Chương 6: Sắp gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Thấm cúi đầu, lấy tay che mặt chắn ánh mắt hờn giận của người đối diện: "Lâm Thước Nhạc, cậu hét lớn như vậy để làm gì?" Sau này nếu đi ra ngoài với nha đầu này nhất định phải đeo khẩu trang mới không mất mặt.

Phát hiện mọi người bốn phía đang nhìn các cô, Lâm Thước Nhạc mới phản ứng lại, nhìn Bạch Thấm bằng ánh mắt hối lỗi rồi lại nhỏ giọng quát: "Bạch Thấm! Cậu có vị hôn phu từ lúc nào, tại sao tớ không biết?!"

"Vừa tốt nghiệp cấp ba chúng tớ lập tức đính hôn, vừa đính hôn xong thì anh ấy đến thành phố A."

"Vị hôn phu, đây là vị hôn phu đấy! Tiểu Thấm, tại sao cậu có thể nói nhẹ nhàng như thế? Tớ nghe cậu nói mà tại sao lại cảm thấy cậu không phải nói mình có vị hôn phu mà là nói mình hôm qua đang ăn cơm thì lại được thêm một sợi mì chứ!"

"Tối qua tớ ăn cơm có món sườn kho tàu, hương vị cũng không tệ lắm ..." Bạch Thấm cố ý bẻ cong ý của bạn tốt.

"A a a, Bạch Thấm, cậu... cậu... vị hôn phu của cậu là ai?" Không cần hỏi Lâm Thước Nhạc cũng biết đây là do gia đình sắp đặt nhưng cô không hiểu sao một người bướng bỉnh như Bạch Thấm lại đồng ý, cô dường như thấy được tương lai bản thân cũng bị ép duyên đến thê thảm.

"An Tử Thiên." Bạch Thấm trầm mặc trong chốc lát.

"An... An... An Tử Thiên?" Lâm Thước Nhạc nghe cái tên này mà cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, điều này so với tin tức bạn tốt đột nhiên có vị hôn phu thì quả thật chấn kinh hơn rất nhiều: "Vị hôn phu của cậu tại sao lại là anh ta?" Theo như cô biết thì An Tử Thiên ngoại trừ việc có chút tài năng kinh doanh thì là một người ngu ngốc.

Bạch Thấm thấy bạn tốt nhìn mình với ánh mắt đồng tình thì cũng biết cô ấy suy nghĩ gì: "Không phải như cậu nghĩ đâu, từ nhỏ An Tử Thiên đã mắc chứng tự bế*, không thích tiếp xúc với người khác mà thôi."

"Chứng tự bế!?" Lâm Thước Nhạc có cảm giác muốn té xỉu, hôm nay cô lại nhận được nhiều tin tức đáng kinh ngạc như vậy, hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được. Dù sao An Tử Thiên lăn lộn trên thương trường giống như một vị thần vậy!

"Tiểu Thấm, cậu...vì sao cậu lại đồng ý đính hôn với anh ta?" Lâm Thước Nhạc bối rối hỏi, nếu bạn tốt bị ép buộc mới đính hôn, sau này chỉ cần cô nhìn thấy An Tử Thiên một lần liền thì sẽ trừng mắt nhìn anh ta một lần, tuyệt đối không cho anh ta vẻ mặt thân thiện, hừ!

"Tiểu Nhạc, cậu không cần lo lắng cho tớ, đính hôn với An Tử Thiên không phải chuyện xấu gì cả. Chẳng lẽ cậu không biết công ty nhà họ Bạch và An Thị hợp tác rất nhiều năm rồi sao. Hiểu biết của tớ về An Tử Thiên chắc chắn rõ ràng hơn mọi người rất nhiều, tớ làm chuyện gì cũng sẽ biết chừng mực, chắc chắn không để bản thân bị thiệt đâu."

Đúng vậy, từ trước đến nay Bạch Thấm chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, kiếp trước cho dù tất cả mọi người ép cô cưới An Tử Thiên cô vẫn không đồng ý, cho dù mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi nhưng cô vẫn không ngừng phản kháng, cô tuyệt đối không chịu nhường nhịn để bản thân chịu thiệt.

Nhìn bạn tốt cười, Lâm Thước Nhạc mới hơi hơi yên lòng, cô chỉ cần Bạch Thấm cảm thấy vui vẻ là được rồi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba Bạch Thấm thay đổi rất nhiều, trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, cười cũng nhiều hơn. Cô thích Bạch Thấm thay đổi như vậy, thích bạn tốt càng ngày càng hoạt bát, càng ngày càng thích cười, lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc, không giống như, cô vừa nhìn đã thấy đau lòng.

"Tiểu Thấm, cậu yên tâm, tớ sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh cậu, cho dù cậu làm gì tớ cũng sẽ ủng hộ cậu." Nói xong nắm tay làm dáng vẻ cổ vũ Bạch Thấm.

Bạch Thấm lại chỉ nhẹ nhàng nắm lại tay Thước Nhạc, mỉm cười không nói lời nào.

Tiểu Nhạc, tớ có cậu làm bạn là đủ rồi. Giờ phút này Bạch Thấm cảm thấy vì cô được sống lại nên mới không mất đi một người bạn tốt như vậy.

Trong thư viện, Bạch Thấm bị Lâm Thước Nhạc lôi kéo đi tìm tài liệu làm bài tập. Cô ấy suốt ngày chơi đùa đến mụ mị, buổi sáng ngày mai phải nộp bài luận văn mà hôm nay bị Bạch Thấm nhắc nhở mới nhớ mình chưa làm, vội vàng lôi kéo cô và Tô Thanh Thiển đến thư viện tìm tài liệu.

Thư viện im lặng chỉ có tiếng bước chân và tiếng Lâm Thước Nhạc lật sách tìm tư liệu. Tô Thanh Thiển ở bên cạnh im lặng đọc sách, khuôn mặt không có chút cảm xúc vẫn bị che mất hai phần ba bởi một cái kính lớn màu đen. Còn Bạch Thấm thì lại cầm sách ngẩn người, đêm qua cô lại nằm mơ thấy An Tử Thiên, mơ thấy đủ chuyện rồi bừng tỉnh. Bạch Thấm biết thật ra bản thân đã không còn chán ghét An Tử Thiên nhưng lại không biết lấy thái độ gì để đối mặt với anh, cũng không biết nên tìm lý do gì để gặp An Tử Thiên, cho nên mới chậm chạp không gặp anh. Nhưng mà, trốn tránh như vậy biện pháp tốt, chẳng lẽ cô phải chờ đến một ngày nào đó An Tử Thiên bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt sau đó vì bất ngờ mà bối rối xấu hổ? Hay là cứ giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra? Nhưng cô không thể làm như vậy được, rốt cuộc phải làm sao đây? Bạch Thấm cảm thấy vô cùng phiền não.

"Tiểu Thấm, cậu đang xem gì vậy?" Lâm Thước Nhạc không chịu nổi yên tĩnh, bắt đầu ồn ào.

Bạch Thấm bị cắt đứt suy nghĩ, nhìn Lâm Thước Nhạc, vươn tay chỉ chỉ chữ "yên lặng" thật to treo trên tường rồi lại cúi đầu đọc sách, không thèm để ý.

Bị Bạch Thấm bỏ quên Lâm Thước Nhạc lại quay đầu tìm Tô Thanh Thiển muốn được an ủi: "Thanh Thiển, cậu đang xem sách gì vậy, có vẻ rất hay, cậu xem chăm chú như vậy." Lâm Thước Nhạc cố ý nói nhỏ mà trong giọng nói còn có chút nịnh nọt.

Tô Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn Lâm Thước Nhạc, sau đó cầm sách trong tay đưa cho cô ấy rồi lấy một quyển sách khác mở ra xem, dù sao cô (TTT) đúng lúc xem xong, mà cô cũng không muốn xem tiếp, cô không chịu được nữ nhân vật ngu ngốc trong câu chuyện kia.

Lại đụng phải một người không thèm quan tâm, Lâm Thước Nhạc đành quyệt cái miệng nhỏ nhắn, nhìn quyển sách Tô Thanh Thiển vừa đưa, nhưng vừa nhìn lúc lại tự mình che miệng nhỏ giọng cười.

Tô Thanh Thiển nghe được âm thanh nhỏ thì ngẩng đầu nhìn Lâm Thước Nhạc hơi nhíu mày, ngay cả Lâm Thước Nhạc đọc quyển sách này cũng cười, nhân vật nữ kia thật đúng là một cô gái ngu ngốc nóng nảy.

Vừa ra khỏi thư viện, Lâm Thước Nhạc lập tức chia sẻ câu chuyện mình vừa mới đọc được Bạch Thấm: "Tiểu Thấm, tớ kể cậu nghe này, tớ vừa đọc một câu chuyện rất thú vị, nữ nhân vật chính trong câu chuyện đó là một cô gái vừa nóng nảy vừa ngu ngốc."

Thấy Bạch Thấm nhìn mình, Lâm Thước Nhạc lập tức điều chỉnh giọng nói rồi kể: " Chuyện kể về một cô gái đã lấy chồng, ngày kỉ niệm lễ kết hôn của cô ta và chồng mình sắp đến, cô ta hy vọng anh chồng có thể tặng mình một bất ngờ nên mỗi ngày đều ám chỉ với anh chồng. Nhưng kết quả là đến ngày kỷ niệm lễ kết hôn ngày, anh chồng không có ý định gì cả, cô gái đó nhịn không được nên nhắc nhở chồng mình hôm nay là ngày kỷ niệm lễ kết hôn, nên có tổ chức một chút gì đó chúc mừng. Anh chồng lại chỉ chăm chú xem báo rồi thơ ơ nói vậy buổi tối đi ra ngoài ăn. Còn nói nếu cô ta không có việc gì làm thì lấy máy cắt cỏ trong kho đi cắt cỏ trong vườn. Cô gái kia nghe vậy thì giận dỗi, ngồi im không nói gì, anh chồng lại cứ thúc giục cô ta đi cắt cỏ khiến cô ta càng tức giận. Sau đó cô ta nghĩ mình phải chịu nhiều năm vất vả mệt nhọc, lại nghĩ đến bạn bè được chồng săn sóc lãng mạn, mà chồng mình lại coi mình như bảo mẫu, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy anh chồng không yêu mình, chỉ lợi dụng chính cô ta mà thôi. Cuối cùng cô ta nhất xúc động đã giết chết anh chồng kia, đến lúc cô ta lấy bao tải để bọc thi thể, mở ra cửa nhà kho mới thấy cả nhà kho tràn ngập hoa hồng đỏ, lại có một chiếc nhẫn kim cương vô cùng tinh xảo để ở một nơi rất dễ thấy."

Lâm Thước Nhạc kể một hơi rồi thở hổn hển nói: "Tiểu Thấm, cậu nói cô gái kia có ngốc không chứ, nếu cô ta kiên nhẫn một chút thì mọi chuyện sẽ chẳng sao cả, nhưng chỉ vì cô ta quá nóng nảy mà cái gì cũng không có. Chậc chậc, thật đáng thương." Sau đó Lâm Thước Nhạc còn rất không phúc hậu giả vờ đồng tình với cô gái trong câu chuyện.

ô Thanh Thiển đứng một bên im lặng đột nhiên mở miệng: "Cô ta là một người phụ nữ ngu xuẩn. Chồng cô ta chỉ muốn thay đổi cách tặng quà để cho cô ta một sự kinh ngạc, cô ta lại nghĩ chồng mình keo kiệt. Kỳ thật cô ta cái gì cũng có nhưng cô ta không hề phát hiện ra nên cuối cùng cái gì cũng không có."

Bạch Thấm giật mình --- cô gái đó rất giống cô, cô cái gì cũng có có, nhưng cô lại không thấy hề hay biết, cuối cùng, cái gì cũng không có .

Kiếp trước Bạch Thấm rất giống với cô gái kia, cái gì cũng muốn có, nhưng thực ra An Tử Thiên cái gì cũng cho cô, nhưng chỉ vì không phải phương thức cô muốn cho nên chuyện gì cô cũng nhìn không thấy cũng không biết, thậm chí còn nghĩ bản thân rất đáng thương. cái gì cũng không có. Cô hận An Tử Thiên, nhưng lại quên không có hi vọng thì sao có thất vọng, nếu không yêu sao lại hận. Cho nên, thật ra kiếp trước trong lòng cô đã có An Tử Thiên . . . Bạch Thấm bị kết luận này dọa sợ.

Bởi vì quan tâm nên muốn càng nhiều, nhưng kiếp trước Bạch Thấm hoàn toàn quên An Tử Thiên là một người mắc chứng tự bế, anh khác với những người bình thường, mà cô lại cứ yêu cầu anh giống như đối với người bình thường, tự nhiên hai bọn họ sinh ra sự thất vọng và hiểu lầm. Cho nên, dù An Tử Thiên luôn luôn dùng cách của mình yêu thương Bạch Thấm nhưng cô mãi không chịu nhận ra, luôn hiểu lầm anh, tổn thương anh, thậm chí hung tợn nguyền rủa anh, cuối cùng hai người từng chút rơi vào bước đường cùng.

Gương mặt Bạch Thấm trắng bệch, cơ thể run rẩy làm Lâm Thước Nhạc bị dọa, lôi kéo cánh tay cô: "Tiểu Thấm, cậu làm sao vậy, Tiểu Thấm, cậu đừng làm tớ sợ, Tiểu Thấm?"

Nhưng Bạch Thấm lại không đáp lời, chỉ lẩm bẩm: "An Tử Thiên, An Tử Thiên..."

An Tử Thiên? Chẳng lẽ là An Tử Thiên bắt nạt Tiểu Thấm?

"Tiểu Thấm, An..." Lâm Thước Nhạc còn chưa kịp hỏi hết thì đã thấy bạn tốt giãy khỏi tay mình, chạy vội đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net