Quân sư khó làm - C21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đêm thoáng đãng, gió nhẹ mơn man, mùi sương đêm trong lành, hương cỏ non ngan ngát...

Lưu Bị đứng trước cửa lều chủ soái, thoải mái vươn vai hít một hơi thật đầy. Chưa bao giờ cảm thấy khí trời lại tuyệt vời đến vậy.

Hắn âm thầm cảm tạ trời xanh còn chưa nỡ tuyệt đường sống của mình. Đại nạn không chết, không chỉ khỏe lại như thường, mà cơ thể còn cực kỳ sung mãn, tựa như vừa được nạp thêm năng lượng.

Hơn nữa, trong họa được phúc, vì xảy ra chuyện này mới có thể hiểu rõ tình cảm của Gia Cát Lượng, vả lại cả hai còn tiến thêm một bước thật dài...

Nhớ tới việc xảy ra vừa nãy, cả người lại bắt đầu rục rịch không yên...

Hắn vội hít mấy hơi để trấn định tinh thần, quay sang nhìn hai hàng lính đang đứng gác: "Các ngươi canh chừng cẩn thận, không cho bất cứ ai vào làm phiền người bên trong."

Binh sĩ đồng thanh: "Dạ!"

"Hai ngươi, tới chỗ Hoàng, Ngụy tướng quân, xem có ai thức thì kêu tới đại doanh trướng chờ ta."

Đại doanh trướng là nơi bàn luận hành quân đánh trận, phân chia nhiệm vụ, ngắn gọn là phòng họp. Hai binh sĩ nhận lệnh chạy đi.

Bây giờ mới đầu canh năm, nhưng trong quân luôn chia ca trực nên sẽ có tướng thức canh.

Lưu Bị đã nằm trên giường bệnh suốt một tháng, đã ngủ quá lâu rồi, hắn có rất nhiều việc cần làm, cần hỏi, mà Gia Cát Lượng đã mệt đến mức thiếp đi rồi, hắn làm sao nỡ bắt y thức thêm nữa.

Cho nên sau khi quấn y kín mít như đòn bánh tét, bế y về lều mình, lau người mặc quần áo, đắp chăn cẩn thận cho y an ổn ngủ xong xuôi, hắn liền ra ngoài định tìm bọn Hoàng Trung, Ngụy Diên để hỏi tình hình, xong sẽ gặp Hoa Đà nói tiếng cảm ơn. Ngoài ra...

"Các ngươi biết Pháp tiên sinh đang ở đâu không?"

Lúc tỉnh dậy, nhận ra mình đang trong lều Pháp Chính, mà không hề thấy bóng dáng hắn, Lưu Bị thoáng một tia nghi hoặc: Thấy mình bị thương nặng, hắn về lại với Lưu Chương rồi sao?

Thân làm bá chủ, không thể thiếu chút tâm lý đề phòng. Mà nếu Pháp Chính làm vậy, cũng là lẽ thường tình, không gì đáng trách.

Vì tuy người này đang làm quân sư cho Lưu Bị, nhưng chưa có địa vị chính thức, bởi trên danh nghĩa hắn vẫn là thuộc hạ của Lưu Chương, mang thân phận sứ giả sang đây nghị hòa, nên không tiện phong chức tước gì.

Sau đó lại xảy ra nhiều biến cố, Bàng Thống chết, Lưu Bị trọng thương, làm cho hoàn cảnh của Pháp Chính cứ dở dở ương ương.

Thân phận mập mờ, địa vị bấp bênh, mà chủ tướng hắn đang nương tựa lại rơi vào tình thế thập tử nhất sinh như vậy...

Theo lý thuyết, hắn sẽ đi. Nhưng Lưu Bị nhìn một vòng, phỏng đoán hắn còn ở.

Khổng Minh chỉ vừa mới đến, nhưng doanh trại vắng chủ cả tháng mà vẫn yên ổn như thường, nề nếp trật tự, lạ nhất là, binh sĩ thấy hắn cũng chẳng ngạc nhiên. Làm hắn ảo giác mình chỉ mới vừa ngủ một giấc dài. Bọn người Hoàng Trung làm sao có khả năng này?

"Bẩm đại soái, lúc nãy tiểu nhân thấy hình như Pháp tiên sinh đi cùng lão đại phu về phía kia..."

Tốt! Phải vậy chứ!

Lưu Bị hăm hở bước nhanh theo hướng lính canh chỉ, đó là khu lều trại dành cho nhóm quân y cách đó không xa...

Nhưng tại sao hắn vẫn chưa đi?

Câu hỏi bỗng bật ra trong đầu. Bước chân Lưu Bị chậm lại, trong lòng hoang mang.

Nếu là trước đây, hắn có thể đoán ngay: vì tình cảm.

Nhưng Pháp Chính hiện tại, thì không.

Nhớ lúc gặp lại nhau, thái độ của người này đối với hắn bỗng dưng thay đổi rất nhiều. Cử chỉ không còn thân thiết vồ vập, mà hơi giữ khoảng cách, ánh mắt không còn tràn đầy ngưỡng mộ, mà có chút e dè...

Trái ngược hoàn toàn với lần đầu gặp ở Kinh Châu.

Lưu Bị không khỏi ngạc nhiên, sau đó uống rượu trò chuyện, thẳng thắn nói ra thắc mắc: Hình như ngươi khác lúc trước? Gần đây xảy ra chuyện gì sao? Hay ta làm gì không đúng?

Hắn cười áy náy: "Chính mới là người không đúng, lần đó... tại ta nông nổi bồng bột, nhất thời hồ đồ, thất lễ với chủ công, xin ngài bỏ qua cho..."

À. Chắc hắn đã tìm thấy người phù hợp hơn rồi?

Lưu Bị cười vỗ vai Pháp Chính: Có gì đâu, ta thuận miệng hỏi thôi, đừng bận tâm.

Trong lòng âm thầm thở phào một tiếng.

Như vậy càng tốt.

Từ cái đêm bị Gia Cát Lượng dứt khoát nói lời cự tuyệt, tim hắn dần nguội lạnh.

Đúng là có lúc hắn từng muốn thử dùng Pháp Chính để quên y, nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời. Trải qua một năm bình bình đạm đạm sống cùng người dân ở Hà Manh, ý định đó đã tan biến.

Hắn cảm thấy, một lão già đã quá ngũ tuần như mình, vốn dĩ không hợp nói chuyện yêu đương, thứ này chỉ dành cho thanh niên. Hơn nữa, đối tượng là nam, lại còn trẻ hơn hai mươi tuổi... người ta thích hắn mới là chuyện bất thường...

Ngày qua tháng lại, tâm tình hắn trở nên tĩnh lặng, tựa như mặt hồ không còn gợn sóng.

Cho nên, Gia Cát Lượng cũng vậy, mà Pháp Chính cũng thế, tốt nhất cứ làm quân thần bình thường đi...

Sau đó, Pháp Chính ra sức bày mưu tính kế, chạy qua chạy lại giữa hai phe, nên thời gian hai người chung đụng cũng nhiều. Lưu Bị thấy được thông minh trí tuệ, ứng biến linh hoạt, tài năng ăn nói của hắn.

Nhưng vẫn không hiểu được con người hắn.

Thanh niên này, lúc thật lúc ảo, lúc gần lúc xa. Khi tỉnh táo thì thản nhiên đối diện hắn, nhưng rượu say lại lúng túng như đang giấu giếm chuyện gì... Tính cách vốn tùy ý phóng khoáng, hài hước dễ gần, rất nhanh đã quen thân với nhiều người kể cả Bàng Thống, nhưng cư xử với hắn lại cố tỏ ra đạo mạo nghiêm cẩn...

Làm Lưu Bị như lâm vào sương mù.

Có lẽ vì hắn vẫn áy náy chuyện lần trước, sợ mình có thành kiến vì đoạn tụ, sợ bị mình đánh giá là kẻ lả lơi?

Nghĩ vậy, lúc trò chuyện với hắn, Lưu Bị thỉnh thoảng chêm mấy câu bâng quơ kiểu: ta không bài xích nam phong, không hề thành kiến gì với đoạn tụ, cũng không bài xích việc thân mật với nam nhân...

Có hiệu quả. Nhưng là hiệu quả ngược.

Pháp Chính lại càng lúc càng tránh né hắn, ngoài công việc ra thì luôn tìm cớ chạy mất dạng. Lưu Bị gãi đầu, hắn vốn không giỏi ăn nói, chắc làm người ta ghét luôn rồi. Rốt cuộc chẳng biết làm sao, chỉ đành để đó tính sau...

Cho nên khi biết Pháp Chính vẫn ở, hắn nhất thời nghĩ không ra lý do. Dù vậy, trong lòng hắn cũng khấp khởi vui mừng.

Giữa lúc hoạn nạn, người này vẫn không bỏ rơi mình. Thân làm quân chủ, có được thần tử như vậy, còn mong gì hơn?

Mấy lều quân y đa số đã tắt đèn, chỉ có một căn còn sáng, cửa màn cũng không buông, Lưu Bị không chần chừ bước vào.

Một lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi mài thuốc, thấy hắn liền ngẩng lên nhìn, có chút kinh ngạc: "A, tỉnh thật hả?!"

Lưu Bị cũng hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đoán ra thân phận người kia, chắp tay: "Tiên sinh đây chắc là Hoa đại phu? Xin đa tạ ơn cứu mạng..."

Hoa Đà vui vẻ bước tới vừa vỗ vai vừa bắt tay Lưu Bị: "Haha, biện pháp đó ta cũng chỉ đoán thôi, không biết có hiệu quả thật không... vậy mà... tốt thật, kinh mạch thông hoàn toàn này, úi chà chà..."

"Cũng nhờ ngài cứu giúp nên Bị mới giữ lại được cái mạng này, không biết nên làm gì để báo đáp, Hoa đại phu có việc gì cần sai bảo xin cứ nói, Bị nguyện dốc hết sức mình..."

"Thôi thôi, có gì đâu, tiện tay thôi mà, cũng chẳng có gì cần sai bảo. Thằng ngốc ngươi bây giờ biết nói năng khách sáo rồi nhỉ?"

Cách gọi này... Lưu Bị kinh ngạc nhìn Hoa Đà, cảm thấy có chút quen mắt: "Tiên sinh, có phải trước đây ngài đã từng gặp Bị không..."

"Sao, ngươi quên mất lão điên này rồi à?" Hoa Đà tặc lưỡi lắc đầu, xong lại như chợt nghĩ tới chuyện gì, vội xua tay: "À thôi thôi, khỏi nhớ đi, cũng chả phải kỷ niệm vui vẻ gì..."

Nhưng Lưu Bị đã kịp nhớ ra. "A! Ngài chính là lão... đại phu lúc đó ở Từ Châu!"

Vì trước nay hắn chỉ gọi một người là 'lão điên'. Mà thảm cảnh kia, cả đời hắn cũng không quên được...

Từ Châu hôm ấy không khác gì địa ngục, cả tòa thành hoang phế tiêu điều, khói đen ngập trời, máu tươi đầy đất, xác người kín cả mặt sông... Hắn đến không kịp, chẳng cứu được ai, ngay cả một đứa bé...

Lúc đó trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, tuyệt vọng, tự trách, thì có một ông lão xông ra đánh hắn, kêu hắn tỉnh lại đi. Hắn buộc miệng chửi: Lão điên này? Ta đang cứu người!

Ông lão trợn mắt chửi lại: Thằng đần này, ngươi cứu cái quái gì, nó chết rồi!

Hắn tức quá túm lấy lão quăng ra xa, không ngờ lão nhanh như chớp xông tới đâm cho hắn mấy phát bằng kim châm. Hắn nổi khùng chửi 'lão điên' ầm ĩ, nhưng chỉ chốc lát, hắn bình tĩnh lại thật.

Sau đó, ông ấy giúp hắn cứu được vài người còn thoi thóp, sau đó nữa, lại cùng hắn chôn cất đứa nhỏ, trước khi đi còn nói với hắn một câu: "Thằng ngốc, nếu ngươi chỉ chăm chăm cứu mạng từng người, thì dù có cứu được trăm người, ngàn người, cũng không cứu được cả thiên hạ."

Lúc đó Lưu Bị vẫn chỉ là thanh niên ngáo ngơ, cảm thấy ông nói đúng, nhưng không biết phải làm sao, sức của hắn hiện tại chỉ có thể cứu được người nào hay người nấy thôi... Sau đó hắn mới sực nhớ ra mình còn chưa hỏi danh tính ông lão, chỉ biết là một đại phu, sau đó hắn chinh chiến triền miên, phiêu bạt chân trời góc biển, cũng dần quên đi đoạn ký ức này, chỉ mơ hồ đã từng gặp một lão ngoan đồng hơi điên hơi quái ở Từ Châu năm ấy vậy thôi...

Từ dạo đó đến nay, cũng đã gần hai mươi năm. 'Lão điên' ngày xưa tóc hoa râm, giờ đã bạc phơ, chỉ có ánh mắt sáng ngời, giọng nói sang sảng là vẫn không hề thay đổi.

Hoa Đà gật đầu: "Ờ, ta đây..." Rồi thở dài một hơi, giống như bất đắc dĩ, vốn cũng không muốn nhắc lại tình cảnh ngày đó...

Nhưng Lưu Bị thì bần thần xúc động, giữa thời chiến loạn sinh tử vô thường này, có thể gặp lại cố nhân là chuyện rất đáng mừng: "Ngài vẫn còn khỏe mạnh, tốt quá, tốt quá..."

"Haha, dĩ nhiên, tại ta đâu có dại đâm đầu vô mấy chỗ..." Lão nhân nói tới đây bỗng ngưng cười: "Thôi ta đi đây."

Dứt lời liền xoay người gom hành lý.

Lưu Bị chưng hửng: "Hả? Tiên sinh có việc gấp sao? Bị còn chưa kịp tạ ơn..."

Hoa Đà vừa dọn đồ vừa nói: "Thôi khỏi, chuyện nhỏ, đại phu nào chả làm được..."

Dĩ nhiên Lưu Bị biết ông đang khiêm tốn, trong quân hắn cũng có quân y, nhưng không ai chữa được loại vết thương chí mạng này, trước đây rất nhiều huynh đệ cũng bị thương như vậy mà đã hy sinh rồi...

Lưu Bị cố níu kéo: "Nhưng tiên sinh có thể ở chơi vài ngày, ít nhất để Bị mời ngài chén rượu..."

"Chơi bời gì? Đây là chiến trường đó thằng..." Hoa Đà định nói 'thằng ngốc này' nhưng kịp thời dừng lại. Sự thật là trước nay ông rất ghét chiến trường, chỉ đến khi tàn cuộc mới tới, cứu được ai thì cứu, xong liền đi ngay. Lần này tình cờ ông đang ở gần đây, biết quân Lưu Bị đang đánh với Lưu Chương, xem thiên tượng thấy sao lớn rơi xuống, nghĩ không chừng tiểu tử ngốc kia gặp nạn, nên mới ghé qua coi.

Lưu Bị không thể phản bác gì, đành đực mặt ra nhìn ông gói gém đồ đạc, một lát mới ấp úng: "Vậy tiên sinh định đi đâu?"

"Rày đây mai đó." Hoa Đà thuận miệng đáp.

"Tiên sinh... tuổi cũng đã cao, có định về quê an dưỡng không? Không biết quê ngài ở đâu? Có người thân con cháu gì không..."

"Không, bốn biển là nhà, không thân không thích..." Ông ngừng một chút, ngẩng đầu cười: "Sao, tiểu tử định phụng dưỡng ta à?"

Đúng là Lưu Bị có ý đó. Hắn mồ côi cha từ nhỏ, mẹ thì mất sớm, không còn người thân, nay gặp lão nhân này có ơn cứu mạng mình, mà ông cũng không con không cháu... Hắn gật đầu lia lịa, mặt đầy hy vọng: "Vâng, nếu ngài không chê..."

"Chê!" Hoa Đà xua tay. "Ngươi còn chưa có nhà cửa gì mà đòi lo cho ai?"

Lưu Bị cụp tai tiu nghỉu, gãi đầu không biết nói sao. Đúng là hắn còn chưa có cái gọi là 'nhà', Kinh Châu thì mang tiếng mượn của Tôn Quyền, mà Ích Châu thì còn đang trầy trật chưa xong đây...

Bỗng nghe Hoa Đà lên tiếng: "Cơ mà... nếu ngươi có lòng hiếu kính ta thì xây sẵn cái biệt phủ ở gần chỗ Lưu Chương nhé, khi nào già, ta sẽ về ẩn cư."

Nói xong còn nháy mắt một cái. Lưu Bị hiểu ông đang chúc hắn thắng lợi, lấy được Ích Châu, liền cười hớn hở chắp tay: "Đa tạ tiên sinh, Bị sẽ nhanh chóng xây xong, sáu tháng sau mời ngài ghé qua xem xét!"

Hoa Đà nhìn nhìn hắn, chợt cười thần bí: "Theo lẽ thường thì phải chín tháng mười ngày..."

"Sao ạ?" Lưu Bị nghệch mặt ra. Chả lẽ ông ấy thấy được tương lai, biết chính xác khi nào mình công hạ Thành Đô sao?

Lão nhân cười cười xua tay: "Không có, cũng chưa biết chừng, khi nào ghé ta sẽ báo trước cho tiểu Lượng biết." Lại quay qua gom tiếp đồ đạc trên bàn bỏ vào tay nải.

Tiểu Lượng? Là nói Khổng Minh à? Phải rồi, nghe y kể lúc đi cứu nạn ở Quế Dương có gặp Hoa thần y rồi. Kể ra nhà mình với ông ấy rất có duyên...

Hoa Đà dọn rất nhanh liền xong, lại cầm mấy loại thuốc đưa Lưu Bị: "Lọ màu xanh này dùng bôi lên vết thương, cho mau lành. Còn mấy lọ màu trắng này thì đưa cho tiểu tử kia, kêu nó nhớ bôi mỗi ngày, sẽ hết sẹo..."

Hoa Đà vừa nói tới 'tiểu tử kia' vừa đưa mắt nhìn vào trong, Lưu Bị lúc này mới để ý còn có người đang nằm trên giường...

Pháp Chính? Đúng rồi, đang đi tìm hắn mà bất ngờ gặp Hoa Đà nên mải ôn chuyện cũ. Lưu Bị áy náy bước tới gần nhìn. Pháp Chính đang cuộn tròn lại ngủ, sườn mặt hốc hác, dưới mắt thâm quầng, hình như gầy đi không ít...

Hoa Đà cũng bước tới: "Tên nhóc này chăm sóc ngươi cả ngày lẫn đêm suốt cả tháng nay đấy. Nhớ cám ơn hắn."

"Vậy sao..." Lưu Bị lẩm bẩm, lòng có chút phức tạp.

"Ai dà, đứa nhỏ này, số khổ..." Hoa Đà nhìn Pháp Chính, thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi. Lưu Bị không khỏi thắc mắc: "Hắn thế nào ạ?"

"Chuyện của nó dài dòng lắm, ta cũng không tiện nói. Tóm lại, ngươi đối tốt với nó một chút."

Lưu Bị gật đầu: "Bị có nghe qua, Hiếu Trực từ nhỏ mồ côi, lưu lạc khắp nơi, chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở..."

Hòa Đà nhìn Lưu Bị, lại nhìn Pháp Chính, lại thở dài: "Âu cũng là số phận... Ngươi nhớ đưa thuốc cho nó, nhắn nó hai câu: Cái gì không phải của mình thì đừng cố chấp. Thù oán gì đó, bỏ đi cho nhẹ lòng."

"Hắn có thù oán với ai ạ?" Lưu Bị nghĩ sẽ báo thù giúp hắn, coi như đền ơn chăm sóc.

Hoa Đà lắc đầu: "Không rõ..."

Đột nhiên Pháp Chính hét lớn: "Không!" Rồi thình lình mở mắt ngồi bật dậy thở hổn hển.

Hoa Đà hết hồn, nói một lèo: "Thằng quỷ nhỏ, uống một liều an thần rồi mà vẫn gặp ác mộng à? Ta có để lại thuốc cho ngươi đó, trời sắp sáng rồi, thôi ta đi đây, hai đứa nói chuyện đi. Tạm biệt!"

Dứt lời lập tức quay lưng bước ra cửa nhanh như chạy, Lưu Bị muốn đi tiễn Hoa Đà, lúng túng nhìn Pháp Chính: "Hiếu Trực dậy rồi à, cảm ơn ngươi vất vả chăm sóc ta, đợi chút, ta đi tiễn..."

Còn chưa nói xong, Pháp Chính vốn đang thất thần nhìn Lưu Bị, đột nhiên đưa hai tay ôm chầm lấy thắt lưng hắn, nghẹn ngào: "Không, chủ công không được bỏ rơi ta nữa..."

Pháp Chính giống như đứa trẻ vừa tìm lại được người thân, ôm chặt hắn, liên tục gọi hắn: "Chủ công, chủ công..."

Trong ấn tượng của Lưu Bị, quan hệ của hai người không thân thiết đến thế. Tuy lúc bắt đầu có phát sinh tình huống khó xử, nhưng từ khi gặp lại, đôi bên đã giữ khoảng cách, nên bây giờ hắn cũng không biết thái độ này là sao? Có lẽ chứng kiến cảnh mình thập tử nhất sinh, hắn thấy tội nghiệp?

Lưu Bị không biết làm sao, bối rối đưa tay xoa đầu Pháp Chính, giọng như an ủi: "Hiếu Trực, ta không sao rồi mà... thật sự đã khỏe lại rồi..."

Vòng tay Pháp Chính dần lỏng ra, hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Bị, mắt còn đẫm nước: "Chủ công, ngươi làm ta sợ chết mất, ta cứ tưởng..."

Chưa nói xong lại khóc ròng. Lưu Bị lúng túng ngồi xuống lau nước mắt cho hắn: "Cũng nhờ có ngươi chăm sóc, Hoa đại phu đã kể ta nghe rồi, mấy ngày qua thật sự làm phiền ngươi quá, không biết phải cám ơn thế nào..."

Pháp Chính nắm tay Lưu Bị, gấp gáp nói: "Không cần cám ơn, chủ công, Chính có chuyện..."

"Đại ca!" Một giọng ồm ồm từ bên ngoài vọng vào cắt ngang lời Pháp Chính.

"Đại ca! Ngươi đang ở đâu?!" Giọng kia lại kêu tiếp. Lần này Lưu Bị liền nhận ra.

Trương Phi?

"A, là tam đệ, hắn đến rồi! Hiếu Trực, chúng ta..." Lưu Bị vui mừng, định kéo Pháp Chính ra gặp, nhưng nhìn sắc mặt thanh niên không ổn lắm, vội sửa miệng: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, ta ra đón hắn xong sẽ trở lại ngay."

Nói xong vỗ nhẹ tay Pháp Chính ra chiều trấn an. Thanh niên nhíu mày không chịu buông, vẫn nắm chặt tay Lưu Bị, lúc này Trương Phi ló đầu vào: "Đại ca?"

Pháp Chính liền bối rối buông ra. Lưu Bị lên tiếng: "Tam đệ! Ta đây!"

"Trời đất ơi! Huynh làm cái gì trong này..." Trương Phi trợn mắt hùng hổ bước vào, thoạt nhìn rất có dáng vẻ đi bắt gian tại trận...

Lưu Bị đứng lên đón, tay bắt mặt mừng, vỗ bồm bộp lên vai Trương Phi: "Tam đệ khỏe không, lâu quá không gặp, đi đường mệt lắm không?"

Trương Phi nhìn kỹ đại ca mình, xong cười khà khà: "Vậy mà lão Hoàng Trung bảo huynh bị phong hàn nằm liệt giường mấy nay, đúng là nói quá, đại ca vẫn phong độ ngời ngời thế này cơ mà!"

Phong hàn? Lưu Bị hơi ngạc nhiên nhưng hiểu ngay bọn họ lấy cớ này che giấu chuyện mình hôn mê, liền cười cười đáp lại: "À bệnh vặt ấy mà, giờ khỏe rồi. Đi, chúng ta ra ngoài nói tiếp..." Vừa nói vừa kéo Trương Phi.

Nhưng lão Trương vẫn đứng yên, liếc thanh niên đang ngồi trên giường kia một cái, nhướng mày nói: "Huynh đệ tụ tập đầy đủ ở lều họp rồi mà chờ mãi không thấy huynh đâu, hỏi thì bọn lính chỉ vào đây, không ngờ huynh đang bận..."

Hắn nhấn mạnh chữ 'bận', Lưu Bị hiểu ra vội thanh minh: "Không phải, đệ đừng hiểu lầm, ta với Hiếu Trực không phải... hắn hơi mệt nên ta tới thăm thôi..."

"Chủ công định họp sao, cho Chính tham gia với, được không?" Pháp Chính thình lình lên tiếng.

Lưu Bị quay lại nhìn hắn: "Nhưng... ngươi có vẻ còn mệt..."

Pháp Chính lập tức bật dậy, quơ tay lấy áo khoác bên cạnh mặc vào, tươi cười bảo: "Chính ngủ đủ rồi, cũng có chuyện cần bẩm báo, nên chủ công cho ta theo với..." Xong như sực nhớ ra chuyện gì, nhìn qua Trương Phi: "Hay là chủ công định họp riêng với các vị tướng quân thôi? A, thứ lỗi, thất lễ quá, chào Trương tướng quân."

Trương Phi nhìn hắn từ trên xuống dưới, ậm ừ: "Chào."

Lưu Bị giải thích: "Cũng không phải họp hành gì, ta chỉ định hỏi thăm tình hình mấy ngày nay một chút, nên gọi bọn Hoàng Trung, Ngụy Diên xem có ai thức không thì nói vài ba câu, ai ngờ cả tam đệ cũng tới đây..."

"Tử Long cũng tới rồi, đang đứng ngoài kia." Trương Phi bổ sung.

Lưu Bị mừng rỡ: "A, vậy sao?" Lập tức bước nhanh ra ngoài, gọi to: "Tử Long!"

Triệu Vân đang nghiêm trang đứng chờ, thấy Lưu Bị liền chắp tay: "Chủ công!"

"Tử Long cũng đến rồi, tốt quá tốt quá! Vất vả cho ngươi quá!" Lưu Bị giữ hai vai Triệu Vân, thâm tình nói.

Triệu Vân khiêm tốn: "Dạ, cũng không có gì."

Trương Phi thẳng thắn: "Tất nhiên là vất vả rồi, chạy cả ngàn dặm đường chứ ít đâu, vừa nãy tụi đệ còn đuổi theo bọn Trương Nhiệm mệt bở hơi tai đây này!"

Lưu Bị áy náy: "Xin lỗi, tại ta... Vậy hai người về nghỉ ngơi trước đi, mai nói tiếp..."

Trương Phi cười hề hề: "Ây dà, đệ nói đùa thôi, chỉ tầm này sao làm khó được tụi đệ chứ, hồi xưa đuổi Tào Tháo còn căng hơn mà, chúng ta đi thôi, đại ca!"

Dứt lời khoác vai Lưu Bị kéo đi, cố tình cách xa Pháp Chính, Triệu Vân phía sau một đoạn, mới nhỏ giọng: "Tiểu tử kia là thằng khỉ gió nào vậy?"

Lưu Bị đỡ trán: "Pháp Chính là cái người lén đưa bản đồ Tây Xuyên, bày kế giúp chúng ta lấy Ích Châu đó, đệ có gặp rồi mà?"

"À, à..." Trương Phi gật gù, nói tiếp: "Trông cũng được đó, gu của đại ca vẫn ổn định nhỉ?"

Hắn biết chuyện Lưu Bị từng ngủ với Gia Cát Lượng nên cũng không lạ gì sở thích của đại ca mình. Pháp Chính cũng là kiểu thư sinh tuấn tú giống Gia Cát Lượng, nên Lưu Bị có động tay động chân cũng dễ hiểu. Huống hồ lúc nãy hắn thấy rõ hai người đang ngồi trên giường...

Lưu Bị ngớ ra một chút mới nhăn mặt: "Đã nói không phải mà, ta với Hiếu Trực rất trong sáng, hơn nữa cũng không thân lắm..."

Nói tới đây Lưu Bị bỗng nhận ra chỗ lấn cấn, nếu không thân sao Hiếu Trực lại chịu khó chăm sóc mình cả tháng? Hắn biết chăm người hôn mê cực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net