[Event 18.3.2023] HAPPY QUANG TRUNG DAY!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Share ảnh cho mọi người nè!!!

Chúc mừng sinh nhật chàng trai của ChunFam!!!

***

"Này, tại sao mày lại thích anh ta đến như thế?"

"Vì anh ta đẹp, đơn giản thế thôi."

Tôi hay trả lời với tụi bạn mình một cách qua loa như thế, bởi vốn dĩ bản thân cũng chẳng biết lý do, mà bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ đến câu trả lời.

Chỉ là vô tình nhìn thấy chàng trai đó, chỉ là vô tình thích anh ấy từ khi nào chẳng hay.

Thế gian này vốn có rất nhiều thứ vô tình.

Vô tình là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên rồi trở thành vợ chồng.

Vô tình học chung một lớp rồi trở thành bạn bè thân thiết, và mối lương duyên đó kéo dài đến già.

Và có rất nhiều thứ vô tình khác trên đời này chẳng thể kể hết.

Dẫu sao, người xưa cũng có câu: "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình."

Nếu không có phận thì không thể kết đôi. Như chiếc lá kia dẫu theo dòng nước vô định chẳng biết dạt về đâu mà vẫn vô tình cập bến người hữu duyên.

Đã có duyên, ắt sẽ gặp, còn không thì vẫn chỉ là người dưng mà thôi.

Từng người mình gặp một lần trong đời hẳn đều đã có sự sắp đặt của số phận.

Còn tôi? À...

Chỉ là vô tình biết anh ấy qua một vai diễn.

Chỉ là vô tình thích anh.

Chỉ là vô tình muốn đồng hành cùng anh trên con đường mà anh đi.

Chung quy của tất cả mọi thứ chính là "vô tình".

Và rồi từ hai từ "vô tình" lại chuyển từ toàn tâm toàn ý mà đồng hành cùng người.

Người là dương quang.

Tôi thường gọi thế.

Dương quang trong mắt người khác chỉ đơn giản là ánh sáng mặt trời, còn với tôi là những ánh nắng đầu tiên sau một cơn mưa.

Những hạt mưa rớt xuống mặt đất, rớt xuống những vũng nước đọng lại tạo thành những tiếng 'tí tách' rất vui tai. Khung cảnh đoàn người tấp nập với cuộc sống thường nhật của mình hòa chung với cơn mưa đang gột rửa khói bụi của nơi sầm uất nhất Việt Nam.

Và rồi, đâu lại vào đấy, đám mây đen kia dần chuyển mình thành những tảng mây trắng xốp như kẹo bông gòn. Những tia nắng đầu tiên vô tình len lỏi, chiếu rọi xuống mặt đất ẩm ướt sau một trận mưa.

Những tia nắng sau cơn mưa cũng giống với những tia nắng của buổi sớm mai.

Khi giọt nước còn đọng trên phiến lá, khi cái se se lạnh vẫn còn chưa hề tan biến thì ánh nắng ấy lại như một bản nhạc dịu dàng, ấm áp chiếu xuống.

Cùng với sắc cầu vồng hư mờ, ảo ảo ở những tầng mây, cùng với những tia nắng đầu tiên sau cơn mưa, chàng trai đó đã xuất hiện một cách bất thình lình như thế.

Rực rỡ và tuyệt đẹp.

Hừm... Đó chỉ là giấc mơ và tưởng tượng của bản thân tôi về anh ấy.

Ngồi thẫn thờ một lúc lâu khi viết ra dòng này, bản thân tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa.

Chỉ là... chỉ là bỗng dưng muốn viết gì đó thật hay, thật trịnh trọng nhưng rồi nhận ra vốn từ và câu văn của bản thân vẫn còn quá hạn hẹp.

Chỉ là... thật sự muốn viết gì đó cho một ngày trọng đại.

Ngày mà chàng trai tôi gọi là dương quang kia ra đời.

"Hôm nay là ngày sinh nhật của anh ấy." Tôi lẩm bẩm như thế, cố dùng hết vốn từ mà mình có được trong 16 năm qua.

Tôi muốn viết bài này với những từ ngữ hoa mỹ hơn, nhưng cuối cùng lại chẳng nghĩ ra gì.

Nay là lần đầu tiên mà tôi đón sinh nhật cùng anh nên có phần hào hứng quá so với những người khác.

Thôi thì từ tận tấm lòng, tôi dành tặng đến cho chàng trai đó những lời chúc phúc tuyệt vời nhất, chúc cho chàng trai đó nhận được tất thảy mọi thứ tuyệt đẹp trên thế gian này.

Và cũng cảm ơn vì đã đến bên tuổi trẻ của tôi, Trần Quang Trung.

Anh, tôi, chúng tôi và tháng năm tuổi trẻ. [1]

~ Triết Dương Công Tử ~

Nhớ vote, cmt và fl acc tác giả để tui có động lực viết tiếp nha!

19/3/1994-19/3/2023

[1]: Câu nói này mà mình lấy trong card được chị Violette Allard tặng. Thấy nó khá hay và có gì đó rất ý nghĩa nên đưa vào.

Hồi hôm qua chơi game bất chấp thân thể nên té sấp mặt nhưng tôi vẫn hoàn toàn ổn và khỏe nha mọi người! Hôm qua tự thấy mình chiến cực!:))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net