Quan Thần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Thần

Tác Giả: Hà Thường Tại

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Quyển 4: Núi cao đường xa 

 Chương 301: Bóp nghẹt và hạn chế baidu.com 

Hạ Tưởng đành phải tiếp tục lừa gạt, nói một cách hoa mỹ, đến Liên Nhược Hạm phải cười khanh khách:

- Xem ra anh thức thời, biết dụ dỗ em. Cũng may, anh đã qua cửa ải này rồi, chứng minh trong lòng anh có để ý đến em.

Đúng là một nữ tiểu yêu, Hạ Tưởng lắc đầu.

Liên Nhược Hạm còn nói:

- Cao lão gọi điện cho em rồi, nói phải bận một số việc xây trại an dưỡng và trung tâm hội nghị ở công viên Rừng Rậm. Em sẽ để ông ta bàn bạc cùng anh. Ông ta sắp tìm anh rồi đấy. Em không ở đây, anh phải quan tâm giúp Tập đoàn Viễn Cảnh nhiều hơn, nếu không em không để cho anh yên đâu.

Vài ngày không gặp tính tình đã thay đổi, Hạ Tưởng đã có chuyện không hề dễ nói. 

- Sao cứ phải hùng hổ ra lệnh cho anh? chẳng lẽ em vừa dọa, anh đã sợ hãi sao? Trại an dưỡng và trung tâm hội nghị vốn chính anh đề xuất, chắc chắn là không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

- Anh phải tự hoàn thành việc của mình đi. Về sau Tập đoàn Viễn Cảnh sẽ để lại cho con của chúng ta. Vì hạnh phúc của thế hệ kế tiếp của anh, anh nên khẩn trương cố gắng làm Tập đoàn Viễn Cảnh phát triển lớn mạnh đi lên.

Hạ Tưởng không nói gì Tiếu Giai nói phải sinh một người kế nghiệp. Liên Nhược Hạm cũng muốn vì đứa con mà tạo nên một vương quốc kinh doanh, chỉ khổ người làm cha là hắn. Hạ Tưởng đã nghĩ không trách được tất cả mọi người đều nói, có một đứa con bản lĩnh không bằng có người cha bản lĩnh. Ngẫm nghĩ con trai, con gái đều tốt, cũng không biết khi nào thì chúng nó mới xuất thế, vậy mà mẹ bọn nó đã có thể bắt đầu xây dựng quy hoạch hạnh phúc đời người của chúng nó rồi.

Hạ Tưởng không ngừng trả lời được, được. 

- Anh nhất định sẽ tận tâm tận lực. Khi em ở nước Mỹ có phát hiện cơ hội làm ăn gì không?

- Còn không thấy. Chỉ thấy ở đây internet hết sức phát triển, em nghĩ về sau internet sẽ có cơ hội phát triển vô biên. 

Liên Nhược Hạm cũng khá thông minh, nhạy bén phát hiện tiềm lực rất lớn của internet.

Năm 2000, rất nhiều công ty chuyên về mạng internet mới bắt đầu thành lập, ví dụ như baidu.com. Nếu lúc này thành lập một công ty chuyên về công cụ tìm kiếm trên mạng, với bối cảnh và thực lực của Liên Nhược Hạm chẳng những có thể thay thế những trang web trong nước mà có thể làm lung lay trang web tìm kiếm Trăm độ. (baidu.com)

Cho dù không lung lay được Trăm độ thì cũng trở thành trang Web tìm kiếm song song với Trăm độ. Ít ra thì cũng không để Trăm độ phát triển tới mức muốn làm gì thì làm như ở đời sau.

Hạ Tưởng đã nói ra ý tưởng của mình, trước tiên thành lập một công ty internet, sau đó sẽ mời các chuyên gia về mạng khai thác công cụ tìm kiếm. Cụ thể có thể tham khảo google và Trăm độ, sau đó nghiên cứu để mở rộng trên mạng.

- Anh nói cũng có lý, nhưng em thấy internet thật là hư ảo, chưa chắc có thể sinh ra lợi ích thực sự. Em sẽ nghiên cứu và trả lời sau. Liên Nhược Hạm có sự do dự và cũng không nhiệt tình lắm với việc này. 

- Nếu không thì em thử trước, dù sao thì đầu tư cũng không bao nhiêu tiền.

- Đừng nói là thử mà phải dùng cái tâm của mình để làm nên tên tuổi. Anh đã nghĩ hộ em rồi, tên là Nhất Bát Quảng Cáo. Phải đăng ký tên miền cho tốt. Cần phải dụng tâm mới làm được. 

Hạ Tưởng không thể nói nhiều, chỉ có thể sử dụng sách lược lừa gạt. 

- Tốt lắm anh đã nói đến vậy, nếu em không nể mặt anh thì tổn thương đến sĩ diện đàn ông của anh. Chuyện lạ, lần đầu tiên anh trịnh trọng muốn em làm việc, em tạm thời tôn trọng nhãn quan của anh. Một lần đầu tư bốn vạn đô thì cũng không nhiều

Liên Nhược Hạm bị Hạ Tưởng thuyết phục nên cũng cảm thấy rất hứng thú.

Nói đến buôn bán kinh doanh, Hạ Tưởng đáp:

- Anh chỉ nghĩ ra ý tưởng kinh doanh, còn cụ thể thì em phải mời những chuyên gia chuyện nghiệp để làm kinh doanh cụ thể. Tạm thời anh tạm ngừng phát biểu ý kiến.

- Không hiểu thì nói là không hiểu lại còn ra vẻ ta đây, không khéo em khinh anh. 

Liên Nhược Hạm giễu cợt Hạ Tưởng. Cô chợt nghĩ ra điều gì, lại chuyển đề tài:

- Anh đã xem cái thẻ em để lại cho anh chưa?

- Ừ

- Bên trong có bao nhiêu tiền ?

Hạ Tưởng không nghĩ cô này hỏi vậy nên sửng sốt đến ngây người ra.

- Anh không động đến tiền bên trong phải không? Âm thanh của Liên Nhược Hạm có vẻ không vui.

- Anh giữ lại chờ em trở về.

- Nếu anh không động đến tiền bên trong chứng tỏ anh coi em là người ngoài rồi. Anh đem tiền cua anh giao vào tay cô ấy. Anh và cô ấy cũng không phân biệt, vậy mà em và anh lại chia ra rõ ràng như vậy. Điều đó chứng tỏ trong mắt anh, em thua xa cái cô bé Lê đấy.

Hạ Tưởng ngạc nhiên cô gái này nói vô lý, làm cho người ta nghĩ rằng hắn không tiêu tiền của cô ấy là một cái tội. Đã thế lại gây bất hòa nữa, là lẽ gì đây.

- Em biết suy nghĩ của anh là tiêu tiền của phụ nữ là mất mặt phải không? Em nói cho anh biết, em để lại cho anh không phải là tiền mà là tấm lòng của em, là trái tim em. 

Liên Nhược Hạm tức giận.

- Tốt lắm, Nhược Hạm đừng nóng giận. Ngày mai anh sẽ để em cởi mở trong lòng được không? Mai anh sẽ tiêu thật nhiều tiền trong đó.

Hạ Tưởng không đành lòng để cô giận dữ. Hai người đã cách trở trăm núi ngàn sông, có muốn lừa gạt cũng chỉ thông qua lời nói.

- Anh đừng có mà lừa gạt em. Nếu anh muốn dùng tiền vào việc gì thì cũng phải nói hợp tình hợp lý em mới tin. 

Liên Nhược Hạm vẫn cằn nhằn không chịu buông tha.

Hạ Tưởng liền nghĩ ra một kế khá thông minh. 

- Anh tính dùng tiền của em mua cho thằng em anh một cái xe hơi em thấy thế nào?

- Tiền của em để lại cho anh là tiền của anh. 

Liên Nhược Hạm giọng cao lên rất rõ ràng. Cô lại cao hứng 

- Mua cho Hạ An một chiếc xe Mercedes-Benz đi. Có chiếc xe này ba anh dùng cũng tiện. Nếu không thì cho mua cho ba anh một chiếc xe Audi.

Hạ Tưởng thiếu chút nữa té xỉu, Liên Nhược Hạm thậm chí còn không biết Mercedes-Benz và Audi là hãng xe gì sao? Cô vừa mở miệng ra là hai loại xe hạng sang cả triệu tệ vậy mà cô cứ nghĩ như là xe của gia đình bình thường. Hơn nữa Hạ An chỉ là một nhân viên bình thường của thành ủy thành phố Đan Thành mà dám đi xe Mercedes-Benz còn hoành tráng hơn cả bí thư thành ủy, có phải là tự tìm phiền phức hay sao.

Mua xe Audi cho ông già. Nếu tặng ông thì thế nào ông cũng mắng cho một trận. Với tính cách như ông thì chỉ đi xe đạp thôi. Cho dù có đưa cho ông ấy bốn vạn, nếu có thể đi bằng xe buýt thì không bao giờ ông ấy đi xe ô tô riêng.

Cuối cùng Hạ Tưởng cũng thuyết phục Liên Nhược Hạm dùng tiền của cô để Hạ An mua một chiếc xe hiệu Santana. Liên Nhược Hạm tuy hơi không đồng ý vì đó là xe cấp thấp, không đáng nhưng cô vẫn đang vui vì Hạ Tưởng đã dùng tiền của cô mà mua đồ này vật nọ trong nhà. Cô dặn dò Hạ Tưởng từ sau mua cái gì trong nhà cứ lấy thẻ tín dụng của cô mà mua. Hạ Tưởng đành phải chiều theo cô.

.

Gọi một cuộc điện thoại khoảng nửa tiếng, không biết bao nhiêu tiền. Hạ Tưởng lắc đầu. Tào Thù Lê còn biết tiết kiệm tiền chứ Liên Nhược Hạm thì không có khái niệm gì về tiền nhiều tiền ít. 

Vừa mới sáng sớm, Hạ Tưởng đã chủ động gọi điện thoại cho Cao lão nói rõ sự việc xây trại an dưỡng và trung tâm hội nghị. Cao lão thịnh tình mời Hạ Tưởng một bữa cơm thân mật. Hạ Tưởng nhận lời nhất định sẽ tìm gặp ông vào ngày quốc khánh. Cao lão nói quốc khánh ông sẽ không về Bắc Kinh mà sẽ ở lại thành phố Yến. 

Mười giờ sáng Hạ Tưởng đi đến huyện An.

Tới văn phòng hắn kinh ngạc phát hiện ra tbàn ghế hoàn toàn mới và toàn bộ đồ dùng văn phòng đều thay mới. Văn phòng còn được quét dọn sạch sẽ, không có một hạt bụi. Đến rèm cửa cũng được thay đổi. Hạ Tưởng không khỏi ngạc nhiên. Chánh văn phòng Hứa Lương thật là chu đáo. Huyện có tới mấy vị Phó chủ tịch huyện, vậy mà ông ta vẫn nhớ đến vị phó chủ tịch huyện đang đi nghỉ là hắn. Xem ra ngày nào ông ta cũng cho người quét dọn.

Hạ Tưởng còn chưa ngồi yên thì đã nghe tiếng gõ cửa. Hứa Lương vẻ mặt tươi cười đẩy cửa bước vào.

- Phó chủ tịch huyện Hạ đã trở lại. Tôi nghe cậu đã về liền khẩn trương mang nước đến cho cậu đây.

Hạ Tưởng mới phát hiện ra trong tay Hứa Lương cầm một phích nước nóng.

Tuy rằng Hứa Lương là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân phục vụ cho chủ tịch huyện nhưng dù sao cũng là đồng chí cao tuổi. Hạ Tưởng đứng lên vội giơ tay đỡ phích nước nóng. 

- Chánh văn phòng Hứa cho một người đến đây là được rồi, anh không cần phải đích thân tự mình đưa đến, không tốt.

Hứa Lương kiên quyết tự mình rót nước cho Hạ Tưởng. 

- Tôi đến là tôi đến, tự mình rót nước cho phó chủ tịch huyện Hạ cũng là công việc của tôi, cũng là biểu hiện chăm chỉ công tác của tôi. Chỉ có điều cậu không trách tôi là được.

- Tôi trách anh cái gì.

Hạ Tưởng không hiểu Hứa Lương đã nghĩ gì mà nói vậy. Ngẫm lại, mình chưa hề nói khó nghe với ông ta bao giờ, sao ông ta lại nói vậy nhỉ? 

- Cậu thật sự không trách tôi trước kia công việc không chu đáo, phục vụ không đến nơi đến chốn chứ? 

Hứa Lương thấy vẻ mặt Hạ Tưởng không giống làm bộ, trong lòng cũng có chút buồn bực. Chẳng lẽ phó chủ tịch huyện Hạ không để bụng sao?

- Không có chuyện này đâu. 

Hạ Tưởng nghĩ thầm có khi nào trong lòng buồn bực thuận miệng nói vài câu khó nghe nên bị ông ta để bụng không. Nghĩ lại, cứ để ông ta tưởng như vậy cũng tốt, cũng là để cảnh cáo Hứa Lương tỉnh ra.

 Quyển 4: Núi cao đường xa 

 Chương 302: Hiếm có dịp nói chuyện công việc với Phó bí thư Mai (p1)

Hạ Tưởng cũng có chút không quen nhìn cách mà Hứa Lương nịnh nọt.

Hứa Lương mấy ngày nay luôn lo lắng đề phòng. Vừa ngóng trông Hạ Tưởng sớm trở về lại vừa sợ hắn trở về. Trông mong hắn trở về là muốn chờ phó chủ tịch huyện Hạ, liền tỏ ra biểu hiện rất tốt, khiến phó chủ tịch huyện Hạ thay đổi ấn tượng xấu vốn có với ông ta. Sợ hắn trở về chính là sợ bộ máy chính phủ thay đổi nhanh chóng tăng tốc, gia tăng quyền lực, sợ phó chủ tịch huyện Hạ đến lúc đó sẽ làm khó cho ông ta, coi ông ta không ra gì. Dù sao thì đối với phó chủ tịch huyện Hạ, ông ta đã từng ma cũ bắt nạt ma mới.

Hôm nay vừa nghe động tĩnh, Hứa Lương liền vội vàng chạy tới xum xoe chính là muốn thử thái độ Hạ Tưởng một chút. Không ngờ, Hạ Tưởng dường như đã quên sự việc trước kia, đến một cái là không thừa nhận khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy bất ổn không được yên tâm.

Chẳng ai biết tâm tư sâu xa của lãnh đạo. Trước nay Hạ Tưởng tuổi trẻ tài cao, nói năng khách khí, bắt buộc ông ta cũng phải cẩn thận. Hứa Lương rời khỏi phòng làm việc của Hạ Tưởng, đứng ở hàng hiên một lúc, lắc lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đi.

Không có biện pháp, về sau cứ tích cực làm việc là được. Nếu không thì hoàn toàn theo sát Chủ tịch huyện Khâu vậy! Không thể để một phó chủ tịch huyện nắm cổ mình đúng không?

Hứa Lương thật đúng là tự đánh giá cao bản thân. Ông ta vừa đi, Hạ Tưởng liền ném chuyện của ông ta ra khỏi đầu. Hắn còn nhiều chuyện cần phải lo lắng, hơi đâu mà đi so đo ưu khuyết với một gã Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân.

Đầu tiên là tìm Lý Đinh Sơn nói chuyện một chút tình hình gần đây. Ông cũng không có tin tức gì. Hạ Tưởng liền hỏi 

- Trưởng ban Tống có liên lạc gì không?

Lý Đinh Sơn lắc đầu:

- Không thể liên lạc được. Gọi điện thoại cũng không được, không ai nghe máy. Tôi nghĩ là anh ta cố ý không liên lạc với bên ngoài.

Hạ Tưởng mới nhớ tới việc Tống Triêu Độ đưa cho hắn tờ giấy. Hắn kể sự tình cho Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn nghe xong liền cười và nói:

- Không trách anh ta được, thôi quên đi. Đợi anh ta chủ động liên hệ với chúng ta thì nói sau. Tính tình anh ta tôi biết, không thích liên lạc với bên ngoài. Cậu có vội vàng tìm anh ta cũng không có tác dụng.

Ông ta lại cười nói rằng:

- Sắp đến quốc khánh rồi. Trong huyện cũng không có chuyện gì, ngoại trừ chuyện đi thăm hỏi mọi người nên tôi cũng nghỉ ngơi vài ngày. Mấy ngày nay có một chuyện đã nghĩ thông suốt, muốn thông báo với cậu một chút. Tôi và Sử Khiết tính sẽ tái hôn trong thời gian quốc khánh, sẽ tìm một số bạn tốt cùng nhau ngồi lại, cũng không làm lớn.

Hạ Tưởng mừng rỡ:

- Chúc mừng bí thư Lý. 

Sau đó lại ngượng ngùng cười:

- Tôi và ngài thật là có duyên ngài tái hôn còn tôi đính hôn.

Lý Đinh Sơn vừa mừng vừa ngạc nhiên,

- Chuyện tốt, thật sự là chuyện tốt. Nhất định là tôi phải uống rượu hỉ của cậu rồi.

Hạ Tưởng đính hôn ngày mùng 3. Lý Đinh Sơn tái hôn ngày mùng 5. Hạ Tưởng mời Lý Đinh Sơn tham gia nghi thức đính hôn trước tiên, Lý Đinh Sơn nhận lời rất nhiệt tình. Ông ta còn tủm tỉm cười hỏi Hạ Tưởng muốn tặng lễ vật gì? Hạ Tưởng liền khoát tay nói :

- Bí thư Lý có thể đến dự là tốt lắm rồi. Là đính hôn chứ không phải kết hôn. Chờ đến khi kết hôn thì ngài cho một cái phong bì to là được rồi.

Lý Đinh Sơn cười ha hả và nhận lời.

Phương Cách cuối cùng cũng nói chen vào một câu. - Anh Hạ cũng sắp kết hôn rồi, bạn gái em còn không biết nhà ba mẹ đẻ ở đâu nữa. Hắn nghĩ một lúc rồi lại hỏi:

- Có muốn ba em tới không?

Tuy rằng bác Tào không lên cao giọng công bố nghi thức đính hôn, nhưng ông ta làm Phó thị trưởng thường trực nhất cử nhất động tự nhiên đều gây sự chú ý khắp nơi. Nghi thức đính hôn rất rõ ràng cũng chính là muốn chính thức tuyên bố Hạ Tưởng và mình có quan hệ gì và cũng là sự chứng tỏ với giới chính trị thành phố Yến: Hạ Tưởng về sau chính là con rể tương lai của Tào gia. Suy xét theo phương diện này, mặc dù không có chính thức thông báo với lãnh đạo thành phố, nhưng những người cổ vũ càng nhiều, bác Tào càng có uy tín. 

- Được trưởng ban Phương hạ cố đến dự, có muốn cũng không được.

- Việc đó nhỏ để em làm.

Nhân có Phương Cách ở đây, Hạ Tưởng liền nói ra ý tưởng về bất động sản Giang Sơn, cũng không kiêng dè Lý Đinh Sơn, mà nói thẳng ra:

- Bí thư Lý, tôi cũng để cho ngài 10% cổ phần.

Lý Đinh Sơn lặng lẽ lắc đầu. 

- Tôi biết dụng ý của cậu Tiểu Hạ. Tôi nghĩ cậu không cần đồ vật này nọ để gắn bó với tôi. Tôi không thiếu tiền, mà cũng không thích tiền và cũng không nhiều ý tưởng với tiền. Hơn nữa sau lần kinh doanh thất bại, tôi tránh không tham gia vào thương trường lần nữa, cho nên miễn cổ phần cho tôi. Cậu cứ làm tốt, khi nào tôi quay vòng không ra, cần đến tiền, sẽ mở miệng hỏi cậu. Chẳng lẽ cậu không cho tôi mượn tiền sao?

Hạ Tưởng chưa kịp mở miệng, Phương Cách đã nói: - Tôi có tiền, bí thư Lý muốn bao nhiêu, chỉ cần mở miệng nói, tôi sẽ cho vay, còn phóng khoáng hơn cả Hạ Tưởng.

Lý Đinh Sơn ha hả cười: 

- Có tâm là được có tâm là được.

Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng Lý Đinh Sơn. Giữa hắn và Lý Đinh Sơn quả thật cũng không cần thiết phải có một công ty để duy trì lợi ích chung. Hắn liền hỏi Phương Cách:

- Cậu nói cậu có tiền, vậy cậu có bao nhiêu tiền để tham gia cổ phần?

Phương Cách cười hì hì nói:

- Ba tôi chỉ có thể xuất ra một triệu. Khi tôi còn học đại học đã tham dự thiết kế một hạng mục, đoạt giải, được chia một ít tiền thưởng, sau này phát minh bán lấy tiền. Tổng cộng không đến hai triệu.

Hạ Tưởng kinh ngạc:

- Thằng ranh nhà cậu, không ngờ cũng lắm tài hoa phết nhỉ.

Phương Cách hơi ngượng ngùng gãi đầu:

- Không có gì đâu, mèo mù vớ cá rán ấy mà.

Bình thường y rất hay khoe khoang, thực ra khi khen y thì y lại khiêm tốn. Hạ Tưởng cảm thấy Phương Cách cũng không tồi, và cũng có chỗ đáng yêu. Tuy nhiên hắn cũng sẽ không thu tiền của y, hắn nói:

- Tiền của cậu, cậu cứ giữ lấy. Cho cậu 5% cổ phần, cậu thấy sao? Đừng chê it, nếu về sau cậu có cống hiến lớn với công ty thì có thể điều chỉnh.

Phương Cách cũng không có nhu cầu quá lớn đối với tiền. Vừa nghe nói vô duyên vô cớ được 5% cổ phần, mặc dù biết Hạ Tưởng đã thương lượng kỹ với bố mình nhưng y vẫn cảm thấy ngại ngùng, nên liếc nhìn Lý Đinh Sơn.

Lý Đinh Sơn gật đầu với Phương Cách:

- Cũng không là người ngoài, đừng khách khí. Cho cậu, cậu còn không lấy hả, cầm đi. Về sau có cơ hội, đáp lại là được. Quan hệ giữa con người với nhau, thường xuyên qua lại sẽ gần gũi nhau hơn. 

Phương Cách cười ha hả:

- Chờ anh Hạ đính hôn, em sẽ đưa đại lễ.

Nói chuyện một lát đã tới giữa trưa. Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn, và Phương Cách cùng đi ăn cơm với nhau. Vừa mới tới cửa thì gặp Thịnh Đại. Vừa gặp, Thịnh Đại chào một tiếng :

- Bí thư Lý. 

Sau đó nói với Hạ Tưởng:

- Tôi cũng đã đói rồi, có thể cho ăn ké không?

Hạ Tưởng cười mắng: 

- Muốn đi thi đi, anh trả tiền là được, đừng ngại .

Thịnh Đại mỉm cười.

Tới nhà hàng Thường Sơn, Hạ Tưởng và Tiêu Hà nói chuyện vài câu, nói Tiêu Ngũ trở lại khách sạn tìm hắn.

Lần trước Tiêu Ngũ giúp Chủ nhiệm Tần tìm ra địa điểm khai thác và vận chuyển than đá. Sau khi Bí thư Tần và đám người quay trở về thành phố, y liền trở về làm ở làng du lịch Tam Thạch. Làm đội trưởng bảo vệ, y làm rất tốt. Tiêu Ngũ càng ngày càng thích công việc này. Y làm việc rất chăm chỉ, khiến Tiêu Hà vô cùng phấn khởi.

Hạ Tưởng vừa đến, Tiêu Hà liền rất nhiệt tình. Sắp xếp công việc thỏa đáng xong, ông ta liền vội gọi điện thoại cho Tiêu Ngũ.

Hạ Tưởng và mấy người người cùng ăn uống. Phương Cách nói rất nhiều. Khi nói về lễ đính hôn của Hạ Tưởng trong thời gian Quốc khánh, Thịnh Đại nói to:

- Không phải là bạn bè, có phải định giấu tôi hả? Hay là sợ tôi không tặng quà biếu anh?

Hạ Tưởng trừng mắt nhìn Phương Cách, rồi nói với Thịnh Đại.

- Đây là ý bác Tào. Ông ấy không muốn làm kinh động đến nhiều người. Cứ như thể mượn cơ hội này để nhận quà biếu vậy. Anh đi có thể được, nhưng muốn biếu quà, xin mời ra cửa. Việc này giao cho Phương Cách xử lý.

Phương Cách chuyện bé xé ra to:

- Không thành vấn đề, việc này để tôi lo.

Thịnh Đại cười ha ha.

Khi ngồi đàm luận công việc, Thịnh Đại nói Hạ Tưởng không cần lo lắng. Hiện tại, về cơ bản không có nhiều công việc, chủ yếu là nghiên cứu. Hạ Tưởng không phải ủy viên thường vụ, tuổi còn trẻ, không đủ tư cách đi thăm hỏi các cấp, cho nên hắn đi làm hay không đi làm đều không ảnh hưởng. Công việc Hạ Tưởng làm, nếu xảy ra chuyện gì, y đều có thể tạm thời thay thế chịu trách nhiệm giúp hắn.

Hạ Tưởng không đề cập với Thịnh Đại về vấn đề bất động sản Giang Sơn. Đối với Thịnh Đại, hắn còn chưa thấy hoàn toàn yên tâm.

Ăn xong, Lý Đinh Sơn, Thịnh Đại và Phương Cách cùng nhau quay về huyện ủy, buổi chiều còn phải đi làm. Hạ Tưởng ở phòng chờ Tiêu Ngũ.

Một lát sau Tiêu Ngũ vội vàng chạy tới. Vừa thấy Hạ Tưởng vội hỏi:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, anh không có việc gì sao? Nghe nói anh bị “chộp” phải không? Thật làm tôi sợ hãi. Nhưng mà tôi tài mọn sức bé, chỉ có thể lo lắng suông thôi.

Hạ Tưởng để Tiêu Ngũ ngồi xuống rồi nói:

- Tôi chẳng có việc gì cả. Không cần phải lo lắng. Bây giờ có phải là đang rất tốt không? Chỉ là chút hiểu lầm thôi. 

Hắn nhìn nhận và ghi tạc trong lòng sự quan tâm thật tình của Tiêu Ngũ. Biết rằng qua một thời gian tiếp xúc, quan hệ giữa hắn và Tiêu Ngũ sẽ ngày càng tốt đẹp.

 Quyển 4: Núi cao đường xa 

 Chương 302: Hiếm có dịp nói chuyện công việc với Phó bí thư Mai (p2)

Chương 302: Hiếm có dịp nói chuyện công việc với Phó bí thư Mai (p2)

Dù sao cũng là bạn tri kỷ từ kiếp trước rồi, cho nên có rất nhiều điểm tương đồng về tính cách.

Tiêu Ngũ thấy Hạ Tưởng nói chuyện rất thoải mái, đầu óc vốn đang căng thẳng bỗng trầm tĩnh lại. Trong lòng y không chứa được nhiều chuyện, nhưng rất cố chấp và bướng bỉnh. Chuyện nào mà chưa làm xong thì nhất quyết không nghỉ ngơi.

Hạ Tưởng có thể nói là rất hiểu Tiêu Ngũ. Đẩy cho y tư cách pháp nhân dự án bất động sản Giang Sơn mặc dù hơi có chút ép buộc, nhưng trước mắt chỉ có Tiêu Ngũ là tuyệt đối tín nhiệm. Hơn nữa, xét

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net