phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhận ra rồi!

"Không đâu..." Ân Tịch Ly nhanh chóng giả ngu, "Nên xưng hô với các hạ như thế nào a?"

Viên Liệt mỉm cười, "Phải để ta hỏi công tử mới đúng chứ!"

"Ha ha." Ân Tịch Ly gượng cười, trong lòng không ngừng kêu khổ, nghĩ phải tìm ra biện pháp gì mới có thể đào tẩu đây a?

Lúc này, Viên Liệt liền lấy từ trong người ra một cái trống bỏi, xoay lòng vòng lộp bộp lộp bộp.

"A..."Ân Tịch Ly kêu lên một tiếng, đây là vật đeo cổ của hắn a, thì ra là ở chỗ Viên Liệt.

"Tiên sinh nhận ra à?" Viên Liệt cười hỏi.

Ân Tịch Ly nhanh nhảu lắc đầu. "Không nhận ra."

"Vậy sao." Viên Liệt nhẹ gật đầu. "Ta vừa mới nhặt được, tiên sinh ngươi nói xem ta có xúi quẩy không, đang êm đẹp đi trên đường thì tự nhiên bị một con hồ ly từ trên trời giáng xuống đập trúng, còn bị giẫm hai phát."

Ân Tịch Ly cau mũi, nhỏ giọng nói thầm một câu, "Không phải chỉ giẫm có một cước thôi sao."

"Ân?" Viên Liệt mỉm cười nhìn hắn, "Cộng thêm một cước từ rất nhiều năm trước, không phải là hai cước sao?"

Ân Tịch Ly hít vào một hơi__ người này có vậy mà cũng mang thù a?!

"Cái trống kia, đưa ta xem."Ân Tịch Ly nói, tay muốn với tới.

Viên Liệt thoải mái đưa hắn, Ân Tịch Ly cầm trong tay quan sát, rồi lại nhìn xuống tay của mình, cười nói, "Nới lỏng chút đi, tay ta tê quá!"

Viên Liệt thả tay ra, Ân Tịch Ly ho khan một tiếng, cầm cái trống kia xoay lòng vòng, tính toán, phía Tây là sinh lộ!

Trong lòng kích động, đột nhiên, Ân Tịch Ly đưa ngón tay chỉ hướng Đông, hô to một tiếng, "Đừng chạy!"

Viên Liệt vừa quay mặt, Ân Tịch Ly liền xoay người đào thoát.

Quý Tư và Viên lạc đi phía sau, từ xa nhìn thấy Ân Tịch Ly đột ngột rống lớn một tiếng gây kinh động khiến mấy người đi đường đều ngoái lại nhìn, rồi chứng kiến hắn đang ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Viên Liệt nhíu mày, trong lòng tự nhủ, ngươi đừng hòng thoát!

Ân Tịch Ly một mạch xông vào trong ngõ hẻm, vừa quẹo một cái, trước mặt xuất hiện một người...

"Ai nha..."

Ân Tịch Ly va vào cái gì đó rắn chắc, người nọ đưa tay đỡ hắn, tay kia một phát giật mặt nạ của hắn xuống.

Ân Tịch Ly ngẩng đầu, liền thấy người đang đỡ mình chính là Viên Liệt.

Viên Liệt cúi đầu nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Ân Tịch Ly, nghiến răng, "Quả nhiên là ngươi!"

"Không phải!" Ân Tịch Ly đưa tay che.

"Che chắn cũng vô dụng!" Viên Liệt lôi người vừa đào thoát lại, ấn vào tường, "Tìm được ngươi rồi!"

"Ngươi tìm ta làm gì vậy, ta đâu có biết ngươi." Ân Tịch Ly liều mạng chống chế, trong lòng bực bội, đường sống phía Tây ở chỗ nào? Rõ ràng là ngõ cụt.

"Người năm đó chính là ngươi a!" Viên Liệt lấy tay bắt cái cằm của Ân Tịch Ly, nâng mặt hắn lên nhìn kỹ, quả nhiên là khuôn mặt của thiếu niên năm đó, có điều khi lớn lên không còn nét trẻ con nữa, càng thêm sắc sảo. Viên Liệt không biết mình bị cái gì, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Ân Tịch Ly, cảm thấy ánh mắt không rời đi được, trong lòng nhảy loạn.

Ân Tịch Ly không ngừng kêu khổ, sớm biết như vậy đã không đến Nhạc Đô, đưa tay đẩy người kia ra một cái, nói, "Cùng lắm thì cho ngươi giẫm lại hai cước, chúng ta hòa."

Lúc này bụng Viên Liệt đầy nghi hoặc, vì sao mắt vừa nhìn thấy mặt thư sinh này liền không dứt ra được, trong lòng càng lo lắng, có chút khó thở, trong đầu lập tức nghĩ, thư sinh này rốt cuộc là người hay yêu quái? Viên Liệt nhướng mày,bắt lấy Ân Tịch Ly, hỏi, "Ngươi là người hay là quỷ? Có phải ngươi khiến cho lòng ta bị mê hoặc không?"

"Hả?" Ân Tịch Ly mở to hai mắt nhìn hắn.

Đôi mắt Viên Liệt trừng lên, tim va vào lồng ngực như trống đánh, ót đổ mồ hôi. Không tốt! Yêu nghiệt này muốn thi triển yêu thuật, làm sao để đối phó đây? Lúc trong đầu Viên Liệt lóe lên giải pháp thì cũng là lúc đã hạ thủ rồi!

Mà biện pháp của hắn chính là một tay nâng mặt Ân Tịch Ly lên, cúi đầu xuống một hơi bắt lấy miệng người nọ.

Cùng lúc đó, chợt nghe 'Bùm' một tiếng, sau tiếng nổ, khói trắng nổi lên bốn phía.

Ân Tịch Ly đang ngơ ngác liền cảm thấy lưng bị tóm lấy, Viên Liệt bởi vì sững sờ mà buông lỏng tay, sau khi phản ứng lại được, chỉ kịp chụp một phát, đoạt lấy trống bỏi của yêu nghiệt.

Ân Tịch Ly nhìn sang, là Hạ Vũ.

Hạ Vũ dắt Ân Tịch Ly, nương theo khói trắng leo tường nhảy sang ngõ nhỏ bên cạnh, nhanh bước đào tẩu.

Vừa rồi khi Hạ Vũ thấy Viên Liệt, hắn tuyệt đối không ngờ Viên Liệt đường đường chính nhân quân tử lại đi chiếm tiện nghi của Ân Tịch Ly, đúng là bề ngoài khó đoán.

Lúc bấy giờ, khói trắng vây quanh tường bên kia cũng dần dần tán đi, Viên Lạc và Quý Tư đã đuổi theo tới. "Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Thư sinh kia đâu?"

Viên Liệt đưa tay gạt gạt khói mù trước mắt, cảm thấy không cam tâm, toàn thân ảo não không được tự nhiên, trong bụng càng thêm đoan chắc, quả nhiên là yêu quái a?! Xem, tung hỏa mù biến mất !

Chương 6 hoàn

Chú thích:

Hà Đồ là một hệ thống gồm những nhóm chấm đen hoặc trắng được sắp xếp theo những cách thức nhất định.Tên gọi "Hà Đồ" là theo truyền thuyết do người Trung Hoa đời Hán đặt ra, theo đó thì khi vua Phục Hi đi chơi ở sông Hà, thấy có con long mà (con vật tưởng tượng mình ngựa đầu rồng) nổi lên. Trên lưng có bức đồ (hình vẽ). Phục Hi theo đó mà làm ra Hà Đồ.

Những nhóm chấm vạch ấy là những kí hiệu biểu thị 10 số tự nhiên từ 1 tới 10 vào thời chưa có chữ viết, nhưng đã xuất hiện triết lý âm dương, bởi lẽ các chấm trắng biểu thị số dương (số lẻ), chấm đen biểu thị số âm (số chẵn).

Chương 7


Ý trời đã định

"Ân." Hạ Vũ đưa chén trà cho Ân Tịch Ly.

Lúc này Ân Tịch Ly đang ngồi khoanh chân ở trên giường, liếc mắt nhìn Hạ Vũ.

"Ngươi trách ta làm cái gì?" Vẻ mặt Hạ Vũ vô tội, "Ta đâu biết Viên Liệt trông như vậy mà lại đem ngươi ra làm "cái gì đó"...Bằng không ta đã sớm cứu ngươi."

Ân Tịch Ly nghe được mấy chữ "cái gì đó" mí mắt giật giật, càng thêm bất mãn.

"Được rồi." Hạ Vũ khoát tay, "Chẳng qua bị nam nhân hôn có một cái, hắn là nam nhân ngươi cũng là nam nhân, hắn hôn ngươi sau này ngươi hôn lại hắn. Ta thấy Viên Liệt cũng tuấn tú lịch lãm, về sau gặp người khác chỉ cần nói là ngươi đã khinh bạc hắn, chắc chắn sẽ khiến hắn mất mặt!"

Ân Tịch Ly mặt trắng không còn chút máu, nhận nước bưởi Hạ Vũ đưa tới, uống một ngụm, "Ai thèm nói chuyện đó, ngươi đã sớm nhìn thấy Viên Liệt sao lại không báo cho ta?"

Hạ Vũ càng tỏ ra vô tội hơn, "Làm sao ta nói được? Ta đến nói với ngươi chẳng khác nào khiến cho Viên Liệt sớm phát hiện ra ngươi hơn? Ai bảo ngươi trêu chọc tứ đại tài tử gì đó làm chi? Còn kéo mặt nạ lên nuốt kim sang dược, cho ngươi tha hồ mà nháo!"

Ân Tịch Ly nhỏ giọng lầm bầm vài câu, sờ lên trên người, "Nha! Trống bỏi vẫn chưa lấy lại được."

"Tiếc làm gì." Hạ Vũ nói, "Ngươi bỏ ra một đêm vẽ hình lên mặt trống không được sao, đừng có lười."

"Ai..." Ân Tịch Ly thở dài, nằm xuống ngửa mặt lên trời, hỏi Hạ Vũ, "Hiện giờ có an toàn không a?"

"Chủ tiệm thuốc này chính là bạn cũ của cha ta, yên tâm đi, không có ai tới đâu." Hạ Vũ nói, đồng thời nhìn thấy Ân Tịch Ly nằm cuộn trên giường, ôm chăn mền.

"Làm gì vậy?" Hạ Vũ đến bên giường đập đập hắn, "Đừng có tao thủ lộng tư nữa!" (bới đầu, uốn mình = làm bộ dáng đàn bà)

"Ngươi thôi đi, ta đói." Ân Tịch Ly nghĩ, vẻ mặt buồn bực, đều tại Viên Liệt báo hại! Cả ngày hôm nay ngoại trừ uống trà ra hoàn toàn chả được ăn gì.

"Ách...để ta đi lấy một chút thức ăn cho ngươi." Hạ Vũ nói, "Ngươi muốn ăn cái gì?"

Ân Tịch Ly quay đầu nhìn hắn, "Cái gì đó ăn được."

Hạ Vũ trông thần sắc của Ân Tịch Ly, không hiểu sao cảm thấy như là hắn đang nói "Ta muốn ăn.... chua"

Chợt hiểu ra, Hạ Vũ gật gật đầu, "Được rồi, ta ra ngoài mua về cho ngươi."

"Ngươi đừng quên mua trống bỏi a!" Ân Tịch Ly nói to, "Còn nữa! Ta muốn uống rượu!"

"Biết rồi." Hạ Vũ xoay người xuất môn, trước khi đóng cửa không quên dặn dò, "Đừng chạy lung tung khắp nơi a!" nói xong liền đóng cửa rời đi.

Ân Tịch Ly nằm trên giường, đưa tay chạm chạm môi, trong lòng tức giận, Viên Liệt là cái thá gì chứ, ta dù sao cũng đã từng cứu hắn một mạng.

Lại nói, Ân Tịch Ly cũng là kẻ chuyên gây chuyện, nghĩ nghĩ thấy không cam tâm, phải tìm cách báo thù báo thù Viên Liệt, lòng rủa xả một tràng lời lẽ ác ôn.

Mặt khác, vì sao Viên Liệt lại hỏi hắn có phải là yêu quái không? Ân Tịch Ly nằm sấp trên nệm, một tay chống cằm nghĩ ngợi, cảm thấy hơi kỳ quặc.

Đợi chừng nửa canh giờ, Ân Tịch Ly đang ngủ lại tỉnh giấc vì đói, đứng lên nhìn sắc trời bên ngoài, lấy làm lạ, sao Hạ Vũ đi lâu như vậy còn chưa trở về? Hay đã xảy ra chuyện rồi.

Ân Tịch Ly nhíu mày, bấm đầu ngón tay tính một cái, nhẹ nhàng thở ra, Hạ vũ không có gặp bất trắc gì, nhưng sao lại trễ như vậy?

Đang thắc mắc, chợt nghe ở ngoài có tiếng ồn ào.

Ân Tịch Ly đến bên cửa, rồi mở cửa đi ra ngoài nhìn thăm dò, hỏi tiểu nhị của tiệm bán thuốc đang vội vã chạy vào trong, "Tiểu nhị, có chuyện gì vậy?"

"Không biết nữa, có đại quân phong tỏa thành." Tiểu nhị nói, "Tất cả mọi người đều bị cấm ra vào thành."

Ân Tịch Ly hơi ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ không lẽ Viên Liệt hăng hái muốn tóm hắn đến nỗi đem nhân mã phong tỏa cả Nhạc Đô?

Nghĩ lại thấy cũng không đúng! Binh mã của Viên Liệt không thể ở trong thành, quân binh Nhạc Đô là một phần của hoàng thành binh mã, trực tiếp ở dưới trướng hoàng thượng. Hơn nữa đúng như lời tiểu nhị nói, phong tỏa thành chứ không phải lục soát thành, xem ra chẳng phải để bắt người...Nói vậy, Nhạc Đô đột nhiên xảy ra chuyện gì sao? Hơn nữa nhất định là chuyện lớn động trời.

Nghĩ tới đây, Ân Tịch Ly lấy một cái mai rùa cùng hai đồng tiền đồng trong tay nải ra, dựa theo canh giờ, đẩy, tính toán một cái...Tính ra được kết quả tương tự như trước lúc hắn đến Nhạc Đô, Nhạc Đô một năm gần đây sẽ không phát sinh sự tình gì, nếu có phong tỏa Hoàng thành thì phải đóng hết cửa thành trên các tuyến đường chính, Hạ Vũ bị kẹt lại bên ngoài,chẳng lẽ là bởi vì hắn rời khỏi thành? Ngươi nói xem, tên này đi mua cơm tối với kiếm bình rượu thôi, cần phải ra khỏi thành làm cái gì a?

Ân Tịch Ly đang cân nhắc, chợt nghe "Xoạch" một tiếng...

Hắn cúi đầu xem xét, liền thấy đồng tiền rơi xuống, xoay xoay hai vòng, sau đó ngã ra, ụp lên một hòn sỏi nằm trên đất.

Ân Tịch Ly hơi ngạc nhiên, nhìn kĩ một chút, thấy hòn sỏi nằm vừa vặn trong lỗ hổng của đồng tiền.

"Ai nha." Hắn nhảy lên tự nhủ, "Không phải chứ."

Hắn vốn gieo đồng tiền trước, sau đó mới nghĩ đến Viên Liệt thì đồng tiền đã rơi xuống đất...Đồng tiền này nếu đổi ra thành quẻ, có nghĩa là 'lập tức gặp rắc rối'...Nói cách khác, hai người bọn họ sắp chạm mặt nhau, hơn nữa lại còn rất nhanh.

Ân Tịch Ly đi lòng vòng, cân nhắc xem có nên trốn vào trong tủ quần áo để tránh đi không.

Lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hình như có người xông vào.

Ân Tịch Ly chạy đến cửa phòng, hé hé nhìn qua khe hở quan sát...Liền thấy mấy người ăn mặc theo kiểu quan binh, bọn họ đang hỏi tiểu nhị, "Ở đây có thần y không?"

Ân Tịch Ly kinh ngạc, tự hỏi...chẳng lẽ là tìm Hạ Vũ?

"Không có." Tiểu nhị nhanh chóng lắc đầu.

Ân Tịch Ly gật gù.

Mấy người lính có vẻ không cam tâm, hỏi, "Kêu tất cả lang trung, đại phu ra đây! Nhanh lên!"

"Chúng ta không có người này a." Tiểu nhị nói với vẻ mặt cầu xin, đột nhiên nghĩ đến, "A, đúng rồi, chủ tiệm của chúng ta có một người bạn, hình như là thần y."

Ân Tịch Ly vừa nghe lập tức mở to hai mắt, trong lòng tự nhủ, vì cớ gì mà ngươi lại thành thật như vậy a?!

"Hắn đang ở đâu?" Ánh mắt của quân binh sáng lên, hỏi, "Nói mau."

"Ách..." Tiểu nhị sợ hãi đến choáng váng, hắn vốn định nói, cứ hỏi Ân Tịch Ly thì sẽ biết, nên phản ứng bằng cách đưa một ngón tay chỉ về gian phòng của Ân Tịch Ly.

Ân Tịch Ly cả kinh, định quay người chạy cho kịp vào chỗ nấp a, vừa lúc cửa bị đẩy ra, mấy tên lính tiến vào, hai người một trái một phải, tóm lấy Ân Tịch Ly mang ra ngoài.

"Ai, các người làm gì vậy?" Ân Tịch Ly hỏi, "Ta không phải là thần y a."

"Chúng ta chưa có nói ngươi là thần y!" Đám binh sĩ hung hãn trừng mắt nhìn Ân Tịch Ly, "Là do ngươi chưa đánh đã khai!"

Ân Tịch Ly dở khóc dở cười, bị binh lính lôi đi.

Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, Ân Tịch Ly bị dẫn tới trước cửa một tòa nhà lớn, hắn ngửa mặt nhìn thì không thấy có chữ Viên kia, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp xem kỹ trên biển ghi phủ gì, đã bị đẩy vào.

Bên trong, chỉ thấy có rất nhiều lang trung đại phu đang đứng ở đằng xa, tuổi tác từ già đến trẻ đều có, đang run lẩy bẩy mà tuyệt vọng rên rỉ.

Những lang trung này xếp thành hàng, từng nhóm đi vô phòng, sau đó cả đám lại bị đuổi ra.

Những kẻ vừa ra tới đều mang vẻ mặt cầu xin ngồi chồm hổm một bên, bọn lính thì cầm đao canh chừng, Ân Tịch Ly mơ hồ nghe phía trước có người hô, "Nếu không một ai có thể trị hảo, ta sẽ lôi các người ra chém sạch!"

Ân Tịch Ly giật mình, trong lòng tự nhủ, làm gì dữ vậy ta? Hắn thấy bên cạnh có một binh sĩ, liền hỏi, "Ai, vị tướng quân này, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tên lính thấy Ân Tịch Ly phong thái bất phàm, bèn trả lời, "Là đại tiểu thư của chúng ta bệnh nặng, nếu có người trị được hảo, thưởng ngay vạn lượng, nếu trị không hết, hôm nay tất cả lang trung ở Nhạc Đô sẽ bị đem ra trảm quyết toàn bộ!"

Lời nói của binh sĩ vừa dứt, lang trung nào đứng ở đó cũng khóc rống lên.

Ân Tịch Ly mơ hồ cảm thấy có gì đó bất thường, liền hỏi một lang trung phía trước, "Tiểu thư này bị bệnh gì a?"

"Ai, đại tiểu thư này vốn sinh ra yếu ớt, từ lâu đã không có cách trị, nhờ dựa vào rất nhiều bổ dược thần vật mới có thể cầm cự được đến bây giờ, mấu chốt là... Ai, ai bảo người ta là nghĩa nữ của hoàng thượng, Tề gia đại tiểu thư a."

"Tề gia?" Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ, thì ra đây là một trong tứ đại gia tộc, Tề gia a.

Lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, "Viên thiếu gia..."

Ân Tịch Ly cả kinh, xoay mặt liếc một cái, liền nhanh chóng quay đầu đi...Là Viên Liệt cùng Viên Lạc a.

"Tiểu muội thế nào rồi?" Viên Lạc chạy tới trước, hỏi một tên lính, "Như thế nào lại lôi hết đại phu trong toàn thành đến?"

Binh tướng lắc đầu nói, "Hình như tiểu thư yếu lắm."

"A?" Viên Lạc sốt ruột đến độ đỏ cả khóe mắt, "Viên Liệt đi tới, hỏi, "Tề Diệc đâu?"

"Thiếu gia ở đàng kia." Binh lính chỉ tay, liền thấy một thanh niên dáng người thon gầy, sắc mặt tái nhợt, thân mặc nhuyễn giáp, đứng tại cửa ra vào lo lắng hỏi những thần y kia, "Được chưa?"

Nguyên một đám thần y đi ra, lắc đầu, vì thế sắc mặt của hắn càng khó coi hơn.

"Lại thổ huyết sao?" Viên Liệt sốt ruột, "Thiên hạ to lớn chẳng lẽ không có người nào hay lang trung nào có thể chữa trị được?"

Ngay lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến thanh âm của một nữ nhân, "Linh Nhi, ngươi đừng bỏ mẫu thân lại mà đi trước a..."

Nhất thời, chợt nghe nha hoàn hạ nhân bên trong đồng loạt khóc lóc.

Ân Tịch Ly nhíu mày, lẽ nào không qua được?

Lúc này, liền có một người trung niên nam tử cao lớn vội vàng chạy tới cửa, nói, "Nhanh! Canh nhân sâm! Đem canh nhân sâm ngàn năm đến đây!"

Hạ nhân vội vã đem canh nhân sâm đi vào, Ân Tịch Ly nhíu mày, tuy hắn không phải thần y trị được bách bệnh như Hạ Vũ, nhưng cũng tính là tinh thông y thuật đi, nôn ra máu kiểu này sao lại có thể cho uống canh nhân sâm?

Nghĩ bụng, hắn tiếp tục đảo mắt xem xét, chỉ thấy nhiều lang trung đại phu đưa mắt liếc nhau, thần sắc trên mặt thay đổi, nhưng vẫn cúi đầu không nói câu nào.

Ân Tịch Ly đăm chiêu, trong lòng tính toán__Tề vương Tề Thông Hải tuy là vương tôn quý tộc, lại nghe nói tính tình rất lỗ mãng. Nhưng cho dù với thân phận vương tôn quý tộc của hắn, cũng không thể vì ái nữ chết mà đem giết hết tất cả lang trung đại phu của Nhạc Đô, đây chẳng phải là tự diệt vong sao. Mặt khác, Viên Liệt và Viên Lạc đều ở trong này, nếu quả thật Tề vương mất hết lý trí làm điều xằng bậy, hai người kia phỏng chừng sẽ ngăn cản hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ân Tịch Ly hiểu rõ, những thần y kia là cố ý thấy chết mà không cứu, nói tóm lại, không quan tâm vị tiểu thư này có chết không, cái họ qua tâm là người cuối cùng xem bệnh cho nàng trước khi nàng tử là ai, kẻ đó chắc chắn sẽ bị giết. Quả nhiên, Ân Tịch Ly ngẩng đầu, nhận ra ngay lang trung đứng ở cửa ra vào chính là người cuối cùng xem bệnh cho tiểu thư, đang gấp đến độ túa cả mồ hôi. Nên ngăn chén canh lại thì hảo, hay không ngăn chén canh lại mới hảo? Nếu cản lại, người đó không uống mà chết thì ai chịu trách nhiệm? Không ngăn cản, để uống vào thì chết chắc, đến lúc đó, việc giết người kia cho hả giận là khó tránh khỏi.

Ân Tịch Ly khẽ thở dài, đột nhiên cất cao giọng, nói, "Không được cho uống canh!"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn hắn...kể cả Viên Liệt và Viên Lạc.

Ân Tịch Ly cố tránh đi ánh mắt của Viên Liệt, dù sao cũng không cần biết biểu tình hiện tại của hắn trông như thế nào.

Mà lúc này, Tề vương Tề Thông Hải cũng mãnh liệt nhìn Ân Tịch ly.

Ân Tịch Ly bị ánh mắt của hắn gây chấn động, thầm giật mình, mặc dù Tề Thông Hải là nhất đại dũng tướng, nhưng dù sao đi nữa vẫn là một người cha, lúc này đang cực kỳ bi thương, nghe thấy có người lên tiếng, tưởng như bắt được hy vọng sống sót cuối cùng.

"Tiên sinh có thể chữa trị cho nữ nhi của ta sao?" Tề Thông Hải nhìn chằm chằm Ân Tịch Ly hỏi.

Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ, tiến tới, tránh không nhìn Viên Liệt, chỉ đưa tay ra trước mặt hắn nói, "Trống!"

Viên Liệt ngẩn người, đưa tay lên ngực, đem trống bỏi trả lại cho Ân Tịch Ly.

"Ngày sinh tháng đẻ?" Ân Tịch Ly hỏi Tề Diệc đang ở một bên trợn mắt há mồm.

"Ách..."Tề Diệc trả lời Ân Tịch Ly.

Ân Tịch Ly lắc trống bỏi, hơi nhướng lông mày lên, đi vào bên trong, nói với Tề Thông Hải, "Yên tâm, không chết được đâu!"

Tất cả mọi người cả kinh, thư sinh này điên rồi phải không? Tề gia đại tiểu thư trong kia chỉ còn lại chút hơi tàn!

Ân Tịch Ly đi tới cửa, nói với Tề Thông Hải đang kích động đã có phần phấn chấn hơn nhưng vẫn còn chút hoài nghi, "Ngươi gọi người phóng pháo hoa, sau đó kêu mọi người đứng trước cửa hô 'Hạ Vũ, bà mẹ nó, đến cứu mạng nhanh lên!' "

"..." Tề Thông Hải ngẩn người, nhưng một câu cũng không hỏi thêm, lập tức phân công phó tướng, "Nghe theo!"

Mọi người nhanh chóng trở nên bận rộn,ở trong sân, giữa đường lớn, phóng khói lửa tưng bừng, sau đó hảo vài trăm người chạy tới cửa ra vào hô, "Hạ Vũ ! Bà mẹ nó, đến cứu mạng nhanh a!"

Tiếng hô rung trời này, cả Nhạc Đô cơ hồ cũng nghe được.

Ân Tịch ly đi vô phòng, liền thấy Tề phu nhân đang dựa vào bên giường khóc.

Ân Tịch Ly chứng kiến trên mặt đất có một bãi máu, lắc đầu, xem ra chứng bệnh thổ huyết của cô nương này đã rất nghiêm trọng. Hắn trấn an phu nhân, nói, "Phu nhân, chứng này là bệnh trầm tích, kỵ nhất là để trong lòng chất chứa oán hận thương tâm, ngài cứ ở bên con gái mình khóc lóc, không phải là giữ nàng lại, mà còn thúc cho nàng đi nhanh hơn đấy."

Tề phu nhân sững sờ, cảm thấy lời lẽ này nghe thật chói tai, ngước mắt nhìn, liền gặp Ân Tịch Ly ở trước mặt. Tề phu nhân khi đó đang hoang mang lo sợ, chỉ cảm thấy tự nhiên có một thư sinh trẻ tuổi, tướng mạo xuất chúng phong lưu tiêu sái, khóe miệng khi nói còn mang nét cười, lẽ nào chính là người trên trời phái xuống, đến cứu nữ nhi bảo bối của nàng ta sao?

Ân Tịch Ly cười cười, nói, "Phu nhân cứ đi ra ngoài, kêu người mở hết cửa sổ ra, vén rèm lên, để cho con gái của người nhìn thấy khói lửa ngoài kia."

"Cái này..." Tề phu nhân ngạc nhiên, Tề Thông Hải thì đã chạy đi làm theo, Tề Diệc nhanh chóng theo sau, cách chữa như thế đại khái gọi là, phương pháp 'làm ngựa chết nghĩ mình là ngựa sống'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net