Quân sư khó làm - C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng huyên náo ồn ào bên ngoài lều trại làm Gia Cát Lượng tỉnh lại. Mặt trời còn chưa ló dạng, nhưng quân doanh đã nhộn nhịp khác thường.

Gia Cát Lượng dụi dụi mắt, định bước chân xuống giường, nhưng cảm giác ê ẩm từ dưới thân nhắc nhở y chuyện hoang đường tối qua. Thân là quân sư mà lại có thể cùng chủ công dã hợp ngoài trời!

Gia Cát Lượng ôm trán, nếu bị ai nhìn thấy, y biết phải đối diện với thiên hạ thế nào?

Lúc này, Lưu Bị vén cửa bước vào, hấp tấp nói: "Quân sư, thám mã vừa báo kỵ binh của Tào Tháo sắp tới, khoảng ba ngày nữa sẽ đến Kinh Châu!"

Gia Cát Lượng sửng sốt một chút, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình ổn: "Chủ công, vậy cứ theo kế hoạch lúc trước, bỏ thành này, xuống Giang Lăng tìm Lưu Kỳ."

Lưu Bị gật đầu: "Vậy quân sư mau thu dọn, chúng ta lập tức khởi hành..."

"Ta không đi!" Gia Cát Lượng hặm hực.

Hắn bất ngờ một chút, rồi ngồi xuống cạnh giường, giọng dỗ dành: "Ta biết ngươi rất giận, nhưng hiện tại tình hình rối ren. Nếu bị Tào Tháo bắt được, hắn sẽ làm gì ngươi?"

Gia Cát Lượng mím môi. Đúng vậy, Tào Tháo nổi tiếng thích chiếm đoạt vợ của kẻ thù, nếu hắn bắt được mình, chắn chắn sẽ...

Nghĩ tới đây, y hoảng hồn hít một hơi. Cái gì vậy? Mình có phải vợ hắn đâu? Hơn nữa mình là nam nhân mà?

Lưu Bị quan sát sắc mặt Gia Cát Lượng, ngầm hiểu được y đang nghĩ gì, vội bồi thêm: "Ta nghe nói Tào tặc không kiêng kỵ nam nữ, miễn đẹp là ăn. Ngươi hẳn có biết Quách Gia? Thiên hạ đồn rằng Phụng Hiếu vốn thân thể không khỏe, lại bị hắn dâm bạo nên mới mất sớm."

Lời này càng làm Gia Cát Lượng thêm lo lắng. Nếu Tào Tháo phát hiện ra bí mật thân thể y, sau đó... Y không dám nghĩ tiếp.

(Sau đó hiếp dâm cho đã rồi quẳng cho thuộc hạ, thế là sẽ có version Gia Cát Lượng np cao h song long các kiểu... ái chà chà)

Y liếc Lưu Bị, hắn đang nhìn y với ánh mắt đầy hy vọng. Y lại đắn đo. Tính ra Lưu Bị cũng không tệ... Hắn luôn đối xử tốt với thuộc hạ, lại rất ôn nhu săn sóc quan tâm y, tính cách hai người cũng hòa hợp. Về ngoại hình, hắn cũng khá là anh tuấn, chỉ hơi già một chút, nhưng vẫn khỏe mạnh cường tráng...

Gia Cát Lượng vội lấy quạt lông quạt mấy cái như để xua đi mớ suy nghĩ lung tung đáng xấu hổ này, hắng giọng: "Lượng sẽ theo chủ công đến Giang Lăng, sau đó tính tiếp."

Lưu Bị mừng rỡ, não chủ động gạch bỏ vế sau, chụp tay Gia Cát Lượng: "Khổng Minh!"

Y vội rút tay ra: "Với điều kiện, chủ công không được chạm vào ta."

Hắn hơi ngẩn người, nhưng cũng gật đầu: "Được, nếu quân sư không cho phép, ta sẽ không đụng."

Gia Cát Lượng hài lòng mỉm cười. Nhưng y không ngờ tới, số phận đã định y phải để cho Lưu Bị đụ..ng.

...

Vừa nghe tin Tào Tháo tới, dân chúng Tân Dã vội vã khăn gói chạy theo Lưu Bị. Hắn không thể bỏ mặc bá tánh, đành cho họ theo.

Mang theo cả già trẻ như thế, thật sự không thể đi được bao nhiêu dặm đường. Lữ đoàn kéo cả hàng dài như vậy, mục tiêu thực sự quá lớn. Mà Tào quân e rằng cũng sắp đuổi kịp rồi, Gia Cát Lượng không khỏi lo âu, khó có thể ngủ yên.

Ban đêm, trời bỗng nhiên mưa lớn. Đoàn người phải di chuyển vào rừng tạm trú mưa.

Gia Cát Lượng cự tuyệt ở cùng một lều với Lưu Bị. Hắn đành phân phó cho y ở riêng, nhưng cử Triệu Vân ở ngoài canh gác, phòng trường hợp địch tập kích bất ngờ.

Dù vậy hắn cũng không yên tâm, muốn qua xem y có ổn không, chỗ ngủ có gì bất tiện không. Nhưng vừa thấy hắn tới, Triệu Vân đã báo: "Quân sư nói phải ra ngoài xem xét địa hình." Vừa nói vừa đưa ô cho hắn.

Lưu Bị vội hỏi: "Quân sư đi hướng nào?" Triệu Vân chỉ chỉ vách đá ở phía trước. Lưu Bị cầm ô cấp tốc chạy đi, không quên dặn một câu: "Ngươi đừng theo. Vào trong lều tránh mưa đi."

Vách đá nọ cao hơn tám trượng, bên sườn lại toàn là cát, mưa lớn thêm chút nữa thì hoàn toàn có nguy cơ sụp xuống. Một hồi phải bảo Lưu Bị lệnh quân sỹ đưa người dân cách xa nơi này mười trượng.

Gia Cát Lượng đứng dưới chân núi, ngửa đầu xem xét vách đá dựng đứng. Bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân đạp bùn đi tới, liền quay lại nhìn, đã thấy chủ công nhà mình một tay cầm ô, lảo đảo đến gần.

Gia Cát Lượng vừa tức giận vừa buồn cười, ngữ khí có phần trách cứ: "Chủ công sao không ở trong doanh trướng nghỉ ngơi?"

Lưu Bị thấy y, thở phào nhẹ nhõm, lại cười ngây ngô: "Quân sư ban đêm ra ngoài, ta không yên tâm."

Gia Cát Lượng mỉm cười, đành phải lựa lời trấn an: "Chủ công, Lượng chỉ ra xem tình hình bên ngoài một chút, sẽ về ngay."

Lưu Bị đem toàn bộ tán ô che chắn cho Gia Cát Lượng: "Vậy chờ quân sư xem xong, chúng ta cùng về."

Gia Cát Lượng gật đầu không nói, đi ra mặt sau của vách núi. Được chừng mươi bước, Gia Cát Lượng bỗng nhiên dừng lại. Lưu Bị nghi hoặc: "Sao vậy?"

Gia Cát Lượng không đáp, nhíu mày tập trung lắng nghe, âm thanh bất thường kia hình như là tiếng nước chảy. Y thình lình kéo Lưu Bị: "Chủ công đi mau! Nguy hiểm!"

Lưu Bị cả kinh, còn chưa kịp nói gì, tai đã nghe được tiếng một dòng nước lũ từ vách núi kia sắp đổ xuống, ầm ầm rung động. Hắn hoảng sợ định kéo Gia Cát Lượng chạy, nhưng không kịp nữa.

Nước lũ đã lập tức lao xuống, Lưu Bị chỉ cảm thấy toàn thân như bị bùn lầy bao phủ, có muốn thoát ra cũng không được. Hắn không chần chừ một giây nào, vững vàng ôm Gia Cát Lượng vào trong ngực, gắt gao siết chặt y.

May mà vách núi chỉ sụp một góc nhỏ, nên nước lũ nháy mắt xô xuống rồi cũng nhanh chóng ổn định dòng, đổ vào trong rừng rậm.

Lưu Bị mạnh mẽ đứng lên, hoảng hốt lay Gia Cát Lượng: "Quân sư! Khổng Minh!"

Nhưng Gia Cát Lượng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Lưu Bị nghĩ y bị ngạt, nhanh chóng dùng miệng thổi hơi hô hấp cho y, ấn ấn ngực mấy cái. Mà Gia Cát Lượng vẫn không tỉnh lại.

Lưu Bị lập tức cảm thấy máu huyết đảo lộn, cả người run rẩy. Không lẽ chỉ vì ngạt mà...? Hắn cố gắng bình tĩnh, chợt nhớ ra trong đoàn còn có quân y đi theo, liền ôm y chạy nhanh về chỗ đóng quân.

Lão đại phu cẩn thận bắt mạch, xem xét tình trạng Gia Cát Lượng một hồi, thở phào: "Quân sư chỉ mệt mỏi quá độ, cộng thêm bị nhiễm lạnh nên ngất đi thôi. Chủ công cho quân sư ngâm mình trong nước ấm, uống thuốc này, nghỉ ngơi 3 canh giờ sẽ khỏe ngay."

Lưu Bị mừng rỡ, vội kêu người đun nước, sắc thuốc, sau đó đuổi hết người ra ngoài, nhanh chóng lột sạch quần áo Gia Cát Lượng, bỏ vào trong bồn, cẩn thận tắm rửa cho y.

Nước ấm và bàn tay Lưu Bị làm Gia Cát Lượng vặn vẹo cơ thể, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, giọng như rên rỉ: "Chủ công, đừng chạm vào... sẽ muốn ngươi..."

Lưu Bị ngẫm nghĩ: Không lẽ Khổng Minh bị chứng bệnh gì đó mà chỉ cần chạm vào mình thì sẽ động tình? Hay là chỉ cần nam nhân chạm vào đều sẽ như vậy?

Câu hỏi sau làm Lưu Bị bực bội. Dù hắn nổi tiếng khoan dung thật, nhưng bản năng chiếm hữu của đàn ông luôn hiện hữu, Gia Cát Lượng đã là người của hắn, không cho phép kẻ khác chạm vào!

Vừa nghĩ, Lưu Bị vừa sờ soạng phía dưới của Gia Cát Lượng. Vật nhỏ kia đã hơi ngẩng đầu, hắn cầm lấy vuốt ve. Gia Cát Lượng khẽ rên rỉ, hắn đẩy nhanh tốc độ, không lâu sau y rùng mình, một dòng chất lỏng bắn vào trong nước.

Gia Cát Lượng cả người đỏ ửng, thở hổn hển mở mắt: "Chủ công... ta đã nói không được chạm..."

Lưu Bị không để cho y nói hết, dùng môi chặn lời y.

Gia Cát Lượng thoáng thất thần, rồi cảm giác dễ chịu từ miệng dần lan tỏa khắp cơ thể. Nụ hôn của Lưu Bị khi thì bá đạo chiếm đoạt, lúc lại ôn nhu an ủi, khiến Gia Cát Lượng vốn chưa hoàn toàn thanh tỉnh nay lại rơi vào trầm mê.

Tay hắn xoa bóp bờ mông đầy đặn của y, rồi luồn vào vuốt ve đùi trong, cố ý khiêu khích nhưng không thèm chạm vào nơi cấm địa, thành công khơi mào dục vọng của y, làm cho chút lý trí cuối cùng cũng bay đâu mất. Y ngồi trên đùi Lưu Bị, bất giác tách hai chân ra, để hoa huyệt ướt át của mình cọ sát vào dương vật đã cương cứng của Lưu Bị.

Thấy y chủ động đòi hỏi, hắn ngừng nụ hôn, nhìn y nghiêm túc nói: "Đời này kiếp này, Khổng Minh chỉ có thể là người của Lưu Bị ta thôi. Dù làm quân thần hay là phu thê, ta không cho phép bất kỳ ai khác chạm vào ngươi!"

Dứt lời, Lưu Bị giữ đùi Gia Cát Lượng mạnh mẽ đâm côn thịt vào huyệt động của y.

"A... Nhẹ chút... Ưm... lớn quá..." Không nghĩ tới Lưu Bị thô bạo đỉnh vào, Gia Cát Lượng thân thể cứng ngắc hít một hơi mạnh, đầu ngửa lên, vô tình đem phần cổ thanh mảnh trắng nõn đến trước mặt nam nhân.

Lưu Bị cũng không khách khí, liếm lên hầu kết y, cảm nhận nơi đó lăn lăn chuyển động, nhẹ nhàng gặm gặm in lên dấu răng mờ mờ.

Nước ấm cũng theo cử động của dương vật mà chui vào hoa huyệt, làm Gia Cát Lượng thêm ngứa ngáy khó nhịn.

"A... Bên trong... Không chịu được... Chơi ta đi..." Y hai tay ôm cổ hắn, eo chủ động phối hợp, hoa huyệt nhiệt tình phun ra nuốt vào dương vật to lớn.

Nước làm tốc độ chậm hơn bình thường nên động tác cũng nhẹ nhàng, nhưng hiện tại Lưu Bị không muốn dịu dàng, hắn muốn chơi nát cái lỗ dâm đãng của Gia Cát Lượng, làm y phải nhớ hắn, chỉ phục tùng dưới thân hắn mà thôi.

Lưu Bị dứt khoát ôm Gia Cát Lượng đứng lên, để y quay lưng về phía mình, tay vịnh thành bồn, hắn nâng đùi y lên, một tay ôm eo y, mãnh liệt đâm vào.

Côn thịt phía sau dùng sức đỉnh lên, càng vùi sâu vào mật huyệt nóng rực, tạo ra một chuỗi âm thanh ba ba vang vọng.

Ngoài trời mưa lạnh nhưng trong lều Lưu Bị là quang cảnh vô cùng nóng bức. Nếu có binh sỹ bước vào, sẽ lập tức nhìn thấy quân sư thanh nhã cao lãnh thường ngày giờ lại trần truồng đứng trong bồn tắm, ngực ưỡn ra để lộ hai núm vú hồng hào dựng đứng, một chân bị nâng lên để tiện cho người phía sau đâm vào, tư thế dâm đãng, vẻ mặt hưởng thụ để cho nam nhân đụ kịch liệt. Mà nam nhân đó không ai khác lại là chủ công!

Nhìn kỹ hơn, sẽ thấy vị trí đang giao hợp không phải là hậu huyệt. Quân sư thế mà lại có cả nữ huyệt! Hai mép huyệt đỏ hồng như sưng lên do bị va chạm, ở giữa bị một cây côn thịt gân guốc nhồi đến căng đầy không ngừng chảy ra dâm dịch...

Lưu Bị càng nghĩ càng phấn khích, tốc độ ma sát càng thêm mãnh liệt. Gia Cát Lượng thấp giọng cầu xin: "Chủ công... chậm chút... quá nhanh... Lượng... không chịu nổi..."

Lưu Bị muốn thấy gương mặt Gia Cát Lượng lúc này, liền kéo một tay để y nghiêng nửa người về phía mình. Khuôn mặt thanh tú phủ một tầng mồ hôi mỏng, ửng hồng vì tình dục, đôi mắt đẹp khép hờ, đôi môi căng mọng hé mở cho hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ gợi tình bật ra.

Lưu Bị chậm lại một chút, xoay cằm y qua, ngấu nghiến đôi môi đó.

"A..." Gia Cát Lượng nhắm mắt lại, phối hợp cùng Lưu Bị, kích thích mạnh mẽ từ phía trên và dưới thân làm y khó kiềm chế được thích ý.

Tay Lưu Bị dần sờ xuống, chạm vào hạt đậu nhỏ trên hoa huyệt y, bắt đầu day day ấn ấn. Gia Cát Lượng sướng đến không thở nổi, vội tách khỏi môi Lưu Bị, gấp gáp hít từng ngụm khí.

"Đừng... chơi như vậy... a... quá kích thích... muốn tới..."

Lưu Bị hài lòng, hạ thân đưa đẩy nhanh hơn, đầu khất liên tục đánh vào một vị trí xốp mềm trong huyệt động của Gia Cát Lượng.

Khoái cảm kỳ lạ làm y căng cứng cả người, nơi đó là... tử cung? Nếu vậy, mình có thể sẽ mang thai không?

Gia Cát Lượng thoáng lo lắng nhưng sung sướng không ngừng ập tới khiến y không suy nghĩ được nữa, hoa huyệt co thắt liên tục, nước xối xả tràn ra. Hoa tâm bị đùa bỡn sắp thiêu cháy cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa phun ra một lượng lớn chất lỏng, bao lấy đầu khất hắn.

Cảm thụ người dưới thân vì cao trào mà huyệt khoang càng cắn chặt, Lưu Bị hung hăng đỉnh thêm mấy chục lần mới đem dịch thể bắn vào tận cùng bên trong.

"A... Không muốn... Thật là nóng... Ha..."

Bị bắn tinh vào tử cung, Gia Cát Lượng run lên, cả người vô lực muốn nằm xuống, nhưng đã bị Lưu Bị ôm lấy.

Hắn gặm lấy vành tai y, giọng trầm đục: "Chưa xong đâu, ta còn phải chăm sóc phía sau của quân sư nữa."

Không đợi Gia Cát Lượng lên tiếng, hắn nhanh chóng ôm y ra khỏi bồn tắm, rút khăn lau cả người y, đặt xuống giường rồi thuận thế đè lên.

Gia Cát Lượng muốn phản kháng cũng không được, vì đúng là hậu huyệt y đang kêu gào vì trống trải, khát vọng được lấp đầy.

Y mím môi nhìn Lưu Bị, nam nhân hai tay chống giường đang mỉm cười nhìn thẳng xuống y đầy khiêu khích. Y giận chính mình, mà cũng giận hắn, quay đầu sang cắn vào bắp tay Lưu Bị.

Bị cắn nhưng Lưu Bị cũng không thấy đau, chỉ thấy lòng ngứa ngáy, tựa như y đang kích thích mình, dục vọng vừa phát tiết lại dần ngẩng đầu. Gia Cát Lượng cắn thêm mấy cái, nhìn dấu răng mình hiện rõ trên tay Lưu Bị, ma xui quỷ khiến y lại dùng lưỡi liếm lên.

Hay tại trùng độc trong cơ thể y không ngừng thôi thúc, Gia Cát Lượng bất giác thuận theo, từ từ vừa liếm vừa hôn dọc theo cánh tay chắc nịch của Lưu Bị, tay cũng không nhàn rỗi mà vuốt ve từng khối cơ bụng hắn, chạy dần xuống chạm vào mớ lông đen rậm rạp phía dưới, lộ rõ ý đồ khiêu khích.

Hơi thở Lưu Bị càng thêm nặng nề, nhưng vẫn nhẫn nhịn để y làm càn. Gia Cát Lượng hơi nâng người lên, hôn khuôn ngực đầy nam tính của Lưu Bị, lưỡi tìm đến hai vị trí màu nâu nhạt đang nhô lên, dùng lưỡi hầu hạ.

Tuy đầu ngực hắn không nhạy cảm như Gia Cát Lượng, nhưng hành động liếm láp này cùng những khiêu khích phía dưới vẫn khiến hắn bùng cháy, muốn lập tức đụ chết tiểu hồ ly yêu nghiệt này.

Hắn nghiến răng kiềm chế, dùng tay thăm dò huyệt động người dưới thân, không ngoài dự đoán, nơi nọ đã trơn trợt ướt đẫm hút lấy hai ngón tay hắn. Gia Cát Lượng rên nhẹ, di chuyển cơ thể tới lui để tay Lưu Bị chơi lỗ nhỏ của mình.

Lưu Bị không cho y được toại nguyện, vội rút tay ra: "Nếu Khổng Minh hứa sẽ không bỏ đi, ta sẽ lập tức cho ngươi..." Vừa dụ dỗ vừa đem thứ nóng rực của mình cọ sát phía ngoài hậu huyệt y.

Lý trí Gia Cát Lượng bỗng dưng thanh tỉnh, giục y cân nhắc. Vốn dĩ mình có thực sự muốn rời bỏ hắn không?

Từ ngày đó ở Nam Dương, khi hắn quỳ gối thỉnh y xuất sơn, y đã quyết định cả đời sẽ đi theo người này. Bây giờ dẫu có lên giường với hắn, thật ra cũng là do trước đó bản thân đã có tình ý với hắn rồi, nếu không, dù có bị xuân dược hay trùng độc, y cũng sẽ không giao hợp với người khác.

Tại sao? Vì y không phải kẻ tầm thường, mà là Gia Cát Lượng. Hắn cũng không phải kẻ tầm thường, hắn là người mà y đã chọn làm chủ công.

Đêm đó y thuận theo bản năng, rồi sau lại vừa thẹn vừa giận chính mình dâm đãng, nên mới nảy ra ý định bỏ đi. Kỳ thực chỉ là không biết làm sao đối diện hắn, lại sợ bị hắn coi thường, sẽ biến mình thành nam sủng. Nhưng xem ra y đã lo thừa...

Gia Cát Lượng vòng tay qua cổ Lưu Bị: "Được, Lượng không bỏ chủ công."

Câu này như liều thuốc kích dục, Lưu Bị gầm một tiếng, đem côn thịt nóng rực của mình đâm mạnh vào sâu trong cơ thể Gia Cát Lượng.

Y không ngăn được tiếng rên sảng khoái, huyệt động khao khát bấy lâu giờ đã được lấp đầy. Dâm dịch liên tục chảy ra theo từng cú thúc của Lưu Bị. Hắn nâng hai chân y đặt lên vai mình, hạ thân dùng sức cắm xuống. Tư thế giao hoan này khiến Gia Cát Lượng phát cuồng, toàn bộ giác quan đều tập trung tại nơi đó, cong người hứng chịu từng đợt công kích mãnh liệt của Lưu Bị.

Dòng chất lỏng trắng đục theo khe mông Gia Cát Lượng chảy xuống giường, không rõ là tinh dịch của Lưu Bị hay dâm thủy của y.

Hắn cúi đầu nhìn nơi giao hợp, thỏa mãn thấy lỗ nhỏ mút chặt côn thịt to lớn của mình, nhưng hoa huyệt ướt át phía trên lại đang phập phồng trống vắng, hắn nảy ra ý xấu, một tay đùa giỡn hoa hạt, tay kia đút 2 ngón vào, bắt chước động tác của dương vật mà đụ y.

"Á... đừng mà chủ công... không được... muốn tiểu..."

Y càng nói càng khuyến khích Lưu Bị chơi mạnh hơn. Bởi hắn thích nhất là đụ cho y sướng đến mức bắn nước tiểu.

Cả người Gia Cát Lượng run rẩy vì khoái cảm. Âm vật bị kích thích, hoa huyệt bị mấy ngón tay thô dài, đầy vết chai của Lưu Bị chơi kịch liệt, cách một vách tường mỏng manh là dương vật hắn đang đánh liên tục vào tuyến tiền liệt của y. Kích thích quá mức từ những nơi mẩn cảm nhất làm Gia Cát Lượng không kiềm được nữa, chất lỏng vàng nhạt từ hoa huyệt róc rách chảy ra. Y xấu hổ che mắt, lại bị chủ công chơi cho tiểu ra rồi...

Đêm mưa đó, đèn trong lều Lưu Bị không hề tắt, chiếc giường nhỏ được dựng tạm bợ cũng không ngừng vang lên tiếng kẽo kẹt...

___

Sau chặng đường vất vả, quân Lưu Bị cũng đến được Giang Hạ. Chưa kịp ổn định tình hình thì Lỗ Túc đã tới đề nghị liên minh. Gia Cát Lượng liền vui vẻ đồng ý theo Lỗ Túc qua sông thuyết phục Tôn Quyền, vì việc này vốn nằm trong kế hoạch.

Nhưng Lưu Bị không vui chút nào.

Tối đó, hắn nồng nặc mùi rượu, tìm đến phòng y chất vấn: "Khổng Minh, ngươi đã đồng ý không bỏ ta mà?"

Gia Cát Lượng nhướng mày ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra, chủ công khờ của mình lại hiểu lầm đây mà.

Y kéo đệm cho hắn ngồi đối diện mình, cười hỏi: "Chủ công, ngươi không tin tưởng Lượng sao?"

Lưu Bị liếc Gia Cát Lượng. Chắc y vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, chỉ khoác hờ trường sam bên ngoài nội y trắng tinh, cả người tươi mát lại thoang thoảng hương thơm. Nhưng hiện tại Lưu Bị cũng không có hứng làm bậy.

Hắn không nói, chỉ rầu rĩ thở dài. Tôn Quyền kia trẻ tuổi tuấn tú, lắm tiền nhiều của, lại làm chủ Giang Đông đất rộng người đông, binh hùng tướng mạnh. Còn hắn... vừa già vừa nghèo... Hơn nữa huynh trưởng của y là Gia Cát Cẩn cũng đang làm quan bên đó. Nếu y có bỏ hắn sang chỗ họ Tôn kia thì cũng rất hợp tình hợp lý.

Càng nghĩ càng bực, Lưu Bị giơ bầu rượu lên nốc một ngụm lớn.

Gia Cát Lượng cười tủm tỉm, tay phe phẩy quạt lông nhìn hắn, đại khái cũng hiểu được chủ công mình đang nghĩ gì. Y giật bình rượu của Lưu Bị: "Lượng uống với ngươi."

Rượu còn hơn nửa bầu, y ngửa cổ rót vào miệng. Chất lỏng từ khóe môi y tràn ra, chảy xuống cần cổ trắng nõn, rồi xuống ngực, ướt hết một mảng áo. Lưu Bị ngây người nhìn.

Cạn bầu rượu, khuôn mặt Gia Cát Lượng đã ửng hồng, y nhìn xuống ngực mình, tự sờ soạng vài cái, kéo kéo vạt áo: "Ướt rồi..."

Vạt áo hở ra để lộ khuôn ngực trắng mịn, đầu vú hồng hồng lấp ló. Lưu Bị triệt để hóa sói, nhào qua ôm Gia Cát Lượng quăng lên giường, hung hăng nói: "Hồ ly! Dám khiêu khích ta, đêm nay chơi cho ngươi không xuống giường nổi, để xem ngươi làm sao qua sông!"

Hắn kéo tuột áo y xuống, vừa hôn vừa cắn hai núm vú y. Gia Cát Lượng rên khẽ, từ khi bị Lưu Bị phá trinh, cơ thể y càng ngày càng nhạy cảm, chỉ bị chơi đầu vú cũng làm y sướng. Khoái cảm chạy thẳng xuống dưới, khiến hoa huyệt bắt đầu chảy nước.

Mai phải đi Giang Đông rồi, mấy tháng nữa sẽ không gặp chủ công, đêm nay cho hắn mặc sức làm càn đi.

Gia Cát Lượng nghĩ vậy, để mặc dục vọng hoành hành, tay cũng vuốt ve cơ bụng săn chắc của Lưu Bị, dần mò xuống dưới, cười khẽ: "Chủ công chưa già đâu."

Dương vật hắn đã ngẩng cao đầu, cách lớp quần áo vẫn cảm nhận được độ nóng. Lưu Bị nhanh chóng cởi quần ra, để y chạm vào côn thịt to lớn của mình. Gia Cát Lượng muôn sự tự thông, lập tức biết phải làm thế nào, bàn tay trắng trẻo bao quanh dương vật gân guốc, nhẹ nhàng lên xuống.

Lưu Bị nhìn chằm chằm động tác của y, sảng khoái tận hưởng. Lúc lên núi thỉnh y xuất sơn, Lưu Bị nằm mơ cũng không ngờ có ngày Ngọa Long tiên sinh sẽ tuốt côn thịt cho mình.

Tuy hai người đã cá nước thân mật mấy lần, nhưng hiện tại Gia Cát Lượng mới chân chính nhìn rõ thứ hung khí làm y dục tiên dục tử. Quy đầu tím đậm, vừa dài vừa thô, còn nổi mấy đường gân trông rất dữ tợn. Y đỏ mặt, thầm nghĩ mình thực sự nuốt hết thứ to lớn như này sao. Càng nghĩ càng thấy mình dâm đãng, y nhắm mắt đẩy nhanh tốc độ.

Lưu Bị giữ lấy tay y, cúi xuống liếm vành tai y: "Đừng làm ta bắn bây giờ chứ. Ta muốn bắn vào lồn của Khổng Minh hơn."

Mặt Gia Cát Lượng lập tức đỏ bừng. Mặc dù là sự thật nhưng nói ra như vậy vẫn làm y vô cùng xấu hổ. Y bối rối lấy tay che khu vực nhạy cảm của mình: "Ai cho ngươi bắn vào?"

"Ta sẽ đè ngươi ra hiếp dâm, đụ nát lồn ngươi, bắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net