc đầu ngồi xuống ghế: "Sao ngươi đa nghi vậy? Ta thật lòng muốn cho ngươi về, nhưng cả Chu Du lẫn tướng sĩ Giang Đông đều không chịu, nên chỉ có thể nghĩ ra cách này, nếu chúng ta thi thố rồi ngươi thắng, ta có thể đường đường chính chính dùng cớ này thả ngươi..."
"Hết thứ để thi rồi sao?"
"Hổ thẹn, ta bất tài vô dụng, cưỡi ngựa bắn cung thì dốt, cầm kỳ thi họa cũng nát, chỉ có chơi gái là giỏi. Đành phải đem sở trường ra thi thôi." Hắn cười tủm tỉm, bóc một quả nho cho vào miệng.
Lưu Bị quan sát Tôn Quyền, liền biết hắn nói xạo. Dáng người hắn tuy không to lớn như mình, nhưng cơ bắp gọn gàng, không thể là của một kẻ ăn không ngồi rồi suốt ngày chơi bời hưởng lạc. Đó chắc chắn là kết quả của việc luyện tập thường xuyên...
"Tóm lại, cơ hội ta đã cho ngươi. Có tận dụng được hay không là tùy ngươi. Nếu không thắng nổi cũng không sao, ngươi về rèn luyện thêm, sau đó có thể hẹn ta tái đấu..." Tôn Quyền nháy mắt.
Lưu Bị nhếch môi: "Đa tạ ý tốt của Ngô hầu, ta nhận thua."
Nói xong quay lưng bước ra cửa.
"Năm trăm binh sĩ đang ở ngoài, ngươi dám ra khỏi đây, lập tức chết không toàn thây."
Tôn Quyền nhẹ nhàng buông một câu cảnh cáo.
Lưu Bị dừng bước, cười khẩy: "Ngươi có thể kêu bọn chúng vào đây chém ta ngay bây giờ. Cần gì phải dọa?"
Tôn Quyền hơi ngạc nhiên: "A, không sợ? Chà, quả đúng là anh hùng đội trời đạp đất ha. Vậy... nếu ngươi dám đi, ta xua quân đánh Kinh Châu!"
Câu này thành công làm Lưu Bị sững lại.
"Thế nào? Sợ chưa?" Tôn Quyền khoái chí cười, bước tới gần Lưu Bị.
"Ngươi điên sao? Ngươi không biết Tào Tháo đang chờ hai nhà Lưu - Tôn đánh nhau để thừa cơ nhảy vào?" Hắn không nghĩ Tôn Quyền lại mất trí đến vậy.
Tôn Quyền nhíu mày xoa cằm ra vẻ đang suy nghĩ: "Chậc, cũng đúng nhỉ. Vậy ta phải làm sao để khỏi đánh nhau đây... À, có rồi, nếu ta đem ngươi treo trước cổng thành, ngươi nghĩ đám người Gia Cát Lượng sẽ mặc kệ tính mạng ngươi, hay là mở cửa đầu hàng?"
Hắn nghiêng đầu, hớn hở nhìn Lưu Bị, giống như đứa trẻ vừa nghĩ ra cách để lấy được quà...
Cố tình ra vẻ ngây ngô, nhưng thực ra đã có tính toán ngay từ đầu. Hắn suy đoán tất cả những tình huống mà Lưu Bị có thể sẽ phản ứng, rồi định sẵn kế hoạch để chặn đứng hết đường lui.
Trong lòng Lưu Bị dâng lên nỗi bất an. Nếu thấy hắn bị tra tấn, Gia Cát Lượng với Quan Vũ, Trương Phi sẽ không để yên. Dù đánh hay hàng, cũng thiệt hại nặng nề. Hơn nữa, hắn không ở cạnh, ai sẽ bảo vệ Khổng Minh...?
Lưu Bị thở dài: "Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới chịu thôi?"
"Không phải ta đã nói rồi sao? Ngươi đụ hết đám ca kỹ này đi. Đụ. Vào. Lồn. Đem dương vật cắm vào âm đạo, đâm vào rút ra liên tục, cho tới khi bắn tinh vào tử cung các nàng. Ta nói vậy đã rõ ràng chưa?" Tôn Quyền nghiêm túc miêu tả chi tiết.
Lưu Bị ôm đầu: "Thiếu gì cách để hành hạ ta, sao nhất định phải dùng cách này?"
Tôn Quyền đột nhiên nở nụ cười quái dị, áp sát Lưu Bị. Vẻ mặt của thanh niên này khiến hắn rùng mình.
"Ta muốn xem ngươi giao phối." Tôn Quyền cúi đầu nhìn xuống hạ thân Lưu Bị.
Hắn nhíu mày, không thể lý giải được suy nghĩ của Tôn Quyền. Loại đối thủ này làm Lưu Bị cực kỳ khó chịu. So ra thì kiểu gian hùng như Tào Tháo, hay hổ báo như Lữ Bố còn dễ đối phó hơn. Ít ra họ không biến thái thế này!
"Có gì lạ mà xem? Ngươi tự mình làm không sướng hơn sao?"
Tôn Quyền bật cười, chậm rãi nói: "Lạ chứ, ta rất tò mò, để xem một kẻ toàn thân tỏa ra khí chất chính nhân quân tử, nghiêm trang đĩnh đạc như ngươi, khi thèm khát tình dục sẽ trở thành bộ dạng thế nào. Cơ thể ngươi đẹp như vậy, cu bự như vậy, chắc chắn xem ngươi chơi gái sẽ rất mãn nhãn..."
"Sao ta phải thèm khát?" Lưu Bị cắt ngang.
Tôn Quyền cười gằn, có vẻ đã hết kiên nhẫn: "Tại vì ngươi sẽ uống hết hai viên thuốc này, rồi biến thành con thú đực nghiện giao phối, mỗi ngày đều trần truồng chạy khắp nơi đòi phối giống với nữ nhân! Uống mau!"
Tôn Quyền bóp miệng Lưu Bị, nhét viên thuốc vào.
Hắn nghiêng người né, nhanh như chớp bóp cổ Tôn Quyền!
Nếu không có vũ khí, cách giết người nhanh nhất là bẻ cổ!
Nhưng Tôn Quyền vẫn kịp đưa một tay lên đỡ, giữ cho cần cổ mình không bị gãy nát. Quả thật là thanh niên này biết võ công, hơn nữa trình độ rất khá!
Đám ca kỹ hét toáng lên. Binh sĩ lập tức ùa ra, vây quanh hai người.
Lưu Bị siết chặt tay, muốn lấy Tôn Quyền làm con tin: "Lui ra, nếu không ta giết hắn!"
Binh sĩ không dám manh động, lo lắng nhìn Tôn Quyền. Hắn dùng hết sức đẩy cổ tay Lưu Bị để giảm bớt áp lực: "Khụ... điên rồi... giết ta, ngươi sẽ bị xé xác..."
"Chết chung đi!"
Lưu Bị vận công, lực càng thêm mạnh. Tôn Quyền lấy hết sức bình sinh chống đỡ, hét lên: "Giết!"
Binh sĩ nghe lệnh xông vào chém Lưu Bị. Hắn vừa xoay xở né tránh, vừa đưa Tôn Quyền ra đỡ đòn, binh sĩ sợ đánh trúng chủ mình nên cũng không dám chém thẳng tay, hắn vừa né vừa lôi Tôn Quyền ra tới cửa.
"Khoan!" Tiếng Thượng Hương thình lình vang lên.
Xoẹt! Lưu Bị hơi phân tâm, vai bị trúng một nhát, máu bắn tung tóe.
"Nhị ca! Dừng tay!" Tôn Thượng Hương quả thật xông vào, hét ầm lên.
Theo sau nàng, là Ngô quốc thái.
"Tất cả dừng lại cho ta!" Giọng bà uy nghiêm vang lên.
Binh sĩ kinh ngạc khựng lại, bối rối nhìn Tôn Quyền đợi lệnh.
"Nghịch tử! Còn không kêu bọn chúng lui ra?" Ngô quốc thái trừng mắt quát Tôn Quyền.
Lưu Bị nới lỏng gọng kiềm, Tôn Quyền ho khù khụ, gật đầu ra hiệu cho đám lính.
Cả bọn đồng loạt buông vũ khí lùi ra xa quỳ xuống. Lưu Bị cũng buông tay. Tôn Quyền thở hồng hộc, tranh thủ xoa xoa cần cổ.
Chát! Bỗng dưng bị một cái tát như trời giáng.
Ngô quốc thái đánh xong vẫn vô cùng tức giận: "Ngươi đang làm cái trò gì đây hả?!"
Tôn Quyền lắp bắp: "Mẹ, con chỉ... đùa với hắn một chút..."
"Đùa? Đưa nữ nhân ép hắn hoang dâm là đùa? Cho người cản Hương nhi cứu hắn là đùa? Bố trí binh sĩ phục kích chém hắn cũng là đùa?" Càng hỏi càng lớn tiếng, khí thế áp đảo, giọng vang khắp phòng.
Tôn Quyền không dám hé răng nữa, im lặng cúi đầu.
Thượng Hương chạy tới lấy khoác áo quấn quanh người Lưu Bị, nhìn vết thương đang chảy máu trên vai hắn, xót xa không biết làm sao, nghẹn ngào khóc lên: "Phu quân, ta xin lỗi, ta tới trễ..."
Lưu Bị vươn tay còn lại xoa đầu nàng: "Đừng khóc, ta không sao đâu."
"Hương nhi, đưa chồng con về, nhanh gọi đại phu băng bó cho hắn đi. Ở đây có mẹ lo."
Lưu Bị chắp tay cúi đầu: "Đa tạ Quốc thái."
"Không cần đa tạ, lỗi tại thằng nghịch tử này. Nếu muốn cảm ơn thì nói với Hương nhi đi." Ngô quốc thái nhẹ giọng đáp.
"Đa tạ phu nhân..."
"Thôi thôi, nhanh về xem vết thương thế nào..."
...
Vết chém không sâu lắm, không tổn hại gân cốt. Nhưng trong họa có phúc, nhờ một trận này mà Lưu Bị có thêm sự ủng hộ của Ngô quốc thái. Cuối năm hắn thuận lợi trở về lại Kinh Châu đúng như kế hoạch.
Hơn nữa còn lấy cớ vết thương chưa lành để tránh né được chuyện động phòng với Thượng Hương thêm một thời gian.
Nhưng hắn không ngờ, cả Gia Cát Lượng cũng tránh 'động phòng' với hắn?!
Ngày hắn trở về, y đứng đợi ở bến tàu, vẫn quạt lông trên tay, trường bào trắng tung bay trong gió, vẫn có chào hỏi chúc mừng, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, thái độ vô cùng khách sáo, Lưu Bị đã thấy khó hiểu.
Tiệc tẩy trần cho hắn, y uống một ly lấy lệ, rồi nói hơi mệt nên xin phép về nghỉ ngơi.
Hắn tới tận phòng gõ cửa, y ở trong nói vọng ra: "Chủ công thứ lỗi, Lượng nhức đầu, nếu không có việc khẩn cấp xin để sáng mai."
Hôm sau, cũng vẫn khách sáo như vậy, lúc nói chuyện đứng cách xa hắn ba bước.
Đêm xuống, hắn lại gõ cửa phòng y, vẫn nhận được câu thông báo như hôm qua.
Lưu Bị có cảm giác hai người trở về tình trạng giống như trước trận Xích Bích...
"Gia Cát Lượng! Ngươi ra đây cho ta!" Lưu Bị không nhịn được nữa đập cửa đùng đùng.
Cửa mở ra, Gia Cát Lượng nhìn hắn, đầy vẻ bất đắc dĩ: "Chủ công, xin hỏi có việc gì gấp..."
"Có! Ta gấp muốn chết đây!" Hắn gỡ bàn tay đang chặn cửa của y ra, bước thẳng vào phòng dùng chân khép cửa lại kéo y một cái. Cả người Gia Cát Lượng liền rơi vào lòng ngực hắn.
"Khổng Minh... Khổng Minh..." Vòng tay ấm áp của hắn siết chặt lấy y, giọng trầm trầm quen thuộc bên tai y. Gia Cát Lượng mơ màng, chợt nghe môi ấm lên, lập tức mở to mắt đẩy hắn ra.
Lưu Bị ngơ ngác nhìn y: "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Từ lúc trở về tới giờ cứ tránh né ta? Ta đi vắng ở nhà đã xảy ra chuyện gì phải không?"
"Không có gì quan trọng, mọi việc Lượng đã viết công văn trình cho chủ công..."
"Không đúng! Chắc chắn có chuyện giấu ta!"
"Không có." Gia Cát Lượng dứt khoát, nhưng không nhìn thẳng hắn.
Lưu Bị giữ hai vai y, giọng như năn nỉ: "Khổng Minh, ngươi đừng như vậy được không? Mấy tháng nay lúc nào ta cũng nhớ ngươi, sao ngươi lại lạnh nhạt như vậy?"
Gia Cát Lượng rốt cuộc cũng đối diện hắn: "Trước lúc chủ công qua sông, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Giờ ngươi đã có phu nhân, chúng ta... là quân thần. Ngươi muốn Lượng phải có thái độ thế nào?"
Y nhìn thẳng hắn, nhưng Lưu Bị không còn nhận ra bất kỳ cảm xúc gì trong mắt y. Lúc trước, dù là bối rối hay tránh né, hắn cũng đều có thể thấy một chút.
Nhưng bây giờ, hoàn toàn không có. Y nhìn hắn giống như... đang nhìn một tảng đá!
Sao lại như vậy?!
Lưu Bị vừa bực bội vừa bất an, nắm lấy cằm Gia Cát Lượng, hôn ngấu nghiến. Nhưng y không hề đáp lại.
"Mở miệng!" Lưu Bị quát khẽ. Gia Cát Lượng nghe theo, mở miệng ra cho hắn đưa hắn đưa lưỡi vào. Nhưng mặc kệ hắn ra sức quấn quýt, y vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Lưu Bị càng thêm tức giận, khom người nhấc bổng y lên ôm tới giường. Gia Cát Lượng hỏi: "Chủ công muốn làm gì?"
"Đụ ngươi!"
"Đây là việc quân thần nên làm hay sao?"
"Ta cóc cần quan tâm quân thần cái quái gì! Ta muốn đụ ngươi!" Lưu Bị thả y xuống giường, gấp gáp cởi đai lưng của y.
Gia Cát Lượng cũng không phản kháng, chỉ nói: "Nếu ngươi làm vậy, mai ta sẽ bỏ đi. Nếu chúng ta không phải quân thần, thì cũng không còn là gì của nhau cả."
Lưu Bị dừng tay, hoang mang tột độ: "Sao không là gì? Dù không thể tổ chức hôn lễ, nhưng chúng ta... là vợ chồng. Không phải sao?"
"Chủ công có vợ rồi. Lượng chỉ là... quân sư."
Thật ra ngay từ lúc gặp nhau, Lưu Bị đã có vợ rồi, nhưng Cam phu nhân sinh A Đẩu xong thì sức khỏe suy yếu, hắn không dám động tới nàng, My phu nhân thì mất trên đường chạy giặc. Nên khi lên giường với Lưu Bị, y cũng không áy náy lắm, xem như giải tỏa nhu cầu cho hắn. Nhưng hiện tại, tình hình đã khác...
"Quân sư! Ngươi chỉ biết hai chữ này thôi sao?"
"Đúng vậy..." Gia Cát Lượng bình tĩnh đáp. "Lượng xuống núi để làm quân sư cho chủ công, ngươi cũng đã hứa sẽ suốt đời xem ta như thầy. Mà hiện tại, ngươi đang làm gì?"
Lưu Bị tức muốn điên mà không biết làm sao, uất ức đến nghẹn giọng: "Khổng Minh... rốt cuộc là tại sao? Ta làm gì sai? Sao ngươi lại đối xử như vậy? Ngươi nói gì ta làm nấy, thậm chí kêu ta đi cưới vợ ta cũng đi... Cái gì ta cũng nghe theo ngươi mà? Ngươi có biết ở Giang Đông ta khổ sở thế nào không? Mỗi ngày đều nhớ ngươi ăn không ngon ngủ không yên chỉ muốn lập tức bay trở về... Sao ngươi lại nói mấy câu tuyệt tình như vậy?..."
Nói tới đây, Lưu Bị nghiến răng, mắt đỏ hoe như sắp khóc, hai tay chống giường chăm chú nhìn y: "Ngươi... không thích ta nữa?"
Gia Cát Lượng không dám nhìn hắn, cúi đầu nói: "Lượng hiểu chủ công ở bên kia rất mệt mỏi, nhưng hiện tại ngươi đã trở về rồi, không cần lo lắng nữa. Ta với các vị tướng quân cũng rất nhớ ngươi..."
"Ai cần bọn họ nhớ! Ta chỉ hỏi ngươi thôi. Tóm lại đã xảy ra chuyện gì? Hai đứa kia dám vô lễ với ngươi phải không? Ngày mai ta xử tội tụi nó..."
"Không có, nhị vị tướng quân giúp ta rất nhiều, không có vô lễ."
"Vậy là lúc ngươi đi ngăn chặn bệnh dịch?"
"Cũng không có gì. Chỉ là may mắn gặp Hoa thần y..."
"Hoa Đà?"
"Đúng, chính là ông ta."
"A, vậy ngươi có hỏi về trùng độc không? Cách chữa như thế nào?" Lưu Bị lập tức nhớ tới chuyện y có 'bệnh' trong người...
Gia Cát Lượng thành thật trả lời: "Có, cơ bản là đã khỏi rồi, Lượng đã không bị nó khống chế nữa. "
"Vậy sao..." Lưu Bị vui mừng, nhưng loáng thoáng một chút tiếc nuối. Rồi như chợt bình tỉnh đại ngộ.
Y lạnh nhạt với mình là vì không bị trùng độc khống chế nữa?
"Ngươi... vì không còn trùng độc nên... không cần ta nữa?" Lưu Bị run run hỏi.
Vậy những lần giao hoan trước kia, những lời tình cảm đó, những cử chỉ thân mật đó đều là vì bị độc điều khiển? Thật ra y... không hề thích mình?
Y im lặng một lúc rồi đáp: "Nói như vậy, cũng không sai."
Không sai, y không cần Lưu Bị phải thỏa mãn dục vọng thấp hèn của mình nữa.
Hắn có vợ rồi, hai người chắc phải hòa hợp tình dục nên cô ta mới chịu bỏ nhà theo hắn về đây. Hắn vốn dĩ không cần mình. Hắn ưu tú như vậy, địa vị lại cao, không có mình, cũng còn rất nhiều người khác tình nguyện thỏa mãn nhu cầu cho hắn.
Chỉ có mình cần hắn.
Ngoài hắn ra, mình không muốn bất cứ ai. Mối quan hệ này, lẽ ra không nên bắt đầu, chỉ vì mình quá say mê, quá thèm khát hắn, nên mới kéo dài đến tận hôm nay. Bây giờ thì tốt rồi, không còn sợ trùng độc, không còn bị dục vọng khống chế khi hắn chạm vào.
Vậy thì, kết thúc đi...
Dĩ nhiên Lưu Bị không biết được suy nghĩ này của y. Hắn bị câu trả lời kia làm cho chấn động đến thất thần.
"Không sai?" Hắn ngẩn ngơ hỏi lại.
Thật sự y không hề thích mình?
Chỉ vì bị trùng độc khống chế nên mới chấp nhận giao hoan với mình? Bây giờ hết rồi, y không cần mình nữa?!
Không cần mình nữa?!
Không cần nữa...
Thì ra từ trước tới nay, chỉ có mình đơn phương. Vậy mà cứ tưởng y cũng thích mình... Hóa ra chỉ là vì y bị dục vọng chi phối...
Vậy mà mình còn khổ sở kiềm chế đến mức đổ máu, thà bị chém cũng không đụng vào người khác. Thật là... ngu dại.
Từng tuổi này rồi, mà còn ngờ nghệch như thanh niên mới lớn, vẫn còn mơ mộng viễn vông, vẫn còn nghĩ trên đời thật sự có cái gọi là tình yêu? Lúc trẻ đã không tin là có, sao đến già đầu óc lại mụ mị thế này?
Một nam nhân trẻ tuổi tài năng như y, sao lại có thể đi yêu một lão già năm mươi gần đất xa trời như mình? Chỉ có mình hết lần này đến lần khác chiếm đoạt y, lợi dụng y... Rồi tự huyễn hoặc bản thân là y cũng thích mình...
Buồn cười.
Lưu Bị, ngươi chẳng khác gì... một trò hề!
Hắn lảo đảo bước xuống giường, cứ như vậy mà bước thẳng ra cửa, không quay đầu lại.
Gia Cát Lượng ngồi dậy nhìn theo đến khi thân ảnh hắn khuất vào bóng đêm.
Y nằm vật xuống giường, nước mắt lặng lẽ tràn ra...
....
Hôm sau, Lưu Bị triệu tập quần thần nghị sự xem bước tiếp theo phải đối phó với Giang Đông thế nào.
Dù sao cũng là người trưởng thành. Hơn nữa còn là bá chủ. Thất tình thì thất tình, cũng không để lỡ việc quân. Hiện tại đang là thời khắc nước xôi lửa bỏng, hắn trốn thoát thành công, Tôn Quyền mất cả chì lẫn chài, chắc chắn đang tính toán xua quân qua làm cỏ Kinh Châu.
Cho nên, ngoại trừ hốc mắt thâm quầng, gương mặt hơi hốc hác, thì thần sắc Lưu Bị vẫn như bình thường, nếu ai không để ý sẽ không nhận ra.
Gia Cát Lượng cố tình không để ý. Đợi mọi người nói xong, y mới chậm rãi lên tiếng: "Lượng nghĩ, chúng ta nên dùng kế hoãn binh, chủ công có thể viết thư cho Tôn Quyền, nói khi nào chúng ta lấy được Ích Châu, sẽ trả Kinh Châu lại cho hắn."
Lời vừa nói xong, Mã Tốc đứng sau lập tức khen: "Diệu kế, tiên sinh quả là mưu tính hơn người."
Vài quan viên khác nghe vậy cũng khen theo.
Lưu Bị nhướn mày đánh giá Mã Tốc. Thanh niên này hắn có biết một chút, trình độ tàm tạm, tướng mạo không tệ, lại có vẻ thân thiết với Khổng Minh, còn hâm mộ y quá nhỉ, hở ra là vuốt đuôi...
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ ngợi chuyện này, Lưu Bị âm thầm ghim lại đó. Hắn gật đầu tán thành kế sách của Gia Cát Lượng, viết thư gửi Tôn Quyền.
Sau đó, hắn với Quan Vũ, Trương Phi tìm cách liên lạc với lái thương từ phía Bắc, mua thêm thuyền chiến, ngựa tốt, khí giới, ra sức huấn luyện binh sĩ, bao gồm cả kỵ binh, bộ binh, pháo binh, thủy quân... Gia Cát Lượng thì lo huy động tiền bạc, tích trữ lương thảo, chuẩn bị quân nhu... Hai người bận rộn tối mặt, hôm nào cũng làm việc đến khuya, có khi vài ngày không nhìn thấy nhau.
Như vậy cũng tốt, đỡ cho mình khỏi nhức đầu. Chuyện tình cảm đúng là nan giải, còn khó xử hơn cả việc quân. Người mình thích thì không cần mình, người thích mình thì mình không cần.
Lưu Bị gác tay lên trán, nhìn chén canh yến nóng hổi trên bàn, thở dài. Vết thương trên vai đã lành hẳn, nhưng hắn vẫn giả vờ còn đau, đêm nào cũng ngủ lại thư phòng, không chung giường với Tôn Thượng Hương.
Nàng cũng không nói gì, vẫn cố gắng làm vợ hiền, ngày nào cũng nấu cơm đưa tới cho hắn, còn nhiệt tình chăm sóc A Đẩu.
Một lần hắn tranh thủ lúc rảnh về thăm con, thấy nàng đang bế A Đẩu dạy thằng nhóc gọi nàng là 'kế mẫu', còn nhăn mặt làm trò chọc A Đẩu cười khanh khách. Thấy hắn, nhóc con mũm mĩm hớn hở vẫy tay, chập chững chạy tới, giọng non nớt gọi 'ba ba', lòng hắn bất giác vui vẻ... rồi cảm thấy thương xót cho nàng. Còn trẻ như vậy, chưa ngày nào được làm vợ đúng nghĩa, chưa từng được hưởng ân ái vợ chồng, lại phải chăm sóc một cục con riêng...
Mà chồng nàng thì chỉ biết cắm mặt vào công việc, trong lòng còn tơ tưởng đến người khác...
Lưu Bị càng nghĩ càng thấy mình là một gã chồng tồi tệ. Có lẽ... y làm đúng, y trẻ hơn nhưng lại sớm tỉnh ngộ hơn. Hắn cũng nên tỉnh lại đi, dứt khoát dẹp bỏ tình cảnh rối ren này đi, chuyên tâm làm chồng Thượng Hương, sau đó cho nàng một đứa con...
"Chủ công, có việc gấp!" Một giọng nói trầm thấp vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Lưu Bị.
Người này là đội trưởng nhóm mật thám, tâm phúc của Lưu Bị, hắn nghe tiếng liền biết. Khuya thế này còn báo tin, chắc chắn là khẩn cấp.
"Vào đi."
Hắc y nhân đẩy cửa bước vào, cẩn thận đóng lại, xoay người đi nhanh tới chỗ Lưu Bị, nói nhỏ: "Chu Du chết rồi."
Hắn hơi sững sờ, tuần trước nghe tin Chu Du đổ bệnh, không ngờ lại đi nhanh như vậy... Đáng tiếc, người này là nhân tài hiếm có, không kém gì Khổng Minh...
"Quân sư biết tin chưa?"
"Dạ chưa. Tin này thuộc hạ vừa nghe được, lập tức về trình chủ công. Chưa phái người báo cho quân sư."
Lưu Bị trầm ngâm. Nghe nói y với Chu Du là tri âm, chắc sẽ đau lòng... Tuy rằng sớm muộn gì y cũng biết, nhưng muộn một chút vẫn hơn.
"Để ta tự nói." Lưu Bị khoác tay. Hắc y nhân cúi đầu cung kính, sau đó mở cửa biến mất vào bóng đêm, nhẹ nhàng như khi hắn tới.
Không có Chu Du, Giang Đông không còn gì đáng ngại. Tôn Quyền như mất một cánh tay. Mối nguy bị tập kích bất ngờ cũng không còn.
Không có Chu Du, Giang Đông hiện tại không còn ai đáng để Lưu Bị phải lo lắng ngày đêm.
Hắn ngồi xuống bàn, thở phào một hơi...
Nhưng không ngờ, hôm sau hắn lại phải hít một hơi đó vào.
Gia Cát Lượng âm thầm qua sông viếng tang Chu Du!
Y không hề bàn bạc gì với hắn, lẳng lặng bỏ đi, chỉ để lại một mảnh giấy xin nghỉ phép ba ngày, lý do: Bận việc riêng (qua Giang Đông viếng tang).
Việc riêng cái búa!!! Lại còn mở ngoặc cái quái gì, Chu Du là việc riêng tư của ngươi à?!!!
Lưu Bị gầm lên trong lòng, xé mảnh giấy tan nát.
Giỏi cho Gia Cát
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net