Quân sư khó làm - C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bẩm tả tướng quân, có quân sư cầu kiến."

Lưu Bị thoáng dừng lại, rồi vẫn tiếp tục cởi áo choàng thảy cho hạ nhân đang chờ sẵn, gật đầu: "Mời vào."

Sáng nay hắn tới thao trường phụ Trương Phi với đám phó tướng huấn luyện kỵ binh, đốc suất chiêu mộ tân binh, chiều đi giám sát xây dựng phong hỏa đài, mới về tới quận phủ thì nghe lính canh chạy vào báo như vậy.

Lưu Bị ngồi xuống bàn, hớp vài ngụm trà cho đỡ khát, vừa nghe Tôn Càn bẩm báo tình hình quan lại ở các huyện, vừa tranh thủ rút một cuộn công văn trong cái mớ chất đống trên bàn ra xem xét.

Ừ thì, sắp gặp lại y rồi. Hắn cười nhẹ. Trong lòng ngoài cảm thấy vui vẻ thì chỉ có chút trông ngóng, chứ không còn hưng phấn kích động như khoảng thời gian trước Xích Bích nữa.

Từ đêm đó đến nay, đã hơn sáu tháng.

Lưu Bị nói được làm được, thực hiện đúng lời hứa, luôn giữ khoảng cách với Gia Cát Lượng.

Cũng vừa hay, vì sau đó cả hai đều bận tối mặt. Phân chia Kinh Châu với Tôn Quyền xong, phải bắt đầu tiếp quản các quận, chỉnh lý quan lại, gia tăng sản xuất, tuyển mộ binh lính, tích trữ lương thảo... Có khi cả tháng trời không thấy mặt nhau.

Địa bàn rộng lớn hơn, hai người phải chia nhau ra mà tuần tra quản lý các quận, hắn tin tưởng Gia Cát Lượng nên giao cho y toàn quyền xử lý công việc, chỉ cần viết thư báo tình hình chung cho hắn là được, tùy y quyết định có cần gặp trực tiếp hay không.

Mà mỗi lần gặp lại, chỉ đơn giản bàn công sự, sau đó y về phòng đóng cửa, vài bữa lại đi.

Lưu Bị cảm thấy như vậy cũng tốt. Hắn vốn không phải người ham sắc dục, cho đến cái đêm Gia Cát Lượng bị trúng xuân dược hắn mới chính thức động chạm y, chứ trước đó không hề, dù đã nhận ra bản thân có tình cảm khác thường với vị quân sư trẻ tuổi tài hoa tuấn nhã này.

Cho nên tình hình hiện nay xem như đã trở về bình thường như lúc trước. Tuy có vài đêm phải thủ dâm vì nhớ y. Nhưng đó chỉ là chuyện vặt so với tâm trạng của Gia Cát Lượng, chỉ cần thấy y vui vẻ, tinh thần phấn chấn thì hắn thủ dâm cả đời...

Bóng dáng Gia Cát Lượng cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Áo trắng bay bay, nhẹ nhàng đi vào, thi lễ với Lưu Bị, cũng không quên gật đầu chào Tôn Càn với mấy tòng sự xung quanh.

Thần thái phi dương, mặt ngọc sáng ngời, quạt lông phe phẩy, môi ẩn nụ cười, dù vừa đường xa trở về cũng không thấy mệt mỏi tiều tụy.

Đây đúng là dáng vẻ mà Ngọa Long tiên sinh nên có. Lưu Bị nghĩ thầm, mỉm cười gật đầu, chỉ cái bàn bên dưới đã chuẩn bị sẵn cho y: "Quân sư, đường xa vất vả, ngồi nghỉ ngơi một chút đi."

Gia Cát Lượng cũng nghe theo, ngồi xuống, cầm ly trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên rồi khóe môi cong lên.

Hôm nay trời nóng, Lưu Bị vừa nghe y cầu kiến liền kêu hạ nhân chuẩn bị trà giải nhiệt cho y. Đây là phủ của Lưu Biểu trước kia, đầy đủ tiện nghi, có cả hầm băng, muốn ướp lạnh trà hay trái cây cũng không khó, nhưng chuẩn bị đúng mùi vị mà y thích trong thời gian ngắn, đủ thấy Lưu Bị vẫn rất quan tâm mình. Lòng Gia Cát Lượng có chút vui vẻ.

"Chủ công, vài phú hào ở Quế Dương không chịu quyên góp, thỉnh chủ công ra mặt động viên họ một chút."

Gia Cát Lượng uống xong liền nói thẳng vào đề. Quân Lưu Bị không đủ tài lực nên phải kêu gọi mấy đại gia tộc ở Kinh Châu đóng góp, nhiều người sẵn sàng cung ứng, nhưng cũng có vài kẻ nhất quyết không chịu bỏ tiền ra, Lưu Bị phải đích thân đến gặp mới được. Dù sao hắn cũng là người đứng đầu Kinh Châu lúc này, lời nói dĩ nhiên có uy lực hơn hẳn một quân sư nho nhỏ như Gia Cát Lượng.

Lưu Bị suy nghĩ vài giây liền đồng ý: "Được, để ta sắp xếp, sáng mai khởi hành."

Gia Cát Lượng gật đầu cười, tiếp đó cũng trình sổ sách báo cáo tình hình thuế má, binh lính, lương thảo ở hai quận y đang quản lý như thường lệ, Lưu Bị xem qua một lượt, hỏi thêm vài điểm chưa hiểu, y cẩn thận giải thích, hắn đóng dấu duyệt, rồi y cáo lui về phòng nghỉ ngơi... Tất cả hành động đều chuẩn mực như mọi quân thần bình thường khác. Mà còn tốt hơn ở chỗ cả hai hợp tính nhau nên giải quyết vấn đề vô cùng nhanh gọn.

Nhưng Tôn Càn đứng cạnh lại cứ cảm thấy giữa hai người có gì đó rất... khó tả. Không khách sáo như lúc Gia Cát Lượng vừa xuống núi, cũng không khắng khít như sau trận Bác Vọng... Tôn Càn nhớ rõ có lần quân sư tới là chủ công liền đuổi mình ra ngoài, quân sư bệnh chủ công đích thân chăm sóc, cả việc tắm rửa cho quân sư hắn cũng tự tay làm.

Mà hiện tại, thái độ hai người rất kỳ lạ, thậm chí lúc nói chuyện cũng đứng cách xa mấy bước, chủ công cũng không vỗ vai quân sư như những người khác. Hay chẳng hạn như hôm nay, theo lẽ thường chủ công sẽ mời quân sư ở lại dùng cơm tối, rồi hai người sẽ ngủ chung giường để trò chuyện giống như lúc trước. Nhưng họ lại không làm vậy.

Tôn Càn nhíu mày suy nghĩ. Chẳng lẽ hai người cãi nhau?

Cũng không giống, ánh mắt chủ công nhìn quân sư vẫn rất hiền hòa. Mà quân sư cũng có vẻ rất thoải mái khi nói chuyện với chủ công... Tôn Càn rơi vào trầm tư, đến khi Lưu Bị gõ một cái vào trán mới tỉnh lại.

"Ngươi ngủ gục à? Ta gọi mấy lần không trả lời?"

"Không... chỉ là tại hạ có thắc mắc..."

"Nói đi." Lưu Bị vừa đáp vừa vuốt nhẹ cuộn công văn của Gia Cát Lượng, cảm thán chữ của y cũng đẹp như người...

"Gần đây chủ công với quân sư có bất hòa gì sao?"

Lòng Lưu Bị bộp một tiếng, nhíu mày nhìn Tôn Càn, chẳng lẽ tên này đã phát hiện cái gì? Mà Tôn Càn hỏi xong cũng nhận ra mình lỡ lời, chuyện nhạy cảm như vậy lẽ ra mình không nên hỏi, vội cười ha ha chữa cháy: "Tại thấy mấy tháng nay hai người có hơi xa cách nên mạo muội hỏi vậy thôi... Chủ công vừa phân phó ta chuyện gì à?"

"...Bảo Triệu Vân chuẩn bị năm mươi nhân mã, xe ngựa, sáng mai ta với quân sư đi Quế Dương."

Tôn Càn chắp tay dạ, vừa định đi lại nghe Lưu Bị hỏi: "Ngươi cũng thấy bọn ta xa cách sao?" Tôn Càn chưa biết trả lời thế nào, liền nghe hắn nói tiếp: "Không sao, miễn y vui là được... Không có gì, ngươi đi đi."

Tôn Càn nghe giọng điệu này quen quen, giống như nam nhân dung túng người mình yêu, 'miễn nàng ấy thích là được'... Mà câu này lại dành cho quân sư? Nhưng Tôn Càn lại không thấy phản cảm chút nào, tựa như chuyện này là lẽ tất nhiên, chủ công rất nên sủng ái quân sư như vậy, chỉ là y có vẻ không thích, lúc từ Giang Đông trở về thì càng ngày càng khách sáo. Giờ nghe Lưu Bị nói vậy, càng khẳng định tình hình hiện tại là do y không muốn thân thiết với hắn nữa. Tôn Càn bỗng thấy hơi tội nghiệp cho chủ công mình...

...

Sáng sớm hôm sau, Triệu Vân cùng năm mươi binh mã xếp hàng ngay ngắn trước cổng, Lưu Bị dặn dò Tôn Càn thêm mấy việc lặt vặt, rồi nhanh chóng cùng Gia Cát Lượng xuất môn.

Với thân phận hiện tại, Lưu Bị không tiện cưỡi ngựa mà phải ngồi xe cho trang trọng, Gia Cát Lượng định cưỡi ngựa nhưng Lưu Bị đã ngăn: "Quân sư, ngồi xe với ta đi, xe ngựa rất rộng."

Gia Cát Lượng nghe vậy cũng hiểu ý hắn là xe rộng nên không có chuyện chen chúc động chạm gì đâu mà lo. Hơn nữa thái độ Lưu Bị mấy tháng nay càng chứng tỏ hắn là quân tử, sẽ không lợi dụng ép buộc mình. Gia Cát Lượng yên tâm lên xe.

Hai người vừa đối diện, Lưu Bị đã bắt đầu hỏi han chỗ ở của y ra sao, mấy quận y quản lý có chuyện gì thú vị không, thái độ rất hòa nhã tựa như hai người bạn thân đang hàn huyên tâm sự. Gia Cát Lượng cũng rất tự nhiên mà trả lời, sẵn hỏi lại Lưu Bị vài câu. Hai bên trò chuyện ăn ý, tâm tình rất vui vẻ.

Đi được nửa ngày, buổi trưa mặt trời rất gắt, Lưu Bị liền lệnh cho cả đoàn dừng lại ăn uống nghỉ ngơi.

Nhìn bốn phía là cây cối xanh tươi, đồi núi chập chùng, mây trắng lượn quanh, Lưu Bị tâm trạng rất tốt, liền nhảy xuống xe. Thủ hạ vội vàng rót nước trong hồ lô mang theo ra chén mời hắn.

Gia Cát Lượng cũng xuống xe, phe phẩy quạt lông nhìn về phía cánh rừng, Lưu Bị liền rót thêm một chén nước đưa qua: "Quân sư cũng uống một chút đi."

"Tạ ơn chủ công." Gia Cát Lượng cầm lấy, cẩn thận xoay miệng chén nửa vòng, mới chậm rãi uống một ngụm.

Lưu Bị thấy vậy cũng không nói gì, chỉ lắc đầu cười. Trời khá nóng, hắn nhìn thấy có dòng suối chảy ngang qua cánh rừng thưa trước mặt, liền muốn tắm một chút, nên bảo Gia Cát Lượng nếu mệt thì ở đây nghỉ ngơi, hắn tới bờ suối rửa mặt xong sẽ trở lại.

Y gật đầu ngồi xuống gốc cây bên cạnh, phe phẩy quạt lông. Lưu Bị quay sang vỗ vai Triệu Vân cười bảo: "Tử Long, chừng nào xong gọi ta vào ăn nhé!"

Triệu Vân dạ một tiếng, theo Lưu Bị đã lâu, không cần dặn dò gì, hắn tự biết phân phó cho một nhóm chuẩn bị bữa ăn, một nhóm canh gác, nhóm còn lại dắt ngựa tới bên suối cho uống nước.

Lưu Bị đi dọc theo bờ suối lên thượng nguồn, đến nơi cách chỗ binh sĩ khá xa mới dừng lại rửa mặt. Nhìn nước suối trong vắt, hắn bắt đầu cởi hết quần áo, nhảy vào trong nước.

Gia Cát Lượng ngồi một lát cũng thấy nóng, liền gọi Triệu Vân, bảo mình không đói, chỉ muốn ra suối hóng mát, khi nào khởi hành thì gọi.

Y cũng đi lên phía thượng nguồn giống hướng Lưu Bị, bụng nghĩ nếu gặp hắn thì nên nói chuyện gì, dù biết hắn sẽ không làm gì trái ý mình, nhưng y vẫn hơi hồi hộp khi ở riêng với hắn.

Đi được một đoạn tới nơi nước chảy chậm, mặt nước rộng lớn trải dài như một khúc sông, xa xa là thác nước đang ầm ầm đổ xuống, Gia Cát Lượng định dừng lại, liền thấy quần áo Lưu Bị để trên bờ, mà dưới nước thì không thấy người đâu.

Hắn đang tắm? Gia Cát Lượng nghe tim mình đập nhanh hơn một nhịp, lại bất giác nhớ tới cơ thể cường tráng của Lưu Bị. Y vội lắc đầu, nhân lúc hắn còn đang lặn dưới nước, y nhanh chân đi xa khỏi chỗ đó.

Được gần trăm thước, thấy tán cổ thụ mát rượi che ngang, bên bờ suối có bụi cây lớn um tùm, Gia Cát Lượng yên tâm dừng lại, mình đứng đây chắc Lưu Bị không nhìn thấy đâu.

Y để quạt lông trên nhánh cây, xắn áo, chạm tay vào dòng nước trong vắt. Cảm giác mát lành khiến y vô cùng khoan khoái, bèn vốc nước lên rửa mặt.

Bỗng nghe có tiếng rẽ nước ào ào vọng lại, y ngẩng lên nhìn, thì ra có người đang bơi về phía này. Lòng y thoáng căng thẳng, là chủ công?

Lúc chỉ còn cách y chưa tới mười bước, người đó dừng bơi, ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, vuốt mái tóc ướt đẫm, lộ ra gương mặt anh tuấn cương nghị.

Quả nhiên là Lưu Bị.

Gia Cát Lượng than thầm, cố nép sát vào bụi cây, không muốn hắn phát hiện, bởi lúc này mà gặp nhau sẽ vô cùng xấu hổ.

Lưu Bị từ từ rẽ nước tới gần, nhưng không bước lên bờ mà chỉ dừng ở chỗ đá ngầm, bắt đầu tắm rửa.

Nước lấp lánh ánh mặt trời phản chiếu trên người Lưu Bị, làm cơ thể màu đồng của hắn như phát sáng. Gia Cát Lượng không kiềm chế được, ánh mắt lưu luyến trên bờ vai cường tráng, dọc theo hai cánh tay rắn rỏi, vuốt ve cơ ngực săn chắc, len lỏi qua từng múi bụng gồ ghề, đi dần xuống dưới...

Gia Cát Lượng bắt đầu hít thở không thông, vội quay đi không dám nhìn nữa. Hóa ra Lưu Bị lại.. hấp dẫn đến như vậy, mà đến bây giờ y mới nhận ra. Tựa hồ tháng năm trôi qua không hề làm hắn nhăn nheo già cỗi mà chỉ khiến con người này thêm oai phong tráng kiện, từng đường nét trên cơ thể hắn đều toát ra mùi vị quyến rũ của nam nhân từng trải. Dù đã giao hoan nhiều lần nhưng đến tận bây giờ y mới có cơ hội nhìn kỹ...

Nhìn cái gì chứ?! Quân sư mà lại xem trộm chủ công tắm?!

Y thầm mắng chính mình, cảm thấy cả khuôn mặt đang nóng bừng lên, y lấy tay xoa má, che cả hai mắt lại, nhưng vẫn không ngăn được hình ảnh sống động vừa nãy cứ chập chờn trong đầu. Dương vật hắn lúc chưa cương mà đã to như vậy, dài như vậy... y bất giác nuốt nước miếng, cả người cũng nóng lên.

Rõ ràng hôm nay đã uống thuốc ức chế rồi mà? Gia Cát Lượng hoang mang, không hiểu sao mình không hề chạm vào, chỉ nhìn thấy cơ thể trần trụi của hắn thôi mà phía dưới cũng rỉ nước rồi... Y khổ không thể nói, đang không biết làm sao thì lại nghe tiếng Lưu Bị kêu khẽ: "Khổng Minh..."

Y giật bắn người, tim sắp rớt ra ngoài, vội quay đầu lại.

Nhưng hắn không hề nhìn y, mà đang nhắm mắt, cả người đã đứng hẳn trên bãi đá ngầm, hơi dạng chân để toàn bộ hạ thân lộ rõ dưới ánh mặt trời, giữa hai bắp đùi săn chắc là bàn tay hắn đang ra sức tuốt côn thịt!

"Khổng Minh... bú cặc ta đi... ngậm hết vào... ha... sướng quá..."

Hắn vừa thủ dâm vừa gọi tên mình! Gia Cát Lượng bịt tai lại. Nhưng hắn vừa nói gì? Bú? Hắn đang tưởng tượng mình... mút dương vật của hắn?!

Hắn không muốn đút vào hoa huyệt hay hậu huyệt, mà lại muốn cắm cái thứ khủng bố đó vào miệng mình? Gia Cát Lượng bất giác che miệng, rồi lại không ngăn được thắc mắc. Nhưng sao lại là miệng, lúc hắn chơi hai lỗ dưới của mình có vẻ sướng lắm mà? Đâm vào miệng sướng hơn sao?

Y chợt nhớ lại có lần hắn liếm hoa huyệt, cắn mút âm vật của mình... cục thịt nhỏ đó cũng dựng đứng lên, tận hưởng môi lưỡi hắn hầu hạ, đúng là rất sướng... Gia Cát Lượng rùng mình, chỉ nhớ lại thôi mà hoa huyệt đã ngứa ngáy nữa rồi...

Y lắc đầu cố đẩy mớ ký ức đó đi xa, nhưng hình ảnh dâm dục trước mắt lại không ngừng kích thích y. Giữa rừng núi hoang sơ, thiên nhiên hùng vĩ, một nam nhân phong độ tráng kiện đang khỏa thân đứng thủ dâm. Cảnh vật xung quanh càng khiến cho cơ thể đang hừng hực khí thế chinh phục của hắn thêm mấy phần hoang dã, tựa như con thú đực dũng mãnh đến kỳ động dục, dương vật cương cứng hung tợn sắp sửa đè con cái ra giao phối kịch liệt để thỏa mãn nhu cầu... Mà nam nhân đó lại chính là chủ công y...

Cả người Gia Cát Lượng như phát sốt, chân cũng nhũn ra, y muốn bịt cả mắt lại, nhưng không đủ tay. Lưu Bị đứng hơi chếch về bên phải y, khoảng cách khá gần, từ chỗ y nấp vẫn có thể nhìn rõ hắn đang cầm dương vật to lớn của mình sóc tới sóc lui, miệng lẩm bẩm gì đó...

Gia Cát Lượng tò mò không bịt tai mình nữa, liền nghe một loạt: "Lồn Khổng Minh chặt quá... a... Khổng Minh bị ta đụ sướng không? Lâu quá không đụ ngươi... ta nứng cặc sắp điên rồi... phải đụ chết ngươi... bắn tinh ngập hai cái lồn dâm của ngươi..."

Trong đầu Lưu Bị giờ là cảnh tượng hắn đang chơi Gia Cát Lượng kịch liệt bên bờ suối. Giữa non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, con sói đực bị cấm dục lâu ngày là hắn sẽ hung hăng lao vào cắn xé quần áo y, lột trần y ra, hãm hiếp y, điên cuồng giao phối với y, không ngừng dập dương vật mình vào âm đạo y, đụ cho y rên la đến khàn giọng.

Lúc hắn đang tận hưởng khoái cảm, y sẽ vùng vẫy thoát ra nhưng chỉ vài bước là bị hắn bắt lại đụ dữ dội hơn để trừng phạt, hắn sẽ nâng một chân y lên, phía trên cắn núm vú y, phía dưới không ngừng đâm cặc vào lồn y, một tay banh khe mông y ra, một tay cắm vào lỗ hậu. Chơi cho cả hai cái lồn của y chảy đầy dâm thủy, nước văng tung tóe.

Tiếp đó hắn sẽ xoay người Khổng Minh lại, cho y vịnh tảng đá lớn bên bờ suối, còn mình từ phía sau đâm cặc vào lỗ hậu, dùng quy đầu nghiền nát điểm cực khoái của y, tay thì bóp núm vú, tay kia chọc vào lồn y, đụ đến khi y sướng quá đái ra mới thôi. Y sẽ năn nỉ: "Chủ công... tha cho Lượng đi... sẽ tiểu mất..."

Dĩ nhiên chỉ khuyến khích hắn chịch y dữ dội hơn, con cặc khổng lồ cứ dập vào lỗ hậu, mấy ngón tay vừa thô vừa to như cái dương vật thứ hai cứ chọc nguấy lỗ lồn, móc vào điểm sướng, âm đạo y sẽ co giật kịch liệt rồi đái ra, nước tiểu như mưa rơi xuống nước, cảnh tượng sẽ dâm mỹ tới mức nào....

Hắn trêu chọc y: "Khổng Minh bị đụ lỗ đít mà sao lồn cũng đái ra?"

Y sẽ vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng bảo: "Tại chủ công... quá dữ dội... phía trước cũng không nhịn nổi..."

"Tại cặc ta bự quá đúng không? Đâm đít mà lồn cũng sướng phải không?" Vừa hỏi vừa đâm mạnh côn thịt vào hậu huyệt đã sưng đỏ của y.

"Á... đừng mà... đúng... cặc chủ công ... to quá... Lượng... chết mất..."

Sau đó hắn sẽ đụ y thêm mấy chục phát nữa mới hài lòng rút hung khí ra, ôm y đặt lên tảng đá, banh lồn y ra, tiếp tục dập cặc vào. Dương vật hắn vừa to vừa dài sẽ đâm thẳng tới tử cung y, làm y không ngừng la hét: "Chủ công... đừng đụ lồn Lượng nữa... sẽ có thai..."

"Đụ nát lồn ngươi! Đụ cho ngươi mang bầu liên tục! Đụ cho ngươi sinh hai chục đứa!"

Lưu Bị thản nhiên tuôn ra tất cả những lời mà hắn muốn nói với y trong tưởng tượng, không hề quan tâm có ai nghe thấy hay không.

Hắn càng nói, hô hấp của y càng thêm gấp gáp, những câu đó đều kích dục dữ dội, dù chỉ là lời một phía của hắn nhưng y vẫn hình dung được rõ ràng mình đang bị hắn chơi mãnh liệt thế nào...

Tốc độ tay của Lưu Bị càng lúc càng nhanh, Gia Cát Lượng nhìn đến hoa mắt, cả cơ thể y đều căng lên, đùi khép chặt cũng không ngăn được hai lỗ huyệt nóng rực chảy nước dầm dề như đang thực sự bị Lưu Bị đụ vào.

Chợt hắn nhếch miệng cười xấu xa: "Không tha, mỗi ngày ta đều sẽ đè Khổng Minh ra hãm hiếp, liên tục đâm cặc vào lồn ngươi, bắn tinh đầy tử cung ngươi!"

Gia Cát Lượng cắn chặt môi ngăn tiếng rên bật ra, trước mắt hiện rõ hình ảnh bản thân đang dang rộng chân cho Lưu Bị đụ kịch kiệt, âm đạo theo bản năng cũng co thắt dữ dội. Y không biết bị làm sao mà mỗi lần nghe hắn đòi hiếp dâm mình là cơ thể lại kích thích tột cùng. Tựa như y thực sự mong Lưu Bị triệt để hóa thành dã thú cuồng bạo hãm hiếp mình...

Nhưng mà như vậy... chẳng lẽ sở thích tình dục của mình là muốn bị ngược đãi?

Hình như không phải. Chỉ là, y rất thích thấy hắn ham muốn mình đến mức không thể khoan hòa điềm tĩnh thường ngày mà biến thành lang sói hung bạo đè mình ra, chơi mình thật dữ dội, thật hoang dã, giống như đêm đó trên thuyền ở Giang Đông...

Gia Cát Lượng bị suy nghĩ của chính mình làm cho xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi Lưu Bị, tựa hồ cả cơ thể y đều bị hắn hút hồn rồi.

Mà lúc này Lưu Bị đột nhiên di chuyển, hắn đi thêm mấy bước tới chỗ bụi cây mà Gia Cát Lượng đang nấp. Dương vật hắn chỉa thẳng vào mặt y, quy đầu không ngừng đâm về phía y.

Gia Cát Lượng chạy không được, trốn cũng không xong, càng không dám cử động mạnh.

Khi chỉ cách chừng hai bước chân, hắn dừng lại, tay sục điên cuồng, cơ thể hắn như đang cương hết lên, hô hấp dồn dập, rồi tay đột nhiên chậm lại, từng dòng chất lỏng trắng đục từ quy đầu đỏ sậm bắt đầu bắn ra, đa số rơi lên bụi cây, số ít chảy đầy tay hắn.

Lần đầu tiên Gia Cát Lượng nhìn tận mắt cảnh nam nhân bắn tinh, không hiểu sao lại vô cùng hồi hộp, vô cùng phấn khích, hai lỗ nhỏ phía dưới cũng co giật liên tục...

Mấy phiến lá mỏng manh không giữ nổi tinh dịch của Lưu Bị, chất lỏng chậm rãi chảy dọc nhánh cây rơi xuống, có giọt còn rớt ngay trên áo y.

Gia Cát Lượng bỗng thấy tình cảnh này giống như hắn đang bắn tinh vào mặt mình?

Y cắn môi, nghĩ không biết có phải hắn đã phát hiện ra mình nên cố tình làm vậy không?

Rốt cuộc cũng bắn xong, hắn nhắm mắt ngẩng đầu lên trời như vẫn đang chìm trong khoái cảm. Lát sau hắn thở một hơi thật dài, mở mắt ra, cúi xuống rửa tay, rồi xoay lưng bước vào trong nước, bơi về chỗ để quần áo lúc nãy.

Gia Cát Lượng vẫn ngồi yên không dám động đậy. Lưu Bị đã bơi khỏi đó một hồi lâu, y mới loạng choạng đứng lên, chân run rẩy suýt ngã. Chợt nhận ra nơi khó nói kia đã ướt đẫm như vừa tè dầm. Y vội kiểm tra quần áo mình, rất may đã mặc rất dày, nên sẽ không ai thấy, nhưng cảm giác lầy lội giữa hai chân thật sự rất khó chịu, mình có nên tắm luôn không?

Không được. Lỡ như Triệu Vân hay Lưu Bị tới sẽ thấy mình... Y ráng chịu đựng, bước tới bờ suối nhìn mặt nước một hồi cho tâm tình bình yên lại.

Tại sao chỉ nhìn hắn thủ dâm mà mình cũng ướt? Từ lần cuối cùng giao hợp với hắn đến nay đã hơn 8 tháng, mà trùng độc vẫn còn mạnh như vậy...? Theo sách đại ca đưa, chỉ một năm uống thuốc ức chế kèm theo không có tinh dịch con đực, thì con cái sẽ chết, lẽ ra sau 8 tháng nó cũng phải suy yếu đi chứ?

Mà cách giải độc đó chỉ dùng cho nữ nhân hoặc nam nhân bình thường, không nói tới song tính. Biết đâu không thể áp dụng cho mình?

Gia Cát Lượng suy nghĩ một hồi lâu, đến khi nghe tiếng Triệu Vân gọi, mới rảo bước trở về chỗ đóng quân.
...

Trời đã tối hẳn, đoàn người cũng đã vào đến thôn trấn lân cận, Triệu Vân đi trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net