Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xoay đao phá không, từng trận từng trận phong thanh mang theo sát khí phát ra, khiến người nghe kinh hãi khôn cùng.

Tô Mẫn lại dùng kiếm, mặc dù là bảo kiếm, nhưng khi đối đầu với đao của Viên Liệt vẫn không dám để binh khí trực tiếp đương đòn, sợ lưỡi kiếm bị uốn gãy.

Viên Liệt thấy Tô Mẫn sợ sệt, bắt trúng tim đen, liền quyết định tốc chiến tốc thắng. Hắn phát lực thiên quân (1 quân=30 cân) dồn vào hai cánh tay, quất tới một đao với tốc độ cực nhanh.

Tô Mẫn tuyệt nhiên không chống đỡ kịp, lúc này mới nghiệm ra cái gọi là nhĩ thính vi hư nhãn kiến vi thực (tai nghe không bằng mắt thấy)... Trước đây, khi nghe đồn đãi về mức độ lợi hại của Viên Liệt, nàng cứ tưởng bản thân đã chuẩn bị tâm lý hoàn hảo. Thế nhưng, hiện tại tận tay giao chiến, nàng mới thấu hiểu cái gọi là cao thủ! Tự tâm Tô Mẫn biết rõ, nếu chỉ luận về võ nghệ, nàng căn bản không phải là đối thủ của Viên Liệt, xem ra Thanh Di có mai phục kiểu gì cũng vô dụng thôi...

Tô Mẫn do dự lại thêm mất tinh thần, xét thấy bản thân sẽ thất bại, lúc bấy giờ còn sợ thua quá khó coi. Gặp trường đao của Viên Liệt giáng xuống lần thứ hai, nàng biết tuyệt đối không đỡ nổi một đao này, nhất định phải tránh né. Thân thể theo bản năng di chuyển, Tô Mẫn khẽ nghiêng mình tránh đao, sau đó từ bên sườn phản công. Tô Mẫn nghĩ binh khí của mình ngắn nhỏ nên tương đối linh hoạt, binh khí của Viên Liệt dài, cận chiến sẽ mất đi lợi thế... Tuy nhiên, điều đó lại vừa vặn nằm trong dự tính của Viên Liệt.

Viên Liệt thấy Tô Mẫn tránh xong chiêu này thì đột ngột hạ thấp người, đồng thời xoay chuyển đao trên lưng, chuôi đao hướng ra phía trước thân đao quay ngược về đằng sau.

Tô Mẫn không ngờ tới Viên Liệt lại đột nhiên đổi thế nên không kịp phản ứng, chỉ nghe trong gió có điềm chẳng lành... Định thần lại thì Viên Liệt đã sớm chờ nàng, cán đao tựa như côn, trực tiếp thúc vào ngực nàng... Một tiếng thịch vang lên.

Ân Tịch Ly chau mày__đòn này khẳng định rất đau, Viên Liệt thật chẳng thương hương tiếc ngọc gì cả!

Ân Tịch Ly nào biết, kỳ thực một chiêu này Viên Liệt đã giữ lại năm thành lực đạo, bằng không Tô Mẫn không chết cũng phải trọng thương.

Cứ như vậy, một Tô Mẫn kiên cường thoáng cái... bật ngửa ra ngã xuống đất, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt. Nàng thầm than không ổn, rồi liều mạng nuốt vào ngụm máu vừa tràn đến miệng, không để phun ra.

Viên Liệt cũng khẽ nhíu mày.

Nếu Tô Mẫn cứ thổ huyết ra, cùng lắm nàng chỉ bị tổn thương khí huyết, ngụm máu kia nếu không thổ ra, chắc chắn sẽ gây nội thương.

Quả nhiên, Tô Mẫn liền cảm thấy ngực ứ đau, mắt hoa lên, cắn răng chịu đựng, tự cảnh báo bản thân tuyệt đối không được ngất đi, bằng không bộ dáng chật vật sẽ khiến nàng mất hết thể diện!

Phải qua một hồi lâu, khí sắc của Tô Mẫn mới dần dần bình ổn lại, nàng chống đao đứng dậy, nhìn thẳng vào Viên Liệt.

Sau một khắc, bất chợt Tô Mẫn thở dài rồi gật đầu, "Viên tướng quân lợi hại, Tô Mẫn xin nhận thua."

Đâu đó có tiếng tiếc than của quần thần Nam quốc, nhưng đều bị võ nghệ của Viên Liệt làm cho khiếp sợ.

Tô Mẫn công phu không tồi, vậy mà chẳng đỡ nổi vài chiêu của hắn, thế mới biết Viên Liệt là nhân vật lợi hại đến mức nào?! Nếu lưỡng quân thực sự đối đầu, dù có phái hết đại tướng của Nam quốc ra vẫn chưa chắc có thể thắng được hắn.

Đồng thời, Viên Liệt cũng có cái nhìn khác xưa đối với Tô Mẫn__Tô Mẫn quả rất kiên cường!

Một chưởng vừa rồi, đến nam nhân võ lực cao thâm còn chưa hẳn chống đỡ nổi, Tô Mẫn vì giữ uy nghi trước mặt quần thần, giữ gìn thể diện của Nam quốc lẫn sỉ diện của bản thân, thà rằng thụ thương cũng phải nuốt xuống cho được ngụm máu kia, chỉ dựa vào điểm ấy thôi đã đủ thấy nha đầu này thật đáng nể.

Không chỉ Viên Liệt, đông đảo tướng sĩ trong Viên gia quân đều dành cho Tô Mẫn đôi phần kính trọng.

Bọn họ sát cánh bên Viên Liệt đã lâu, tất biết rõ Viên Liệt mà nghiêm túc lên thì đáng sợ đến mức nào, đều tự đáy lòng, đối Tô Mẫn phát sinh vài phần kính nể, huống chi nàng còn là một cô nương xinh đẹp như thế!

Ân Tịch Ly nhìn thấu trong mắt, liền nhướn nhướn mày nói với Tước Vĩ, "Ai, hiện tại, có lẽ trong quân doanh, trên dưới cũng hơn phân nửa tướng sĩ nguyện ý thú nha đầu kia rồi? Tiếc là nàng không chịu mở rộng tầm mắt a!"

Tước Vĩ bật cười, chỉ vào đám bách tính Nam quốc đang xem náo nhiệt phía trước, "Vừa hay a, phỏng chừng có hơn phân nửa số cô nương trong đám đó muốn gả cho ngươi, bất quá lúc này, hầu như toàn bộ đều muốn gả cho Viên Liệt rồi."

Tịch Ly co giật mi mắt, nhìn lại toán cô nương, cả đám đang ríu rít như chim non ngước mặt nhìn Viên Liệt, tim bắn ra tới tấp.

Ân Tịch Ly bĩu môi, "Viên Liệt chết tiệt, dám chơi trội hơn ta!"

Tước Vĩ và Tiêu Lạc đưa mắt nhìn nhau, Ân Tịch Ly ngoài miệng tỏ ra cường ngạo, nhưng mặt mũi trông thế nào cũng thấy rất phấn chấn.

Viên Liệt vẫn đứng nguyên trên lôi đài, quay sang quan sát Viên Lạc đang tỷ thí cùng Hạ Vũ ở bên kia.

Hắn tra đao vào vỏ, sau đó thuận tay ném xuống cho tùy tùng phía dưới, vung tay nhấc chân ung dung tiêu sái khôn tả, lập tức khiến các cô nương Nam quốc đi xem tỷ thí đều tâm hoa nộ phóng, mà Viên Liệt thì lại hồn nhiên không phát giác ra, chỉ khẽ nhíu mày nhìn trận tỷ thí kế bên.

Ân Tịch Ly cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười, lắc đầu không phản bác.

Tại sao Viên Liệt nhíu mày? Bởi vì Viên Lạc và Hạ Vũ thực sự đang quá liều lĩnh... Phải nói chính xác là Viên Lạc đang liều mạng.

Hạ Vũ không hề dùng toàn lực, bản thân hắn vốn mạnh hơn so với Viên Lạc, song, phản ứng của Viên Lạc thật khiến người khác phải kinh hoàng.

Rốt cuộc Ân Tịch Ly cũng biết được, tại sao những lúc đối mặt với Viên Liệt, Viên Lạc lại mất tự tin đến thế, nguyên nhân là... thực lực của hai huynh đệ cách nhau không phải chỉ có một chút mà thôi.

Viên Liệt mạnh hơn Viên Lạc nhiều lắm... nhiều đến nỗi Viên Lạc có tận lực cả đời cũng không thể vượt qua được, thảo nào hắn không hận, hắn chỉ thất vọng vì lão thiên bất công mà thôi.

Hạ Vũ vốn định đánh một trận cầm chừng với Viên Lạc, đợi đến khi Viên Liệt thắng thì mã mã hổ hổ (không nặng không nhẹ) dứt điểm trận đấu, chẳng ngờ Viên Lạc lại liều mạng dốc toàn lực, thậm chí còn không quản sinh tử xuất đòn hiểm cầu thắng.

Kỳ thực Hạ Vũ cũng có chút không đành lòng, tiểu tử Ân Tịch Ly này rõ là tạo nghiệp chướng, Viên Lạc vì hắn nguyện ý liều mạng như thế, khiến kẻ khác nhìn vào mà lòng thấy chua xót.

Nhưng Hạ Vũ không thể nào bại bởi hắn được, thấy Viên Liệt đã thắng trận, ý thức được cũng đến lúc mình nên thu tay lại rồi, liền tung người vận dụng khinh công hòng lui binh.

Viên Lạc xuống tấn thủ thế, với thế thủ này cho dù gặp phải chiêu thức gì cũng không đáng ngại.

Tiếc rằng Hạ Vũ là cao thủ chốn giang hồ, khinh công tuyệt đỉnh! Hắn thi triển động tác cực nhanh, đột ngột biến mất khỏi tầm nhìn của Viên Lạc. Thoáng cái đã đáp xuống ngay phía sau Viên Lạc.

Hạ Vũ xoay một bước rồi vung kiếm lên... áp vào cổ Viên Lạc, sợ hắn liều lĩnh quá mức mà tự gây tổn thương, nên cố tình dồn sức tung cho hắn một chưởng, khiến hắn tạm thời mất đi sức phản kháng.

Một chiêu trí mạng, tất cả mọi người đều thấy rõ, Viên Lạc đã thua!

Ân Tịch Ly cúi mặt nhìn xuống, tự đáy lòng trỗi lên một chút không đành.

Trên mặt Viên Lạc lộ rõ vẻ tiếc nuối, ánh mắt hàm chứa nỗi bất cam.

Tịch Ly đâu phải vô tình, ai mà chẳng có tâm! Có người nguyện chết vì mình ai lại không cảm động ... Thế nhưng trong chuyện tình cảm, đâu phải hễ ai tốt với mình thì đều có thể tùy tiện đáp lại, cũng chẳng thể nói đến chuyện công bằng. Yêu hay không yêu, cho đi nhiều lắm, bất quá chỉ nhận lại được mỗi ánh mắt áy náy mà thôi.

Viên Lạc quay đầu lại, bắt gặp cái nhìn áy náy của Ân Tịch Ly, tuy đôi mắt nhu hòa, nhưng ý tứ trong đó vẫn rất rõ rệt, không yêu, thủy chung vẫn không yêu!

Nhất thời, Viên Lạc chợt nhớ đến con bạch mãng xà hắn đã từng nuôi.

Hắn theo Viên Liệt đánh thắng trận, đoạt được một con bạch mãng xà từ tay kẻ địch, địch chẳng qua chỉ nuôi xà ấy để làm vũ khí, nhưng hắn thì thích thật lòng, muốn giữ lại nuôi dưỡng bên người.

Tiếc rằng xà không chịu ăn bất cứ thứ gì, sau đó thì chết đói, ánh mắt ấy dường như cũng tương tự... đó là nhãn thần muốn biểu tỏ: đã lựa chọn rồi, không bao giờ thay đổi.

Viên Lạc thu hồi binh khí, khẽ thi lễ với Hạ Vũ rồi xoay người bước thẳng xuống lôi đài, không quay đầu lại, băng qua trước cửa trướng bồng của Ân Tịch Ly cũng chẳng hề dừng chân.

Tiêu Lạc khe khẽ thở dài, lẩm bẩm, "Việc gì phải tự làm khổ mình a..."

Thanh âm như tơ, chậm rãi theo gió đêm phiêu tán, chẳng biết Viên Lạc có nghe được hay không, nhưng lại gieo thẳng vào lòng Tịch Ly...

Người tốt trong thiên hạ sao mà nhiều quá, thế nhưng mỗi cá nhân chỉ có thể chọn lấy một người.

Đúng là có rất nhiều kẻ thích hợp, nhưng để thực sự toàn tâm toàn ý tiếp nhận, chung quy chỉ có một người. Vì một người không hề yêu mình mà bất chấp tất cả quả thật là vĩ đại, tuy nhiên lại ứng với câu nói kia__Cớ gì phải tự làm khổ mình?!

Trận tỷ thí chung cuộc, Viên Liệt đối đầu với Lưu Ly.

Hạ Vũ nhận thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, hơn nữa tập thể chúng nhân dưới đài đều cho rằng, luận về công phu Lưu Ly không có cửa thắng Viên Liệt, Hạ Vũ mắng thầm trong bụng, nhưng tính ra dù có đấu nghiêm túc với Viên Liệt thì hắn vẫn thua.

Nghĩ đoạn, Hạ Vũ chắp tay trước Viên Liệt, "Viên tướng quân võ nghệ cao cường, tiểu nữ tự thấy hổ thẹn."

Ân Tịch Ly vốn dĩ đang rất thương tâm, vừa có phần cảm khái vì bản thân hắn không hề có dù chỉ một chút ý niệm về cái loại nữ nhi tình trường kia với Viên Lạc... Đột nhiên nghe được câu 'tiểu nữ' kỳ quái của Hạ Vũ, lập tức phụt cả ra.

Đến Viên Liệt còn phải run lên, da gà nổi toàn thân.

Hạ Vũ chứng kiến toàn bộ, ngực chửi má nó__Lão tử làm thế là vì ai?! Các ngươi còn cười được hả!

"Cáo từ!" Nói đoạn, Hạ Vũ nhảy xuống lôi đài một phát, phi thân mấy cái biến mất dạng.

Trận tỷ võ chiêu thân này, người thắng cuộc chính là Viên Liệt.

Chúng tướng Viên gia quân reo hò, cũng chẳng biết bọn họ đây là chúc mừng nguyên soái thắng lợi, hay là chúc mừng Viên Liệt được thành thân với một nam nhân nữa.

Tuy rằng Tô Mẫn không hề muốn buông tha Ân Tịch Ly, thế nhưng đã tỷ thí thua tâm phục khẩu phục, đành cố nén đau thương mà xuống đài.

Tước Vĩ nhấc chân khẽ đạp Ân Tịch Ly, lúc này đang tựa vào cửa trướng bồng ngây ngốc nhìn Viên Liệt, "Được rồi, thích thì đợi trở về từ từ mà ngắm không được a? Mau nhanh lên! Chính sự quan trọng hơn, chậm trễ là lỡ mất cơ hội đó."

"Nga, đúng!" Ân Tịch Ly sực tỉnh, vội vã chạy đi tìm Tô Mẫn.

Chương 53


Edit: Sóc Phong

Beta: Tiểu Đạn Đạn

Tình hữu độc chung

Ân Tịch Ly lao đi tìm Tô Mẫn, bắt gặp nàng mang vẻ mặt phờ phạc ngồi ở một góc, không rõ là buồn vì thua hay bị thương thế làm cho khó chịu.

Tịch Ly cũng lấy làm lạ, đã không có tình ý, cớ sao phải nhọc công mà đến? Nghĩ muốn trấn an nàng vài câu, "Nam vương, không sao chứ?"

Hiện tại Tô Mẫn đang ấm ức trong lòng, tỷ võ bại dưới tay Viên Liệt thì quả là tâm phục khẩu phục, nhưng cứ thế mà để vuột mất Ân Tịch Ly khiến nàng không cam tâm!

Thấy Ân Tịch Ly tiến đến, dùng ngữ điệu ôn nhu hỏi han, ngực Tô Mẫn càng thêm rối như tơ vò, lòng hiếu thắng cùng nỗi bất cam chồng chéo ngổn ngang.

"Thụ thương nặng lắm a?" Tịch Ly thấy nàng nhíu mày lặng thinh, bèn cố tìm cách gợi chuyện, khuyên Tô Mẫn kết bái với mình, nghiêm túc thì, trở thành đại ca của nha đầu kia là tốt nhất.

Tô Mẫn đang thất chí, chợt cảm giác Thanh Di ở sau lưng ngầm kéo tay áo nàng một cái.

Tô Mẫn nhanh trí hiểu ra, nhớ ngay tới__kế hoạch các nàng đã chuẩn bị sẵn, nếu bên phía Viên Liệt dùng thủ đoạn để thắng cuộc tỷ thí, lập tức bắt động phòng! Chỉ cần Viên Liệt hay Ân Tịch Ly khước từ, nghĩa là hôn sự này coi như thất bại! Bọn họ đừng tưởng chỉ lừa bịp vớ vẩn mà qua được ải!

"Nam vương, kỳ thực ta và Nam vương coi như cũng hữu duyên, nếu không thể kết phu thê, hay là..."

Tịch Ly chưa kịp dứt lời, Tô Mẫn đã lập tức khoát tay ngăn lại, nói, "Tịch Ly chớ nên vì thế mà tiếc nuối, ngươi và Viên Liệt rất môn đăng hộ đối, đáng phải chúc mừng. Hôm nay còn ở tại Nam quốc, ta cũng nên làm tròn bổn phận chủ gia, không bằng thế này, ta giúp ngươi thành toàn hỷ sự, phải làm cho thật oanh oanh liệt liệt thì mới thể hiện được hết khí khái của Nam quốc ta." Nói xong, bất chấp cả Ân Tịch Ly đang mục trừng khẩu ngốc, hạ lệnh cho mọi người hồi cung trước rồi tùy ý thương nghị việc tiến hành đại hôn.

Tô Mẫn ngoảnh mặt đi thẳng, để lại Ân Tịch Ly đứng chết trân tại chỗ.

Viên Liệt nghe được, kéo Ân Tịch Ly qua, hỏi, "Ngươi đã nói chưa?"

Ân Tịch Ly mếu máo, "Chưa kịp nói."

"Sao ngươi không chịu vào thẳng vấn đề a!" Viên Liệt thật muốn chết quách cho xong, "Ngươi coi, bình thường khi trách mắng ta thì cái miệng ngươi nhanh nhẹn lắm mà, sao lúc này lại ngây ra như thế hả?!"

"Ngươi mới là ngốc đó!" Tịch Ly bốc hỏa, "Rõ ràng Tô Mẫn đã tính kế sẵn, ngộ nhỡ thua trận thì sẽ dùng chiêu này dĩ thối vi tiến, xem ra chúng ta sắp phải làm trò cười cho thiên hạ rồi... Thật không ngờ a, sao nha đầu kia lại tự chui đầu vào ngõ cụt chứ?!"

"Ngươi bảo nên làm gì bây giờ?" Viên Liệt hỏi, "Lẽ nào thật sự phải thành thân?"

"Thế sao được?!" Tịch Ly túm lấy Viên Liệt, "Đi, mau nghĩ biện pháp khác!"

Vừa bước qua cửa quân doanh, một tham báo đến tìm Viên Liệt tấu tình hình quân sự trọng yếu, Viên Liệt phải rời đi, để Ân Tịch Ly tự nghĩ kế trước, đợi quay về sẽ lại tiếp tục.

Tịch Ly nghĩ kiểu gì cũng không ra biện pháp, bèn chạy đến phòng Tước Vĩ.

Tước Vĩ thấy mặt hắn u ám thì ngỡ ngàng, "Tiểu Ân tử, có chuyện gì vậy? Chẳng phải Viên Liệt vừa thắng sao?!"

Ân Tịch Ly thuật lại việc Tô Mẫn muốn lo liệu hỷ sự cho bọn hắn, Tước Vĩ nhướn mày, "Thế thì cứ thành thân thôi? Có vấn đề gì đâu?"

Tịch Ly tức đến nỗi chẳng buồn đánh hắn, mà là lao luôn vào bấu cái bụng béo của hắn.

Tước Vĩ nhanh nhảu tránh đi, "Được rồi được rồi, Tô Mẫn cũng đâu còn cách nào khác, dùng chiêu này có hơi mù quáng, tự chặt đứt đường lui của chính mình mà!"

"Nhưng kiểu này là buộc ta phải thành thân cùng Viên Liệt hoặc trở mặt với Nam quốc rồi!" Tịch Ly phẫn nộ, "Cả một quá trình coi như mất công vô ích."

"Vậy thành thân đi!" Tước Vĩ vừa phát ngôn, Ân Tịch Ly hung hăng liếc mắt trừng hắn.

"Ai, nếu ngươi đã chấp nhận được chuyện tỷ võ chiêu thân, muốn Viên Liệt thắng thì cũng được toại nguyện rồi, sao còn không chịu thành thân?" Tước Vĩ nhíu mày hỏi hắn, "Thẹn thùng hả?"

"Thẹn thùng cái quái a!" Ân Tịch Ly ngồi cạnh hắn lầm bầm, "Không dám gặp dịp thì chơi đâu, hiện tại chơi giả làm thật rồi chẳng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào nữa!"

Tước Vĩ cười lắc đầu, "Các ngươi cũng thật là có thú, kết quả tỷ võ chiêu thân này khắp thiên hạ đều đã biết, còn gặp dịp thì chơi cái gì a? Lừa mình dối người sao?"

Tịch Ly nhăn nhó, Tước Vĩ trông ra cửa, hỏi, "Tiểu tử Viên Liệt đâu? Không đến cùng ngươi à?"

"Giữa đường gặp phải tham báo, bảo là vùng biển tây nam có quân vụ khẩn cấp, hoàng thượng cũng hạ chỉ lệnh hắn mau đến bình định hải khấu (cướp biển)."

"Còn có thể lưu lại bao lâu?"

"Không quá ba ngày." Tịch Ly thở dài, "Hay là khỏi thành thân, cứ chạy luôn đi?"

Tước Vĩ nhướn mày một phát, nhìn Tịch Ly, "Tiểu tử ngươi tính lâm trận lui bước ư? Không có khí phách!"

"Nào có?!" Tịch Ly bất bình hết sức, "Lão gia tử ngươi hồ đồ rồi a? Trong chuyện này Viên Liệt còn bế tắc hơn cả ta, làm sao có thể chấp nhận được!"

"Vì sao không thể?" Tước Vĩ phe phẩy quạt, "Tại Nam Cảnh nam phong thịnh hành, chính hoàng đế đi đầu còn ai dám ý kiến này nọ nữa?"

"Đúng là Nam Cảnh thịnh hành nam phong thật, nhưng trước nay trong những triều đại nam phong thịnh hành, được mấy người là nam hậu đâu a?" Ân Tịch Ly cười khẩy một tiếng, "Huống hồ Viên Liệt còn chưa đoạt được giang sơn, ta hiện tại bất quá chỉ có một chức vụ khiêm tốn, nóng vội công khai đứng về phía Viên Liệt, chẳng khác gì tự chặt đứt đường lui của bản thân, về sau muốn hỗ trợ Viên Liệt cũng khó khăn!"

"Ha hả." Tước Vĩ gật đầu, "Ngươi sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của Viên Liệt sao?"

"Còn có bản thân ta nữa!" Tịch ly bất mãn nói, "Tóm lại hiện tại chưa phải lúc, nên tận lực tránh đi hôn sự này!"

"Tiểu tử, ngươi có từng nghĩ đến..." Tước Vĩ vỗ vai Ân Tịch Ly, "Đôi khi vòng vo mãi, cũng không bằng thẳng thắng lấy một lần? Đối phương chưa hẳn là người xấu, ta nghĩ Tô Mẫn chỉ bị dồn vào bước đường cùng thôi, hà tất phải bắt nàng bỏ cuộc ngay, có gì từ từ mà thương lượng!"

Tịch Ly im lặng trầm mặc.

"Có một việc, ta không nói chắc ngươi cũng thừa biết." Lão đầu trầm ngâm một lát, "Sở dĩ Trần Tĩnh trọng dụng ngươi là bởi vì ngươi không ưa Viên Liệt, không hề nể mặt hắn, song Viên Liệt dường như lại rất có hảo cảm với ngươi... Thứ nhận thức sai lầm này, chính là lợi thế của ngươi! Hai ngươi càng bất hòa, cơ hội của ngươi càng lớn!"

Tịch Ly nhìn Tước Vĩ một hồi lâu rồi gật đầu, "Ta hiểu rõ, cũng biết phải làm thế nào rồi."

...

Viên Liệt nghe quân báo xong, hay tin bọn hải khấu đã bắt đầu quấy nhiễu ngư dân vùng duyên hải đông nam, thậm chí còn lên bờ cướp bóc. Cứ đà này thì rất có khả năng dẫn đến đại họa, cần phải thanh trừng ngay, hơn nữa còn khá cấp bách, tốt nhất là nên khởi hành trong vòng ba ngày. Thế nhưng, việc Tô Mẫn vẫn chưa giải quyết xong, muốn hắn thành thân cùng Ân Tịch Ly, khẳng định ba ngày là không đủ, phải làm sao cho ổn thỏa đây?"

Đang lúc nguy cấp, chợt thấy Tịch Ly đến, "Viên Liệt, chuẩn bị rút quân!"

Viên Liệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Ân Tịch Ly đầy khó hiểu, "Rút?"

"Chốc nữa ngươi đi tìm Tô Mẫn, giải thích rằng thật ra ngươi định cố ý thua đệ đệ nhà mình, chẳng ngờ lại xuất hiện Lưu Ly kia, hôn sự này không thể thành được vì ngươi không có cảm tình với ta, thậm chí ta còn ghét ngươi. Ngươi hiện đang có quân báo khẩn cấp phải xử lý, không rảnh để quản chuyện này nữa, bảo Tô Mẫn đến tìm ta đi!"

Viên Liệt cau mày, nghe Ân Tịch Ly nói xong thì trầm mặc một lát rồi hỏi, "Mục đích là gì?"

"Cầm chân Tô Mẫn." Tịch Ly nói, "Chúng ta đến phía đông bình định hải khấu, đồng thời không để Tô Mẫn vạch mặt!"

Viên Liệt cười cười, "Kỳ thực ta không ngại cùng ngươi động phòng hoa chúc."

"Biến." Tịch Ly đạp hắn một cước, "Đừng gàn dở! Có làm hay không đây?"

Viên Liệt ngẫm nghĩ xong cũng không truy vấn nguyên nhân nữa, gật đầu một cái, "Lập tức thi hành!"

Tịch Ly thấy hắn đáp ứng thẳng thừng như thế, trong lòng chợt khó chịu kỳ lạ, Viên Liệt đã hiểu tâm ý của mình chưa hay nguyên bản vẫn còn mơ hồ?!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tịch Ly cho rằng đều là đại nam nhân, cứ đa sầu đa cảm mãi thật chẳng ra thể thống gì... Bèn gật đầu ly khai.

Tịch Ly đi rồi, Viên Liệt vốn định chuyên tâm xử lý công vụ, nhưng cố kiểu gì cũng không thể tập trung tinh thần được, đành buông sách xuống, chậm rãi tản bước vòng quanh quân trướng.

Vờ như không yêu hay thực sự không yêu, quả là khiến người ta rối rắm.

"Đại ca."

Một khắc sau, Viên Lạc tới.

"Chưa ngủ sao?" Viên Liệt thấy tâm tình của hắn dường như cũng không tệ như tưởng tượng, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Ta nghe nói vùng đông nam có cấp báo, nên đến xem chuyện gì."

Viên Liệt đưa quân báo cho hắn, "Tự đọc đi."

Viên Lạc nhìn thoáng qua không khỏi nhíu mày, "Đại ca... Bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Ta đi thương lượng với Tô mẫn một phen, hủy bỏ hôn sự rồi chúng ta lên đường tới phía đông bình định hải khấu." Viên Liệt đáp, ngữ khí dứt khoát.

"Hủy bỏ hôn sự?" Lòng Viên Lạc khẽ động, "Chỉ là nhất thời hay trì hoãn lâu dài?"

"Hủy luôn." Viên Liệt trả lời, "Nguyên bản vốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net