Quân sư khó làm - C22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao trào qua đi, hai người lại ôm nhau nằm thêm một hồi.

Lưu Bị vuốt ve bờ vai nhẵn mịn của Gia Cát Lượng, ôn nhu hỏi: "Có muốn ngủ thêm không, hôm nay ta cho mọi người nghỉ xả hơi, ngươi muốn ngủ tới tối cũng được..."

Gia Cát Lượng phì cười: "Xong tối lại ngủ tiếp tới sáng mai? Ngươi coi ta là heo à?"

Lưu Bị nghiêm túc phản bác: "Đâu phải heo, là hồ ly tinh mà."

Y cười đến thoải mái, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ: "Haha, hồ ly?" Nghiêng người qua nhìn hắn, chống tay dưới đầu, hơi híp mắt, khóe môi cong lên, bộ dạng tinh quái hệt như lúc bày mưu tính kế: "Nếu ta là hồ ly tinh..."

Dừng lại một chút, đưa tay nâng cái cằm đầy râu của hắn lên xoay qua xoay lại đánh giá, giống như công tử phong lưu đang trêu chọc cô nương nhà lành: "Sao ta lại không chọn thanh niên trai tráng để hút tinh lực, mà đi quyến rũ lão nhân như ngươi làm gì..."

Còn chưa nói hết, tay đã bị túm lấy, nhoáng một cái lại bị đè xuống giường, Lưu Bị mặt đầy vẻ nguy hiểm, nheo mắt đe dọa: "Hửm? Con hồ ly này, hút tinh lực của ta đầy bụng rồi còn dám chê ta già? Được, xem lão tử chơi chết... "

Gia Cát Lượng bất ngờ rướn lên hôn chụt một cái vào môi hắn, cười khẽ. Lưu Bị ngẩn ngơ.

Y lại hôn thêm một cái vào má hắn, vừa như dỗ dành, lại vừa như làm nũng: "Đùa thôi mà, ta làm sao biết thanh niên thì thế nào, nhưng chủ công thật sự rất khỏe, đêm nay ba lần rồi, Lượng chiu không nổi nữa, ngươi còn làm tiếp ta ngất thật đấy, tha cho ta đi... Chúng ta dậy thôi, Lượng đói bụng rồi..."

Tâm tình Lưu Bị lập tức vui vẻ, nghe tới câu cuối liền áy náy, Khổng Minh chắc là tối qua gấp gáp chưa kịp ăn gì, lại bị mình hành hạ suốt cả đêm... Hắn nhìn xuống bụng y, rối rít gật đầu: "Dậy, ăn liền, ngươi chờ chút..."

Nhanh như chớp phóng xuống giường ra ngoài kêu binh sĩ đem đồ ăn sáng tới, cẩn thận dặn dò nêm nếm nhạt chút, hắn biết khẩu vị y thanh đạm, xong đâu đấy, hắn lại kêu người mang hai bồn nước tắm vào lều.

Gia Cát Lượng đang gấp gáp mặc lại quần áo liền thấy hắn trở vào báo: "Ta chuẩn bị nước tắm luôn rồi."

Đúng là y muốn tắm, cả người dính dớp khó chịu, nhưng không phải ở đây...

"Lều của Lượng đã chuẩn bị xong chưa?" Y đột ngột hỏi.

"Ta bố trí rồi, ngay bên cạnh, nhưng mà tắm xong, ăn sáng xong đã rồi về..." Hắn tới gần nói: "Yên tâm, hai bồn nước riêng, không ai nghi ngờ gì đâu."

Gia Cát Lượng thoáng chút do dự nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu.

Lưu Bị cười hì hì, rồi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, quần áo ngươi để trong hành lý bên lều kia, để ta qua lấy." Lại ba chân bốn cẳng chạy đi.

Gia Cát Lượng bỗng nhận thấy tình cảnh này hơi quen thuộc... Phải rồi, mấy năm trước, trên đường dẫn dân chúng Kinh Châu chạy giặc, hắn và y cũng chung lều, cũng tắm, cũng... làm một số việc...

Năm năm trôi qua, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, thời thế thay đổi, tình cảnh thay đổi, chỉ có mình với hắn là không đổi... À không, cũng có khác biệt, lúc đó mình bị trùng độc khống chế, còn bây giờ mình đã hoàn toàn làm chủ bản thân. Hơn nữa cũng đã thông suốt vướng mắc tình cảm với hắn.

Khi đó, y lo lắng đủ thứ, sợ lỗi đạo quân thần, sợ miệng lưỡi thế gian, sợ bản thân sa đọa, mà nhất là sợ mang thai...

Sau cùng mới biết, nỗi sợ mất hắn vượt lên trên tất cả.

Sinh tử vô thường, chiến trường vốn là tử địa, bất cứ lần xuất chinh nào cũng đều có thể là lần sau cuối, đến khi gặp lại, không biết sẽ nhìn thấy người, hay chỉ là di vật đẫm máu của người đây?

Nếu không chắc sẽ cùng người đầu bạc răng long, chi bằng tháng ngày ở cạnh cứ đem những gì tốt đẹp nhất dành cho người hết...

Quân thần cũng được, phu thê cũng được, y sẽ nghĩ cách để chu toàn hết thảy. Lỡ như không được, thì tùy hắn muốn thế nào, y sẽ thuận theo thế ấy...

"Sao lại thẫn thờ vậy? Đang nghĩ gì?" Lưu Bị trở lại lều, thấy Gia Cát Lượng ngoan ngoãn ngồi trên giường nhưng ánh mắt mông lung, không biết đang nghĩ ngợi gì. Hắn xoa mặt y, nhẹ nhàng hỏi.

"Nghĩ tới chủ công..." Y ngẩng lên nhìn hắn, thành thật đáp.

Lưu Bị thụ sủng nhược kinh... dù hôm nay hắn được y 'sủng' khá nhiều rồi, nhưng nghe câu này vẫn mở cờ trong bụng, ngồi xuống giường hớn hở hỏi tiếp: "Nghĩ thế nào? Nói ta nghe với."

Y vừa mấp máy môi, bên ngoài có tiếng binh sĩ vang lên: "Đại soái, nước và điểm tâm đã chuẩn bị xong, có thể mang vào được chưa?"

Lưu Bị ừ một tiếng, mấy người lần lượt tiến vào. Chốc lát, một bàn thức ăn thơm ngào ngạt, hai bồn tắm đầy hơi nước nghi ngút bốc lên.

"Khổng Minh, ăn thôi... hay là muốn tắm trước?" Hắn sợ y đói, nhưng nhớ lại tính quân sư nhà mình thích sạch sẽ, có thể là muốn tắm trước.

Quả nhiên y không hề do dự nói ngay: "Lượng tắm, chủ công ăn trước cũng được, không cần chờ ta..."

"Ta cũng muốn tắm." Lưu Bị vừa cười vừa đưa tay cởi áo cho y.

Y vốn không định né tránh, dù sao cái gì nên nhìn không nên nhìn hắn đều đã nhìn hết, để hắn nhìn tiếp cũng chẳng sao. Nhưng khi thấy ánh mắt hắn cứ quẩn quanh đầu ngực mình, còn nuốt nước bọt, y không khỏi xấu hổ, lùi ra một bước: "Lượng tự làm được..."

Lưu Bị hít một hơi, cũng ngại ngùng lui ra, bụng thầm than không ổn, phía dưới đã ngủ hơn một năm mới tỉnh lại nên giờ nó có xu hướng thức bù... vừa bắn xong mà đã cương tiếp, cứ như này sẽ dọa Khổng Minh chạy mất...

Hắn ảo não nghĩ, quay lưng về phía y, cố gắng ép dục vọng xuống, bắt đầu tự cởi quần áo, lộ ra cơ thể màu đồng cực kỳ săn chắc mà không phải tướng quân nào cũng có.

Gia Cát Lượng nhìn qua, liền không muốn dời mắt...

Nắng gió biên cương làm hắn tăng thêm vẻ phong trần, mấy tháng ở Hà Manh chăm chỉ cày cuốc khiến hắn thêm phần tráng kiện, tấm lưng vạm vỡ tràn trề sức sống, bờ vai rộng vững chãi, vết sẹo dài bên trái cũng không làm hắn mất đi sức hấp dẫn, trái lại còn có chút hoang dã, khiến người ta muốn...

Lão yêu quái! Còn dám nói mình là hồ ly tinh, nhìn đi, ai mới là yêu tinh, từng tuổi này rồi mà không chịu già đi, lại còn... Gia Cát Lượng mắng thầm, bất giác nuốt nước bọt, xong lại tự mắng mình, đêm qua nhìn no mắt rồi mà giờ còn muốn? Muốn cái gì chứ?!

Y vội vã quay mặt đi, cấp tốc cởi quần áo bước vào bồn tắm. Nước ấm chỉ xâm xấp ngang ngực, y trượt xuống để cả cổ mình cũng chìm vào trong nước, cảm giác khao khát mới giảm đi đôi chút.

Hai người không dám nhìn nhau, tập trung tắm rửa thật nhanh. Đến lúc ăn cơm, không khí mới tạm bình thường trở lại.

Tuy thức ăn không phải là sơn hào hải vị gì, chỉ là một ít thịt rừng, rau măng thông thường, nhưng được chế biến cẩn thận, Gia Cát Lượng cảm thấy rất ngon miệng. Y chỉ là khẩu vị thanh đạm một chút chứ không phải kén ăn, mà cả tháng nay bôn ba ngàn dặm, ăn uống qua loa, đêm nay lại bị hắn quấn lấy mấy lần, nên thật sự là đói bụng, ăn rất nhiệt tình, hai má phồng lên như hai cái bánh bao.

Ngược lại Lưu Bị hầu như chỉ nếm thử vài miếng, một là vì hắn không thấy đói, hai là nhìn y ăn thú vị hơn nhiều. Nên hắn cũng gắp lia lịa, nhưng đa phần bỏ vào chén y.

Lúc đầu y cũng không nói gì, nhưng đến khi đồ ăn sắp cao thành núi, đành bất đắc dĩ ngăn hắn: "Được rồi, Lượng tự gắp được mà..."

Lưu Bị nghe lời không gắp nữa nhưng cứ cười tủm tỉm nhìn y.

Y không được tự nhiên hỏi: "Mặt Lượng dính gì sao?"

"Không có, chỉ là lâu lắm rồi không được ngồi ăn cùng Khổng Minh." Ánh mắt hắn lấp lánh hạnh phúc, giọng bất giác thêm mấy phần cưng chiều.

Gia Cát Lượng có chút xúc động. Đúng là rất lâu rồi, lâu đến nỗi không nhớ rõ lần cuối hai người thoải mái ăn chung bàn là khi nào. Chỉ nhớ mình luôn tìm cách tránh né... Y áy náy gắp mấy miếng thịt bỏ vào chén hắn: "Chủ công cũng ăn đi, ngươi không đói sao?"

Lưu Bị muốn nói 'Ăn ngươi no rồi'. Nhưng sợ phá hỏng bầu không khí tự nhiên này, nghĩ nghĩ hỏi sang chuyện khác: "Hôm nay Khổng Minh định làm gì? Ta tính đi điểm binh, xem quân số toàn trại thực tế bao nhiêu, đi cùng ta không?"

Nói đến chính sự, Gia Cát Lượng liền hăng hái: "À, Lượng muốn kiểm tra lương thảo khí giới, nếu xong trước buổi chiều sẽ ra ngoài xem xét địa hình xung quanh, chuẩn bị cho trận đánh tiếp theo."

Trương Nhiệm mới bại một trận, hẳn là sẽ chỉnh quân, gọi Lưu Chương đưa thêm binh viện trợ để phản đòn.

Lưu Bị dĩ nhiên đoán được chuyện này, biết rõ kế tiếp phải tập trung tinh thần đối phó, tuyệt đối không thể lơ là...

"Phải rồi, chủ công định thế nào với Pháp Chính?"

Lưu Bị đang vừa nhai thịt vừa suy nghĩ, nghe y đột ngột hỏi, suýt nữa mắc nghẹn.

Tuy chưa làm gì bậy bạ, nhưng trước kia có chút mập mờ, sợ Khổng Minh còn để bụng...

Hắn len lén quan sát sắc mặt y, Gia Cát hồ ly đang tập trung uống canh, thần sắc thản nhiên giống như vừa rồi là câu hỏi rất bình thường... Lưu Bị mạnh dạn trả lời: "Ta cũng chưa biết, định sẽ hỏi hắn, nếu muốn tiếp tục ở đây thì phải giữ khoảng cách, còn không thì... thả hắn đi. Khổng Minh thấy vậy được không?"

Gia Cát Lượng nghe tới đoạn 'giữ khoảng cách', chân mày nhướng lên một cái, khóe môi cong cong: "Lúc trước Lượng cũng từng khăng khăng đòi 'giữ khoảng cách' với chủ công..."

Y bỏ lửng câu nói, khuấy khuấy chén canh, cũng không nhìn hắn.

Lưu Bị hiểu y muốn nói gì, cái gọi là giữ khoảng cách thật sự không có hiệu quả gì, trong lòng có ý, trừ phi là cách xa nhau ra, hoặc dùng biện pháp mạnh làm người kia dẹp bỏ ý định, nếu không thế nào cũng có chuyện.

Nhưng bây giờ Pháp Chính có thể đi đâu? Phân bổ hắn về Kinh Châu làm quân sư cho Quan Vũ? Hắn chắc chắn không chịu, Kinh Châu hiện tại không đánh nhau, chẳng có gì cho hắn làm, trong khi ở đây chiến sự bộn bề, nơi này mới thực sự cần hắn. Mà quan trọng hơn hết là hắn không ưa Quan Vũ, nhị đệ cũng không để hắn vào mắt, lỡ như hắn tức giận bỏ đi đầu quân cho Tào Tháo, Tôn Quyền, trở mặt thành thù, thì hỏng bét...

Bên này Lưu Bị vò đầu bức tai, bên kia Gia Cát Lượng bình thản uống hết chén canh, xong mới mới quay sang nhìn hắn, cười cười: "Chủ công cũng có thích hắn, phải không?"

"Không có! Ta quý trọng hắn, nhưng tuyệt đối không phải loại tình cảm kia." Lưu Bị quả quyết.

Gia Cát Lượng tủm tỉm: "Nếu không sao ngươi lại khó xử như vậy? Muốn ta góp ý thì phải kể rõ ra xem, hai người rốt cuộc đã nói gì với nhau."

Bây giờ Lưu Bị mới nhớ ra mình vẫn chưa kể ngọn ngành, liền thuật lại đầu đuôi, cũng nói luôn lo lắng trong lòng.

Y nghe xong trầm ngâm một chút: "Hắn thay đổi không ít. Cách hành xử thận trọng hơn trước rất nhiều. Chắc là bị sự kiện của Trương Tùng đả kích rất lớn."

Trương Tùng là bạn thân của Pháp Chính, người này gặp Lưu Bị trước, sau đó mới về kể Pháp Chính nghe Lưu Bị hùng tài thao lược thế nào, xứng đáng làm chủ Ích Châu thay thế Lưu Chương ra sao. Pháp Chính nửa tin nửa ngờ, đòi đi Kinh Châu gặp Lưu Bị, lập tức u mê, về nhà bàn với Trương Tùng cùng nhau bày kế dụ Lưu Chương mời Bị vào. Sau đó Bị trở mặt đánh Chương, Trương Tùng trong lúc lén gửi thư mật báo cho Bị, không may bị Chương phát hiện, chém đầu...

Lưu Bị thở dài: "Hơn nữa hắn cũng cho rằng Trương Tùng vì ta mà chết..."

Nhưng Gia Cát Lượng không đồng tình: "Trương Tùng tự quyết định làm nội gián, người cũng không phải do chủ công giết, sao lại trách ngươi? Lượng cảm thấy Pháp Chính biết suy xét, sẽ không nghĩ vậy. Vả lại hắn cũng khá tinh tế, lần này tuy bộc bạch nhưng vẫn chừa đường lui cho mình, chủ công cứ xem như không hiểu ý hắn, thì sau này hai người đối diện nhau bình thường, có gì đâu phải đắn đo?"

"A, đúng nhỉ..." Lưu Bị như được khai sáng, tự vỗ đầu mình mấy cái.

Gia Cát Lượng dặn thêm: "Nhưng lúc nói chuyện với hắn, hạn chế nhắc tới Lượng."

"Tại sao?"

"Hắn rất thông minh, có thể nhận ra quan hệ của chúng ta không bình thường..."

Lưu Bị nghe tới đoạn 'không bình thường' bắt đầu cảm thấy khó chịu: "Hắn biết thì sao?"

"Hắn sẽ nói cho người khác biết, đồn tới đồn lui, mọi người đều biết..."

"Biết cái gì?"

"Thì biết Lượng với chủ công có quan hệ bất chính..."

Lưu Bị bực bội buột miệng: "Cả thiên hạ này biết thì sao? Cái gì gọi là quan hệ bất chính? Lưu Bị ta đường đường chính chính 'quan hệ' với Khổng Minh đấy, thì sao?"

Gia Cát Lượng ngạc nhiên, không hiểu sao tự nhiên hắn nổi giận. Lưu Bị nhìn vẻ mặt ngơ ngác của y, tức giận biến thành ảo não: "Ta chỉ là... rất bất mãn, rõ ràng chúng ta không làm gì sai, vậy mà cứ phải giấu giếm, sợ hãi bị người phát hiện. Ta muốn cưới ngươi, muốn công bố cho tất cả mọi người biết chúng ta là phu thê..."

Dĩ nhiên y cũng muốn, nhưng làm sao có thể? Miệng lưỡi thiên hạ vốn là thứ cay độc nhất. Nếu chuyện lộ ra, ngày sau hậu thế sẽ không quan tâm hai người họ có bao nhiêu tài cán, mà chỉ chê bai cười nhạo họ là một cặp quân thần đoạn tụ, để lại tiếng xấu muôn đời...

Ngẫm nghĩ một chút, hỏi hắn: "Chủ công biết 'Nịnh hạnh liệt truyện' không?"

Lưu Bị thở hắc ra: "Biết. Ngươi sắp dặn ta, không được công khai, trước mặt người khác không được tỏ thái độ gì khác lạ. Ngươi muốn tên tuổi lưu lại hậu thế sánh ngang với Quản Trọng, Tiêu Hà. Tuyệt đối không thể để thiên hạ đàm tiếu, không được làm gì xằng bậy khiến sử sách ngày sau liệt kê ngươi vào loại nịnh thần đoạn tụ như Đổng Hiền, Trương Phóng."

Lưu Bị nói một hơi như đang trả bài. Gia Cát Lượng tròn mắt nhìn hắn, không khỏi kinh ngạc.

Thường ngày Lưu Bị vốn ghét đọc sách, hắn là kiểu tướng quân đánh trận chủ yếu dựa vào võ công và kinh nghiệm tự thân tích lũy, nên ngay cả binh thư cũng lười xem, đừng nói tới sử ký này nọ. Gia Cát Lượng biết vậy, y chỉ định hỏi dò, sau đó sẽ từ từ giải thích 'Nịnh hạnh liệt truyện' từ đâu ra, kể về ai, rồi tổng kết cho hắn biết tại sao phải tiếp tục giấu giếm quan hệ của hai người. Nhưng hắn đã đọc, đã hiểu? Mặt trời mọc đằng tây rồi sao?

Lưu Bị biết y thắc mắc, nên giải đáp luôn: "Năm ngoái ở Hà Manh, rảnh rỗi không làm gì nên đọc thử vài cuốn sử..."

Thật ra không chỉ vậy. Thời điểm đó tuy Lưu Bị đã thôi theo đuổi Gia Cát Lượng, nhưng hắn vẫn ấm ức người kia cứ đem đạo lý thánh hiền, chuyện xưa tích cũ ra làm lý do cự tuyệt hắn, mà hắn không biết mấy thứ đó, muốn cãi cũng cãi không lại, nên mới mày mò tìm hiểu xem sao. Khi đọc xong thì phát hiện y nói gì cũng đúng...

Gia Cát Lượng mỉm cười, dịu dàng vuốt ve dải tóc bạc bên thái dương hắn: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Nhưng việc này không phải chỉ vì Lượng, mà cũng để không làm ô danh của chủ công..."

"Ta không sợ!" Lưu Bị hừ mũi.

Tay kia cũng đưa lên, giữ khuôn mặt hắn đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nhưng ta sợ. Xem như là vì Lượng đi có được không, chủ công?"

Lưu Bị làm sao chống lại kiểu vừa năn nỉ vừa dỗ dành này của y, thần trí đều chìm vào đôi mắt như hồ thu kia, hắn ngây ngẩng gật đầu: "Được."

Gia Cát Lượng hài lòng buông ra, đứng dậy: "Sắp trưa rồi, Lượng đi làm việc đây."

Lưu Bị tiếp tục gật đầu, thấy y nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm vật gì, hắn cũng đứng dậy: "Quạt lông bên lều của ngươi, đi, chúng ta qua xem xem có chỗ nào cần bố trí lại không."

Dứt lời nắm tay y dẫn đi. Gia Cát Lượng định rút ra, nhưng rốt cuộc không nỡ, tự nhủ chỉ là chủ công nắm tay quân sư thôi mà, cũng không phải lần đầu, cũng không có gì mờ ám đến mức khiến người khác dị nghị... phải không?

Hắn vén màn, nắng sớm chiếu vào phủ lên người hắn một tầng sáng nhạt. Hắn quay đầu nhìn y, hỏi ý nửa trấn an, sau đó dứt khoát nắm tay y bước ra ngoài...

Y nghe tim mình đập mạnh, nhưng sâu trong lòng lại thấy rất yên tâm, cảm giác gì đó len lỏi trong lòng, giống như là hạnh phúc?

Đột nhiên nhớ lại, ngày đó ở Long Trung, hắn cũng từng nắm tay y như thế. Bàn tay to lớn mà ấm áp giữ lấy y, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, tựa như cả đời này sẽ vĩnh viễn không buông...

Thật sự mong đến ngày thiên hạ thái bình, hắn và y sẽ rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ, xa rời ánh mắt thế tục, sống những ngày tự tại ung dung...

Thật sự mong hắn cứ thế nắm tay mình đi, đến đâu cũng được, dù là chân trời góc biển, hay là bích lạc hoàng tuyền...

...

Hôm sau các tướng hội họp, bàn kế đánh Lạc Thành. Muốn chiếm thành này, phải bắt Trương Nhiệm trước.

Pháp Chính mặt mày tươi tỉnh, thái độ không có gì khác thường. Lúc Gia Cát Lượng trình bày kế hoạch, Pháp Chính cũng hăng hái đóng góp ý kiến.

Y quay sang liếc Lưu Bị, thấy hắn đang nhìn mình, khóe môi y hơi cong, chân mày nhướng lên, đánh mắt về phía Pháp Chính ý bảo: thấy ta đoán đúng chưa.

Lưu Bị chớp mắt mấy cái, sau đó cười tủm tỉm nhìn y, vẻ mặt kiểu như vừa ngượng ngùng vừa thích thú...

Gì vậy trời? Gia Cát Lượng không hiểu thái độ hắn vậy là sao, chắc hiểu lầm gì đó rồi, thôi bỏ qua, chỉ hỏi: "Hiếu Trực góp ý như vậy, chủ công thấy sao?"

Lưu Bị đáp ngay: "Cứ theo ý quân sư đi."

Rõ ràng ta đang kêu ngươi nhận xét, ngươi lại kêu nghe theo ta? Gia Cát Lượng không tiện hỏi lại, đành tiếp tục bày binh bố trận: "Hiếu Trực cũng đồng ý với Lượng, vậy thì thống nhất thế này đi: cầu Kim Nhạn cách thành mấy dặm lau sậy um tùm thích hợp mai phục, chúng ta dụ Trương Nhiệm qua cầu, đợi hắn qua khỏi thì phá tan cầu đi. Nguỵ Diên dẫn một nghìn quân phục kích bên trái, Hoàng Trung dẫn một nghìn quân phục ở bên phải, đánh cho hắn men theo đường núi mà chạy, Triệu Vân dàn quân đứng sẵn phía bắc, Trương Nhiệm sẽ không dám chạy phía đó mà rút lui về phía nam, Trương Phi đợi ở đó bắt hắn là xong!"

Y vừa nói vừa vung quạt chỉ theo từng vị trí trên bản đồ, các tướng nghiêm túc nhìn theo ghi nhớ địa điểm mai phục của mình.

Pháp Chính đứng cạnh đợi y nói xong, gật gù: "Quả thật là diệu kế. Chỉ còn một vấn đề, làm sao dụ Trương Nhiệm ra khỏi thành?"

Gia Cát Lượng chỉ tay vào chính mình: "Mồi nhử đây..."

"Không được!" Lưu Bị đột ngột phản đối.

Nãy giờ hắn im lặng vì bận ngắm y. Nhìn đi, quân sư nhà ta đó! Diện mạo xuất chúng, tài trí phi thường, khí chất bất phàm, khi bàn luận kế sách thì quạt lông phe phẩy, tao nhã ung dung, khi bày binh bố trận thì quạt lông vung lên, oai phong khí thế... Đã lâu rồi hắn không được thấy dáng vẻ này của y, dáng vẻ làm cho hắn rơi vào si mê từ lúc ở thảo lư cho đến tận bây giờ...

Mà vị Ngọa Long tiên sinh này hình như thấy hắn còn u mê chưa đủ, lúc nãy còn liếc mắt đưa tình với hắn nữa cơ. Báo hại hắn suýt nữa phân tâm nghĩ đến 7749 tư thế nào đó... cũng may định lực đủ cao nên mới trấn tĩnh tiếp tục nghe y bày mưu tính kế.

Nhưng nghe đến đoạn y định lấy thân mình làm mồi nhử dụ địch?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lưu Bị. Chẳng phải y muốn giấu giếm quan hệ của hai người sao, được rồi...

"Có ta ở đây, không đến phiên thư sinh chân yếu tay mềm như ngươi ra trận!"

Lời vừa nói ra, cả doanh trướng lặng như tờ. Đa số đều kinh ngạc: Chủ công với quân sư cãi nhau à?

Trương Phi trợn mắt: Ui, đại ca gan nhỉ, nay dám cãi chị dâu luôn...

Pháp Chính nghĩ bụng: Hai người này không thân thiết như mình tưởng?

Gia Cát Lượng cũng không khỏi hoang mang: Hắn sao vậy? Chẳng lẽ... vì tối qua không làm?

Tối qua y bận nghiên cứu địa đồ, hắn mang bữa tối qua ăn cùng y xong, còn pha sẵn nước ấm cho y ngâm chân, năm lần bảy lượt kêu y đi ngủ, sáng mai rồi nghiên cứu tiếp. Y một phần nghĩ kế chưa xong nên không muốn ngủ, phần vì sợ bản thân sẽ nghiện, cảm giác kia thật sự quá tuyệt vời, làm y lo lắng nếu liên tục như vậy sẽ hình thành thói quen, y sẽ muốn hắn mỗi đêm...

Có quân sư nào cách đánh giặc thì nghĩ không ra, mà cách để chủ công 'ra' trong mình thì rất giỏi?

Cho nên tối qua y đành tìm cớ để tránh né thân mật với Lưu Bị. Hắn ngồi một lúc thấy y quyết tâm không chịu lên giường, đành lủi thủi đi về.

Vì dục cầu bất mãn nên bực bội?

Tất cả suy nghĩ này lướt rất nhanh trong đầu, ngoài mặt y vẫn bình thản như thường.

Chúng tướng chỉ thấy Gia Cát quân sư nhíu mày một chút, sau đó liền cười đáp: "Kế này chúng ta cần một người ra làm mồi nhử dụ địch đuổi đánh, Lượng thấy mình thích hợp hơn, chứ nếu là chủ công... ngay cả Lữ Bố ngươi còn dám xông ra đánh, bây giờ bảo là sợ một kẻ vô danh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net