Quân sư khó làm - C15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Bị đẩy hông lên, quy đầu hắn chọc thẳng vào âm vật của Gia Cát Lượng.

"A..." Y bất giác bật ra tiếng rên, liền vội vàng bịt miệng, hoang mang nhìn Lưu Bị.

Động tác này đâu phải là muốn đứng lên, mà là muốn... chơi mình?

Ngọn đèn nhỏ trong xe không đủ sáng, khuôn mặt hắn bị che khuất, nên y không nhìn thấy ánh mắt Lưu Bị lúc này.

Đầy ắp tức giận và dục vọng!

Hắn đã phải kiềm nén rất lâu, rất nhiều, rất khổ sở!

Suốt mấy tháng ở Giang Đông, hắn đã phải giam cầm dục vọng của bản thân, chôn chặt xuống tận cùng, không dám đụng vào bất kỳ ai, dù là vợ chính thức hay là đám tiểu thiếp xung quanh. Trong khi lẽ ra muốn thực hiện tương kế tựu kế, hắn càng nên thoải mái ăn chơi hoan lạc, tận hưởng rượu ngon gái đẹp để Tôn Quyền lơ là cảnh giác. Nhưng hắn lại làm ngược lại. Cho nên ăn không ít quả đắng, thậm chí suýt bỏ mạng.

Hắn khổ sở như vậy vì ai?

Không phải đều vì y đó sao?!

Vậy mà khi trở về, y dội cho hắn một gáo nước lạnh.

Y nói, không cần...

Tất cả cố gắng kiềm chế, nỗ lực giữ cho bản thân mình sạch sẽ của hắn, đều trở thành vô nghĩa! Và nực cười! Ai bắt hắn phải làm vậy? Y đâu có mượn?

Y, cơ bản là không cần hắn!

Tim hắn như bị bóp nghẹn, tức giận, đau lòng, không cam tâm. Nhưng không dám nổi giận với y, cũng không biết làm sao, chỉ có thể tiếp tục đè nén chính mình...

Cứ nhẫn nhịn chịu đựng như vậy. Hết lần này đến lần khác, từ ngày này qua ngày khác...

Cho đến hôm nay, tận mắt thấy y suýt bị cưỡng hiếp, tất cả phẫn uất trong lòng hắn rốt cuộc dâng trào!

Cảnh tượng y bị đám đàn ông kia vây hãm, sờ soạng vuốt ve, làm hắn nổi điên. Lần đầu tiên trong đời hắn phẫn nộ đến vậy. Dù có chặt tay, chém chết hết bọn chúng, vẫn không nguôi giận. Hắn còn muốn băm lũ khốn kiếp đó ra trăm mảnh!

Hắn bực luôn cả y.

Mình nâng niu y như vậy, cưng chiều y như vậy, mà y không biết trân trọng! Không cần mình thì cũng thôi đi, sao lại một mình dấn thân mạo hiểm? Giang Đông là chỗ để y dạo chơi chắc? Nếu mình không tức tốc qua đây, nếu mình không cố gắng chạy khắp nơi tìm, nếu tai mình không thính, không nghe được tiếng kêu cứu của y, thì hậu quả thế nào?!

Mình thương y đến mức không nỡ làm y đau, không dám làm gì trái ý y, vậy mà y cứ trốn tránh mình, chạy qua đây cho cái đám đàn ông dơ bẩn kia cấu xé!!!

Nhưng dù giận điên người, hắn cũng không nói động đến y một câu nào. Bình thường hắn chưa từng lớn tiếng với y, huống hồ bây giờ y đang bị thương, hắn càng không nỡ. Chỉ đành nuốt ngược cục tức to như núi lửa kia vào bụng.

Mà trong bụng hắn không chỉ có bực tức, còn có cả dục vọng đang bị kìm nén.

Đã từ lâu, hắn không còn đơn giản chỉ là muốn giao hợp với y, mà là chiếm lĩnh trọn vẹn thể xác y. Chỉ hậu huyệt thôi không đủ, hắn luôn muốn cắm vào âm đạo y, làm cho y lên đỉnh rồi bắn tinh ngập tràn tử cung y, như vậy mới khiến hắn thỏa mãn!

Nhưng không được. Y sợ có thai, hắn sợ bí mật của y bị phát hiện. Cho nên hắn phải nhẫn nhịn. Mà càng nhịn lại càng thèm. Càng thèm lại càng phải nhịn. Hắn không dám nói với y, cũng không thể nói với ai, chỉ biết im lặng ra sức kìm nén.

Giận dữ và dục vọng bị chôn chặt trong lòng, không thể tiêu biến đi mà ngày càng chồng chất, giống như ngọn lửa âm ỉ, chỉ chực chờ một que diêm để cháy bùng lên.

Mà cú va chạm thể xác bất ngờ này lại chính là que diêm đó.

Hai ngọn lửa trong lòng Lưu Bị ập vào nhau.

Bốc cháy ngùn ngụt!

Gia Cát Lượng còn đang bối rối nhìn, liền bị hắn ôm lấy, chớp mắt, hai người đã đảo vị trí, y nằm dưới sàn xe, hắn ở trên.

"Chủ công, sao lại...?"

"Khổng Minh, ngươi lén lút bỏ đi như vậy là đúng hay sai?" Lưu Bị chăm chú nhìn y.

Gia Cát Lượng nhíu mày: "Sao lại lén lút? Lượng sợ chủ công lo nên đã viết giấy để lại..."

"Chỉ một mảnh giấy?! Ngươi nghĩ chỉ một mảnh giấy là đủ để ta mặc kệ ngươi một thân một mình chạy qua cái chỗ toàn là sài lang hổ báo chực chờ ăn tươi nuốt sống ngươi thế này sao? Tại sao không bàn bạc trước với ta?" Lưu Bị rít qua kẽ răng.

Y cúi đầu: "Lượng... suy nghĩ chưa thấu đáo, xin lỗi chủ công..."

"Xin lỗi bằng miệng không đủ!"

Y ngẩn người: "Vậy chủ công muốn Lượng làm gì?"

"Làm tình!"

Lưu Bị thở mạnh, nhỏm người tuột quần xuống, dương vật cương cứng bật ra.

Mặt Gia Cát Lượng liền đỏ bừng, tim như nổi trống, cả người y nhũn ra, không biết là do khí thế bá đạo của hắn, hay là do thứ to lớn đầy nam tính kia của hắn...

Y chưa kịp phản đối, liền thấy vạt áo bị mở phanh ra, núm vú bị hắn ngậm lấy mút mạnh!

"A.. "

Cơ thể y liền tê dại. Hai hạt đậu nhỏ vẫn luôn dựng đứng vì hứng tình suốt cả buổi, giờ đã được môi lưỡi hắn quấn lấy, hung hăng bú liếm. Đã lâu không bị hắn chạm vào, vị trí mẩn cảm cực độ này liền hân hoan đón nhận mọi kích thích của Lưu Bị. Miệng hắn nóng rực bao phủ lấy đầu vú y mà mút mát, lưỡi hắn ướt át cứ liên tục cọ xát, đầu lưỡi không ngừng vờn quanh nhũ tiêm mà chọc mà gảy...

Hô hấp của y càng lúc càng dồn dập. Chỉ bị liếm vú thôi mà đã không chịu nổi, cơ thể mình càng ngày càng nhạy cảm... Làm sao bây giờ?

Đầu óc y rối rắm, nhưng thân thể y ngoan ngoãn thuận theo dục vọng. Hắn càng liếm mút mạnh bạo, núm vú y càng cương cứng, bàn tay đang đặt trên vai hắn vốn để đẩy ra, rốt cuộc lại thành kéo hắn sát vào...

Thấy biểu cảm khuyến khích này, Lưu Bị càng thêm hưng phấn, động tác càng thêm thô bạo, tay se nắn núm bên này, răng gặm cắn vú bên kia, kéo ra ấn vào...

"Đừng mà... a... đừng cắn..."

Y rên rỉ, yếu ớt phản đối, nhưng khoái cảm từ đầu vú giống như dòng điện mạnh mẽ không ngừng phóng xuống hoa huyệt phía dưới, kích động mãnh liệt làm cho vị trí đang khát khao giao hợp này càng phát ra tín hiệu thèm muốn dương vật...

Gia Cát Lượng thở gấp, muốn khép chân ngăn âm đạo mình chảy nước. Nhưng đùi đang bị đau không dám cử động, y vặn vẹo thân thể, tay cố đẩy Lưu Bị ra nhưng lực đạo không đủ, chỉ có thể thấp giọng năn nỉ hắn: "Đừng... ưm... cầu xin ngươi... chủ công..."

Phản kháng như vậy khác gì thêm dầu vào lửa?

Lưu Bị hít một hơi, không thể nhịn nổi nữa! Hắn nhả núm vú y ra, cầm cây côn thịt to lớn nổi đầy gân của mình đặt ngay hoa huyệt y, tay kia banh mép lồn y ra, bắt đầu đút cặc mình vào. Có nước dâm trơn ướt, đầu khấc dễ dàng xâm nhập, hắn đẩy hông đâm mạnh, toàn thân dương vật cắm thẳng vào âm đạo!

"Ha..." Lưu Bị hít hà sảng khoái.

"A..." Gia Cát Lượng thấp giọng kêu rên, phần vì hoang mang lo sợ, phần vì sung sướng ngập tràn.

Dương vật của hắn... thực sự chui vào lỗ trước của mình rồi!

Không phải nằm mơ, thứ to lớn của hắn đang nằm trong cơ thể mình, âm đạo cảm nhận rõ ràng độ lớn, sức nóng, và cả từng đường gân trên đó...

Ham muốn mà y đã cố kìm nén bấy lâu, dục vọng mà y luôn ra sức chối bỏ, giờ đã thức tỉnh hoàn toàn. Hoa huyệt tràn đầy khát khao của y rốt cuộc đã được côn thịt của hắn xâm phạm. Âm đạo trống rỗng đói khát của y rốt cuộc đã được dương vật thô to của hắn nhồi đầy!

Lý trí của y như bị chia đôi, nửa muốn đẩy hắn ra, nửa muốn ôm chặt hắn, khuyến khích hắn đụ mạnh vào!

Trong lúc Gia Cát Lượng vẫn còn đang rối tinh rối mù, thì Lưu Bị đã bắt đầu đưa đẩy.

Hắn nhìn chằm chằm vị trí giao hợp, tay xoa nắn hột le của y, vuốt ve xung quanh cái lồn ướt đẫm dâm dịch đang bị con cặc khủng bố của mình chiếm đóng, khóe môi hắn cong lên, rút ra gần hết, rồi lại đâm thật sâu vào, cảm nhận âm đạo nóng rực ướt át của y đang ra sức liếm mút cây gậy thịt cương cứng đến sắp nổ tung của mình, trong lòng đầy thỏa mãn.

Hắn đã chờ đợi bao lâu mới được đâm vào lồn y? Mười tháng? Một năm? Không nhớ rõ nữa, chỉ biết là quá lâu, quá lâu!

Cuối cùng hôm nay cũng thật sự đụ lồn Khổng Minh rồi!!!

Cái lồn múp míp đỏ hồng này, cái lỗ nóng rực chặt chẽ đầy nước dâm này, phải thuộc về hắn, là của hắn! Chỉ mình hắn được tiến vào, được xâm phạm, được hãm hiếp! Lồn y chỉ được phép ngậm cặc của hắn mà thôi!

Hắn gầm gừ: "Lồn ngươi chỉ được cho ta đụ thôi, biết chưa! Cả thân thể ngươi cũng là của ta! Chỉ có ta mới được đụ ngươi, chịch banh lồn ngươi, đụ nát đít ngươi, bắn tinh đầy hai cái lỗ dâm đãng của ngươi thôi, rõ chưa?"

Nói xong lại đâm thật mạnh vào trong, quy đầu chọc thẳng tới tử cung!

Gia Cát Lượng lập tức bịt miệng. Hoa huyệt bị côn thịt dập phành phạch, điểm sướng liên tục thân cặc bị mài mòn, tử cung không ngừng bị đầu khấc đâm chọc, lỗ lồn y đang bị con cặc hắn chịch tơi bời...

Hắn đang chơi lồn mình, dữ dội quá... mãnh liệt quá... Đầu óc y quay cuồng, hai tay theo bản năng bám víu vào cánh tay hắn, hai chân vốn đã bị hắn banh ra lại càng muốn mở rộng hơn...

Sướng quá... muốn nhiều hơn nữa, mạnh hơn nữa... Y mơ màng nghĩ, âm đạo bất giác co rút, mút lấy dương vật Lưu Bị.

Hắn thở gấp, động tác càng thêm thô bạo: "Hồ ly nứng lồn, thèm cặc ta lắm phải không? Cắn chặt như vậy?"

"A! Ưm... ưm..." Tiếng rên rỉ vẫn trào ra qua khóe miệng. Sướng quá! Sướng chết mất... Gia Cát Lượng cố gắng bắt đầu óc mình tỉnh táo, nhưng lỗ lồn đang sướng điên đảo, cơ thể không ngừng run rẩy theo động tác giao hợp, nước dâm tuôn như suối...

Lưu Bị hoàn toàn chìm trong dục vọng, hai mắt đỏ ngầu, hắn bóp đùi y, va chạm càng thêm dữ dội, như thật sự muốn đụ nát lồn y!

Đau đớn từ vết thương làm Gia Cát Lượng tỉnh táo lại.

Khoan! Mình đã dứt khoát cắt đứt quan hệ kiểu này với hắn, quyết tâm không đụng chạm thể xác với hắn mà?! Tại sao còn dung túng bản thân sa đà như vậy?! Không được!

Y thở hổn hển đẩy bụng hắn: "Đừng! Chủ công... đừng mà..."

Nhưng chút phản kháng này chỉ làm tăng thú tính của Lưu Bị, khiến hắn càng thêm cuồng dã, hắn tóm hai tay y giữ chặt phía trên đầu, cắm rút càng thêm hung tợn, cặc giã vào lồn y càng thêm kịch liệt...

Phía dưới y sướng phát điên, nhưng phía trên lại ra sức kêu gào cảnh tỉnh!

Hắn làm nhanh như vậy là sắp bắn tinh vào trong! Mình sẽ có thai! Không được!!!

"Không!" Y la lớn, rút hai tay thoát khỏi kìm kẹp của Lưu Bị, cố đẩy hắn ra.

Nhưng hắn vẫn giữ chặt đùi y, khiến âm đạo của y không cách nào thoát khỏi dương vật hắn.

Chợt nghe giọng Triệu Vân bên ngoài vọng vào: "Chủ công, quân sư, có việc gì sao?"

"Không có, chạy tiếp đi!" Lưu Bị gắt lên. Triệu Vân dạ một tiếng, xe ngựa lại lăn bánh.

Lưu Bị dừng chốc lát, cúi đầu hỏi nhỏ: "Có giả vờ bị ta hiếp cũng đâu cần la lớn vậy?"

"Hức... ngươi... mau rút ra..." Gia Cát Lượng nghẹn ngào.

Hắn khựng lại: "Tại sao? Không còn trùng độc thì đâu sợ mang thai nữa?"

Y thở hổn hển: "Vẫn có thể..."

"Vậy... nãy giờ ta cắm vào là dính bầu rồi?" Lưu Bị hơi lo.

Gia Cát Lượng cắn môi, đành nói thật: "Không, phải bắn tinh vào tử cung mới bị... giờ rút ra còn kịp..."

"Khi nào sắp bắn ta sẽ rút." Lưu Bị thở phào, ngang ngược đâm tiếp.

Nhưng nếu cứ cho hắn làm thì hai người sẽ trở về tình trạng mờ ám như trước đây. Không! Y không phải dâm phụ, y không thể lén lút đi gian díu với chồng người khác!

Hơn nữa, thái độ của hắn làm y bất an. Bình thường dù có mãnh liệt hoang dã cỡ nào, hắn cũng sẽ để ý cảm nhận của y, nhưng bây giờ... giống như hắn chỉ muốn thỏa mãn bản thân... Hắn làm mạnh như vậy trong khi mình đang bị thương, thậm chí bóp trúng vết thương mà không thèm quan tâm mình có đau không?

"Sao vậy? Nứng lồn muốn chết còn làm bộ? Từ nãy ta đã nghe mùi nước lồn của ngươi rồi, thèm bị ta đụ lắm chứ gì? Rất muốn được con cặc ta cắm vào đụ cho cái lồn dâm ngươi bớt nứng đúng không?"

Lưu Bị cắn vành tai y một cái, đẩy nhanh tốc độ giao hợp. Y giật bắn, bị hắn nói trúng tim đen, mình... thực sự là dâm đãng? Gia Cát Lượng, ngươi lăng loàn như vậy sao?! Ngươi thèm cặc hắn đến mức không còn liêm sỉ nữa sao?!

Y lắc đầu nguầy nguậy, dùng hết sức lực đẩy mạnh hắn ra: "Không có! Không cần!"

Tim Lưu Bị nhói lên.

Nhắc tới hai chữ này, ký ức đau lòng kia lại hiện ra, hắn điên tiết, gằn giọng: "Ngươi không cần ta? Vậy ngươi cần cái đám côn đồ kia phải không? Thà bị bọn nó hiếp dâm chứ không chịu cho ta đụng vào đúng không? Ngươi muốn bọn chúng đụ cả hai lỗ của ngươi, bắn tinh đầy lồn ngươi, làm ngươi mang bầu? Ngươi thà mang bầu cho đám súc sinh kia chứ không chịu cho ta?!"

Cũng may hắn còn nhớ có Triệu Vân bên ngoài nên không lớn tiếng, nhưng câu này vẫn làm Gia Cát Lượng chấn động.

Y sửng sốt mở to mắt nhìn hắn, không tin được vào tai mình: "Sao ngươi... ngươi có thể nói như vậy?"

Lưu Bị thoáng nhận ra mình lỡ lời, nhưng hắn không nhịn được nữa: "Vậy phải nói sao? Ta không hiểu, rốt cuộc ngươi coi ta là cái gì? Ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt? Mà ngươi, chỉ một câu 'không cần' liền đuổi ta đi? Ngươi có nghĩ tới cảm nhận của ta không?"

Nói tới đây, cổ họng đã nghẹn đắng, sống mũi cay xè. Hắn cắn răng nhịn lại, mắt đỏ hoe.

Nhưng vì ngược đèn nên Gia Cát Lượng không nhìn thấy.

Y chỉ cảm thấy lửa giận ngập đầu: "Vậy ngươi có nghĩ tới cảm nhận của ta không? Ngươi muốn ta phải lén lút quan hệ với ngươi đến khi nào? Trong đầu ngươi chỉ biết có tình dục thôi sao? Bao nhiêu nữ nhân ngoài kia ngươi chơi không đủ sao, cứ nhất định đòi đụ ta cho bằng được? Còn nữa, ngươi coi ta là kỹ nữ hay là loại dâm phụ lăng loàn, dám nói ta thèm bị đám côn đồ kia hiếp dâm? Nếu đã như vậy..."

Nước mắt tràn ra, y dang rộng hai tay: "Ngươi làm tiếp đi. Coi như đền ơn cứu mạng cho ngươi. Sau đó, đường ai nấy đi!"

Lưu Bị hoảng kinh. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, không ngờ y giận dữ đến mức này...

Mình sai rồi sao? Nhưng rõ ràng là y không coi mình ra gì mà? Sao lại thành ra mình sỉ nhục y, coi thường y? Mình giận quá thôi mà... Nổi giận cũng không được sao? Vì nghĩ cho y nên mới cố gắng nhịn đến bây giờ, nhưng y càng ngày càng quá đáng mà... Nói thẳng cũng không được? Vậy rốt cuộc phải làm gì bây giờ...

Đột nhiên hắn nhìn thấy chỗ băng bó trên đùi y thấm đỏ, hình như là vết máu loang ra? Mình động tới vết thương của y rồi?!

Lưu Bị cấp tốc rút ra, run run nâng đùi y lên muốn xem cho kỹ.

"Buông ra!" Gia Cát Lượng gắt lên, kéo chân ra khỏi tay hắn.

Hắn thất thần ngồi bệt xuống sàn. Trong lòng ngập tràn hối hận.

Y đang bị thương, vậy mà mình lại... cưỡng hiếp y! Khốn kiếp! Lưu Bị! Ngươi có khác gì bọn dâm tặc kia đâu? Lại còn dám nói những câu quá đáng như vậy?!

Hắn vươn tay định khép áo lại cho y, nhưng y gạt phắc đi, mặc kệ cái chân đau, tự chống người đứng lên.

Lưu Bị luống cuống muốn đỡ, nhưng y đẩy mạnh ra, gằn từng tiếng: "Không dám làm phiền, chủ công!"

Giọng y lạnh như băng. Lưu Bị nghe tim mình nghẹn lại. Hắn lắp bắp: "Không phải, ta không cố ý..."

Cộc, cộc! Âm thanh gõ vào cửa xe, hai người đều im bặt.

Tiếng Triệu Vân lại vọng vào, nhưng không giống lúc nãy, mà rất khẩn trương: "Chủ công, có một người tên A Nhất chặn đường, nói là có việc cần gặp..."

"Chủ công, là ta, xin lỗi, khẩn cấp." Giọng nói khá quen thuộc vang lên cắt ngang lời Triệu Vân.

Thực ra khi nghe tới 'A Nhất', Lưu Bị đã biết là ai. Chính là thống lĩnh đội mật thám trung thành của hắn.

Lưu Bị đáp ngay: "Biết rồi, đợi một chút!" Hắn cấp tốc chỉnh lại quần áo, quay sang nhìn Gia Cát Lượng đã thấy y mặc lại quần, đem áo choàng quấn ngang eo che đi chỗ rách bên đùi, hoàn toàn kín đáo.

Hắn yên tâm, hắng giọng: "Tử Long cho hắn vào đây đi, đều là người của ta."

Chốc lát, mành cửa xe bị vén lên, một hắc y nhân bước vào, mặt che kín chỉ để lộ đôi mắt, chắp tay chào Lưu Bị, liếc nhìn Gia Cát Lượng, giống như đang nghĩ xem có thể báo cáo chuyện hệ trọng trước mặt người này không, liền nghe Lưu Bị nói: "Quân sư là người thân thiết nhất của ta, không ngại."

Nghe câu này, trong lòng Gia Cát Lượng hơi động, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

A Nhất không vòng vo, báo luôn: "Chu Du chưa chết! Hiện đang dẫn quân áp sát Kinh Châu. Tin lúc trước là cố tình tung ra để bẫy thuộc hạ. Ta ngu dốt, xin chủ công trị tội!"

Dứt lời quỳ phịch xuống.

Gia Cát Lượng nhíu mày không nói. Lưu Bị kinh ngạc hỏi lại: "Chu Du chưa chết?"

"Đúng vậy, hơn nữa hắn đã đến rất gần, chỉ còn cách thành Nam Quận vài dặm!"

Lưu Bị đỡ trán. Nam Quận là trị sở của Giang Lăng, là cửa ngõ vào Kinh Châu, hắn với Gia Cát Lượng vốn ở đó. Còn Quan Vũ đang trấn thủ ở Trường Sa, Trương Phi ở Vũ Lăng. Mà bây giờ hắn bỏ thành chạy qua đây tìm y mất rồi, Triệu Vân cũng ở đây, nên cơ bản là vườn không nhà trống! Bây giờ mà Chu Du mà đánh vào thì chết chắc!

"Chủ công yên tâm. Lượng đã có cách." Y thình lình lên tiếng dẹp tan mớ bòng bong trong lòng Lưu Bị.

Hắn kinh hỉ quay sang nhìn, y lại bất ngờ chuyển hướng: "A Nhất, ngươi làm mật thám cho chủ công bao lâu rồi?" Y chậm rãi hỏi.

"Bẩm. Hơn mười năm." A Nhất hơi ngạc nhiên nhưng cũng bình tĩnh trả lời.

"Đã từng bị mắc bẫy tin giả thế này bao giờ chưa?"

"Chưa từng. Thuộc hạ vốn cẩn thận, đã dò hỏi rất nhiều nguồn. Nhưng Chu Du cao tay hơn, mọi nơi đều thống nhất, nên ta mới bị lừa. Thuộc hạ biết lỗi này rất nặng, không dám xin tha!" Hắn dõng dạc đáp.

Gia Cát Lượng buông lỏng nghi ngờ. Y lo người này đã bị Chu Du mua chuộc nên giăng bẫy Lưu Bị. Nhưng hắn không có chút nào run sợ hoặc hứa sẽ không tái phạm này nọ. Hơn nữa tin tức bên phía mình cũng không khác gì. Chứng minh hắn trung thành thật, bị lừa cũng là thật.

"A Nhất không thể nào phản bội ta đâu."

Lưu Bị nghe hỏi đã hiểu ngay Gia Cát Lượng đang nghĩ gì, nhưng cũng để yên cho A Nhất nói xong mới lên tiếng khẳng định.

Thanh niên này 25 tuổi, được Lưu Bị cứu từ trong đám nạn dân Từ Châu bị Tào Tháo đồ sát, từ đó liền đi theo làm mật thám cho hắn, tính tình nghiêm túc cẩn trọng, thân thủ rất khá, đã từng đỡ đao của thích khách giùm hắn hai lần. Nên hắn rất tin tưởng.

"Mạng của ta là do chủ công nhặt về. A Nhất làm trâu làm ngựa suốt kiếp này cũng không đủ đền đáp, không bao giờ vì bất cứ lý do gì mà phản bội chủ công!" Hắn hướng về phía Lưu Bị, dập dầu.

Lưu Bị nâng hắn dậy: "Ta biết. Quân sư cẩn thận nên mới hỏi vậy thôi."

Gia Cát Lượng gật đầu: "Chỉ muốn xác minh một số chuyện. Nếu đã là thuộc hạ trung thành của chủ công, vậy hắn có thể nghe kế hoạch tiếp theo của chúng ta?"

Lưu Bị gật đầu, chăm chú lắng nghe. Y nói tiếp: "Chủ công phái một người lập tức về thành ngay bây giờ, phải tới trước Chu Du, điều hai đội kỵ binh tinh nhuệ, mỗi đội trăm người, mỗi người đem theo năm lá cờ, đi ra bằng cửa sau, tập hợp ở khu rừng thưa dưới chân đồi trước cổng thành."

"Được, để ta nói Tử Long đi ngay!" Lưu Bị gật đầu không một chút do dự, vừa đứng lên định gọi Triệu Vân, Gia Cát Lượng kêu lại: "Khoan đã, A Nhất có biết dẫn quân không?"

"Không, hắn chỉ giỏi ám sát thôi. Sao vậy?"

Y nhíu mày: "Tử Long dẫn một đội, cần thêm một tướng quân để dẫn đội kia..."

"Thì ta đây!" Lưu Bị nói ngay.

Y phản đối: "Không được, quá mạo hiểm..."

"Hừ, lúc ta ra trận chém tướng thì Chu Du còn cởi truồng tắm mưa!" Lưu Bị quăng lại một câu, nhảy phốc xuống xe đi dặn dò Triệu Vân.

Trên xe chỉ còn Gia Cát Lượng và A Nhất. Y trầm ngâm đánh giá người này.

"Ngươi tháo khăn bịt mặt ra được không?"

Thanh niên vẫn đang nghiêm túc quỳ, ngẩng lên nhìn Gia Cát Lượng một cái, rồi nhanh chóng tháo khăn.

Mặt mũi sáng sủa dễ nhìn, ngũ quan đoan chính. Gia Cát Lượng bất giác nhớ lại lời Bàng Thống. Đúng là xung quanh chủ công không có ai xấu... Thật sự tò mò nếu hắn gặp Phụng Sồ thì sẽ phản ứng thế nào... mà thôi, chuyện đó tính sau.

Y hỏi tiếp: "Ngươi tên thật là gì?"

A Nhất hơi bối rối, mím môi đáp: "Thuộc hạ tên... Lưu Tiểu Ngưu. Chủ công nói tên xấu quá, còn khó gọi nữa, nên đổi thành A Nhất."

Gia Cát Lượng cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi cong lên: "Đúng là khó gọi thật, nhưng có thể sửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net