Chương 2: Nạn nhân thứ 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ouch!! Tại sao mày lại đứng đây? Thật là bất hợp pháp!"

Jungkook lẩm bẩm chửi rủa vật thể vô duyên vô cơ ngáng giữa lối đi, mẹ kiếp cái bàn, dám to gan va vào ngón út của cậu

"Thứ đáng trách nhất ở đây là cặp mắt lơ đễnh của mày đấy, làm ơn vứt cái tờ báo đó sang một bên đi."

Jimin nhướn cổ, dùng lời lẽ chỉnh đốn lại sự ấu trĩ của bạn mình. Cậu vẫn còn tức tối lắm cái vụ Jeon Jungkook không sợ trời, không sợ đất, dám nhận điều tra vụ án nguy hiểm. Đâu còn lạ gì tính nết của người kia nữa, cứ thấy vụ án hay là vồ ngay như đỉa đói. Cơ mà thà rằng cậu ta cứ theo đà biến mình thành thiêu thân, tự nguyện chui tọt vào đóm lửa mù quáng thì không ai nói gì. Còn đằng này, Jungkook còn lôi cả Jimin tham gia cùng. Coi thử coi có điên không?

Jungkook là một tên cuồng công việc. Dù có bị đội trưởng dựng dậy đi làm nhiệm vụ vào nửa đêm, cậu ta cũng không than vãn nửa câu, ngược lại còn hoàn thành rất xuất sắc. Có lần say rượu, cậu Jeon còn khẳng định rằng, sau này nếu có chết đi cũng muốn được chôn trong đồng phục cảnh sát, người đeo huân chương và phù hiệu hoa Mugunghwa 5 cánh. Đúng là hết thuốc chữa mà!

"Cafe không?" Cậu Jeon gọi với ra.

"Thôi, tao ghét cafe lắm" Jimin nhăn mặt đáp lại.

"Thế sáng giờ có điều tra được gì chưa?" Pha xong một phần cafe, Jungkook tiện mồm dò hỏi, nhìn bộ dạng giật thon thót của người kia, cậu cũng ngầm đoán được cậu ta vừa đóng vội thẻ phim đang xem dở. Cảm giác hối hận không dưng lại dội đến cơ quan đầu não, xoa nhẹ vầng thái dương một cách mỏi mệt, Jungkook tự nhiên cảm thấy e ngại cho tương lai của vụ án.

"Mày không có nhưng mà tao có đây" Jungkook giăng mấy tờ báo cũ của năm 2019 lên bàn "Mười ba nạn nhân Vante từng sát hại trước đây, có người gốc Hàn, có người từng định cư ở Hàn, cũng có người lấy vợ Hàn. Chung quy lại đều có liên quan dù ít dù nhiều đến Hàn Quốc"

Jimin nghe xong cũng gật gù ngẫm nghĩ, chuyện hắn chọn nhập cảnh về Hàn Quốc ắt hẳn cũng có lý do...

Rè...rè

Máy tính của Jungkook đột nhiên phát ra thứ âm thanh cũ kĩ như tiếng nhiễu sóng từ. Vài giây sau, màn hình hỗn loạn nhấp nháy liên hồi rồi tắt ngóm. Bọn họ lặng người, đơ mắt nhìn về phía màn hình đen kịt.

"N-nó không bị ma nhập đấy chứ!?" Jimin bấu chặt lấy cánh tay Jungkook, run như cầy sấy

"C-chắc là bị lỗi thôi" hà hà. Những lúc như này cậu cũng chỉ biết cười trừ

"T-tao nghĩ là không đâu...nhìn kìa!" Đồng tử của Jimin được dịp giãn to hết cỡ. Từng hàng chữ trắng nổi bần bật trên nền đen dần dần hiện ra...Có vẻ như ai đó đã xâm nhập vào máy chủ và muốn gửi thông điệp gì đó đến cho bọn họ. Chúng trông hệt như...một lời nguyền?

"Súng vang bên tai, xui tâm ta rạo rực

Đầu của hắn,

nằm gọn trong ống ngắm,

Trao viên kẹo chì mà rút đi sinh khí

kẻ đốn mạt, bẩn tưởi tanh hôi.

Thay mặt trời, nhân danh đất,

Tiễn vong linh hồn...thối nát xuống địa ngục

Lên nòng-ngắm-bắn."

"Chúa ơi" Cả hai không hẹn mà bất giác đồng thanh

"Cái tin nhắn quái quỷ gì thế này? Không phải là lời cảnh báo của Vante đấy chứ?"

Chưa kịp hoàn hồn, 3 tấm hình đen trắng lần lượt hiện lên màn hình. Bức đầu tiên hình chai rượu, bức kế bên là ảnh sông Hàn, cái còn lại...

Là một ngón tay đang đặt trên cò súng!

Hệ thống tự huỷ đã được kích hoạt!..rè...

Màn hình máy tính đột ngột nóng ran như lửa đốt, CPU phát ra thứ âm thanh ì ạch kì quái. Jungkook như đoán được chuyện gì sắp xảy ra, cậu tá hoả cảnh báo Jimin hãy lùi về sau. Chộp lấy điện thoại trên bàn, cậu nhanh tay chụp lại ba bức hình kia rồi ngay lập tức giật lùi ra sau

Đ-đùng!!

Một tiếng nổ vang lên kéo theo mảnh vỡ văng tung toé. May mắn những mảnh vỡ đó không với tới người Jungkook, cơ mà máy tính dấu yêu xem chừng lại không được may mắn cho lắm. Cậu chàng nghệt người nhìn luồng khói xám xịt bốc lên nghi ngút từ đầu vi tính

Dã man thật!

"Hơ...chuyện quái gì vừa diễn ra vậy ??!" Jimin lồm cồm bò lên từ dưới gầm bàn, tim cậu đã chịu một cú đả kích lớn, nó còn đang thoi thóp đây này.

Kẻ làm chuyện này, chỉ có thể là Vante thôi..

"Hắn là đang muốn thách thức cảnh sát đây mà..." Cậu Jeon đăm chiêu nhìn những bức ảnh chụp vội, thầm suy tính gì đó trong đầu " Nếu chúng ta không nhanh chóng giải ra ý nghĩa của những bức ảnh này...e là sẽ có thêm nạn nhân thứ 15"

"Jimin, mày biết điều đó nghĩa là gì không? Chúng ta tiêu thật rồi" Jungkook trao cho người kia một cái nhún vai, lời nói trái ngược hoàn toàn với biểu cảm phấn khích của cậu ta

Được rồi, ngươi có lòng mời, thì ta cũng sẵn sàng đấu trí một phen!

"Nào, bây giờ mày hãy làm nét bức ảnh thứ hai giùm tao" Jungkook nhanh nhẹn phân chia công việc cho Jimin. Ban nãy cậu zoom ra zoom vào, thấy lấp ló có một con thuyền ngoài xa đang di chuyển trên sông Hàn, nhưng chất lượng ảnh quá kém khiến cậu không thể nhìn ra số hiệu của nó. Vừa vặn, Jimin tuy không giỏi đánh đấm nhưng kĩ thuật công nghệ thì cậu ta rất rành

"Rõ! Thưa sếp Jeon" Jimin hí hứng bật máy lên tiến hành phục chế bức hình.

Bên này, Jungkook bắt đầu dò xét bức hình thứ nhất, trong hình là một chai rượu trông khá cũ, thân chai được dán tem- loại được làm từ giấy loang màu phổ biến ở Pháp những năm 80. Khổ nỗi cậu chẳng biết đách gì về rượu.

Chợt nhớ đến Jackson- một chuyên gia về rượu, nói thô ra thì anh ta là một 'bợm nhậu', dù sao thì Jungkook vẫn ôm hi vọng anh ta sẽ giúp ích. Cậu không chần chừ mà gửi nó cho anh ta. Mười lăm phút sau, Jackson mới hồi âm 

JS:/ Jeikei, cậu kiếm đâu ra bức hình này vậy, tôi cũng phải đứng hình mất 15 phút đấy/

JK:/ Nó có vấn đề gì sao?/

JS:/ Đây là chai Pazzia Martin XIII, có tuổi thọ rất lâu đời và khá ít người biết, giá cho một ly rượu cũng ngót nghét hai ngàn đô/

JS:/Ở Hàn Quốc chỉ có ba nơi phục vụ loại rượu này thôi/

Jungkook vội vàng lấy giấy bút ra, ghi chép lại ba cái tên vừa được liệt kê, đồng thời tìm kiếm chúng trên bản đồ: 1 quán bar ở Busan, hai cái còn lại ở Seoul. Chỉ có vài thông tin vụn vặt như này thôi sao?

manh mối thật mơ hồ...

"là tàu BT-136" Mới đó mà Jimin đã hoàn thành xong nhiệm vụ "Con tàu này thường hoạt động vào 8 giờ tối dạo quanh sông Hàn"

Tiếp thu thông tin vừa rồi vào não bộ, cặp mắt Jungkook bỗng sáng rực lên, cậu đứng dậy, kéo cái người đang ngơ ngác kia đi theo "Đi thôi Jimin, tớ có đáp án rồi!!"

Jungkook ném mũ bảo hiểm cho Jimin rồi nhảy lên xe mô tô, phóng thẳng đến Jamwon-dong

"Kìa, sao mà mày biết được hay thế? Cho tí manh mối đi." Jimin ngồi sau hối hả bám lấy vạt áo Jungkook, cậu ta phóng nhanh như phát rồ lên rồi ấy

Người kia vẫn vững tay lái, Jimin có thể nghe giọng nói của cậu ta bị gió thổi ngược ra phía sau "Tấm hình sông Hàn, có hai điểm đáng chú ý, một là con tàu thường hoạt động vào 8 giờ theo cậu nói, nó ám chỉ đến thời gian hắn sẽ ra tay. Hai là sông Hàn, nơi hắn nhắm tới là một nơi nào đó có thể thấy được dòng sông. Dựa vào ba nơi phục vụ loại rượu hắn gửi, chỉ có mỗi quán rượu ở Jamwon-dong là có thể nhìn ra sông Hàn. Tao mong suy luận này sẽ đúng, bằng không thì, hơi căng đấy"

Chỉ còn chưa đầy 10 phút nữa, Vante sẽ ra tay !

Hùng hổ đẩy cửa xông vào, Jungkook và Jimin thu hút mọi ánh nhìn của khách hàng trong quán. Hai người thở hổn hển không ra hơi, cùng lúc rút thẻ ngành từ trong túi áo.

"Cảnh sát đây! Chúng tôi dự đoán ở đây sắp sửa xảy ra một vụ nổ súng! Đây là tình huống khẩn cấp, đề nghị mọi người hợp tác di chuyển vào trong, tránh xảy ra hậu quả đáng tiếc..."

Mọi người tuy vẫn còn bán tính bán nghi nhưng dạo này báo đài toàn đưa tin về vụ bắn tỉa ở trung tâm thành phố khiến ai cũng cảm thấy lo sợ. Tất cả theo lệnh, xếp hàng đi vào trong. Riêng chỉ còn hai vị khách là nhất quyết không nghe lời, còn tỏ ra cáu bẳn khi biết Jungkook là cảnh sát. Một gã mù mắt trái, gã còn lại có một vết sẹo lồi dài kéo từ đuôi mắt đến sát cằm, cả hai đều mặc áo khoác đen và có vẻ ngoài bặm trợn.

"Biến đi, tao đếch cần chạy trốn thằng chó nào hết"

Cậu sẽ không tức giận đâu, thật đấy, vì đó là lời nói cuối cùng của gã trên cõi đời này rồi. Lời vừa dứt, cửa kính vỡ toang thành trăm mảnh, một viên đạn găm thẳng vào hộp sọ kẻ đang lèm bèm, không lệch một li. Gã ngã sõng soài xuống mặt đất, phụt cả vại máu vương vãi khắp người Jungkook. Cái gã mặt sẹo bây giờ mới biết sợ, chồm lên cướp lấy chiếc vali màu đen rồi cao chạy xa bay, mất hút.

Có tin nhắn đến, cơ mà Jungkook chẳng còn tâm trí nào mà bận tâm nữa...

Chậm một giây, đi một mạng.

.

.

.

Mấy chap đầu còn chưa nhiều dramu, mọi người cứ bình tĩnh nha =((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net