Quan Thần 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Thần

Tác Giả: Hà Thường Tại

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Quyển 12: Phong vân tế hội 

 Chương 1901: Bắt đầu. 

Trong lúc Thai Sở Phong kể lại chuyện đã xảy ra, từ đầu đến cuối, Hạ Tưởng không nói một lời nào, cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe, dường như cũng đồng ý với những điều mà Lân Sở Phong nói, tất nhiên cũng khiến Khang Hiếu có ảo giác nhất định.

Khang Hiếu nghe Thai Sở Phong kể lại xong, nghĩ thầm cũng không có gì lớn lắm, chỉ là những hiểu lầm nhỏ. Phó Bí thư Hạ lại thích chuyện bé xé ra to, thực ra không cần thiết, đều là những người lão luyện kinh nghiệm quan trường, ai còn có thể bị một người trẻ tuổi từ nơi khác tới như anh doạ chứ?

Mưu Nguyên Hải cũng khẽ thở phào một cái nhẹ nhõm, nghĩ thầm, có lẽ sự việc còn có thể linh động mà làm dịu đi.

Chỉ có Trương Lực và Lâm Song Bồng liếc nhau, biết sự tình càng thêm không ổn. Biểu hiện bây giờ của Phó Bí thư Hạ chỉ sợ là sự yên lặng trước núi lửa phun trào.

Đường Thiên Vân tự nhiên trấn tĩnh, đứng ở một bên, cũng không đi đến bên cạnh Hạ Tưởng, dường như cố ý đứng ở ngoài quan sát phản ứng của mọi người vậy.

Lân Sở Phong nói xong, Hạ Tưởng từ chối cho ý kiến, thản nhiên nhìn Khang Chí:

- Khang Chí, anh nói...

Khang Chí hít sâu một hơi, cũng khôi phục ba phần tự tin, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cũng tương tự như lời Lân Sở Phong nói, không hổ danh là bạn bè hư hỏng nhiều năm, không cần thảo luận có thể cho ra kết luận miêu tả sơ lược giống nhau, đem sự kiện vô cùng nghiêm trọng vừa rồi quy kết với lý do hiểu lầm phát sinh khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng. Nói đúng hơn là, ai cũng không sai. Nếu Phó Bí thư Hạ sớm nói rõ thân phận, thì việc gì cũng sẽ không xảy ra.

Nói cách khác, Lân Sở Phong đưa Hạ Tưởng nghỉ ngơi là muốn che dấu rắp tâm hại người, Khang Chí lấp liếm, đổi trắng thay đen còn không đề cập tới Sa Đại Bao. Hai người kẻ xướng người hoạ, ý đồ lừa dối trót lọt.

Cũng không có ai phát hiện chính là, lúc Lân Sở Phong và Khang Chí lần lượt tự thuật, Đường Thiên Vân đang lặng yên đã không thay đổi nét mặt cầm hai phần tư liệu nhét vào trong tay Lâm Song Bồng và Mưu Nguyên Hải.

Lâm Song Bồng và Mưu Nguyên Hải thấy vậy thì khó hiểu, sau khi tiếp nhận tư liệu, chỉ xem vài lần, hai người liền cùng bỗng nhiên mà hoảng sợ, liếc nhau, đều thấy sự khiếp sợ trong ánh mắt của đối phương.

Lúc này trong lòng Lâm Song Bồng mới nhận định lại, Đường Thiên Vân chẳng những đã trở thành tâm phúc của Hạ Tưởng, hơn nữa còn là phụ tá cực kỳ đắc lực của Hạ Tưởng, gặp chuyện trầm ổn, không chút hoang mang, mơ hồ đã có phong độ của một đại tướng.

Dưới sự so sánh, Trương Lực việc nhỏ thì có thể dàng được sự tín nhiệm của người khác, nhưng đối mặt với chuyện lớn, thường không đủ trấn tĩnh. Trước kia, Lâm Song Bồng cố chấp cho rằng, Trương Lực so với Đường Thiên Vân, sẽ đi được xa hơn so với Đường Thiên Vân, nguyên nhân bởi vì tính cách của Đường Thiên Vân, không dễ dàng được sự ngưỡng mộ của lãnh đạo tinh mắt biết nhìn người.

Hiện tại nhìn sự thay đổi của anh ta, rõ ràng sau khi Hạ Tưởng đến, rốt cục đã khiến Đường Thiên Vân rẽ mây nhìn thấy mặt trời.

Cùng với sự thay đổi của Đường Thiên Vân, còn có Hướng Dân Tân. Lâm Song Bồng không phải không có trách cứ liếc mắt nhìn Hướng Dân Tân một cái, trong lòng cảm thấy không dễ chịu lắm. Hướng Dân Tân là cấp dưới của gã, lại nghe theo sự chỉ huy của Hạ Tưởng, thế này gọi là chuyện gì chứ?

Tuy nhiên... Nghĩ tới tư liệu đang cầm trong tay chỉ rõ một loạt sự thật nghe rợn cả người, lửa giận trong lòng Lâm Song Bồng lại không thể kiềm chế được mà tăng vọt.

Chờ sau khi Lân Sở Phong và Khang Chí lần lượt kể xong cái gọi là chân tướng sự thật, Hạ Tưởng không có bình luận gì, mà lại hỏi:

- Đồng chí Sở Phong, anh nói xem chuyện hôm nay nên xử lý như thế nào?

Lân Sở Phong hơi do dự:

- Các vị lãnh đạo đều có mặt ở đây, không tới phần tôi nói chuyện...

- Phó Bí thư Hạ cho anh nói, anh cứ mạnh dạn mà nói.

 Đúng lúc này, Khang Hiếu cắm một câu, dụng ý tự nhiên là bơm hơi cho Lân Sở Phong, ám chỉ y dù thế nào cũng đừng bỏ qua cơ hội này.

Lân Sở Phong liền đánh bạo nói:

- Bạch Khởi tạm thời cách chức quay về tỉnh. Quán rượu Hoa Khách ngừng kinh doanh để chỉnh đốn. Khang Chí nhận lỗi trước Bí thư Hạ, ngoại trừ trả lại tiền cơm ra, đề nghị bồi thường tinh thần nhất định cho tiểu thư Phó Tiên Tiên. Đồng thời, cá nhân tôi đệ trình bản kiểm điểm lên Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, chấp nhận bất cứ xử phạt nào của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, Cục Công an thành phố.

Ngoài mặt, thái độ của Lân Sở Phong rất thành khẩn, dường như cũng xuất ra mười phần thành ý, nhưng cẩn thận mà phân tích, trên thực tế vẫn là ý nghĩ đem sự việc dọn sạch, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, vận dụng vô cùng cao minh, nắm toàn bộ quyền chủ động trong tay mình. Quyền uy của Hạ Tưởng trong ý kiến xử lý Lân Sở Phong, sức ảnh hưởng bị giảm tới mức thấp nhất.

Bởi vì quyền xử trí cuối cùng là ở cục Công an thành phố và Quận ủy. Nói đúng hơn, Hạ Tưởng thân là Phó bí thư tỉnh ủy, không có khả năng trực tiếp nhúng tay chuyện của cục Công an thành phố và Quận ủy.

Kỹ xảo giảo hoạt mà thực dụng trên quan trường được Lân Sở Phong vận dụng đến mức nhuần nhuyễn.

Chỉ tiếc là đối thủ mà gã gặp phải là Hạ Tưởng.

Ngay cả một người khôn khéo như Nga Ni Trần và Nha Nội âm độc như rắn, Hạ Tưởng còn có thể ứng phó một cách thoải mái. So sánh với họ, Lân Sở Phong gần như chính là nhân vật không được xếp hạng.

Hạ Tưởng không có bất luận ý kiến gì đối với ý kiến phát biểu của Lân Sở Phong, vẫn vô cùng bình tĩnh nói:

- Đồng chí Trần Quang, ý kiến của anh là gì?

Sau khi Trần Quang té xỉu vài phút, được người cứu tỉnh lại, vốn định mượn cớ đi bệnh viện cố gắng trốn tránh, sau lại suy nghĩ, lui về phía sau, không bằng dũng cảm đối mặt, y lại ở lại.

Hạ Tưởng vừa mở miệng hỏi, Trần Quang liền cố lấy dũng khí nói:

- Ý kiến của đồng chí Sở Phong rất khinh suất, tôi cho rằng trải qua sự việc cụ thể, cần thành lập một tổ điều tra. Sau khi trải qua điều tra tỉ mỉ, mới có thể cho ra kết luận.

- Sự thật đã rất rõ ràng, còn cần gì đến tổ điều tra? Đồng chí Trần Quang không cần chuyện bé xé ra to ...

Khang Hiếu thấy Trần Quang cố ý thổi phồng sự tình thêm một bước, liền vô cùng không vui nói.

Điều khiến Khang Hiếu thật không ngờ được chính là, ông ta vừa dứt lời, Hạ Tưởng bỗng nhiên lại phát tác.

“Ầm” một tiếng, Hạ Tưởng đột nhiên đập bàn, đứng lên:

- Có muốn chịu nhận lỗi với tôi hay không, không quan trọng, quan trọng là, đến bây giờ các anh còn không ý thức được sai lầm của mình, lại còn có ý đồ đổi trắng thay đen, nghe nhìn lẫn lộn! Lân Sở Phong, là ai cho anh quyền lực vừa không biết sự gì xảy ra, lại không hỏi ai đúng ai sai, liền muốn bắt người mang đi? Anh thân là cảnh sát, anh không thấy xấu hổ với quốc huy trên đầu và trang phục cảnh sát trên người hay sao?

Hạ Tưởng đột nhiên nổi giận lôi đình, so với sự bình tĩnh thản nhiên vừa rồi dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Trước đó không có dấu hiệu gì, đột nhiên phát tác, khiến Lân Sở Phong lại kinh hãi khó mà giữ được sự trấn tĩnh. "A” một tiếng rồi lùi về phía sau vài bước, có chút không có đứng vững được, bất ngờ ngồi xuống đất!

Khang Hiếu vội vàng và ba phải: 

- Phó Bí thư Hạ không cần nổi giận, có chuyện gì cứ từ từ nói.

- Được, có chuyện gì từ từ nói. Phó chủ tịch tỉnh Khang, anh tới nghe xem Sa Đại Bao và Đầu trọc nói như thế nào!

Hạ Tưởng vẫn còn chưa hết giận.

Đường Thiên Vân nhìn phía Dân Tân gật đầu một cái, Hướng Dân Tân vung tay lên, Đầu trọc bị mang lên.

Đầu trọc đã sợ tới ngây người, lắp bắp nói:

- Giám đốc Khang bảo tôi chém giá, Sa Đại Bao coi trọng người phụ nữa kia, sau khi Cục trưởng Lân đến, muốn dẫn người đàn ông đi. Phạt tiền ngươi đàn ông, giữ người phụ nữ lại để thao túng, chơi được thì còn được, chơi không vui thì đưa đi làm gái mại dâm... 

Đầu trọc vừa nói xong, đã bị người kéo sang một bên.

Sa Đại Bao đã không còn sinh khí, khẳng định không có cách nào để mở miệng. Đừng lo, Hướng Dân Tân đã sớm có sự chuẩn bị, đưa máy tính về phía trước mặt, ấn nút, trên máy tính liền xuất hiện hình ảnh Sa Đại Bao:

- Tôi sai rồi, tôi không phải là người, tôi đáng chết, tôi bị ma quỷ ám ảnh. Trước tiên Khang Chí chém giá khách, tôi đã muốn chơi phụ nữ, y không ngăn cản tôi, ngược lại còn đưa ra chủ động bày mưu cho tôi nói là giả bộ đụng xe, sau đó quay lại đây xử lý tiếp...

Khuôn mặt già nua của Khang Hiếu cảm giác nóng như phát sốt, mất mặt, quá mất mặt, thì ra Hạ Tưởng đã sớm bố trí tất cả, chờ ông ta nhảy xuống, kết quả ông ta còn tưởng rằng sự tình có thể giải quyết được, liền giống như một kẻ đại ngốc không chút do dự liền nhảy vào.

Ông ta là đại ngốc, Lân Sở Phong chính là đồ con lừa. Vừa rồi còn mở miệng nói hay như vậy, hiện tại, lời nói ra như bát nước đổ đi, Lân Sở Phong muốn đổi ý cũng không có khả năng.

Nếu không có lời nói vừa rồi, Lân Sở Phong có lẽ còn có một tia hy vọng. Hiện tại Khang Hiếu biết, Lân Sở Phong tiến vào bên trong hố sâu của Hạ Tưởng, đã bị ngã đến gần chết, trên cơ bản đã không có khả năng cứu vãn được.

Hạ Tưởng giương tay lên, đồng hồ sáng loáng làm cho mọi người ở đây đều thấy đau cả hai mắt:

- Có một câu, không đến Bắc Kinh không biết quan nhỏ, không đến Dương Thành không biết tiền ít. Ngược lại tôi muốn hỏi các vị, Dương Thành giàu có, nhưng xây dựng tinh thần văn minh có mặt mũi để so sánh với các thành phố khác hay không? Tôi thân là Phó bí thư Tỉnh ủy ở Dương Thành cũng không có cảm giác an toàn, như vậy du khách bình thường đi vào Dương Thành, đối với sự tốt đẹp nào đó của Dương Thành sẽ có ấn tượng như thế nào? Tôi còn muốn hỏi các anh, các anh vừa đi, vừa hỏi mọi người dân của thành phố Dương Thành một câu, chính là có mấy người dám đến Dương Thành bằng tàu hoả mà không bị cướp tiền, không bị lừa gạt? Tam đả lưỡng kiến không phải là một câu khẩu hiệu, xây dựng lại sự tín nhiệm trong hệ thống xã hội, là hành động quan trọng nhất để Dương Thành và Lĩnh Nam ổn định và hoà bình lâu dài!

- Hôm nay, tôi còng tay mời dự họp làm việc tại chỗ với mục đích chính là, nếu trong thời gian tôi nhậm chức ở Lĩnh Nam, không thể làm tốt công tác của mình, không thể chủ trì xây dựng tốt công tác tam đả lưỡng kiến, tôi sẽ tự còng tay chính mình, dưới sự chế nhạo của dân chúng Dương Thành mà rời khỏi Dương Thành!

- Đồng chí Nguyên Hải, đồng chí Song Bồng, đồng chí Dân Tân, các anh nói xem chuyện hôm nay nghiêm trọng đến mức nào, nên xử lý như thế nào mới phù hợp với yêu cầu của Tỉnh ủy khi bố trí hành động chuyên nghiệp?

Khang Hiếu lúc này hoàn toàn bị khí thế Hạ Tưởng đè ép, chỉ kinh ngạc mở to mắt, muốn nói cái gì lại nói không nên lời, đã không thể xử lý được như trong tưởng tượng, chỉ có thể hy vọng Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng cuối cùng sẽ thay ông ta nói đỡ một câu. Bởi vì ông ta mới phát hiện, Hạ Tưởng đã sớm thiết kế tốt mọi chuyện, ông ta căn bản là không còn sức lực để thúc đẩy, trừ phi,... Trừ phi Mưu Nguyên Hải và ông ta nói chuyện.

Mưu Nguyên Hải cầm tư liệu trong tay, mu bàn tay run nhè nhẹ, giọng nói cũng hơi rung:

- Tuỳ theo mức độ nghiêm trọng mà xử lý.

Khang Hiếu vô cùng khiếp sợ liếc mắt nhìn Mưu Nguyên Hải một cái. Mưu Nguyên Hải không nhìn ông ta, ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn lên trên không, không có tiêu điểm. Biết rõ tính tình Mưu Nguyên Hải, tim ông ta lập tức đập nhanh hơn. Đã xảy ra chuyện gì khiến Mưu Nguyên Hải bị sợ thành ra bộ dạng như vậy?

Điều càng làm cho Khang Hiếu giật mình hơn chính là, Lâm Song Bồng tỏ thái độ mạnh mẽ, cứng rắn, càng kiên quyết:

- Lấy sự kiện khách sạn Hoa Khách làm cơ hội, triển khai hành động trong phạm vi toàn thành phố, nghiêm túc điều tra, lấy hành động thực tế giao cho Tỉnh ủy một phần giải đáp về bài thi hành động đặc biệt. Về phần vấn đề cụ thể của đám người Khang Chí, Lân Sở Phong và Bạch Khởi, Sa Đại Bao, xin mời đồng chí Dân Tân, Cảnh Hoa xác định rõ rồi thi hành.

Hướng Dân Tân cũng lập tức tỏ thái độ:

- Khang Chí, tạm giam hình sự. Lân Sở Phong, Bạch Khởi, ngay tại chỗ miễn chức và truy cứu trách nhiệm có liên quan. Sa Đại Bao cũng đệ trình bắt tạm giam hình sự.

Khang Hiếu không thể tin được vào tai mình. Ngay trước mặt ông ta yêu cầu tạm giam Khang Chí, một chút nể tình cũng không có, đều bị quyền uy của Hạ Tưởng làm cho kinh sợ? Ông ta đang muốn tức giận mà phản kháng sự lạm dụng uy quyền của Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng lại không có cho ông ta cơ hội.

- Hành động đặc biệt trạm thứ nhất Dương Thành, chính thức bắt đầu!

Hạ Tưởng truyền đạt mệnh lệnh, còn nói ra một câu khiến Khang Hiếu vừa kinh ngạc vừa tức giận.

- Trạm thứ nhất Dương Thành, bắt đầu tiến hành bắt giữ quán rượu Hoa Khách lũng đoạn thị trường!

 Quyển 12: Phong vân tế hội 

 Chương 1902: Nhân tố bất an lớn nhất. 

Khang Hiếu từ lúc đến... từ đầu đến cuối chỉ làm hai chuyện, hai chuyện này tóm lại vì một câu nói, chính là bị Hạ Tưởng tròng dây vào cổ!

Chuyện thứ nhất chính là ông ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, muốn bảo vệ mấy người, nếu không tốt cũng muốn bảo vệ Khang Chí. Theo ông ta thấy, tuy rằng Khang Chí chém giá khách không đúng, nhưng còn không đến mức trở thành đối tượng điển hình để Hạ Tưởng dùng hành động đặc biệt tấn công.

Nếu hành động đặc biệt muốn tạo ra một trường hợp lũng đoạn thị trường điển hình, tuyệt đối sẽ bị đả kích rất thảm, không chết cũng phải lột da, bởi vì sức mạnh của tấm gương này là vô cùng, mặc kệ là tấm gương này tốt thế nào vẫn phải phá hỏng.

Chuyện thứ hai chính là đối mặt so chiêu với Hạ Tưởng một lần, ông ta vẫn muốn xem, ông ta với tư cách là lão thành tại Tỉnh ủy, lấy ưu thế thân phận của ông ta là người tại địa phương Lĩnh Nam, lấy thân phận của người phát ngôn phái Khoát Đệ, mặc kệ Khang Chí phạm phải lỗi lớn thế nào, Hạ Tưởng còn có thể muốn trực tiếp trở mặt không?

Tính toán như ý của ông ta chính là, ông ta vừa ra mặt, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, ngăn cơn sóng dữ, vô hình trung đều hóa giải toàn bộ. Đánh nát răng nanh mà Hạ Tưởng nuốt vào bụng, uổng phí lại chịu một cơn tức giận, cũng khiến hắn nhìn lại chính mình một chút, hiểu rằng người Dương Thành không dễ chọc.

Kết quả lại là.. Khang Hiếu chẳng những một bước giẫm lên khoảng không, còn bị Hạ Tưởng biến thành rối gỗ mà đùa nghịch. Trước sau, ông ta vẫn không thể nắm giữ một chút chủ động nào, còn bị làm bài trí, thậm chí... Toàn bộ kỳ vọng của ông ta đối với việc Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng sẽ ủng hộ đã thất bại, cả hai người còn đồng thanh cùng duy trì sự nhất trí cao độ với Hạ Tưởng, không tiếc trực diện đồng ý bắt Khang Chí.

Khang Chí là cháu trai của ông ta. Trong lòng Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng đều biết rõ!

Sao lại làm như thế? Sao có thể? Khang Hiếu chỉ cảm thấy sao Kim đang bay loạn trước mắt, không phải ông ta không hiểu là thế giới thay đổi rất nhanh...

Còn có chuyện làm cho ông ta không thể tiếp nhận được!

Sau khi Hạ Tưởng tuyên bố hành động ở trạm thứ nhất Dương Thành chính thức bắt đầu, Mưu Nguyên Hải bước về phía trước một bước, tự mình tháo còng tay cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đưa tay giơ lên cao, lớn tiếng nói:

- Ai muốn ngăn cản hành động đặc biệt, trừ phi người đó tự mình tới còng hai tay tôi, nếu không, sẽ chiến đấu tới cùng!

Hạ Tưởng nói xong, nhìn về phía Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng gật gật đầu.

Mưu Nguyên Hải và Lâm Song Bồng liếc nhau, dưới tình thế bức bách, không đường thối lui, sẽ đành nhìn về phía Hướng Dân Tân gật đầu nói:

- Bắt đầu thực hiện!

Hướng Dân Tân cúi chào nói:

- Vâng!

Vung tay lên, vài người cảnh sát liền tiến về phía trước mang Lân Sở Phong và Bạch Khởi đi... 

Lúc này, sắc mặt Lân Sở Phong đã trắng bệch, không biện luận điều gì, ngay cả đi cũng không xong, uy phong dọa nam nạt nữ bình thường đã hoàn toàn không thấy nữa. Bạch Khởi thì ngược lại so với y, dáng vẻ lưu manh, tự mình ngang nhiên đi ra ngoài... Sau đó lại có hai người tới trước mặt Khang Chí.

Khang Chí hơi hơi run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khang Hiếu một cái.

Đã bao nhiêu năm nay, gã và Sa Đại Bao, Sở Phong ở Dương Thành bị người ta coi là ba cậu ấm Dương Thành, tuy rằng danh tiếng không vang dội bằng bốn cậu ấm tỉnh Tương, nhưng trong Dương Thành cũng không người nào là không biết, không người nào không hiểu. Tung hoành ở Dương Thành nhiều năm như vậy, từng một thời nghĩ ở trên đất Dương Thành, bất cứ ai cũng không có thể làm gì được gã, không ngờ ngày hôm nay rốt cục ngã quỵ cả đám!

Hạ Tưởng... Ánh mắt Khang Chí ác độc liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, tuy rằng gã cũng sụp đổ theo Lân Sở Phong nhưng oán hận trong ánh mắt cho thấy, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, nhất định phải lấy mạng chó của Hạ Tưởng!

Liều mạng, chỉ cần có thể sống đi ra, thế nào cũng phải tiêu diệt Hạ Tưởng.

Khang Chí cũng ngẩng đầu đi ra ngoài, biểu hiện lưu manh không biết sợ được luyện nhiều năm đã đạt tới cảnh giới cao nhất.

Chẳng qua... khi Khang Chí và Lân Sở Phong còn chưa ra khỏi cửa quán rượu, chợt có tiếng vang lên như tiếng pháo truyền từ bên ngoài vào – tiếng súng.

Hướng Dân Tân xông tới chiếc bộ đàm nói vài câu gì đó, chợt nghe bên ngoài liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Mỗi tiếng hét thảm liền như một cái roi đánh lên trên người Khang Chí và Lân Sở Phong, cũng khiến mồ hôi lạnh trên người Khang Hiếu cuối cùng cũng chảy xuống.

- Báo cáo Phó Bí thư Hạ, Bí thư Mưu, Bí thư Lâm, thủ hạ của Sa Đại Bao liều chết, chống cự, nổ súng tập kích cảnh sát, công an cảnh chúng tôi ra sức đánh trả, giết chết tại chỗ ba người, đánh bị thương bốn người, bắt được sáu người.

Hướng Dân Tân lớn tiếng báo cáo, sợ là Khang Hiếu nghe không rõ ràng lắm.

Không cần Hướng Dân Tân báo cáo, Khang Hiếu cũng đã đoán được điều gì, ông ta nắm chặt hai tay, cố nén đến mức cả người phát run. Hạ Tưởng mới đến Lĩnh Nam không lâu, cũng đã thu phục Hướng Dân Tân, với thủ đoạn cay độc, cưỡng bức Mưu Nguyên Hải giận mà không dám nói gì, bức bách Lâm Song Bồng thuận theo ý hắn —— Hạ Tưởng chính là nhân tố bất an lớn nhất ở Lĩnh Nam. 

Trong nháy mắt, Khang Hiếu hạ quyết tâm, ông ta phải vứt bỏ nguyên tắc trước kia, cùng liên kết với Ngô Hiểu Dương, vì đánh bại Hạ Tưởng mà không tiếc phải trả giá tất cả.

Lúc này Khang Hiếu không đường tiến về phía trước, hiện tại ông ta chỉ người đứng ngoài, gần như mất đi quyền phát ngôn, cũng không có cửa để lui về phía sau —— Chung quy hiện tại cũng không thể xoay người chạy trốn, cũng quá mất mặt, giống như một cây cột điện ở trước mặt Hạ Tưởng, ngoại trừ bị Hạ Tưởng nhạo báng ra, ông ta còn có tác dụng gì?

Khang Hiếu nhớ kỹ hôm nay vì đây là nỗi nhục nhã lớn nhất từ trước tới nay.

Năm phút sau, một đám phụ nữ quần áo không chỉnh tề từ trên lầu chạy xuống, tuổi tác của những người này cũng không lớn, lớn nhất cũng không hơn 20 tuổi, nhỏ nhất không quá 13 tuổi, có người hoảng sợ đến thất sắc, có người che mặt khóc lóc, phía trên bắp đùi lộ ra, có khi là vết phỏng, có khi là vết cắt, dù sao không có một người nào không có vết thương.

Hạ Tưởng phẫn nộ mắng: 

- Một đám súc sinh!

Mồ hôi trên trán Khang Hiếu rốt cuộc không ngừng rơi xuống, chỉ sợ Khang Chí sẽ gặp nguy hiểm, ép người lương thiện ca hát, chơi gái mại dâm, hơn nữa hiếp bức các cô gái trẻ, các tội danh này nếu liệt kê ra, có thể đi ra được hay không thì khó mà nói được.

Mười phút sau, Hướng Dân Tân lại báo cáo: 

- Toàn bộ thủ hạ của Sa Đại Bao đã bị bắt về quy án. Toàn bộ khu vui chơi giải trí do Sa Đại Bao khống chế đã được niêm phong, giải thoát được tổng cộng 120 người phụ nữ...

Hoá ra không chỉ bố trí rất nhiều thiên la địa võng ở quán rượu Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net