Chương 116 - 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 116: Sính lễ oanh động toàn bộ Liên Vân thành

Edit: Chiryu Vũ


Nhục cầu nhe răng với Tử Diễm, hai móng vuốt hung hằng cào cào ngón tay Tử Diễm. Tử Diễm lâu lắm rồi không cảm nhận được cảm giác đau, đột nhiên "Tê" một tiếng, lập tức buông lỏng nhục cầu, bước chân cũng lùi lại phía sau vài bước.


Liễu Hồ Nguyệt nhìn sắc mặt Tử Diễm lúc trắng lúc xanh, phút chốc đứng lên hỏi: "Sư phụ, làm sao vậy?"


Ngón tay Tử Diễm run nhè nhẹ, linh hồn đột nhiên run lên, nháy mắt hóa thành không khí, lại đột ngột đen một mảng, chỉ để lại một câu nói hình như có chút kiêng kị: "Vi sư đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, ngươi tự mình đi dạo đi."


Thanh âm dần dần biến mất, Liễu Hồ Nguyệt nghi hoặc nhìn phương hướng Tử Diễm biến mất, thật lâu sau mới cúi đầu nhìn xuống nhục cầu.


Nhục cầu ngồi xổm bên chân nàng, rất vô tội nhìn Liễu Hồ Nguyệt, sau đó uyển chuyển bám vào người nàng, nhảy lên vai nàng vai, cọ cọ lấy lòng vào mặt nàng.

Liễu Hồ Nguyệt liền nhấc nó lên hỏi: "Ngươi đến cùng đã làm cái gì?"

Nhục cầu lắc lắc đầu "Kỉ kỉ" vài tiếng.

"Vì sao sư phụ ta lại biến thành như vậy, ngươi có phải đã làm chuyện xấu gì với hắn không?" Liễu Hồ Nguyệt hung tợn mở to hai mắt nhìn nó hỏi.


Nhục cầu thân dài quá cổ, đột nhiên rống lên với nàng: "@#@%#*;amp;amp;~ "


"Ngừng!" Thời điểm vừa nghe nó nói thú ngữ, Liễu Hồ Nguyệt liền đau đầu.


Ôm lấy nhục cầu, cũng lười hỏi lại nó, xoay người đi lại xung quanh, nàng phát hiện trừ bỏ mấy cái hình điêu khắc kỳ kỳ quái quái gì đó trên vách tường cũng không có bảo bối gì đáng giá.


Cũng may nàng chiếm được đá nguyên tố màu lam, tiến vào mấy tầng chứa bảo bối của Long tháp cũng coi như là có chút thu hoạch.


Bằng không, cái gì cũng không có, nàng sẽ khóc mất.


Bên trong không có bảo bối gì, Liễu Hồ Nguyệt liền rời Long tháp.


Linh hồn về tới thân thể, từ linh hồn tu luyện đem ra thủy nguyên tố kết hợp cùng thân thể, nàng cảm thấy thân thể nhẹ đi không ít, toàn thân cứng cáp (convert ghi là hỗn thân đều là kính, edit vậy không biết có đúng không nữa?).

Giữa chương tuyển editor. Ai có nhu cầu có thể liên hệ fb Chiryu Vũ hoặc gmail:
Cảm ơn đã theo dõi. Truyện được đăng tải sớm nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Chương này được edit bởi Chiryu Vũ.


Khó trách tu luyện giả có thể đạt tới cảnh giới làm việc không nghỉ không ngủ. Nhóm ám vệ Liễu gia một tháng đổi ban trực (ca trực) một lần, bọn họ hiến dâng chính bản thân mình đến thủ hộ Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt kính nể bọn họ chân thành.


Từ trong Long tháp đi ra đã là ngày thứ hai .

Đi đến nơi này hơn một tháng, nàng còn không biết Liên Vân Thành trông như thế nào đâu?


Đứng dậy, thay đổi một bộ quần áo, chỉnh sửa lại đầu tóc của mình. Nhìn gương mặt chính mình trong gương đồng, ngũ quan tinh xảo vô cùng, khuôn mặt này cũng vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn từ khi nàng đến nơi này.


Nàng có da thịt tuyết trắng, nhẵn nhụi mà không nhàn rỗi, mày liễu, mắt phượng, mũi quỳnh lung linh, môi đỏ mọng no đủ mê người.


Liễu Tường Phong che chở nữ nhi này tốt lắm, ăn uống cũng đều là tốt nhất.


Nàng vỗ vỗ gương mặt mìn giống như tiểu hài nhi mười hai tuổi, như thế nàyrõ ràng chính là một cô nương trưởng thành sớm.


Không dùng phấn trang điểm, nàng dùng mặt mộc đi ra khỏi phòng.


Tiểu Hồng cùng Tiểu Lục đi tới: "Cửu tiểu thư, sớm." Hai nha hoàn cười híp mắt, trăm miệng một lời.


Nhìn đến biểu cảm quỷ dị của các nàng, Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày một chút, hỏi: "Sáng sớm hôm nay có chuyện gì không?"


Hai người cười nhìn thoáng qua, Tiểu Hồng liền hì hì nói: "Cửu tiểu thư, hôm nay Phượng vương mang hàng tỉ sính lễ tới cầu hôn, toàn bộ mọi người Liên Vân Thành đều biết, Phượng vương hiện tại ở ngay đại sảnh. Bất quá, hắn sợ Cửu tiểu thư người mệt nhọc, cho nên không để nhóm nô tù chúng ta đánh thức người."


Nghe nói như thế, Liễu Hồ Nguyệt có cảm giác như lại bị nội thương. Ngốc tử này... Đã nói không gả cho hắn, hắn còn đưa sính lễ cái gì đến.


"Cửu tiểu thư, người đã tỉnh, như vậy tụi nô tì sẽ đi đại sảnh kiểm kê quà tặng một chút."


Chương 117: Tần thị làm ra vẻ

Edit: Chiryu Vũ

Tiểu Lục nhún người hành lễ, vẻ mặt cung kính nói, vẻ mặt Tiểu Hồng cũng tươi cười nhìn Liễu Hồ Nguyệt.


Liễu Hồ Nguyệt nhay nhay thái dương, nâng tay ngăn cản: "Đừng, ngươi cứ tiếp tục nói với ngốc tử kia là ta còn đang ngủ, bảo hắn không được quấy rầy ta."


Hai nha đầu nghe xong, hai miệng sốt ruột lên tiếng nói: "Cửu tiểu thư, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng tới rồi."


Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều giá lâm tới Liễu gia cũng đủ để chứng minh hoàng thất chú trọng hôn sự của Phượng vương tới mức nào, mà Liễu Hồ Nguyệt một điểm không thèm để ý, ngược lại làm cho các nàng đi lừa thánh thượng. Các nàng là nha hoàn, không có lá gan ấy nha.

Liễu Hồ Nguyệt nhìn biểu cảm khó xử trên mặt các nàng, trong lòng nổi lên ý tứ phiền chán, nâng rảnh, nhay nhay trán của mình nói: "Được rồi được rồi, các ngươi cứ đi trước đi. Ta muộn một chút cũng không chết ai."


Hai tay để sau lưng, xoay người, ra khỏi viện.


Một cái sân của Liễu gia đã không đủ để chứa đủ sính lễ hoàng thất đưa tới. Sính lễ bày từ trong sân chính tới của lớn Liễu gia.


Ai nấy bồi hồi ngoài của lớn Liễu phủ, trong lòng hâm mộ không thôi nhìn đống lễ vật háo quang sáng chói.


Rất nhiều năm nay Liên Vân Thành không náo nhiệt như ngày hôm nay, mọi người đi qua ai nấy cũng đều dừng bước nhìn hàng trăm rương lễ vật bị vải đỏ phủ lên.


Bọn họ ai sẽ nghĩ đến gả cho ngốc tử vậy mà sẽ được đãi ngộ như vậy?


Lễ vật như thế, chọc Tần thị đỏ cả mắt.


Liễu Hồ Nguyệt còn chưa bước vào đại sảnh đã nghe tiếng Tần thị ở bên trong nói lời khen tặng: "Nguyệt Nhi nhà chúng ta cùng Phượng vương gia rất thích nhau. Nghe nói thời điểm từ Cổ Lạc sâm lâm trở về, Nguyệt Nhi còn cùng Phượng vương gia ngồi chung một chiếc xe ngựa ."

Liễu Hồ Nguyệt thiếu chút nữa đã đem cơm hôm qua ăn nhổ ra. Tần thị ngày hôm qua chỉ mũi trừng mắt với nàng, hôm nay lại thể hiện nàng là thân khuê nữ của bà ta, nàng còn có thể không ghê tởm sao?


"Cửu tiểu thư, đi nhanh vào thôi, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đều ở trong chờ người." Tiểu Lục lên tiếng nhắc nhở.


Hai nha hoàn sau lưng nàng đều cho rằng Liễu Hồ Nguyệt là vì sợ người lạ mà dừng bước.


Mà tiếng Tiểu Lục truyền đến đại sảnh, Tần thị nghe thấy Liễu Hồ Nguyệt đến đây, thấy nàng từ xa đi tới đã gọi nàng to hơn so với bất kì ai: "Tiểu Cửu nhi mau đến đây, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đều nói muốn gặp nha đầu con."


Tần thị đi tới, bàn tay muốn nắm lấy vai Liễu Hồ Nguyệt, nàng hướng thân tránh né, sau đó tiêu sái bước vào đại sảnh.


Đập vào mắt, đó là đó là một nữ tử mặc phượng y đẹp đẽ quý giá ngồi ở chỗ chủ vị bên phải, nàng trang điểm rực rỡ, liếc mắt một cái. Đó là loại nữ nhân làm người ta toàn thân đều cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nàng không giống những người cùng tuổi khác, ngược lại giống như nữ nhân mới ngoài ba mươi tuổi.


Mà bên trái chủ vị là Phượng Hạo Quân ngồi. Vị hoàng đế Thiên Thủy quốc này cũng không khác tưởng tượng của nàng lắm. Hắn ngồi chính giữa, ngũ quan có phần giống so với bộ dáng Phượng Dật Hiên hiện tại, dù sao cũng là phụ tử, nhưng hắn không có nghiêm túc như Hoàng hậu, thoạt nhìn ngược lại cảm thấy thân thiết hơn nhiều.

Liễu Tường Phong thấy nữ nhi của mình đến muộn, chạy nhanh tới đứng dậy dạy dỗ nàng: "Mau hành lễ với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu."


Liễu Hồ Nguyệt hành động y như ý tứ của Liễu Tường Phong, nhún người hành lễ, Liễu Tường Phong lại nói: "Còn có Thái tử điện hạ cùng Phượng vương."


Kỳ thực cường giả nơi nào cần nhiều lễ tiết như vậy với hoàng thất, nhưng Liễu Tường Phong lại không đồng ý phá vỡ quy của quân – thần.


Liễu Hồ Nguyệt quay đầu quét mắt qua nam tử ngồi cạnh Hoàng hậu.


Phượng Dật Thần cũng nhìn nàng như thế, khóe môi gợi lên một chút ý cười quỷ dị...

Chương 118: Ngốc tử kinh diễm

Edit: Chiryu Vũ



Phượng Dật Thần tươi cười làm nàng cảm thấy rất đáng đánh đòn. Liễu Hồ Nguyệt đứng im tại chỗ, cũng không có ý tứ muốn hành lễ với Phượng Dật Thần.


Liễu Tường Phong thấy vậy, chạy nhanh tới vỗ vào lưng Liễu Hồ Nguyệt: "Nguyệt Nhi, thất thần làm gì, mau hành lễ với Thái tử điện hạ."


Liễu Hồ Nguyệt quay đầu nhìn cao thủ lão cha, không muốn để cho hắn không vui, nhưng nàng cũng quyết không muốn cúi đầu ở trước mặt Phượng Dật Thần, cho nên chỉ nhìn thẳng Phượng Dật Thần nói một câu: "Nguyệt Nhi gặp qua Thái tử điện hạ."

Phượng Dật Thần gật gật đầu, thu lại bộ dạng đánh đòn kia, nói với Hoàng hậu: "Mẫu hậu, người xem, Cửu tiểu thư mà nhị đệ thích... có phải rất giống Liễu đại nhân hay không?"


Trừ bỏ thời điểm dung nhan Hoàng hậu có chút lãnh diễm nhìn Liễu Hồ Nguyệt khi, rốt cục lộ ra ý cười nhàn nhạt. Nàng vẫy vẫy tay nói: "Đến đây, đi lại để bản cung nhìn xem."


Liễu Hồ Nguyệt khẽ cau mày, trong đầu rất không tình nguyện đi qua, bởi vì Hoàng hậu này làm cho nàng cảm thấy rất quái lạ, nhưng quái lạ chỗ nào thì chính nàng cũng không rõ.


Lúc này, Phượng Dật Hiên đang ở một bên ăn cơm nếp nắm phút chốc đứng dậy, cầm trong tay nắm cơm nếp nắm mềm yếu, thanh âm ngọt ngào kêu to một tiếng: "Mẫu hậu mẫu hậu, ta cũng muốn ôm ôm."


Hai mắt Liễu Hồ Nguyệt trừng lớn, nhìn một tay đầy cơm nếp nắm của Phượng Dật Hiên, vội vã chạy tới chỗ Hoàng hậu, chỉ sợ Liễu Hồ Nguyệt bị Hoàng hậu cướp đi.


Phượng Hạo Quân thấy nhi tử của mình lại phát bệnh, lập tức đứng lên, chạy tới trước Phượng Dật Hiên ngăn lại: "Hiên nhi, mẫu hậu ngươi muốn đưa thứ tốt cho nương tử ngươi, không phải muốn ôm nàng. Ngươi đừng vội a, đến đây, ngồi xuống tiếp tục ăn đi."


Phượng Dật Hiên bĩu môi, một mặt rối rắm nhìn Hoàng hậu.


Từ lúc Phượng Dật Hiên đã chạy tới thì khuôn mặt Hoàng hậu liền biến đổi, sợ tới mức thiếu chút nữa bà ta nhảy lên ghế dựa này, cũng may Phượng Hạo Quân chạy nhanh, bằng không, thật đúng là làm cho nàng không biết nên làm thế nào cho phải.


Dù sao Phượng Dật Hiên không phải do nàng sinh ra, mẫu thân ruột của Phượng Dật Hiên đã từng tiểu sư muội của Phượng Hạo Quân, cũng là tiền Hoàng hậu Thiên Thủy quốc. Khi nàng sinh hạ muội muội Phượng Dật Hiên thì ròi khỏi nhân thế, Phượng Hạo Quân mới để một nam một nữ ái thê lưu lại đưa cho Hoàng hậu hiện tại nuôi dưỡng.


Phượng Hạo Quân quay đầu quét mắt qua Hoàng hậu, Hoàng hậu gật gật đầu với hắn, quay mặt lại nói: "Vị trí thái tử này tặng cho nhị đệ ngươi ngồi đi, nhị đệ ngươi thích."


Sắc mặt Phượng Dật Thần lập tức đại biến, hai tay âm thầm nắm chặt, tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, nhưng cẫn phải đứng dậy tặng cho Phượng Dật Hiên.


Liễu Hồ Nguyệt nâng trán, nam nhân này giả ngốc đến mức thật sự có thể đi làm ảnh đế (hình như là nam minh tinh xuất sắc ở hiện đại á. Nữ minh tinh xuất sắc thì gọi là ảnh hậu).


Phượng Hạo Quân thấy Liễu Hồ Nguyệt cùng Liễu Tường Phong còn có mấy trưởng lão Liễu gia còn đứng, khiêm tốn nhún nhường nói: "Các vị ái khanh đừng đứng, đều ngồi xuống hết đi. Hôm nay trẫm đến, không chỉ để hạ sính (đem sính lễ đến), còn có một việc trẫm quyết định công bố trước một chút."

Liễu Hồ Nguyệt bị Liễu Tường Phong an bày ngồi ở bên cạnh Liễu lão phu nhân, cùng một chỗ với Liễu Linh U, còn Liễu Linh Tích thì không tới, hẳn là bị uy áp Liễu Tường Phong làm cho bị thương. Mà Tần Duyệt đứng sau lưng Liễu Linh U, nhìn Liễu Hồ Nguyệt, trong ánh hiện lên một chút ngoan lệ (ác độc).


Liễu Hồ Nguyệt cũng nhìn thẳng, liếc mắt một cái. Cái liếc mắt ấy càng sắc bén, làm Tần Duyệt có cảm giác không chân thực.


Tần Duyệt cúi đầu, mày nhăn lại, trong lòng lạnh nhạt nói: Phế vật kia...


Phượng Hạo Quân cảm thấy mỹ mãn nhìn Liễu Hồ Nguyệt, chuyện của nàng Liễu Tường Phong đều nói với hắn nhưng hắn lại không có chút ý ghét bỏ nào.


Hắn vào thẳng chủ đề nói: "Nói vậy các gia tộc lớn đều biết đến mỗi một năm từng gia tộc lại cử hành nghi thức trưởng thành, trẫm quyết định năm nay nghi thức trưởng thành cùng nghi thức thí nghiệm cùng cử hành."


☆Chương 119: Hoàng thượng giả ngu. 

Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng 


Chuyện này đa sốmọi người đều biết, nghi thức trưởng thành trước kia để cử hành vào cuối năm.Hiện giờ Phượng Hạo Quân nhất thời thay đổi chủ ý, xác nhận cuối năm tổ chứcnghi thức thí nghiệm một lần luôn.



Liễu Tường Phongkhông hiểu, nghi thức trưởng thành này gộp lại vào cuối năm khá ổn, bởi vì cốmôt số người sinh cuối năm. Nếu cử hành lúc này, chẳng phải những hài tử sắptrưởng thành kia phải chờ thêm một năm mới có thể vào các học viện lớn sao? Mỗikỳ chiêu sinh, các học viện đều quy định phải mười ba tuổi mới đủ điều kiện nhậphọc.


Phượng Hạo Quânnói tiếp: "Liễu đại nhân, trẫm hiểu điều ngươi phiền muộn. Chỉ cần hài tửđủ tuổi vào năm nay đều được tham gia nghi thức trưởng thành, đến lúc đó lạiđưa hài tử có tư chất đến các học viện lớn trước. Ngươi cảm thấy phương án nàyđược không?"


Liễu Tường Phonggật đầu: "Vẫn là Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo. Vậy để những hài tử sắptrưởng thành báo danh trước rồi làm tốt công tác thống kê."


"Ừm, về phầnnhững hài tử không thông qua kiểm tra nhưng đã trưởng thành, tạm thời để bọnchúng rời khỏi hoàng thành." Đây là quy định mà mỗi quốc gia không thể xóabỏ. Phượng Hạo Quân cũng giống các quân vương khác, lúc nên độc ác thì độc ác.Người vô dụng ở trong gia tộc lớn chẳng những là gánh nặng của gia tộc mà cònlà gánh nặng của quốc gia. Nếu quốc gia không có quy định này thì không thểkích thích dục vọng cường đại của người tu luyện. Bọn họ sẽ tản ra khắp nơi, chỉcó làm vậy, để bọn họ tự chứng kiến kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu sẽ bị loại bỏ, lúcđó bọn họ mới có thể ý thức được bản thân phải trở nên mạnh mẽ mới là tốt.


Nhưng cũng có loạingười dù trưởng thành vẫn có thể ở lại hoàng thành. Người đó chính là nhi tử màhoàng thượng sủng ái nhất - Phượng Dật Hiên. Hắn chính là một ví dụ.


Tần Duyệt nghethấy, thở nhẹ một tiếng: "Hoàng thượng, năm nay Cửu tiểu thư cũng đủ tuổirồi." Hắn chỉ nói một câu, không cố ý ám chỉ điều gì. Tứ quốc đều biết Liễuđại gia tộc có một phế vậy thừa thãi, không cần Tần Duyệt nói trắng ra. Tần Duyệtkhông biết ý Phượng Hạo Quân lúc trước, Phượng Hạo Quân chỉ nói với Liễu TườngPhong rằng chỉ cần Liễu Hồ Nguyệt gả vào hoàng thất, tất sẽ không phải rời khỏihoàng thành.


Hiện tại, TầnDuyệt rất muốn xem Phượng Hạo Quân làm như thế nào. Nếu hắn nói Liễu Hồ Nguyệtlà con dâu hắn mà giữ nàng lại, chỉ e là khó khiến người dưới phục. Rất nhiềugia tộc lớn sẽ không phục Thiên Thủy quốc, hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu có thểtưởng tượng được.


Phượng Hạo Quânliếc Liễu Hồ Nguyệt, nàng thật là vấn đề khó giải quyết. Mọi người có thể thôngcảm việc Phượng Hạo Quân giữ Phượng Dật Hiên ở hoàng thành vì là nhi tử của hắn.Hơn nữa, Phượng Dật Hiên còn là đệ tử cuối cùng của đại tông sư Thần NguyệtTông. Không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật, ai dám không phục?


Có điều, trướckhi Phượng Hạo Quân quyết định giữ Liễu Hồ Nguyệt lại đã chuẩn bị xong hết cả rồi.Hắn cười ha ha, khuôn mặt mang theo nụ cười yêu thương của người cha như LiễuTường Phong, nói: "Đúng vậy, không ngờ Tiểu Cửu còn quấn tã lót lúc trước,giờ đã trở thành một đại cô nương rồi."


Sau khi Liễu HồNguyệt nghe hắn nói, suýt thì phì cười. Hóa ra ngốc tử kia nhận gen di truyền củalão cha hắn, kĩ xảo giả ngu vô địch thiên hạ.


Phượng Hạo Quâncười cười: "Lúc trước, khi cha ngươi ôm ngươi vào cung, ngươi vẫn còn nhỏxíu. Ngươi còn nhỏ nên không biết Hiên nhi thích ngươi bao nhiêu đâu. Nó suốtngày làm loạn đòi xuất cung để ôm tiểu muội muội, luôn dính lấy ngươi."


Ặc...


Không riêng gìlúc nhỏ, giờ trưởng thành rồi hắn vẫn còn dính người.

Qjp


Chương 120: Phượng vương động kinh


Edit: Chiryu Vũ



Điều làm Liễu Hồ Nguyệt kinh ngạc là hai người bọn họ còn đã từng là một đôi "thanh mai trúc mã"...


Phượng Dật Hiên ăn cơm nếp nắm ngốc nghếch cười hì hì với Liễu Hồ Nguyệt. Nụ cười cười này liền kéo lại tâm của Liễu Hồ Nguyệt, nàng minh biết rõ Phượng Dật Hiên là người bình thường, nhưng thời điểm hắn giả ngu trước nàng, nàng chẳng những không có cảm thấy chán ghét, ngược lại còn nổi lên ý tứ thương hại đối với nam nhân này.


Hắn nhất định đã xảy chuyện gì đó mới có thể giả ngu, mới dè dặt cẩn trọng trước mặt người khác như vậy.


Mà hắn, lại đem bí mật đó lộ ra ở trước mặt nàng, nam nhân này không sợ nàng đem chuyện hắn không ngốc nói ra sao?


Phượng Dật Hiên thấy nàng nhìn về phía hắn, gương mặt tuấn mỹ đột nhiên giật mình, sau đó liền cười.


Liễu Hồ Nguyệt đúng lúc này dời đi tầm mắt, vừa khéo chống lại tầm mắt Hoàng hậu, trong mắt Hoàng hậu xẹt qua một chút ý tứ chán ghét, nhưng lại thấy Liễu Hồ Nguyệt nhìn về phía bà ta, lập tức đem ý tứ chán ghét kia thu lại.


Liễu Hồ Nguyệt âm thầm nhíu mày: Sợ rằng Hoàng hậu kia không có ý tốt đối với Phượng Dật Hiên!!


"Ha ha a." Tiếng cười thoải mái Liễu Tường Phong dập dờn bên tai, Liễu Hồ Nguyệt lập tức phục hồi lại tinh thần.

Chợt nghe Phượng Hạo Quân nói: "Không nghĩ tới Hiên nhi vừa mới trở về từ Thần Nguyệt tông, liền coi trọng Tiểu Cửu, ngươi nói hai người bọn họ có phải duyên phận trời định sẵn không?"


"Hoàng thượng nói rất đúng." Liễu Tường Phong cười gật đầu, quay đầu nhìn về phía nữ nhi của mình, trong lòng mang theo vui mừng.


Nhưng Tần Duyệt kia, nghe hai người kẻ xướng người hoạ, sắc mặt đã biến thành màu đen, nhưng ngại hắn là Hoàng thượng, mà một người khác là quốc sư, hắn mới không dám phát tác ra mặt, chỉ có thể âm thầm trừng lạnh với Liễu Hồ Nguyệt thôi.


Thời điểm hainguowif trầm mê trôi qua, Phượng Dật Hiên phút chốc đứng lên, phủi phủi quần áo, cởi đai lưng, nói: "Phụ hoàng, ta muốn đi tiểu."

"Thược Dược, mau mang Vương gia đi nhà xí." Hoàng hậu quay đầu, vẫy tay với Thược Dược đứng ở một bên.


Thược Dược đi lên, hành lễ một cái, liền dịu dàng dỗ dành Phượng Dật Hiên: "Phượng vương gia, cùng nô tì đi thôi."

"Không cần, không cần, ta muốn đi cùng nương tử." Thược Dược vừa mới tới gần, cánh tay Phượng Dật Hiên liền rụt lại, bước chân di chuyển, nâng tay chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt.

Biểu cảm ngây ngốc như nói cho mọi người biết, hắn chỉ cần nương tử, bằng không sẽ không đi tiểu.


Hai tay Liễu Hồ Nguyệt căng thẳng, nếu vừa rồi thương hại "Ngốc tử" kia, như vậy hiện tại nàng hận không thể mong cho "Ngốc tử" đó thời điểm ăn cơm nếp nắm một hơi nghẹn chết.


Hắn thế nào không nghẹn chết chứ, nghẹn chết rồi nàng không phải bớt việc sao?


Sắc mặt Liễu Tường Phong thoáng chốc biến đổi, tuy rằng nói hôn sự hai người đã đính hạ, nhưng chung quy còn chưa có thành thân a, làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net