Chương 141 - 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 141: Nghe đồn bên trong có giang hồ thất quái.

Edited by Delia Trần.

Phượng Hạo Quân kéo tay Phượng Dật Hiên lại, nói "Cửu cô nương tự mình vào đi thôi!"

Cửa thứ hai, gia chủ phải tự mình tiến vào, nên nàng sẽ gặp ai, thực lực đến đâu, Phượng Hạo Quân không biết. Vì vậy mà thí nghiệm điện cũng có cao nhân thuộc sở hữu hoàng gia khống chế.

Phượng Dật Hiên nghe xong, nhảy dựng lên, ồn ào nói :"Ta cũng muốn vào, ta cũng muốn..."

Liễu Hồ Nguyệt tiến lên, hung hăng trừng mắt một cái, hắn mới an phận mà im lặng.

Nàng nói:"Ngươi có thể im lặng không?"

Phượng Dật Hiên sững ra, xong lại ngoan ngoãn gật đầu:"Ta có thể vào không?"

"Không thể!" Phượng Hạo Quân cùng Liễu Hồ Nguyệt trăm miệng một lời, người trước thì là mệnh lệnh, còn giọng điệu người sau lại mang theo chút dỗ dành.

Phượng Dật Hiên chớp mắt vài cái, nhìn chăm chăm hai người, sau đó lại rối rắm một phen.

Liễu Hồ Nguyệt cũng không chờ hắn rối rắm xong, liền xoay người bước đi, chỉ nghe lời nói còn lưu lại:"Quyết định vậy đi, ngươi ở yên đó, ta vào trước."

Bước vào đại môn, cửa liền khép lại, một mặt gương theo đó chậm rãi đi xuống, phản chiếu bóng hình nàng.

Một đạo âm thanh âm thầm vang lên:"Lão đại, có người?"

Nghe nói trông coi thí nghiệm điện là giang hồ thất quái, họ đều là người có thực lực, thấp nhất là cửu giai chiến thần, cao nhất là một vị triệu hồi sư không ai biết rõ thực lực.

Vị kia chưa bao giờ xuất hiện, hẳn giang hồ thất quái là át chủ bài của Thiên Thủy quốc!

"Ồ, là một đứa trẻ!" Lại là đạo âm thanh kia, hiển nhiên, giọng điệu còn mang theo sự thờ ơ.

Liễu Hồ Nguyệt nghiêng tai lắng nghe hết thảy, cũng hiểu rõ ý tứ của người kia, khóe môi cong lên, nàng lạnh nhạt cười:"Xin mời tiền bối ra chiêu."

"Chỉ là ngũ giai, khẩu khí lại lớn vậy, tốt lắm!" Một nam nhân thấp bé, ước chừng chưa đủ 3m bẻ đôi, buộc tóc đuôi ngựa cực kỳ buồn cười, quần áo lại lố lăng, thảnh thơi từ trong tối đi ra.

Cửa thứ hai kỳ thực cái gì cũng không có, đúng hơn là trống không, bốn phía đều là bóng tối, chỉ có chỗ nàng đứng tản ra một ít ánh sáng.

Gã lùn - nam nhân lố lăng kia mang theo nụ cười khinh thường, hắc hắc hỏi:"Nè nhóc, ngươi từ gia tộc nào tới đây?"

"Liễu gia!" Liễu Hồ Nguyệt không hề e dè trả lời.

"Liễu gia? Liễu gia nào nhỉ? Liên Vân Thành hình như chỉ có 1 Liễu gia?..."

Gã ta cúi đầu suy tư một lát, sau đó, tựa hồ như nhớ tới cái gì, gã đột nhiên ngẩng đầu, kinh hô:"A, gia chủ Liễu gia chẳng lẽ đã chết? Ngươi chính là tân gia chủ?"

Liễu Hồ Nguyệt vừa nghe, liền muốn cắn gã một cái, người này lại dám nói thế!

"Ngươi muốn chết!" Liễu Hồ Nguyệt động bóng dáng, kiếp trước bản lĩnh nàng không tồi, lại thêm kiếp này chăm chỉ luyện tập, hẳn là khi không dùng đến chiến khí, người thường không thể bắt kịp tốc độ của nàng.

Gã lùn vừa nháy mắt một cái, Liễu Hồ Nguyệt đã biến mất ngay trước mặt gã.

Gã lập tức cười:"A, có ý tứ! Xem ra là đã trên ngũ giai, hẳn là cửu giai của ta cũng không tính là bắt nạt..." ngươi.

"Xem chiêu!"

"Đùng..." Gã còn chưa nói xong, đã bị Liễu Hồ Nguyệt hung hăng bổ xuống.

Edited by Delia.

Chương 142: Lão Thất gian xảo.

Một chưởng đánh xuống, gã lùn còn chưa kịp phục hồi tinh thần, sắc mặt còn chưa hết tái thì đã cảm nhận được được chưởng kia "dạo" trên cổ hắn vài centimeters, không đúng, dường như da đầu đằng sau đã bị lột một nửa.

Không biết là gã ghét nhất người khác đánh lên đầu mình hay sao?

Gã lùn phục hồi tinh thần lại, hổn hển nhảy lên rống to:"Nhóc! Không được đánh như thế!"

"Quy tắc của trận đấu có phải là tới gần người trông coi thí nghiệm ba lần, ta có thể qua?..." Liễu Hồ Nguyệt đánh xong một chưởng, liền tránh sang một bên, bình tĩnh hỏi.

Gã ta tức giận nhìn nàng, ánh sáng cứ nhàn nhạt tản ra.

"Không được chờ ta sơ hở như thế mà đánh, bằng không...tính ngươi phạm quy!" Gã lùn lại la lên, biểu cảm trên gương mặt không những không làm Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy xấu xí, mà lại cực kì dễ thương.

"Quy tắc có bảo là không được "sờ" đầu sao?"

"Cái đó.......không."

"Vậy ngươi cũng có thể đến "sờ" đầu ta!" Nàng nhanh chân lùi vào bóng tối, sau đó lại nói vọng ra:" Vừa rồi tính một lần, còn hai lần nữa, ta có thể thông qua cửa này!"

Edited by Delia Trần.

"Ngươi! Ti bỉ! Tiểu nhân! Ngươi.... ....!"

Gã còn chưa mắng xong, nàng lại vô tung vô ảnh biến mất tăm.

Đa đầu gã căng ra, lòng lập tức đề cao cảnh giác. Chiến khí được mở ra, gã lập tức cảm nhận được hơi thở của nàng, gã cười to:"Nhóc, ngươi cho rằng trốn ở đó thì ta không tìm được ngươi sao? Ha ha..."

"Xem chiêu!" Nhưng mà, gã vừa động, một bóng dáng liền lướt lên trên, gã điều chỉnh một chút, chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đã ở trên cao, một chưởng thuận thế lao xuống...

"A a a a a!"

"Ti bỉ, tiểu nhân! Ti bỉ, tiểu nhân!" Chưởng thứ hai này so với lúc đầu mạnh mẽ hơn, trực tiếp đè gã ngã ngồi trên đất!

Lần nào, gã cũng bị Liễu Hồ Nguyệt "tìm ra sơ hở mà đánh cho tơi tả!

Gã ngồi trên đất, tựa như một đứa trẻ, hai tay xoa xoa đầu, "khóc".

Nàng trợn tròn mắt, đây là....một trong "giang hồ thất quái" sao?

Đây là "Cửu giai chiến thần" sao?

Có phải...quá yếu hay không?"

"Hồ Nguyệt...đề cao cảnh giác." Một âm thanh lười nhác xoẹt qua làm nàng giật mình một cái.

Tử Diễm đã mấy ngày không ra tìm nàng, thế mà lại xuất hiện ở thời khắc quan trọng này.

"Trong giang hồ thất quái, người trước mặt là Lão Thất, vừa giảo hoạt lại xảo quyệt, đừng để bộ dáng trẻ con vô hại này của hắn lừa gạt."

Edited by Delia Trần/ Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy da đầu mình căng ra, một mặt nhìn Lão Thất "rầm rầm rào rào " khóc lớn, một mặt thì không dám thả lỏng tinh thần.

Chương 143: Nàng "Thua".

Liễu Hồ Nguyệt nghĩ đến việc vì nhục cầu mà Tử Diễm mất tăm, nhịn không được tò mò hỏi: "Đã nhiều ngày như vậy, ngươi đang làm cái gì thế?"

"Đừng mất tập trung, chú ý phía trước đi." Tử Diễm hiển nhiên cũng không muốn nhắc đến chuyện trước đây, nhục cầu kia thật sự rất kỳ quái, thiếu tý nữa đã đánh thần hồn hắn tơi tả, bây giờ nghĩ lại, lòng lại nảy sinh một chút kiêng kị.

Mà, hai người bọn hắn đều xem nhẹ một vấn đề, nhục cầu kia vậy mà có thể đi vào tinh thần không gian của hai người, không chỉ thế, nó còn có thể dùng cả thân thể để tiến vào.

Thật sự là không đơn giản nha!

Liễu Hồ Nguyệt tập trung tinh thần nhìn về phía Lão Thất, mà gã, lại thu liễm vẻ đáng thương như trẻ con kia, đứng lên, nghiêm túc nói: "Nhóc, báo danh!"

Giang hồ thất quái kiêu ngạo, điều này ai cũng biết. Nếu có ai đến, họ chỉ quan tâm đến thí nghiệm, mặc kệ người đó là ai. Hiện giờ hỏi tên Liễu Hồ Nguyệt, thật sự đã coi nàng là đối thủ mà tiếp đãi.

Nàng cười nhẹ: "Liễu, Hồ, Nguyệt!"

"Liễu Hồ Nguyệt, tốt lắm, gặp phải ta coi như ngươi may mắn. Hiện tại tỷ thí chính thức bắt đầu, ta ra ba chiêu, nếu không động vào ngươi thì cửa này, ngươi qua. Tỷ thí bắt đầu." Lão Thất nói rất nhanh, cũng không để ý liệu nàng có nghe rõ hay không.

Kỹ xảo nho nhỏ này của gã, với Liễu Hồ Nguyệt, thật là trẻ con!

Lão Thất còn chưa nói xong, thân hình đã nhảy lên rất cao, nhập vào bóng tối.

Tử Diễm lập tức nói: "Mở tinh thần lực!"

"Liệu có phạm quy?"

"Ở thí nghiệm lâu chỉ có hai vị chiến sĩ, ngươi mở tinh thần lực ra, thăm dò được Lão Thất thì nhanh chóng khép lại, họ sẽ không phát hiện. Huống hồ, trên chiến trường, "sinh tử từ mệnh", ngươi còn lo đối thủ sống hay chết sao?"

Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày, Tử Diễm đang cổ vũ cho nàng đây!

Mà Lão Thất, nếu cũng nghĩ như vậy, thì nàng sẽ trở nên bị động, bị tấn công từ sau.

Mà nàng, lại không thích như thế.

Gã đã bảo nàng là tiểu nhân ti bỉ, vậy thì nàng sẽ thành toàn cho hắn.

Liễu Hồ Nguyệt nhắm mắt lại, tinh thần lực phô thiên cái địa khuếch tán ra, liền cảm thấy được Lão Thất đang dùng chiêu thức "tia chớp" lao tới từ phía trước.

Gần....

Ngay trước mắt.

Liễu Hồ Nguyệt trong nháy mắt khép lại tinh thần lực, nghiêng sang bên, tay Lão Thất theo đó mà xẹt qua hông nàng.

Nàng tay mắt lanh lẹ chụp tay gã lại. Thân hình gã lại như cá trạch, nàng vừa ra tay, hắn liền trở người, sượt qua nàng, vòng ra sau lưng.

Một chưởng đánh úp từ phía sau, đồng tử nàng co lại, sau lưng là một mảng mát lạnh.

Nháy mắt, đã mất một ít vải.

Edited by Delia Trần.

Gã cầm miếng vải kia, cười lớn tiếng: "Ha ha ha ha, ngươi thua, ha ha ha, ngươi thua...."

"Ta thua?" Liễu Hồ Nguyệt cong khóe miệng.

"Là thua thật sao?" Ngay lập tức, thân hình nhỏ nhắn linh hoạt chuyển động.

Chương 144: Trước khi đi, đánh một cái.

Chưởng dương cao, dùng sức mà đánh.

"Đùng."

"A a a a a!"

"Tiểu nhân! Tiểu nhân ti bỉ! Lại đánh đầu lão tử!"

Lần này, là Lão Thất đến gần nàng, nàng mới có cơ hội chạm vào gã.

Thí nghiệm quy tắc là, đối phương động vào ta ba lần, ta thua; ta động đối phương ba lần, đối phương thua, ta liền có thể thông qua.

Lão Thất một tay xoa đầu, tay kia thì lại giơ mảnh vải từ áo Liễu Hồ Nguyệt lên, đắc ý cười: " Ngươi không qua cửa thứ hai! Mặc dù người động vào ta ba lần, nhưng ta đã giao, ta động ngươi trước thì ta thắng!"

Liễu Hồ Nguyệt vân vê lọn tóc, nhẹ giọng nói: " Đệ đệ à, Thiên Thủy quốc thí nghiệm có quy tắc, đối thủ động vào ba lần, mới tính là thắng. Ngươi chẳng qua chỉ huých ta một chút, mà ta, lại động vào ngươi những ba lần, ta sao lại không được qua cửa thứ hai?"

"Ngươi ngươi ngươi kêu ai là đệ đệ? Ngươi.... chúng ta đã giao rồi, ta ra ba chiêu, nếu ngươi động ta trước thì ngươi thắng, ta động vào ngươi trước thì ngươi không được qua!" Lão Thất hổn hển chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt.

Nàng ngửa đầu, yên lặng hồi tưởng một lát, rồi bảo: "Ngươi thật sự là có nói qua, bất quá...."

Hai chữ "bất quá" vừa thốt ra, nàng liền cúi đầu nhìn gã, sau đó cười: "Ta có gật đầu đồng ý sao?"

"Này....ngươi...hình như....không có..."

"Vậy ta có thể qua không?"

Mặc dù Lão Thất sống chết không chịu nhận, nhưng Thiên Thủy quốc cũng có quy củ, phải công bằng để đánh giá người tiến vào, nếu không, sẽ bị trừng phạt rất nặng.

Gã vẫn còn một chút đúng mực, chỉ là không cam lòng hét lên: "Qua!"

Nàng đi theo gã ra ngoài, tay nâng lên, vừa vặn đáp trúng đầu hắn mà xoa.

Gã thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nàng biết, rất nhiều tu luyện giả thích giấu dung mạo thật đi, biến thành bộ dáng xinh đẹp.

Lão Thất nhìn mặt thì tuấn tú, chỉ là....chiều cao...

Chính bởi vì thế, Liễu Hồ Nguyệt mới cảm thấy, gã giống như là tiểu đệ.

"Không cho chạm vào đầu ta! Ta với lão thái bà nhà ngươi còn lớn tuổi hơn đấy!" Lão Thất lại hét lên.

Tử Diễm bất đắc dĩ nói:" Lão Thất tuổi thật không nhỏ, ngươi gọi là tổ tông cũng không sai!"

Liễu Hồ Nguyệt cả kinh: "Không đâu, đã lớn vậy, vì sao...mới cửu giai?"

"Có những người có tư vi như mặt mình, cho nên thoạt nhìn giống hệt trẻ con."

"Ừ ừ." Liễu Hồ Nguyệt gật gật đầu, cũng không để ý Lão Thất thích hay không, hung hăng đánh một cái lên đầu gã.


Chương 145.

Ra khỏi cửa thứ hai, nàng còn có thể nghe được tiếng Lão Thất rống giận: "Tiểu nhân ti bỉ! Không cho ngươi sờ đầu ta nữa!"

Cửa chậm rãi khép lại, thanh âm Lão Thất cũng dần dần bị cửa kia chặt đứt.Chương 145.

Ra khỏi cửa thứ hai, nàng còn có thể nghe được tiếng Lão Thất rống giận: "Tiểu nhân ti bỉ! Không cho ngươi sờ đầu ta nữa!"

Cửa chậm rãi khép lại, thanh âm Lão Thất cũng dần dần bị cửa kia chặt đứt.

Mà ở đó, một nữ tử cao gầy áo đỏ bước ra. Tóc hồng quấn thân, đôi ngươi đen nhánh. Vẻ đẹp tinh xảo không thể miêu tả hết được.

Nàng cười nhẹ, nâng tay, nhìn khối đá tỏa ra ánh sáng vô sắc một hồi, sau đó ném đi.

Chỉ thấy vệt sáng kia lóe lên trong bóng tối rồi biến mất không dấu vết.

"Thế hệ chưởng môn kiệt xuất mới của Liễu gia, đây là tưởng thưởng, là tâm ý nhỏ của ta, cửu cô nương không cần phải cảm tạ." Thanh âm cuả nữ tử vang lên, mang một vẻ tươi, ngọt vô cùng.Chương 145.

Ra khỏi cửa thứ hai, nàng còn có thể nghe được tiếng Lão Thất rống giận: "Tiểu nhân ti bỉ! Không cho ngươi sờ đầu ta nữa!"

Cửa chậm rãi khép lại, thanh âm Lão Thất cũng dần dần bị cửa kia chặt đứt.

Mà ở đó, một nữ tử cao gầy áo đỏ bước ra. Tóc hồng quấn thân, đôi ngươi đen nhánh. Vẻ đẹp tinh xảo không thể miêu tả hết được.

Nàng cười nhẹ, nâng tay, nhìn khối đá tỏa ra ánh sáng vô sắc một hồi, sau đó ném đi.

Chỉ thấy vệt sáng kia lóe lên trong bóng tối rồi biến mất không dấu vết.

"Thế hệ chưởng môn kiệt xuất mới của Liễu gia, đây là tưởng thưởng, là tâm ý nhỏ của ta, cửu cô nương không cần phải cảm tạ." Thanh âm cuả nữ tử vang lên, mang một vẻ tươi, ngọt vô cùng.

Lão Thất nhìn khối đá bị nàng ném đi, kinh ngạc hét to: "Ngươi ngươi ngươi làm cái gì đó?"

"Dù sao cũng vô dụng, đánh mất thì thôi." Nàng xoay người, bóng dáng rất nhanh lùi vào bóng tối.

Lão Thất bị lời nói nhẹ nhàng thờ ơ của nàng làm kém chút nữa đã tức đến hộc máu, gã căm giận nhảy dựng lên: "Ngươi không cần thì có thể cho ta, đá nguyên tố vô sắc thế gian khó tìm a! Ta vốn định đưa ra để đấu giá, ngươi, đồ đàn bà phá sản! Mau đưa đá cho ta!"
"Đá nguyên tố chỉ được đưa cho nhân tài để phát huy tài năng một cách hiệu quá, thứ này đưa cho ngươi thì sẽ trở thành khối đá phá hoại mà thôi!" Thanh âm nàng nhàn nhạt, không đậm cũng không nhạt, cũng không mang vẻ thờ ơ.

Lão Thất vẫn còn không cam lòng: "Ngươi thì sao? Ngươi cũng là ma pháp sư tốt sao?"

Không biết là có phải nàng ta cố ý hay không mà khi Lão Thất thốt lên câu này, Liễu Hồ Nguyệt có thể nghe rõ từng câu chữ.
Nàng xoay người, trong tay là khối đá mà nàng ta lưu lại cho nàng. Đá nguyên tố, hơn nữa, còn là vô sắc.

Vô sắc không phải là đại biểu cho không gian hệ sao?
Hẳn là nữ nhân kia đã phát hiện nàng là một gã ma pháp sư, đã có tu vi chiến sĩ vẹn toàn.

Chương 146.

Mà nàng ta đưa nàng đá nguyên tố vô sắc, cũng đã nói lên nữ tử kia biết nàng có không gian hệ.

Nàng nhìn về phía đại môn (cửa lớn) hồi lâu, cảm giác bị phát hiện thế này không tốt lắm.

Nhưng lúc đó, nàng ta cũng không ra cản nàng, hẳn là không có ác ý.

Liễu Hồ Nguyệt nâng tay xoa xoa đầu, thở dài.

Tuy không nói gì thêm, nhưng nàng biết, người ở bên trong có thể nhìn thấy nàng.

Phượng Hạo Quân cùng Liễu lão phu nhân mặt mỉm cười, tiêu sái bước đến. Liễu lão phu nhân gật đầu, nói: "Nguyệt nhi đã thật sự trưởng thành rồi."

Liễu Hồ Nguyệt cất đá nguyên tố đi, nàng ta đã âm thầm cho nàng , nàng cũng nên âm thầm mà thu nhận vậy.

Liễu Hồ Nguyệt xoay người, nói: "Hoàng thượng, cửa thứ ba!"

"Cửa thứ ba, cũng là cửa cuối cùng, do người Liễu gia quyết định, phiếu tính theo đầu người, nếu vượt qua một nửa, ngươi sẽ là Liễu gia chủ. Nếu phiếu chống nhiều hơn phiếu chọn thì hai cửa ngươi vừa qua sẽ không còn ý nghĩa gì nữa." Phượng Hạo Quân bắt đầu sầu lo, chỉ có hắn mới biết được thực lực của Liễu Hồ Nguyệt, người Liễu gia chỉ sợ không tin tưởng, sẽ không chọn nàng.

Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, nói: " Tổ mẫu, chúng ta đi thôi."

Nàng xoay người, chuẩn bị cùng Liễu lão phu nhân rời đi thì Phượng Dật Hiên đột nhiên chạy tới, cản nàng lại, cười ngốc nghếch: "Nương tử, ta cũng muốn đi!"

"Ngươi...." Nhìn đến nam nhân này, Liễu Hồ Nguyệt lại muốn kéo cái bộ mặt ngốc nghếch này xuống.

Nàng cắn chặt răng, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang nở nụ cười khó nhận ra, nhưng vẻ ngốc nghếch trên mặt thoạt nhìn như thật.

"Nương tử...." Phượng Dật Hiên bắt lấy tay nàng, chu môi: "Được không?"

Da gà nổi đầy, nàng đẩy hắn ra: " Ngươi ngoan ngoãn ở trong cung đi, ta là đi làm đại sự!"

"Không được!" Phượng Dật Hiên giống như một đứa trẻ níu chặt vạt áo nàng mà kéo: "Không được, không được, không được, ngươi nói xong rồi sẽ ngủ với ta mà, sao lại nuốt lời?"

Lại nháo rồi.

Nàng nói muốn ngủ với hắn khi nào?

Thật vô sỉ!

Liễu lão phu nhân đang cao hứng, vốn người ngoài thì không thể vào từ đường tổ Liễu gia, nhưng bà lại nhẹ nhàng gật đầu: "Đi thôi, Phượng vương đã muốn thì cùng đi đi."

"Đã như vậy, thì trẫm..." Phượng Hạo Quân rất quan tâm đến lần bầu chọn này, mà hoàng thất lại không nên tham gia. Nếu lão phu nhân không mở miệng, hắn cũng không muốn làm khó.

Nhưng lão phu nhân đã nói vậy, hắn liền có cớ mượn danh con trai để cùng đi xem.

Liễu lão phu nhân nhìn Phượng Hạo Quân, không do dự gật đầu.

Phượng Dật Hiên thì vui vẻ ôm Liễu Hồ Nguyệt, chạy ra khỏi thí nghiệm điện (điện trong cung điện).

Hắn ôm nàng thật chặt, đến khi lên xe mới thả nàng ra.

Nhóm gia chủ đợi ở bên ngoài theo đó ào ào chạy qua.

"Hoàng thượng..." Lam gia chủ là người chú ý đến việc này nhất, nếu Liễu Hồ Nguyệt qua được, phải chăng là nàng sẽ không còn là phế vật?

Phượng Hạo Quân cười, vỗ vai hắn: "Thiên Thủy quốc ta vừa tìm ra thiên tài mới."

Chỉ bỏ lại một câu nói như thế, Phượng Hạo Quân cùng Phượng Dật Hiên tiêu sái rời cung, nhóm gia chủ cũng theo sau.

Đến từ đường tổ Liễu gia, bọn họ bị ngăn lại, không cho vào. Tần Duyệt cùng Liễu Linh U được lệnh lão phu nhân đến tham gia "bầu phiếu hội" chậm rãi bước đến.

"Nhị biểu muội, ngươi vào trước xem." Hai người nhìn từ đường tổ bị vây quanh, liền dừng bước. Ánh mắt Tần Duyệt lạnh như băng quét qua đám người, trong lòng nảy lên vài phần không yên.

"Tổ mẫu thực sự nhường phế vật ghế gia chủ sao? Thế giới đúng là đủ loạn!" Liễu Linh U hung hăng vò khăn tay, trong mắt là ghen tị đậm sâu.

Chương 147: Muội muội với ca ca.

Tần Duyệt quay đầu nhìn Liễu Linh U, đáy mắt xẹt qua chút hung ác nham hiểm, giọng điệu lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng, tổng quản lý cùng các trưởng lão sẽ đồng ý sao? Thật không hiểu nàng ta dùng thủ đoạn gì mà có thể thông qua thí nghiệm điện của hoàng thất."

Tần Duyệt cảm thấy rất buồn bực, theo lý mà nói, với thể chất của nàng ta, không đến cửa thứ nhất đã bị đá ra ngoài rồi, nhưng là, kết quả lại không như thế.

Điều này làm Tần Duyệt rất nghi hoặc, đồng thời cũng nổi lên nghi ngờ với hầu bao kia.

Hay là, thuốc đó với nàng ta không có hiệu quả?

Tần Duyệt chỉ muốn mau chóng tìm hiểu tình huống của Liễu Hồ Nguyệt.

Liễu Linh U thấp giọng hừ một tiếng: "Nàng ta sẽ không qua được, ta, Linh Tích và mẫu thân sẽ không chọn nàng. Hơn nữa, nhiều vị trưởng lão sớm đã có thành kiến với nàng rồi, cho dù nàng ta có qua thí nghiệm điện của hoàng thất đi chăng nữa, cũng đừng hòng làm Liễu gia chủ!"

Thủ đoạn, tuyệt đối là thủ đoạn!

Nếu không thì phế vật kia sao có thể dễ dàng qua cửa như thế?

Hẳn là do Phượng Dật Hiên cầu xin Phượng Hạo Quân, hoàng thượng thương yêu nhi tử mới để nàng ta qua.

Toàn bộ Liên Vân Thành, ai ai mà không biết Phượng Dật Hiên thập phần sủng ái Liễu Hồ Nguyệt?

Liễu Tuấn Thành ở nghiệp đoàn được vời về.

Vừa đến sân thì gặp phải Liễu Linh U, hắn liền vẫy tay la lớn: "Nhị muội!"

Liễu Linh U quay đầu nhìn hắn, vẻ ảo não trong đáy mắt chưa kịp rút đi, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Đại ca cũng tới rồi, chắc đã biết chuyện?"

Liễu Tuấn Thành gật đầu: "Nghe nói cửu muội đã thông qua thí nghiệm ở thí nghiệm điện, tổ mẫu kêu ta về để tham dự "bầu phiếu hội" của nàng. Không nghĩ tới là có ngày ta có thể bước chân vào từ đường tổ, lại còn có thể bầu một phiếu!"

Từ đường tổ Liễu gia không phải là nơi ai muốn thì vào. Năm vừa rồi, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở khuôn viên ngoài nà thôi.

Bên trong có rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net