Chương: 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cùng lửa giận nuốt vào bụng, Quỷ suy nghĩ nói: Hôm nay ta gặp vận xui gì vậy, đột nhiên có cái tên nửa điên nửa ngốc xông vào trong nhà, ta phải nghĩ ra cái biện pháp đuổi cái miếng kẹo cao su này mới được.

Ục ục – ―Tiếng gì thế?‖

―Bụng của ta!‖ biểu tình của Lê Phong như kiểu học sinh cấp I giơ tay phát biểu bài, nói xong ngây ngốc hướng Quỷ cười.

Không biết, Quỷ mặt ngoài tuy rằng bình tĩnh, nội tâm kỳ thực ba đào ám hung, cho dù Lê Phong bụng kêu không phải là ý muốn của nó, thế nhưng hành động vừa rồi của nó, bụng kêu như thế này chẳng khác gì đơn tố cáo y, cho nó mượn đề tài để có cơ hội nói chuyện của mình.
Quỷ vỗ bàn dựng lên, lên tiếng cả giận nói: ―Ục gì mà ục, ngươi có biết nơi này không cho phép bụng kêu không?‖

―Nhưng…‖ chính là bụng nó muốn kêu, nó cũng không khống chế được a.

―Không nhưng nhị gì cả, nói tóm lại, bụng ngươi kêu là người không đúng!‖

―Có điều…‖

―Còn gì nữa, cái này chứng minh ngươi không hề biết hối cải, lập tức cút ra ngoài cho ta, loại người không chịu nhận sai như ngươi, nơi này của ta không chào đón!‖

―Bảo bảo…‖ Lê Phong hấp hấp cái mũi, bĩu môi, làm ra bộ dáng sắp khóc.

―Cút!‖ Quỷ một chút cũng không mềm lòng, lớn tiếng ra lệnh trục xuất nó.

Lê Phong buông cánh tay đang ôm Quỷ ra, cẩn thận từng bước đi xuống cầu thang.

Hô… ông trời có mắt, rốt cục đuổi đi được đại phiền toái này, hôm nào phải xem quẻ một chút xem có phải gần đây mình đi sai hướng, hảo hảo ngốc ở nhà, cũng sẽ có ngươid đem phiền toái đến cửa.

Qua mười một giờ vẫn không nhìn thấy cái phiền toái kia trở về, Quỷ nghĩ rằng nó rốt cục đã đi rồi, lấy chăn màn ra từ cái tủ cũ nát, trải ra trên mặt đất đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, y bị tiếng mèo kêu xuân liên tiếp ở ngoài cửa sổ đánh thức.

Tâm tình khó chịu đến cực điểm, vọt đến bên cửa, điên cuồng gào thét với bóng đêm ngoài cửa sổ: ―Toàn bộ câm hết miệng cho ta, tháng bảy rồi mà còn phát xuân à, ta thao m* ngươi A B C D E F! Còn làm cho ta nghe được thêm một tiếng, ta liền kết liễu cả lũ chúng bay!‖

Nói cũng kỳ lạ, bị y rống như vậy, khắp nơi vốn đang la hét ầm ỹ đột nhiên yên tĩnh lại.

Quỷ một lần nữa tiến vào ổ chăn, buồn ngủ, một đêm vô mộng, ngủ đến hừng đông.

Sáng sớm thức dậy, rửa mặt chải đầu, tính xuất môn kiếm ăn, vừa mở cửa ra, liền chứng kiến một màn làm y chán nản.

Lê Phong cuộn mình ngủ trước bậc thang, mà làm cho y tức giận hơn nữa chính là lão quỷ còn oa trong lòng tiểu tử ngốc kia, hảo thấy chí nh hàm, càng cách phổ là, hơn trăm con mèo hoang, vô luận to nhỏ đều tụ tập bên người Lê Phong.

Hiện tại mới là tháng năm, ban đêm sương mù dày, lại lạnh, những con mèo kia sưởi ấm cho Lê Phong.

Giống như cảm nhận được tầm mắt của Quỷ, Lê Phong run lên thân mình đầy sương sớm, xoa xoa mắt, sương mù mà ngồi dậy.

Quỷ vừa nhìn thấy, phản ứng đầu tiên chính là lui vào trong cửa, chuẩn bị đóng cửa lại.
Đáng tiếc chậm một bước, khi Lê Phong nhìn thấy Quỷ, lập tức quát to một tiếng ―Bảo bảo.‖ Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà sát lại, ôm chặt lấy y không rời.

Quỷ bị nó tiến lên ôm như vậy, lảo đảo vài bước về sau mới đứng vững thân mình, nhắc tay định đánh Lê Phong một quyền, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chân thành tha thiết ngờ nghệch của Lê Phong, quyền kia chững lại không đánh xuống được.

Lê Phong ngây ngô cười đem khuôn mặt ghé vào mặt Quỷ cọ cọ, bộ dáng vạn phần thỏa mãn.

Một quyền kia của Quỷ đánh cũng không được, mà không đánh cũng không được, không có chỗ phát tiết lửa giận làm y sắp nội thương. Nhóm miêu ngoài cửa này chính là đối tượng trút giận tốt nhất.

Quỷ nổi giận đùng đùng lao ra cửa, muốn tróc một hai chỉ hết giận, ai ngờ nhóm miêu lập tức nhanh nhẹn giải tán, thoát đi không thấy miêu ảnh, liền ngay cả lão quỷ cũng trốn mất tăm.

Quỷ tức giận giơ nắm đấm huơ huơ trước con ngõ vắng tanh, rống giận: ―Mẹ nó, vương bát đản, chúng mày là lũ súc sinh không có tính người, cũng không nghĩ đến là nhờ ai chúng mày mới có chỗ dừng chân không phải đi lưu lạc, chúng mày thế nhưng lại giúp đỡ người ngoài đối phó ta, chờ đấy! Ăn cây táo, rào cây sung, không lương tâm, lấy oán trả ơn…‖ Quỷ mắng không khí gần nửa giờ, cuối cùng vì cao siêu quá ít người hiểu, mà đành phải thu binh.
Quay đầu lại nhìn khuôn mặt cười ngốc kia, tiểu oa oa trừ bỏ thở dài vẫn là thở dài.

Có lẽ đây là ý trời, ông trời có lẽ thấy y sống rất thoải mái, nên phái cái đại phiền toái này xuống dành riêng cho y.

***

Quỷ kéo Lê Phong trở lại lầu hai, ép buộc Lê Phong buông mình ra, dưới *** uy của Quỷ, Lê Phong rưng rưng khuất phục.
Quỷ khoanh chân ngồi ở trên sàn, khuôn mặt trẻ con đáng yêu một trận khó dò, sau đó không lâu, y mở miệng hỏi: ―Ngươi tên là gì?‖

Lê Phong cúi đầu một hồi, hì hì hai tiếng, nói: ―Phong.‖

Quỷ đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng tiếng ai thán càng thêm thê thảm, điên*? Ta liền thật sự muốn điên rồi! ―Ngươi có nhớ ngươi sống như thế nào? Hay làm sao lại tới được nơi này không? Trong nhà có những ai?‖ *Phong trong tên của Lê Phong đồng âm với từ ‗phong‘: điên

Lê Phong vẫn như cũ cười ngây ngô đáng yêu.

Quỷ đột nhiên có xúc động, muốn biến chính mình một chút, hỏi một người ngay cả tên mình cũng không biết, đang sống ở đâu, đây không phải là vô nghĩa sao?

―Ngươi hoàn toàn không nhớ rõ? Ta đưa ngươi đến sở cảnh sát…‖ ―Không cần!‖ Quỷ nói bảy tám câu, chỉ có câu này Lê Phong nghe hiểu, nó lập tức liều chết xông lên, ôm lấy Quỷ liều mạng mà rung, miệng liên tiếp hô không cần.

―Hảo… Hảo‖ Quỷ bị lắc đến choáng váng, ―Dừng… dừng lại…‖

Thật vất vả mới thoát ra khỏi ma chưởng, Quỷ ôm đầu sầu não nói: Dựa trên lời nói cùng hành vi loạn thất bát tao của tên này, chắc nó là kẻ trí lực có vấn đề, nếu kiên quyết đưa tới đồn cảnh sát, vạn nhất cảnh sát không chịu để ý, trái lại tra hỏi thân phận của y, vậy thì không được, bởi vì y là… Ân… ít nhất không phải là người bình thường, biện pháp này không thể thực hiện được, bằng không, thừa dịp nó ngủ, đem nó để ở cổng trạm cảnh sát…

―Meo ô –― Lão quỷ tựa như hiểu thấu tâm sự của y, cặp mắt tuyết tử kia theo dõi y, như là nói nếu ngươi dám làm vậy, ta liền không để cho ngươi yên.

Thân mình Quỷ run lên một chút, lập tức đánh rớt ý niệm bất lương ở trong đầu, nói thật ra, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không y không muốn giao tiếp cùng cảnh sát, bởi vì họ phiền toái muốn chết, luôn hỏi đông hỏi tây, muốn y vì cái đứa đần độn này là đi thông báo là cái chuyện không có khả năng, y không có thời gian nhàn rỗi như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, thu dụng nó, là phương pháp mau lẹ nhấy, nghĩ rằng, người nhà của tiểu tử này sớm muộn cũng tìm được nó, đến lúc đó có thể đá nó ra khỏi cửa chính rồi, chỉ có điều… cái này cần lấy cuộc sống yên tĩnh của y mà trả giá.

Lão quỷ nhìn y có bộ dáng do dự, đứng dậy nhảy vào trong lòng Lê Phong, lại ở đằng kia không đi, chỉ dành cho chủ tử vô lương tâm này một chút áp lực.

Quỷ oán hận trừng mắt nó một cái, bất đắc dĩ bị bắt buộc phải đáp ứng. ―Ngươi có thể ở lại, có điều, trong phòng này, ta là chủ ngươi là khách, chúng ta phải làm ba chương khế ước, thứ nhất, có nhìn thấy phòng nhỏ bên kia không, đó là phòng làm việc của ta, không cho phép ngươi đi vào, khi ta làm việc, ngươi cũng không được đến quấy rầy. Thứ hai, không được gọi ta là cục cưng. Thứ ba, một khi người nhà của ngươi tìm được ngươi, ngươi nhất định phải rời đi ngay lập tức. Thứ tư, trời vừa tối, ngươi sẽ không được ra khỏi phòng này một bước.‖

Lê Phong đưa ngón tay ra, đếm đếm: ―Là bốn chương, không phải ba.‖ ―Tùy tiện đi, tóm lại, ngươi muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy ước đã định, ngươi có đồng ý không?‖

―Nga!‖ Lê Phong gật gật đầu.

―Tạm thời cứ như vậy, sau này nếu nảy sinh vấn đề thì thêm điều kiện sau, còn có ngươi nếu đã quên tên mình, mà không có cái để xưng hô thì không tiện, về sau ta gọi ngươi… Ân…‖ Gọi là gì thì tốt đây, vừa lúc này lão quỷ ngứa họng meo ô một tiếng, Quỷ ngay lập tức nói: ―Gọi ngươi là Miêu đi.‖ ―Meo ô – Meo ô—―

Lê Phong có vẻ rất hài lòng với cái tên mới này, vẫn meo ô meo ô kêu. Cứ như vậy, Lê Phong tạm thời dừng chân tại cái nhà cổ quái này, sau này có thể thuận buồm xuôi gió không thì còn đợi quan sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net