Quân sư khó làm - C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không còn cách nào khác sao?" Lưu Bị vừa mừng vừa lo, nhưng cũng không ngăn được phấn khích len lỏi trong lòng.

"Không biết, Lượng chỉ nghĩ vậy thôi, cũng không chắc... Nhưng mà dù sao cũng không thể dùng cách đó. Không sao, chịu lạnh một tí thôi mà..." Gia Cát Lượng cúi đầu nói một hơi, xong lại nằm xuống cuộn tròn người lại.

Lưu Bị nhíu mày: "Không được, bình thường bị lạnh một chút là đã nhức chân rồi. Bây giờ nằm đất cả đêm, trong rừng lại lạnh thế này, mai ngươi còn dậy nổi không?"

"... Lượng sẽ cố..."

"Cố con khỉ! Lúc nào cũng mạnh miệng!" Lưu Bị gằn giọng, đưa tay túm áo Gia Cát Lượng lột ra.

Y hoảng hồn níu lại: "Chủ công, phải giữ đạo quân thần..."

"Đây là việc công, nếu ngươi đổ bệnh, thì hai quận kia giao cho ai quản lý? Quan lại dưới trướng ngươi có làm được không? Hay ta phải đích thân đến quản?"

Gia Cát Lượng ngẩn người. Chủ công hôm nay biết cãi lý lại mình luôn? Mà hắn nói cũng không sai...

Lưu Bị thấy y đã hoang mang, bèn đắc ý áp sát vào, âm thanh vừa trầm ấm vừa bá đạo: "Nếu nói đạo lý quân thần, cũng được, ta lấy tư cách chủ công ra lệnh cho quân sư phải để cho ta truyền nội lực. Việc quang minh chính đại như vậy, ngươi ngại cái gì?"

Mặt y đỏ lên: "Nhưng mà..."

"Chỉ vì ngươi bị trúng độc nên cách thức của chúng ta hơi khác một chút, chứ không có làm gì trái đạo quân thần hết." Lưu Bị thở vào tai y, vuốt ve hai bên vai y, bóp nhè nhẹ.

Gia Cát Lượng cảm thấy hai bên vai nóng lên, cứ như bàn tay Lưu Bị như có lửa, y cố tìm cách phản đối: "Nhưng cách thức này..."

"Chỉ là dùng cơ thể để giúp đỡ nhau thôi, có gì ghê gớm đâu? Giống như khi cứu người bị ngạt, cũng phải hôn người ta đó thôi?" Lưu Bị vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy Gia Cát Lượng nằm xuống, nhanh chóng lột áo mình ra rồi đè lên người y, ngón cái vuốt ve môi y, "Tại sao phía trên đi vào được, còn phía dưới thì không?"

Ánh mắt nóng rực đầy khát vọng tình dục vây lấy y, giọng nói trầm ấm bên tai lại khiến y an tâm, động tác ôn nhu như đang dỗ dành, nhưng cơ thể cường tráng lại phát ra tín hiệu cần giao phối. Tất cả có vẻ mâu thuẫn nhưng lại rất hòa hợp, tụ chung lại khiến Lưu Bị lúc này toát ra sức quyến rũ mê người, làm cho Gia Cát Lượng không cách nào cưỡng lại.

Mà bản thân y cũng không hề muốn phản kháng. Vốn dĩ y đang định tìm cách cho hắn chơi hậu huyệt mình, để hắn giải tỏa bớt bất mãn. Không ngờ trời xui đất khiến cả hai rơi vào tình cảnh thuận lợi thế này. Nhưng Gia Cát Lượng chung quy vẫn là mặt mỏng, lúc không bị trùng độc khống chế, y không thể mặt dày mày dạn tự cởi quần áo kêu Lưu Bị chơi mình đi.

Cho nên y thuận theo tính cách xưa nay mà tránh né, thành công khơi dậy bản tính thích chinh phục của Lưu Bị, khiến bộ dạng đầy ắp dục vọng chiếm hữu của hắn phải lộ ra, phơi bày dáng vẻ mà y thích nhất.

Gia Cát Lượng cảm giác cổ họng cũng đã khô khốc, đỏ mặt lên tiếng: "Nhưng... chủ công không được vào phía trước..."

Lưu Bị cười khẽ: "Yên tâm đi, ta biết chừng mực mà..."

Khuôn mặt Lưu Bị càng lúc càng gần, ánh mắt đầy tình cảm mà cũng tràn ngập ham muốn của hắn khiến y mềm nhũn, tay đặt lên ngực hắn nhưng cũng không đủ sức đẩy ra, cũng không thể nghiêng đầu để tránh nụ hôn của hắn. Gia Cát Lượng nghe rõ tiếng tim đập liên hồi trong ngực, rõ ràng đây không phải lần đầu, nhưng y lại cảm thấy vô cùng hồi hộp, đành nhắm mắt lại phó mặc cho hắn.

Ấm áp dễ chịu phủ lấy hai phiến môi lạnh lẽo của y, lưỡi hắn nóng bỏng mà ướt át nhẹ nhàng luồn vào trong miệng y, bắt đầu khai phá từng chút một.

Luồng khí tức xa lạ mà quen thuộc xâm chiếm khoang miệng, quấn quýt đầu lưỡi. Gia Cát Lượng dần dần thuận theo, rồi từ từ trở nên chủ động hơn, còn đưa lưỡi vào miệng hắn.

Bàn tay to của hắn vuốt ve cơ thể y, từ ngực, bụng, xuống tới đùi, nhưng cố tình không chạm vào nơi tư mật. Cơ thể y nóng dần lên, hơi thở càng thêm gấp gáp, khát vọng bị động chạm càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn nhẫn nhịn không muốn mở miệng ra đòi hỏi hắn.

Có điều tối nay Lưu Bị đặc biệt kiên nhẫn. Hắn biết đây là lần đầu tiên y hoàn toàn thanh tỉnh mà đồng ý giao hoan với mình, nên nhất định phải kích cho dục vọng y cháy bùng lên, làm y phải van xin mình cắm vào, sau đó sẽ cho y tận hưởng khoái cảm ngập đầu, làm y sung sướng đến phát nghiện, dù có trùng độc hay không cũng sẽ bám theo mình đòi giao hợp..

Lưu Bị vừa nghĩ vừa nuốt nước bọt, buông môi y ra, bắt đầu dời sang cổ, hôn dần xuống ngực. Tay cũng không nhàn rỗi dần dần phanh vạt áo y ra.

Gia Cát Lượng cảm nhận rõ ràng từng động tác của hắn trên cơ thể mình, biết rõ là đang bị xâm lược, nhưng y hoàn toàn không có ý định chống cự, trái lại còn mong muốn hắn điên cuồng hơn, mạnh bạo hơn.

Hai lớp áo đã hoàn toàn bị mở rộng, phơi bày khuôn ngực trắng nõn, hai núm vú nhô cao đầy khiêu khích. Nhưng Lưu Bị không thèm đụng vào, cứ hôn xung quanh. Gia Cát Lượng mím môi, khó hiểu mở mắt ra nhìn.

Lưu Bị đã tự cởi quần áo từ lúc nào, chống hai tay để cơ thể mình không chạm vào người y, đang vừa hôn vừa quan sát biểu cảm của y. Thấy y mở mắt, hắn cong khóe môi, hơi nâng người lên một chút, nhìn y cười hỏi: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu à? Ta làm mạnh quá sao?"

Gia Cát Lượng lập tức muốn cắn chết hắn. Tên chủ công xấu xa này cứ ép mình phải năn nỉ hắn chơi mình đây mà! Y liếc xuống hạ thân Lưu Bị, cây dương vật kia đã cương đến nổi đầy gân, quy đầu cũng rỉ tinh dịch ra rồi, chứng tỏ hắn đã muốn lắm, vậy mà còn không chịu...

Y xấu hổ cắn môi, mình thật sự thèm khát hắn đến mất hết liêm sỉ như thế à?

Tuy rằng gương mặt hắn cũng khá đẹp trai, mày kiếm mắt sáng mũi cao, cằm đầy râu nhưng trông rất phong độ, vài nếp nhăn phía đuôi mắt, vài sợi tóc bạc ở thái dương càng làm hắn thêm nét phong trần... Cơ thể hắn cũng không tệ... ngực vạm vỡ thật, hắn vẫn luyện tập hằng ngày sao? Sờ lên rất đã tay, cảm giác mạnh mẽ tràn đầy nam tính, chứ không như ngực mình không có tí cơ nào... Bụng hắn cũng rắn chắc quá, chia thành từng khối rõ ràng... Có cả lông bụng này, một đường chạy dọc xuống dưới...

Tay đột nhiên bị giữ lại. "Hồ ly! Ngươi đang quyến rũ ta phải không?"

Giọng Lưu Bị khàn khàn, đang chăm chú nhìn y, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn tựa như dục vọng đang bùng cháy sắp sửa thiêu đốt toàn thân người đối diện.

Gia Cát Lượng đỏ mặt: "Không có, Lượng chỉ cảm thấy... cơ thể chủ công rất tráng kiện, không phải như Lượng..."

"Cơ thể Khổng Minh thì thế nào?" Lưu Bị nheo mắt, cố tình trêu chọc y.

"Ngươi!... biết rồi còn hỏi!" Y hừ một tiếng, quay mặt sang một bên không thèm nhìn hắn.

"Ta không biết nha, Khổng Minh cho ta xem một chút đi. Cơ thể chúng ta khác nhau chỗ nào? Có phải là... ta có dương vật mà ngươi lại có âm đạo, rất thích hợp để đụ nhau không?" Lưu Bị quyết tâm giả bộ tới cùng, cũng không thèm nói nhỏ tiếng. Dù sao giữa rừng rậm thế này cũng không có ai nghe hắn tuyên bố muốn giao hợp với quân sư của mình.

"Chủ công!" Gia Cát Lượng bịt miệng hắn, trừng mắt giận dữ. Nhưng tai y cũng đã đỏ rần lên. Người này bình thường rất nghiêm trang đứng đắn, mà cứ ở gần mình là trở nên dâm tục phóng đãng thế này...

"A!" Y giật mình kêu lên, hoảng hốt rút tay về. Lòng bàn tay bị hắn liếm, vừa nóng vừa ướt...

"A... ưm..." Núm vú cũng bị hắn đột ngột tấn công. Khoái cảm bất chợp ập tới khiến Gia Cát Lượng bật ra tiếng rên, ngực cũng ưỡn lên theo bản năng, muốn đầu vú mình bị hắn cắn mút nhiều hơn.

Lưỡi hắn đảo quanh, đầu lưỡi không ngừng chà xát núm vú, lúc nhẹ nhàng vờn quanh, lúc dồn dập như vũ bão, thỉnh thoảng lại dùng miệng hút mạnh vào. Vú bên kia cũng không thoát khỏi số phận bị dày vò, liên tục bị tay hắn vân ve nắn bóp. Hết tay rồi đến miệng hắn luân phiên chơi vú y, đến khi hai đầu vú đều bị làm đến đỏ mọng lên, hắn mới tạm tha, bắt đầu hôn xuống bụng. Vừa hôn vừa kéo quần y xuống.

Gia Cát Lượng không còn sức lực phản kháng, y không nghĩ đầu vú mình lại mẩn cảm đến vậy, chỉ bị hắn mút thôi mà cả người đã tê dại, tựa như tất cả dây thần kinh đều tập trung tại đó, khoái cảm lan tỏa xuống phía dưới khiến cả hoa huyệt lẫn hậu huyệt đều chảy nước. Trước cứ nghĩ là do trùng độc, vậy mà...

"Ưm... nhột..." Lưỡi Lưu Bị đảo quanh lỗ rốn, rồi ấn đầu lưỡi vào, làm Gia Cát Lượng càng thêm ngứa ngáy.

Vừa liếm, tay hắn chạm nhẹ vào dương vật nho nhỏ đã hơi đứng lên của y. Bụng Gia Cát Lượng phập phồng, hô hấp càng thêm dồn dập.

Bình thường thứ này ít khi có phản ứng, chỉ mới bắn được vài lần, dạo gần đây lúc y nứng cực độ nhưng nó cũng không cứng, mà toàn bộ dục vọng chỉ tập trung vào hai lỗ huyệt, khiến Gia Cát Lượng hoài nghi, chắc dần dần nó chỉ còn mỗi tác dụng là đi tiểu... Vậy mà bây giờ lại bị hắn kích cho đứng lên rồi?

Bàn tay to đầy vết chai của hắn nắm lấy vật nhỏ của y, nhẹ nhàng lên xuống. Gia Cát Lượng hé miệng thở dốc. Hắn tăng tốc, y bắt đầu rên khẽ. Cảm giác sung sướng tăng dần, ma xát càng lúc càng kịch liệt, Gia Cát Lượng cảm thấy như có gì đó sắp phun trào, nhưng vẫn cứ nghèn nghẹn ở đâu đó, vẫn chưa đủ...

Lưu Bị đột nhiên dừng lại, rồi cúi đầu xuống, ngậm lấy vật nhỏ của y. Gia Cát Lượng hoảng kinh muốn rút ra: "Đừng! Nơi đó... bẩn..."

Hắn giữ đùi y lại, liếm nhẹ quy đầu nho nhỏ hồng hồng, ngẩng lên nhìn y cười khẽ: "Của Khổng Minh thì không sao. Mà tối qua ngươi làm cho ta cũng có chê bẩn đâu?"

Mặt Gia Cát Lượng đỏ như phát sốt. Hắn phát hiện ra rồi? "Lượng... tối qua Lượng làm gì?"

"Sáng nay tỉnh dậy ta cảm thấy không phải là mơ. Không có thật à?"

Nhìn thái độ của y thì chắc chắn tối qua là thật rồi. Hồ ly ngốc này, bị mình đụ vào miệng đến mức chảy nước mắt mà vẫn cố gắng hầu hạ mình, thiệt thòi như vậy mà cứ giả vờ như không có việc gì.

Càng nghĩ càng thấy áy náy, nên hắn cố trấn áp dục vọng của bản thân xuống mà tập trung vào cảm thụ của y. Lưu Bị nói xong lại ngậm vật nhỏ kia vào miệng, ra sức liếm mút.

Tuy chưa từng làm chuyện này, cũng không nghĩ sẽ làm, nhưng Khổng Minh là ngoại lệ, hắn không hề ghê tởm chút nào, trái lại còn thấy vật trắng hồng nho nhỏ này khá là đáng yêu...

"Chủ công... đừng liếm nữa mà..." Gia Cát Lượng thở hổn hển dùng hai tay giữ đầu Lưu Bị lại, nhỏ giọng năn nỉ. Hắn ngạc nhiên: "Không thích sao?"

Mặt y vẫn đỏ ửng, gật đầu, rồi lại lắc đầu. Lưu Bị phì cười: "Rốt cuộc là sao?"

Gia Cát Lượng thật sự xấu hổ vô cùng, không biết phải nói sao. Dương vật càng bị kích thích thì âm đạo lại càng ngứa ngáy khó nhịn, không ngừng kêu gào được lấp đầy. Trong khi mình đã dặn hắn không được chơi lỗ này, mà bây giờ lại thèm khát... Lưu Bị cứ liếm rồi mút như thế làm y không chịu được nữa, chỉ có thể kêu hắn dừng lại.

"Phía dưới... phía dưới khó chịu..."

Y khó khăn giải thích, chưa nói xong đã muốn cuộn người lại không cho Lưu Bị nhìn. Nhưng hắn sao có thể để y dễ dàng trốn thoát như thế, bàn tay to đã chen vào giữa hai chân y, chạm đúng nơi cấm địa!

Gia Cát Lượng giật nảy, cuốn quýt đẩy tay hắn ra. Nhưng sức y làm sao đẩy được, ngón tay hắn đã tấn công âm vật, day day ấn ấn. Cả người y nhũn ra, hai chân cũng không thể khép vào được nữa, chỉ có thể vô lực bị hắn mở rộng ra hai bên, toàn bộ nơi tư mật phơi bày ra để hắn tùy ý xâm phạm...

Không bị trùng độc khống chế, thần trí hoàn toàn tỉnh táo, mà không hiểu tại sao cơ thể mình còn nhạy cảm hơn những lần trước? Hay lại lúc trước không đủ thanh tỉnh để cảm nhận?

"A!... đừng...a..."

Lưu Bị đột nhiên đưa lưỡi liếm mạnh lên hoa hạt! Gia Cát Lượng la lên, cả người run rẩy, luống cuống muốn đẩy đầu hắn ra. Lưu Bị đắc ý càng dán sát vào, đầu lưỡi liên tục đánh vào hạt đậu nhỏ bé đó của y.

Gia Cát Lượng theo bản năng khép chân lại để tránh bị xâm phạm, nhưng hai đùi đã bị hắn khống chế, thành ra y chỉ có thể dùng hai chân kẹp cổ Lưu Bị, mà tư thế như vậy không khác gì đang dâng hoa huyệt mình vào miệng hắn.

Lưu Bị khoái chí liếm mạnh hơn, đầu lưỡi đảo quanh âm vật, ngậm lấy mút mạnh, rồi dùng răng gặm lấy kéo ra, hết nhẹ nhàng lại thô bạo, không ngừng kích thích hoa hạt. Gia Cát Lượng run rẩy cả người, tựa như toàn bộ giác quan đều tập trung tại nơi đó say mê hưởng thụ. Tuy đã từng bị hắn liếm nơi này nhưng đến hôm nay y mới chân chính cảm nhận được hết tất cả khoái cảm mà hắn mang lại.

Ý muốn chống cự đều biến đi đâu mất, chỉ còn lại khát khao bị xâm phạm mãnh liệt hơn, nước từ trong âm đạo không ngừng chảy ra, ướt đẫm cả hậu huyệt phía dưới. Dĩ nhiên Lưu Bị nhìn thấy rõ ràng, hắn cong khóe môi, mút âm vật y một cái thật mạnh, rồi chuyển xuống dưới, lưỡi quét một đường dài dọc theo hai mép hoa huyệt.

"A... đừng... chỗ đó..." Gia Cát Lượng xấu hổ lấy tay đẩy đầu Lưu Bị ra, nhưng phản kháng yếu ớt như vậy rõ ràng là sướng muốn chết mà còn ngại. Lưu Bị ngẩng lên nhìn y, liếm mép: "Nước lồn Khổng Minh ngon lắm, ta muốn liếm hết!"

Mặt Gia Cát Lượng càng thêm đỏ, cắn môi không nói nên lời. Lưu Bị lại cúi xuống, dùng lưỡi quét sạch nước dâm bên ngoài rồi banh cái khe hẹp ướt át quyến rũ của y ra, đút lưỡi vào trong. Đầu lưỡi hắn như mãng xà khuấy động trêu chọc những điểm nhạy cảm một lượt, rồi bắt chướt động tác của dương vật mà cắm vào rút ra trong lồn y.

Gia Cát Lượng cảm nhận rõ ràng lưỡi Lưu Bị đang xâm phạm nơi bí mật nhất trên cơ thể mình, biết hắn đang dùng lưỡi đụ mình, mà một chút phản kháng cũng không có, thay vào đó là khát vọng bị hắn cắm rút nhiều hơn, dữ dội hơn... Mắt y mơ màng, hé miệng thở dốc, rên rỉ theo từng động tác của Lưu Bị, phía dưới bất giác mở rộng hơn như khuyến khích hắn tấn công sâu hơn, thô bạo hơn...

Đột nhiên Lưu Bị rút lưỡi ra. Sau đó một vật gì đó cứng rắn thô ráp chen vào, cắm thẳng tới điểm cực khoái của y!

Gia Cát Lượng thoáng giật mình nhưng liền cảm nhận được đó là ngón tay hắn, lập tức buông lỏng cảnh giác.

"A.... bị tay chủ công... cắm vào..."

A... Lưu Bị cũng than thầm, cảm giác khi ở trong cơ thể y thật sự quá mức tuyệt diệu, lỗ thịt đỏ hồng mê người này vẫn cứ ấm nóng trơn trợt hút lấy hắn như vậy, chơi bao nhiêu lần cũng không đủ, huống hồ hắn đã lâu lắm không được cắm vào. Dương vật đã cương dữ dội đến đau nhức, mấy đường gân nổi hết lên, kêu gào hắn mau mau đem cặc đụ vào cái lồn dâm đãng của y.

Nhưng lúc này không được, Lưu Bị hung hăng đè nén thú tính của mình xuống, trườn lên cắn nhẹ vành tai y: "Sướng không?" Vừa hỏi vừa cho thêm một ngón nữa vào, tiếp tục động tác giao hợp.

"Ưmm... sướng..."

"Lâu lắm không đụ, chỗ này có nhớ ta không?" Vừa hỏi tay vừa tăng tốc, động tác càng thêm hung bạo, chỗ nhạy cảm liên tục bị chọc vào, âm thanh va chạm không ngừng vang lên, Gia Cát Lượng ảo giác như đang thật sự bị côn thịt của Lưu Bị cắm vào, bị hắn đụ kịch liệt.

"A... nhớ... chậm một chút... a..."

Y thành thật nói ra cảm nhận của mình, hai mắt khép hờ, vòng tay ôm cổ Lưu Bị, bộ dạng dâng hiến bản thân cho hắn tùy ý làm tình làm tội này... thật sự là nhịn không nổi mà! Lưu Bị hít sâu cố ngăn dục vọng của mình, đêm nay hắn không được gấp gáp, phải cho y cảm thụ tất cả khoái cảm giao hoan, để những lần sau y cũng để ngoan ngoãn cho mình làm... Hắn nuốt nước bọt, cúi xuống ngậm núm vú y, phía dưới lại cho thêm một ngón tay vào âm đạo, tay kia bắt đầu thăm dò hậu huyệt.

Cảm nhận được lỗ phía sau cũng sắp bị hắn chơi, Gia Cát Lượng càng thêm hồi hộp, hô hấp càng rối loạn, chỉ biết ôm hắn chặt hơn, rên rỉ lớn hơn.

Lưu Bị càng thêm hưng phấn, đem hai ngón tay đi vào hậu huyệt. Mật động nóng rực ẩm ướt sung sướng vây lấy hắn, tường thịt khát khao mút lấy hắn như đã đói khát từ lâu.

Lưu Bị chép miệng than thầm, lỗ nào cũng cực phẩm thế này, bảo sao hắn nghiện đến mức không dứt ra được. Tay hăm hở tìm đến hỏi thăm những vị trí quen thuộc, vừa đụ vừa tranh thủ khuếch trương lỗ nhỏ, chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới.

Gia Cát Lượng ngửa cổ rên rỉ, hoàn toàn trầm mê dưới tay Lưu Bị. Cả hai huyệt động của y đều bị chiếm đóng, bị mở rộng ra cho dị vật xâm nhập, mỗi lần cắm rút đều khiến nước dâm chảy ràn rụa.

Khoái cảm không ngừng ập vào khiến ý thức Gia Cát Lượng trở nên mơ hồ, sâu bên trong càng ngứa ngáy, càng khát khao khó nhịn, ngón tay không đủ, y muốn bị thứ to hơn dài hơn nhồi vào, đâm thật sâu thật mạnh vào, cắm thẳng tới tử cung...

"Chủ công... muốn cái kia... của chủ công..." Y buột miệng nói ra, Lưu Bị tưởng mình nghe nhầm.

"Muốn cái gì?"

Gia Cát Lượng mở mắt ra nhìn Lưu Bị. Ánh lửa soi rõ khuôn mặt hắn, vầng trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầy dục vọng không thể che giấu, còn phía dưới, một cây côn thịt vĩ đại chỉa thẳng về phía y, đỉnh quy đầu loang loáng nước...

Từ lúc nghe tiếng hắn thở dồn dập bên kia đống lửa, Gia Cát Lượng đã biết hắn đang thủ dâm, lúc được hắn ôm, y cũng cảm nhận rõ ràng dương vật to lớn kia đã rất cứng rồi. Nếu là kẻ khác, chắc đã lao vào cắn xé, trực tiếp đè mình ra hãm hiếp để thỏa mãn.

Nhưng hắn lại có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, ôn nhu mơn trớn liếm mút khắp cơ thể, chăm chú nương theo từng cảm nhận của mình, cố gắng làm mình sảng khoái... mà mình thì chỉ biết nằm im hưởng thụ...

Y ôm cổ hắn kéo xuống, liếm dái tai to lớn hơn người của hắn, thì thầm: "Lượng muốn cặc của chủ công... cả hai lỗ lồn đều nứng lắm rồi... mau đụ chết Lượng đi..."

Ầm một tiếng, đầu óc Lưu Bị trắng xóa, chỉ còn lại bản năng xui khiến, hắn lập tức banh lồn y ra, ấn cặc vào!

"A! Không, đừng chơi lỗ đó!" Gia Cát Lượng lùi lại làm quy đầu hắn trượt ra, hắn áp sát tới, y lại lùi thêm một chút. Mắt Lưu Bị đỏ lên, khổ sở nhìn y. Gia Cát Lượng thấy hắn đã ham muốn mình đến mức ngây ngốc như thế, cảm thấy rất thỏa mãn, vươn tay vuốt nhẹ gò má hắn: "Chủ công, không được làm Lượng có thai mà, nhớ không? Lỗ này không được, còn lại... đều cho ngươi..."

Lưu Bị liên tục gật đầu, liếm môi nhìn xuống dưới. Gia Cát Lượng cười khẽ, ôm cổ hắn kéo xuống, hôn lên môi hắn.
Lưu Bị lập tức cuồng nhiệt đáp lại, vồ vập như muốn ăn tươi nuốt sống y. Gia Cát Lượng vừa đáp lại hắn, vừa mò xuống phía dưới tìm kiếm dương vật hắn. Rất nhanh liền chạm vào thứ to lớn nóng bỏng kia, y hài lòng vuốt ve. Cả người Lưu Bị run lên, cặc càng nứng dữ dội, lấy tay áp lên tay y đưa đẩy tới lui để sục cho mình.

Gia Cát Lượng dùng tay đẩy mạnh ngực Lưu Bị, thoát khỏi nụ hôn cuồng bạo của hắn, cong khóe môi hỏi: "Còn muốn thủ dâm? Không muốn chơi ta sao?"

"Hồ ly!" Lưu Bị gầm lên, một tay banh hậu huyệt y ra, một tay cầm con cặc cực đại của mình nhắm ngay cái lỗ ướt át đó, đẩy hông đâm vào!

"Chơi chết ngươi!"

Lưu Bị nắm chặt eo Gia Cát Lượng, dương vật đâm phầm phập vào hậu huyệt y. Cả người y không ngừng rung động theo va chạm cuồng dã của hắn, nỗ lực mở rộng hết cỡ để dung nạp cự vật quá lớn của người phía trên.

"Đụ nát lỗ đít dâm đãng của ngươi! Xem ngươi còn dám quyến rũ đàn ông không?"

Hắn càng chơi càng hung bạo, như thực sự muốn dùng cặc mình đụ chết y. Những chỗ mẩn cảm sâu bên trong bị hắn đâm chọc không thương tiếc, tuyến tiền liệt không ngừng bị quy đầu hắn chèn ép dày vò, khoái cảm dồn dập xen lẫn chút đau đớn vì bị chơi quá dữ dội làm y không ngừng rên la.

"Không... a... không quyến rũ... nam nhân khác... ưm... chỉ có... chủ công..."

Tốc độ va chạm của Lưu Bị quá mãnh liệt, y khó khăn lắm mới nói xong một câu. Mà Lưu Bị nghe xong liền làm chậm lại, chăm chú nhìn y: "Chỉ quyến rũ ta thôi?"

"Đúng vậy... chỉ muốn chủ công thôi... người khác đừng hòng..."

Không chỉ động tác mà ánh mắt Lưu Bị cũng dịu lại, hắn hạ người xuống, áp trán vào trán y, thì thầm: "Khổng Minh là của ta, không được cho người khác chạm vào, biết chưa?"

Kỳ thật trong lòng hắn đã biết rõ y chỉ có thể giao hợp với mình, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng y nói ra.

"Ừm... Lượng là của chủ công..."

Lưu Bị sung sướng vòng tay qua lưng y, siết chặt, tiếp tục nụ hôn lúc nãy. Tư thế này làm cơ thể cả hai chạm vào nhau nhiều hơn, đầu vú hắn cương cứng không ngừng chọc vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net