C11: Hoa Hướng Dương Trong Bóng Đêm (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Triết Dương Công Tử

Chương 11: Hoa hướng dương trong bóng đêm (I)

(Không liên quan tới cốt truyện chính, OOC, truyện chỉ mang tính chất giải trí, có vài tình tiết hơi phi lí)

=====

Hoa hướng dương luôn hướng về phía ánh mặt trời hệt như tình yêu mà đôi lứa dành cho nhau.

Dù ở bất cứ đâu thì tình cảm dành cho đối phương cũng không thay đổi, và luôn luôn hướng về người mình thương. Cũng vì ý nghĩa này mà hoa hướng dương thường được người ta chọn làm hoa trang trí trong tiệc cưới hay làm hoa cầm tay cho cô dâu với mong muốn cuộc sống hôn nhân sau này sẽ luôn bền vững.

***

Tinh Lâm ngồi thơ thẩn trong phòng ăn nhìn mọi người đang quay quanh cậu bạn Thụy Du. Một tên quái vật! Bởi không có con người nào có thể giỏi về mọi mặt từ thể thao, học tập, không chỉ vậy còn có ngoại hình rất ưa nhìn (nói huỵch toẹt ra là hoàn hảo). Hắn còn là một đứa con ngoan trong lòng thầy cô, được mọi người yêu mến và ngưỡng mộ.

Thụy Du có nụ cười rất thu hút cả nam lẫn nữ, đến cả Tinh Lâm mỗi lần vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu ta nhìn mình là lại thấy ngượng chín mặt.

"Quả nhiên là rất đẹp..."

Tinh Lâm vẫn chẳng thể nào ngừng lại hành động như theo dõi kia cho đến khi mà Thụy Du nhìn qua cậu và mỉm cười nhẹ.

Thật đẹp làm sao, dịu dàng làm sao...

Thật khó để nói ra nhưng Tinh Lâm luôn cảm nhận được một điều rằng nụ cười trước mặt mọi người của Thụy Du là giả dối, trừ khi hắn nhìn qua cậu. Một nụ cười chứa đầy sự yêu thương, thâm tình đến kì lạ.

Hệt như một bông hoa hướng dương luôn hướng về một người. Người mà mình yêu thương nhất.

"Này, mê trai vừa thôi." Hữu Danh thấy Tinh Lâm đang ngắm chàng trai nổi tiếng nhất ở trường liền bảo.

"Tui á?" Tinh Lâm chỉ tay vào mình, "Tui đâu có mê trai đâu!"

"Thế sao nhìn quài?"

"..." Tinh Lâm câm nín. Chẳng lẽ nói hắn đẹp? Hầy... nói kiểu gì cũng như tự vả vào mặt mình...

"Ăn lẹ đi rồi về lớp."

"Ở lại ngắm thêm chút nữa đi."

"Sao cũng được." Hữu Danh lắc đầu ngao ngán, vì vốn biết chắc rằng tên Tinh Lâm này từ lúc chui tọt ra khỏi bụng mẹ là đã cứng đầu, cứng cổ, nói không bao giờ nghe nên thôi thì cứ để cậu làm điều mình thích vậy.

"Đừng có để đám con gái xé xác ông chỉ vì một thằng con trai đấy."

"Ừ." Tinh Lâm đáp, rồi cậu nhìn theo bóng lưng Hữu Danh. Hình như dạo gần đây cả hai có vẻ rất xa cách.

Hữu Danh và cậu – Huỳnh Tinh Lâm đã là bạn thân từ hồi còn bé. Từ mẫu giáo, tiểu học, trung học và luôn bên nhau.

Hữu Danh cũng là một học sinh ưu tú, chỉ xếp sau mỗi Thụy Du mà thôi. Cậu ta là một đứa trầm tính, tự cao, tự đại về năng lực của bản thân nhưng chưa bao giờ để lộ ra bên ngoài. Chỉ có duy nhất một người biết được tính cách này của cậu ta chính là Tinh Lâm.

"Ông không ở lại cùng tui hả?"

"Tui không thích."

"Tui không thích nhìn ánh mắt ông luôn hướng về người khác" là vế sau mà Hữu Danh chẳng thể nói được thành tiếng.

Tinh Lâm cứ nhìn theo cậu ta. Khoảnh khắc hình bóng Hữu Danh bước ra khỏi phòng ăn cậu có một dự cảm không lành... giống như cậu sẽ mất đi người bạn thân thiết nhất của mình mãi mãi... một người luôn tràn ngập trong ký ức thuở thơ ấu.

.

Hữu Danh đi thẳng một mạch ra ngoài. Cậu ta vừa lấy earphone ra rồi đeo vào tai, vừa thầm nghĩ: "Thụy Du không tốt bụng như những gì ông biết đâu."

Hữu Danh vẫn luôn như thế, âm thầm chịu đựng cơn nhức nhối ở tim, kèm theo đó trong đầu luôn vang theo mấy tiếng chửi rủa hắn.

"Làm tốt lắm, bạn học Hữu Danh~" Giọng nói vang lên trong earphone khiến khuôn miệng cậu ta bất giác nghiến lại kêu lên ken két.

"Ông muốn gì ở Tinh Lâm hả, Thụy Du?" Hữu Danh cố giữ cho chất giọng bình thường nhất có thể mà đáp lời.

"Cậu không cần biết đâu." Thụy Du ở đầu dây bên kia cười khẩy một tiếng, rồi lại dịu giọng bảo, "Đừng làm gì khác những việc tôi yêu cầu nhé, chỉ cần hết ngày hôm nay tôi sẽ đưa bằng chứng mà mình đang giữ cho cậu sau giờ học nha, bạn học Hữu Danh~"

Rồi sau đó là dãy tiếng "tút... tút..." kéo dài.

Nghe cái cụm từ 'bạn học Hữu Danh' được kéo dài với giọng điệu ngả ngớn, nửa đùa, nửa thật khiến bàn tay cậu ta bất giác siết chặt lại thành quyền, chỉ hận... chỉ hận không thể đánh hắn cho vừa lòng hả dạ!

"Tên khốn!" cậu ta đánh mạnh vào tường, tức đến mức gân xanh nổi lên ngay trán nhưng kì thực cậu ta chẳng thể làm gì được hắn. Vì sao ư? Vì Hữu Danh đang bị cậu học sinh ưu tú, nổi tiếng kia đe dọa.

Thụy Du nắm được bí mật lớn của cậu ta, hơn nữa còn có cả bằng chứng: việc mà cậu ta đã mua điểm cuối kì năm ngoái.

Thật ra là khi đó Hữu Danh đã chưa kịp học bài vì quá mệt cho nên điểm thi khi ấy có thể nói là thấp nhất khối và chẳng đủ để lên lớp. Chỉ vì ba mẹ không muốn việc này xảy ra nên đã mua điểm từ hiệu trưởng. Và nó đã bị Thụy Du nắm thóp, Hữu Danh không thể để nó lọt ra ngoài hay nói với bất kì ai bởi cậu ta là một người có tiền đồ sáng lạn nên việc này quả thực sẽ ảnh hưởng rất nhiều.

Thế nên có thể nói hiện tại việc mà cậu ta và Tinh Lâm ngày càng xa cách đều là do sự sai bảo của hắn. Hiện tại Hữu Danh chẳng thể nói ra sự thật nhưng đồng thời cậu ta không muốn chịu sự điều khiển này nữa!

"Chỉ có cách đó..." Cậu ta lẩm bẩm trong miệng, với tính cách của hắn, chưa chắc gì hắn sẽ làm đúng như những gì mình nói. Vậy nên chỉ còn cách đi trước một bước, "Mong là cậu ta có đem theo..."

Hữu Danh phải tranh thủ trong lúc không có ai trong lớp đến lục cặp Thụy Du, nếu may mắn có thể tìm ra bằng chứng mà hắn đang giữ.

Chỉ là... có một điều mà cậu ta không ngờ tới...

"!!!"

Điều khiến cậu ta kinh ngạc không thốt nên lời chính là tấm ảnh của Tinh Lâm ở trong đó.

"Nó rất quen..." Hữu Danh lẩm bẩm trong miệng. Rồi như thể có một tia sáng xẹt ngang qua đầu cậu ta.

Tấm ảnh đó chính là tấm ảnh mà cậu ta và Tinh Lâm từng chụp chung với nhau hồi cuối cấp hai, khi ấy Hữu Danh đóng vai công chúa, Tinh Lâm đóng vai hoàng tử trong vở kịch, bởi khi ấy bạn nữ đóng vai công chúa bị bong gân nên không thể diễn, và cậu ta buộc phải vào diễn thế vai nữ chính. Nhưng mà không hiểu vì sao, Hữu Danh trong khung hình lại bị cắt ra. Với cả...

"Sao nó lại ở trong cặp Thụy Du?"

Và quan trọng hơn tại sao phía cậu ta lại bị cắt ra khỏi tấm ảnh?

Giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn, Hữu Danh cố giữ bình tĩnh để tìm kiếm cho mình một đáp án. Nhưng rồi lại có một giọng nói quen thuộc cất lên khiến cậu ta giật nảy mình:

"Nhìn quen không?"

Giọng nói mang nét ngả ngớn, vui đùa như trẻ con, vừa mang nét tà mị, quái đản khiến người khác lạnh sống lưng.

Hữu Danh không dám quay đầu lại đối diện mặt đối mặt với hắn. Đó là chất giọng của người đã luôn sai khiến cậu ta suốt thời gian qua!

Không biết có phải ảo giác hay không mà cậu ta lại cảm thấy sát khí tỏa ra rất nhiều, nhiều đến mức khiến khuôn miệng, cơ thể cậu ta cứng lại không nhúc nhích được. Giờ đây, sự sợ hãi lấn át cả lí trí, mồ hôi không ngừng túa ra, đôi vai run lên bần bật.

"Thụy Du..." cậu ta cố gắng lắm mới có thể thốt ra cái tên này.

"Tấm ảnh này là của cậu làm rớt ở sân trường đấy, bạn học Hữu Danh." Chất giọng của Thụy Du như mang theo hơi lạnh xen lẫn cả đùa giỡn.

Hữu Danh không đáp. Cơ thể cứ như bị đông cứng, hai hàm răng cứ run rẩy lập cặp vào nhau phát thành tiếng.

"Chắc cậu cũng đang thắc mắc vì sao tôi lại cắt phần của cậu ra khỏi tấm hình phải không?"

Hữu Danh chẳng thể đáp lại, không khí xung quanh như bị rút cạn đến mức khiến cậu ta khó thở, áp lực vô hình như đè nặng lên cơ thể hơn khi Thụy Du đặt tay lên vai cậu ta.

"Vì tôi ghét cậu đấy. Đáng lẽ vị trí đứng cạnh Tinh Lâm phải là của tôi." Thụy Du bật cười nhè nhẹ, thủ thỉ vào tai cậu ta.

Lúc này Hữu Danh có thể cảm nhận được có hơi lạnh sau lưng mình.

"Người khác nếu phát hiện chuyện này thì tôi sẽ tha, nhưng nếu là cậu thì không đâu."

Hắn lại nở một nụ cười. Nó vẫn như trước rất đẹp. Đẹp như thiên thần, đẹp đến lay động lòng người. Như một bông hoa hướng dương duy nhất nở rộ trong bóng đêm.

Phập.

Một tiếng đâm rất nhẹ nhàng, rất ngọt, rất sắc đã sẵn sàng đưa tiễn linh hồn của Hữu Danh lên thiên đường.

"Cậu nghĩ sao mà tôi lại đem theo bằng chứng đe dọa cậu đến trường vậy, Hữu Danh?"

Quả nhiên là ngu ngốc, quá sức ngu ngốc.

Nói đoạn, Thụy Du rút mạnh con dao ra rồi sau đó đâm mạnh xuống một lần nữa, cây dao không ngừng đâm xoáy vào vết thương khiến nó ngày càng rộng, rồi rộng đến mức hắn có thể dùng tay móc trái tim ấm nóng đã ngừng đập từ lúc nào.

"Cậu đã trao trái tim này cho Tinh Lâm đúng chứ... bạn học Hữu Danh?" Thụy Du đá nhẹ vào cơ thể đang dần cứng lại của cậu ta,vừa đưa tay ngắm nghía trái tim đó trông có vẻ rất thích thú, hai mắt sáng bừng lên hệt như đứa trẻ được cho kẹo.

Thế rồi ánh mắt đó lại lập tức thay đổi, nhìn xuống khuôn mặt đang dần chuyển sang trắng bệnh của cậu ta, giọng nói lại mang theo nhiều phần uy nghiêm đến rợn người:

"Nhưng xin lỗi nhé, chỉ có duy nhất một trái tim dành tặng cho cậu ấy, chỉ có duy nhất một trái tim được hướng về cậu ấy mà thôi..." Nói đoạn Thụy Du bóp mạnh nó khiến máu phụt ra, bắn mạnh vào mặt hắn trông kiếp đảm vô cùng.

"Tinh Lâm là của tôi. Chỉ có mình tôi mới có quyền trao trái tim của mình cho cậu ấy."

Và trái tim của Tinh Lâm chỉ được phép hướng về phía tôi mà thôi...

***

"Giá như lúc đó tui đi cùng Hữu Danh về lớp thì chuyện này đã không xảy ra!" Tinh Lâm rơm rớm nước mắt, gục đầu xuống mà khóc nấc lên thành tiếng.

Khi ấy, giá mà cậu đi theo Hữu Danh thì có lẽ đám tang này đã không diễn ra...

Ngày hôm ấy, khi các học sinh quay lại lớp đã thấy Hữu Danh nằm trên sàn nhà be bét máu, đồng phục bị nhuộm thành màu máu đỏ tươi. Cách thức giết người man rợ đến khó tin. Trái tim bị móc ra và bóp nát, đôi mắt của Hữu Danh mở trừng trừng như căm hận và bất lực. Hung thủ thì không ai biết, các camera không hẹn mà bị hư xung quanh ngoài vết máu bắn ra khắp phòng học vẫn chẳng thấy được chút manh mối nào lưu lại.

"Cứ khóc nếu ông muốn, nhưng chỉ ngày hôm nay thôi nhé." Thụy Du không biết vì lý do gì mà lại có mặt ở đây. Hắn khẽ vỗ vai cậu, bộ mặt xót thương.

"Hữu Danh không muốn thấy ông như thế này, Tinh Lâm." Hắn dịu dọng, khẽ đưa ngón tay lao đi giọt nước mắt ẩm ướt trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

"Làm sao được cơ chứ? Khi người bạn đã cùng lớn lên với tui lại chết...." Tinh Lâm đáp lại trong tiếng khóc nghẹn ngào tới khó nhọc. Nhớ lại vẻ mặt suốt ngày như ông cụ non rồi lại hay phàn nàn kia, lâu lâu lại tự mãn với câu 'tui đẹp trai, tài giỏi như vậy gái theo đầy, chỉ là tui sợ ông thấy cơm tró của tui với bồ tui 'phát' cho ông xong thì giận rồi không chơi với nhau nữa mà thôi' để biện hộ cho lí do mà bản thân ế.

Thấy vẻ mặt đau khổ của cậu, Thụy Du không đành lòng, đôi mắt ánh lên vẻ ghen ghét khi liếc nhìn qua quan tài của người kia, nhưng rất nhanh lại được giấu đi như thể chưa từng xuất hiện. Nét mặt yêu chiều, dịu dàng lại hiện rõ mồn một, hắn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của người, cười hiền bảo:

"Tui biết mình không thể giúp ông hết buồn, nhưng tôi sẽ ở bên cạnh ông bây giờ và cả sau này, chỉ cần có thể khiến ông hạnh phúc và vui vẻ."

"..."

Mặt Tinh Lâm ngơ ra một lúc như ngộ ra được điều gì đó.

"Ở bên tui mãi mãi?" Cậu lặp lại từ này, lấy làm khó hiểu.

"Phải." Thụy Du cười mỉm, đưa tay vén cọng tóc mai của Tinh Lâm ra sau vành tai, rồi lại ôm chặt lấy Tinh Lâm, "Tui yêu ông."

Lúc này Tinh Lâm dường như hiểu ra điều gì đó. Linh cảm về nụ cười của Thụy Du, linh cảm về ánh mắt đong đầy tình ý của hắn chỉ dành cho cậu là hoàn toàn đúng ư...

Hoang đường không? Một kẻ hoàn hảo như hắn lại yêu cậu?

Nhưng làm sao từ chối được đây, khi tiếng trái tim cậu đang đập loạn nhịp lên? Một chút bối rối, một chút kinh ngạc và rồi là khó xử...

"Hôm nay tui cảm thấy không ổn, có thể để lúc khác trả lời được không?"

"Được, bao lâu tui cũng sẽ đợi."

Nói đến đây, vòng ôm lấy Tinh Lâm của Thụy Du bất giác siết chặt hơn.

Nhìn thấy không Hữu Danh? Người mà cậu thầm thương không sớm thì muộn cũng sẽ là của tôi.

Hắn đã nghĩ nếu dùng lúc này để tỏ tình chắc chắn sẽ khiến linh hồn của Hữu Danh tức giận đến mức không thể siêu thoát.

Hừm, thì cứ tức giận đi. Đến cuối cùng thì Huỳnh Tinh Lâm cũng là của hắn mà thôi...

Lúc này, khi cảm nhận được cái ôm của mình được Tinh Lâm đáp lại, và nghe cậu nói: "Cảm ơn vì lúc này đã ở bên tui." Rồi tựa đầu vào hõm cổ hắn.

Quả nhiên... khi mối nguy hại lớn nhất của hắn đã chết. Tinh Lâm đã thuộc về hắn.

Chỉ còn một việc nữa thôi... ràng buộc.

Hắn nhìn người đang dụi đầu vào hõm cổ mình thì khóe miệng lại nhếch lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Nụ cười của hắn lúc này đầy vẻ tà mị.

Từ giờ trở đi cậu phải luôn hiểu một điều nhé, Tinh Lâm.

Cậu là của tôi. Tôi thà khóc trong đám tang của cậu, còn hơn thấy cậu sánh bước cùng người khác. Huỳnh Tinh Lâm cậu chỉ là của tôi, của mình tôi mà thôi... Nếu cậu dám rời khỏi tôi, tôi sẽ giam cầm cậu mãi mãi. Nhiệm vụ của cậu là ở bên tôi đời đời kiếp kiếp.

~còn tiếp~

Nhớ vote, cmt và fl acc tác giả để tui có động lực viết tiếp nha!

Thật ra ban đầu có một chương thôi, nhưng mà beta lại xíu, thêm nội dung xong nó thành 2 chương:)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net