.12. Không nhớ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng lắp lánh mang mùi vị của buổi sáng, chiếu thẳng qua cửa sổ xuyên qua lớp màng mỏng manh đang cố gắng che đậy thứ gì đó bên trong. Tia nắng vàng của buổi sáng được gọi vitamin thiên nhiên, nó khiến người ta thoải mái,ấm áp khi được nó bao phủ. Vậy mà hai còn người bên trong lại chẳng biết điều, lười nhác chui rút vào bóng tối tránh né tia nắng hứng khởi kia.

Bởi vì họ chẳng cần, bên trong quá ấm rồi.

Nó tức giận chiếu thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn có ngũ quan xinh đẹp , khuôn mặt lắp lánh và đẹp hơn lúc ở dưới cái ánh sáng màu vàng kia. Nhưng cậu chẳng thấy biết ơn gì cả, nó làm cậu khó chịu !

Jungkook khó chịu nheo mắt, đôi mắt hé mở nó từ từ thích nghi dần với những thứ ánh sáng lạp loè le lói . Cảm giác nhức nhói khó chịu chạy thẳng lên đỉnh đầu của cậu, nó xộc thẳng vào bộ não khiến cậu cau mày. Không những thế thân thể cậu cũng rã rời,nó nhức nhói như vừa mới hoạt động mạnh khiến các cơ mỏi nhừ.

Bây giờ cậu mới bắt đầu thấy lạ lẫm với những thứ xung quanh, nó không phải nhà cậu. Chẳng lẽ hôm qua cậu say quá mà lỡ hồ đồ mất rồi mẹ kiếp ! Jungkook giơ cao cái mền bông ấm áp lên tạo ra một khoảng trống vừa vặn để nhìn xuống. May quá vẫn còn mặc, mà khoan cậu đang mặc cái quái gì đây ?

Cậu ngồi thẳng dạy dựa lưng lên thành giường, ánh mắt mờ hồ hoang mang, vô định nhìn thẳng về khoảng không vô định. Tường của căn phòng này có màu trắng tinh tươm, tuy đồ dùng trong căn phòng không đầy đủ, chỉ gọi là mua cho có nhưng nhìn tổng thể khá ổn không tới nổi.

Dù không nhìn nhưng cậu vẫn cảm nhận được là nó bị lõm xuống, giống như là có gì đó nặng như một con người đang nằm đó vậy.

Jungkook quay người xem thử nó là thứ gì, nhưng đập vào mặt cậu là khuôn mặt với các đường nét góc cạnh tuyệt đẹp mà cậu luôn ghét cay ghét đắng. Đúng! không thể sai được, người nằm kế bên cậu bây giờ là Kim Taehyung.

Jungkook đưa chân ra dồn lực đạp thẳng hắn xuống giường, người con trai với cái thân to lớn đó bị đạp xuống giường không thương tiếc tạo ra một thứ tiếng to cũng không kém,rất vui tai!

Hôm qua còn ngọt ngào như vậy, sáng ra lại bắt đầu dở thói rồi. Đúng là làm ơn mắc oán mà !

Hắn xuýt xoa cái mông tội nghiệp của mình. Kim Taehyung ghét nhất là bị làm phiền khi ngủ, quên mất người trước mặt là ai không tự chủ được hắn hướng đôi mắt lạnh tanh lên nhìn cậu.

"Kim Taehyungggg !"

"Cái gì ? Mày ồn ào vừa thôi."

Đôi mắt hắn dần dịu lại, nhưng cơn đau từ phía dưới truyền lên khiến hàng lông mày đậm không ngừng châu vào nhau.

"Hôm...hôm qua mày làm cái gì tao ? Tại... sao tao ở đây ?"

Kim Taehyung có hơi bất ngờ, hắn không ngờ cậu là cái thể loại hở say vào một cái là không nhớ cái gì. Cũng vừa hay hắn cũng không muốn cậu nhớ, coi như cậu say hắn cũng say chẳng nhớ gì.

"Hôm qua mày bám dính lấy tao gỡ ra còn không được, tao hỏi nhà mày ở đâu thì không chịu nói. Có lòng nhân từ mới mang mày về đây, nếu không là nơi mày thức dạy là ở bãi rác rồi." Taehyung nhún vai rồi giải thích

Taehyung nhân từ ? Jungkook đây đi bằng đầu nhé.

"Thế mày cho tao mặc cái quái quỷ gì đây, má nó Kim Taehyung mày biến tao thành cái thể loại gì rồi !"

Đúng như hắn đoán !

"Chịu nhà hết đồ rồi." Vẫn giữ thái đó, hắn bất lực đáp.

"Dựa vào đâu mà mày được mặc quần, còn tao thì như mặc váy thế này. Thằng khốn, mày lột quần ra đưa cho taoo."

Định đứng dạy phân thắng thua với hắn, hong cậu lại chuyền tới cảm giác nhức muốn vỡ cả ra. Hai chân cũng vì thế nhũn ra chẳng thể đứng nổi mất đà té xuống, đi đứng còn không bình thường nói chi là phân thắng thua với hắn.

"Ai da, Kim Taehyung hôm qua mày làm cái gì thế này !"

"Hôm qua mày say quá nên té, chứ ai dám làm gì ?" Cố nén cười hắn nói.

"Mẹ kiếp !" Cậu ngửa cổ chửi lớn.

"Nhìn cái đếch gì nữa đở tao dạy."

Đang nói Kim Taehyung hả, hắn có điên mà đở cậu sau khi bị cậu đạp xuống giường đau lắm chứ. Không thèm phí lời với cậu hắn đứng dạy bỏ ra ngoài.

Jungkook ngơ ngác ngồi bên trên giường, cậu dơ tay lên với theo giả vờ đánh hắn cho bỏ tức. Ngồi đó rủa tên Kim Taehyung đó một hồi cậu cũng phải lết vào nhà vệ sinh.

Hai tay cậu đở cái hong nhức nhói đến đáng thương, đi từng bước khó nhọc ra ngoài.

Vừa bước ra cậu đã bị mùi thơm phức sực vào cánh mũi của cậu. Jungkook bị cảnh tưởng bên ngoài dọa cho đơ cả người, KimTaehyung đang nấu ăn cơ đấy. Jungkook cứ tưởng hắn chỉ biết dang tay mỗi bên một cô thôi chứ, Kim Taehyung mà lại có mặt này sao ?

Cậu tiến tới đứng sau hắn nhón chân lên để xem hắn 'Rộng Lượng' đãi cậu món gì.

Gì chứ hắn chỉ chỉ nấu mỳ tôm thôi. Cậu liền tỏ thái độ, dù cậu khá dễ ăn nhưng bây giờ chỉ một gói thì làm sao lắp đầy được cái dạ dày này đây.

"Bạn bè đến nhà chơi mà chỉ đãi món này thôi mày cũng ki bo quá rồi đấy Kim Taehuyng."Cậu vừa khoanh tay vừa bĩu môi ra chiều phán xét hắn.

Kim Taehyung chỉ đành nhún vai một cái. Hắn không hay lui tới đây, nên dĩ nhiên chổ này có cái gì mà nhét vào bụng cho đàng hoàng được đâu. Nhiêu đây là may lắm rồi đấy.

"Chịu thôi tao cũng đâu có ở đây thường xuyên."

Jungkook liếc hắn một cái rồi đi về phía bàn ăn ngồi xuống, đợi hắn dâng tận miệng cậu.

Không lâu, Kim Taehyung cũng bưng ra một nồi mỳ. Jungkook đang đói muốn chết, nhưng phải giả vờ không quan tâm chỉ chờ hắn lên tiếng một cái là cậu lập tức nhào vào liền.

"Không ăn sao ?"

Hắn nhìn cậu tay thì chóng lên bàn đỡ cằm nhìn về phía cậu.

"À..ừm cái này là quý dữ lắm luôn á, nên tao mới ăn đó nha !"

Cậu lập tức cầm đũa gắp một gắp mỳ to thổi phù phù, một lần bỏ hết vào miệng khiến nó phù to ra trông y như con thỏ vậy.

Taehyung vẫn giữ trạng thái như vậy vẫn nhìn cậu không rời mắt.

"Não mày có vấn đề à ? Không ăn đi, nhìn tao có giúp mày no hơn không ?"

Jungkook ngước mặt lên hỏi hắn.

"Tối qua tao ăn rồi,bây giờ thấy vẫn còn no."

Jungkook khó hiểu mà nhìn hắn. Tự hỏi hôm qua lúc về cậu có lỡ đập vào đầu hắn cái nào không ? Mới sáng sớm lại sổ ra mấy cậu lạ lùng như vậy.

"Mẹ nó vậy mà lại giấu một mình ăn ! Từ khi nào mày trở nên đói khát vậy Kim Taehyung ?"Jungkook nghiến răng nói từng chử. Nhưng hắn có để tâm đâu ? Chỉ ngồi đó mà cười cười nhìn cậu.

Jungkook cũng liếc hắn một cái sắc lẹm, rồi cũng tiếp tục ăn. Hắn không ăn cũng tốt,một mình cậu độc chiếm cái nồi này vẫn là ý kiến tuyệt nhất.

*Ting tong*

Tiếng chuông cửa đã phá vỡ bầu không khí ngượng muốn chín mặt của hai người. Kim Taehyung bất đắc dĩ phải đứng dạy mở cửa.

Vừa mở ra một giọng nói lanh lãnh phát ra,khiến Jungkook liền phải ngước mặt lên nhìn.

"Kim Taehyung, em nghe bác gái nói tối qua anh không về nhà sao ? Em lo lắng cho anh lắm,đoán là anh ở đây em mua đồ ăn sáng đến cho anh nè."

Cô gái trước mặc hình như thân với Taehyung lắm thì phải, mới vô đã đọc một bài văn mẩu hỏi han hắn. Phát khiếp !

Là Kang Yoona ?

Taehyung cũng không nói gì, nhưng trên mặt lộ rõ nét khó chịu.

Từ đằng sau cái khoác vai đầy quen thuộc đó lại được lướt qua vai hắn.

"Bất ngờ quá bạn học Kang ghé qua chơi sao ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net