Quan Thần 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Thần

Tác Giả: Hà Thường Tại

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Quyển 10: Trời cao biển rộng 

 Chương 1301: Bắt đầu có bão. 

Uy quyền vừa mới xây dựng trong Uỷ ban Kỷ luật, hưng phấn của Hạ Tưởng còn chưa tiêu tan, lại nhận được tin dữ, khiến cho hắn trong lòng tức giận, hết sức mãnh liệt.

Lúc Hạ Tưởng đang chuẩn bị đi ra, đúng lúc thư ký của Phó Tiên Phong đẩy cửa bước vào, y rất cung kính nói:

- Chủ nhiệm Hạ, Chủ tịch tỉnh Phó mời anh qua gặp mặt.

Chủ tịch tỉnh dù sao cũng là nhân vật số 2 của Tỉnh uỷ, lại bảo thư ký tự mình đến mời, cũng coi như rất nể mặt Hạ Tưởng. Không ngờ Hạ Tưởng rất tuỳ tiện vung tay lên, thuận miệng nói:

- Nói với Chủ tịch tỉnh Phó tôi tạm thời không rảnh, chờ tôi xử lý xong việc sẽ đi tìm ông ấy.

Vừa nói xong cũng không nói thêm với Hải Phong câu gì, xoay người nhanh chóng bỏ đi.

Hải Phong ngây người tại chỗ, hồi lâu cũng chưa phản ứng lại. Hay cho Chủ nhiệm Hạ, đối với Chủ tịch tỉnh cũng rất không tôn trọng, quả thực là ngay cả quyền uy của Chủ tịch tỉnh cũng không coi ra gì. Chỉ có đơn giản vung tay lên nói đi là đi, ngay cả một cái cớ cũng không đưa ra, thật là quá đáng.

Hải Phong trong lòng hơi có chút bực bội, trở lại phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, đem việc vô phép của Hạ Tưởng thêm mắm dặm muối mà báo cáo với Phó Tiên Phong.

Phó Tiên Phong lại không bực bội như tưởng tượng của Hải Phong, mà là bình thản một lát, bỗng nhiên cười ha hả:

- Hạ Tưởng hay lắm, cuối cùng cũng đã lấy lại được hợp lực trước kia.

Bỗng nhiên lại trầm sắc mặt xuống, y khiển trách Hải Phong một chút.

- Về sau không được nói xấu Chủ nhiệm Hạ trước mặt tôi. Hải Phong, chỉ có lần này thôi, lần sau không được thế nữa.

Hải Phong vội vàng cuống quít trả lời. Bởi vì sắc mặt Phó Tiên Phong u ám muốn doạ người. Y chỉ biết Chủ tịch tỉnh Phó thực sự tức giận, không phải bởi vì Hạ Tưởng vô lễ mà tức giận, mà là vì hắn lắm lời.

Khiến cho Hải Phong gắt gao nhớ kỹ trong lòng, sau này trước mặt chủ tịch tỉnh Phó không thể nhắc lại nửa câu nói xấu Chủ nhiệm Hạ.

Lúc Hạ Tưởng chạy một mạch tới bệnh viện, Nghiêm Tiểu Thì đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Trên đường đi, Hạ Tưởng đã biết đầu đuôi sự tình.

Sự việc là do Nghiêm Tiểu Thì sinh lòng tham và Đường Gia Thiếu sinh tà tâm xen lẫn với nhau, cuối cùng gây ra đại hoạ!

Cầu đường Tỉnh Tương cố gắng giải quyết vấn đề khó khăn nhất. Nghiêm Tiểu Thì cũng có quan hệ qua lại với Phó Tiên Phong, đồng thời vẫn vạch kế hoạch cho Đường Gia Thiếu. Vừa cùng bốn cậu ấm tỉnh Tương ngồi thảo luận làm sao có thể vững chắc và an toàn hơn để nhận được công trình đường cao tốc. Sau vài lần tiếp xúc, Nghiêm Tiểu Thì tự cho là đã tạm thời trở thành đồng minh với bốn cậu ấm tỉnh Tương. Bị Đường Gia Thiếu ngoa ngôn xảo ngữ cùng Diệp Địa Bắc hứa hẹn khoản lợi nhuận kếch xù mê mẩn tâm trí. Toàn tâm toàn ý cho là giữa cô và bọn họ chỉ đơn giản là quan hệ một lần hợp tác.

Ai ngờ, Diệp Địa Bắc thâm hiểm xảo trá, chẳng những nhận ra Hạ Tưởng đặc biệt để ý đến Nghiêm Tiểu Thì, rõ ràng hơn Đường Gia Thiếu đối với Nghiêm Tiểu Thì thèm muốn lộ liễu đã lâu. Hơn nữa y không tin Nghiêm Tiểu Thì chỉ vì cầu tài, mà cho là Nghiêm Tiểu Thì muốn mượn thời cơ làm gián điệp thương mại. Vì Hạ Tưởng mà đi mở đường, tới thăm dò nội bộ cơ mật của cầu đường Tỉnh Tương.

Lần trước sự kiện chụp ảnh lén còn chưa tính toán, bây giờ còn dám ngông nghênh tới thò cái đuôi cáo? Nghiêm Tiểu Thì, đừng quá thông minh! Diệp Địa Bắc mặt ngoài đối với Nghiêm Tiểu Thì thêm niềm nở, nhưng lại ngầm xúi giục Đường Gia Thiếu bắt Nghiêm Tiểu Thì, đem gạo nấu thành cơm, đảm bảo Nghiêm Tiểu Thì quyết một lòng theo sát gã.

Đường Gia Thiếu đã sớm mê muội sắc đẹp, lại thêm Diệp Địa Bắc miệng lưỡi khéo léo như vàng mà giật giây. Gã liền càng không thể chờ đợi được. Hơn nữa thái độ của Nghiêm Tiểu Thì ham muốn không cự còn hoan nghênh thực sự rất lôi kéo người. Gã gần như không kiềm chế được, tìm mọi cơ hội để đẩy ngã Nghiêm Tiểu Thì!

Cơ hội rốt cục cũng đã tới.

Ngày hôm qua đúng dịp sinh nhật Nghiêm Tiểu Thì. Nghiêm Tiểu Thì vốn định gợi ý một chút với Hạ Tưởng, không ngờ Hạ Tưởng không nhận điện thoại của cô. Đúng lúc đang buồn bực Đường Gia Thiếu lại gọi điện thoại tới, hơn nữa người cũng đã tới dưới nhà chờ đón cô. Nghiêm Tiểu Thì chính là bực bội với Hạ Tưởng, vừa thấy Đường Gia Thiếu trong xe tươi như hoa, trong lòng muốn chọc giận Hạ Tưởng liền lên xe của Đường Gia Thiếu.

Đường Gia Thiếu hẹn Diệp Địa Bắc, Dương Diêu Nhi để chúc mừng sinh nhật Nghiêm Tiểu Thì. Tiệc sinh nhật tổ chức thực sự rất náo nhiệt, Đường Gia Thiếu chu đáo còn gọi vài người bạn đại học của Nghiêm Tiểu Thì tới, đặt mình vào với bạn học và bạn cũ. Nghiêm Tiểu Thì nhiều năm phiêu bạt, trong lòng cuối cùng cũng đuợc nghỉ ngơi. Cô đã rất vui vẻ, và đã uống hơi nhiều.

Sau đó Đường Gia Thiếu đưa cô về nhà. Giữa đường thì gã lại nói đi tới một biệt thự. Thấy Nghiêm Tiểu Thì quả thực rất say, Đường Gia Thiếu bắt đầu động tay động chân. Không ngờ Nghiêm Tiểu Thì ý thức đề phòng rất mạnh mẽ, hết sức chống lại.

Đường Gia Thiếu lại thay đổi sách lược. Nói lời xin lỗi, nói là bao nhiêu năm nay vẫn chờ đợi cô, mong muốn được cưới cô làm vợ, mong cô hồi tâm. Sẵn lòng vì cô vứt bỏ tất cả v v…Dù sao cũng là nói ra tình thân ý thiết, ngàn hoa bay loạn, cũng không biết có phải tự mình bị mình làm xúc động không. Gã còn khóc bao nhiêu nước mắt nước mũi.

Nghiêm Tiểu Thì bất động một chút, vẫn khuyên Đường Gia Thiếu từ bỏ, cô và gã vĩnh viễn không thể!

Bản lĩnh đàn ông bị Nghiêm Tiểu Thì đả kích làm cho thương tích đầy mình, Đường Gia Thiếu phẫn nộ. Vừa mắng to Nghiêm Tiểu Thì đúng là gái đĩ giả bộ trong sạch, thà để cho Hạ Tưởng ngủ miễn phí, thà làm nhân tình của Hạ Tưởng cũng không muốn làm vợ hắn. Đúng là đê tiện. Vừa như con sói dữ vồ lấy, xé rách váy Nghiêm Tiểu Thì.

Đừng thấy Nghiêm Tiểu Thì ngày thường xinh đẹp, vẻ bên ngoài long lanh thì nghĩ cô là một mỹ nhân yếu đuối. Thực ra không phải thế, cô tính tình bướng bỉnh mà bảo thủ. Nếu một người cố thủ nhiều năm như vậy, tính cách sẽ kiên cường không như thường. Làm sao để Đường Gia Thiếu thực hiện được? Cô vừa cắn vừa đá vừa kêu. Vẫn rút ra được lọ xịt phòng thân phun lên mặt Đường Gia Thiếu. 

Đường Gia Thiếu hoàn toàn giận điên lên, mất đi lý trí. Với Nghiêm Tiểu Thì tay đấm chân đá, đánh cho Nghiêm Tiểu Thì hoa mày chóng mặt, mình đầy thương tích nằm bất tỉnh!

Đường Gia Thiếu thấy chút nữa là mất mạng người, cũng tỉnh rượu, sợ đến mức hồn bay phách lạc. Lập tức cũng cố không cần xem Nghiêm Tiểu Thì sống chết thế nào, suốt đêm lái xe chạy trốn!

Nghiêm Tiểu Thì khi được người ta cứu đưa đến bệnh viện thì dung nhan như hoa đã không còn thần sắc. Trên người còn dính đầy máu, tình trạng vô cùng thê thảm.

Lúc Hạ Tưởng chạy tới, Nghiêm Tiểu Thì đã tỉnh lại, trên mặt quấn nhiều băng gạc, trên người cũng bọc kín. Đã không còn bộ dạng xinh đẹp quyến rũ trước kia. 

Chỉ nhìn thoáng qua, lửa giận trong lòng Hạ Tưởng cũng ngút trời. Từ khi hắn biết Nghiêm Tiểu Thì cho tới nay, chưa bao giờ thấy cô thảm hại như thế này. Bởi vì cô từ trước tới giờ đều là một cô gái vô cũng đẹp đẽ, như một bức hoạ hoàn mỹ, làm người ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đến gần. Hiện giờ, bức hoạ bị người ta huỷ hoại như vậy, Hạ Tưởng lần đầu tiên vì Nghiêm Tiểu Thì mà cảm thấy đau lòng. Đã thương vì bản thân cô bị trọng thương, lại còn thương cô không nghe khuyên bảo, muốn cùng đám người Đường Gia Thiếu đánh đu, hối hận thì đã muộn.

Nghiêm Tiểu Thì nhìn thấy Hạ Tưởng, chỉ còn từ hai mắt không bị băng, rơi ra hai hàng lệ, cũng không nói gì chống đỡ.

Hạ Tưởng tiến đến gần, trong phòng bệnh không có người ngoài, hắn cũng không quan tâm được nhiều, cầm tay Nghiêm Tiểu Thì, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Thì, em để anh nói thế nào em mới chịu…

Nghiêm Tiểu Thì môi khẽ giật giật nhẹ, Hạ Tưởng biết rằng cô muốn nói, liền đi đến gần hơn. Chỉ nghe Nghiêm Tiểu Thì giọng nói cực thấp:

- Em chết cũng không cho gã. Em cả đời chỉ có một mình anh, giữ thân như ngọc!

Một câu khiến sự giận dữ của Hạ Tưởng đối với cô biến mất, tất cả sự đau lòng và tiếc hận, toàn bộ tan thành mây khói, hoá thành nồng đậm tình yêu và ấm áp trong lòng! Hắn cay cay mũi, nước mắt chỉ trực rơi xuống. Nghiêm Tiểu Thì dù có phạm sai lầm, dù có lòng tham, trong nháy mắt hắn hoàn toàn tha thứ cho những gì cô đã làm.

Một người con gái nhiều năm kiên trì, cô vì hắn chờ đợi tất cả, bất luận là người đàn ông nào đều vì cô mà lấy lại công bằng. Cho dù là một người không quyền không thế, cũng sẽ dân thường một khi nổi dận, máu chảy thành sông.

Hạ Tưởng giận dữ, vừa dấy lên bão táp sấm dậy gì ở tỉnh Tương?

Chủ nhiệm uỷ ban Kỷ luật, Uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ đích thân tới bệnh viện, viện trưởng luống cuống vội vàng đến gặp Hạ Tưởng. Không ngờ chậm một bước, Hạ Tưởng đã rời đi rồi, vốn không ở lại bệnh viện.

Viện trưởng chỉ biết Nghiêm Tiểu Thì lai lịch không nhỏ, vội vàng tổ chức lực lượng tốt nhất của bệnh viện tiến hành chữa trị. Cũng may Nghiêm Tiểu Thì bị thương không nghiêm trọng, đều là ngoại thương, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Xe riêng của Hạ Tưởng cũng không quay về Tỉnh uỷ mà trực tiếp đi đến thành phố Tương Giang.

Xe vừa vào toà nhà Thành uỷ thì có người ra đón, là Chủ nhiệm uỷ ban Kỷ luật thành phố Tương Giang Ninh Hải Thâm. Ninh Hải Thâm trước đó cũng không biết Hạ Tưởng muốn tới Thành uỷ. Tuy nhiên y dù sao cũng ở Tương Giang nhiều năm, ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh cũng có quan hệ. Hạ Tưởng khi đi được nửa đường có người đã gọi điện cho y trước.

Uỷ ban Kỷ luật có tính độc lập nhất định. Việc bổ nhiệm Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật thành phố, Uỷ ban Kỷ luật tỉnh cũng có quyền đề xuất, thậm chí về phía Tỉnh uỷ còn đặc biệt tôn trọng ý kiến của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh. Huống hồ Hạ Tưởng thân là uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, bởi vậy hắn đối với vận mệnh của Ninh Hải Thâm là có quyền quyết định. 

Hơn nữa ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh vừa xảy ra một chuyện, Ninh Hải Thâm cũng nghe được trước tiên. Chỉ biết Chủ nhiệm Hạ hiện tại uy danh ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh đã như mặt trời ban trưa. Bởi vậy đặc biệt cần phải xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp giữa cấp trên và cấp dưới. 

Hạ Tưởng lại đối với Ninh Hải Thâm không khách sáo lắm. Chỉ đơn giản nắm chặt tay:

- Đồng chí Hải Thâm, anh có chuyện đi trước đi. Tôi đến tìm Thị trưởng Mai. 

Nếu như người ta, chắc chắn sẽ biết điều khẩn trưởng biến đi. Ninh Hải Thâm thì không, Hạ Tưởng đang sải bước về phía trước, y thân thiết theo phía sau. Một mặt cười theo, vừa nói:

- Không có việc gì, tôi không sao, không vội. Nếu chẳng may Chủ nhiệm Hạ cần phải có người làm việc, tôi cũng sẽ nhiệt tình hỗ trợ. 

Chìa tay không đánh người có gương mặt tươi cười, huống chi Ninh Hải Thâm còn là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật thành phố, uỷ viên thường vụ Thành uỷ. Hạ Tưởng cũng không nên tiếp tục khách khí đuổi y đi, liền để y cùng đi phía sau. Một mạch tiến vào văn phòng của Mai Hiểu Lâm.

Với cấp bậc của Hạ Tưởng, nếu như chính thức lấy thân phận uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ đến thành uỷ thành phố Tương Giang, bí thư thành uỷ Tương Giang Uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ Cổ Kiến Hiên cũng nhất thiết phải ra mặt tiếp đón. Tuy nhiên hôm nay Hạ Tưởng là lấy thân phận cá nhân, bởi vậy khi hắn sải bước đi trên hàng lang của Thành uỷ, tất cả mọi người không ngừng kinh ngạc. Không biết người thanh niên này là ai, bộ dạng thật lớn khiến đường đuờng Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật uỷ viên thường vụ Thành uỷ Ninh Hải Thâm như người hầu. Chẳng lẽ hắn là thái tử đảng của quan lớn nào đó ở thủ đô?

Không ít người không nhận ra Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng lập tức đi tới văn phòng Mai Hiểu Lâm.

Khi gõ cửa vào bên trong, Mai Hiểu Lâm đang cùng một Phó thị trưởng nói chuyện công việc. Tưởng ai, ngẩng đầu thấy là Hạ Tưởng, không khỏi kinh ngạc. Còn chưa mở miệng, Hạ Tưởng đã nói:

- Thị trưởng Mai, Nghiêm Tiểu Thì đã bị tổn thương thân thể nghiêm trọng. Hung thủ bây giờ còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Tôi đề nghị dốc toàn lực thành phố Tương Giang đuổi bắt hung thủ!

Ngay lúc Hạ Tưởng đích thân ra mặt tạo áp lực với thành phố Tương Giang, điện thoại bí mật trên bàn của bí thư thành uỷ Tương Giang Cổ Kiến Hiên cũng dồn dập vang lên, là điện thoại ở thủ đô! 

Cổ Kiến Hiên cầm lấy điện thoại, trong nháy mắt, còn không biết đã xảy ra việc lớn gì!

 Quyển 10: Trời cao biển rộng 

 Chương 1302: Chính thức bày bố cục 

Nghe điện xong, sắc mặt Cổ Kiến Hiên thoáng chốc trở nên u ám!

Cân nhắc một lát, y cho thư ký Hạ Phát lập tức thông báo cho Thị trưởng Lý Dương, Bí thư Đảng ủy Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng công an Trần Tập Minh đến mở họp, thư ký lập tức gọi điện thoại, sau khi buông điện thoại lại đến báo cáo:

- Bí thư Cổ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ cũng đang ở Thành ủy, đang ở văn phòng của Phó thị trưởng Mai.

Cổ Kiến Hiên hơi trầm ngâm, đại khái đã đoán được vài phần:

- Mời Chủ nhiệm Hạ và Phó thị trưởng Mai cùng tham dự hội nghị.

Mệnh lệnh vừa truyền đi, điện thoại trên bàn nối thẳng với Tỉnh ủy lại vang lên. Cổ Kiến Hiên khẽ nhíu mày, Nghiêm Tiểu Thì là người thế nào mà lại kinh động các thế lực. Y cầm lấy điện thoại, truyền đến là giọng nói của Trịnh Thịnh, quen thuộc mà lại trầm thấp:

- Kiến Hiên, cần phải bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho người bị hại!

Buông điện thoại, Cổ Kiến Hiên không hiểu sao lại cảm giác như có lực ngàn cân đè nặng trên vai, đồng thời cũng nhạy bén phát hiện một điều, Cầu đường tỉnh Tương có phải bị Hạ điều tra ra điều gì mà tạm thời chưa nói ra, Đường Gia Thiếu sợ là chạy trời không khỏi nắng .

Suy nghĩ một lát, Cổ Kiến Hiên sờ sờ đỉnh đầu ngày càng thưa thớt tóc, bỗng nhiên lại kín đáo mỉm cười, gió nổi lên cho bèo tấm co lại, đấu tranh chính trị, có khi long trời lở đất, có khi rồi lại trở thành một sự kiện bé nhỏ không đáng kể đến.

Tại văn phòng Tỉnh ủy, Trịnh Thịnh mới châm một điếu thuốc, chỉ rít một hơi rồi lại dụi tắt, đứng dậy đi qua đi lại vài vòng trong phòng, hồi tưởng lại cuộc điện thoại mà Phạm Duệ Hằng vừa gọi tới. Suy nghĩ giọng điệu Phạm Duệ Hằng cố kìm chế phẫn nộ, ông liền hiểu được, dù thế nào cũng nên nể mặt Phạm Duệ Hằng một chút.

Trên thực tế, cho dù Phạm Duệ Hằng không gọi điện thoại tới, ông cũng sẽ tự mình đến hỏi việc này. Cũng dễ thể hiện tấm lòng vì dân của ông, đương nhiên, cũng là bởi vì sự kiện này là một cơ hội đặc biệt hiếm có.

- Thưa Bí thư Trịnh, đồng chí Hạ hiện vắng mặt, đã đi Thành ủy thành phố Tương Giang.

 Thư ký Đồng Phàm trở về báo cáo.

Trịnh Thịnh vừa rồi yêu cầu Đồng Phàm tự mình đi mời Hạ Tưởng qua thảo luận một chút.

Không ngờ Hạ Tưởng làm việc nhanh nhẹn như vậy, lại trực tiếp đi Thành ủy thành phố Tương Giang. Trịnh Thịnh gật gật đầu, ra hiệu cho Đồng Phàm đi ra ngoài. Ông ta sau khi ngồi xuống, âm thầm tán thưởng việc Hạ Tưởng nhận định tình hình chính xác, ra tay đúng lúc.

Hạ Tưởng quả nhiên là người tinh ranh, ra tay cực chuẩn, chỉ có điều đáng tiếc là Nghiêm Tiểu Thì...Nghĩ đến Nghiêm Tiểu Thì, ánh mắt Trịnh Thịnh theo thói quen lại nheo lại, không cần đoán, Nghiêm Tiểu Thì khẳng định là hồng nhan tri kỷ của Hạ Tưởng.

"Rầm" một tiếng, Trịnh Thịnh cũng không biết nghĩ đến cái gì, đập bàn một cái thật mạnh, tự nhủ một câu:

- Được, Hạ Tưởng, tôi sẽ phối hợp với cậu diễn vở tuồng này, xem cậu có thể gây sức ép đa dạng đến mức nào.

Ngay trong lúc Tỉnh ủy và Thành ủy tăng tốc hành động, tứ thiếu tỉnh Tương cũng tụ họp cùng nhau, thảo luận sách lược ứng phó.

Lúc Diệp Địa Bắc vừa nghe được tin tức xác thực, tức giận đến mức đá một đá bay cả cái ghế, lớn tiếng mắng Đường Gia Thiếu là đồ con lừa, ngay cả cưỡng bức cũng không làm được như vậy, đúng là ngốc đến khó tin. Không làm được thì thôi, đã chơi thì phải chấp nhận thua, còn đánh cho Nghiêm Tiểu Thì mình đầy thương tích thì gọi gì là bản lĩnh? Mẹ nó, thật vô tích sự. Dạng đàn ông mà đánh đàn bà là y khinh thường nhất.

Sau lại nghe nói Đường Gia Thiếu hoảng sợ trốn đi, càng khiến Diệp Địa Bắc thêm khinh miệt. Tốt xấu cũng đường đường là nhân vật số một của Cầu đường tỉnh Tương, gây ra chuyện có thể dẹp yên thì dẹp, xử lý không được thì gánh lấy, lại giống tên vô lại phẩy mông chạy lấy thân, chẳng những không giống những gì mà nhân vật số một của Cầu đường tỉnh Tương đã làm, lại càng chẳng giống một thằng đàn ông!

Diệp Địa Bắc, Dương Diêu Nhi, Hồ Quân Do và Lâm Tiểu Viễn bốn người vừa gặp nhau, liền lập tức thảo luận cho ra một kết quả, nếu không được thì hy sinh Đường Gia Thiếu, mặt khác bồi dưỡng một người đảm nhiệm trọng trách đứng đầu Cầu đường tỉnh Tương. Nhưng vấn đề là, Đường Gia Thiếu biết quá nhiều bí mật của Cầu đường tỉnh Tương, nếu tình thế cấp bách y khai hết toàn bộ, Cầu đường tỉnh Tương khó giữ được, e là tứ thiếu tỉnh Tương cũng trở thành lịch sử thôi.

- Các ngươi không cần phải xen vào, tôi sẽ ra mặt thu phục Hạ Tưởng, kéo hắn xuống nước. 

Dương Diêu Nhi cười một cách kì lạ. 

- Đều nói đàn ông hơn 30 tuổi, kinh nghiệm rất tốt, sức lực đạt đến độ chín, tôi lại muốn đại chiến cùng Hạ Tưởng một phen.

Diệp Địa Bắc mặt nhăn mày nhíu, không nói gì. Hồ Quân Do vẻ mặt phẫn uất, muốn nói cái gì đó cuối cùng cũng không nói ra được, còn Lâm Tiểu Viễn khoanh hai tay, chẳng nói câu nào.

Lâm Tiểu Viễn thấy Dương Diêu Nhi mê trai thì rất không vừa mắt, nhưng do là quan hệ hợp tác, đành phải bịt mũi nén nhịn. Đàn ông thích phụ nữ chủ động một chút, nhưng không thích phụ nữ chủ động đến mức nhìn thấy đàn ông là đi không vững.

Bốn người thương lượng nửa buổi, cuối cùng đã đi tới nhận định chung, Dương Diêu Nhi sẽ ra mặt kéo Hạ Tưởng xuống bùn chỉ là phụ, cách giải quyết chính diện vẫn là nên phát động lực lượng, giảm ảnh hưởng từ sự kiện của Đường Gia Thiếu xuống mức thấp nhất, đồng thời làm tốt công tác tư tưởng cho Đường Gia Thiếu, tốt nhất khuyên hắn tự thú, đánh người bị thương không phải chuyện lớn lao gì, không khép tội được, không cần phải chạy trốn.

Tại văn phòng Thành ủy Tương Giang, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Tưởng, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Tương Giang Cổ Kiến Hiên, Thị trưởng thành phố Tương Giang Lý Dương, Phó thị trưởng thường trực Mai Hiểu Lâm, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng công an Trần Tập Minh, vài nhân vật có tầm quan trọng tề tụ, chỉ vì sự kiện Nghiêm Tiểu Thì bị đánh, dường như có phần chuyện bé xé ra to.

Trên thực tế, những người đang ngồi đều biết rằng, một chút cũng không phải là chuyện bé xé ra to, hơn nữa sự tình cũng vừa mới bắt đầu, đây chỉ là đợt sóng tấn công thứ nhất.

Đương sự hai bên cũng không là người bình thường, nếu là dân chúng bình thường, đánh người đánh ra óc chó cũng không kinh động tới Cục trưởng, càng không nói đến kinh động cả Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Thành ủy Tương Giang!

Chuyện Nghiêm Tiểu Thì là cháu ngoại của Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, những người đang ngồi cũng không có mấy người biết được, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ đều như lâm trận chiến lớn, căng như dây đàn, bởi vì Ủy ban Kỷ luật tỉnh đích thân tới đã thể hiện rõ tính nghiêm trọng của sự việc, hơn nữa ngay từ đầu Bí thư Cổ trực tiếp nhấn mạnh, lãnh đạo Tỉnh ủy, lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh đặc biệt chú ý tới vụ án Nghiêm Tiểu Thì bị làm hại.

Lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh không cần phải nói chính là Hạ Tưởng, vậy thì lãnh đạo Tỉnh ủy càng không cần phải nói, chính là Trịnh Thịnh, kinh động đến nhân vật số một của toàn tỉnh thì dù là chuyện con kiến cũng sẽ trở thành sự kiện chính trị động trời. 

Vậy Nghiêm Tiểu Thì rốt cuộc là ai, không cần phải xen vào, cũng không cần hỏi nhiều, còn hỏi có khi lại rước họa vào thân. Thân là cấp dưới, chỉ cần duy trì mức độ xa gần nhất định là được rồi.

Trong thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net