Quan Thần 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Thần

Tác Giả: Hà Thường Tại

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Quyển 13: Kế hoạch 10 năm 

 Chương 2101: Tới lúc bắt đầu phiên giao dịch. 

Sau khi Phùng Kiện Siêu thay thế Vương Hướng Tiền, tiếp nhận công việc tổ chức lại điện địa nhiệt tỉnh Tây, cũng không nhìn thấy hiệu quả dựng sào thấy bóng. Điều này cũng là bình thường, điện địa nhiệt tỉnh Tây to như vậy, muốn tổ chức lại, khó khăn rất lớn, không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm xong, cần kiên nhẫn và nghị lực.

Thu hoạch lớn nhất là Vương Hướng Tiền ở bộ máy chính quyền một nhân vật thực quyền dưới một người mà trên vạn người, lại có kết cục như thế, trách ai được?

Không thuận theo cơn sóng lịch sử, không thấy rõ phương hướng phát triển, tất nhiên cũng bị cơn sóng lịch sử xô dập vào bờ.

Nếu chẳng may cơn sóng lớn hơn một chút, gió lại mạnh hơn một chút, bị xô dập chết ở trên bờ, cũng không phải là không có khả năng.

Tuy nhiên, trước khi bị xô ngã hay dập chết, bất cứ ai cũng không chủ động nhận thua, hơn nữa còn nắm bắt lấy toàn bộ cơ hội, muốn trở mình. Cuộc đời chính là một canh bạc. Mỗi người đều là dân cờ bạc. Dù sao người thức thời cũng chỉ là số ít.

Giải quyết một cách quyết đoán nói ra thì dễ dàng. Người bình thường làm không được, cho nên Diệp Thiên Nam có thể ở bên trong bão tố, lành lặn rút lui, hơn nữa vẫn chưa lùi đến bước đường cùng, không lâu lại Đông Sơn tái khởi. Cũng nhờ ông ta quyết định nhanh, người bình thường không có khả năng sánh bằng. Cũng bởi vì điều này, từ trước đến nay, Hạ Tưởng luôn tôn kính Diệp Thiên Nam.

Hạ Tưởng gặp được không ít đối thủ, người thua mà biết thua như Diệp Thiên Nam thật không có mấy người. Rất nhiều người biết thua mà không chịu nhận thua, vẫn phải dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại. Kết cục cuối cùng thường chính là thất bại thảm hại.

Theo sự chuyển biến lặng lẽ về hướng đi của tình hình chính trị trong nước, môi trường chính trị và tình thế kinh tế ở tỉnh Tây cũng đã xảy ra biến hóa không nhận thức được. Biến hóa đầu tiên cũng là rõ ràng nhất chính là dân chúng Tấn Dương đột nhiên phát hiện, bụi than đá ở trên người ít đi, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, trong không trung dường như xanh hơn trước kia một chút.

Không phải dường như, mà quả thật xanh hơn một chút.

Từ khi Mỏ khai thác An Đạt bị Hạ Tưởng nắm trong tay, biểu thị cho chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng tỉnh Tây đang tiến nhanh về phía trước một bước lớn. Sau đó, nhà họ Phó tiếp tục thúc đẩy kế hoạch thâm nhập. Cùng lúc đó, Lý Thấm cũng tiếp tục bắt tay vào thu mua hoặc thôn tính Xí nghiệp than đá ở Tấn Dương. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, dưới sự tiến hành đồng bộ, mười xí nghiệp than đá đứng đầu Tấn Dương có tám nhà đã rơi vào tay họ.

Tuy rằng còn lại hai nhà đang kiên trì, nhưng lập trường đang yếu đi, bắt đầu tích cực hưởng ứng chính sách chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng của Ủy ban nhân dân tỉnh, áp dụng quy trình tiêu chuẩn hoá, quốc tế hóa.

Dưới bàn tay khổng lồ thúc đẩy của Hạ Tưởng, dưới sự thúc đẩy của hai tầng lực lượng chính trị và thực lực kinh tế, toàn bộ tình hình ngành than Tấn Dương đã hoàn toàn đổi mới. Chẳng những cường độ lao động của công nhân giảm xuống, thu nhập tăng cao. Hơn nữa, thay đổi càng rõ rệt hơn chính là bởi vì sau khi áp dụng quy trình khai thác than theo tiêu chuẩn và khoa học, không chỉ giảm mạnh tỉ lệ phát sinh sự cố, hơn nữa số lượng than đá khai thác được còn tăng cao, giảm bớt số lượng rơi vãi, giảm thiểu sự ô nhiễm.

Đương nhiên, đãi ngộ công nhân cũng tăng cao cùng với trời xanh mây trắng, chi phí phải trả rất lớn, vì cải tiến quy trình khai thác than, giảm ô nhiễm, mỗi một chủ mỏ than cần chi từ mấy trăm triệu đến hơn mấy tỉ vốn đầu tư. So với vốn đầu tư mà bọn họ bỏ ra với hơn 10 ngàn dân chúng Tấn Dương được hít thở trong một không khí khỏe mạnh, hưởng thụ bầu trời xanh đẹp hơn, Hạ Tưởng nhận định, rất đáng giá.

Nhóm chủ mỏ than thu vào ít hơn vài trăm triệu cũng không sao, cùng lắm thì nhận ít đi vài con gái nuôi, bớt kính dâng quá nhiều tinh lực trên người con gái nuôi, không bằng tập trung nhiệt tình và tinh lực vào những việc có ích cho sự nghiệp đi. Nếu nhóm chủ mỏ than vung tiền như rác sống cuộc sống xa hoa, cùng với nhà cấp cao, xe hạng sang của con gái nuôi của bọn họ, tất cả đều được kiến lập bởi mồ hôi, máu và sinh mạng của vô số công nhân mỏ than, trả giá bởi trời xanh mây trắng ở trên đầu dân chúng Tấn Dương, Hạ Tưởng càng sẽ giơ đại đao chém mạnh xuống khiến nhóm chủ mỏ than làm điều ác phải hộc thêm ít máu bớt tạo nghiệp chướng.

Hạ Tưởng muốn dùng thời gian mười năm, làm sống lại một tỉnh Tây, làm tỉnh Tây khôi phục lại sức sống bừng bừng. Hiện tại, hắn có thể vui mừng mà mỉm cười. . . . Đã bước nửa bước đầu tiên đầy vững vàng, việc thực hiện giấc mộng của hắn không phải không thể thành mà là không còn xa. Hắn đã thấy được hy vọng.

Muốn làm cho nhóm chủ mỏ than ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ cũng không có khả năng, cho nên Hạ Tưởng mới áp dụng thẩm thấu vốn và thủ pháp tiêu diệt từng bộ phận, dùng lực lượng chính trị ép xuống dùng lực lượng kinh tế tấn công, cuối cùng xem như phá giải được vấn đề khó khăn ở Tấn Dương, vấn đề mà mấy chục năm nay không ai phá giải được.

Cũng chỉ có Hạ Tưởng mới có thủ đoạn như vậy. Nếu đổi là người khác, cho dù có thế lực chính trị khổng lồ giống Hạ Tưởng, cũng không có khả năng có thực lực kinh tế hùng hậu giống như Hạ Tưởng. Muốn phải phá giải vấn đề khó khăn ở Tấn Dương thậm chí tỉnh Tây, nhất thiết phải tiến hành đồng bộ cả hai lực lượng chính trị và lực lượng kinh tế, thiếu một thứ cũng không được.

Thế cục Tấn Dương đã bị phá. Bước tiếp theo chính là đẩy mạnh nhà máy trong phạm vi toàn bộ tỉnh. Hạ Tưởng đẩy cửa sổ thư phòng ra, không khí hơi lạnh mới mẻ từ bên ngoài ùa vào, lập tức cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều. Tấn Dương vào ban đêm vẫn thế, ngọn đèn phía xa xa mơ hồ không rõ, bên trong không khí tràn ngập bụi than đá mà mắt thường không thể nhận ra. Không trách được có người nói, ở Tấn Dương thêm một năm, chẳng khác nào phải sống ít đi ba năm.

Chuyển hình nguồn năng lượng là bước đầu thấy được hiệu quả. Ban ngày, rõ ràng cảm giác được bụi than đá bớt đi một ít, nhưng buổi tối còn không thực sự rõ ràng. Ít nhất cũng phải ba năm sau mới có thể thực sự cảm nhận được không khí tươi mát, mùi hoa tràn ngập vào ban đêm.

Hạ Tưởng ở một mình trong thư phòng trầm tư hồi lâu, nghe được từ phòng khách truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Tào Thù Lê:

- Buổi tối không nên uống quá nhiều trà ...

Hạ Tưởng cười lên tiếng, cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Tào Thù Lê, tâm tình cũng bình thản hơn rất nhiều. Hắn ngẫm nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại gọi cho Tào Vĩnh Quốc.

Từ sớm đã muốn gọi điện thoại cho Tào Vĩnh Quốc, nhưng vẫn không gọi, không chỉ là vội, mà là nghĩ chờ sau khi được xác định mới gọi, tin rằng sẽ bớt đi rất nhiều điều không cần thiết giải thích. Quả nhiên, sau khi điện thoại được kết nối, Tào Vĩnh Quốc vừa cầm điện thoại lên đã thở dài một tiếng nói:

- Đám người ở tỉnh Yến gần như đã lui xuống gần hết rồi.

Ngược lại cũng không thể nói gần như lui xuống gần hết. Tống Triêu Độ còn ở đó. Lý Đinh Sơn còn ở đó. Cao Hải còn ở đó – Cao Hải có hi vọng đảm nhiệm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, Phó chủ tịch tỉnh, cũng coi như bước vào hàng ngũ Thứ trưởng, thực tại không dễ –Tuy nhiên nếu tính cả Diệp Thạch Sinh hồi đó, Hình Đoan Đài về sau, là quan lớn ở tỉnh Yến từng ở trong tầm mắt Hạ Tưởng, quả thực một bộ phận đã hoàn toàn rời khỏi sân khấu lịch sử.

Lịch sử chính là một thế hệ người mới đổi người cũ, đây là một thiết luật mà dù bất cứ người nào cũng không thể chi phối được.

Tuy rằng Tào Vĩnh Quốc và Trần Phong còn chưa tính là đã hoàn toàn rời khỏi sân khấu chính trị, cũng ở cảnh tượng gần như người trước từ biệt người sau. Hạ Tưởng nghe một câu vô cùng khẳng khái của Tào Vĩnh Quốc, trong lòng cũng thấy hơi thương cảm, không hiểu sao lại nhớ tới lão Sử đã qua đời cùng với Lý Đinh Sơn đang ở tỉnh Tề xa xôi.

Quan trường có thể là sân khấu lớn, nhân tâm lại là một bài văn nhỏ. Nhớ tới từng chuyện năm đó ở tỉnh Yến, Hạ Tưởng luôn luôn nhớ và giữ mãi tình cảm ấy ở trong lòng.

Tào Vĩnh Quốc đã từ miệng Trần Phong biết được nguyên nhân chính khiến Trần Phong lui ra, cũng không phải là oán giận Hạ Tưởng điều gì. Mặc dù ngay từ đầu ông ta cũng không tin Hạ Tưởng sẽ ở sau lưng mà thao túng chuyện Trần Phong buông tha chuyện tranh giành vào Bộ, nhưng xét thấy lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng đối với Trần Phong cùng với bầu không khí chính trị trước mặt, ông ta vẫn không khỏi có ít nhiều suy nghĩ.

Về sau lại chính tai nghe Trần Phong giải thích nguyên nhân, Tào Vĩnh Quốc mới thầm hổ thẹn. Một là không nên vô duyên vô cớ hoài nghi nhân phẩm của Hạ Tưởng, hai là cả đời làm quan, nói về tầm nhìn và trí tuệ chính trị, vẫn kém hơn một Hạ Tưởng còn nhỏ hơn ông ta một thế hệ.

Tào Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng nói vài câu về tình hình gần đây của Trần Phong. Trái lại, ông ta rất vui vẻ khi biết tin Trần Phong cũng đến Bắc Kinh ngồi không. Nguyên nhân là năm đó ông ta là người dẫn đường, ông ta có tình cảm sâu đậm với Trần Phong. Nếu năm đó không phải Trần Phong tinh mắt biết nhìn người, có lẽ ông ta vẫn còn ở vị trí phòng ban của tỉnh mà sống hết quãng đời còn lại, sao còn có thể nở mày nở mặt đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy như hiện tại?

Nói đi còn có nói lại, tỉnh Yến cũng may mắn có một Hạ Tưởng. Nếu không có Hạ Tưởng, vốn không có ông ta hôm nay, cũng không có Trần Phong hôm nay. Khi nói chuyện phiếm với Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc mới biết được, Trần Phong đã mấy lần gặp phải tình cảnh nguy hiểm trong quan trường, ít nhiều cũng nhờ Hạ Tưởng nhắc nhở mới biến nguy thành an. Lúc đó, nếu không có Hạ Tưởng đúng lúc cảnh tỉnh, sợ là năm đó, Trần Phong đã sớm ngã quỵ .

Tào Vĩnh Quốc nghe xong, ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ. Ông ta và Hạ Tưởng quen biết nhiều năm, chưa bao giờ nghe Hạ Tưởng đề cập qua việc này. Có thể giữ gìn uy vọng cho Trần Phong mà mười mấy năm cũng không để lộ ra một câu, Hạ Tưởng thật sự là một kỳ tài đủ tiềm chất quan trường.

Hạ Tưởng là con rể của Tào Vĩnh Quốc, với ông ta chính là người một nhà. Nhưng trong lòng Tào Vĩnh Quốc nảy sinh sự quý trọng Hạ Tưởng từ đáy lòng, hơn nữa còn là rất mãnh liệt.

Trò chuyện hơn mười mấy phút, buông điện thoại, Hạ Tưởng cảm thấy an lòng. Trần Phong thản nhiên đối mặt cuộc sống như vậy, bên trong hẳn đã có một sự điều chỉnh rất lớn. Ông ta rất nhanh thích ứng với cuộc sống Bắc Kinh. Đây là một chuyện tốt.

Nếu những người này cũng có thể giống như Trần Phong, biết lui khi cần lui, và thích ứng trong mọi tình cảnh, thì đến bây giờ toàn bộ thế cục tỉnh Tây cũng liền được giải khai. Nhưng có vài người lại khăng khăng không cam chịu thất bại, không muốn rời khỏi sân khấu lịch sử, còn muốn gây sức ép, còn muốn trở mình, hơn nữa còn đặt toàn bộ tiền cược. Được, mặc kệ là đánh cuộc lớn hay đánh cuộc nhỏ hay là ai là người đánh cuộc đi nữa, cũng đã đến lúc bắt đầu phiên giao dịch rồi.

Hạ Tưởng cầm lấy điện thoại:

- Tiêu Ngũ, anh và Nga Ni Trần có thể bắt đầu ...

- Được! 

Tiêu Ngũ vui vẻ đáp một tiếng.

- Nhưng thời gian chờ quá lâu ...

Hạ Tưởng lặng lẽ cười, đi vào phòng khách, lại thấy bộ dạng mệt rã rời đáng yêu của Tào Thù Lê. Người ngồi trên sô pha, đầu gà gật, lại không ngã, rõ ràng đã chịu không được nữa, còn mạnh mẽ chống lại, thật ra là vì muốn chờ hắn.

Hạ Tưởng duỗi tay ra ôm lấy ngang eo Tào Thù Lê bế lên, cười ha hả tiến về phía phòng ngủ. Tào Thù Lê chợt bừng tỉnh, hô to cứu mạng, lại bị Hạ Tưởng bịt miệng.

Ban đêm, Lôi Trị Học cùng ngồi với Vương Hướng Tiền, bên cạnh cũng không người đi cùng, chỉ có hai người ngồi đối diện nhau.

Vương Hướng Tiền cẩn thận rót một ly trà cho Lôi Trị Học, nói:

- Bí thư Lôi, Anh không thể buông tay mặc kệ thế cục tỉnh Tây nha ...

Lôi Trị Học không uống trà, khoát tay:

- Quản thì thế nào, mặc kệ thì có thể như thế nào? Cục diện Tỉnh Tây đã mở ra, chẳng lẽ còn muốn lui về? Hạ Tưởng có thể thúc đẩy chuyển hình kinh tế là bản lĩnh của cậu ta, tôi có thể vào Bộ hay không, còn phải xem bản lĩnh của tôi ...

Trong lòngVương Hướng Tiền khẽ than một tiếng, từ sau khi Mai Thái Bình đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, khuôn mặt Lôi Trị Học liền gần như không còn tươi cười nữa, cũng mặc kệ không hỏi tới chuyện tỉnh Tây, hoàn toàn để mặc Hạ Tưởng một tay che trời.

Nhưng cũng phải thừa nhận, Hạ Tưởng thực sự cao minh, mây mưa thất thường, đùa nghịch Lôi Trị Học đến đầu óc choáng váng, gần như hoàn toàn mất đi phương hướng, cái gì cũng không để ý, trong mắt chỉ có một việc vào Bộ.

Vì sao Bí thư Lôi lại không thay đổi suy nghĩ một chút, nắm lấy Hạ Tưởng, hoàn toàn có thể mượn cơ hội ra giá với thế lực gia tộc, thậm chí có thể bức bách Mai Thái Bình phải bỏ ý định tranh giành vào Bộ?

 Quyển 13: Kế hoạch 10 năm 

 Chương 2102: Kế hoạch lớn của Vương Hướng Tiền. 

- Bí thư Lôi, nếu Hạ Tưởng ở tỉnh Tây phạm phải sai lầm lớn, anh cao thượng kiên trinh ra sức bảo vệ Hạ Tưởng, có thể gián tiếp gây ảnh hưởng nhất định đối với chuyện vào Bộ của Mai Thái Bình hay không?

Vương Hướng Tiền mượn động tác uống trà để che dấu sự căng thẳng trong lòng, làm bộ dường như anh ta không hề có chuẩn bị tỉ mỉ trước khi nói ra.

Phía sau việc chuẩn bị tỉ mỉ, là một việc lớn đã được anh ta mưu tính từ lâu.

Hiện tại, Vương Hướng Tiền phải khuất phục dưới quyền uy của Hạ Tưởng, giận mà không dám nói gì. Quyền lực của anh ta trên phương diện chính trị đã bị Hạ Tưởng làm suy yếu đến mức thấp nhất. Lực ảnh hưởng trên phương diện kinh tế, cũng từ từ bị suy nhược. Tạm thời làm chậm lại việc tổ chức lại điện địa nhiệt tỉnh Tây dường như là thắng một ván thắng nhỏ, lại bị Hạ Tưởng mượn cơ hội chèn ép, khiến uy vọng của anh ta ở trong bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh rơi xuống mức thấp nhất. Nói cách khác, hiện tại, nếu anh ta trực tiếp ra tay, đã hoàn toàn không thể đủ sức đánh một trận với Hạ Tưởng. Nhưng Vương Hướng Tiền sợ là không ra tay cũng không được. Sự kiện Địch Quốc Công đã bị khơi ra, lại lặng yên đè xuống, không đề cập tới. Không đề cập tới ngược lại càng làm cho người khác phải vô cùng lo sợ. Vương Hướng Tiền chỉ biết, Hạ Tưởng khẳng định từ trên người Địch Quốc Công nắm giữ được chính xác vấn đề của anh ta, giương cung mà không bắn, là muốn chờ đợi một cơ hội tốt nhất để ra tay. Đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định là một đòn trí mạng. Nói đúng hơn là, khi toàn bộ vụ án Địch Quốc Công trồi lên mặt nước, chính là ngày anh ta thân bại danh liệt! Hơn nữa Hạ Tưởng giấu vụ án Quốc Công kỹ như vậy, ngay cả Lôi Trị Học cũng không nhúng tay vào nổi, thì là vì cái gì? Khẳng định là muốn mượn vụ án Địch Quốc Công, thoáng một cái liền đưa anh ta vào chỗ chết.

Người trong quan trường, không cùng ý kiến chính trị, không cùng lập trường, sẽ coi nhau như kẻ thù thậm chí đối địch cũng là chuyện thường tình. Bất cứ việc gì cũng phải dựa trên nguyên tắc cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng để xem xét, cần gì phải trừng trị anh ta tới chết? Quá, thật quá đáng rồi....

Đương nhiên Vương Hướng Tiền không ý thức được anh ta cũng giống Giang Cương, là hai đại biểu lớn nhất quan thương cấu kết ở tỉnh Tây. Anh ta là quan, Giang Cương là thương nhân. Anh ta và Giang Cương không ngã, sẽ mang ý nghĩa vấn đề quan thương tỉnh Tây cấu kết không thể trị tới tận gốc.

Giang Cương phải ngã, Vương Hướng Tiền cũng phải ngã. Chỉ có hai người cùng ngã, mới ý nghĩa chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng được thành công một cách toàn diện. Cải cách không động chạm tới lợi ích căn bản của nhân vật mấu chốt, sẽ không gọi là thành công. Cải cách không đến nơi đến chốn, chứng tỏ thủ đoạn và nhận thức của Hạ Tưởng thua kém nên mới không thay đổi được. Cải cách không hoàn toàn, không nói tới việc hao tài tốn của, ngược lại càng thêm cắm sào sâu khó nhổ.

Mỗi người ở bên trong lịch sử đều có vị trí riêng của chính mình. Thuận theo lịch sử, có lẽ sẽ được lịch sự coi trọng. Cản trở trào lưu lịch sử cũng có khả năng sẽ để tiếng xấu muôn đời. Đường đều là do chính mình đi, mặc kệ là kết cục thế nào, cũng đừng trách người khác.

Nếu Hạ Tưởng muốn dồn anh ta vào chỗ chết, khẳng định anh ta sẽ không ngồi chờ chết, liều chết cũng phải vật lộn một lần. Con thỏ nóng nảy còn cắn người. Hạ Tưởng cũng đừng tưởng anh ta dễ bắt nạt. Anh ta không phải không có đòn sát thủ. Tuy nhiên. . . Vương Hướng Tiền biết rất rõ, anh ta muốn tạo sự kiện tai nạn mỏ ở Tấn Dương, gây ra sự kiện ảnh hưởng tới việc tuyển cử của Hội đồng nhân dân, nếu không có Lôi Trị Học phối hợp và gật đầu, rất khó gây vết thương nặng cho Hạ Tưởng. Cho nên, phải kéo Lôi Trị Học xuống nước.

Lôi Trị Học không xuống nước, thì vũng nước tỉnh Tây này, sẽ rất khó lại thêm một lần quấy đục. Vương Hướng Tiền muốn đục nước béo cò cũng sẽ gặp khó khăn rất lớn.

Tâm tư Lôi Trị Học hoàn toàn chìm đắm trong việc vào Bộ, không kịp suy nghĩ sâu xa về ý định phía sau của đề nghị mà Vương Hướng Tiền vừa nói. Đột nhiên nghe được có thể bắt tay từ bên cạnh hóa giải vấn đề vào Bộ khó khăn, tinh thần lập tức rung lên:

- Hướng Tiền, anh nói vậy là có ý gì?

Không sợ Lôi Trị Học nghi ngờ, chỉ sợ Lôi Trị Học không có hứng thú. Thấy tâm tư Lôi Trị Học đã có chấn động lớn, cuối cùng quả tim đang bị buộc chặt của Vương Hướng Tiền cũng rơi xuống đúng chỗ, nén thấp giọng nói:

- Rất rõ ràng là Mỏ khai thác An Đạt là bị người của Chủ tịch tỉnh Hạ lấy đi. Chủ tịch tỉnh Hạ đánh khẩu hiệu vì nước vì dân, lấy thi hành chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng làm cớ, thật ra vẫn là tìm lợi ích cho chính mình.

Lôi Trị Học khẽ cau mày, cũng không nói gì. Vương Hướng Tiền liền hiểu được, trong lòng Lôi Trị Học không mấy hứng thứ với quá trình Hạ Tưởng thực hiện chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng. Ông ta chỉ hứng thú với việc làm thế nào có thể lợi dụng Hạ Tưởng để hoàn thành con đường vào Bộ của mình.

Vương Hướng Tiền liền trực tiếp đi vào vấn đề chính, không dám tiếp tục vòng vo nữa:

- Nếu chẳng may, tôi là nói nếu chẳng may, trong quá trình Chủ tịch tỉnh Hạ chỉ đạo thực hiện chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng, sau bước đầu thành công, đột nhiên xảy ra sự cố tai nạn mỏ, đặc biệt nếu mỏ khai thác An Đạt mà Chủ tịch tỉnh Hạ đang nắm trong tay phát sinh sự cố nghiêm trọng về mặt an toàn, có thể tạo thành tổn thương lớn đối với chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng, đồng thời cũng bịt kín con đường phía trước của Chủ tịch tỉnh Hạ?

Lôi Trị Học vẫn không nói gì. Tuy nhiên trên mặt vẻ mặt rõ ràng tỏ ra ý chờ mong, hơn nữa trong ánh mắt thoáng hiện hào quang.

Vương Hướng Tiền biết Lôi Trị Học động tâm, tiếp tục cổ động:

- Tất nhiên, sau khi sự cố phát sinh phải có người có liên quan gánh vác trách nhiệm. Ngẫm lại, năm đó tỉnh Yến đặc biệt hồi phục lại sau toàn bộ tai nạn là do Tôn Tập Dân tự nhận lỗi từ chức.

Lôi Trị Học giương lông mày lên, muốn nói cái gì, nhưng sắp nói ra miệng lại nuốt ngược lại, vẫn không tỏ thái độ. Trầm mặc là thủ pháp mà kẻ bề trên thường dùng. Trầm mặc là có ý cam chịu hoặc là bất mãn, tóm lại là loại nào, thì phải xem anh có quan sát cẩn thận hay không.

Trong lòng Vương ướng Tiền mừng thầm. Lôi Trị Học đã mắc câu. Anh ta lại tiếp tục thâm nhập sâu hơn: 

- Chủ tịch tỉnh Hạ có hậu trường rất cứng rắn, khả năng đổ trách nhiệm liên quan lên trên người anh ta, buộc anh ta phải tự nhận lỗi mà từ chức, thì thật sự là rất thấp. Nhưng một khi sự tình phát sinh, chắc chắn sẽ là tai họa ngầm của Chủ tịch tỉnh Hạ đối với lần tuyển cử của Hội đồng nhân dân vào năm tới. Bí thư Lôi có thể rộng lượng lấy danh nghĩa Tỉnh ủy khiến ảnh hưởng của sự cố này xuống mức thấp nhất, sau đó tùy tiện tìm một Phó chủ tịch tỉnh trong bộ máy chính quyền để gánh trách nhiệm. Mặc kệ là tự nhận lỗi từ chức cũng được, hay là ngầm xử phạt cũng được, dù sao lúc này cũng là thời điểm tốt nhất để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net