Quân sư khó làm - C29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng tròn vành vạnh lững lờ trôi, phản chiếu xuống mặt nước một màu bàng bạc, từng cụm hoa đăng rực rỡ sắc màu nối đuôi nhau bềnh bồng khắp mặt sông phát ra ánh sáng dịu dàng huyền ảo, phảng phất tiếng đàn sáo du dương trầm bổng trong gió đêm nhè nhẹ mơn man, tất cả khiến cho không gian ngập tràn trong lãng mạn...

Lưu Bị làm sao có thể bỏ lỡ thời khắc này, liền kéo Gia Cát Lượng ra ngắm cảnh.

Gấp gáp đến mức không cho y kịp mặc quần.

Gia Cát Lượng mới trải qua cao trào, đầu óc còn đang lâng lâng, mơ mơ màng màng bị hắn dẫn ra khỏi phòng.

Tới khi cảm giác dưới chân mát lạnh, y mới nhận ra, ngượng ngùng muốn trở vào mặc thêm, nhưng hắn nói áo ngoài dài như vậy che kín hết rồi, trời tối không ai thấy gì đâu, hơn nữa còn có hắn che chắn cho mà.

Rất may hiện tại trên thuyền không gặp bóng dáng người nào. Khách nhân đều đã vào phòng đóng cửa, vài cặp còn thoải mái rên lớn cho âm thanh phát ra bên ngoài, nhóm ca kỹ, thủy thủ cũng đã lên bờ hết, lớp về nhà nghỉ ngơi, lớp tranh thủ ăn đêm. Y thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Bị cười không nói, lúc nãy ra ngoài xem xét tình hình xung quanh, đã biết như vậy nên mới kéo Gia Cát Lượng ra đây ngắm cảnh, cố tình không cho y mặc quần, để mình dễ dàng hưởng dụng...

Mặt sông đẹp lung linh làm Gia Cát Lượng thoáng chốc quên hết ngại ngùng, ánh mắt lấp lánh dõi theo dãy hoa đăng đang lượn lờ phía xa xa...

Lưu Bị từ đằng sau ôm lấy y, tựa cằm lên vai y, giọng đầy ôn nhu: "Mỹ nhân, thích không?"

"Thích lắm..." Gia Cát Lượng cười đáp.

"Vậy rằm tháng sau, tháng sau nữa, chúng ta lại đi thả đèn, ngắm cảnh thế này, được không?" Lưu Bị hôn lên má y, tay xoa xoa cái bụng đã phồng lên của y.

Tuy hiện tại có thể khéo léo mặc áo rộng để che đi, nhưng hắn nhẩm tính hài tử cũng đã bốn tháng rồi, chắc chỉ hai tháng nữa bụng sẽ rất to, hắn không dám chắc lúc đó y chịu ra khỏi nhà không, nên chỉ hỏi dò chừng...

"Ừm, nếu lúc đó bụng chưa lắm lớn, Lượng sẽ đi ngắm đèn với chủ công..." Gia Cát Lượng đáp khẽ, mỉm cười đặt tay mình lên tay Lưu Bị, ấn nhẹ một chút cho hắn cảm nhận được nhịp tim hài tử đang đập đều đều trong bụng mình.

Giờ phút này, y thực sự cảm nhận được hương vị ngọt ngào của hạnh phúc. Cả người nằm gọn trong cái ôm ấm áp của chồng, cùng hắn vuốt ve đứa con trong bụng...

Mặt Gia Cát Lượng hơi đỏ lên, không biết từ lúc nào đã nhận định Lưu Bị là chồng mình rồi, nhưng gọi ra miệng thì ngại lắm...

"Khổng Minh, ôm ngươi và con vào lòng thế này, giống như đang ôm cả thiên hạ, cứ thế này mà chết đi cũng không còn gì hối tiếc..." Lưu Bị thì thầm bên tai y.

Mỗi lần nghe hắn nói chữ đó, lòng y lại dấy lên nỗi bất an, Gia Cát Lượng nghiêng đầu, đưa một ngón tay lên miệng hắn: "Đừng nói gở, chủ công thấy như vậy là đã đủ rồi sao..."

Y mỉm cười, ngón tay vờn qua vờn lại môi hắn, nghịch ngợm xoắn nhẹ chòm râu hắn, hỏi nhỏ: "Không muốn làm Lượng sinh thêm mấy đứa, không muốn cùng ta sống đến trăm tuổi, con cháu đầy nhà sao?"

Lưu Bị ngơ ra, hít một hơi thật sâu, tim đập bình bịch, máu nóng chạy rần rần trong người: "Ngươi... đang cầu hôn ta sao?"

Y bật cười: "Xì, như vậy không phải ngược ngạo quá à?"

Nhưng mặt Lưu Bị trở nên nghiêm túc, hắn xoay người y lại, sau đó khụy một chân xuống sàn thuyền, nắm lấy tay y, thành khẩn mà tha thiết: "Khổng Minh, gả cho ta đi! Dù tình thế ép buộc ta không thể cho ngươi một hôn lễ hoành tráng, một danh phận rõ ràng, nhưng ta vẫn muốn chính thức cầu hôn ngươi, Khổng Minh, ngươi có nguyện ý trở thành... bạn đời của ta không? Lưu Bị ta hứa sẽ dùng cả phần đời còn lại để yêu thương ngươi, chăm sóc ngươi, bảo hộ ngươi!"

Lưu Bị nhớ Gia Cát Lượng không thích làm vợ, nên đã đổi thành bạn đời...

Y cũng hiểu ý hắn, chỉ là y không nghĩ sẽ xảy ra tình huống này, cũng chưa từng nghĩ sẽ được cầu hôn trong hoàn cảnh này, nhất thời bất ngờ bối rối không biết nên trả lời sao.

Đồng ý chính thức trở thành vợ hắn? Tương lai sau này, hắn phải cưới vợ nữa thì sao? Nếu như hắn lên làm vua, không thể nào không lập hoàng hậu được, lúc đó mình và hắn sẽ thế nào?

Mà y im lặng lại làm Lưu Bị khá lo lắng, không biết y đang lưỡng lự gì. Trước đó hắn đã hỏi cưới y mấy lần chưa được, vốn định sẽ chọn thời điểm phù hợp để tiếp tục cầu hôn, nhưng đêm nay trời xui đất khiến hắn cảm thấy lúc này chính là cơ hội tốt, nên dứt khoát nói luôn. Cũng vì vậy nên hắn không có chuẩn bị tín vật định tình hay gì cả, hy vọng y không cảm thấy thiệt thòi...

Dù sao, hắn không nghĩ mình sẽ bị từ chối thêm lần nữa, nên kiên định nói tiếp: "Ta không có tín vật gì cả, ta đem bản thân ta trao cho ngươi, có được không?"

Hắn cầm tay y áp lên ngực mình. Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ dồn dập của hắn, tự nhiên trong lòng y cũng bớt khẩn trương.

Tương lai cứ để sau này tính tiếp đi. Hiện tại chỉ nên lo cho người trước mặt này thôi. Chủ công thật là... ngốc quá, nhận lời hay không thì mình cũng đã là người của hắn từ lâu rồi còn gì. Nhưng hắn cứ quyết liệt đòi cưới mình, muốn chính thức xác lập quan hệ, muốn cho mình danh phận, là vì sợ mình bất an sao? Nếu đã như vậy, mình còn đắn đo gì nữa?

Y cũng quỳ xuống nắm tay hắn, trịnh trọng gật đầu, rành mạch dứt khoát: "Lượng đồng ý làm thê tử của chủ công, ngươi là phu quân của ta."

Lưu Bị nghe xong không khỏi tròn mắt kinh ngạc: "Ngươi chịu làm... vợ ta?"

Gia Cát Lượng cười nhẹ: "Từ lúc Lượng quyết định mang thai cho ngươi thì đã như vậy rồi, không phải sao? Chỉ là... Lượng thích ngươi gọi ta là quân sư hơn, mà gọi ngươi bằng chủ công cũng thuận miệng hơn..."

Lưu Bị mừng như điên, hai mắt lấp lánh giữ bả vai y reo lên: "Được được, gọi gì cũng được! Rốt cuộc Khổng Minh cũng công nhận ta là chồng ngươi rồi!"

Gia Cát Lượng vội bịt miệng hắn: "Nhỏ thôi. Ngươi định gọi mọi người ra đây à?"

Lưu Bị nhìn y cười tít mắt, hồ hởi hí hửng giống hệt một con gâu đần đang vẫy đuôi. Gia Cát Lượng có chút buồn cười bỏ tay ra, khóe môi cong cong.

Gâu đần lập tức nhào tới ôm lấy hồ ly hôn ngấu nghiến. Hồ ly cũng không phản kháng, vòng tay qua ôm cổ hắn nhiệt tình đáp lại...

Hôn càng sâu, ham muốn càng dâng cao, Lưu Bị nâng Gia Cát Lượng lên, cho y dựa mông vào thành thuyền, vừa gặm môi y vừa nói: "Chúng ta... động phòng đi..."

Hô hấp Gia Cát Lượng đã rối loạn, ngắt quãng hỏi: "Không phải.. đã động... nhiều lần rồi sao?"

"Không đủ, mỗi ngày ta đều muốn động phòng với ngươi..." Lưu Bị kéo vạt áo y qua một bên, để hạ thân trần trụi của y phơi bày, hai tay hắn bắt đầu vuốt ve từ eo tới đùi y...

Cảm giác nhột nhạt ngứa ngáy, nhưng cũng rất thích, y hỏi tiếp: "Động... ngay tại đây sao?"

Lưu Bị dời qua liếm vành tai y, đem hơi thở đầy dục vọng phà vào gáy y: "Phải, động ngay tại đây để cho trời đất chứng giám khoảnh khắc chúng ta hòa làm một..."

Gia Cát Lượng nhộn nhạo cả người. Đúng là bọn họ đã hòa làm một rất nhiều lần rồi, nhưng làm ngay sau khi cầu hôn mang ý nghĩa rất đặc biệt. Hơn nữa còn ở ngoài trời, chỉ cần mấy người trong phòng kia mở cửa bước ra nhìn về đuôi thuyền, hoặc thủy thủ hay bất kỳ ai xuống đây cũng sẽ bắt gặp cả hai đang giao hoan, cảm giác vô cùng kích thích...

Gia Cát Lượng liếm môi, hơi thở càng thêm gấp gáp, ôm lưng Lưu Bị, hai mắt khép hờ dung túng cho hắn làm loạn trên cơ thể mình....

Môi Lưu Bị đã dời xuống cổ y, tay hắn luôn vào đùi trong của y, vuốt ve khu vực gần nơi cấm địa.

Gia Cát Lượng nửa muốn khép đùi lại, nửa lại không. Tay hắn rất ấm lại còn đầy vết chai, cứ mò lên mò xuống phần da thịt non mềm nhạy cảm kia... kích thích ham muốn được hắn chạm tới cái khe hẹp đang bắt đầu ẩm ướt của mình...

Y còn đang bối rối thì cảm nhận được vạt áo đã bị mở toang ra, hơi thở nóng rực của Lưu Bị phà vào ngực. Môi hắn đặt từng nụ hôn lên vị trí trắng mịn đã hơi đầy đặn lên của y, tay hắn cũng xoa bóp phần ngực bên kia một chút rồi hỏi nhỏ: "Ngực Khổng Minh to hơn phải không?"

"Ưm... hình như có chút..." Y ngại ngùng thừa nhận, vì mang thai nên chỗ này sẽ càng ngày càng to ra, để còn có sữa cho con bú, tuy sẽ không to như nữ nhân nhưng sờ vào vẫn có cảm giác...

"Sau này có lớn thêm nữa không?" Lưu Bị khoái chí bóp thêm.

"A... đừng bóp mạnh..." Y rên khẽ, tay hắn lướt qua đầu vú đã nhô cao của y...

Lưu Bị cười gian: "Vậy liếm được không?" Hắn đưa lưỡi liếm quanh quầng vú của y, tay kia cũng vờn quanh núm vú còn lại, mà cố tình không chạm vào...

Phía dưới, bàn tay kia của hắn nhất quyết không thèm chạm vào nơi cấm địa, mà dời lên cầm lấy dương vật hơi cứng của y, tuốt lên tuốt xuống.

Loại trêu chọc này làm Gia Cát Lượng vừa tức vừa nứng, hai đầu vú y đã cứng đến lợi hại, đỏ hồng căng mọng đứng thẳng lên mà Lưu Bị vẫn không thèm đoái hoài, rốt cuộc y nhịn không được phải lên tiếng: "Chủ công..."

"Hửm? Quân sư sao vậy?" Lưu Bị ngẩng lên nhìn y cười tủm tỉm.

Gia Cát Lượng xấu hổ lí nhí: "Liếm.. Lượng đi..."

Lưu manh giả bộ không hiểu: "Thì ta đang liếm đây?"

Y hơi chu môi: "Không phải chỗ đó, chủ công biết mà..."

"Không biết nha, quân sư nói rõ đi."

Y khó khăn mở miệng: "Đầu vú của Lượng..."

Dù bị chơi bao nhiêu lần cũng vẫn cứ ngượng ngùng, làm hắn cứ muốn chọc không thôi, chọc, chọc nữa, chọc mãi... Lưu Bị nuốt nước bọt: "Sao Khổng Minh không tự sờ của mình xem?"

"Tự... tự sờ?" Gia Cát Lượng chớp chớp mắt, mặt càng thêm đỏ, vốn dĩ y rất ít khi chạm vào ngực mình, chỉ có lúc tắm rửa mới qua loa một chút, bây giờ bắt y phải tự làm trước mặt hắn?

Lưu Bị nghiêng đầu ghé vào tai y dụ dỗ: "Không muốn tự cảm nhận xem vú mình đã cứng đến độ nào sao? Sờ nó cho ta xem đi..."

Gia Cát Lượng biết chủ công muốn mình quyến rũ hắn, y mím môi, chậm rãi đưa hai tay lên tự chạm nhẹ vào điểm nhạy cảm nhất trên ngực mình.

"Ưm..." Y rên khẽ, có chút thoải mái nhưng vẫn không bớt ngứa ngáy. Quả thật đã cứng vô cùng...

"Gảy nó một hồi đi, rồi xoa nắn... giống như ta hay làm với ngươi..."

Lưu Bị nhiệt tình hướng dẫn, y ngoan ngoãn làm theo. Ngón tay trắng nõn liên tục vờn qua vờn lại hai hạt châu đỏ hồng, rồi hai ngón tay giữ lấy bóp nhè nhẹ...

Lưu Bị nín thở nhìn mỹ cảnh trước mắt, nước bọt hắn ứa ra càng ngày càng nhiều, thèm thuồng nhìn chằm chằm hai núm vú hấp dẫn chết người của y...

"Chủ công... vẫn không hết khó chịu, mà còn ngứa hơn... ngươi giúp Lượng đi..." Hơi thở y gấp gáp, chân mày y hơi nhíu lại, nhìn hắn cầu cứu, ngực ưỡn ra đưa đầu vú đã hơi sưng đỏ ra mời gọi hắn...

Lưu Bị cố kiềm chế: "Vú nứng lắm rồi phải không?"

"Ừm, nứng đến mức đau nhức luôn rồi..." Y thành thật khai báo, đêm nay hắn trêu chọc vần vò chỗ nhạy cảm này của y nhiều đến sưng lên, làm y khao khát khó nhịn.

Hắn cúi sát xuống nhìn, còn thổi mạnh vào viên thịt đang run rẩy vì thèm khát được chăm sóc: "Đúng thật là đang nứng này..."

Y chịu hết nổi ôm cổ hắn ghì xuống: "Đừng chọc nữa, cắn vú ta đi..."

Lưu Bị hít một hơi, lập tức há miệng ngoạm lấy đầu nhũ y, mút mạnh.

"Ưmm... bị chủ công mút vú... ôi... sướng..." Gia Cát Lượng rên rỉ, cả người run lên vì khoái cảm, y biết ngực mình càng lúc càng dâm đãng, mỗi lần làm tình đều muốn được hắn ngậm vào miệng hung hăng bú liếm thế này...

Tiếng môi lưỡi mút mát da thịt vang lên rõ ràng giữa đêm, làm cho dục vọng của cả hai càng dâng cao. Lưu Bị một tay bóp vú Gia Cát Lượng, tay kia kéo quần mình xuống cho dương vật cương cứng bật ra, tự vuốt ve trấn an thằng nhỏ đừng quá vội vàng.

Nhưng người đang bị hắn chơi lại rất vội vàng! Muốn hắn cấp tốc 'động' mình!

Cơn sướng từ đầu ngực lan đi khắp cơ thể, kích thích mạnh mẽ truyền thẳng xuống hột le cũng đã sớm cứng rắn ở phía dưới làm vị trí này lại nứng thêm, bên trong âm đạo vừa bị đụ tung tóe lúc nãy lại chảy ra nước dâm, huyệt động phía sau cũng bắt đầu ẩm ướt, liên tục co bóp... Gia Cát Lượng biết đây là vì cơ thể đang mang thai nên nhu cầu cực kỳ cao, y không có biện pháp ngăn lại, mà cũng không cần ngăn.

Y dạng chân ra rộng hơn, ôm eo Lưu Bị kéo sát vào, không ngoài dự đoán, dương vật hắn đã cứng rắn vô cùng, hung tợn dựng đứng chĩa thẳng vào nơi tư mật của y. Gia Cát Lượng thở mạnh, dùng cái khe hẹp đang rỉ nước của mình cọ vào khối to nóng của hắn.

Lưu Bị dĩ nhiên cảm nhận được hồ ly này đang muốn gì, hắn không thèm sục cặc nữa, cũng thôi cắn núm vú y, một tay vạch lồn y ra, tay kia cầm côn thịt đánh vào hột le!

"Á..." Gia Cát Lượng kêu lớn một tiếng, liền cắn môi không dám phát ra thêm âm thanh nào nữa.

Lưu Bị cười gian tiếp tục lấy cặc quật vào hột le y, đánh lên cả hai mép thịt hồng hào múp míp của y: "Kêu đi, để người ta ra xem quân sư đang bị ta đánh..."

Gia Cát Lượng lắc đầu, nhỏ giọng năn nỉ: "Đừng mà... không dám kêu... đừng đánh Lượng nữa... ưm..."

Vậy nhưng y không hề có ý định khép chân lại hay tránh né, vẫn cứ đưa bướm cho Lưu Bị quật chim vào.

Hắn đắc ý hỏi: "Dùng cái gì, đánh vào đâu? Trả lời đúng ta mới ngưng..."

"Dùng... cặc bự đánh vào... lồn Lượng..." Nói xong y vùi mặt vào cổ hắn, để lại vành tai đỏ ửng.

Không để Lưu Bị kịp kiềm chế cơn động dục, y tiếp tục kích thích: "Lượng bị chủ công làm cho nứng muốn chết rồi, lỗ nào cũng ướt hết, chủ công đừng đánh nữa, mà dùng cây gậy thịt vừa to vừa cứng đó... đâm vào lồn dâm của Lượng được không?"

Lưu Bị rít qua khẽ răng: "Hồ ly, ngươi chắc chắn là hồ ly tinh!"

Lập tức nâng một chân y lên, đem con cặc khủng bố nổi đầy gân đã cương đến sắp bùng nổ của mình chịch vào cái lồn đầy nước dâm chặt chẽ ấm nóng của Gia Cát Lượng!

"Aa... to quá... sao chủ công còn lớn hơn lúc nãy... Lượng rách mất... hức..."

"Không rách, lồn ngươi thích cặc ta như vậy, sẽ cố mở rộng ra nuốt hết.."

"Ưm... từ từ... để Lượng mở ra... a... trướng quá...."

Cảm giác được đút vào bên trong Gia Cát Lượng luôn làm Lưu Bị mất hồn, hắn nằm im để cho lồn y mút mát một hồi cho bớt nứng cặc mới thong thả đưa đẩy.

"Haa, lồn quân sư vừa nóng vừa chặt, sướng cặc quá..."

"A... chủ công... chỗ đó... đừng chọc vào... ứmm..."

Bị quy đầu mài vào điểm cực khoái, Gia Cát Lượng quắn quéo cả người, bấu chặt vai Lưu Bị. Hắn khoái chí càng đâm dồn dập, quy đầu liên tục nhằm vào vị trí gồ lên mà chịch vào.

Gia Cát Lượng lắc đầu nguầy nguậy, kích thích làm y vừa muốn chạy trốn vừa muốn nhiều thêm. Trong đầu mê mang tự hỏi tại sao đã bị hắn chơi nhiều lần mà vẫn cứ nhạy cảm như chưa bao giờ bị đụ?

Lưu Bị vừa chịch vừa quan sát biểu cảm của y, vừa vuốt ve cơ thể khiêu gợi của người dưới thân, tay hắn mò tới hột le, xoay xoay nắn nắn, đầu nảy ra dâm ý.

"Quân sư, sao hột le của ngươi sưng đỏ lên rồi?"

Gia Cát Lượng ngượng muốn chết, nhưng vẫn vừa rên vừa trả lời hắn: "Lúc nãy... a... bị chủ công... đem cặc.. đánh vào..."

Lưu Bị hài lòng hỏi tiếp: "Sao lồn ngươi đầy tinh trùng vậy?"

Ban nãy đụ xong hắn đã lau sạch phía ngoài, bên trong được tử cung y hút vào nhưng vẫn còn thừa một ít, giờ bị hắn chịch tiếp nên lặng lẽ chảy ra.

"Là.. tinh của chủ công... a..."

"Hửm? Chưa thành thân mà đã cho ta đụ lồn, cho ta bắn tinh vào trong rồi sao?"

"A... đúng... chưa thành thân.. vẫn cho ngươi bắn vào trong..."

"Cho ta xuất tinh vào lồn, không sợ mang bầu sao?"

"Ưm... vì thích ngươi... nên Lượng tình nguyện... mang bầu cho ngươi.. á... a... chậm chút... đừng nhanh quá... chủ công... chơi Lượng... mạnh quá... chết mất... aaa..."

Gia Cát Lượng không thể làm gì khác ngoài rên rỉ, cả lý trí và thân xác y đều thích Lưu Bị đến mức không còn khả năng phản kháng, chỉ có thể buông thả bản thân cho hắn mặc sức phát tiết dục vọng trong cơ thể mình...

Dương vật hắn liên tục đụ vào âm đạo y, bộ phận đầy ắp ham muốn của hai người thuận theo bản năng mà dính chặt vào nhau, cọ xát kịch liệt với nhau, cho nhau sung sướng ngập đầu, cùng nhau chìm đắm trong khoái cảm giao hoan bất tận...

Sau đó chỉ còn lại tiếng da thịt chạm nhau, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ không ngừng bật ra, rất may đã được đàn sáo ở thuyền bên cạnh che giấu bớt...

Trăng trên trời xấu hổ đem nửa khuôn mặt lẩn khuất vào mây, nửa kia vẫn hé ra như luyến tiếc không muốn bỏ qua mỹ cảnh nhân gian phía dưới...

Trên chiếc thuyền lớn ngoài cùng, dưới ánh đèn hoa huyền ảo, có hai người đang quện vào nhau.

Thanh niên phía trước hai tay vịnh thành thuyền, người hơi chúi xuống, mông vểnh lên, thân thể đong đưa theo nhịp đẩy của nam nhân phía sau.

Hai mắt y khép hờ, chân mày hơi nhíu lại không rõ là khó chịu hay sảng khoái, đôi môi đỏ mọng hé mở phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, vài sợi tóc rơi xõa trên gương mặt tuấn tú càng tăng thêm nét phong tình.

Trên thân thể trắng mịn của y chỉ còn lại một mảnh áo vắt ngang khuỷu tay, hạ thân hoàn toàn trần trụi, cặp chân thon dài bại lộ trong không khí, bắp đùi non mịn đang bị bàn tay to của nam nhân tùy ý vuốt ve...

Cổ áo bị tuột hết ra phía sau để lộ bờ vai cùng nửa lưng trần quyến rũ. Vạt áo phía trước bị mở rộng ra, phơi bày vùng ngực trắng nõn, hai núm vú đỏ hồng căng mọng dựng đứng lên như hai quả anh đào nho nhỏ đang chờ người gặm cắn...

Bụng y khá to, nhưng không giống người béo, mà lại hơi nhọn ra phồng lên, giống như thiếu phụ đang mang thai...

Phía dưới một chút, dương vật hơi nhỏ của y đã cứng lên lắc lư theo nhịp cử động của thân thể...

Xuống thấp hơn nữa là bộ phận bí mật nào đó đang bị bàn tay nam nhân chiếm dụng, nhìn kỹ mới thấy ngón tay hắn đang liên tục gảy hột le của y! Liền ngay đó là hai mép thịt đỏ ửng đầy nước trơn trợt cùng chất lỏng màu trắng khả nghi, tố cáo chủ nhân vừa trải qua một phen tình sự vô cùng mãnh liệt.

Tình sự đó không gì khác hơn là bị dương vật nam nhân cắm vào, giống như việc mà lỗ nhỏ phía sau của y đang đón nhận!

Cúc huyệt hồng hào bị ép phải mở rộng ra cho côn thịt cường tráng không ngừng đâm chọc, mỗi lần đều mài qua điểm sướng gần tuyến tiền liệt, cắm tới vị trí mẩn cảm sâu bên trong y. Vách thịt xung quanh đói khát liếm mút thân cặc, vị trí xốp mềm bị quy đầu chịch vào liên tục rỉ ra dâm dịch trơn ướt, khiến cho bộ phận vốn dĩ không có chức năng giao hợp này lại trở thành nơi hoàn hảo để dương vật cắm vào...

"Khổng Minh... sao đụ lỗ nào của ngươi cũng sướng thế này?" Lưu Bị hít hà sảng khoái, thong thả đưa đẩy lúc cạn lúc sâu.

"Lượng không biết... á..." Gia Cát Lượng vừa đáp, Lưu Bị liền đâm sâu vào, làm y phải bật ra tiếng rên lớn hơn.

Y lại vội vàng cắn môi ngăn lại, hiện tại đã khuya, tất cả thuyền xung quanh đã dừng đàn ca hát xướng, nên không gian khá yên tĩnh, âm thanh lớn một chút rất dễ bị nghe thấy...

Mà Lưu Bị như đang cố tình ép y phải la lên, hắn ôm chặt y dập tới tấp!

Tiếng phành phạch của da thịt chạm nhau vang lên liên hồi, Gia Cát Lượng vừa ngại vừa sướng, cắn môi nhẫn nhịn, trong đầu hy vọng đừng ai đột ngột mở cửa bước ra...

Lúc nãy bọn họ đang đứng bên hông thuyền khá khuất ánh nhìn, giờ đã di chuyển gần tới đuôi thuyền, tuy đang quay lưng lại nhưng y vẫn biết không chỉ trong phòng ngó ra là thấy mà thuyền kia cũng có thể nhìn sang bên này...

Cũng vì vậy mà càng thêm kích thích.

Lỗ hậu y liên tục co rút mút dương vật Lưu Bị, vừa hoan nghênh hắn đụ vào thật mạnh vừa tham lam quấn lấy hắn không muốn rời ra.

Lưu Bị điên cuồng chịch tung đít y lên, háng hắn giã vào mông y bành bạch, làm cặp đào to tròn căng mẩy của y liên tục nảy lên, hắn nhìn một hồi nhịn không được vỗ cho mấy phát.

"Ư... sao chủ công... đánh mông Lượng..." Mông bị đánh vừa đau vừa sướng, y biết hắn thích vỗ mông mình, nhưng vẫn muốn hỏi.

"Đít căng nảy đánh rất đã tay..." Lưu Bị không thèm tìm cớ, trực tiếp nói ra.

"Ưm... nhẹ chút...a..."

Lưu Bị vừa đụ vừa đánh cho cặp mông trắng mịn của y hằn lên mấy vệt đỏ, trông càng thêm dâm mỹ... Hắn nhào bóp một hồi cho đã tay, sau đó nâng y đứng thẳng lên: "Mỏi lưng rồi phải không? Đổi tư thế thôi..."

Gia Cát Lượng không thấy mỏi cho lắm nhưng bị đụ kiểu nào cũng sướng nên cứ tùy ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net