Chương 131 - 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 131: Cạnh tranh chức vị đại sư chủ trì.

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng.

Liễu Tường Phong vừa rời khỏi Liễu gia, hiện tại Liễu gia đã loạn tệ hại. Người Liễu gia nào còn nghĩ đến nghi thức kiểm tra và nghi thức trưởng thành đại sư chủ trì. Có điều, nghe Lam gia chủ hỏi như vậy, Tần Duyệt lại nảy sinh một kế...

Tần Duyệt nhíu mày, nói: "Tuy Liễu đại nhân đã rời khỏi Liễu gia, nhưng người Liễu gia không có ý định nhường lại quyền lợi này. Hơn nữa, người Liễu gia đã buồn lời rằng Liễu Tường Phong còn có thể trở về, chỉ cần một ngày Liễu Tường Phong còn sống, mà Hoàng thượng vẫn còn giao trọng trách này cho Liễu gia bọn hắn thì Liễu gia tuyệt đối sẽ không nhượng bộ."

"Rầm --" Lam gia chủ nghe xong, phẫn nộ đập bàn, đứng lên: "Đã sớm biết người Liễu gia sẽ không dễ nhường lại chức vị đại sư chủ trì. Giờ người có năng lực ở Liễu gia đã đi khỏi, Liễu gia bọn họ dựa vào cái gì mà nắm chặt không buông?"

Bạch gia chủ cũng căm giận vỗ bàn, nói: "Lam gia chủ, không phải đến hôm nay huynh mới quen biết Liễu Tường Phong, muốn chức vị đại sư chỉ e không được lâu. Vẫn nên nghĩ xem làm sao đưa nữ nhi phế vật của hắn ra khỏi thành Liên Vân. Đến lúc đó, ha ha, nếu có thể giết chết nữ nhi phế vật của hắn, có phải hắn sẽ giống năm đó không?... Đến khi đó, hắn không dễ phấn chấn lên đâu."

Toàn bộ mọi người trong đại lục đều biết Liễu Tường Phong cực kì sủng ái Cửu cô nương. Lam gia chủ và Bạch gia chủ ở thành Liên Vân cũng hiểu rõ Liễu Tường Phong, thật sự sủng đứa nhỏ do nữ nhân kia sinh đến tận trời. Năm đó chẳng phải hắn vì nữ nhân kia ra đi mà sa đọa sao? Liễu Tường Phong vốn ép bức Lam gia và Bạch gia bọn hắn, sau này Bạch Linh rời khỏi, Liễu Tường Phong tự phế tu vi mới khiến bọn hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy hắn vẫn là triệu hồi sư, nhưng thực lực tụt xa trước đây.

Tần Duyệt âm thầm cười lạnh, ung dung nhìn hai vị gia chủ này. Hắn biết hai gia chủ này không ăn chay, dĩ nhiên không dám được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chỉ nhắc nhở bọn hắn một hai câu: "Tuy Liễu đại nhân đã rời Liễu phủ, nhưng hộ vệ bên người Liễu đại nhân vẫn ở lại bảo vệ Cửu tiểu thư."

Lôi Đình cũng là cường giả. Bọn hắn tính toán Liễu Tường Phong, dĩ nhiên không thể xem nhẹ vị ma pháp sư tiếng tăm lừng lẫy này, một ma pháp sư đã từng khiến ba nhà Lam, Bạch, Liễu tranh giành.

Bạch gia chủ nghe xong, hai mắt đỏ lên: "Ta muốn ma pháp sư kia. Ta không tin Liễu Tường Phong cho hắn nhiều hơn ta cho hắn."

Bạch gia chủ đến giờ vẫn còn chú ý đến Lôi Đình.

"Một Lôi Đình thì tính là cái gì? Chỉ cần triệu hồi sư kia của Liễu gia rời khỏi, thành Liên Vân sẽ không còn thuộc sự quản lí của Liễu gia nữa. Hai ngày sau là nghi thức kiểm tra, đại cục không thể không người chủ trì. Ta là thần tử cao quý của Thiên Thủy quốc, chia sẻ cho quân chủ là trách nhiệm của ta. Đi, chúng ta đi hoàng cung một chuyến." Lam gia nói năng hùng hồn đầy lí lẽ xong, khoát tay, sải bước ra khỏi phòng.

Bạch gia chủ cũng xoay người, nhanh chóng đuổi theo. Tần Duyệt vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm Lam gia chủ và Bạch gia chủ tựa như xem hai con trâu nhỏ.

Không khí ở Liễu gia đầy nặng nề. Chuyện Liễu Tường Phong rời khỏi thực sự khiến trên dưới Liễu gia hoảng loạn, đặc biệt là mấy trưởng lão. Một đám nhao nhao gào thét chạy nhanh đi tìm Liễu Tường Phong về, mặc kệ Liễu Tường Phong ở đâu, nhất định phải buộc hắn trở về. Dù hắn muốn đi khỏi cũng phải làm xong nghi thức kiểm tra và nghi thức trưởng thành rồi hẵng đi.

Thế nhưng, Liễu lão phu nhân lại là người bình tĩnh nhất.

Đại trưởng lão sốt ruột dậm chân: "Lão phu nhân ơi, người phải nghĩ biện pháp đi chứ."

_________________________

Chương 132: Thương lượng về gia chủ Liễu gia tân nhiệm.

Liễu lão phu nhân bình tĩnh ngồi trên đầu, một tay chống gậy, trên khuôn mặt già nua không nhìn thấy chút biểu cảm nào.

"Không tìm về được, hà tất đi tìm? Liễu gia không tồn tại được nếu thiếu Liễu Tường Phong, chẳng phải do các ngươi gây ra hiện trạng bây giờ sao?" Liễu lão phu nhân liên tục đập mạnh cây gậy, nói tiếp: "Thế nào, Liễu gia không có người sao? Liễu Tường Phong vừa ra đi, các ngươi trở thành dạng gì rồi? Nói cho các ngươi biết, nếu như các ngươi không thể tự kiềm chế đưa ra ý kiến thì đây sẽ là dấu chấm hết của Liễu gia."

Liễu Hồ Nguyệt im lặng nhìn Liễu lão phu nhân. Nàng ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh bà. Mà nàng cũng tán thành lời Liễu lão phu nhân. Hiện giờ người ngoài đều ước Liễu Tường Phong ra đi, rời khỏi Liễu gia, tốt nhất là chết luôn bên ngoài đi. Người Liễu gia cũng cho rằng thiếu Liễu Tường Phong quản lí thì Liễu gia không ổn mới khiến người ngoài cho rằng Liễu gia không người tài, chỉ có Liễu Tường Phong mới có thể chống đỡ trời đất cho Liễu gia. Từ đó mới làm Liễu gia mất đoàn kết, dễ dàng bị người gia tộc khác xâm lấn.

Người trong phòng khách sau khi nghe Liễu lão phu nhân nói đều cúi đầu, hổ thẹn không thôi.

Liễu Hồ Nguyệt nâng tay, bóp chân cho Liễu lão phu nhân. Trong mắt người ngoài, cháu gái này càng ngày càng chiếm được niềm vui của Liễu lão phu nhân. Nàng biết bản thân mình không có quyền lên tiếng trong này, nhưng nàng vẫn nói: "Tổ mẫu, phụ thân đã rời khỏi, vì thế người các gia tộc khác chắc chắn sẽ tranh giành chức vị đại sư chủ trì. Không biết các trưởng lão trong tộc đã có đối sách ứng phó nào chưa?"

Các trưởng lão, chưởng sự nghe nàng nói xong đều nhao nhao nhìn nhau. Lời nàng nói, bọn họ chưa từng nghĩ đến. Liễu Tường Phong rời khỏi Liễu gia, bọn họ đều nghĩ phải tìm Liễu Tường Phong về. Sau khi tìm được người về thì hết thảy những hậu quả có khả năng xảy ra sẽ không xảy ra nữa.

Liễu lão phu nhân nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, hơi hơi thất vọng, lại tiếp tục giáo huấn: "Các gia tộc đã nhìn chằm chằm vào miếng thịt này, các ngươi còn ở đây thảnh thơi không nhanh không chậm, ngồi chở đợi, chẳng hề nghĩ lại xem đại sư chủ trì phải do ai đảm nhiệm."

Nhị trưởng lão nói: "Lão phu nhân, Thiên Thủy quốc có quy định rằng các hội nghị và hoạt động lớn trong Thiên Thủy quốc đều phải do gia chủ của gia tộc lớn nào đó đảm nhiệm. Hiện tại Liễu gia chủ đã đi khỏi, chức đại sư chủ trì này chỉ e là sẽ chắp tay nhường người khác."

"Rầm --" Liễu lão phu nhân rất bất mãn với lời Nhị trưởng lão. Bà đứng lên, đi xuống cầu thang. Liễu Hồ Nguyệt nhanh chân đứng dậy đỡ Liễu lão phu nhân, chậm rãi dìu bà đi.

"Chẳng lẽ Liễu gia chỉ có Liễu Tường Phong mới đủ khả năng để làm gia chủ hay sao?" Liễu lão phu nhân lớn tiếng gầm lên.

Tam trưởng lão nhíu mày, nói: "Lão phu nhân, ý của người là có thể chọn gia chủ khác trong Liễu gia phù hợp để đảm nhiệm chức vị đại sư chủ trì?"

"Sao lại không thể?" Liễu lão phu nhân vỗ vỗ tay Liễu Hồ Nguyệt, sau đó kéo nàng lên trước mặt mình: "Liễu Tường Phong đã đi rồi, nữ nhi của hắn lên làm gia chủ rất ổn."

"Cái gì?" Tần thị vốn ngồi xem kịch vui đột nhiên đứng lên, khuôn mặt thất sắc nhìn Liễu lão phu nhân và Liễu Hồ Nguyệt. Để một nữ nhân làm gia chủ, lại còn là một tiểu thư thứ xuất, bà chắc chắn mình không mắc bệnh lẩm cẩm tuổi già chứ?

Liễu Hồ Nguyệt nhức nhối, cái này gọi là nằm hay đứng đều trúng đạn...

________________________

Chương 133: Nàng tức giận, lộ tài năng.

Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.

Liễu gia có nhiều tiểu thư, thiếu gia có năng lực như vậy, cho dù sao cũng không đến lượt nàng. Huống hồ, tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới việc làm gia chủ. Một khi làm gia chủ, tự do cả đời của nàng sẽ bị bó buộc ở Liễu gia, tưởng tượng ra thấy thật đáng sợ. Thế nhưng trong suy nghĩ của Liễu lão phu nhân, Liễu Hồ Nguyệt chính là người thích hợp nhất làm gia chủ Liễu gia.

Trong tổ đường (*), chưởng sự và các trưởng lão đều bị dọa. Đặc biệt là Tần thị và hai nữ nhi của nàng đều trừng Liễu Hồ Nguyệt với ánh mắt hận thù. Mà Liễu Tuấn Thành chỉ hơi khiếp sợ, sau đó cười cười. Hắn vẫn luôn tin tưởng Liễu lão phu nhân làm gì cũng đúng.

[(*) Tổ đường: Đại khái là phòng thờ cúng tổ tiên, nơi đó cũng có thể dùng để làm nơi nghị sự chuyện trọng đại, ta nghĩ vậy.]

Tần thị đứng dậy, trừng mắt Liễu Hồ Nguyệt một lúc lâu vẫn không phục hồi tinh thần. Liễu Linh Tích lại đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt: "Tổ mẫu, nàng chỉ là một thứ nữ, mà còn là phế vật."

Ánh mắt sắc bén của Liễu lão phu nhân liếc ngang qua, nghiêm nghị dừng trên người Liễu Linh Tích: "Câm miệng, ngươi nói vậy mà nghe được sao? Nhìn xem hiện tại ngươi ra thể thống gì?"

"Nhưng chúng con cũng là nữ nhi của phụ thân." Liễu Linh Tích xoay người, kéo Liễu Tuấn Thành vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế lên: "Cho dù muốn chọn gia chủ thì đại ca vẫn là người có tư cách nhất, không tới lượt cửu muội muội làm gia chủ. Huống hồ, nàng còn là một đứa nhỏ vị thành niên, làm (gia chủ) như thế nào? Nói ra ngoài sẽ bị gia tộc khác chê cười."

Quả thực, lời Liễu Linh Tích rất có đạo lí, Liễu Hồ Nguyệt không phủ nhận điều này. Hơn nữa, nàng không muốn làm gia chủ, tin rằng ở Liễu gia có thể chọn ra một cao thủ kế nhiệm lão cha cao thủ của nàng. Khi nàng đang định từ chối, Liễu Linh Tích lại đột nhiên phun ra một câu đụng chạm đến điểm mấu chốt của nàng: "Nữ nhân sinh ra nàng chỉ là kỹ nữ, nàng chính là vết nhơ của Liễu gia."

Đôi mắt vốn vô hại bỗng nhìn Liễu Linh Tích, trong con ngươi đen láy tỏa ra khí thế lạnh lùng làm người ta sợ hãi, khiến Liễu Linh Tích phải lùi lại.

"Phế vật, ngươi nhìn cái gì?" Liễu Linh Tích bị dọa, sợ hãi kêu một tiếng. Liễu Linh U đỡ sau lưng nàng ta. Liễu Linh U nhíu mày, nhìn Liễu Hồ Nguyệt, ánh mắt nàng cũng khiến đáy lòng nàng ta phát rét.

Phế vật này... sao lại có ánh mắt cường thế bức người như thế? Không, chắc chắn là ảo giác.

"Vừa rồi ngươi nói cái gì?" Liễu Hồ Nguyệt trầm giọng, nói: "Lặp lại một lần nữa!"

"Ta nói ngươi là phế vật..."

"Rầm --" Một luồng chiến khí đánh úp về phía Liễu Linh Tích. Ghế dựa phía sau Liễu Linh Tích bị bể tan tành, mà nàng ta cũng bị đánh văng ra ngoài.

Nàng chỉ dùng chiến khi cấp hai cộng thêm chút thủy nguyên tố đã hình thành hiệu quả chấn động lớn làm mọi người xung quanh cảm thấy tò mò với khí thế này, tựa như chiến khí lại tương tự ma pháp. Chẳng ai nghĩ ra hay loại sức mạnh này kết hợp thành uy lực đáng sợ như vậy, Liễu Linh Tích bị luồng sức mạnh này đánh bay khỏi đại sảnh. Mọi người xung quanh đứng bật dậy, hô to: "Cái vừa rồi là gì?"

"Phát ra trên người ai vậy?"

Tuy bọn họ ngờ vực vô căn cứ nhưng ánh mắt nhất trí dừng trên người Liễu Hồ Nguyệt.

Liễu lão phu nhân không ngăn cản Liễu Hồ Nguyệt làm như vậy. Sớm muộn đều phải đối mặt, phát hiện sớm hay phát hiện muộn cũng giống nhau cả thôi.

Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh đi đến trước mặt Liễu Linh Tích, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống: "Liễu Linh Tích, ngươi nhớ kĩ cho ta: ta không phải là người ngươi có thể chọc được. Gia chủ Liễu gia, ta cũng chẳng lạ gì, nhưng không đến lượt các ngươi mong nhớ."

"Ngươi, ngươi..." Liễu Linh Tích quỳ rạp trên mặt đất, giơ tay chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt.

___________________________

Chương 134: Mới vào hoàng cung.

Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.

Đáy lòng Liễu Linh Tích tràn ngập khiếp sợ và khủng hoảng. Nàng ta chưa từng nghĩ một phế vật lại khiến nàng ta bị đả kích trầm trọng như thế. Nàng ta giơ tay lên run rẩy chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt, đôi môi tái nhợt, nói không biết bao nhiêu chữ 'ngươi' rồi hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, công công từ hoàng cung đến truyền lời đi vào theo cửa lớn. Hắn là một thiếu niên hơn đôi mươi, một bước đi, ba bước lắc, đến ngoài đại sảnh liền hét to: "Hoàng thượng có lệnh, truyền Liễu lão phu nhân, tổng quản Liễu gia và Đại trưởng lão lập tức vào cung diện thánh."

Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu quan sát thái giám trẻ tuổi. Tiểu chính thái này nhìn nàng, chỉ liếc qua rồi dời tầm mắt đi. Mà người trong đại sảnh đều đã đi ra ngoài. Bọn họ đều hiểu rõ lúc này hoàng thượng triệu bọn họ vào cung vì cớ gì. Nhưng gia chủ Liễu gia còn chưa chọn xong, thật sự cứ vào cung như thế sao?

Liễu lão phu nhân nắm tay Liễu Hồ Nguyệt, tuyên bố với mọi người: "Nguyệt nhi tạm thời làm gia chủ Liễu gia. Đợi Liễu Tường Phong trở về, chức vị gia chủ sẽ trả lại, các vị quản sự và trưởng lão có ý kiến gì không?"

Bọn họ hô hấp căng thẳng, ánh mắt vừa quái dị vừa tò mò đánh giá Liễu Hồ Nguyệt. Rốt cuộc cũng có người mở miệng hỏi đầu tiên: "Vừa rồi luồng sức mạnh kia phát ra từ người Cửu tiểu thư?"

Liễu lão phu nhân liếc xéo người nọ: "Nàng có tư cách làm gia chủ hay không, đến lúc đó sẽ biết, quan tâm làm gì đến sức mạnh kia phát ra từ người ai?"

Lúc này đúng là nhiều lời vô ích, Liễu Hồ Nguyệt vốn muốn đùn đẩy thân phận này, Liễu lão phu nhân lại cứ bám riết không buông. Mấy đứa trẻ Tần thị sinh ra đều không chiếm được sự tin tưởng của Liễu lão phu nhân. Tâm tư của Tần gia trong mấy năm nay, bà đều nhìn thấu. Mà người duy nhất đối xử thật tâm với Liễu lão phu nhân là Liễu Tuấn Thành, nhưng thực lực không đủ nên không thể trở thành gia chủ. Vì vậy, bà trái lo phải nghĩ đều cảm thấy chỉ có Liễu Hồ Nguyệt có được toàn hệ là thích hợp nhất.

Các quản sự và trưởng lão đều ngăn cản nghi ngờ trong lòng, dù sao lựa chọn gia chủ không chỉ bởi một hai câu của Liễu lão phu nhân. Có thể trở thành gia chủ hay không thì phải trải qua vô số kiểm tra. Liễu Hồ Nguyệt không thể thông qua kiểm tra, vậy thì không thể làm gia chủ. Bọn họ mỏi mắt mong chờ. Bọn họ đều mong Liễu Hồ Nguyệt lội ngược dòng, đừng khiến bọn họ quá thất vọng.

Mọi người mang theo tâm tình kích động và mong chờ giải tán.

Liễu lão phu nhân mang theo Liễu Hồ Nguyệt vào cung. Tuy khẩu dụ không nhắc đến tên Liễu Hồ Nguyệt, nhưng khó tránh khỏi sẽ có chuyện xảy ra. Ví dụ: hiện tại Lam gia và Bạch gia đã vào hoàng cung.

Trên đường đi, Liễu lão phu nhân nắm tay Liễu Hồ Nguyệt, hỏi: "Con sợ hãi không?"

Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Liễu lão phu nhân, sau đó lắc đầu: "Không ạ!"

"Hai gia tộc Lam gia và Bạch gia chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó không như đối mặt với nhị muội của con, dùng vũ lực không giải quyết được vấn đề." Liễu lão phu nhân vẫn lo lắng cho nàng. Động võ trước mặt Lam gia chủ và Bạch gia chủ, trước mắt thực lực của Liễu Hồ Nguyệt vẫn chưa làm được. Dĩ nhiên nàng biết còn xa mới tới đó. Nàng gật gật đầu: "Nguyệt nhi đã biết, tổ mẫu cứ yên tâm."

Đến cửa cung, bọn họ xuống xe ngựa, đi vào trong hoàng cung cao lớn nguy nga. Binh lính bảo vệ đều nghiêm túc làm tròn nhiệm vụ canh giữ của mình. Một cung nữ nhanh chóng đi tới, hành lễ với bọn họ rồi dẫn bọn họ vào điện Phượng Loan.

____________________________

Chương 135: Bị Phượng vương dẫn dắt, diễn kịch.

Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng

Điện Phượng Loan là nơi tiên hoàng hậu ở trước kia. Sau này, tiên hoàng hậu băng hà, điện Phượng Loan liền ban cho tiểu công chúa do tiên hoàn hậu sinh ra. Nhưng tiểu công chúa bất hạnh chết yểu lúc nhỏ, điện Phượng Loan này liền cho Phượng vương ở.

Mấy người Liễu lão phu nhân, Liễu Hồ Nguyệt theo cung nữ Thược Dược thân cận Phượng Dật Hiên đi vào điện Phượng Loan.

Phượng Hạo Quân ngồi trên long tọa, tựa như một phụ thân yêu thương chải tóc cho Phượng Dật Hiên... Phượng Dật Hiên đang gối đầu lên đùi Phượng Hạo Quân.

Trong đại sảnh, Lam gia chủ và Bạch gia chủ ngồi bên trái, có vẻ đã đợi người Liễu gia rất lâu.

Liễu Hồ Nguyệt bước vào điện Phượng Loan, đầu tiên nhìn thấy người kia đang nằm trên đùi Phượng Hạo Quân, hết sức hưởng thụ sự chải đầu của Phượng Hạo Quân cho mình. Nam nhân này trước mặt nhi tử tuyệt đối là một phụ thân từ ái. Khi Liễu Hồ Nguyệt thấy màn này chợt thấy sợ hãi, thâm tâm xót xa, không biết Liễu Tường Phong đang ở đâu?

Phượng Dật Hiên nheo mắt nhìn Liễu Hồ Nguyệt chăm chú rồi chỉ vào nàng, la to: "Nương tử, ha ha, nương tử đến đây."

Phượng Hạo Quân không ngăn cản Phượng Dật Hiên. Phượng Dật Hiên chạy đến trước mặt Liễu Hồ Nguyệt, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, miệng nói ngọt xớt: "Nương tử, nàng tới gặp ta."

Khóe môi Liễu Hồ Nguyệt giật giật vài cái. Giờ nàng rất muốn đập chết nam nhân này. Nàng gượng cười mấy tiếng, tiện tay vuốt ve tay Phượng Dật Hiên, hơi cúi đầu nói: "Trở về ngồi đi."

"Không, ta muốn nàng ngồi với ta." Khi nàng vuốt ve tay hắn, Phượng Dật Hiên lại dùng hai tay giữ tay nàng, lắc lắc vài cái.

Liễu lão phu nhân cười nói: "Phượng vương gia, lát nữa bàn bạc chuyện xong, ta để Nguyệt nhi hầu người."

Phượng Dật Hiên nghe xong, đôi mắt sáng lên, cười hì hì: "Có thể ngủ với ta không?"

"Ngươi..." Liễu Hồ Nguyệt nghiến răng, bàn tay bị hắn nắm cũng dùng sức nắm chặt. Câu nói của người này vừa rồi trần trụi rõ ràng. Diễn, còn ở trước mặt mọi người, diễn kịch.

Thật là không biết xấu hổ !

"Hì hì, nương tử đỏ mặt." Phượng Dật Hiên nhìn Liễu Hồ Nguyệt. Thực ra vốn chẳng đỏ mặt gì, chỉ là Phượng Dật Hiên cảm thấy vẻ mặt nàng vô cùng thú vị. Hắn nâng tay lên, nắn nắn má nàng. Ngay lập tức, Liễu Hồ Nguyệt đánh hắn một cái, quắc mắt trừng hắn.

Liễu lão phu nhân cúi người, cung kính nói: "Phượng vương gia, hai ngày sau là ngày người thành thân với Nguyệt Nhi. Đến lúc đó, đừng nói Nguyệt nhi ngủ với người, để Nguyệt Nhi chơi với người ngày nào cũng được."

"Tổ mẫu..." Liễu Hồ Nguyệt bị sặc. Chẳng phải người cổ đại rất bảo thủ à? Giờ còn nói cả ngủ nghỉ ra rồi.

Phượng Hạo Quân cười ha ha. Không nghi ngờ, lời của Liễu lão phu nhân khiến tâm trạng Phượng Hạo Quân tốt hẳn lên: "Mau mau ban ghế ngồi." Phượng Hạo Quân vẫy vẫy tay, nói.

Lam gia chủ và Bạch gia chủ nhìn thấy sự đối xử đối lập với người Liễu gia như thế, không biết trong lòng có cảm giác gì.

Các cung nữ mang vài chiếc ghế dựa đến. Phượng Dật Hiên chen chúc cùng Liễu Hồ Nguyệt trên chiếc ghế dựa kia. Liễu Hồ Nguyệt cảm thán một tiếc, may mà ghế dựa đủ rộng, may mà nàng đủ nhỏ nhắn...

Liễu lão phu nhân nhìn Lam gia chủ và Bạch gia chủ, mỉm cười, gật đầu với bọn hắn: "Không ngờ hôm nay hai vị gia chủ cũng rảnh rỗi."

Hai người bị Liễu lão phu nhân hỏi thăm, cúi đầu.

Phượng Dật Hiên chỉ vào bọn hắn, lên án: "Bọn họ là người xấu."

__________________

R!R 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net