Chương 126 - 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆Chương 126: Tìm Vô Ngân Tử ra tay

Edit: Chiryu Vũ


Dứt lời, nàng bước nhanh rời đi, Phượng Dật Hiên thấy vậy thì sốt ruột, hất tay Tần Duyệt ra, tức tốc đuổi theo.


"Nương tử..."


"Cút!" Liễu Hồ Nguyệt thấp giọng hừ một tiếng.


"Ngươi đừng nóng giận nữa." Phượng Dật Hiên lấy lòng thỏ thẻ sau lưng nàng.


Liễu Hồ Nguyệt cùng Phượng Dật Hiên rất nhanh sẽ biến mất khỏi trước mặt Tần Duyệt, Tần Duyệt có loại cảm giác bị người đùa giỡn, nhưng lại không thể nói rõ được. Hai tay hắn âm thầm nắm chặt, đối với Liễu Hồ Nguyệt, hắn càng ngày càng phát hiện nàng có nhiều ưu điểm, cũng phát hiện ra nàng có không ít bí mật.


Nhưng điều đó cũng không cách nào thay đổi được quyết tâm muốn đem Liễu Hồ Nguyệt đi khỏi Liễu gia của Tần Duyệt.


Tần Duyệt chạy nhanh trở lại Tần gia, tìm sư phụ Vô Ngân Tử của hắn.

Một đầu tóc trắng xoá nhưng khuôn mặt nam nhân ấy chỉ trông như sắp tới ba mươi tuổi, đứng ở trong hiệu thuốc, đưa lưng về phía Tần Duyệt hỏi: "Đồ nhi nói kia Cửu tiểu thư Liễu gia hiện tại không ngốc?"


Tần Duyệt gật đầu trả lời: "Đúng vậy sư phụ. Không biết có phải là lão thái bà Liễu gia kia lại thăng cấp hay không?"


"Đùng ——" Vô Ngân Tử giận dữ chụp bàn, xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc trừng mắt Tần Duyệt: "Đừng diệt uy phong bản thân bằng chí khí người khác. Lão thái bà đã tàn từ vài năm trước, làm sao có thể thăng cấp nữa."


"Vâng, sư phụ nói đúng. Nhưng chính mắt hai biểu muội của ta thấy lão thái bà cho Cửu tiểu thư kia ăn hai viên Hồi hồn đan, lúc tỉnh lại thì ngây ngốc. Sau đó nàng ở trong nội việc của lão thái bà không đến một tháng, lúc đi ra thì hoàn toàn không ngốc, thay đổi như trở thành một người khác." Tần Duyệt vừa nói vừa nhíu mày, luôn cảm thấy Liễu Hồ Nguyệt hiện tại rất âm trầm.

Vô Ngân Tử nghe xong, sờ sờ chòm râu màu ngân bạch (trắng xám???), âm thầm một lúc: "Hồi hồn đan có hiệu quả cắn hồn, người thường dùng một viên đều có khả năng biến thành ngốc tử, lão thái bà cho nàng ăn hai viên, nhất định biến ngốc. Hơn nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng trị lành loại bệnh này, ngươi nói một tháng thì tốt, lừa ai?"


Vô Ngân Tử tức giận vỗ bàn, luôn cảm thấy lời đồ nhi mình nói ra thật sự là hoang đường.

Tần Duyệt chạy nhanh đến, giơ tay lên, thề nói: "Sư phụ, đồ nhi nói đều là thật sự. Cửu tiểu thư Liễu gia kia thật sự dùng hai viên Hồi hồn đan, sau đó thì ngốc, mà lúc này... hiện tại..."


"Được rồi, ngươi không cần nói nữa. Nếu thực sự sau một tháng nàng bình thường trở lại, vậy chứng minh thứ mà lão thái bà cho nàng dùng căn bản Hồi hồn đan." Vô Ngân Tử vẫy vẫy tay, biết đồ nhi mình nói như thế là có căn cứ, liền nói thẳng: "Có phải ngươi lại gặp phải phiền toái gì hay không?"


Tần Duyệt cười hì hì đứng lên, lấy lòng đi tới gần Vô Ngân Tử, lại lấy từ trong túi xuất ra một khối tinh quặng cao cấp: "Sư phụ, đồ nhi hi vọng ngươi có thể tham dự nghi thức thí nghiệm năm nay, thuận tiện lại..."


Tần Duyệt dựng lên một ngón tay, vẽ vòng vòng ở giữa không trung, ý kia thật rõ ràng, đơn giản chính là muốn cho Vô Ngân Tử ra tay để Liễu Hồ Nguyệt bị trục xuất khỏi Liễu gia.


Hắn tin tưởng lấy năng lực của Vô Ngân Tử, muốn làm như thế với một phế vật không khó.


Vô Ngân Tử liếc mắt nhìn tinh quặng cao cấp hắn cầm trong tay, thấp giọng hừ một tiếng: "Đó là nữ nhi Liễu Tường Phong! Liễu Tường Phong là ai ta nghĩ ngươi cũng biết. Liễu gia tùy tiện mời ra một chiến sĩ đều có thể đem Tần gia ngươi san bằng, ngươi cũng dám chọc?"

"Sư phụ..." Tần Duyệt vẻ mặt đau khổ, lại lấy từ trong túi xuất ra một khối tinh quặng cao cấp nữa, đặt ở tay kia của mình. Tinh quặng cao cấp này muốn so với cái cũ còn to hơn. Tần Duyệt vừa nhíu mày vừa cười nói: "Liễu Tường Phong thì nói làm gì, nói trắng ra chỉ là một kẻ si tình đáng thương, sao lại là đối thủ của sư phụ được."


Chương 127: Viện của Liễu Tường Phong

Edit: Chiryu Vũ


Cường giả đều thích nghe người ta nịnh hót, mà Tần Duyệt lại là một kẻ dịu dàng, lời nói từ trong miệng hắn ngọt như mật đường vậy.


Điều này làm mặt mày Vô Ngân Tử hớn hở, động tác vỗ về chòm râu kia cũng càng thong thả, nhìn ra được tâm tình hắn rất tốt.


"Nếu người là có biện pháp không để Liễu Tường Phong tới được nghi thức thí nghiệm, ta sẽ có biện pháp để Liễu Hồ Nguyệt không thể thành hôn cùng ngốc tử kia." Vô Ngân Tử dự liệu trước, cười nói.


Tần Duyệt vừa nghe đã biết Vô Ngân Tử đáp ứng thỉnh cầu vừa rồi của hắn, chỉ cần Vô Ngân Tử ra tay, hắn sẽ có biện pháp đem Liễu Tường Phong rời đi.


———— [ toàn hệ triệu hồi sư ]————

Bên này, Liễu Hồ Nguyệt đem Phượng Dật Hiên mang về Liễu phủ, Phượng Dật Hiên liền đi theo Phượng Hạo Quân rời khỏi Liễu gia.


Tuy rằng Phượng Dật Hiên vẫn khóc nháo như cũ vì quấn quít lấy nàng nhưng Liễu Hồ Nguyệt vẫn chỉ cần dỗ hắn vài câu, hắn liền ngoan ngoãn rời đi.


Sau khi đưa ôn thần kia đi, Liễu Hồ Nguyệt không đi nơi khác mà ở lại. Nàng tin tưởng, Tần Duyệt sẽ ra tay ở ngày cử hành nghi thức thí nghiệm.


Việc nàng hiện tại phải làm là dùng thời gian mười lăm ngày, rèn luyện mình, đưa bản thân trở nên cường đại.


Sáng sớm, nàng lên núi chạy dài, trên tay chân cũng buộc vài bao cát nhỏ.


Thời gian không có làm gì, nàng đem "Nhật ký những nguy hiểm Tử Diễm đã từng trải qua ra", tinh tế nghiên cứu một sỗ kỹ xảo chiến sĩ hay sử dụng mà Tử Diễm để lại cho nàng.


Nàng lựa chọn một kỹ xảo luyện tập đi luyện tập lại, kỹ xảo không cần nhiều, nhưng cần phải hiểu rõ.


Trước thời điểm cử hành nghi thức thí nghiệm ba ngày, chiến khí của nàng cũng tăng lên lục cấp.


Ai cũng không thể tưởng được Liễu Hồ Nguyệt bị người coi là phế vật lặng lẽ trưởng thành ở ban đêm. Tốc độ tu luyện của nàng đã không người theo kịp, tính cả Phong Trần công tử nổi danh năm đó... Chỉ sợ cũng muốn "Chậc chậc" lắc đầu.

Ngay sau khi Liễu Hồ Nguyệt chuẩn bị tiếp tục bế quan tu luyện, tiếng đạp cửa dồn dập đánh gãy nàng: "Cửu tiểu thư..."


"Bang bang bang bang phanh —— "

"Cửu tiểu thư, mở cửa, lão phu nhân cùng phu nhân có việc gấp tìm người." Thanh âm Tiểu Lục truyền đến.


Liễu Hồ Nguyệt mở hai mắt, nhíu mày một chút, nghe thanh âm nha đầu kia cùng độ gõ cửa mạnh yếu, dường như đã có chuyện lớn phát sinh.


Nàng nhanh chóng đứng dậy, mở cửa phòng, còn chưa tới kịp hỏi, Tiểu Lục đã kéo tay Liễu Hồ Nguyệt nói: "Cửu tiểu thư, việc lớn không tốt. Lão phu nhân cùng phu nhân muốn ngươi tới viện của lão gia."


Liễu Hồ Nguyệt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Lão gia nhiều ngày không ra khỏi phòng, lão phu nhân cùng phu nhân đi tìm hắn, nhưng lão gia lại mở kết giới ở đó, chỉ có một mình tiểu thư người mới có thể tiến vào. Lão phu nhân cùng phu nhân lo lắng lão gia xảy ra chuyện gì, cho nên muốn Cửu tiểu thư người tới đó xem." Tiểu Lục vừa đi vừa giải thích.


Liễu Hồ Nguyệt cứ như vậy bị lôi kéo đến viện của Liễu Tường Phong.


Viện của Liễu Tường Phong với viện của Liễu Hồ Nguyệt rất gần, không bao lâu đã tới.


Đúng như nàng suy nghĩ, lúc này trong viện vây đầy không ít đại nhân vật Liễu gia. Nhất là vài trưởng lão, ở bên ngoài viện của Liễu Tường Phong sốt ruột đi đi lại lại.


" Liễu Tường Phong đến cùng đang làm cái quỷ gì trong, không đến ba ngày nữa phải cử hành nghi thức thí nghiệm cùng nghi thức trưởng thành rồi." Đại trưởng lão thở phì phì nói.

Liễu Hồ Nguyệt nghe nói như thế xong, trong lòng phát lên dự cảm không tốt, bỏ tay Tiểu Lục ra, nhanh chân chạy vào trong đám người, đi tới trước mặt Liễu lão phu nhân: "Tổ mẫu..."


Liễu lão phu nhân nhìn thấy Liễu Hồ Nguyệt, lập tức túm lấy tay nàng: "Nguyệt Nhi, mau vào xem."


Chương 128: Liễu Tường Phong không có ở Liễu gia

Edit: Chiryu Vũ


Liễu Hồ Nguyệt còn chưa hiểu tình huống đang tiếp diễn đã bị Liễu lão phu nhân đẩy vào cửa lớn viện của Liễu Tường Phong.


Đặt kết giới, đây là một kết giới chỉ có hơi thở của Liễu Hồ Nguyệt mới có khả năng phá giải kết giới.


Viện thật yên tĩnh, trong hoa viên, bình thường ngày xưa bươm bướm cũng không có. Liễu Hồ Nguyệt vừa đi vào viện đã nghe thấy Liễu lão phu nhân ở bên ngoài nói với nàng: "Vào xem cha ngươi có trong phòng hay không."


Ngữ khí Liễu lão phu nhân mang theo ẩn nhẫn lo lắng, Liễu Tường Phong không phải là loại người không có chừng mực, mắt thấy nghi thức thí nghiệm cũng sắp đến, hắn lại làm loại hành động thần bí này, thực làm người ta lo lắng.

Liễu Hồ Nguyệt bước vào phòng Liễu Tường Phong, tìm kiếm các góc ở trong phòng một lần, phát hiện Liễu Tường Phong căn bản không ở trong phòng. Đến lúc nàng chuẩn bị ra khỏi phòng, đến viện xung quanh tìm xem, lại vô tình liếc thấy một tờ giấy trên bàn trà.


Liễu Hồ Nguyệt dừng chân, xoay người, đi đến chỗ cái bàn.


Cầm lấy tờ giấy đặt ở trên mặt bàn kia, nhìn thử.


Mặt trên là chữ viết của Liễu Tường Phong.


Hắn chỉ để lại một đoạn nói: Nguyệt Nhi, phụ thân rời đi một thời gian. Trên mặt bàn có một cái thủ trạc (vòng tay), trong không gian đó có lễ vật phụ thân để lại cho ngươi, để ngươi luôn có thể để bên người.


Vòng tay?!

Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cái vòng tay màu ngân bạch đặt bên cạnh cái cốc.


Trên mặt vòng tay nổi lên hoa văn bất quy tắc, có lớn có nhỏ, ở giữa còn có một viên ngọc nhỏ, không dễ dàng nhận ra đó là kim cương trắng. Vòng tay này có khí khái bất phàm, nhưng lại thu liễm không ít.


Liễu Hồ Nguyệt cầm lấy vòng tay lên, nhìn kĩ, mày nhíu thật chặt, lẩm bẩm: "Cao thủ lão cha không từ biệt mà đi như vậy?"


"Kỉ kỉ..." Nhục cầu từ trong lòng nàng lộ ra cái đầu nhỏ, sau đó thân mình run lẩy bẩy, liền nhảy lên bờ vai nàng, cọ cọ khuôn mặt nàng.


"Kỉ..." Cọ xong, nhục cầu liền nhìn về phía vòng tay Liễu Hồ Nguyệt cầm trong tay, tràn đầy tò mò thưởng thức.


Nhìn một lát, liền miễn cưỡng rúc vào bờ vai nàng, tiếp tục ngủ.


Liễu Hồ Nguyệt liếc nhục cầu một cái, sau đó bỏ vòng tay vào trong túi, lại đem tờ giấy nắm chặt kia, đi ra đại viện.


Đến khi nàng rời viện, kết giới trong viện Liễu Tường Phong tự động tán đi.


Người bên ngoài thấy Liễu Hồ Nguyệt đi ra, ào ào chạy tới trước mặt, đông một câu hỏi, tây một câu hỏi.


"Thế nào, lão gia ở bên trong sao?"

"Hắn có phải để lại cái gì đó cho ngươi không?"


"Lão gia vì sao không đi ra."

...

"Câm miệng." Liễu lão phu nhân bị những người này ầm ĩ làm cho tâm phiền ý loạn, liền lạnh lùng quát ở bọn họ.


Sắc mặt đại trưởng lão Liễu gia trầm trọng, hỏi: "Tiểu Cửu nhi, phụ thân ngươi có ở trong hay không?"


Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, cũng không có đem tờ giấy Liễu Tường Phong để lại cho nàng lấy ra cho mọi người thấy: "Kết giới đã biến mất, các ngươi có thể đi vào tìm. Ta ở trong phòng cũng không nhìn thấy phụ thân ta."


"Cái gì?" Đại trưởng lão cảm thấy choáng váng: "Hắn hắn hắn không ở trong phòng..."


Nhị trưởng lão nói: "Còn không nhanh đi tìm a! Mau, người tới, tiến vào nội viện tìm xem. Nghi thức thí nghiệm cũng sắp đến, hơn nữa, năm nay nghi thức trưởng thành còn cùng cử hành với nghi thức thí nghiệm. Nếu không thấy hắn, ai sẽ đến chủ trì đại cục!"


Một đám chiến sĩ tiến vào viện của Liễu Tường Phong, Liễu lão phu nhân cùng Tần thị đều không ngăn cản. Tần thị còn đi theo đám người kia tiến vào đại viện của Liễu Tường Phong, nhưng Liễu lão phu nhân vẫn đứng ở ngoài viện như cũ, nhìn cửa lớn, thật lâu không nói gì.


Chương 129: Trùng hợp rời đi

Edit: Chiryu Vũ


Tâm tình của bà so với ai cũng trầm trọng hơn, ánh mắt của bà so với ai cũng đều lạnh hơn, nhưng biểu cảm của bà cũng thê lương hơn bất kỳ ai.


Liễu Hồ Nguyệt không đành lòng nhìn bà như vậy, đến gần, đem tờ giấy Liễu Tường Phong để lại cho nàng nhét vào trong tay bà: "Tổ mẫu, cha ta đã không ở trong Liễu phủ. Hắn đi rồi, không có nói cho ta đi nơi nào."


"Đi rồi?!" Liễu lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Liễu Hồ Nguyệt, hai mắt ẩm ướt có chút đục ngầu, hốc mắt cũng hồng hồng, chỉ là hai chữ, nhưng cũng khiến cho Liễu lão phu nhân thật vất vả mới nói ra được.


Hai tay bà hơi hơi run run, nâng tay, mở tở giấy Liễu Hồ Nguyệt đưa cho ra.


Sau khi xem xong, bà nhanh tay nắm lấy tờ giấy kia, nói: "Hắn cứ như vậy để ngươi lại."


Đi? Có thể đi nơi nào?

Bà ngửa đầu, cảm thán nói: "Có thể khiến cho hắn bỏ lại ngươi mà rời đi, trong lòng hắn đúng là vẫn còn không có buông được nương ngươi."

"Nương ta?" Liễu Hồ Nguyệt kinh ngạc nhìn bà. Đúng vậy, có thể khiến Liễu Tường Phong buông nàng mà rời đi Liễu gia, lý do duy nhất còn không phải là vì mẫu thân Bạch Linh của nàng hay sao?


Chẳng lẽ là có tin tức của Bạch Linh?

Không, không có khả năng trùng hợp như vậy, trùng hợp đến mức chỉ trước mấy ngày cử hành nghi thức thí nghiệm, lại có tin tức của Bạch Linh.


Nàng tin tưởng, đây là kế?


"Tổ mẫu, một khi phụ thân rời đi Liễu gia, Liễu gia chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi.


Những năm gần đây, Liễu gia tường an vô sự (giống như bình an vô sự), đều là vì Liễu Tường Phong có ở Liễu gia .

Mấy trưởng lão kia có thể cung kính với Liễu Tường Phong như vậy cũng là bởi vì Liễu Tường Phong ở Liễu gia là một cây đại thụ. Cây này không ngã xuống thì không người nào dám xâm nhập.


Vài đại gia tộc khác ở Liên Vân Thành kỳ thực sớm hận không thể khiến Liễu Tường Phong rơi xuống.


Liễu lão phu nhân nghe thấy câu hỏi của Liễu Hồ Nguyệt, chẳng những không khiếp sợ, ngược lại còn bình tĩnh: "Hai đại gia tộc Lam gia cùng Bạch gia luôn muốn để áp chế Liễu gia, còn có Tần gia... Nói vậy, bọn họ hẳn sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội lần này."

Tuy rằng một gia tộc cũng không thể khiến Liễu gia xảy ra chuyện, nhưng nếu là vài gia tộc đoàn kết đứng lên, vậy cũng không nhất định.


Giờ phút này, Liễu Hồ Nguyệt phải đề cao tính cảnh giác tuyệt đối, nhà nàng, thân nhân của nàng, nàng sẽ không để bất luận kẻ nào xâm nhập.


"Ngươi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng sao?" Liễu lão phu nhân đột nhiên bắt tay nàng hỏi


Liễu Hồ Nguyệt gật đầu: "Vâng, tổ mẫu, ta chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nhưng phụ thân..."


"Ta mặc kệ phụ thân ngươi có được tin tức về mẫu thân người ở đâu ra, hiện tại không cần phải để ý đến hắn nữa." Liễu lão phu nhân phụng phịu, rất tức giận với việc Liễu Tường Phong không từ mà biệt.


"Tổ mẫu, vạn nhất phụ thân..."


"Nguyệt Nhi, sinh tử do mệnh, nếu thực sự phụ thân ngươi vì mẫu thân ngươi mà chết, đó cũng là mạng của hắn." Liễu lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng. Nếu đổi thành mười mấy năm trước, Liễu lão phu nhân sẽ hận chết Bạch Linh, nhưng hôm nay, trước mắt cháu gái này, khiến bà gửi gắm ở nàng còn nhiều hơn Liễu Tường Phong. Liễu Hồ Nguyệt cúi thấp đầu xuống, tuy rằng Liễu lão phu nhân nói như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn rất không yên tâm, luôn cảm thấy việc Liễu Tường Phong đột nhiên rời đi như vậy thật quỷ dị.


Chuyện Liễu Tường Phong rời đi Liễu gia, trong nháy mắt gợi lên một trận sóng lớn ở Liên Vân Thành.


Trận sóng này cũng đồng thời dũng mãnh vào hoàng thất.


Hai vị gia chủ Lam gia và Bạch gia khó được khi nào tụ họp ở cùng nơi thương lượng chuyện này, mà Tần gia cũng được mời vào bên trong. Tuy rằng Tần gia chẳng phải đại gia tộc rất giỏi, nhưng thế hệ đồng lứa này của Tần gia có nhân vật rất cao là Tần Duyệt, cũng không làm thất vọng lời mời của Lam gia cùng Bạch gia.


Chương 130: Lam gia để mặt tới miếng thịt kia

Edit: Khánh Di

Beta: Chiryu Vũ

Gia chủ Lam gia, Bạch gia cùng Liễu Tường phong bằng tuổi, ba người đã từng là nhân vật chạm tay sẽ bỏng, tuy rằng Lam gia chủ cùng Bạch gia chủ bị Liễu Tường Phong che đi hào quang nhưng cũng không thể phủ nhận rằng bọn hắn cũng là cường giả.

Lam gia chủ là chiến sĩ cấp thần hoàng, dưới trướng hắn có một nữ nhi và một nhi tử. Nhi tử Lam Phó là cao cấp ma pháp sư hệ băng, nữ nhi Lam Tình là ngũ giai chiến sĩ. Bất kể nữ nhân dưới gối hắn là người nào, thiên phú cũng không kém. Cho nên, ở tam đại gia tộc Lam gia đứng thứ hai.

Gia chủ Bạch gia cũng là chiến sĩ, thực lực tới thần vương, so với Lam gia chủ thấp hơn một cấp, dưới trướng chỉ có một nữ nhi. Nữ nhi Bạch Nhiếp Vũ là một trung kì ma pháp sư hệ hỏa. Chính bởi vì nhân khẩu Bạch gia ít, Bạch gia mới không thể không mời chào nhân tài ở ngoài.

Về phần Tần gia, thực lực gia chủ Tần gia so với con trai mình kém hơn, căn bản không có tư cách tham gia hội nghị lần này, cho nên, hai nhà Lam Bạch chỉ mời Tần Duyệt đến.

Trong đại sảnh chính của Lam gia cũng chỉ có ba người Lam gia chủ, Bạch gia chủ cùng Tần Duyệt, những người còn lại đều bị Lam gia chủ cho ra ngoài.

Một man tử trung niên tướng mạo đàng hoàng híp mắt cười nói: " Nói vậy, mọi người ở đây hẳn là đều nghe nói chuyện kia rồi. Liễu Tường Phong rời khỏi Liễu gia, đại biểu Liên Vân Thành lại một lần nữa tẩy bài (đổi chủ), không biết hai vị nghĩ gì?"

Tần Duyệt cười lạnh, nghĩ đến việc Liễu Tường Phong hoàn toàn rời khỏi (đi) Liễu gia, tâm tình của hắn liền trở nên (tâm của hắn liền) vô cùng sung sướng.

Gia chủ Bạch gia ha ha cười, trên mặt mang theo một chút ý tứ không tốt, nói thẳng như không để Lam gia chủ vào mắt: "Ý tưởng, ha ha, ý tưởng không phải không có, ai chẳng biết Liễu gia là vì có Liễu Tường Phong thực lực cao đưa Liễu gia trở thành gia tộc đứng đầu. Hiện tại hắn đi rồi, Liên Vân Thành cũng không phải do Liễu gia định đoạt nữa, thừa dịp cơ hội này hung hăng đả kích Liễu gia, cuối cùng đem hết thảy cao thủ Liễu gia mời chào vào Bạch gia ta".

Tần Duyệt thầm hừ, hắn làm việc ở Liễu gia, so với ai đều biết rõ hộ vệ, ám vệ, thủ vệ của Liễu gia trung thành cỡ nào, nghĩ muốn mượn sức đám chó Liễu gia đó, còn không bằng diệt chúng đâu.

Tần Duyệt nâng tay, một mặt cung kính nói: "Vãn bối không tài, còn mong hai vị gia chủ chỉ điểm một hai."

Tần Duyệt sẽ không vội vàng đắc tội hai gia tộc này, Phượng Hạo Quân bên kia là tin cậy Liễu gia, Tần Duyệt lại biết đương kim thái tử điện hạ lại mượn sức Lam gia, hai người này (?)sau lưng có thái tử Phượng Dật Thần chống đỡ.

Lam gia chủ cười nói:" Tần công tử làm việc ở Liễu gia nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu rõ sự trọng yếu của Liễu gia với hoàng thất. Tần công tử, sau khi Liễu đại nhân rời đi, Liễu gia không tổ chứ thi thố gì sao? Ví dụ như sẽ để đại sư Liễu gia nào sẽ chủ trì nghi thức thí nghiệm? "

Có thể quản lý Thí Nghiệm thần điện, quản lý nghi thức trưởng thành sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều gia tộc, thường thường gia tộc bên ngoài nịnh bợ trước người chủ trì bởi vì muốn thông qua thí nghiệm trước phải làm người chủ trì vui, mà muốn người chủ trì vui thì phải tán tài xuất lực (đưa ra người có tài năng có thực lực).

Nếu Lam gia có thể lấy được công việc này, chẳng những có thể mở rộng người tài cho gia tộc, còn có thể thu vào không ít tài nguyên.

Lam gia đã sớm xem trọng khối thịt này, nhưng lại bất hạnh rằng Liễu Tường Phong trấn giữ Thí Nghiệm thần điện, tay cầm quyền to, hắn không có khả năng tham gia. Hiện tại Liễu Tường Phong đi rồi, Liễu gia còn có ai có năng lực đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy đâu Cho nên, hắn chuẩn bị vào cung tự tiến cử, muốn biết trước một ít tin tức từ Tần Duyệt, nếu Liễu gia nguyện ý tự động giao ra quyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net