Quân sư khó làm - C3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Gia Cát Lượng qua sông, hồn vía Lưu Bị như bị câu đi mất, làm việc gì cũng không hứng thú.

Thao luyện binh sĩ nhàn chán thì không nói, nhưng ngay cả chuyện giao đấu tập luyện cùng bọn Quan Vũ Trương Phi cũng không làm hắn hào hứng như trước. Quan Vũ không nói gì, nhưng Trương Phi thì ấm ức không chịu được.

Một tối, cả ba huynh đệ cùng uống rượu, Trương Phi đã say mèm, bắt đầu lè nhè: "Đại ca, mấy ngày nay huynh làm sao vậy? Không có tiểu quân sư ấm giường nên ngủ không được?"

Quan Vũ muốn bịt miệng hắn nhưng không kịp. Lập tức thấy Lưu Bị nhíu mày: "Ngươi nói gì? Ai làm ấm giường?"

Trương Phi cười hề hề: "Huynh đừng giả bộ nữa, chuyện quân sư leo lên giường huynh cả doanh trại ai mà không biết!"

Lưu Bị hít một hơi. Đúng thật là hắn đã quá tùy hứng, không đề phòng tai mắt xung quanh, nếu Khổng Minh biết chuyện này...

Hắn tặc lưỡi xoa trán, chưa biết phải nói sao, liền nghe Trương Phi thấp giọng ghé sát vào hỏi nhỏ: "Đại ca, mùi vị tiểu tử kia thế nào? Ngon ngọt lắm phải không? Nghe y kêu rên cũng làm đệ nứng hết cả người. Khi nào huynh chán, có thể cho bọn đệ..."

"Bốp!"

Còn chưa nói hết, Trương Phi đã bị một đấm như trời giáng. Hắn té xuống đất, hoang mang nhìn đại ca mình. Quan Vũ kế bên vội ngăn Lưu Bị: "Đại ca..."

"Câm miệng! Dẹp ngay ý tưởng đó! Khổng Minh chỉ có thể cá nước thân mật với ta! Kẻ khác đừng hòng! Đặc biệt là các ngươi, đừng tưởng là huynh đệ thì ta sẽ bỏ qua. Các ngươi phải tôn kính Khổng Minh như chị dâu. Rõ chưa?!"

Lâu lắm chưa từng thấy Lưu Bị giận dữ như vậy. Quan Trương tái mặt, vội vâng dạ. Trương Phi đứng lên, vẻ hối tội: "Đại ca thứ lỗi, đệ không biết huynh lại thật tình với y như vậy..."

Lưu Bị cắt ngang: "Được rồi, bây giờ đã biết thì cẩn thận cái miệng ngươi. Cũng dặn dò bọn binh sĩ phía dưới đi, kẻ nào dám lời ra tiếng vào, để quân sư nghe được, ta chém không tha!"

Những lời này sau đó truyền đến tai binh sĩ, dĩ nhiên đã bị chỉnh sửa khá nhiều để không tổn hại danh tiếng của Gia Cát Lượng. Cho nên sử sách ngày sau chỉ ghi lại: "Ta có Khổng Minh cũng như cá gặp nước. Các ngươi chớ nhiều lời!"

Kỳ thực, lời Lưu Bị không hề đơn giản như vậy.

Tâm trạng Lưu Bị cứ nhấp nhổm thêm một tháng nữa, rốt cuộc nhịn không được gửi thư đòi qua thăm, thì Gia Cát Lượng hồi đáp bảo: "Bên này đang yên ổn, xin chủ công đừng qua."

Lưu Bị tức xì khói. Mình nhớ y đến ăn không ngon ngủ không yên. Mà con hồ ly kia không nhớ mình chút nào sao? Dù y không nhớ nhưng chẳng lẽ cơ thể y cũng không nhớ? Rõ ràng lúc lên giường y liền biến thành dâm đãng mà, làm sao y nhịn được lâu như vậy? Không lẽ y với Tôn Quyền...

Hay là Chu Du? Nghe nói hắn nổi danh là mỹ Chu Lang, cực kỳ đẹp trai. Mật thám cũng hồi báo dạo này hắn với Gia Cát Lượng bàn việc nói chuyện vô cùng ăn ý, lại còn đàn cho nhau nghe!

Lưu Bị càng nghĩ càng muốn bốc hỏa. Hai người đó đã mờ ám như vậy, lại thêm lá thư lạnh nhạt của y, Lưu Bị muốn lập tức qua sông bắt con hồ ly kia về đụ ba trăm hiệp!

Đang bực tức thì thì binh sĩ chạy vào đưa thư. Chu Du mời Lưu Bị qua sông bàn chuyện. Hắn gật đầu ngay không cần suy nghĩ giây nào.

Nhưng Chu Du không cho hắn gặp Gia Cát Lượng, hai bên bàn chuyện nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng y đâu.

Hắn thắc mắc, Chu Du lấy cớ: "Khổng Minh bận công vụ đột xuất, có nhờ ta chuyển lời giùm, nãy giờ Du quên mất, xin hoàng thúc thứ lỗi."

Khổng Minh? Ngay cả ta cũng nửa năm mới được gọi y như vậy. Mà Chu Du ngươi... hai người thân thiết đến mức đó cơ à? Lại còn chuyển lời? Công vụ gì cơ?

Lưu Bị tuy không tin lời Chu Du nhưng cũng không nhịn được ghen tuông. Hắn nháy mắt ra hiệu cho Triệu Vân âm thầm đi tìm Gia Cát Lượng, một mặt vẫn cười nói như thường với Chu Du. Chưa hết nén nhang, Triệu Vân trở về, nhìn hắn gật đầu. Lưu Bị vội tìm cớ cáo từ, chạy nhanh ra chỗ bến tàu đang neo đậu.

Bờ sông gió thổi lồng lộng. Từ xa, đã thấy bóng áo trắng đứng cạnh Triệu Vân. Y im lặng đứng đó chờ hắn đến gần, mới lễ độ chắp quạt: "Chủ công."

Lưu Bị không nói gì, chờ y nổi giận. Quả nhiên chào xong, y nhíu mày, tuôn một tràng: "Tại sao chủ công lại tới đây? Lượng đã viết thư nói chủ công đừng qua chẳng lẽ ngươi không nhận được? Cho dù không nhận được thư, ngươi cũng phải biết mình là chủ tướng ba quân, không thể một mình mạo hiểm thế này chứ?"

Y nói xong, ánh mắt nghiêm khắc nhìn hắn, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, có lẽ vừa chạy tới đây, hoặc là lo lắng cho hắn nhiều lắm. Lưu Bị vẫn im lặng ngắm nhìn quân sư mỹ nhân nhà mình. Xa cách hơn ba tháng, y có vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều, lại còn xinh đẹp hơn không ít. Nắng chiều lấp lánh trên khuôn mặt thanh tú của y, gió thổi vài sợi tóc y bay bay...

"Chủ công!"

Khổng Minh nghiến răng, xem ra là tức giận thật rồi. Hắn lập tức cười lấy lòng: "A, Khổng Minh, tại mấy nay công vụ bận rộn nên ta hơi buồn ngủ."

Hớn hở nắm tay y kéo đi: "Ở đây không tiện, lên thuyền ta sẽ kể rõ ràng cho ngươi nghe."

Vừa bị hắn chạm vào, cả người y như có luồng điện chạy qua.

Gia Cát Lượng mím môi, ở đây còn có Triệu Vân, y không thể giật tay mình ra, như vậy quá thất lễ với chủ công, đành cố gắng trấn áp dục vọng đang bị trùng độc dấy lên.

Khi vừa qua Giang Đông, y đã lập tức đi tìm huynh trưởng Gia Cát Cẩn, thỉnh giáo hắn về chuyện song tính và trùng độc. Gia Cát Cẩn hiểu biết sâu rộng, thao thao bất tuyệt một hồi, bỗng dưng phát hiện chỗ bất thường, dò hỏi em trai mình. Gia Cát Lượng không muốn dối gạt huynh trưởng, đành kể thật mình là song tính, hơn nữa còn thất thân với Lưu Bị.

Gia Cát Cẩn trước là ngạc nhiên, sau lại thở dài. Vốn hắn cũng không quá bất ngờ, vì từ nhỏ tiểu Lượng Lượng đã xinh đẹp khác thường, tuy càng lớn dung mạo càng trở nên nam tính, thân thể cũng rất cao, nhưng làn da vẫn trắng mịn, dáng vẻ thanh tao thoát tục không hề giống nam tử bình thường. Âu cũng là số phận, y tài hoa tuyệt đỉnh, vẻ ngoài lại xuất sắc như vậy, nhưng làm người thì không thể quá hoàn hảo, nên trời xui đất khiến y phải có một chút khuyết điểm...

Vì đề tài này hơi nhạy cảm, Gia Cát Cẩn cũng không thể nói rõ, chỉ dặn dò y phải cẩn thận không để có thêm người biết bí mật. Về phần trùng độc, y không cần lo lắng, hắn biết toa thuốc áp chế, chỉ cần mỗi ngày một viên, tránh để người sở hữu trùng đực động chạm là được. Sau một năm không có tinh dịch của trùng đực nuôi dưỡng, cộng thêm thuốc áp chế, trùng cái sẽ chết, độc sẽ bị giải trừ.

Hôm sau Gia Cát Cẩn đem qua ba lọ thuốc đầy đan dược, đủ cho y dùng cả năm. Còn chu đáo tìm mấy cuốn sách lén đưa qua để y tự nghiên cứu.

Thì ra song tính cũng chia làm nhiều loại. Có loại chỉ có hoa huyệt, không có tử cung, dĩ nhiên không thể mang thai. Có loại có cả hoa huyệt và tử cung, nhưng bên trong lại không có trứng, cũng không thể thụ thai. Có loại đầy đủ các chức năng như nữ nhân bình thường, chỉ khác là có thêm dương vật và tinh hoàn...

Gia Cát Lượng lật mãi mới thấy trường hợp khá tương tự mình, dương vật hơi nhỏ, tinh hoàn ẩn, có thể xuất tinh nhưng khá lỏng, phía dưới có thêm hoa huyệt... Kiểu người này đa số sẽ mang thai. Nhưng ngoại hình lại âm nhu giống nữ tử hơn là nam nhân, mông cong, ngực phát triển, đầu vú to hơn nam nhân bình thường, khi sinh con xong cũng sẽ tiết ra sữa...

Gia Cát Lượng đọc một hồi, ngẫm thấy mình cũng không thuộc trường hợp này. Hơn nữa y không thể biết được bên trong mình có trứng hay không. Nếu như có, chủ công lại liên tục bắn tinh vào trong, sao mình vẫn chưa có thai?

Y tự hỏi xong liền đỏ mặt. Suy nghĩ này hơi xấu hổ. Nghe giống như là mình rất muốn sinh con cho chủ công vậy. Nhưng hắn mới chỉ có một con trai, nếu mình có thể sinh thêm...

Vừa nghĩ xong liền tự gõ vào đầu mình, cố gắng không nghĩ ngợi gì nữa. Rõ ràng đã uống thuốc ức chế nhưng không hiểu sao cơ thể vẫn không yên, cứ nhắm mắt lại thấy nhớ đến khoái cảm lúc bị Lưu Bị đụ kịch liệt. Hai lỗ nhỏ phía dưới lại kêu gào. Y chỉ đành dùng tay tự thỏa mãn chính mình, vật vã mãi đến gần sáng mới tạm ổn.

Sau đó công vụ bận rộn, vừa phải tập trung chuẩn bị cho đại chiến Xích Bích, vừa phải đối phó với Chu Du, khiến y tạm quên đi việc nghiên cứu xem đến tột cùng mình có thể mang thai hay không.

Mà bây giờ gặp lại Lưu Bị, cảm giác lo lắng xen lẫn dục vọng lại trở về.

Vừa vào trong khoang thuyền, Gia Cát Lượng vội rút tay ra khỏi Lưu Bị.

Hắn có chút buồn bã, nhưng rất nhanh khôi phục, từ phía sau ôm lấy y, cọ má vào vành tai y, thủ thỉ: "Khổng Minh đi lâu như vậy, không nhớ ta chút nào sao? Ta lại rất nhớ ngươi, cả cơ thể đều nhớ đến phát cuồng..."

Vừa nói vừa cố tình cọ sát hạ thân đã dựng đứng thành lều trại của mình vào mông Gia Cát Lượng. Cơ thể y như bị nhũn ra, vô lực tựa vào Lưu Bị, cả người bắt đầu nóng bức khó chịu.

Lúc này Gia Cát Lượng mới nhớ ra hôm nay y chưa kịp uống thuốc ức chế, vừa nghe tin Lưu Bị qua sông đã vội chạy đến gặp hắn. Hậu quả là, trùng cái trong người y vừa ngửi thấy mùi đực trên người hắn đã muốn nằm ngửa ra đòi đụ! Gia Cát Lượng tức đến nghiến răng. Cứ thế này Lưu Bị sẽ hiểu lầm y dâm đãng.

Gia Cát Lượng cố gắng trấn tĩnh, bình ổn hô hấp, vỗ nhẹ bàn tay Lưu Bị đang ôm chặt eo mình: "Chủ công... buông Lượng ra trước, ta có chuyện muốn nói."

Lưu Bị nghe giọng y có vẻ nghiêm túc, đành miễn cưỡng buông ra. Hắn vừa buông, dục vọng trong y cũng dần dịu xuống. Hai người ngồi đối diện, y xấu hổ hắng giọng, tìm cách mở lời: "Chủ công có nghe nói về loại trùng độc dùng để kích dục chưa?"

Lưu Bị vốn ít đọc sách, làm sao biết được chuyện này, ngơ ngác lắc đầu. Gia Cát Lượng bắt đầu lấy lại phong thái tiên sinh đạo mạo, nghiêm nghị giảng bài cho học trò.

Lưu Bị chăm chú nghe một hồi, chợt lên tiếng: "Lão sư cho ta hỏi, vậy người trúng độc sau khi bị nam nhân đầu tiên phá thân thì chỉ có thể giao hợp với người đó thôi, không thể làm với kẻ khác?"

"Đúng vậy. Chỉ khi nam nhân đầu tiên chết đi, mà bản thân người trúng độc tự ham muốn giao hợp với kẻ khác, thì trùng cái mới tiếp tục đẻ trứng, trứng đó chui vào dương vật của nam nhân thứ hai, nở ra thành trùng đực, tiếp tục vòng giao phối..."

Gia Cát Lượng nói đến đây mới phát hiện có chỗ không ổn, lập tức dừng lại. Nhưng Lưu Bị đã sấn qua phía y, tủm tỉm cười: "Tốt quá, vậy ta không còn lo Khổng Minh sẽ bị người khác cướp đi."

Gia Cát Lượng né tránh cái ôm của Lưu Bị, hừ một tiếng gõ quạt vào đầu hắn: "Chỉ giỏi chú ý mấy cái không đâu!"

Lưu Bị cười hì hì tiếp tục vươn móng sói ra, thành công tóm được y đè xuống sàn thuyền: "Đâu có, ta còn chú ý, phải sống thật lâu..." Cúi xuống thì thầm vào tai y: "Để cả đời Khổng Minh chỉ có thể rên rỉ dưới thân ta, để hai huyệt dâm kia chỉ có thể ngậm côn thịt của ta, ăn tinh dịch của một mình ta thôi!"

Mấy lời này làm ký ức hoan ái với hắn ào ào hiện về trong đầu Gia Cát Lượng, y khó nhịn thở gấp, phía dưới lại bắt đầu nóng lên. Lưu Bị dĩ nhiên không dừng lại, liếm vành tai y, bàn tay to mò vào vạt áo, xoa nắn đầu vú y: "Lão sư, học trò hiểu bài nhanh như vậy, thầy phải thưởng cho ta đi chứ?"

Gia Cát Lượng vừa thẹn vừa giận, bụng nghĩ ta làm gì có đứa học trò dâm tặc chỉ chăm chăm đè thầy xuống như vậy chứ!

Y cố ngăn bàn tay làm loạn của hắn, nhỏ giọng phản đối: "Học trò hư thì có, chỉ biết ức hiếp thầy..."

Nhưng cơ bản sức y làm sao ngăn được hắn, hai tay bị hắn giữ chặt phía trên đầu, áo đã lột hết một nửa, lồng ngực trắng nõn lộ ra, quần không biết bị tụt xuống từ lúc nào, khu vực nhạy cảm không gì che đậy, bại lộ hoàn toàn trước cặp mắt sói của Lưu Bị.

Hắn nuốt nước bọt nhìn ngắm cơ thể mình thèm khát suốt mấy tháng nay, dục vọng dâng trào, tay nhanh chóng móc côn thịt đã sừng sững ra khỏi quần, giọng khàn đục: "Cũng phải, học trò vừa gặp lại lão sư liền muốn đè ngươi ra hiếp dâm, dương vật cương cứng đến đau nhức, muốn lập tức đâm vào hai lỗ lồn ngươi, đụ chết ngươi ngay tại bờ sông!"

Nghe ngôn từ dâm dục của hắn, tưởng tượng cảnh bị hắn chơi ngay trước mặt Triệu Vân cùng mấy binh sĩ, nơi bí mật hoàn toàn bại lộ, bị người khác nhìn chằm chằm vào nơi đó xem y bị chủ công đụ như thế nào... Gia Cát Lượng vừa sợ vừa cảm thấy kích thích tột cùng, hoa huyệt đã chảy nước ào ạt, hậu huyệt cũng co rút khó nhịn. Mặt y đỏ bừng: "Đừng nói nữa..."

"Được, không nói, chỉ làm ngươi thôi!" Lưu Bị cười gian tách hai chân Gia Cát Lượng ra, đem côn thịt ma sát lên hạt đậu phía trên hoa huyệt y.

"A... đừng mà..."

"Đừng cái gì?" Lưu Bị xấu xa muốn ép y nói ra. "Ngươi không nói, ta cứ làm tiếp!"

Đầu khất to lớn không ngừng cọ vào hoa hạt nhạy cảm, làm y vừa sướng vừa khó chịu, càng muốn hắn trực tiếp đâm vào dâm huyệt phía dưới, thỏa mãn cái lỗ đói khát của mình. Gia Cát Lượng không nhịn nổi nữa: "Đừng chơi hoa hạt nữa... phía dưới... mau đút vào..."

Lưu Bị cắn răng ngăn kích động muốn hãm hiếp y ngay lập tức, hắn muốn khiêu khích y tới cực điểm, muốn nghe y cầu xin bị mình đụ. "Phía dưới là chỗ nào? Dùng cái gì đút vào?"

Gia Cát Lượng hơi nhấc mông lên, ý đồ đưa hoa huyệt mình ngay đầu khất Lưu Bị để hắn đâm vào. Nhưng Lưu Bị không dễ dàng buông tha, hắn nhịn mấy tháng nay rất khổ sở, phải buộc y nói ra, tập luyện cho y không ngại nói lời dâm đãng, để cả hai hứng thú đến tột cùng.

Gia Cát Lượng đong đưa mông qua lại mấy lần cũng không làm cho dương vật Lưu Bị chui vào hoa huyệt mình được, vừa tức vừa muốn, cuối cùng đành chịu thua, nhỏ giọng cầu xin: "Chủ công... mau cắm côn thịt... vào hoa huyệt của Lượng..."

"Nơi này sao?" Đạt được âm mưu, Lưu Bị vô cùng khoái chí đem đầu khất đâm nhè nhẹ vào mép lồn Gia Cát Lượng. Y bây giờ toàn thân là dục vọng, lỗ nhỏ rống rỗng khao khát được cắm vào, lập tức dang rộng chân ra, để côn thịt Lưu Bị thuận tiện chui vào.

Nhìn quân sư ngày thường bộ dạng cao lãnh cấm dục như tiên nhân, giờ lại dang rộng chân dâm đãng cầu mình đụ, Lưu Bị cảm giác thành tựu rất lớn, không thèm kiềm chế nữa, đem dương cụ to lớn gân guốc của mình đâm thẳng vào hoa huyệt y.

"A... vào rồi...hoa huyệt... bị chủ công chơi rồi..." Rốt cuộc cũng bị cắm vào rồi, Gia Cát Lượng sung sướng rên rỉ, khoái cảm ập tới khiến y không để ý bản thân đã trở nên dâm đãng đến mức nào.

Lưu Bị cuối cùng cũng chơi được cái lỗ mà hắn mong nhớ mấy tháng nay, không phải chỉ là vừa thủ dâm vừa tưởng tượng nữa, mà dương vật mình đang thực sự cắm sâu vào âm đạo y, tùy tiện đụ y, khiến y phục tùng dưới thân mình, thèm khát mình, tình nguyện đưa lồn ra cầu xin mình đụ, hầu hạ con cặc mình, khoái cảm rõ ràng mà chân thật khiến hắn sảng khoái thở dài, thả tay y ra, ôm eo y, bắt đầu ra sức cắm rút.

"A... Quá sâu... Không chịu được... đừng..." Tuy ngoài miệng phản đối nhưng phía dưới y lại đem hai chân mở rộng hết cỡ mời gọi nam nhân tiến vào. Hắn hung hăng dùng dương vật to dài chọc thẳng đến tử cung yếu đuối của y, mạnh mẽ mài mòn làm dịch lỏng nhịn không được tuôn trào, đem nơi dính sát giữa hai người vốn đã lầy lội càng thêm ướt át. Y thoáng lo lắng, nơi đó rõ ràng là tử cung, vậy mình có thể mang thai không?

"Không thích ta đâm vào chỗ đó sao?" Lưu Bị cúi đầu dán lên môi Gia Cát Lượng, bàn tay thô ráp ngao du trên làn da mịn màng cuối cùng rơi xuống trước ngực y, ngón tay cái xoa xoa, ép chặt đùa bỡn.

"Ưm... Không muốn... sẽ hỏng mất... bị chơi hỏng... Hừ hừ..." Y một trên một dưới bị nam nhân chiếm lấy, chỉ cảm thấy toàn bộ khoang huyệt đều muốn hòa tan, khoái cảm cường liệt làm lý trí y tan vỡ, không còn ý ngăn cản hắn đụ vào tử cung mình nữa, y ngửa đầu dâng lên phần cổ trắng nõn, cảm giác được khoái cảm sắp đến, Gia Cát Lượng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vào thời khắc này, Lưu Bị đột ngột ngừng lại.

Phát ra một tiếng nghẹn ngào bất mãn, y đỏ mắt trừng nam nhân đang cong khóe môi cười đầy ý xấu: "Muốn... Cho ta... Cho ta đến đi... Cầu ngươi..."

Lưu Bị vừa nảy ra ý muốn chơi y ngoài trời, đúng lúc trời cũng đã sắp tối, trên thuyền chỉ có hai người, Triệu Vân đứng trên bờ canh gác phía mũi tàu, nếu làm ở đuôi tàu sẽ không bị nhìn thấy. Giữa thiên nhiên rộng lớn, sông nước hữu tình, hắn ôm mỹ nhân của mình đụ đến quên cả trời đất, y sẽ rên la thật to, nhục huyệt sẽ càng run rẩy cắn chặt hắn...

Nghĩ thôi đã thấy kích thích, hắn lập tức nâng y lên, hai tay ôm mông y từ từ bước ra phía đuôi thuyền, mà dương vật cũng không thèm rút ra. Gia Cát Lượng hoảng hốt ôm cổ Lưu Bị, chân cũng tự giác kẹp chặt eo gấu của hắn: "Chủ công đi đâu vậy?"

"Ra ngoài ngắm cảnh", Lưu Bị cười gian, theo mỗi bước đi của hắn, dương cụ vẫn ngập trong hoa huyệt không ngừng đâm chọc y, mang lại khoái cảm không nhỏ. Gia Cát Lượng dĩ nhiên đoán ra hắn muốn chơi mình bên ngoài, vừa thở dốc vừa vỗ lưng hắn: "Đừng mà chủ công... sẽ bị người khác thấy..."

Lưu Bị hôn má y, vỗ về: "Yên tâm, Tử Long đứng rất xa, trời cũng tối rồi, không ai thấy đâu..." Hắn thấp giọng nói tiếp: "Mà có thấy cũng không thể đoán người bị ta đụ là Khổng Minh đâu."

Mặt Gia Cát Lượng càng thêm đỏ, sao y lại chọn trúng một tên chủ công biến thái thế này chứ!

Lưu Bị dùng chân đẩy mành cửa bước ra ngoài, mặt trời chưa lặn xuống hết, nước sông phủ một màu đỏ thẫm, gợn sóng lăn tăn, thuyền hắn đậu khuất sau mớ lau sậy, từ bờ nhìn xuống sẽ không thấy rõ mặt người. Hắn khoái chí xốc Gia Cát Lượng lên một cái, hoa huyệt vừa thoát ly dương vật một chút, chưa kịp khép miệng thì lại bị nhồi đầy, quy đầu đâm thẳng đến tử cung.

Gia Cát Lượng không nhịn được rên rỉ, lại cảm thán Lưu Bị đúng là rất khéo bày trò, chơi ở ngoài này đúng là vừa sướng vừa kích thích. Lưng trần bị gió sông thổi qua mát lạnh, phía dưới lại bị côn thịt nóng bỏng liên tục dập vào, cảm giác trái ngược khiến Gia Cát Lượng rùng mình, càng ôm chặt cổ Lưu Bị.

Thấy y ngoan ngoãn thuận theo, hắn càng không kiêng nể gì, hai tay nâng đùi y, tốc độ va chạm càng thêm kịch liệt, dương vật không chút khoan dung hung bạo cắm rút, hoa huyệt không ngừng chảy ra nước dâm ướt đẫm côn thịt hắn, hai túi trứng nặng trịch của hắn không ngừng đập vào hậu huyệt y, âm thanh giao hợp rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng, trời đất bao la, khiến Gia Cát Lượng vừa xấu hổ vừa phấn khích muốn chết.

Đang mơ màng hưởng thụ, chợt y lờ mờ nhìn thấy Triệu Vân hình như đang nhìn về phía này, vội bấu vào vai Lưu Bị: "Chủ công! Tử Long nhìn thấy chúng ta!"

Lưu Bị vốn đưa lưng về phía Triệu Vân, nghe vậy cũng hơi giật mình quay lại, vừa đúng lúc thấy Triệu Vân hấp tấp quay đi hướng khác.

Nhìn thấy cũng tốt, Lưu Bị cười khẽ: "Đâu có, ngươi nhìn nhầm rồi. Tập trung vào, Khổng Minh đang bị ta đụ, còn có sức chú ý người khác? Xem ra tại chủ công ta chưa tận lực rồi!" Dứt lời, hắn banh đùi y ra rộng hết mức, dương cụ dữ tợn đâm một phát lút cán, như muốn đem cả túi trứng chen vào. Gia Cát Lượng bị chơi đến trợn trắng mắt.

"Á... Quá sâu... không... đừng... tử cung....cũng hỏng mất..."

Tiếp theo là một trận ba ba ba vang liên hồi, Lưu Bị như máy đóng cọc không ngừng dập gậy thịt hùng vĩ của mình vào lồn Gia Cát Lượng, lỗ nhỏ của y bị nong ra hết cỡ, cảm giác như thật sự sẽ bị hắn chơi đến nát lồn.

"To quá... mau rút ra... sẽ rách..." Gia Cát Lượng thở gấp ngăn hắn.

Không ngờ Lưu Bị ngừng lại thật. Hắn đặt Gia Cát Lượng đứng xuống thuyền, cũng rút dương vật ra khỏi người y. Gia Cát Lượng bối rối, không lẽ hắn dừng lại, còn chưa đến cao trào... Nhưng y không kịp thắc mắc lâu, hắn đã xoay người y lại, để y giữ lấy mạn thuyền, tư thế này làm Gia Cát Lượng khom lưng, mông vểnh lên, hậu huyệt lộ ra.

Trời cũng đã sụp tối, nhưng ánh đèn trong khoang thuyền hắt ra vẫn soi rõ cơ thể hai người, Lưu Bị xoa bóp bờ mông đầy đặn của Gia Cát Lượng, chậm rãi ấn côn thịt vào hậu huyệt y. Nơi này tuy không nhiều nước bằng phía trước, nhưng vẫn ẩm ướt khác thường, vả lại dương vật hắn còn dính đầy dâm thủy của y, nên rất dễ dàng tiến vào.

A, sảng khoái! Tại sao chơi lỗ nào cũng sướng như vậy chứ? Khổng Minh của hắn quả là từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net