Chương 8: Tòng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vũ An Quân sao?"

Việc Vũ An Quân thu nữ đệ tử, ở đã không còn là bí mật thành Hàm Dương rồi.

Bạch Khởi nhìn theo ánh mắt Mông Vũ đến Cố Nam, thấy chiến ý trong mắt Mông Vũ thì thầm thở dài, nhìn Cố Nam đầy thương hại.

Bị tên tiểu tử này quấy rầy, ước chừng là không có được mấy ngày yên ổn. Hắn đã trải nghiệm qua rồi.

Gật đầu: "Đúng, tuổi tác cũng xấp xỉ ngươi."

"Bái kiến Cố cô nương." Mông Vũ chắp tay về phía Cố Nam.

Cố Nam không hiểu ánh mắt thương hại của Bạch Khởi, không biết làm sao, đáp lễ: "Bái kiến Mông tướng quân."

Ngầm suy nghĩ.

Mông Vũ?

Tên này hơi lạ, nhưng với ký ức rõ ràng, cô dần nhớ ra một người có liên hệ lớn với Mông Vũ.

Đại tướng Mông Điềm của nhà Tần chính là con trai của Mông Vũ.

Cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng, Cố Nam nghĩ, đột nhiên phát hiện ánh mắt Mông Vũ nhìn mình không đúng.

Cảm giác đó khiến cô không tự chủ mà rùng mình.

"Cố cô nương." Mông Vũ cười tươi: "Đã nghe nói Cố cô nương học rộng hiểu nhiều, binh pháp thông suốt, là nhân tài hiếm có. Trong võ học lại có những cảm ngộ riêng. Mông Vũ thấy hào hứng, không biết có thể giao đấu một trận với cô nương? So tài một chút không?"

Khóe miệng Cố Nam giật giật hiểu ra lý do, hóa ra là tâm tính thiếu niên, không tránh khỏi chuyện tranh cường hiếu thắng.

Không ngờ lại tìm đến cô.

Đấu võ, nghe thôi đã không phải chuyện nhẹ nhàng.

Với một người lười biếng như cô, chuyện ăn uống ngủ nghỉ đều có người lo liệu, không muốn dính vào chuyện tốn sức mà chẳng được gì này.

Đang định mở miệng từ chối thì không ngờ Bạch Khởi lại lên tiếng trước.

Chỉ thấy Bạch Khởi vẻ đạo mạo vuốt râu: "Không tệ, tuổi tác các ngươi tương đương, trao đổi giao đấu nhiều hơn thì tốt hơn là học một mình. Vậy đi, ta làm chủ, ba ngày sau các ngươi giao đấu trong quân, ba ngày này hãy chuẩn bị thật tốt đi."

Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Cố Nam rằng cô có thể làm được, cố lên.

Nhìn thấy mặt Cố Nam đen lại, ông già này rõ ràng là không muốn Mông Vũ quấy rầy mình mới đẩy việc này sang cho cô!

Được Bạch Khởi đồng ý, Mông Vũ rất vui mừng, lập tức nói với Cố Nam.

"Vậy ba ngày sau, Cố cô nương đừng tiếc chỉ giáo, hãy đấu hết sức nhé."

"Haha." Cố Nam cười khan: "Mông huynh khách sáo rồi, chúng ta cùng nhau tiến bộ, cùng nhau tiến bộ."

"Vậy tại hạ đi chuẩn bị, cáo từ." Nói rồi, hắn cưỡi con ngựa trắng nhỏ của mình chạy đi.

Không lâu sau, đã không thấy bóng dáng Mông Vũ.

"Sư phụ~"

Cố Nam nghiến răng, hai từ này như vắt ra từ miệng, nhìn Bạch Khởi đang cười mỉm.

Ai ngờ Bạch Khởi đã cưỡi ngựa của mình trốn đi, từ xa bỏ lại một câu: "Đến lúc đó ta sẽ truyền tin toàn quân, Nam nhi, đừng làm ta mất mặt."

Dù cho Cố Nam tức giận nghiến răng nghiến lợi cũng không dám làm gì Bạch Khởi.

Cô tự hiểu, Bạch Khởi chỉ cần ba chiêu là có thể chế ngự cô, xử lý cô cũng dễ như chơi.

Hừ, lão già này, nghĩ đến việc không đánh nổi ông, nên Cố Nam chỉ có thể tự an ủi.

Cô hất chiếc áo choàng, vừa lẩm bẩm, vừa càu nhàu đi theo Bạch Khởi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC