Quan Thần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Thần

Tác Giả: Hà Thường Tại

Người Làm Ebook: Cửu Thiên

Nguồn Ebook: Kiếm Giới

 Quyển 4: Núi cao đường xa 

 Chương 351: Lời tâm huyết của Sử lão (p1) 

Hạ Tưởng chăm chú lắng nghe Sử lão truyền đạt toàn kinh nghiệm quý báu. Ông chịu nói với mình cũng là tôn trọng chính mình. Đạo làm quan, đạo làm người đều có rất nhiều điều đáng chú ý, rất nhiều bí quyết, không phải người thực sự tin tưởng thì không thể tiết lộ. Hôm nay Sử lão bảo mình nhìn, xem ra có thâm ý sâu sắc.

Hắn lại liếc mắt nhìn Lý Đinh Sơn một cái, Lý Đinh Sơn nhìn hắn khẽ gật đầu. Ý là Sử lão nói thì chúng ta nghe, cơ hội hiếm có, phải nắm chắc lấy. 

Hạ Tưởng liền tiếp thu lời nói của Sử lão, tò mò hỏi: 

- Hiện tượng thế nào ? Với ánh mắt của Sử lão hẳn sẽ tìm thấy những điều mấu chốt, khẳng định rất độc đáo, nhất định có nhiều phát hiện đáng kinh ngạc.

- Nói là không có gì lạ thường, nhưng ta nghĩ thực ra mà nói những người thành công cuối cùng đều có mấy điểm giống nhau.

Sử lão uống một ngụm trà, mắt hơi nhắm lại. Dường như chìm vào vị nước trà thơm ngát, một lúc lâu ánh mắt mới tỉnh lại, nhìn Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn mà cười. 

- Ta nói chỉ phân nửa, hai người cũng không hỏi một câu xem điểm giống nhau là gì ?

Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn nhìn nhau cười, nói rằng: 

- Muốn nghe Sử lão chỉ bảo phải có thời cơ, lại thêm cả kiên nhẫn.

“Bộp” một tiếng, Sử lão đặt quả cầu tập thể dục đang cầm trong tay lên bàn, lấy tay chỉ chỉ Hạ Tưởng, hướng Lý Đinh Sơn vừa cười vừa nói: 

- Đinh Sơn, hiện tại ta mới tin ánh mắt của con cũng không tồi. Tiểu Hạ này mở lời một cái đã nói ra được hai điểm giống nhau của người thành đại sự, thật không đơn giản. Cậu ta nói đúng. Người thành đại sự phải nắm bắt được thời cơ và kiên nhẫn bền bỉ, thiếu một thứ cũng không được! 

Hạ Tưởng cười ngượng ngùng: 

- Sử lão nói đùa, cũng khen lầm người rồi. Ý cháu chỉ là muốn nghe Sử lão dạy bảo, trước là phải có duyên kỳ ngộ, sau đó càng phải có kiên nhẫn chứ không phải nói đó là điểm giống nhau của những người thành đạt.

Sử lão khoát tay: 

- Tiểu Hạ, trước mặt ta không cần phải khiêm nhường. Cháu có thể biết được hai điểm này, thì chứng minh cháu đã dày công tu dưỡng những điều căn bản này. Cũng chứng tỏ rằng cháu ý thức được tầm quan trọng của duyên kỳ ngộ và sự nhẫn nại. Duyên kỳ ngộ nghe có ý duy tâm, thực ra không phải vậy. Duyên kỳ ngộ luôn luôn gắn liền với thời khắc chuẩn bị sẵn sàng của người đang chờ thời cơ. Đó là một thứ đền ơn trả cho những nỗ lực của bọn họ. Nhưng có thể nắm bắt duyên kỳ ngộ hay không thì còn phải xem hắn có đủ kiên trì nhẫn nại không.

Ngày hôm nay trạng thái tinh thần của Sử lão đặc biệt tốt, hứng thú nói chuyện cũng rất cao. Ông buông cây ba-toong, một tay cầm ấm trà, một tay ra hiệu, tiếp tục chậm rãi nói.

- Đạo làm quan, có một câu nói rất nhàm tai chính là: Muốn làm quan trước tiên phải biết đối nhân xử thế. Người có chức quyền ở trong quan trường trước hết phải có mối quan hệ tốt với các cấp trên dưới. Với cấp trên cấp dưới, Đảng và quốc gia đều phải tốt. Người ta mỗi ngày đều phải đối mặt với một số người cụ thể người nào đó. Cho nên tập thể và tổ chức, kỳ thực đều là một nhóm người cụ thể. Trách nhiệm với đảng, với quốc gia, với nhân dân, xét cho cùng, là trách nhiệm với một người cụ thể nào đó. Làm quan trước tiên là làm người. Nhìn như quy luật rõ ràng vậy mà đã có rất nhiều người từng không đạt được. Biết rõ liên quan giữa tập thể và cá nhân, sẽ tạo dựng được một sự tín nhiệm. Ví dụ như tôi làm quan vì cái gì ? Là vì vinh hoa phú quý của riêng mình, còn là vì sự an cư lạc nghiệp của nhân dân. Nói một câu thực sự, không có mấy người làm quan chân chính, bước vào quan trường chỉ vì trăm họ trong thiên hạ. Nói vậy không phải tôi già mồm cãi láo, cũng không phải suy đoán con người, mà đó là nói một cách thực tế. Bởi vì một người trước khi có địa vị cao thì không hề có quan điểm và ý chí bao quát thiên hạ. Cho dù có người luôn miệng nói là làm quan vì hạnh phúc của quốc gia trăm họ, cũng chỉ là trình diễn cho người khác xem thôi. Một người có địa vị cao, chỉ để làm thoả mãn nhu cầu cá nhân mình. Sau khi đã không còn lo lắng cơm áo gạo tiền, mới có thể quan tâm đến tâm tư của thiên hạ. Mang tình thương đến cho trăm họ!

Hạ Tưởng nghe xong, trong lòng đã hiểu ra chút ít.

Lời nói hôm nay của Sử lão là những câu từ đáy lòng. Với tư cách là một Đảng viên lão thành và nguyên Bí thư Tỉnh uỷ, có thể nói ra như vậy chính là lời nói rất thực. Cũng nghĩa là ông ấy thực sự không coi mình là người ngoài mà thổ lộ hết tâm tình. Hạ Tưởng cũng không phải hoàn toàn phản đối chủ nghĩa khẩu hiệu và biểu ngữ, nhưng người đã thật sự thâm nhập vào chốn quan trường, liệu có mấy người đem những cách ngôn biểu ngữ tốt đẹp đó làm thành sự thật ? Đem vải thưa che mắt thánh trở thành một truyền thống (trở nên phổ biến), về mặt quốc gia mà nói, đúng là bi ai, cũng là một bước thụt lùi của xã hội. 

Nhiều chuyện trong lòng mọi người đều biết rõ, cũng hiểu được nói như vậy là nói dối, nhưng mọi người đều nói, thậm chí còn nói dõng dạc hùng hồn. Rất nhiều vị quan tham bị bắt đều giống nhau, mỗi ngày đều nói về chống tham nhũng, hàng ngày nói chuyện thanh cao cùng đạo đức phẩm hạnh. Hơn nữa vẻ bề ngoài còn làm như thật, y phục giản dị, khẩu lệnh vang dội. Sau khi bị xét xử, rất nhiều người còn khó có thể tin một con người mộc mạc như vậy, cũng biết tham ô hàng triệu, hàng tỷ ?

Cũng có vị làm quan ngay cả cha mẹ thân sinh ra mình cũng không nhận. Chẳng những làm giả bằng cấp, ngay cả lý lịch, danh tính, thậm chí tuổi tác đều giả mạo. Tranh giành việc nuôi cha sau khi chết để tranh giành tài sản. Không ngại cùng gia đình ruột thịt, con cái trành giành di sản để lại. Hậu quả là … bị người biết gốc gác, cuối cùng thì vào tù, mất hết thanh danh.

Cán bộ lý tưởng của Hạ Tưởng là cán bộ có thể có tư lợi, nhưng sau khi thoả mãn bản thân thì nhất định phải công tâm làm một viên chức vì dân, không thể làm quan chỉ vì muốn thêm tiền tài. Không ai có thể chân chính chí công vô tư, ai cũng là người có thất tình lục dục. Yêu cầu cán bộ như đòi hỏi với thánh nhân, chẳng bằng chế độ nghiêm ngặt, kìm hãm với cán bộ. 

Nếu thật sự muốn lấy quy phạm đạo đức để trói buộc tư tưởng hành vi của con người, bất luận là quy định hay chế độ gì cũng không có sức mạnh hoàn hảo hơn tôn giáo.

- Không nói đến ai khác, chỉ nói về những việc ta đã trải qua. Thời điểm ta từ Thị trưởng lên tới Bí thư Thành uỷ có gặp một trở ngại, vốn là thượng cấp muốn cho một bí thư nhảy dù xuống đây. Trước khi cho nhảy dù thì cũng đến thành phố trưng cầu ý kiến của các uỷ viên thường vụ. Kết quả là người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ lúc đầu muốn ở lại địa phương ba ngày, cuối cùng không đến một ngày thì quay trở về tỉnh. Ba ngày sau công văn nhậm chức chính thức chuyển xuống, tôi từ Thị trưởng tiếp nhận chức vụ Bí thư.

Sử lão nói đến đây, đôi mắt chớp chớp hồi tưởng, chậm rãi quay bình trà trong tay:

- Tại sao chứ ? Là bởi vì ta làm Thị trưởng cũng khá tốt rồi, và mọi người đều thích thú ? Hay là bởi vì ta mềm mỏng nên mọi người cũng mong muốn để một người tính tình mềm mỏng làm bí thư sẽ dễ chịu hơn là cái người chẳng hiểu từ đâu nhảy vào ? … Đều không phải!

Câu hỏi của Sử lão không cần Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn trả lời, lão tự hỏi rồi tự đáp: 

- Trong ba năm ta làm thị trưởng, đã từng làm mất lòng không ít uỷ viên thường vụ, cũng từng chống đối rất nhiều người. Hơn nữa trắc trở từ phía trên mới là vấn đề. Nhưng ta không bao giờ rút lui trước. Có thể nói các uỷ viên thường vụ đối với chức bí thư của ta có rất nhiều ý kiến. Thậm chí, nói không dễ nghe thì phần lớn còn có tâm lý chống đối. Nhưng cuối cùng vì sao khi người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ tới, bọn họ đều không hẹn mà cùng muốn ta chính thức tiếp nhận vị trí đó ? Chính là bởi vì ta làm cho họ yên tâm một chút. Ta là một thị trưởng cứng rắn, cũng cực kỳ công bằng chính trực. Ta biết điều phải trái, không chịu thoái lui, tuyệt đối kiên trì giữ nguyên tắc không thiên vị. Hơn nữa trong lúc rất nhiều người tranh giành thì ta tuyệt đối không bị cám dỗ động chạm đến lợi ích cá nhân. Thấy tiền trước mặt cũng không động lòng. Bởi vì mỗi người đều có một điểm mấu chốt, làm việc gì cũng phải kiên trì, cố gắng đừng vượt qua giới hạn. Cho nên bọn họ xem ra, tuy rằng ta làm bí thư không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng bởi vì ta giữ vững công bằng chính trực nên trong tâm trí của họ, ta có đủ độ tin cậy.

Hạ Tưởng âm thầm thay Sử lão tổng kết lại các điểm giống nhau, chính là kiên trì nguyên tắc, giữ vững sự công bằng, ngồi đúng vị trí. Phải nỗ lực làm việc không thể hiện sự thiên vị!

Sử lão lại kể tiếp chuyện ông ấy từ Chủ tịch tỉnh thăng nhiệm lên làm Bí thư Tỉnh ủy.

Khi Sử lão giữ chức chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh uỷ tỉnh Yến tính tình cực kỳ khiêm tốn. Có điều ông ta tuy rằng khiêm tốn, nhưng cũng là một người rất có nguyên tắc. Ông ấy có cá tính mạnh. Những nhận thức về sự việc, con người của ông ta thì người khác rất khó khiến ông ta thay đổi quan điểm. Khi Sử lão và ông ta làm việc chung với nhau, cũng đã từng có một chút mâu thuẫn. Vì tính tình Sử lão cũng ít khi chịu thua nên trên hội nghị thường vụ đã nhiều lần cùng với vị bí thư này tranh cãi.

 Quyển 4: Núi cao đường xa 

 Chương 351: Lời tâm huyết của Sử lão (p2) 

Chờ khi bí thư từ nhiệm, lãnh đạo thượng cấp trưng cầu ý kiến của ông ta xem Sử lão có phù hợp tiếp nhận chức vụ bí thư hay không. Ông ta liền phán quyết về Sử lão: 

- Chỉ có tài làm chủ tịch tỉnh chứ không có khả năng làm bí thư.

Bởi vì ông ta có hậu đài vô cùng mạnh ở thủ đô, nên lời nói rất có trọng lượng, trực tiếp ảnh hưởng tới quan điểm của cấp trên với Sử lão.

Sau đó cấp trên quyết định, muốn điều chuyển Sử lão đến làm Chủ tịch tỉnh khác, cho một gã bí thư “nhảy dù” về đây, sẽ từ trong các Phó chủ tịch tỉnh đề cử một gã lên Chủ tịch. Thực ra thì cũng tương đương với việc lại để Sử lão tiếp tục làm chủ tịch tỉnh vài năm nữa, sau đó lui về làm người thường, sau này không có cơ hội tiếp tục lên làm bí thư nữa. Đại thể là tiền đồ vô vọng. 

Sử lão sau khi nghe được tin tức, kinh hãi, lúc ấy đã tan tầm, ông ta liền trực tiếp tìm đến nhà bí thư muốn nói chuyện. Bí thư đứng qua cửa, nói với lão rằng: 

- Những gì cần nói, tôi đã nói xong với Ban Tổ chức Trung ương rồi, ông tìm tôi cũng không có tác dụng gì nữa, tôi sẽ không thay đổi quan điểm với ông đâu.

Sử lão biết ý kiến của bí thư đối với ông ta có ảnh hưởng rất lớn, cũng biết tính cách của ông ta rất cố chấp, sẽ không tuỳ tiện thay đổi. Ông và ông ta đã làm việc chung với nhau nhiều năm. Đối với tính cách của lão đã sớm rõ từng chân tơ kẽ tóc, nhưng quan trọng là tiền đồ cả đời của mình, không thể không đánh cược một phen, liền vẻ mặt chân thành nói: 

- Bí thư Tân, tôi và ngài kết bạn mấy năm qua, tuy rằng thường xuyên nảy sinh xung đột với ngài, nhưng xin ngài để tâm suy nghĩ một chút, xảy ra xung đột và mâu thuẫn có lần nào chỉ vì cá nhân tôi dựng lên? Thứ nữa là, mấy năm qua tôi làm Chủ tịch tỉnh, đã từng đắc tội không ít người, cũng từng đề bạt không ít người, ngài có thể so sánh thử những người tôi từng thất lễ với những người tôi từng đề bạt, hiện tại biểu hiện trên cương vị công tác ra sao? Thứ ba, ở cương vị chủ tịch tỉnh vài năm, tôi đã có những thành tích gì? Vì sự phát triển kinh tế của tỉnh Yến mà có rất nhiều đóng góp lớn? Vì tỉnh Yến mà kêu gọi được bao nhiêu nhà đầu tư? Chắc hẳn trong bụng ngài biết rõ. Mọi việc đều xuất phát từ góc độ nhân dân tỉnh Yến mà suy xét. Ngài lại cẩn thận suy nghĩ một chút, tôi có phải là người phù hợp tiếp nhận chức vụ bí thư hay không!

Sử lão nói xong, cũng không chú ý vẻ mặt và phản ứng của Bí thư Tân, một khắc cũng không ở lại, xoay người bước xuống.

Vài này sau, Sử lão tiếp nhận xác nhận của Ban tổ chức Trung ương, cho ông chuẩn bị tâm lý thật tốt, tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh uỷ.

- Sự việc trong quan trường, có khi không rõ ràng mục tiêu cho lắm, đôi khi phải dựa vào trực giác của chính mình để đánh cuộc một phen. Thành công thì mới có thể đường mây nhẹ bước. Nếu không sẽ thất bại thảm hại. Hoặc là sẽ phải dậm chân tại chỗ. Nhưng cho dù như thế nào, người thành đại sự đều phải đến thời điểm mấu chốt quyết tâm đánh cuộc một phen, huống hồ đời người chẳng phải đã là một canh bạc rồi sao?

Sử lão cười ha ha, cầm ấm trà uống một hơi hết sạch nước trong đó, chìa ấm trà đưa cho Lý Đinh Sơn

- Đinh Sơn, thay nước cho ta!”

Lý Đinh Sơn đứng dậy đi thay nước trà, Sử lão nhìn Hạ Tưởng đầy thâm ý, đột nhiên hỏi: 

- Tiểu Hạ, cậu nghe xong chuyện xưa của ta, có cảm tưởng gì không?

Hạ Tưởng chỉ biết Sử lão mượn cớ để Lý Đinh Sơn ra khỏi phòng, khẳng định ông ta muốn nói gì đó với mình.

Nghe thấy câu hỏi của Sử lão, hắn suy tư một chút, nói: 

- Hành động cuối cùng tìm Bí thư Tân của Sử lão, nhìn như lỗ mãng nhưng trên thực tế lại là kết quả của việc suy nghĩ cặn kẽ. Trước tiên, ông nắm chính xác tính cách của hắn ở chỗ mạnh mẽ bên trong, cũng có phân rõ mức độ nặng nhẹ mỗi mặt. Bằng không nếu như Bí thư Tân chỉ so đo những ân oán cá nhân, không lấy đại cục làm trọng, ông có tìm cách giải thích với ông ý cũng không giải quyết được vấn đề. Thứ nữa, ngài nói với tân bí thư đúng ba câu, những đều là những câu sâu sắc, thẳng vào tâm người, khiến Bí thư Tân không có lý do cự tuyệt. Nếu ông ta không rút lại lời nói trước đó, sẽ trở thành ông ta lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, trở thành ông ta công tư không phân minh. Một điểm mấu chốt sau cùng, thực ra có lẽ ông muốn nhắn nhủ Bí thư Lý và cháu, trong quan trường, bất luận địa vị thân thế thế nào, nhất định phải giữ vững nguyên tắc công bằng không thể dao động. Chỉ cần giữ một tấm lòng chính trực trong đối nhân xử thế, mới có được sự tin tưởng, mới có thể được lãnh đạo cấp trên khen ngợi khi gặp thời điểm mấu chốt!

Sử lão nghe Hạ Tưởng nói xong, chỉ hứng thú chăm chú nhìn Hạ Tưởng, hai mắt toả ra ý cười. Hạ Tưởng cũng đón ánh mắt của Sử lão, khuôn mặt mỉm cười nhũn nhặn, kiên nhẫn chờ Sử lão mở lời.

Đến lúc Lý Đinh Sơn cầm ấm trà quay lại, Sử lão chìa tay đón lấy ấm trà, lúc này mới cười, nhưng không phải nói với Hạ Tưởng, mà là nói với Lý Đinh Sơn: 

- Đinh Sơn, con tổng kết một chút về đạo làm quan, phàm là những người có địa vị cao đều có điểm nào giống nhau?

Lý Đinh Sơn cũng có chút lĩnh hội, hắn suy tư một chút rồi nói: 

- Trước tiên phải có duyên kỳ ngộ cùng sự nhẫn nại, thứ nữa là phải giữ cho mình luôn công bằng, phải phân biệt rõ ràng phải trái trong mọi vấn đề, không được phá bỏ nguyên tắc, cho dù làm không được tuyệt đối cũng không được thiên vị thái quá, bằng không sẽ không được người khác nể phục. Sau cùng, còn phải có can đảm đánh cuộc một phen.

- Nói được cơ bản chính xác, ta hỏi lại con, ta cuối cùng tìm Bí thư Tân nói chuyện thẳng, đi ra với tâm lý như thế nào?

- Năm đó ngài đã không còn đường thoái lui, cũng là quyết tâm một trận sống mái, thắng thì được cuộc. Thất bại cũng không có gì tổn hại!

Lý Đinh Sơn do dự một lát mới nói suy nghĩ trong lòng.

- Không còn đường thoái lui?

Sử lão kín đáo cười hỏi lại. 

- Theo con đoán thì đúng là như vậy!

Lý Đinh Sơn này cũng không do dự, gật đầu đáp

- Cho nên nói, Đinh Sơn con ở một số phương diện không sâu sắc bằng Tiểu Hạ, trong khía cạnh cư xử cũng không khéo léo như cậu ta. Muốn đánh bạc cũng phải chú ý kỹ xảo. Nếu không phải ta cảm thấy nói với Bí thư Tân như vậy là đủ rồi, tới tìm ông ta chơi bài tình cảm, ta sẽ không phải trực tiếp đến thủ đô, tìm cấp trên chơi chiêu bài tình cảm. Trong quan trường, có thể khống chế và giải quyết những trở ngại trong phạm vi của mình thì hãy cố gắng hết sức, chớ đừng kinh động đến cấp trên. Bằng không rất dễ có thể khiến cho cấp trên cảm thấy mình lỗ mãng hoặc là ấn tượng mình hành sự bất lực. Mặc dù đã qua được một cửa trước mắt, những trở ngại sau này sẽ rất khó qua tiếp. 

Sử lão giơ tay vỗ vỗ vào vai Hạ Tưởng, nói lời thật lòng, tình ý sâu xa: 

- Tiểu Hạ, ta già rồi, cũng không chiếu cố được cho Đinh Sơn vài năm nữa. Cũng chỉ có thể giúp đỡ đưa nó lên vị trí cấp sở. Đường đi về sau này của nó sẽ dựa toàn bộ vào chính nó. Tính cách của nó một mặt có phần hơi xốc nổi, có vẻ chính nó cũng không biết. Có lẽ cậu cũng cho rằng hai năm qua nó đã trải qua nhiều tôi luyện. Đã chế ngự được tính hấp tấp. Nhưng ta hiểu rõ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thiếu sót trong tính cách của nó từ đầu tới cuối vẫn tồn tại, chẳng qua vì có cậu ở bên cạnh nên vẫn không có cơ hội để bộc lộ ra mà thôi. 

Lý Đinh Sơn bị Sử lão ở trước mặt phê bình, còn nói hắn không bằng Hạ Tưởng, trên mặt không một chút khó chịu, ngược lại, còn thành khẩn nói: 

- Ngài nói đúng, con cũng biết khuyết điểm của mình. Nhưng đã định hình rồi, sửa không nổi. Khi con ở huyện Bá, bởi vì có Tiểu Hạ luôn ở bên mình, có cậu ta đưa ra mưu sách, bày mưu chỉ lối hành động, cho nên không xảy ra chuyện gì sai sót. Tới huyện An đồng thời cùng Tiểu Hạ, tất cả các sự việc cậu ta làm đều rất rõ ràng, vị trí bí thư của con mới có thể yên ổn. Có thể nói không có trợ giúp của Tiểu Hạ vốn sẽ không có những chiến tích của con ngày hôm nay.

Một câu nói này nghe ra rất nặng, Hạ Tưởng vội vàng đứng lên: 

- Bí thư Lý, ngài đừng nói như vậy. Nói quá lời rồi, tôi không đảm đương nổi. 

- Tiểu Hạ ngồi xuống!

Sử lão chẳng biết đã cầm lấy ba-toong từ lúc nào, đánh một cái nặng nề trên mặt đất, vô cùng nghiêm túc nói: 

- Cậu rất đáng được nó cảm ơn, nếu mà cảm thấy không đảm đương nổi, hay là nghĩ về sau sẽ không giúp Đinh Sơn nữa. 

Hạ Tưởng đành phải ngồi xuống, cười ngượng ngùng: 

- Sử lão, ngài và Bí thư Lý người tung kẻ hứng, khiến vãn bối không biết làm sao, có gì ngài cứ nói thẳng là được rồi. Sau này muốn cháu giúp Bí thư Lý như thế nào, làm sao cùng Bí thư Lý tiến thoái trong quan trường như thế nào, ngài hãy nói một câu chân tình, nhất định cháu nghe.

Sử lão mặt mày rạng rỡ: 

- Tiểu Hạ, cậu có một chút chưa tốt, chính là quá thông minh. Ta còn chưa có mở miệng, cậu đã biết ta muốn nói gì. Tuy nhiên ta rất thích sự khôn ngoan đó của cậu. Ta muốn không phải muốn cậu làm gì giúp Đinh Sơn, mà là muốn cậu hứa với ta: Sau này trong quan trường, bất kể có nảy sinh chuyện gì, bất luận thế nào, cho dù cậu và Đinh Sơn có nảy sinh mâu thuẫn, nhớ kỹ một chút, Đinh Sơn mãi mãi không phải địch thủ của cậu. Cậu cũng đừng bao giờ đem nó xem như kẻ thù! Cho dù Đinh Sơn nhất thời luẩn quẩn, đoạn tuyệt cùng cậu, mong cậu nhận định Đinh Sơn là người tốt, nó mãi mãi không có ân oán cá nhân với cậu!

 Quyển 4: Núi cao đường xa 

 Chương 351: Lời tâm huyết của Sử lão (p3)

Hạ Tưởng ngạc nhiên kinh hãi, lại đột ngột đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh hoảng: 

- Sử lão, ngài sao lại nói ra những lời ấy? Tuy rằng cháu luôn luôn gọi Bí thư Lý là Lý thúc thúc (chú), nhưng trong lòng cháu, ông ấy vẫn luôn luôn là người gần gũi nhất và cùng cháu thân như chú cháu. Cho dù cháu và ông ấy có chút vấn đề về quan điểm, cũng là bởi vì công việc, tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ địch của ông ấy!

Sử lão đè đè tay, ý muốn Hạ Tưởng ngồi xuống, Lý Đinh Sơn thì vươn thẳng tay, kéo Hạ Tưởng trở lại chỗ ngồi.

- Ta cũng biết với tính cách của cậu, thà rằng nhượng bộ, chắc là sẽ không tấn công Đinh Sơn trực tiếp. Nhưng sự tình trong quan trường, rắc rối phức tạp chồng chéo lên nhau, trong nháy mắt đã thay đổi rất nhiều, có lẽ có khi cậu cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, buộc phải trở thành kẻ địch với Đinh Sơn. Nếu có xuất hiện một tình huống như vậy, ta chỉ hy vọng cậu nhớ kỹ một chút, Tiểu Hạ, không cần giả là thực thì thực cũng là giả, mà muốn thực làm giả thì giả cũng là thực. 

Cho dù Sử lão xuất phát từ tâm lý gì mà khổ tâm khuyên bảo mình như vậy, Hạ Tưởng cũng đều biết rằng đó là điều tốt. Vừa là vì Lý Đinh Sơn suy xét, cũng là suy nghĩ cho chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net