Quân sư khó làm - C9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giọt sương rơi xuống mặt làm Lưu Bị tỉnh giấc. Trời mới tờ mờ sáng, không khí se lạnh trong lành vô cùng dễ chịu. Lưu Bị thần thanh khí sảng hít một hơi thật đầy.

Cúi đầu nhìn, người nằm trên ngực mình vẫn còn đang say ngủ. Hàng mi dài cong cong, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi hồng nhạt hơi mỏng... áo hắn phũ cho y hồi tối đã rơi xuống từ bao giờ, nửa thân trần nhẵn mịn của y phơi ra, Lưu Bị không ngăn được tay mình xoa dọc sống lưng, bả vai y.

Cảm nhận cơ thể trần trụi của hai người đang dán sát vào nhau, bàn tay hưởng thụ da thịt mát lạnh của Gia Cát Lượng, nghe hơi thở ấm áp của y phun trên ngực mình, Lưu Bị càng vuốt ve càng phấn khởi...

"Chủ công... đừng phá..." Gia Cát Lượng chép miệng lẩm bẩm. Lưu Bị ngưng lại một chút, tầm mắt hắn lúc này đã rơi xuống hạ thân y, nơi đang được mấy lớp vải che đậy, không rõ là quần hay áo, mà hắn cũng không rảnh để phân biệt, bởi thằng nhỏ giữa hai chân hắn đã vươn vai thức dậy, thúc giục hắn nhanh nhanh làm vài động tác 'thể dục' buổi sáng.

Thông thường sáng sớm, đàn ông sinh lý khỏe mạnh đều sẽ cương lên. Lưu Bị cũng không khác mấy, tuy đã không còn là thanh niên nhưng hắn sức lực hơn người, lại sinh hoạt điều độ không chơi bời phóng đãng nên tinh lực rất dồi dào. Chỉ trừ những lúc chán nản quá mức, còn không thì hầu như sáng nào dương vật cũng hùng dũng đứng lên. Bình thường hắn đều tự thủ dâm, nhưng bây giờ có y ở đây...

Lưu Bị hít một hơi ngăn bớt phấn khích, nhẹ nhàng kéo lớp quần áo kia xuống. Bờ mông căng tròn lập tức hiện ra. Hắn liếm môi, đưa tay xuống thấp hơn, chậm rãi sờ nắn, bóp nhè nhẹ. Gia Cát Lượng có vẻ khó chịu, nhíu mày hừ một tiếng, nhưng cũng chưa tỉnh, mà chỉ trở mình, xoay người qua bên kia đưa mông về phía hắn.

Lưu Bị mừng rơn, nhanh chóng áp sát vào, động tác càng thêm bạo dạn, đem dương vật đang cương của mình cọ tới cọ lui trên cặp bánh bao trắng mịn kia vài cái, sau đó trượt xuống, để quy đầu luồn vào rãnh mông y, đâm nhẹ nhẹ bên ngoài hậu huyệt.

Tay hắn cũng vòng qua eo y mò xuống phía dưới, sờ sờ vật nhỏ mềm nhũn của y, dựng nó lên, sục lên sục xuống.

"Ưmm... đừng..." Gia Cát Lượng rên khẽ một tiếng, Lưu Bị lập tức dừng lại, im lặng lắng nghe.

Một lát sau lại nghe tiếng y thở đều đều. Lưu Bị nhỏm người dậy nhìn một chút. Đúng là y đã ngủ tiếp. Hắn liếm môi, tay dời xuống phía dưới, vuốt ve âm đế, bàn tay to phủ lên hoa huyệt y, hai ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hai bên mép, vừa sờ vừa cảm thán lồn Khổng Minh thật sự là cực phẩm, vừa trơn nhẵn không một sợi lông vừa đầy đặn múp míp, sờ rất đã tay, liếm cũng ngon, mà đụ thì chậc chậc, sướng đến mất hồn...

Tuy chơi hậu huyệt cũng sảng khoái không kém, nhưng lúc trước đã được chịch cả hai lỗ, giờ bị cắt giảm khẩu phần, dù nói thế nào thì hắn vẫn cứ không quên được cảm giác được đâm phầm phập vào cái lồn ấm nóng đầy nước này...

Nhưng dù sao cũng không thể làm càn, lỡ y thật sự mang bầu thì... Không nói tới chuyện y sẽ bỏ hắn mà đi, thì hắn cũng không thể để thiên hạ phát hiện bí mật của y rồi đối xử với y như kỹ nữ! Chết tiệt, một đám điên khùng, song tính có tội tình gì? Khổng Minh ngươi yên tâm, sẽ có ngày cả thiên hạ sẽ quỳ rạp dưới chân chúng ta. Ta nói gì bọn họ phải nghe cái đó!

Lưu Bị hậm hực nghĩ, lực tay bất giác mạnh hơn.

"A... đừng..." Gia Cát Lượng rên khẽ, Lưu Bị lập tức im re, không dám thở mạnh.

Y vốn khó tính, nếu tỉnh dậy rồi chắc sẽ không cho mình động vào, nên tốt nhất là cứ chơi lén, cứ đâm lút cán vào lỗ đít y đụ tới tấp, y có tỉnh dậy thì cũng đã rơi vào tình thế 'cặc đã đóng lồn', không thể đẩy ra được, chỉ có thể tiếp tục để yên cho mình chịch. Mà đánh thức người yêu bằng kiểu này cũng rất tình thú nữa...

Lưu Bị hồi hộp nghĩ, hy vọng y đừng tỉnh sớm. May mà y lầm rầm gì đó trong miệng rồi tiếp tục ngủ. Hắn kiên nhẫn nằm chờ thêm một lúc mới đưa tay tới trước ngực y, bóp nhẹ đầu vú. Núm vú y rất nhạy cảm, chỉ cần chơi một chút là phía dưới rỉ nước ra, lỗ hậu phải nhiều nước thì mới đút vào được...

Gia Cát Lượng mơ mơ màng màng cảm thấy ngực mình rất ngứa, hai đầu vú bị thứ gì đó rất to bóp lấy xoay tròn rồi liên tục quét tới quét lui. Y muốn đẩy ra nhưng cả người nặng trĩu không nhúc nhích được, mà động chạm này cũng không đến mức khó chịu... ừm, thật ra là rất thoải mái... Hai lỗ phía dưới lại bắt đầu ướt rồi, nhưng thôi kệ đi, chút nữa dậy tắm... Y giống như con mèo lười, mắt vẫn nhắm nghiền, ngực bất giác ưỡn ra thêm một chút để chủ nhân thuận tiện vuốt ve.

Lưu Bị càng thêm to gan, nâng một chân y lên để hai lỗ nhỏ của y lộ ra nhiều hơn, đem dương vật từ sau đẩy tới, để thân gậy thịt to dài cọ xát từ hậu huyệt tới âm đạo, trượt tới trượt lui bên ngoài vị trí quyến rũ chết người này.

Gia Cát Lượng cảm nhận được có một vật to lớn nóng rực không ngừng mài qua lỗ hậu, cọ mép hoa huyệt, đâm chọc âm vật của mình!

Không được! Nơi này chỉ có chủ công mới được động vào!

Y vô thức giãy giụa, làm ma xát càng thêm kịch liệt, nước càng chảy ra nhiều hơn, mà thứ thô to kia hình như đang cạy mở hậu huyệt y, chuẩn bị chui vào!

"Không!" Gia Cát Lượng la lớn, mở to mắt bừng tỉnh. Y thở hổn hển nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang ở trong rừng, ký ức đêm qua chợt ùa về... Vậy cái thứ đang làm loạn trên người mình chắc là...?

Y lập tức quay đầu lại, không ngoài dự đoán, đối diện là khuôn mặt dâm tặc của Lưu Bị đang tươi cười!

"Chào buổi sáng, Khổng Minh ngủ không ngon sao, mơ thấy gì mà hét um lên vậy?"

Y hít một hơi ngăn ý định chửi chết hắn, vừa lùi ra vừa quơ tay kiếm quần áo, nghiến răng đáp: "Mơ thấy bị một con sói già thô bỉ cắn!"

Lưu Bị nheo mắt: "Sao lại cắn? Lẽ ra..." Hắn phóng tới ôm chầm lấy y: "Lẽ ra phải đè ngươi ra giao phối chứ?"

Mặt y nháy mắt đỏ bừng, luống cuống đẩy Lưu Bị ra: "Chủ công! Đừng đùa nữa, mau chuẩn bị về thôi... A... đừng..."

Tay Lưu Bị lại tìm tới trêu chọc đầu vú y. Hai núm vú đỏ hồng vẫn còn đang đứng thẳng vì hứng tình, giờ lại tiếp tục bị vân vê kích thích, Gia Cát Lượng bắt đầu thở gấp, thân thể dần nhũn ra. Lưu Bị liếm vành tai y, cắn nhẹ: "Cho ta làm thêm một lần nữa được không?"

Hai mật động nghe vậy liền co rút lại, không rõ là sợ hãi hay khao khát, nhưng ngạc nhiên là nơi đó không đau nhức như y tưởng, trái lại còn khoan khoái lạ thường. Tại sao lại như vậy? Y hoang mang, cố gắng phản kháng: "Đừng mà... chút nữa còn cưỡi ngựa..."

Lưu Bị đột ngột luồn ngón tay vào khe mông y, sờ sờ cúc huyệt: "Đau à? Vẫn còn bị sưng sao?"

"Dĩ nhiên! Mới một đêm làm sao hết..." Vừa đáp vừa cố gắng nhích mông ra xa tay hắn. Nhưng Lưu Bị ôm rất chặt, nghi hoặc hỏi: "Sờ không thấy chỗ sưng, để ta nhìn kỹ chút."

"Cấm nhìn!" Gia Cát Lượng thẹn quá hóa giận, chủ công biến thái, sáng sớm đã đòi chơi mình, còn muốn vạch mông người ta ra nhìn...

Lưu Bị gác cằm lên vai y, thở dài: "Xin lỗi... tại ta vui quá nên không biết chừng mực..."

Gia Cát Lượng hơi xiêu lòng, nhưng trong đầu y đang có rất nhiều câu hỏi, chưa nghĩ ra nên rất rối rắm, không đủ hứng thú cho Lưu Bị làm.

Thứ nhất, tại sao hôm nay chưa uống thuốc ức chế mà y vẫn tỉnh táo khi Lưu Bị động vào? Rõ ràng lần trước trên xe ngựa còn bị trùng độc áp đảo đến mất lý trí mà? Hay là tối qua được ăn tinh dịch no nê nên nó ngoan ngoãn ngủ rồi?

Nhưng nếu vậy thì sao lúc mới bị độc phát, hắn cứ đụng vào là mình nổi hứng, bất kể vừa mới làm xong? Có phải tại thuốc đã áp chế bớt độc tính của nó? Vậy cái lần trên xe ngựa, là do bị ức chế quá độ sau thời gian dài bị kiềm hãm quá mức sao? Nếu được tẩm bổ thường xuyên thì sẽ không bị dục vọng khống chế như vậy?

Thứ hai, tại sao hậu huyệt mình không đau? Lúc trước có lần bị hắn làm quá mức nên ê ẩm suốt ba ngày mà? Tối qua cũng vậy, hắn đút cái khủng bố kia vào mà mình cũng không thấy đau... Có khi nào tác dụng phụ của thuốc ức chế là mất cảm giác đau luôn không? Nếu đúng thật thì quá nguy hiểm, sau này lỡ hắn hăng quá, làm tới mức rách ra thì mình cũng không cảm nhận được...

Tất cả suy nghĩ này tuy nhiều nhưng chạy rất nhanh trong đầu Gia Cát Lượng, nên Lưu Bị không cần phải đợi lâu, liền nghe y lên tiếng: "Biết vậy là tốt, mau thu dọn rồi về nhà thôi, cả người Lượng cứ dính dính khó chịu quá..." Quay đầu lại nhìn hắn cười cười: "Giờ có cho chủ công làm thì sợ ngươi cũng chê bẩn..."

"Không có, không hề chê ngươi bẩn!" Lưu Bị cuống quýt cắt ngang.

Gia Cát Lượng cong khóe môi: "Nhưng ta thấy ngươi bẩn."

Một câu khiến hưng phấn của Lưu Bị tắt phụt.

Hắn vừa mếu vừa nhặt nhạnh lại quần áo đưa cho y, hung khí lúc nãy còn cương cứng giờ cũng dần xìu xuống.

Gia Cát Lượng thấy hơi tội nghiệp nhưng cũng rất muốn cười, cảm giác bắt nạt chủ công quả thật rất thú vị. Y cong khóe môi, nhanh chóng giũ quần áo, mặc vào. Đột nhiên thấy phía sau nội y bị rách một lỗ!

Còn trung y thì sao? Y nhíu mày kiểm tra, rồi xanh mặt khi thấy nó cũng bị rách ngay chỗ đó, mà còn rộng hơn! Tối qua nhìn không rõ, bây giờ mới phát hiện ra, không biết bị cành cây móc trúng hay là do vướng vào yên ngựa. Nhưng thế này...

"Sao vậy?" Lưu Bị đã mặc quần áo xong, thấy y vẫn đứng tần ngần nên bước tới hỏi, liền nhận ra ngay vấn đề.

"Chậc, rách vậy mà mặc vào thì..." Mới nói tới đây, đầu Lưu Bị nảy ra một cảnh tượng vô cùng đặc sắc làm ai nhìn thấy cũng không ngăn được dục vọng dâng trào. Hắn vội hít một hơi kiềm chế xúc động, ướm hỏi thăm dò: "Hay ta cởi ra cho ngươi mượn?"

Éo le là quần trong của Lưu Bị đã 'được' hắn đem làm giẻ lau cho Gia Cát Lượng tối qua, giờ chỉ còn mỗi cái quần ngoài.

Gia Cát Lượng quay qua ngắm nghía Lưu Bị, áo choàng nhàu nát cầm trên tay, bên trên hai lớp áo miễn cưỡng chấp nhận được, phía dưới... "Cho mượn rồi chủ công chỉ mặc nội y thôi sao được?"

"À, thật ra chỉ còn cái quần ngoài này thôi, quần trong làm giẻ lau, dơ rồi..." Lưu Bị gãi gãi đầu, bộ dạng khó xử. Gia Cát Lượng cạn lời, chỉ có một cái quần cũng bày đặt đòi cho mượn!

Y ngó lại cái áo khoác rách bươm của mình đang phủ đầy tro nằm cạnh đống lửa, chán nản nói: "Vậy... cho Lượng mượn áo choàng cũng được."

Lưu Bị lúng túng: "Cái này không mặc được... dính tinh trùng nhiều quá..."

Mặt Gia Cát Lượng đỏ rần. Biết vậy không hỏi. Mà tức thật, hắn cũng gần năm mươi rồi còn không chịu già đi, phun cái gì dữ vậy?

"Sao không quăng luôn đi?" Gia Cát Lượng bực bội hỏi.

Lưu Bị cười hề hề: "Đem về làm kỷ niệm. Tại có cả nước dâm của ngươi nữa."

Y nhịn hết nổi, đánh mạnh vào vai hắn. "Thô bỉ! Suốt ngày nghĩ mấy cái tào lao!"

"Ây da, cái này rất chính đáng mà, không nói tới mấy lần bị trùng độc khống chế, tối qua là lần đầu tiên ngươi hoàn toàn tỉnh táo tự nguyện làm tình với ta, còn thề non hẹn biển nữa mà?" Lưu Bị mặt đầy chính nghĩa hùng hồn cãi lại.

"Ai tự nguyện? Ai thề non hẹn biển gì với ngươi?" Gia Cát Lượng ngang ngược phủ nhận, hiện tại y muốn đào cái lỗ chui xuống, vừa thẹn vừa giận, nhanh như chớp mặc hết quần áo vào, rách cũng mặc!

Lưu Bị sấn tới, cố tình làm ra vẻ mặt như thiếu nữ bị sở khanh lừa gạt, la lớn: "Cái gì? Gia Cát Khổng Minh, ngươi chơi ta cả đêm rồi định quất ngựa truy phong sao?"

Gia Cát Lượng nghẹn giọng, không biết nên tức hay nên cười, ngược ngạo vậy mà hắn cũng dám nói, rõ ràng người bị chơi cả đêm...

"Ta về đây, ngươi cứ ở đây nói nhăng nói cuội đi!" Dứt lời bước tới nhặt cây quạt lông vẫn được mắc trên cành cây từ đêm qua, quay lưng đi thật nhanh về phía bạch mã. Lưu Bị nhìn phần mông trắng nõn ẩn hiện theo mỗi bước đi của y, nuốt nước miếng chạy theo.

"Đại quân sư, chờ ta với!"

...

Gia Cát Lượng không phải không chịu được dơ bẩn, những lúc hành quân cũng không thể đòi hỏi sạch sẽ gì được. Nhưng nếu điều kiện cho phép, y nhất định không để mình lem luốc hôi hám, ít nhất là phải rửa mặt súc miệng. Cũng may hồ lô còn khá nhiều nước, đủ cho cả hai người, còn dư một ít cho ngựa uống.

Xong xuôi, Gia Cát Lượng định lên ngựa trước, Lưu Bị chợt cản lại: "Khoan đã."

Y khó hiểu nhìn, hắn lấy tấm áo choàng 'kỷ niệm' đó trải lên yên ngựa, nhẹ nhàng giải thích: "Như vầy sẽ đỡ đau hơn."

Hắn tin mình bị đau thật... Trong lòng vừa áy náy vừa cảm động. Hắn vẫn cứ quan tâm mình như vậy, kể cả những việc nhỏ nhặt mà mình nói sơ qua, sau đó cũng không để ý, nhưng hắn lại nhớ rõ, rồi chăm sóc mình từng li từng tí...

Y ngoan ngoãn lên ngựa, hắn cũng nhảy lên ngồi phía sau, bắt đầu kéo cương thúc ngựa theo định hướng của bản thân.

Nửa đời bôn ba phiêu phạt khắp nơi sống cảnh màn trời chiếu đất đã trui rèn cho Lưu Bị bản năng sinh tồn vô cùng mạnh mẽ, những lần hành quân xuyên núi hay bại trận phải chạy vào rừng trốn, hắn đều có thể dựa vào phán đoán của bản thân mà dẫn cả đoàn trở về như thường.

Lần này cũng vậy, chỉ phóng ngựa một lúc, hắn liền thấy dấu vết cây cối bị mình chặt hôm qua. Rồi cứ thế mà đi, chẳng mấy chốc đã ra tới đường lớn.

Suốt nãy giờ Gia Cát Lượng không hề lên tiếng, Lưu Bị lo tập trung nhìn đường nên không hỏi. Bây giờ đã có thể thả lỏng được rồi, hắn kéo ngựa đi chậm lại, nói nhỏ: "Chịu đựng một chút, về tới nhà ta thoa thuốc trị thương cho, hôm sau là khỏi."

"Không cần đâu..." Y ngại ngùng lắc đầu.

"Xấu hổ gì chứ? Thân thể ngươi thế nào, đêm qua ta thấy rõ hết rồi." Lưu Bị nói thẳng, trong lòng có chút tự hào. Chỉ có mình mới thấy những nơi bí mật nhất của y, hơn nữa, còn chiếm được toàn bộ cơ thể của con người tài hoa kiệt xuất này. Tối qua không những y nói là thuộc về mình, còn nói là... con thú cái của mình, chỉ giao phối với mình... Lưu Bị nhớ lại tình cảnh lúc đó, càng lúc càng phấn khích, dương vật lại dựng đứng lên.

Gia Cát Lượng cảm nhận rõ ràng thứ to bự của hắn đang chọc tới chọc lui vào mông mình theo nhịp chân ngựa. Y chửi thầm trong bụng. Cái tên chủ công dâm tặc này lại động đục rồi!

Thật ra cũng muốn cho hắn làm, nhưng mà tình trạng phía dưới không thấy đau chỉ thấy sướng như vậy khiến y lo lắng. Đang cắn môi không biết làm sao, thì cảm giác thứ nóng rực kia đang cọ vào hậu huyệt!

Hắn... tận dụng cái lỗ rách trên quần mình?! Y thật sự không còn gì để nói, trong đầu hắn có vô số cách để chơi mình, cái gì cũng nghĩ ra được.

"Chủ công! Đừng mà, chút nữa sẽ vào thị trấn rồi, có nhiều người..." Y bất đắc dĩ quay đầu lại ngăn cản. Liền bị hắn giữ lấy cằm, hôn ngấu nghiến.

Dù có đề phòng đi nữa, y cũng không đủ sức phản kháng. Hai mắt dần mơ màng, hơi thở dần gấp gáp, cả người từ từ nóng lên...

Nụ hôn của Lưu Bị hết cuồng dã rồi lại ôn nhu, hết truy đuổi thì lại trêu chọc, đầu lưỡi ấm nóng mà ướt át của hắn không ngừng cuốn lấy y mà mút mát, quấn quýt, nửa ép buộc nửa khiêu khích, làm dục vọng vốn đã cố nhịn xuống lại bị hắn khơi lên. Rõ ràng đã bị hắn hôn không biết bao nhiêu lần mà sao vẫn cứ say mê?

Tay hắn lại mò vào ngực, mân mê núm vú y. Hai viên thịt nho nhỏ nhanh chóng đáp lại, dần dần kiêu ngạo đứng thẳng lên, Lưu Bị nắm đầu vú kéo ra, sau đó ngón tay ấn vào, xoay tròn. Gia Cát Lượng muốn rên, nhưng vẫn đang bị hắn hôn nên chỉ phát ra mấy tiếng "ưm ưm".

Lưu Bị hài lòng buông môi y ra, hắn muốn nghe y rên, càng dâm càng tốt, phải chi giờ có thể đụ y được nhỉ, chịch cho y rên la ầm ĩ, nước lồn chảy đầy lông ngựa... Lưu Bị tiếc nuối nhìn xuống chỗ mình đang cọ xát, nhưng vị trí nhìn khó thấy rõ, hắn liếm cổ y, hỏi: "Khổng Minh, cho ta xem lỗ hậu một chút được không?"

Mặt y liền đỏ ửng. Tự nhiên đòi nhìn... chỗ đó của mình... Nhưng bây giờ đang cưỡi ngựa sao nhìn được chứ? Hay là hắn muốn xuống ngựa đè mình ra... xem? Tưởng tượng hắn nhìn chằm chằm vào chỗ đó, cúc huyệt y co rút mấy cái, không biết là vì xấu hổ hay phấn khích.

"Sao... sao mà nhìn được?" Y không nhận ra mình không hề có ý phản đối, chỉ thắc mắc hắn muốn làm thế nào...

"Ngươi ôm cổ ngựa đi." Lưu Bị xoa lưng y, nhẹ nhàng ấn xuống.

Ngựa đi rất chậm, đây lại là đường tắt vào thị trấn nên hai bên chỉ có cây cối um tùm, xa xa là đồng ruộng mênh mông, với tốc độ này chắc phải nửa canh giờ sau mới tới nơi đông người. Gia Cát Lượng cũng hơi yên tâm, thuận theo nằm rạp xuống lưng ngựa, hồi hộp chờ đợi.

Lưu Bị lùi lại phía sau một chút, vén áo y sang một bên, thật ra chỗ rách hơi chếch sang phải một chút chứ không nằm ngay trọng điểm, lúc nãy hắn đã âm thầm xé rộng thêm, bây giờ có thể dễ dàng thấy lỗ nhỏ hồng hào xinh xắn như đóa hoa cúc của y đang run rẩy, xung quanh còn loang loáng ánh nước...

Lưu Bị hít hà cảm thán, cũng may y bị trùng độc, nếu không cả đời mình cũng không nhìn được tới cảnh này, không đụ được cái lỗ này, tiếc chết mất. Nhưng tất nhiên không dám nói ra. Hắn liếm ướt hai ngón tay, bắt đầu vườn quanh, ấn nhè nhẹ.

"A... đừng..."

"Đau à?" Vừa hỏi vừa đút một ngón vào trong.

"A... một chút..." Gia Cát Lượng rên khẽ, không thể nói thật là không hề đau, chỉ thấy ngứa... "Có bị sưng không?" Nếu sưng mà không đau là chắc chắn có vấn đề.

"Không, vẫn đẹp như bình thường."

Đẹp cái gì chứ? Chỗ đó chắc chắn khó coi muốn chết, chủ công đúng là... biến thái!

"Thật là không sưng chút nào sao?" Y cẩn thận hỏi lại. Biết đâu hắn muốn chơi mình nên mới nói vậy?

Lưu Bị khẳng định chắc nịch: "Thật mà. Lạ nhỉ, tối qua thấy có sưng một chút, ta còn tưởng hôm nay còn sưng dữ hơn, không ngờ... Khổng Minh, ngươi luyện công phu phái nào vậy?"

Lại cho thêm một ngón vào, cẩn thận đẩy nhè nhẹ tới điểm gồ lên bên trong.

"Lượng cũng không rõ, chỉ biết là nội công tăng cường thể lực... Á... a..." Chỗ nhạy cảm bị công kích làm y không ngăn được tiếng rên. Lưu Bị nghe vậy càng thêm phấn khởi, ra sức chọc vào điểm đó.

Hai người đã làm tình không ít lần, hắn biết rõ nên chạm vào đâu để làm y sướng. Nhưng ngón tay không đủ dài, chỉ có thể làm y sảng khoái tức thời, kích thích cho y ham muốn hơn, khao khát hơn, thèm bị đụ vào sâu bên trong hơn. Lưu Bị nhịn đã lâu, trán lấm tấm mồ hôi, kiên nhẫn đưa thêm một ngón nữa vào hậu huyệt y.

"A... nhiều quá... đừng cắm thêm nữa..." Gia Cát Lượng há miệng thở dốc, ngón tay hắn vừa to vừa cứng, bình thường hai ngón đã đủ quậy tưng bừng, làm y chảy nước ràn rụa rồi, bây giờ tận ba ngón... Tuy không dày như côn thịt của hắn nhưng lại linh hoạt hơn, móc chọc tùy ý, bất cứ điểm nào cũng bị hắn hỏi thăm một lượt.

Lỗ nhỏ bị căng ra, tường thịt ướt át nóng rực bên trong siết chặt hắn, mút lấy, co bóp dữ dội như đang gặm cắn dương vật... Nhưng thứ này không to không dài như gậy thịt của hắn. Không đủ, y muốn nhiều hơn, muốn bị cắm vào sâu hơn, mạnh hơn!

Y cắn môi nhìn xung quanh, không có ai, thôi thì cứ cho hắn chơi luôn đi.

"Chủ công... không muốn tay nữa... mau vào đi..."

"Muốn cái gì vào?" Lưu Bị thở gấp, có vẻ đã hết nhịn nổi, y cũng không đành lòng để hắn chịu đựng thêm, thẳng thắn mời gọi: "Ưm... dương vật của chủ công..."

"Muốn cặc ta đâm vào đâu? Lỗ lồn hay lỗ đít?"

Gia Cát Lượng xấu hổ không nói nên lời, không phải chưa từng nói nhưng mà tối qua trong rừng thì khác, bây giờ ban ngày ban mặt lại còn đang đi trên đường...

Đột nhiên Lưu Bị rút tay ra, hai tay banh khe mông y, đem côn thịt mài từ hậu huyệt trượt thẳng tới phía trước chen vào giữa hai mép hoa huyệt!

"A... đừng vào chỗ đó!"

Nếu hỏi nơi nhạy cảm nhất trên người Gia Cát Lượng là chỗ nào, thì chắc chắn là âm đạo, lần nào cũng vậy, chỉ cần Lưu Bị chơi đầu vú thôi là dưới này đã ướt, huống chi hắn đã trêu chọc khắp cơ thể y nãy giờ, lỗ nhỏ đã tràn trề nước dâm, thèm khát cực độ, nhưng dĩ nhiên y phải cố gắng nhẫn nhịn. Bây giờ hắn lại đụng vào...

"Không nói rõ, ta sẽ đụ vào lồn ngươi!"
Lưu Bị vừa đe dọa vừa đem quy đầu đâm tới tấp vào hột le của y.

Cả người y run lên, càng bị kích thích càng muốn hắn đâm vào, nhưng lý trí thì liên tục kêu gào không được. Hắn đã biết vậy mà vẫn cố tình...

"Chủ công... ức hiếp Lượng..." Y vừa muốn vừa tức, mặt đỏ bừng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net