C2: [ART] Dưới Ánh Đèn Sân Khấu (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Triết Dương Công Tử

Chương 2: Dưới Ánh Đèn Sân Khấu

[Tranh minh họa do Triết Dương tôi tự vẽ nên CẤM RE-UP nha! Dù tôi công nhận nó không đẹp nhưng viết dòng này cho chắc!]

***

Phân đoạn: Lúc này, cậu mới ngước lên, ánh mắt nhìn về phía xa hệt như con người cậu, luôn muốn hướng đến tương lai, luôn cố gắng hết mình để sau này không còn gì hối tiếc

"Em đã từng nói 'Nếu không có anh Lập thì cũng sẽ không có Quang Trung của ngày hôm nay'. Vậy nên dù cho câu trả lời của anh có là gì đi nữa cũng không sao." 

Nói đoạn, cậu dừng lại một chút, đáy mắt hiện lên sự hoài niệm về một khoảng trời đã qua. Cậu quay sang nhìn anh rồi nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng mút. Khoảnh khắc đó, Ngọc Lập như đứng hình, thoáng chút bối rối, thoáng chút kinh ngạc, trái tim thoắt nóng, thoắt lạnh, rồi từ từ cảm nhận được sự thay đổi trong lồng ngực đang đập phập phồng kia.

"Bởi vì chỉ riêng việc anh xuất hiện trong cuộc đời của em thôi đã khiến em hạnh phúc lắm rồi."

Lí do cái câu "Bởi vì chỉ riêng việc anh xuất hiện trong cuộc đời của em thôi đã khiến em hạnh phúc lắm rồi." được để trong khung trắng là vì tôi muốn nhấn mạnh nó.

***

Phân đoạn: "Dạ?" Quang Trung làm theo, khi mặt cả hai gần như áp sát vào nhau thì cậu bị anh lấy tay kéo lại, rồi đặt nhẹ lên môi một nụ hôn.

Nó lướt qua, nhanh đến mức hệt như một cơn gió nhẹ giữa tiết trời mùa hạ.

"..." Quang Trung ngơ ra tại chỗ, còn Ngọc Lập thì đứng phắt dậy, lủi thủi đi đến phòng nghỉ.

Cậu đứng đực ra đấy, tay sờ lấy cánh môi, nhớ lại cảm giác ngọt ngào trong một khoảnh khắc hai người môi chạm môi. Thời điểm ấy thật ngắn ngủi làm sao, khiến cậu lúc này mới kịp nhận ra anh vừa làm gì.

"... Thật hả ta?"

Huỳnh Ngọc Lập vừa... cưỡng hôn Trần Quang Trung cậu?

Làn da trắng trẻo của Trung lúc này như được phủ thêm một lớp phấn màu hồng nhạt, như vừa nhận ra điều gì đó, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu gọi với theo:

"Anh Lập! Chờ em với! Từ từ đã nào! Vậy là sao chứ? Nè! Anh đừng im ỉm như thế! Người lớn mà giấu trẻ con là không tốt đâu nha! Trả lời em đi nào! Anh Lập! Anh Huỳnh Ngọc Lập!"

***

Chuyên mục thảo luận về tranh:

Okila, nói thật với mọi người, cái cảnh hôn nó ngốn chục tiếng đồng hồ của tôi:)) Vì tôi vốn dĩ là writer chứ không phải artist=)) Ban đầu tui tính bỏ cuộc không vẽ nữa nhưng sau đó thử lại lần cuối cùng (chính xác là tờ giấy thứ 3) và yeahhhhhh! Nó đã thành công:)) Nhưng ban đầu là tui tính dựa vào bản gốc trong chính xác video chị Khả Như up lên (2 người mặc áo tay ngắn ấy) nhưng khó quá nên đổi sang vẽ áo tay dài. Fanfic dựa trên một số cái có thật nên chắc chắn nó không cần giống y đúc:>

Vẽ cảnh này tui cười tủm tỉm, cười như điên luôn. Mừng chetmia!:))

Còn cả cái cảnh ông lập quay người đi nữa. Ban đầu thấy nó cũng bình thường. Tự nhiên giờ thấy nó cũng cuti:3 Tự vẽ, tự khen, coi tui có giống tự luyến hông?:))

Ít nhất vẫn xinh hơn cái góc hơi nghiêng nghiêng của ông Trung. Trong truyện miêu tả, tưởng tượng của tui nó đẹp lắm, sang tranh nó lạ vl=))) Thôi ít nhất cũng có góc nửa mặt này ổn áp là được=)))

Và vâng, tui chỉ biết vẽ trên giấy thôi mọi người à, nên có lẽ sẽ không mang lại cảm giác, trải nghiệm quắn quéo nên có thể làm mọi người hơi hụt hẫng xíu:< 

MONG MỌI NGƯỜI VOTE, CMT VÀ FL ACC TÁC GIẢ ĐỂ TUI CÓ ĐỘNG LỰC NHA! Xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại mọi người ở chương 3: [Lâm Du] Ngày Người Rời Đi nha!

~END~

Nhớ vote, cmt và fl acc tác giả để tui có động lực viết tiếp nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net