Hồi 13: Hẹn hò?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xong chưa?

- Chờ em chút!

Sehun vội vàng chụp lấy cái áo treo trong tủ khoác nhanh lên người rồi chạy ra khỏi phòng, hớn hở nhìn thấy Chanyeol mày nhăn thành một đường liên tục ngó xuống chiếc đồng hồ đeo trên tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

- Ra rồi đây. Chúng ta đi thôi!

- Nhóc con lề mề này.

Trừng mắt với nó một cái cho có lệ, tuy rằng vừa rồi đã phải chờ đợi rất lâu vì nó cứ loay hoay không biết thay đồ kiểu gì mà mất thời gian như thế, nhưng lúc này nhìn thấy Sehun vui vẻ ôm chặt lấy cánh tay hắn như kia, Park Chanyeol trong lòng chính là đã mềm như cái bánh nhúng nước mất rồi.

- Thôi mà, em xin lỗi. Tụi mình đi nha.

Kéo Park Chanyeol một mạch ra khỏi cửa. Sehun cảm thấy thực vui vẻ. Không biết Chanyeol hôm nay tâm trạng tốt thế nào mà vừa mới ngủ dậy đã nói sẽ dẫn nó ra ngoài chơi, đính chính lại cho chính xác thì là đi gặp mọi người.

Từ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nó trốn đi kia thì tính đến nay đã nhiều ngày nó không tới thăm lại cô nhi viện với chỗ tiệm bánh rồi. Thực tốt vì lần này hắn lại ngỏ ý đưa nó đi, nghĩ tới mỗi lần đi ra ngoài đều phải đi một mình vẫn luôn thấy rất tịch mịch thì bây giờ đã Chanyeol đồng hành, niềm vui lại thêm nhân đôi.

Nó lôi hắn đi rất nhanh. Gió thổi qua làm mấy lọn tóc của Sehun lúc lắc không ngừng theo từng bước chân trông rất ngộ nghĩnh. Hắn một bên liếc mắt qua nhìn chòng chọc vào mái đầu nhấp nhô của nó, cố gắng đè nén khao khát muốn hôn lên đỉnh đầu của Sehun một cái.

Thứ cảm xúc vẫn còn quá mới mẻ đối với Chanyeol làm hắn không biết phải xoay sở thế nào với trái tim cứ bồi hồi này của bản thân. Hắn thậm chí còn không biết có nên nói ra cho nó biết hay không. Mà nếu nói ra thì cảm thấy thực mất mặt. Nhỡ như Sehun không thích hắn thì biết làm sao?

.

.

.

Cả hai đi ngang qua phố mua sắm, cũng không phải có ý định dùng tiền hay gì vì Sehun suốt thời gian qua chỉ toàn ăn không ngồi rồi ở nhà Chanyeol, một xu dính túi cũng không có lấy gì mà xài? Chẳng qua từ nhà hắn đến cô nhi viện luôn phải đi qua chỗ này.

Trước đó Sehun vẫn thường hay tranh thủ lúc đi đến nhà hắn làm việc để ngó nghiêng các thứ được bày bán ở đây. Nó muốn mua rất nhiều thứ, từ đồ chơi cho tới quần áo cho bọn trẻ lẫn các sơ trong viện nhưng tiết kiệm mãi vẫn không đủ, dù sao thì chi phí để cô nhi viện tiếp tục hoạt động không phải là một con số ít ỏi, chỉ để duy trì được đến nay đã là một việc đáng mừng.

Cảm nhận được ánh mắt của Sehun liên tục dán lên mấy bộ quần áo trẻ em trong một cửa hàng, hắn nhàn nhạt hỏi.

- Muốn mua?

Nó hết gật đầu rồi lại lắc đầu làm cho hắn nhướng mày khó hiểu.

- Em muốn thật nhưng không có tiền.

Mỉm cười một nụ cười đượm buồn. Nét mặt khó coi kia lọt vào ánh mắt Chanyeol vô cùng nhức nhối. Hắn không nói nhiều lời liền nắm lấy tay Sehun kéo thẳng một nước vào trong cửa tiệm.

Nó hoảng hốt muốn chống chế ngăn lại nhưng không kịp, cánh cửa đã bị mở ra, người cũng đã bước vào. Nhân viên bên trong thấy có động liền mang theo sự nhiệt tình chuyên nghiệp nhanh chóng ra tiếp đón hai vị khách thoạt nhìn rất trẻ tuổi.

- Anh làm sao vậy? Chúng ta không nên vào đây đâu! Em...

- Mua đi ta trả.

- A?...

Sehun ngơ ngác nhìn vẻ mặt thản nhiên của Park Chanyeol mà thiếu điều muốn bật ngửa ra ngất xỉu. Nó vốn đã phần nào đoán được ý định của hắn từ lúc hắn hỏi mình nhưng vẫn không thể tiếp thu kịp khi hắn làm thật. Nó còn nợ hắn một khoản không nhỏ mà hắn lại muốn giúp nó mua đồ, như thế nào gọi là công bằng a?

- Chào quý khách, hai vị cần gì cứ nói.

Đưa tay ý định lắc lắc bảo mình không cần, nào ngờ Park Chanyeol còn nhanh hơn chụp lấy cái tay không an phận của nó lôi lôi kéo kéo thẳng một đường tiến sâu vào trong tiệm. Oh Sehun bị hắn trừng mắt kinh tới mức chỉ dám ngoan ngoãn ngậm miệng lại không mặc cả thêm nữa. Được rồi, bất quá thì ghi thêm nợ vào sổ, có điều nợ càng ngày càng nhiều, không biết đến bao giờ mới trả hết đây.

Phiền muộn còn chưa xong trước mắt đã xuất hiện một chiếc áo váy hồng nhạt kiểu dáng công chúa mà mấy bé gái vẫn thường rất yêu thích được đặt trước ngực nó.

- Được lắm, rất hợp.

Âm thanh đều đều của hắn vang lên nghe vào không rõ tư vị ra sao lại làm Sehun trợn ngược hai mắt lên như vừa nghe thấy cái gì khủng khiếp lắm.

- Anh biết này là không phải mua cho em mà phải không?

- Đương nhiên biết. Ta chỉ là muốn đùa một chút.

Sehun nhìn bộ mặt nghiêm túc không có lấy miếng gợn sóng cho thấy sự trêu chọc nào trên gương mặt Park Chanyeol mà dở khóc dở cười. Là do hắn đùa không vui hay là nó không biết thưởng thức? Oh Sehun trong lòng đích thị là muốn hỏi hắn có cần hay không nó lăn ra đất cười đến rụng hết răng phụ hoạ cho trò đùa vô vị này của hắn?

Đằng sau lưng bất chợt vang lên tiếng khúc khích của mấy nữ nhân viên bán hàng. Mọi người coi bộ thích cười trên nỗi khổ của người khác quá nhỉ? Cư nhiên hôm nay lại bị đem ra làm trò tiêu khiển cho người khác, Sehun uỷ khuất cố gắng cắm mặt đi lựa đồ thật nhanh để nhanh chóng rời khỏi cái hố xấu hổ này.

Qua một hồi tập trung vào chọn quần áo, Sehun rút ra được là tốt nhất về sau không nên để cho Park Chanyeol mua đồ để làm gì. Ngoại trừ lúc mới vào hắn lấy bừa được một cái váy mà hắn bảo rằng hợp với nó kia ra thì những món về sau chỉ toàn mấy bộ đồ đen và đen mà thôi. Nó có chút cảm khái, này là đồ mua cho trẻ con a, vì cái gì lại cho toàn đồ tối màu như thế? Hắn muốn từ người già trới con nít ai cũng ăn mặc như thể không có ngày mai như hắn hay sao?

Hại Sehun phải ôm hết cả một mớ đồ lủng củng đi ném lại vào sạp. Park Chanyeol nhìn đống quần áo mà hắn cảm thấy rất tâm đắc kia bị nó ném trở vào hết thì không cam tâm. Nếu không phải vì Sehun một bên dùng tay cất đồ một bên dỗ ngọt hết lời Chanyeol thì hắn còn lâu mới tiếp tục đứng ở nơi này để nó "sỉ nhục" khiếu thẩm mĩ của hắn.

Vì số trẻ em trong viện không hắn là ít nên Sehun dù chỉ dám mua cho mỗi em một bộ đồ thì cộng lại cũng đã lên thành hơn vài chục. Chưa kể quần áo mua từ cửa hàng hiển nhiên là sẽ đắc hơn số quần áo đổ đống bán ngoài chợ. Sehun nhìn từ hoá đơn có mấy con số đang làm nó hoa mắt, lại liếc sang Chanyeol đang đưa thẻ cho nhân viên, cà một phát rồi ký tên một cái, đơn giản thật, cũng như tương lai của nó vậy đấy, đơn giản là chỉ cần gồng lưng lên làm việc hẳn là tới già cũng hết nợ đúng không?

Hắn khoé mắt nhìn ra được biểu tình thống khổ vì nợ nần ngập đầu của nó mà cười thầm trong bụng. Chẳng qua là chọc ghẹo nó rất vui mà thôi. Hắn hiển nhiên là sẽ không bắt nó phải trả lại số tiền này nhưng để cho Sehun "mắc nợ" hắn như thế này cũng coi như là có mục đích. Nếu có thể thì cứ lấy thân ra mà trả nợ cho hắn suốt đời cũng được, hắn không cần thêm gì đâu.

Mấy cô nhân viên kinh ngạc nhìn hai vị khách trước mặt, khó tin trước số lượng quần áo mà hai người mua, không khỏi cảm thấy phi thường ngưỡng mộ. Nhưng là mua cho ai mà nhiều đến mức này? Các cô cũng tò mò quan hệ của họ, có người còn liều mình lên tiếng hỏi.

- Xin lỗi nhưng hai vị là...

Chanyeol nhìn ánh mắt ý vị của người lên tiếng, bình thản trả lời.

- Bọn ta là cùng nhau.

- À vâng.

Nghe xong người nữ kia liền cười rạng rỡ, ý vị trong ánh mắt lại thêm thâm sâu làm cho hắn cùng Sehun đồng thời ớn lạnh. Chỉ bảo là hai người đi cùng nhau thôi, có gì mà cô nàng kia lại phải cười như đang có âm mưu gì ghê gớm lắm thế. Trong lòng hô to hai chữ: "Tránh xa!". Hắn cùng với nó đồng loạt trao đổi ánh mắt mà gật đầu.

Cuối cùng là vì quá nhiều món hai người không thể mang theo hết, đành yêu cầu cửa hàng chuyển phát tới tận nơi. Nhìn vào số địa chỉ là cô nhi viện các nàng mới "À~" khẽ một tiếng tiếc hận. Nhìn theo bóng dáng của hai khách hàng rời đi, mấy lời bàn tán mới bắt đầu xôn xao.

- Hẳn là một cặp rồi đi. Lại còn là một đôi rất đẹp. Chỉ tiếc, cứ tưởng là đến để sắm đồ cho con, nào ngờ... ai~ cũng là chúng ta mơ mộng quá nhiều.

- Hai nam nhân thì có con thế nào?

- Ngươi có cần phải tụt hậu những lúc thế này không? Có thể nhờ đẻ mướn hoặc nhận con nuôi mà!

- À, tự dưng quên mất.

- Ngu ngốc!

- Này!!!

Hai nhân vật chính của cuộc tranh luận vẫn đi xa dần mặc cho mấy cô nhân viên nơi này cãi cọ với nhau vô lý. Rằng là nữ nhân thì nhìn đâu cũng thấy gian tình, không biết là trời cho đôi mắt tinh tường hay đầu óc hoang tưởng đây nữa.

.

.

.

Kế đến là ghé vào tiệm bánh thân thuộc của Sehun. Cảnh tượng lần này cũng đồng dạng không khác biệt lắm so với lần trước mà nó trốn đi, mọi người vẫn kiểu như mười năm chưa gặp nhào hết ra ngoài, người nắm tay kẻ nắm chân nó hỏi thăm liên tục.

Park Chanyeol vừa cùng Sehun bước vào đã thấy một màn trước mắt thế kia, đáy lòng thầm mắng vài tiếng. Mấy bàn tay đáng ghét kia đặt đi đâu khắp người nhóc con của hắn thế hả? Đưa tay chụp lên đầu Sehun, dụng sức một phát liền kéo nó ra khỏi đám đông náo nhiệt. Theo quán tính ngã ngửa ra sau đập người vào lồng ngực vững chắc của hắn, tim nó nhất thời đập mạnh một nhịp rồi những nhịp kế tiếp là loạn xì ngầu hết cả lên.

Mấy anh chị đồng nghiệp nhìn tình cảnh bên này, Trong đầu lại suy ra thành một thước phim ngắn đề tài lãng mạn. Gì mà người đàn ông cao lớn kéo người yêu bé nhỏ (nhỏ chỗ nào? -____-) vào lòng mình, người con trai nhỏ hơn bị ôm chầm lấy thì đỏ mặt ngượng ngùng nép vào ngực người kia. Rồi rồi, thì là không có màn "nép vào ngực" gì hết, nhưng mà cũng gần giống rồi đúng không?

- Sehuna, bạn trai em đây sao?

Suýt chút nữa đã cắn lưỡi vì câu hỏi đột ngột của mọi người. Sehun lùi ra khỏi người hắn một chút, vẻ mặt lấm lét nhìn sang Chanyeol cố tìm kiếm xem có chút giận dữ nào trên bộ mặt lãnh đạm của hắn hay không. Rốt cuộc là nhìn thế nào cũng hắn thấy rất bình tĩnh, yên tâm thở phào một chút. Định bụng quay lại giải thích rõ ràng với mấy anh chị rằng này là ông chủ mà lần trước mình đã nhắc đến với họ thì Chanyeol liền rất không thức thời mở miệng bảo hắn muốn ăn bánh, bắt Sehun chạy ra quầy mua vài cái đem ra, nó ngẩn người một lúc mới lơ mơ chạy đi.

Lúc quay lại trên tay mang theo rất nhiều bánh trứng mà hắn thích. Vừa ngồi xuống chưa kịp đụng tay vào cái bánh nào đã nghe giọng nói từ tính của hắn cất lên từ phía đối diện mà chẳng khác nào như vờn quanh bên tai mình.

- Họ muốn nghĩ sao cũng được.

Oh Sehun rất muốn hỏi ý hắn là đang nói về chuyện gì a? Cũng không cần lúc nào cũng nói năng không đầu không đuôi như thế, nó không hiểu được đâu. Nhưng nếu hỏi thế thì nhất định sẽ bị mắng là ngu ngốc, thôi thì đành giả bộ thông minh gật gật dạ dạ cho người ta nể đi vậy.

Nó đã nghĩ rất đúng. Đi chung với Park Chanyeol vẫn là vui hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net