Quan Thần 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đều hiểu rõ ràng, cũng tinh tường thế cục ở tỉnh Tề, biến đổi rồi lại biến đổi, từ lúc hoa mắt khi trước đến bây giờ đã lộ ra tia sáng kỳ dị, chẳng ai dám khẳng định sau này còn phát sinh cảnh tượng kinh người nào nữa.

Bởi vì mọi người đều biết rằng, hiện tại ở tỉnh Tề đang tồn tại hai nhân tố không yên ổn, đó là Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ.

Hạ Tưởng thì không cần phải nói, chiến tích huy hoàng, một đường qua ải chém tướng, vô số người đã thảm bại mà lui về ở trước mặt hắn, tên hắn dường như đồng nghĩa với bốn chữ trăm trận trăm thắng. Mặc dù hoàn cảnh ở tỉnh Tề càng ngày càng phức tạp, gặp phải đối thủ càng ngày càng mạnh, nhưng với thực lực của Hạ Tưởng, cho dù không thể giành được thắng lợi, cũng vẫn hoàn toàn đủ sức để tự bảo vệ mình.

Nếu như nói là một người yên ổn trong số những nhân tố bất ổn, thì Chu Hồng Cơ là một người không an phận nhất trong số các nhân tố bất ổn, bởi vì những gì Chu Hồng Cơ đã làm, khiến rất nhiều người xem không hiểu, cũng cân nhắc không ra…ngoại trừ Hạ Tưởng.

Không ít người nghĩ rằng, tỉnh Tương năm đó, mới chỉ có một Hạ Tưởng, một lực lượng hậu bị, cũng đã nổi lên một trận gió táp mưa sa, hiện nay ở Tỉnh Tề, ngoại trừ một lực lượng hậu bị Hạ Tưởng, còn có thêm một lực lượng hậu bị là Chu Hồng Cơ, thì sao có thể không quậy cho long trời lở đất?

Mấu chốt đó là, Chu Hồng Cơ chỉ mới bắt đầu ra khỏi Thủ đô, địa phương này chính là trạm dừng chân thứ nhất trên con đường chính trị của anh ta, anh ta không lộ rõ thanh danh, không tận tình thi triển thủ đoạn ở tỉnh Tề mới là lạ.

Có người có chút trí tuệ chính trị, cũng tự cho là mình hiểu thấu được thiên cơ, cho rằng Trung ương đồng thời để cho hai lực lượng hậu bị đến tỉnh Tề, bề ngoài, hai lực lượng hậu bị này tỏ ra là hai phe đối nghịch nhau, nhưng kỳ thật chỉ là để mê hoặc thế lực bản địa ở tỉnh Tề, Lúc đầu nhìn như là hai phe đối lập, sau lại đột nhiên liên kết, chính là để đánh cho thế lực bản địa ở tỉnh Tề trở tay không kịp. Sau đó phân chia, đàn áp, cuối cùng đạt đến mục đích cao nhất chính là làm tan rã thế lực bản địa.

Cũng có người cho rằng, là do cấp trên tính toán sắp đặt toàn bộ cục diện.

Do vậy thế lực bản địa ở tỉnh Tề sớm muộn cũng sẽ bị sụp đổ, mà Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ chỉ là hai quân cờ được phái xuống, nhằm thực hiện ý đồ chính trị của cấp trên. Trên thực tế, Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ đã sớm đạt được nhận thức chung, hai người đều không có một chút ý niệm đối lập…

Có rất nhiều phỏng đoán đối với Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ, cách đối đãi của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ đối với những lời bàn luận sau lưng này cũng không giống nhau. Hạ Tưởng duy trì trầm tĩnh, lặng lẽ và khiêm tốn, hoàn toàn phù hợp với thân phận của một Phó bí thư tỉnh ủy. Quả thật, Hạ Tưởng sau khi nhậm chức ở tỉnh Tề, mặc dù có rất nhiều chuyện đều do hắn đứng sau lưng, nhưng hắn lại chưa từng lộ diện, cách làm khác một trời một vực so với khi ở tỉnh Tương.

Nói đi thì phải nói lại, những gì Hạ Tưởng làm nhất định phải phù hợp với bổn phận của một Phó bí thư tỉnh ủy.

Mà phương pháp làm việc của Chu Hồng Cơ ở tỉnh Tề lại hoàn toàn giống với thủ đoạn vốn có của Hạ Tưởng, mạnh mẽ, dứt khoát, hợp tác với quy mô lớn, lại còn nhằm đúng vào lúc Thủ tướng đến thị sát mà ngang nhiên ra tay, hoàn toàn xây dựng một hình tượng mạnh mẽ, cứng rắn của anh ta ở tỉnh Tề. 

Thậm chí, còn có người cho rằng, Chu Hồng Cơ cùng với Hạ Tưởng đều có tính xâm lược, đều có lực phá hoại, hoặc cũng có thể nói, là đều có cách nhìn tương đồng.

Nhưng điều mà không ai đoán được chính là, lần họp hội nghị công việc Bí thư này, Hạ Tưởng sẽ ngang nhiên ra tay, khơi mào một trận chiến khác. Lúc hắn đang được triệu tập đến họp hội nghị công việc, thì ở trong Ủy ban Kỷ luật, Chu Hồng Cơ cũng tổ chức họp hội nghị thường vụ, tuyên bố một quyết định trọng đại bậc nhất.

Hành động giống như là để phối hợp với Hạ Tưởng tại hội nghị công việc Bí thư, Chu Hồng Cơ ở Ủy ban Kỷ luật hoạt động trong một phạm vi to lớn, khiến cho người khác phải khiếp sợ!

Sau khi Khâu Nhân Lễ phát biểu, Tôn Tập Dân cũng không nói gì, chỉ miệt mài mở tài liệu ra xem, quyền phát ngôn liền chuyển tới trên người Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không tràng giang đại hải, chỉ nói đơn giản:

- Phương án của Ban tổ chức cán bộ, tôi bước đầu cũng đã xem qua, có khả thi hay không, tôi không có ý kiến, trước hết phải tiếp thu ý kiến của quần chúng, tốt nhất vẫn nên nghe ý kiến của các vị lãnh đạo trước rồi nói sau. Có một điểm cần phải chỉ ra đó là, công tác của đồng chí Liêu Đắc Ích khẳng định có giá trị.

Hạ Tưởng tỏ thái độ nước đôi thế nào cũng được, Liêu Đắc Ích liền nâng tầm mắt, âm thầm quan sát phản ứng của Khâu Nhân Lễ.

Quyền quyết định phương án điều chỉnh nhân sự cuối cùng đương nhiên nằm trong tay của Bí thư tỉnh ủy, tiếp đó, với tư cách sơ thẩm, ý kiến của Hạ Tưởng cũng tương đối quan trọng. Mà Tôn Tập Dân tuy rằng là Chủ tịch tỉnh, xếp hạng còn ở trên Hạ Tưởng, nhưng trong việc điều chỉnh nhân sự, bình thường Chủ tịch tỉnh cũng chỉ lo lắng người mình tiến cử, mà không hề phản đối người do Bí thư tỉnh ủy đề cử, quyền điều chỉnh nhân sự là quyền lực lớn nhất trong tay Bí thư tỉnh ủy, không cho phép người khác tranh giành.

Liêu Đắc Ích ổn định lại tâm trạng, sau đó thao thao bất tuyệt nói một loạt những lời khách sáo, không ngoài những việc như dựa theo điều lệ đề bạt cán bộ, mặt khác cũng nghe theo ý kiến của quần chúng, lại căn cứ kinh nghiệm và năng lực của mỗi người, chú trọng cho từng cán bộ phát huy hết tài năng của mình. Ban Tổ chức cán bộ luôn luôn chọn người theo đúng khả năng, thực hiện phương châm, chính sách chọn người hiền tài, đúng theo tinh thần đề bạt cán bộ của đồng chí Khâu Nhân Lễ. Cuối cùng tuyển lấy ưu tú trong ưu tú, tinh trong tinh, bước đầu đề ra danh sách cán bộ được đề bạt và giao lưu ở các thành phố cấp 3, mời các vị lãnh đạo Tỉnh ủy xem xét…ước chừng cứ nói như vậy hơn mười phút.

Trong lúc tham luận, Khâu Nhân Lễ khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành, Tôn Tập Dân cẩn thận lắng nghe, thái độ nghiêm chỉnh, Hạ Tưởng vẻ mặt mỉm cười, làm như cân nhắc, chỉ có Hạ Lực là tỏ thái độ khiêm tốn chăm chú lắng nghe. Cũng khó trách, trong số mấy người ngồi đây, Hạ Lực là Ủy viên thường vụ duy nhất xếp hạng dưới Liêu Đắc Ích.

Liêu Đắc Ích nói xong, Tôn Tập Dân từ trước đến giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng bỗng nhiên nói một câu:

- Đồng chí Hạ Lực nói quan điểm của mình một chút.

Vốn cũng là lúc Hạ Lực phải phát biểu, Hạ Lực không hiểu tại sao Tôn Tập Dân phải để tâm làm chuyện thừa, chỉ đích danh anh ta lên nói. Nhưng hiển nhiên, ông ta không đạt được hiệu quả như mong muốn bởi vì ngoại trừ Liêu Đắc Ích hơi hơi kinh ngạc, Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng cũng không có biểu hiện gì, thậm chí ngay đến cả Hạ Lực cũng chỉ khẽ gật đầu với Tôn Tập Dân.

- Phương án của Ban Tổ chức cán bộ cân nhắc tương đối toàn diện, một số đồng chí được đề cử, cũng khá phù hợp với tình trạng hiện nay, cũng sát với kế hoạch phát triển của tỉnh Tề. Theo phương diện chung mà nói, điểm xuất phát rất chính xác, tuy nhiên, ý kiến của cá nhân tôi có lẽ còn có điểm chưa chính xác, xin mời Trưởng ban Liêu đưa ra ý kiến.

Ai cũng tưởng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ Lực trước mắt sẽ ra sức phụ họa ý kiến của Khâu Nhân Lễ hoặc Hạ Tưởng, không ngờ, trong lúc Chủ tịch tỉnh và Phó Bí thư còn chưa phát biểu ý kiến, anh ta đã đưa ra ý tưởng của mình, cũng rất có ý vị sâu xa.

Ai nấy cũng biết, nếu Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy không được Bí thư tỉnh ủy ngầm cho phép, gần như sẽ là không có quyền lên tiếng.

Tôn Tập Dân cũng không tồi, không tỏ ra kinh ngạc, Liêu Đắc Ích lại nheo mắt, theo vô thức liếc Hạ Tưởng một cái, sau đó liền cảm thấy bực bội. Lạ thật, sao ông ta không nhìn sắc mặt của Bí thư mà ngược lại, lại đi nhìn sắc mặt của Phó Bí thư?

Hạ Lực nói tiếp, giọng điệu rất khiêm tốn:

- Cái nhìn của tôi chưa chắc đã chính xác, chỉ là đưa ra một ý nghĩ, giống như thả con săn sắt, bắt con cá rô…

Sau khi đưa ra quan điểm cơ bản, anh ta mới đề xuất ba kiến nghị:

- Thứ nhất, điều chỉnh nhân sự ở Ngũ Nhạc, theo tôi được biết và tiếp xúc trực tiếp ở địa phương, đồng chí Lâu Hân Đông thích hợp tiếp nhận chức vụ Thị trưởng hơn, có tính kế tục hơn. Mặt khác, tôi cho rằng, đồng chí Ôn Tử Ki cũng thích hợp đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an, thông qua sự kiện của Lỗ Thành Lương. Lửa thử vàng, gian nan thử sức, tròng quá trình xử lý sự việc, đồng chí Ôn Tử Ki đã biểu hiện đầy đủ năng lực công tác. Ban tổ chức cán bộ tiến cử hai đồng chí khác nhưng cá nhân tôi cho rằng, hai đồng chí trên thích hợp hơn.

- Thứ hai, việc điều chỉnh để cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Thành phố Lỗ đồng chí Hòa Cải Lợi đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, dường như cũng rất không thỏa đáng. Nếu tôi nhớ không nhầm, đồng chí Chu Hồng Cơ có tiến cử một người khác, Ban tổ chức cán bộ nếu muốn tiến cử người vào Ủy ban Kỷ luật, tốt nhất nên gặp mặt Chủ nhiệm Chu trước. Tôi ngược lại cho rằng, đồng chí Hòa Cải Lợi khá thích hợp đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Giao Liêu.

- Thứ ba, đề cử Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Đàm Trác Vận làm Bí thư Thành ủy Giao Liêu, có phải rất không thích hợp hay không?

Lúc Hạ Lực nói được phân nửa, Liêu Đắc Ích trong lòng tức giận, thầm mắng Hạ Lực chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chỉ là một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, lại dám coi mình giống như một lãnh đạo Tỉnh ủy sao? Thật đúng là một kẻ tiểu nhân nịnh hót, một lần mà đưa ra ý kiến với cả đám người, ở Tỉnh ủy, đâu có phần để anh ta nói chuyện? Trong thời đại ngày nay, Trưởng ban thư ký mới được ngồi nói chuyện ở đây chứ nếu như là thời xưa, chỉ là một tên sư gia, đâu có thể lên mặt.

Tuy là nói như thế, Liêu Đắc Ích cũng không dám sơ suất, bởi vì, ông ta biết rõ, ba kiến nghị mà Hạ Lực đưa ra, phía sau dẫu không phải là Khâu Nhân Lễ thì cũng là ý của Hạ Tưởng. Nhưng rốt cuộc là ai, thì ông ta không chắc chắn, bởi vì không rõ Hạ Lực nói ra chủ ý của ai, mới khiến ông ta sốt ruột phát cáu.

Thật sự là chuyện lạ trong năm, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy vốn chỉ là người phát ngôn cho Bí thư tỉnh ủy, nhưng hiện tại, ai cũng biết, quan hệ giữa Hạ Lực và Hạ Tưởng rất mật thiết, mà Khâu Nhân Lễ cũng một mực phớt lờ, chính là một trong những hiện tượng kỳ quái khiến người khác không hiểu được ở tỉnh Tề.

Lúc Hạ Lực nói xong, Liêu Đắc Ích còn chưa kịp mở miệng phản bác, Hạ Tưởng đã lên tiếng chuyển đề tài ngoài dự đoán của mọi người:

- Đúng rồi, thiếu một chút thì quên, thư kiểm điểm của đồng chí Liêu Đắc Ích còn đang nằm trong tay tôi, hiện tại có phải nên đệ trình lên Bí thư hay không?

Liêu Đắc Ích giống như bị người ta đánh một gậy sau lưng, thoáng cái đã sợ ngây người.

 Quyển 11: Trước nay chưa từng có 

 Chương 1555: Hai cửa ải lớn. 

Thế vẫn chưa hết, Khâu Nhân Lễ cũng không hiểu vì sao mà lại đề cập tới một chuyện khác… 

- Về việc đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài, Tập Dân, phía chính phủ nghĩ thế nào?

 Tôn Tập Dân tim đập thình thịch. Được lắm, Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ cuối cùng đã ra tay rồi. Họ không ra tay thì thôi, đã ra thì là đòn kép! 

 Hoàn toàn khác với bầu không khí dao động bất định trong cuộc họp công việc Bí thư đó là, hội nghị thường vụ Ủy ban kỷ luật tỉnh vừa bắt đầu Chu Hồng Cơ đã hoàn toàn kiểm soát được thế cục, còn ép Lệnh Truyền Chí không thể không cúi đầu nhượng bộ.

 Đề tài thảo luận của hội nghị thường vụ Ủy ban kỷ luật tỉnh có ba mục, thứ nhất là xem xét các tài liệu tổng hợp do Ủy ban kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc đệ trình về việc Cục trưởng Cục muối vụ thành phố Ngũ Nhạc Tiết Mậu bị nghi ngờ lạm dụng chức quyền phạm tội. Trước đó, Ủy ban kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc đã áp dụng những biện pháp cần thiết, bắt giam Tiết Mậu. 

 Thứ hai là về hành vi vi phạm kỷ luật, phá rối kỷ cương - xây dựng một loạt biệt thự trái phép của Cục muối vụ. Phó cục trưởng Giải Thiếu Hải đã nhận tội, cần thiết phải bắt giam Giải Thiếu Hải và tiếp tục điều tra sâu hơn về vấn đề phạm tội của Cục trưởng Cục muối vụ Thang Thế Thành.

Thứ ba là phân công công tác cho vài Phó bí thư trong Ủy ban kỷ luật, cần thiết phải điều chỉnh một chút. Dự định phân công đồng chí Đàm Trác Vận quản lý mảng hậu cần và bảo vệ. 

 Cả ba đề tài thảo luận đều thể hiện sự phân tán thế lực của Hà Giang Hải. Lệnh Truyền Chí đè nén ngọn lửa giận, đảo mắt một lượt qua từng gương mặt Ủy viên Ủy ban Kỷ luật, quyết định trong chính hội nghị hôm nay sẽ làm cho Chu Hồng Cơ lần đầu tiên nếm mùi thất bại.

Thật là quá quắt, dứt khoát là điều chỉnh nhằm vào riêng Bí thư Hà, chẳng khác gì cưỡi lên đầu lên cổ tác oai tác quái. Một người từ nơi khác đến mà cũng dám kiêu ngạo làm càn như vậy, thật là không biết trời cao đất rộng là gì! 

 Đề tài thảo luận đầu tiên, bởi vì Thành ủy, Ủy ban kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc đã đi đến thống nhất, nộp lên để Ủy ban kỷ lụât tỉnh xem xét, thảo luận cũng chỉ là thủ tục mà thôi. Ủy ban kỷ luật tỉnh thường sẽ không phủ định kết luận của Ủy ban kỷ luật thành phố, vì thế Lệnh Truyền Chí không thể mở miệng phản đối, nó được thông qua một cách thuận lợi.

 Đề tài thứ hai lại liên quan đến lợi ích căn bản, bởi vì Cục muối vụ tỉnh là nguồn lợi chủ yếu của Hà Giang Hải. Lệnh Truyền Chí đã đưa ra không ít ý kiến phản đối, cố lật ngược lại quyết định của Chu Hồng Cơ. Nhưng y lại phát hiện ra nỗ lực của mình chỉ là phí công vô ích, Chu Hồng Cơ không những đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa chỉ cần dùng một tập tài liệu là đã có thể chặn họng y…

 Là lời khai của Giải Thiếu Hải!

Lệnh Truyền Chí tưởng là Giải Thiếu Hải ít nhất cũng có thể chống đỡ được một thời gian, đủ để cho người ta nghĩ cách để cứu gã ra. Không ngờ Giải Thiếu Hải lại quá ăn hại, vừa bị bắt chưa lâu đã khai từ đầu đến cuối không thiếu điều gì, thậm chí còn cắn cả Thang Thế Thành. 

 Thực ra điều Lệnh Truyền Chí không hiểu đó chính là, cũng không thể trách Giải Thiếu Hải quá sợ hãi, thật sự là Chu Hồng Cơ quá mạnh tay. Đừng thấy Chu Hồng Cơ chưa từng đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, không có kinh nghiệm thẩm tra vụ án, nhưng y lại rất biết cách dùng kế đánh vào tâm lý. Y đích thân ra mặt làm hầu hết các công đoạn vừa đấm vừa xoa, phá tan toàn bộ phòng tuyến tâm lý của Giải Thiểu Hải, ép gã tiết lộ rất nhiều nội tình.

 Lệnh Truyền Chí nói rất nhiều nhưng lại bị một câu của Chu Hồng Cơ chặn họng:

- Bí thư Lệnh sau này nên xem xét kỹ càng lời khai của đồng chí Giải Thiếu Hải. Theo như y nói thì trước khi Tư Mã Bắc lẩn trốn đã nhận được một cuộc điện thoại bí mật của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Còn về người gọi là ai, mặc dù Giải Thiếu Hải đã nói ra tên nhưng tôi vẫn không tin lắm…

Lệnh Truyền Chí lập tức chết đứng ngay tại chỗ, không nói nổi dù chỉ một câu! 

 Chu Hồng Cơ quả nhiên lợi hại, quả nhiên rất cao tay, thủ đoạn rất sắc bén, chỉ trong một câu mà dẹp yên tất cả.

 Đề tài thảo luận thứ ba là đẩy Đàm Trác Vận - một trong hai người tài giỏi của thế lực họ Hà trong hệ thống Ủy ban kỷ luật ra ngoài, khiến Phó bí thư Đàm vốn đang được phân công quản lý một bộ ngành quan trọng trong nháy mắt liền bị tống sang một bên. Đàm Trác Vận đương nhiên sẽ không lên tiếng. Mình là thành viên kì cựu của bang bán đảo, Chu Hồng Cơ phải nể mặt phần nào, phải trực tiếp đấu lý với Chu Hồng Cơ.

 Lệnh Truyền Chí đương nhiên cũng nói chuyện với Đàm Trác Vận, đồng thời dưới sự lôi kéo của y, cũng có vài Ủy viên thường vụ khéo léo nói đỡ cho Đàm Trác Vận. Trong khoảng thời gian ngắn không khí của hội nghị thường vụ chuyển thành phát triển theo hướng không có lợi cho Chu Hồng Cơ. 

 Lệnh Truyền Chí và Đàm Trác Vận thoáng nhìn nhau. Hai người quen biết đã nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt là có thể kín đáo thống nhất với nhau: Hôm nay bất luận thế nào cũng phải ngăn không cho ba đề tài thảo luận của Chu Hồng Cơ được thông qua, nhất định phải cho y thua một ván. Nếu không quyền lực của y tại Ủy ban kỷ luật sẽ càng ngày càng lớn, sẽ có dấu hiệu ban đầu của việc nắm giữ toàn cục.

 Thắng bại quyết định ở chiêu này.

 Trong số hơn mười Ủy viên thường vụ, hiện nay đã có gần mười người có chung lập trường với Lệnh Truyền Chí, cũng chứng minh được địa vị vững chắc, không thể bị lung lay của Lệnh Truyền Chí ở Ủy ban kỷ luật. 

 Hai vấn đề thảo luận đầu tiên thì đề tài của Ủy ban Kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc chỉ nói lướt qua. Giải Thiếu Hải khai ra vấn đề về Cục muối vụ tỉnh là chuyện ván đã đóng thuyền, ai muốn phản đối cũng không có lý do. Nhưng vấn đề thảo luận thứ ba, tất cả đều thấy Bí thư Chu có chút vô cớ gây rối, có vẻ kiếm chuyện gây sự. Bí thư Đàm xử lý công việc của mình rất tốt, tại sao lại muốn đẩy gã sang một bên?

 Sở dĩ tất cả đồng thanh bảo vệ Đàm Trác Vận là bởi vì mọi người đều có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Bây giờ không dựa vào lý lẽ mà cố gắng bảo vệ Đàm Trác Vận thì chẳng khác nào không bảo vệ quyền lợi của chính bản thân mình. Vì thế tiếng phản đối đồng thanh ở hội mghị thường vụ là hết sức bình thường. 

 Tất nhiên nó cũng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Chu Hồng Cơ.

 Chu Hồng Cơ vẫn điềm tĩnh như bình thường, vô cùng bình tĩnh mà thản nhiên nhìn từng người phát biểu. Bầu không khí lúc này càng ngày càng kịch liệt, dưới sự dẫn dắt của Lệnh Truyền Chí, dần dần có dấu hiệu không khống chế được. Nếu để nó cứ thế phát triển tiếp, không loại trừ khả năng sẽ thành một lần đánh dẹp y. Y cuối cùng cũng tung ra ngón đòn sở trường ác hiểm nhất.

 - Đồng chí Đàm Trác Vận…

Dưới đòn đánh dẹp của mọi người, Chu Hồng Cơ vẫn thể hiện một vẻ mặt rất điềm tĩnh tĩnh và ung dung. Thật không dễ dàng, nếu đổi lại là những lãnh đạo thông thường thì sớm đã cảm thấy không còn mặt mũi nào, nói không chừng đã bỏ đi rồi.

- Thực ra đề nghị của tôi không phải là đặc biệt có ý nhắm vào anh. Tôi xử lý sự việc chứ không phải nhằm vào người nào, còn về lý do tại sao thì trong lòng ông là rõ nhất!

Đàm Cao Vận không hiểu gì, liền giận dữ đáp lại:

- Xin lỗi, Chủ nhiệm Chu, tôi nghĩ không ra, cũng không tiếp nhận được.

- Thật sự không nghĩ ra?

Thái độ Chu Hồng Cơ rất ôn tồn, thậm chí còn tươi cười, khiến cho người ta cảm thấy thâm sâu khó lường, không biết y đang tính toán điều gì.

 - Xin Chủ nhiệm Chu cứ nói thẳng, có gì nói nấy, đưa ra lý do để mọi người đều tâm phục khẩu phục.

Đàm Trác Vận lúc này rất vững tâm. Có sự ủng hộ của Lệnh Truyền Chí, có sự phụ họa của gần mười Ủy viên thường vụ trong Ủy ban Kỷ luật, y còn không thẳng thắn đường hoàng mà giành lấy lợi ích của mình thì đúng là thằng ngốc.

 Nhưng mọi việc sau đó đã chứng minh, y đúng là một thằng ngốc không hơn không kém, bị Chu Hồng Cơ từng bước dẫn vào bẫy, làm con gà thí mạng trong kế giết gà dọa khỉ của Chu Hồng Cơ. Làm gà cũng chẳng sao, nhưng sự thật chứng minh y còn là một con gà nhút nhát.

 - Nếu như lý do không đầy đủ, thì cứ coi như Chủ nhiệm Chu nhất định muồn điều chỉnh việc phân công công tác của tôi, tôi cũng nhận nhưng quyết không phục.

Đàm Trác Vận lại nhấn mạnh thêm một câu, tỏ thái độ bi thương lấy lùi để tiến.

 Quả nhiên cách làm của y đã giành được càng nhiều sự ủng hộ của các Ủy viên thường vụ. Có hai người vừa nãy không biểu lộ thái độ gì giờ cũng nói vài câu rất hàm súc, tỏ rõ lập trường ủng hộ Đàm Trác Vận.

 Có thể nói, hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật lúc đó không thể nói là hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng tiết tấu đã không nằm trong tay Chu Hồng Cơ nữa. So với hai đề tài vừa được thông qua một cách thuận lợi trước thì đề tài thứ ba liệu có thực sự trở thành thất bại của Chu Hồng Cơ?

 Chu Hồng Cơ đứng trước tiếng phản đối đồng thanh chưa từng có của toàn bộ Ủy viên thường vụ, không những không hoảng loạn mà còn có một cảm giác vui sướng vì đã nắm đại cục trong tay. Y không khỏi nhớ tới bữa tối lần trước cùng với Hạ Tưởng ở căng tin Tỉnh ủy, đó thật sự là một bữa ăn có ảnh hưởng rất sâu đậm. Tin tức mà Phó bí thư Hạ tiết lộ là điểm mấu chốt của thắng lợi cuối cùng mà y đã dày công sắp đặt. Y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net