Quan Thần 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Thần

Tác Giả: Hà Thường Tại

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

Quyển 11: Trước nay chưa từng có 

  Chương 1701: Cảm thấy thật hiếu kỳ. 

Thành phố Lỗ vào mùa thu, không khí mát mẻ, nếu không kể đến khí hậu phức tạp rối rắm của chính trị, thì trời xanh xanh, năng nắng, lại cộng thêm gió mát nhè nhẹ khiến tinh thần người ta thoải mái, tuyệt đối là những ngày đẹp trời thích hợp cho việc du ngoạn mùa thu.

Giả dụ bên cạnh còn có thêm một người đẹp bầu bạn nữa, tin chắc rằng không ít người đều cảm thấy tâm tình khoay khỏa hẳn lên, mặc cho nước ngập ngất trời, mặc cho văn kiện tài liệu, đến vùng ngoại ô hóng gió trước rồi nói. 

Khỏi nói, Hạ Tưởng cũng thật sự nghĩ như vậy, bởi vì Tống Nhất Phàm và Vệ Tân đến thành phố Lỗ rồi.

Đến thành phố Lỗ lần này, đương nhiên là chủ ý của Tống Nhất Phàm, cô ta rêu rao đòi đến thành phố Lỗ lâu lắm rồi, nhưng lại kéo dài mãi tới bây giờ mới đến, dĩ nhiên là có nhiều lý do, cũng bởi vì sau khi Tống Nhất Phàm đảm nhận chức Phó tổng của Vệ Tân, bận bịu suốt không dứt ra được.

Mặc dù cái bận của cô bé Phàm là cái bận rối ren, nói một cách chính xác, là cái bận rối ren đến lung tung cả lên, cũng may là Vệ Tân có đủ tỉ mỉ và cẩn thận, đồng thời cũng chiếu cố cô ta rất chu đáo, cũng khiến cho quá trình trưởng thành của Tống Nhất Phàm ngập tràn sự ấm áp và tình thân. 

Kỳ thực theo suy nghĩ của Hạ Tưởng, hắn không tán thành cách trưởng thành theo kiểu êm dịu, dễ dàng khiến cho người khác buông thả đồng thời lớn lên một cách chậm chạp, thậm chí còn đào tạo ra người có tài tầm thường. Con người luôn luôn là như vậy, không cảm giác có mối nguy hại, thì sẽ không có đủ ý thức để cảnh giác.

Sống trong lo âu, chết trong yên vui, không giả một chút nào. 

Nhưng đối với Tống Nhất Phàm, hắn cũng tình nguyện dung túng cho cô một chút, chủ yếu cũng là do tính tình của Tống Nhất Phàm quá khiến người ta yêu mến. Cô ta vừa không thích hợp làm chính trị, cũng không thích hợp làm kinh tế, kỳ thực theo suy nghĩ của Hạ Tưởng, Tống Nhất Phàm càng thích hợp cho việc bình yên mà thản nhiên ngồi trong trường đại học, trong một thư viện tràn đầy mùi thơm của sách, yên lặng mà đọc sách hoặc trầm tư, sau đó thời gian liền lẳng lặng trôi qua, vừa không mang đến đau khổ, cũng không mang đến thất vọng, chỉ có sự bình yên và chậm rãi tựa như ánh nắng mùa thu sau ban trưa vậy.

Cũng phải thừa nhận, Tống Nhất Phàm và Vệ Tân đến thật đúng lúc, bằng không nếu hôm nay diễn ra đại hội thay đổi nhiệm kỳ, Hạ Tưởng có cưng chìu Tống Nhất Phàm đi nữa, cũng không có cách nào bứt ra đi chơi cùng với cô. Nhưng sau khi trải qua cuộc thảo luận, Tạ Tín Tài và Khâu Nhân Lễ cùng nhất trí đồng ý việc chính thức cử hành đại hội thay đổi nhiệm kỳ vào trưa mai, các mục công việc của kỳ trước, yêu cầu hoàn tất trong hôm nay.

Hạ Tưởng làm việc xưa nay đều lo trước tính sau, đống công việc của hắn đã sớm hoàn thành xong cả rồi, cũng vừa hay có thời gian rảnh rỗi gần một ngày, cho nên lúc Tống Nhất Phàm đề nghị ra ngoài du ngoạn, nếu như người khác, nói không chừng Hạ Tưởng còn do dự một chút, nhưng cô ấy không phải ai khác, là cô bé Phàm, Hạ Tưởng liền không chút do dự mà đồng ý ngay.

Đương nhiên, cũng có nguyên dân là do Vệ Tân cũng ở đây, nếu như nói đối với Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng là cưng chìu, đối với Tân Vệ, hắn chính là khoan dung và thân tình —— là mối tình thân nồng nàng mà không ai có thể lý giải được kể cả Vệ Tân.

Việc của tỉnh ủy tạm thời gác lại, Tần Khản và Lý Vinh Thăng đang chạy từ thành phố Phẩm Đô đến thành phố Lỗ, để triển khai đại hội thay đổi nhiệm kỳ, những người cần thông báo đều thông báo rồi, những việc cần làm đều đã làm xong rồi, dù sao thì tỉnh Ủy cả đống người, đối với việc làm nhẹ nhàng dễ dàng như việc bố trí hội trường, thông báo nhân viên có liên quan vân vân, cũng đều là chuyện nhỏ.

Bài phát biểu có liên quan đến việc có sự trợ giúp của thế lực bên ngoài, không những không kích thích gợi sóng ở tỉnh Ủy, ở Trung Ương cũng không có chỉ thị tinh thần gì cho việc này, Trung ương và tỉnh Ủy không hẹn mà cùng đều biểu hiện rõ một điều, sự việc, chỉ sợ rằng cũng thật đúng là không có lửa thì làm sao có khói.

Hạ Tưởng thì lại không mấy quan tâm đến đủ loại tin tức cả bên trong lẫn bên ngòai của việc Tần Khải phát biểu, hắn chỉ muốn ngồi đợi sau khi thay đổi nhiệm kỳ, khi tất cả đã được ấn định, không tin Tần khải còn có thể có động lực làm ẫm ĩ lên.

Trung ương đã ra tay rồi, còn không thể một lần hành động mà ấn định càn khôn sao?

Cho nên, hắn thà rằng lười biếng một tí.

Thật ra cũng không có phút nào được rỗi rãi, Ngô Thiên Tiếu cũng không phụ sự phó thác đang bắt tay vào điều tra vấn đề của Chu Duệ, theo điều tra, Chu Duệ có thể có mối quan hệ qua lại về kinh tế với Tần Khản, nhưng chỉ là có thể, bởi vì vẫn chưa có chứng cứ xác thật.

Việc này, cụ thể là do Ngô Thiên Tiếu phụ trách rồi, Hạ Tưởng sẽ không để ánh mắt rớt lên người thư ký kỷ luật tỉnh Ủy, ánh mắt của hắn chỉ có thể rơi trên đại cục tỉnh Tề và cả bố cục của Trung Ương, tin chắc rằng Ngô Thiên Tiếu có thể giải quyết việc này một cách ổn thỏa, lại chặt đi cánh tay trái của Tần Khản.

Trung ương nhờ việc thay đổi nhiệm kỳ mà ấn định đại cục, lại nhờ hắn và Ngô Thiên Tiếu liên kết hạ gục phụ tá đắc lực của Tần khản, người cùng lúc mất đi sự chống đỡ trên dưới như Tần Khản, còn có năng lực gây rối hay sao?

Đương nhiên, với con người của Hạ Tưởng khẳng định là sẽ không vì vậy mà lơ là cảnh giác, nhưng dù sao cũng nhẹ nhõm đi không ít, bởi vì Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ cũng chẳng nhàn rỗi, đều đang vì đối phó với Tần Khản mà bố trí bước tiếp theo, cũng sẽ có món quà ngạc nhiên dành tặng cho Phó chủ tịch tỉnh Tần Khản.

Cũng là do căn cứ vào các nguyên nhân trên, Hạ Tưởng mới đích thân lái xe, rời xa khỏi nội thành và phố xá sầm uất, cũng rời xa khỏi nơi hỗn loạn và ồn ào náo nhiệt là tỉnh Ủy, dẫn theo hai người đẹp đến bên hồ không tên ở trong khuôn viên đâu đó, thả diều, nướng đồ ăn dã ngoại, là khoảnh khắc thư giản thật sự.

Tống Nhất Phàm nhất mực đòi đi câu cá, muốn Hạ Tưởng đi cùng, Hạ Tưởng lại không đi, chỉ ngồi trên ghế nằm, hưởng thụ sự yên tĩnh gió mát dưới bóng cây, Tống Nhất Phàm tức giận không chịu được, tự mình đùng đùng bỏ đi câu cá.

Vệ Tân đang dựng giá nướng đồ ở một bên, chuẩn bị cho bữa cơm trưa dã ngoại.

Người chỉ biết chỉ huy là đồng chí Hạ Tưởng, đội một cái mũ che nắng, ngồi dưới bóng râm của cây liễu, khẽ nhắm hai mắt, nhìn hai bóng dáng ngọc ngà xinh xắn của hai người đang bận rộn phía xa, không khỏi âm thầm tán thưởng cuộc sống tốt đẹp.

Thật ra điều Hạ Tưởng ghét nhất là đem hình dáng, nhan sắc hoặc tính cách của các cô gái ra so sánh, Nhưng Tân Vệ trước mắt biết nghe lời, tuyệt đối là hình tượng của cô vợ nhỏ dịu dàng đáng yêu, mà Tống Nhất Phàm thì tung ta tung tăng, cứ như ánh nắng ngày thu vậy, long lanh mà sạch sẽ, là hình tượng em gái lý tưởng nhất trong lòng của các chàng trai, thân là người đàn ông, giờ phút này đây, cảnh tượng này đây, sao mà không tự động nảy sinh cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện được chứ?

Cho nên Hạ Tưởng vừa nhớ đến xã hội cũ đen tối, vừa đung đưa ánh mắt, bất chợt đưa qua đưa lại trên người của Tân Vệ và Tống Nhất Phàm.

Kỳ thật chỉ đơn thuần đánh giá một người con gái qua ngoại hình và dáng vóc, kết luận đạt được sẽ bất công mà khác xa với hiện thực. Phụ nữ là loài động vật phức tạp, mãi mãi cũng không thể từ ngoài hình mà đi phán đoán một người phụ nữ có dịu dàng nhã nhặn hay không, có ôn hòa đáng yêu hay không, có đáng để một người đàn ông có được hoặc cất kỹ hay không.

Trên thế gian này tuy rằng phụ nữ xinh đẹp là hàng hiếm, nhưng nói thật, cũng không khan hiếm đến nước như lông phượng hay là sừng lân, bạn không thấy những tiểu thư trong thang máy, những em gái tiếp tân, thậm chí là những người làm việc thể lực trong đêm nào đó, cũng đều là những nhan sắc hạng trung có thể thấy được có thể đánh dấu có thể chấm được ư. 

Người phụ nữ xinh đẹp nếu như không có tâm hồn, thì chính là bình hoa rỗng toét, bởi vì nhan sắc có là sắc nước hương trời đi nữa, nhìn lâu rồi, cũng sẽ có ngày chán, mà tâm hồn và tính cách của một người, mới là sự thu hút dài lâu nhất.

Vệ Tân không giống như Tống Nhất Phàm có sức sống tươi trẻ, cũng không thu hút người khác như Tống Nhất Phàm, đồng thời điều khiến người ta tán thưởng vẻ tươi đẹp và ánh mặt trời của Tống Nhất Phàm, là vì cô giống như một tinh linh hồn nhiên không biết đến nỗi ưu sầu của nhân gian là gì, chỉ có vui vẻ và cười đùa.

Nhưng sự dịu dàng và chăm sóc của Vệ Tân, lại khiến cô có đầy đủ các phẩm chất mà vô số phụ nữ xinh đẹp đều khó lòng có được, nhất mực đáng tin, đồng thời vợ hiền mẹ tốt. Phụ nữ xinh đẹp thì có nhiều, vợ hiền mẹ tốt trong đám phụ nữ xinh đẹp thì không nhiều, không những không nhiều, còn là hàng vô cùng hiếm. 

Do đó, Tân Vệ là sự ngưỡng mộ nhất trong lòng tất cả những người đàn ông thành thục có mắt nhìn và có sự từng trải, là người phụ nữ có thể cưới về cất giữ được.

Mà Tống Nhất Phàm, ngây thơ hoạt bát, đồng thời hồn nhiên vui vẻ, cũng là người em gái mãi mãi trẻ trung đồng thời khiến mình cảm thấy hạnh phúc mà tất cả những người đàn ông đều khao khát có được.

Tuy rằng đã tới đầu thu, thời tiết hơi lạnh, Tống Nhất Phàm và Tân Vệ đều mặc đầm, đương nhiên là dạng đầm dài mà Hạ Tưởng thích nhất, đầm dài phất phơ, tóc dài đung đưa, Hạ Tưởng liền hiu hiu chìm đắm trong ánh nắng mùa thu.

Trong mơ màng, gần như là đang ngủ, đột nhiên cảm giác lỗ mũi ngứa ngáy, dùng tay sờ một cái, lại không ngứa nữa, sau đó thì là tai ngứa, Hạ Tưởng lần một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang quấy rối, cười nói:

- Đừng giơ tay, giơ tay thì tất bị bắt.

Chính là bàn tay mềm mại trắng mịn của Tống Nhất Phàm đã bị hắn bắt lấy. 

Trong tay Tống Nhất Phàm cầm một ngọn cỏ đầy lông, vừa nảy là đang cố tình chọc ngứa Hạ Tưởng, cô tưởng Hạ Tưởng ngủ mất rồi, không ngờ Hạ Tưởng lúc ngủ cũng rất tỉnh táo, liền cười khúc khích:

- Anh Hạ, anh ngủ cũng lanh lợi như chó con vậy.

- ….

Hạ Tưởng trực tiếp á khẩu, lấy đường đường một Phó tỉnh ủy đi ví thành chó con, cũng chỉ có Tống Nhất Phàm bộc tuệch mới dám nói, ngay cả Cổ Ngọc cũng không dám tùy tiện nói bậy, khiến hắn thật cũng hết cách với cô.

Vẫn là Vệ Tân ở bên nghe thấy, trách móc nói:

- Em Phàm, không được nói linh tinh, anh Hạ bây giờ là Phó tỉnh ủy, anh là người có thân phận.

Tống Nhất Phàm mới không sợ Hạ Tưởng:

- Lúc em quen biết ảnh, ảnh vừa ốm vừa đen vừa nhỏ vừa nghe lời, bây giờ ảnh đúng là mập lên một chút, trắng ra một chút, nhưng vẫn còn nghe lời như hồi đó, thế mới là anh Hạ vĩnh viễn trong lòng của em.

Một lời nói khiến cho tâm tư của Hạ Tưởng trở về thuở xưa, nghĩ đến lúc đầu khi gặp Tống Nhất Phàm, lúc đó cô mới thật sự là hình tượng của một cô bé con vừa ốm vừa nhỏ, và khi lần đầu gặp hắn, liền chỉ huy hắn mang dép lê chỉ định sẵn, vừa chớp mắt, bao nhiêu năm qua đi rồi, cô bé ngây ngô trong quá khứ, đã trở thành một cô gái đẹp không tả xiết.

Nhưng Tống Nhất Phàm ở trước mặt hắn, vẫn như ngày nào, không hề có ý thức phòng vệ, cô cong người để hại hắn, hung khí trước ngực liền cách mũi hắn chỉ gần trong gang tấc, liền có sức nóng và hương thơm không chịu sự khống chế mà ùa đến, Hạ Tưởng lại ngại không thể trực tiếp đẩy cô ta ra, đành phải nói:

- Đi giúp Vệ Tân, một mình cô ấy làm không xuể, em muốn ăn gì, thì tự đi nướng đi.

- Em muốn ăn bắp.

Tống Nhất Phàm cuối cùng cũng nhảy ra rồi, nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ xảo quyệt, nhìn về hướng cây bắp xa xa

- Anh Hạ, anh cùng em đi trộm vài trái bắp về nướng ăn, được không?

Đùa dai kiểu gì vậy, Phó tỉnh ủy đi ăn trộm bắp, truyền ra ngoài, danh tiếng của Hạ Tưởng mất toi rồi. lại chẳng may bị vài người nông dân bắt được, hắn cũng thật khó lòng mà biện minh được.

- Muốn đi em đi, anh không đi đâu.

Hạ Tưởng vẩy vẩy tay, hắn sẽ không dung túng cho Tống Nhất Phàm một cách vô điều kiện

- Ban nảy chẳng phải em đang câu cá sao?

- Đừng nhắc nữa, chẳng câu được con cá nào, sau đó em nóng lên, dứt khoát đem quăng hết mồi câu xuống hồ rồi.

Tống Nhất Phàm trề cái miệng nhỏ ra, nhưng dù sao tâm tư cô ấy đơn giản, đầu ốc xoay chuyển nhanh, thoáng cái lại nhớ ra:

- Ây da, nói đến câu cá suýt chút nữa quên mất, ba có chuyện nhờ em nói với anh.

Tống Triều Độ sẽ để Tống Nhất Phàm chuyển lời ư? Chẳng lẽ Tống Triều Đô có thể cho rằng Tống Nhất Phàm có thể truyền đạt tín hiệu chính trị một cách chắc ăn được hay sao? Hạ Tưởng không khỏi cảm thấy vô cùng thắc mắc.

Đang lúc Hạ Tưởng đang nghỉ ngơi một cách thoải mái, giữa Tần Khản và Lý Đinh Sơn, lại bộc phát nên một đợt xích mích không nhỏ.

 Quyển 11: Trước nay chưa từng có 

 Chương 1702: Đều mắc lừa rồi. 

Gần đến giờ trưa, Tần Khản và Lý Vinh Thăng cùng lúc đến được thành phố Lỗ.

Lý Vinh Thăng và Tần Khản cùng đi nhưng không cùng xe, vừa vào đến trụ sở lớn của Tỉnh Ủy, Lý Vinh Thăng chào hỏi cũng không chào, liền quay người đi tìm Tạ Tín Tài. Tần Khản cũng không để tâm, lắc đầu cười một cái, trực tiếp trở về phòng làm việc.

Gã tràn đầy lòng tin, tất cả đều nằm trong sự khống chế, đối với sự tức giận của Lý Vinh Thăng, không chút bận tâm tới.

Đương nhiên, Tần Khản cũng không phải việc gì cũng suông sẻ, Lục Gia Thành bất ngờ bị gác sang một bên, khiến gã đau đớn mất đi cánh tay phải, vô cùng tức giận đồng thời căm hận Hạ Tưởng.

Khỏi phải nghĩ, khẳng định là bút tích của Hạ Tưởng, bởi vì ngoài Hạ Tưởng ra, ai cũng không thể có nét bút thần như vậy, càng không thể biết được sự thật của Lục Gia Thành đã giấu diếm bao năm, cho nên, việc từ chức của Lục Gia Thành, tuy rằng chỉ là tạm thời đình chức, là một tổn thất lớn của gã.

Cũng may trên cơ bản thì gã đã sắp xếp toàn bộ đâu vào đấy, chỗ cần dùng đến Lục Gia Thành cũng không nhiều lắm, mất đi một trợ lực lớn tuy rằng đau khổ, nhưng cũng không đến nổi khiến gã phải thương gân động cốt.

Chỉ có điều khiến Tần Khản khó hiểu là, nếu như nói thật sự là Hạ Tưởng đã gài bẫy Lục Gia Thành, thế thì phải chăng cho thấy, Hạ Tưởng đã biết được mối quan hệ giữa gã và Lục Gia Thành?

Khoan nói đến việc làm cách nào mà Hạ Tưởng biết được quan hệ riêng tư giữa gã và Lục Gia Thành, nếu như Hạ Tưởng đã mò ra được mối quan hệ giữa Lục Gia Thành và gã, chẳng lẽ không phải cho thấy, Chu Duệ cũng có khả năng bại lộ sao?

Cần phải cẩn thận thêm, Tần Khản vừa đi đến văn phòng, Chu Duệ liền gõ cửa bước vào.

Thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Ủy bước vào văn phòng làm việc của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, ít nhiều gì có chút không bình thường, cũng may mỗi lần Chu Duệ đến đây, đều có thể tìm được lý do đầy đủ mà quang minh chính đại, không những khiến Chu Hồng Cơ không nghi ngờ, cũng khiến một vài người khác chú ý đến, đều cho rằng thư ký của Bí thư Chu đến tìm phó Chủ tịch Tỉnh, là thật sự vì việc công.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên Chu Duệ lộ diện, liền khiến cho Tần Khản giật mình, bởi vì gần đây cảm thấy áp lực rõ rệt, sự việc tai nạn xe trên đường cao tốc, bên ngoài thì dường như là làm chuyện ác thì gặp phải báo ứng, không nghĩ kỹ lại còn thật sự cho rằng là quả báo của Hà Giang Hải, thật ra sau sự việc Tần Khản vừa nghĩ cũng đã đại khái đoán được điều gì đó, sau lưng của sự việc, điều ẩn chứa bên trong e rằng cũng là bóng dáng của Hạ Tưởng. 

Nếu như lại xem như chuyện của Lục Gia Thành, Hạ Tưởng vừa ra tay, liền khiến gã liên tiếp gặp bất lợi, thủ đoạn giỏi, thông minh thật.

Vừa gõ vừa đánh, chính là để gã buông tay ư? Trong lòng Tần Khản cười khẩy, Hạ Tưởng cũng được, Khâu Nhân Lễ cũng được, thậm chí là Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ cũng được, đều mắc lừa cả rồi, đều bị thủ đoạn của gã che mắt cả rồi, tưởng rằng gã thường xuyên khơi mào rắc rối, chính là muốn thế này thế kia, kỳ thật gã không phải muốn thế này thế kia.

Phóng tầm mắt ra cả cái tỉnh Tề, không một người nào có thể nhìn thấy sau lưng vẻ ngoài khoa chân múa tay, rốt cuộc ẩn chứa một tâm địa như thế nào. Hà Giang Hải bị gã đùa bỡn trong lòng bàn tay, Tôn Tập Dân bị gã bức bách đến sứt đầu mẻ trán, Chu Hồng Cơ bị gã đùa nghịch đến mặt xám mày tro, ngay cả Hạ Tưởng, cũng bị chiêu thức không như thường lệ của gã che lấp cả hai mắt, cuối cùng bị gã dẫn vào ngã rẽ.

Tần Khản gần như muốn cười lớn thành tiếng, với sự nổi danh của Hạ Tưởng, kỳ thật khó mà xứng đáng, đều nói hắn có con mắt tinh tường thấy được cõi phàm trần, làm quan như là có thần, theo gã thấy, chẳng qua xoàn thôi, hoàn toàn không phải đối thủ ngang tầm với gã. 

Hạ Tưởng còn cho rằng kéo theo việc thay đổi nhiệm kỳ tỉnh Tề trước, tỉnh Tề sẽ được ấn định lại, kỳ thực Hạ Tưởng nào biết rằng, thay đổi nhiệm kỳ trước, càng đúng với ý muốn của gã!

Cả một tỉnh Tề cuối cùng chỉ có thể có một người chiến thắng, chính là Tân Khản gã đây!

Tất cả mọi người, bao gồm Tôn Tập Dân, bao gồm Chu Hồng Cơ, bao gồm Hà Giang Hải, thậm chí bao gồm cả Hạ Tưởng người vẫn luôn điều tra bên trong đồng thời tự cho rằng kế sách của mình rất hay. Đều chẳng qua là nấc thang trên đường gã đi lên mà thôi, chính là giẫm đạp lên vai và sai lầm của bọn họ mà bước lên, mới hoàn thành được sự anh minh và vĩ đại của gã. 

Tần Khản hài lòng đắc chí, vừa gặp Chu Duệ liền nói:

- Thư ký Chu, có chuyện tốt gì hả?

Chu Duệ đóng cửa, vẻ mặt khẩn trương:

- Phó Chủ tịch tỉnh Tần, tôi nghĩ thân phận của tôi có thể đã bại lộ rồi, gần đây luôn cảm thấy có người đang điều tra tôi, ngay cả ánh mắt của Ngô Thiên Tiếu nhìn tôi cũng không bình thường nữa.

- Anh đa nghi quá sinh tật, Chu Duệ, đừng suy nghĩ lung tung nữa, người khác cũng là người, không phải thần, sau lưng anh đã làm những gì, không ai biết đâu.

Tần Khản một mặt an ủi Chu Duệ, mặt khác lấy một tập tư liệu, thẩy qua.

- Xác định lần cuối, phải đảm bảo những người trên đó đều không xảy ra vấn đề gì mới được.

Chu Duệ thấy Tần Khản không quan tâm đến tình cảnh hiện giờ của gã, trong lòng không vui, nhưng lại không tiện nói thêm nữa, trong lòng còn nói thầm, rõ ràng ông cũng bị xảy ra tai nạn xe, rõ ràng Lục Gia Thành cũng bị sỉ nhục, rõ ràng mấy việc gần đây đều không thuận lợi, còn giả vờ như không có gì vậy, là thực sự có lòng tin và thực lực, hay là chỉ làm bộ ra vẻ thôi? Nhưng tuy rằng gã khinh thường bộ dạng giả vờ của Tần Khản, nhưng đối với thủ đoạn của Tần Khản, vẫn là bái phục đến sát đất.

Chu Duệ nhận qua tài liệu, mắt quét qua những cái tên phía trên, nói:

- Không vấn đề, đều liên lạc qua vài lần rồi, bọn họ bảo đảm sẽ không xảy ra sai xót.

Lại nhớ ra, gã vẫn là không yên tâm lại nói:

- Nếu chẳng may phó Bí thư Hạ nghi ngờ tôi, muốn điều tra sau lưng tôi, làm sao đây?

Tần Khản có chút không kiên nhẫn nói:

- Chu Duệ, làm việc thì đừng lo trước lo sau, trước sợ sói sau sợ hổ, cuối cùng vẫn là bị sói cắn bị hổ ăn mất thôi, không bằng đánh sói trước đánh hổ sau, chắc chắn sẽ có một con đường sống, đúng không?

Chu Duệ gật gật đầu, tuy rằng nỗi lo lắng trong lòng vẫn không vơi đi được, cũng đành phải vậy thôi, lại nhớ ra một chuyện, đang muốn mở miệng, thấy vẻ mặt của Tần Khản đã lộ vẻ không kiên nhẫn, chỉ đành hậm hực mà ngậm miệng lại, tạm biệt mà đi. Nếu như Tần Khản biết được rằng sau khi nghe xong thắc mắc của Chu Duệ, có khả năng nắm được khuyết điểm của Hạ Tưởng, ông ta chắc chắn sẽ hối hận không kịp, nhưng mỗi người đều có điểm yếu mà không cách nào vượt qua được.

Điều mà Chu Duệ muốn nói thật ra là, anh ta biết được từ chỗ chủ nhân Lê Viên, đêm đó có một đôi chị em gái ở lại Lê Viên, còn có một tin còn kinh người hơn là, người đàn ông ăn cơm cùng đôi chị em xinh đẹp rất giống Hạ Tưởng.

Chu Duệ rất muốn xin chỉ thị của Tần Khản, xem có phải nên nhúng tay điều tra một cái. Ngoài ra anh ta còn nghe được, hôm nay phó Bí thư Hạ cùng hai người đẹp đi du sơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net