Quân sư khó làm - C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vùng không gian mù mịt, bốn phía đều tối tăm, trống rỗng.

Một nam nhân người đầy vết thương đang mệt mỏi lê bước, máu tươi nhỏ giọt theo từng dấu chân hắn...

Đầu óc hắn trắng xóa, ký ức về bản thân cũng rất mơ hồ, chỉ nhớ hình như mình là một tướng quân, đang trên chiến trường thì bị trúng tên, sau đó, một khuôn mặt rất quen chập chờn trước mắt, tim hắn đau nhói, hắn chống kiếm cố gắng đứng lên, nhưng cảnh vật xung quanh cứ mờ dần, tiếng la hét cũng nhỏ dần...

Sau đó, hắn đã ở đây, trong khoảng tối tăm này. Hắn rất mệt, rất muốn ngủ một giấc, nhưng hắn nhớ tới khuôn mặt kia, hình như người đó đang chờ mình trở về, hắn gượng dậy, cố mò mẫm tìm lối ra. Nhưng hắn đi mãi, đi mãi mà không tìm thấy đường ra, cũng không chạm vào bất cứ thứ gì, vây quanh hắn, chỉ có bóng đêm vô tận...

Cơ thể dần dần không còn sức lực, cơn đau trên ngực không ngừng lan tỏa, tay chân cũng không còn cảm giác...

Không biết qua bao lâu, bỗng dưng phía dưới cảm thấy khoan khoái lạ thường.

Cảm giác đó cứ lớn dần, lớn dần...

Hình như hắn đang mộng tinh...

Trong mơ, khuôn mặt xinh đẹp kia hóa ra lại chính là người mà hắn thương yêu nhất, nhớ nhung nhất, khao khát nhất, người đó hôn khắp cơ thể hắn, ngậm lấy dương vật hắn, rên rỉ bên tai hắn: "Chủ công... chơi Lượng đi... bắn hết vào bên trong đi... ta muốn sinh con cho ngươi..."

Xiềng xích trong lòng từng lớp từng lớp được tháo ra, hắn thả lỏng chính mình, để cho bản thân thuận theo dục vọng...

Ngôn từ dâm dục kích thích, mật đạo ướt át mút chặt, ma sát nóng bỏng dồn dập... càng lúc càng kịch liệt... càng lúc càng dâng tràn... cuối cùng, hắn bắn ra...

Cảm giác sung sướng chạy tới đỉnh đầu, ký ức cũng ùa về, cơ thể được phục hồi, toàn thân tràn đầy sinh lực...

Lưu Bị choàng tỉnh. Vừa mở mắt, liền thấy gương mặt thân thuộc kia đang chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt y sáng ngời, cả khuôn mặt tuấn tú của y cũng sáng bừng lên: "Chủ công! Ngươi tỉnh rồi?"

Hắn mở miệng: "Khổng Minh?" Giọng khàn đặc đến mức chính mình cũng ngạc nhiên.

Y nhẹ nhàng gật đầu: "Lượng đây."

"Khổng Minh! Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi!" Lưu Bị lập tức ngồi bật dậy, mừng rỡ hô to.

Mà Gia Cát Lượng có vẻ xúc động gấp mấy lần hắn, mắt y bắt đầu lấp lánh nước, giọng nghèn nghẹn: "Phải, Lượng đến rồi..."

"Ây, đừng khóc..." Lưu Bị thấy y sắp khóc liền quýnh quáng, muốn đưa tay vuốt khóe mắt y nhưng ngập ngừng không dám chạm vào...

Gia Cát Lượng cầm lấy tay hắn, áp mặt mình vào: "Chủ công, hứa với ta, sau này dù có thế nào đi nữa, ngươi cũng phải trở về gặp ta, nhất định phải trở về..."

Y không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài.

Lưu Bị chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn không hiểu tại sao y lại yêu cầu như vậy, nhưng vẫn chiều theo, hấp tấp nói ngay: "Được được, ta nhất định sẽ trở về gặp ngươi..."

Y đột ngột ôm chầm hắn: "Không cần ngươi liều mình chiến đấu, không cần ngươi anh dũng xung phong... chỉ cần ngươi bình an, có hiểu không?"

Lưu Bị ngẩn ngơ, hắn thụ sủng nhược kinh.

Tuy hai người đã từng rất thân mật, nhưng đó là chuyện 'đã từng', trước lúc hắn Tây chinh, thái độ của y đã vô cùng lạnh nhạt. Sau đó hai người hai nơi, hơn một năm xa cách, tuy vẫn nhớ y, nhưng trong quen thuộc đã có vài phần xa lạ...

Mà bây giờ, Gia Cát Lượng ngồi trước mặt hắn nói những lời này, thái độ hoàn toàn khác trước, hắn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhất thời chưa kịp tiếp thu, hơn nữa còn hơi hoang mang không biết mình đã tỉnh thật hay chưa...

Gia Cát Lượng không nghe hắn trả lời, tưởng hắn không đồng ý, càng ôm hắn chặt hơn: "Lần này chủ công làm ta rất sợ, trong đời ta chưa từng sợ hãi như vậy, sợ ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại, sợ... sẽ mất ngươi, cho nên, coi như ta xin ngươi, dù xảy ra chuyện gì, cũng phải trở về gặp ta, có được không?"

Phàm là tướng quân, đa phần đã định sẽ chết ở chiến trường, da ngựa bọc thây. Gia Cát Lượng nói vậy, chính là muốn Lưu Bị nếu lỡ bại trận cũng không được chết!

Thân trong chiến loạn, sinh tử khó lường, điều này cơ bản là không thể hứa được. Nhưng y nói vậy chứng tỏ...

Lưu Bị lờ mờ hiểu ra, việc mình bị thương nặng đã tác động rất lớn, làm y thay đổi suy nghĩ?

Lưu Bị giữ hai vai y, vừa nghiêm túc vừa tha thiết nhìn y: "Khổng Minh, rốt cuộc tình cảm của ngươi với ta là thế nào? Nói thật cho ta biết đi, có được không?"

Gia Cát Lượng thoáng ngập ngừng, rồi quyết tâm nói ra: "Lâu nay ta vẫn cố gắng chối bỏ sự thật, nhưng hơn một năm nay không gặp, ta rất nhớ ngươi, mỗi ngày lại nhớ ngươi nhiều hơn, rõ ràng đến mức ta không thể dối lòng được nữa, sau đó lại trải qua biến cố này... rốt cuộc ta mới nhận ra, ngươi quan trọng hơn tất cả..."

Y hít một hơi, dứt khoát nhìn thẳng Lưu Bị: "Chủ công, ta yêu ngươi!"

Não Lưu Bị đơ ra, mất một lúc mới hoạt động trở lại.

Kỷ niệm bỗng chốc ùa về, tràn ngập trong tâm trí Lưu Bị.

Những lúc bên nhau, những lần giao hoan, những ngày chia ly, những lần cãi vã...

Chút xa lạ lúc nãy đã biến đi đâu mất.

Người ngồi trước mặt này, thân thuộc hơn ai hết, chính là người mà hắn theo đuổi bao năm, người mà hắn thương nhớ ngày đêm, người mà hắn dành hết tình cảm...

Thân thể này, hắn đã bao lần quấn quýt, bao phen chìm đắm...

Là Khổng Minh của hắn...

Sau mấy lần xa cách, mấy độ chia lìa, tưởng như chỉ có mình hắn đơn phương, tưởng như y sẽ không bao giờ đáp lại, tưởng như cả hai sẽ không bao giờ thành đôi...

Mà bây giờ... Khổng Minh đang tỏ tình với hắn?

Khổng Minh nói yêu hắn?!

"Aaaaa!" Lưu Bị không biết làm sao, hét ầm lên.

Gia Cát Lượng hoảng hồn bịt miệng hắn, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Lưu Bị nén cơn kích động, nắm tay y: "Mau mau, tát ta một cái, xem ta đang tỉnh hay mơ!"

Y bật cười, nhéo tai hắn.

"Đau quá, là thật rồi!" Lưu Bị càng thêm phấn khích: "Trời ơi, ta chờ đợi mỏi mòn, còn tưởng kiếp này không bao giờ... không ngờ, ngươi... nói lại lần nữa được không?"

Hắn không khác gì đứa trẻ to xác đòi cho thêm kẹo, hai mắt lấp lánh, hớn hở nhìn y, Gia Cát Lượng cong khóe môi: "Không được, ngươi còn chưa hứa với ta."

Lưu Bị lập tức giơ tay: "Ta hứa, nhất định không chết, nhất định trở về gặp ngươi!"

Nhiều năm sau đó, Lưu Bị vẫn nhớ lời hứa này, dù bại trận tan tác, hắn vẫn gắng gượng chút hơi tàn trở về gặp y, một lần sau cuối...

Nhưng đó là chuyện của nhiều năm sau.

Hiện tại Lưu Bị còn có chuyện gấp gáp hơn phải làm.

"Rồi, ngươi nói lại lần nữa đi!"

Gia Cát Lượng thấy bộ dạng hí hửng đòi thưởng của chủ công mình, không khỏi liên tưởng tới con gâu đần rất to đang vẫy đuôi, làm y không nhịn được cười, lời lúc nãy làm sao nói lại được nữa. Y tủm tỉm lắc đầu: "Chỉ nói một lần."

Lưu Bị xụ mặt, sau đó bất chợt hô lên: "Khổng Minh, ta yêu ngươi, yêu ngươi, rất yêu ngươi!"

Gia Cát Lượng ngẩn người.

Hắn nắm tay y đặt lên ngực mình: "Từ khi gặp ngươi đến giờ, trong lòng ta chỉ có ngươi, chưa từng nghĩ đến người khác, cũng chưa từng làm tình với ai khác ngoài ngươi. Khổng Minh, ta yêu ngươi, ngươi nghe rõ chưa?"

Mặt Gia Cát Lượng đỏ bừng, vừa vui vừa tức, trừng mắt nhìn hắn: "Đang nghiêm túc thì đừng có nhắc tới... chuyện đó chứ..."

Lưu Bị khó hiểu: "Giao hợp cũng là chuyện nghiêm túc mà?"

Đồ thô bỉ này! Y muốn mắng hắn nhưng nghĩ lại... thấy cũng đúng, nên thôi...

Nhưng Lưu Bị nhất quyết không chịu thôi: "Khổng Minh, nghe rõ chưa? Ta yêu ngươi..."

Gia Cát Lượng bất đắc dĩ bịt miệng hắn: "Biết rồi, đừng la nữa, bên ngoài cũng nghe thấy bây giờ..."

Lưu Bị nheo mắt cười, liếm nhẹ lòng bàn tay y. Hắn có vẻ rất thích trò này.

Gia Cát Lượng bị nhột đành rút tay lại.

Hắn mặt dày áp sát: "Nghe rồi thì đáp lại đi."

Y mím môi, liếc hắn một cái, nhỏ giọng: "Đáp lại... cái gì chứ?"

Y ngại ngùng lùi ra xa hơn.

Lưu Bị lúc này mới có thời gian nhìn kỹ dáng vẻ của y.

Phía trên có lớp áo mỏng, nhưng phía dưới... hình như không mặc gì, chỉ dùng chăn quấn ngang?

Hắn xông tới kéo cái chăn ra. Y hoảng hốt giữ lại nhưng không kịp.

Đôi chân trần lộ ra, ở giữa... Gia Cát Lượng vội dùng tay che chắn.

"Vậy... lúc nãy không phải mơ?" Lưu Bị kinh ngạc reo lên, khuôn mặt hắn sáng bừng, ánh mắt lấp lánh hy vọng, trông chờ y mau mau xác nhận.

Y nhanh nhanh kéo chăn quấn lại ngang người, bước xuống giường: "Ngươi... nằm nghỉ thêm đi, ta ra ngoài báo đại phu..."

Nhưng Lưu Bị không cho y chạy trốn nữa, kéo tay y một cái, Gia Cát Lượng liền ngã vào ngực hắn.

Lòng Lưu Bị nổi sóng. Nếu những lời hắn nghe thấy đều là thật, vậy hắn đã cắm vào âm đạo y, đã bắn tinh vào tử cung y rồi?

Vậy y sẽ có thai phải không?

"Khổng Minh nói ta biết đi mà..." Hắn nhẹ giọng năn nỉ.

Tai Gia Cát Lượng đỏ ửng, dù đã quyết tâm, nhưng mà nói trực tiếp với hắn thì... xấu hổ lắm... Y ngượng ngùng gật đầu, rồi nhanh chóng bổ sung: "Cái đó... là chữa bệnh. Phải làm vậy thì ngươi mới tỉnh được..."

"Chữa bệnh? Có cách chữa bệnh kỳ lạ vậy sao?" Lưu Bị cảm thấy rất khó tin.

Gia Cát Lượng vừa thẹn vừa tức: "Kỳ lạ là do ngươi chứ ai, tự nhiên đi phong tỏa huyệt đạo... làm kinh mạch không thông, hôn mê cả tháng, may mà có Hoa đại phu, ông ấy bày cho ta cách chữa..."

"Hoa Đà sao?" Lưu Bị ngạc nhiên, không ngờ mình được thần y cứu giúp. Hèn chi vết thương không đau nữa. Hắn nhìn xuống ngực mình, vừa kéo da non, còn mấy dấu kim khâu mới tinh...

"Đúng vậy, lúc trước ta đã gặp khi đi chữa bệnh ở Quế Dương, không ngờ bây giờ ổng lại cứu chủ công... Thôi được rồi, ngươi dậy đi, tắm rửa sạch sẽ rồi đi cảm ơn người ta." Gia Cát Lượng đẩy đẩy vai hắn.

Lưu Bị nhìn quanh một vòng. Đây không phải lều hắn, nhưng cũng rộng rãi thoải mái, đèn đuốc sáng trưng... hắn chợt hỏi: "Bây giờ khoảng nửa đêm phải không?"

Gia Cát Lượng không biết hắn có ý gì, thành thật đáp: "Quá một chút, canh ba rồi."

Lưu Bị cười: "Vậy để sáng mai ta đi cảm ơn, còn bây giờ ta cần làm một số chuyện..."

Nói tới đây hắn lại ôm chặt y hơn một chút, từ từ cúi xuống...

Gia Cát Lượng đang bị hắn ôm ngang eo, không chạy được. Y biết hắn muốn làm gì, tim y đang đập mạnh, nửa hồi hộp nửa chờ mong, nhưng theo thói quen lại đánh trống lảng.

"Chủ công... ưm..." Mới mở miệng liền bị hắn đặt một ngón tay lên môi.

Lưu Bị có chút bá đạo nói: "Đừng hòng đánh lạc hướng ta nữa, ngươi đó, miệng mồm nhanh nhạy, rất giỏi làm người khác phân tâm..."

Hắn cúi xuống gần hơn, thì thầm: "Cái miệng này phải bị đút thứ gì vừa to vừa cứng vào thì mới chịu ngoan, đúng không?"

Vành tai y cũng đỏ lên. Không chỉ vì lời hắn nói, mà vì thứ gì đó đang chọc vào mông y... Không những vừa to vừa cứng, còn rất nóng nữa... y nhớ lại cảm giác bú liếm vật đó lúc nãy, bất giác nuốt nước bọt.

"Ngươi biết tại sao ta phong bế kinh mạch không?"

Y nhẹ lắc đầu, không phải hoàn toàn không biết, mà vì muốn nghe hắn nói hết.

Ngón tay Lưu Bị vờn qua vờn lại trên môi y, chậm rãi kể: "Lúc ta ở Giang Đông, mỗi ngày đều nhớ ngươi, mỗi đêm đều khao khát được ôm ngươi, hôn ngươi, giao hợp với ngươi, dục vọng dồn nén đến mức muốn nổ tung. Mà Tôn Quyền lại không ngừng đem nữ nhân ra dụ dỗ ta, còn chuốc xuân dược, muốn biến ta thành ngựa đực chỉ biết có giao phối... Nên ta phải cố gắng khống chế bản thân, không hề chạm vào bất cứ ai, vì ta chỉ muốn giao phối với một mình ngươi..."

Ánh mắt hắn nồng nàn tình cảm, giọng nói hắn trầm khàn quyến rũ, hơi thở hắn chất chứa dục vọng... Tim Gia Cát Lượng loạn nhịp, thân thể y dần nóng bức, ham muốn sâu bên trong y lại bị hắn khơi lên...

Hắn vuốt tóc y: "Nhưng mà khi ta trở về Kinh Châu, ngươi lại từ chối ta, xua đuổi ta..."

"Lượng hiểu lầm..." Y vội giải thích.

Lưu Bị cười ôn nhu: "Ta biết. Ta hiểu hết. Ngươi nghĩ ta có vợ rồi, không muốn chen vào giữa, hơn nữa càng không muốn mập mờ lén lút quan hệ với ta. Lúc đó ta cũng không biết phải giải quyết thế nào, mà công vụ cứ dồn dập, không còn đầu óc để suy nghĩ, chỉ có điều..."

Hắn ngừng một chút, nghiêng mặt qua, thở vào tai y: "Dục vọng của ta đối với ngươi chỉ tăng không giảm, lúc rảnh rỗi nghĩ tới ngươi là lại cương lên, đêm đó ở trên xe, ta nhịn không nổi nữa, thật sự muốn hãm hiếp ngươi, đụ nát cái lỗ đó của ngươi, bắn hết tinh trùng vào bên trong ngươi..."

Hắn vừa kể vừa điều chỉnh tư thế, Gia Cát Lượng nhìn lại mới nhận ra mình đã bị đặt nằm xuống giường từ khi nào, chăn cũng bị kéo ra, để phía dưới hoàn toàn trần trụi. Mà mỗi lời hắn nói đều như xuân dược kích thích, cơ thể y càng lúc càng nóng, hơi thở càng thêm nặng nề, phía dưới càng lúc càng khó chịu, y bất giác khép đùi lại muốn tự cọ sát một chút...

Nhưng Lưu Bị nhận ra ý đồ, hắn cong khóe môi, dùng đầu gối tách hai chân y ra, tiếp tục kể: "Ngươi không chịu, còn phản ứng rất mãnh liệt, làm ta phải vận hết mười phần công lực dập tắt ham muốn, vậy nên đã bị bất lực từ lúc đó..."

Y áy náy lên tiếng: "Là tại Lượng, xin lỗi..."

"Xin lỗi không chưa đủ, ngươi phải bù đắp cho ta chứ?" Lưu Bị áp thân dưới xuống, dương vật cương cứng khẽ chọc vào chỗ bí mật giữa hai chân y, rồi nhanh chóng tách ra.

Người Gia Cát Lượng như bị điện giật, chỗ vừa bị chạm vào nóng bừng lên. Y cắn môi xấu hổ, rõ ràng lúc nãy vừa làm xong, sao bây giờ vẫn nhạy cảm như vậy?

"Có mà, thì... Lượng đã.. như vậy... nên chủ công mới tỉnh dậy đó..." Y nghiêng đầu qua một bên, lí nhí.

"Như vậy là như thế nào? Ta không cảm thấy gì cả, Khổng Minh làm lại lần nữa được không?" Lưu Bị vuốt dọc cần cổ trắng nõn của y, chạy dần xuống ngực.

Gia Cát Lượng vội giữ tay hắn, đỏ mặt ấp úng: "Ngươi... không cảm thấy gì thật sao?"

Vô lý, nếu không thì sao hắn bắn ra được?

Lưu Bị cười tủm tỉm: "Cũng có một chút, nhưng mà không xác định được... ngươi dùng lỗ nào chơi ta vậy?"

Gia Cát Lượng rất muốn chạy trốn. Y không biết làm sao, xoay người nằm úp mặt xuống giường.

Nhưng Lưu Bị đâu dễ gì buông tha, hắn chặn lại không cho y trở mình, đè hai tay y phía trên đỉnh đầu, bắt y phải đối diện hắn: "Không được trốn, ta nhớ rồi, ngươi có nói muốn sinh con cho ta, vậy là... lỗ trước, phải không?"

Y nhắm tịt mắt không đáp, Lưu Bị liền biết đã đoán đúng rồi. Nhưng sao y làm vậy?

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán y, xoa chân mày đang nhíu chặt của y, giọng hơi lo lắng: "Ta đã kể hết cho ngươi, ngươi cũng không được giấu ta. Sao lại dùng chỗ đó? Nếu có thai thì ngươi phải làm sao? Chẳng lẽ đại phu nói bắt buộc phải dùng âm đạo thì ta mới tỉnh lại?"

Gia Cát Lượng hơi cảm động mở mắt ra. Không ngờ hắn biết xong, đầu tiên lại là lo lắng cho mình. Lẽ ra đã định sẽ nói rõ với hắn, nhưng mà cũng tại hắn, nói chuyện bình thường không được sao, cứ phải đè y ra, kích thích y, làm y nhất thời chịu không nổi...

"Không phải, đại phu nói chỉ cần làm ngươi xuất ra. Tự ta muốn vậy..."

Y đưa tay lên sờ mấy sợi tóc bạc của Lưu Bị, nói tiếp: "Chuyện lần này làm ta nhận ra tình cảm dành cho ngươi không thể chỉ là quân thần bình thường được, hơn nữa cũng nhận ra nhân sinh ngắn ngủi, thế sự vô thường, cho nên càng phải trân trọng thời gian được ở cạnh nhau. Trên hết là, ta muốn lưu giữ hậu duệ của ngươi, để sau này khi ngươi... không còn nữa, thì ít nhất trên đời này vẫn còn lại chút gì đó của ngươi, mà ta cũng sẽ không có gì hối tiếc, vì đã cho ngươi tất cả..."

Tim Lưu Bị muốn nhũn ra, hắn không biết làm thế nào diễn tả hạnh phúc trong lòng, hắn chăm chú nhìn Gia Cát Lượng, sống mũi cay cay: "Ngươi... cần gì phải chịu thiệt thòi như thế?"

Y mỉm cười: "Vì chủ công, thiệt thòi cũng đáng."

"Khổng Minh, ta yêu ngươi chết mất!" Lưu Bị siết chặt người trong lòng, hạnh phúc đến muốn khóc lên, một lần nữa cảm tạ ông trời đã đưa người này đến bên cạnh hắn. Y có tất cả những gì hắn cần, vừa có thể cùng hắn tung hoành thiên hạ, lại vừa có thể ấm giường cho hắn, sinh con cho hắn. Hắn còn mong gì hơn nữa?

Được một người yêu hoàn hảo như thế, chắc kiếp trước Lưu Bị hắn đã cứu cả thế giới!

Gia Cát Lượng cảm giác cơ thể to lớn của Lưu Bị run lên, nghe tiếng hắn khục khịt mũi, lòng y càng thêm xúc động.

Vốn dĩ y luôn mặc cảm cơ thể mình khác thường, cứ nghĩ phải đem bí mật này xuống mồ, cả đời không bao giờ được hạnh phúc, cũng không thể nào biết được sung sướng của việc giao hoan.

Nhưng Lưu Bị đã xuất hiện, hắn không những yêu thương y, cho y nếm trải tất cả cảm giác đó, mà còn trân trọng y đến mức, dù tự làm tổn thương mình cũng không để y phải chịu bất kỳ ấm ức nào...

Gia Cát Lượng vuốt ve vết sẹo bên vai hắn, nhẹ nhàng hôn lên, rồi đưa lưỡi liếm.

Lưu Bị sững người, vội đẩy y ra một chút.

Khóe mắt y cong lên, vòng tay ôm cổ hắn, thì thầm vào tai hắn: "Lúc nãy chủ công chưa cảm nhận được phải không? Vậy ngươi có muốn thụ tinh cho Lượng lần nữa không?"

...

Nụ hôn của Lưu Bị thường bắt đầu rất nhẹ nhàng, chậm rãi gợi lên hứng thú của đối phương, sau đó càng lúc càng cuồng nhiệt, liên tục công thành đoạt đất, không ngừng khát cầu, không ngừng đòi hỏi...

Gia Cát Lượng cảm nhận hắn càng lúc càng bá đạo, ngang nhiên chiếm đoạt khoang miệng mình, ngấu nghiến môi lưỡi mình, nhưng y vô cùng dễ chịu, đây mới là nụ hôn mà y muốn...

Hắn gặm cắn một hồi lâu mới chịu buông tha, môi y đã sưng lên, vô lực nằm thở hổn hển.

Lưu Bị nhìn chằm chằm, đưa ngón tay lên vuốt ve hai cánh môi đỏ mọng của y, nuốt nước bọt: "Khổng Minh, ta muốn..."

Hắn liếc xuống hạ thân mình, dương vật đã cương đến cực đại, quy đầu đỏ sậm đang rỉ nước...

Y nhìn theo, liền biết hắn muốn gì.

Tay y dời xuống vuốt nhẹ cơ bụng săn chắc của Lưu Bị, nói khẽ: "Đêm nay Lượng là của chủ công... ngươi muốn làm gì ta... cũng được..."

Đúng vậy, đêm nay y sẽ hoàn toàn tuân phục hắn, bất kể hắn muốn gì, y đều cho...

Mà Lưu Bị nghe y nói xong, dục vọng lại lớn thêm mấy phần.

Làm gì cũng được... Làm gì cũng được... Nam nhân nào chịu nổi mời gọi kiểu này?!

Lưu Bị cố gắng trấn áp chính mình, không thể lập tức vạch cái lỗ kia của y ra mà chịch thẳng vào, món ngon phải nhấm nháp từ từ...

Giọng hắn khàn khàn đầy vị tình dục: "Làm gì cũng được thật sao? Vậy..."

Đôi môi xinh đẹp thế này... hắn có chút không nỡ, ngón tay hắn cứ vuốt qua vuốt lại trên môi y. Gia Cát Lượng biết hắn đã muốn lắm, y khẽ mở miệng, đưa lưỡi liếm ngón tay hắn... rồi ngậm lấy, mút nhẹ...

Lưu Bị mừng như điên, lập tức bật dậy, lấy gối kê dưới đầu Gia Cát Lượng, còn hắn đổi thành tư thế quỳ xổm trước mặt y, để dương vật cương cứng của mình ngay miệng y.

Cả người Lưu Bị căng lên, toàn bộ giác quan tập trung hết ở dương vật, hồi hộp chờ đợi. Đối với Lưu Bị, đây mới là lần đầu tiên Gia Cát Lượng bú cu cho mình, lần trước là cách đây mấy năm, lúc đó hắn tưởng là mơ, còn vừa nãy... không biết y có làm không, nhưng cũng không cần phải hỏi, hắn muốn ngay bây giờ, muốn tận mắt nhìn thấy y ngậm lấy cây gậy thịt của mình!

Gia Cát Lượng có chút bối rối, tư thế này quá mới mẻ, hơn nữa ở góc độ này, côn thịt của hắn trông còn đáng sợ hơn bình thường, vừa to vừa dài, thân nổi đầy gân, quy đầu hung tợn chĩa về phía y...

Nhưng dù sao cũng đã từng khẩu giao cho hắn rồi, lúc nãy lại vừa mới làm xong... mà có thể sau này sẽ còn rất nhiều lần...

Nghĩ xong, Gia Cát Lượng dứt khoát cầm lấy thứ đang cương cứng của Lưu Bị, chầm chậm tuốt lên tuốt xuống.

"Ha... đúng rồi, sục nó đi..." Lưu Bị thoáng chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã hưng trí bừng bừng, Khổng Minh đang sục cặc cho mình, vậy cũng tốt lắm rồi... nếu y không muốn bú cũng được thôi, mình nóng vội quá, chắc y chưa thích ứng....

Gia Cát Lượng ngẩng lên nhìn Lưu Bị một cái, sau đó khóe môi y hơi cong lên, tay kia vuốt qua đám lông cu rậm rạp của Lưu Bị, chạm vào túi trứng, nhẹ nhàng xoa nắn hai viên bi của hắn...

Lưu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net