Chương 171 - 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ToT Giờ mới để ý có mấy chương trước thiết đặt riêng tư nên nhiều bạn không thấy, bi ai a~ Ta đã sửa, mọi người đọc truyện vui vẻ. Chương đặt lại là 61-65 và 95-100, có gì mọi người kiểm tra lại giúp ta a. Sau này có lỗi, mọi người nhắc ta sửa luôn. 

Cầu cmt, cầu vote, cầu động lực ~

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. À, đã có 176-180 rồi nhé, follow ta để đọc sớm nhất. yêu cả nhà~

----------------------------

☆Chương 171: (thêm càng nhất) Vấn đề là Tần Duyệt đã chết


Edit: Chiryu Vũ

Liễu Linh U nâng tay, đặt ở trên đầu Tần thị, ôn nhu xoa xoa, sau đó, tay lại đặt trên cổ Tần thị, vạch tới lưng của bà ta. Ngón trỏ khẽ động, nàng ta viết trên lưng Tần thị.

Tần thị ngẩn ra, yên lặng không phản ứng.

Liễu Linh U viết ở sau lưng bà ta hai chữ "Giết chết".

Chỉ có giết chết người uy hiếp đến địa vị của mình, bọn họ mới có khả năng tiếp tục chờ đợi ở cái nơi ăn thịt người này. Mà kẻ đó, chính là Liễu Hồ Nguyệt ——

Đi ra từ viện của Liễu Linh U, Liễu lão phu nhân không để ý đến tay Liễu Hồ Nguyệt, đứng ở trên cầu bắc qua sông nhỏ, xoay người, nghiêm túc chất vấn: "Đêm qua ngươi đi nơi nào?"

"Ta ngủ ở trong phòng." Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Nói hết lời, Liễu Hồ Nguyệt rõ ràng cảm nhận được ánh mắt cực nóng đầy sắc bén của Liễu lão phu nhân cực, nàng càng cúi đầu thấp xuống.

Liễu lão phu nhân thấp giọng hừ một tiếng: "Nguyệt Nhi, ngươi không thể gạt được ta. Đêm qua ta đến phòng ngươi một lần, cũng không thấy ngươi ở trong phòng."

Liễu Hồ Nguyệt bĩu môi nói: "Tối hôm qua Nguyệt Nhi ngủ không được, cho nên đến bên hồ đi một chút. Tổ mẫu, ngươi cũng biết thời điểm ta ngủ không được, thích ra ngoài chơi."

"Ngươi lớn lên thế nào ta còn sẽ không biết sao? Buổi tối chính là thời gian ngươi có giấc ngủ tốt nhất, nếu ngươi ngủ không được, còn khó hơn so với trời phạt." Một câu của Liễu lão phu nhân lại phá tan lời nói dối của nàng.

Liễu Hồ Nguyệt biết không thể gạt được lão hồ li này, liền ngẩng đầu, hì hì cười nói: "Tổ mẫu, tối hôm qua ta đi Tử Trúc sơn."

Liễu lão phu nhân nhướng mày: "Tần Duyệt với Linh U cũng đi?"

Liễu Hồ Nguyệt gật đầu: " Đúng, đúng là Tần Duyệt hẹn ta đi."

"Ngươi hồ đồ." Liễu lão phu nhân gõ mạnh quải trượng xuống đất: "Vạn nhất tiểu tử Tần Duyệt kia đang âm thầm hạ độc thủ với ngươi, ngươi làm sao bây giờ?"

Liễu lão phu nhân nghe thấy lời nói của Liễu Hồ Nguyệt, nghĩ đến đầu tiên không phải là có phải Tần Duyệt chết ở trên tay Liễu Hồ Nguyệt hay không, mà là an nguy của nàng. Liễu Hồ Nguyệt cảm động cười nhìn Liễu lão phu nhân. Dưới ánh trăng, hai má nàng đỏ ửng, nhìn kĩ một chút có thể thấy ý cười ngọt ngào, con ngươi đen thẫm sáng lung linh, so với sao trên trời còn lộng lẫy hơn.

Nàng nói: "Vấn đề là Tần Duyệt đã chết."

Liễu lão phu nhân than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Kỳ thực ngươi có thể giáo huấn hắn một chút."

"Hắn hại ta bị phế khí mạch, chỉ đơn giản giáo huấn hắn một chút, không khỏi quá tiện nghi cho hắn rồi. Huống hồ, hắn còn cân nhắc thanh lọc Liễu gia, lấy Tần gia thế chỗ." Liễu Hồ Nguyệt đem lời nói Tiểu Lam đêm đó nói với Tần Duyệt ở trong rừng trúc, từng câu từng chữ nói lại cho Liễu lão phu nhân nghe.

Tiểu Lam tuy rằng nhận trọng phạt, nhưng cũng chưa chết, lúc này, quét dọn vệ sinh ở ngoại viện của Liễu lão phu nhân, một bước cũng không được bước vào đại viện.

Liễu lão phu nhân nghe xong, càng thất vọng về Tiểu Lam: "Ta xem nha đầu kia như đứa nhỏ của ta, không nghĩ tới vì một người nam nhân, vậy mà muốn hại ta."

"Tổ mẫu, ta làm việc đều có chừng mực, ngươi không cần lo lắng thay ta. Giờ Tiểu Lam có chạy đằng trời, Tần Duyệt vừa chết, nàng cũng không có chỗ dựa gì vững chắc." Liễu Hồ Nguyệt nói.

Liễu lão phu nhân bắt được Liễu Hồ Nguyệt cánh tay, không hiểu lại tò mò hỏi: "Khí mạch được chữa trị tốt khi nào?"

Liễu lão phu nhân trước giờ luôn cho rằng nàng là một triệu hồi sư, không nghĩ tới nàng còn là một chiến sĩ giỏi, thật sự còn giỏi hơn so với cha nàng.

Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu, Nguyệt Nhi vô tình gặp gỡ cao nhân, được vị cao nhân kia chỉ điểm..."


☆Chương 172: (thêm càng nhị) Nữ nhi của Lam gia chủ

Edit: Chiryu Vũ


"Nguyệt Nhi có khả năng trở thành một chiến sĩ."


"Vậy hiện tại vị cao nhân kia ở nơi nào?" Liễu lão phu nhân cả kinh, xem ra thật sự đúng như nàng suy nghĩ, Liễu Hồ Nguyệt gặp người nào đó mới có khả năng trở thành lục giai chiến sĩ trong thời gian ngắn như vậy.


"Tổ mẫu, hắn không thích gặp người, cho nên ta mới gạt ngươi." Rất nhiều tuyệt thế cao nhân đều tương đối điệu thấp (khiêm tốn, kiểu làm mình mờ nhạt, lánh đời), Liễu Hồ Nguyệt nói như vậy Liễu lão phu nhân cũng sẽ không tiếp tục hỏi. Liễu lão phu nhân mỉm cười, nhẹ tay vỗ đầu Liễu Hồ Nguyệt một chút: "Một khi đã thế, vậy thì cùng vị cao nhân kia học tập thật tốt, không hiểu liền hỏi."

"Ân."


Dù sao vị sư phụ miễn phí kia cũng rất thích dạy nàng.


Đến buổi chiều, Liễu Hồ Nguyệt bắt đầu bận rộn, khách nhân khách điếm ngủ nghỉ nàng đều an bày xong.


Liễu Hồ Nguyệt tiếp đãi khách nhân, đều là các đại gia tộc đến từ các thành thị khác trong Thiên Thủy quốc, bọn họ đều mang hài tử có tiềm chất theo tới tham gia nghi thức thí nghiệm.


Đối với đủ loại đồn đại về Liễu Hồ Nguyệt, người của các thành thị khác đều có nghe nói. Đối mặt với tiểu nữ oa mới mười hai tuổi này, bọn họ vẫn là cảm thấy thập phần dễ chịu.


Đương nhiên cũng có một số ánh mắt chất vấn đối với Liễu Hồ Nguyệt nhưng mặc kệ mọi loại ánh mắt nào, Liễu Hồ Nguyệt đều thản nhiên tiếp nhận.


Khách điếm dưới danh nghĩa do Liễu gia sở hữu trong vòng một ngày đã đầy khách, Lam gia cùng Bạch gia chỉ có thể trơ mắt nhìn khối thịt béo bở này tiếp tục bị Liễu gia cắn tiếp.


Từ trong khách điếm của nhà mình đi ra, Liễu Hồ Nguyệt mệt đến mức không thở nổi. Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão đều đối xử với nàng rất ân cần trong hai ngày nay. Hai vị trưởng lão đứng sau lưng Liễu Hồ Nguyệt.


Đại trưởng lão cầm lấy chén nước, đưa cho Liễu Hồ Nguyệt nói: "Gia chủ, vất vả cho ngươi rồi."

"Cũng vất vả cho các ngươi." Liễu Hồ Nguyệt thoải mái tiếp nhận chén nước đại trưởng lão đưa tới, uống một ngụm, lại hỏi: "Những người nên đến đây thế nào rồi?"


Nhị trưởng lão nhanh tay cầm lấy danh sách người tham gia năm nay đưa tới. Hàng năm, trước khi nghi thức thí nghiệm được cử hành, Liễu gia sẽ tập hợp mấy đứa nhỏ có trong danh sách một chút. Những đứa nhỏ đó đều là những đứa nhỏ vị thành niên.


Nhị trưởng lão nhìn một chút, sau đó nhướng mày, nói: "Nữ nhi Lam gia Liên Vân Thành Lam Tình tiểu thư cũng không thấy đâu, nàng năm nay mười lăm tuổi, nghi thức trưởng thành ngày mai nàng cũng không thấy đến."


"Thực lực như thế nào?" Liễu Hồ Nguyệt liếc mắt nhìn hai chữ "Lam Tình" trong danh sách.


Nhị trưởng lão nói: "Đã tới chiến sĩ thất giai."

"Đã mười lăm tuổi mà vì sao nàng ta còn không muốn tham gia nghi thức thí nghiệm cùng nghi thức trưởng thành?" Không nói nữ tử chỉ cần mười ba tuổi đã có thể tính là trưởng thành sao, nam tử mới là mười lăm tuổi mới trưởng thành.

Lam Tình đã già như vậy, còn không phải vị thành niên?


"Là như vậy gia chủ.... Trước đó ba năm Lam Tình đã được phó viện trưởng của Chiến Võ học viện mang đi học tập, vào lúc ấy vốn là đã tham gia nghi thức trưởng thành, nhưng Lam gia chủ nói học nghiệp trọng yếu (quan trọng), để nghi thức trưởng thành của Lam Tình chậm lại vài năm. Năm nay nàng học xong trở về, Lam gia chủ liền tự mình đến Liễu gia đến thay nữ nhi báo danh ." Nhị trưởng lão giải thích nói.


Những đứa nhỏ ở chỗ này, mặc kệ ngươi lớn bao nhiêu, nghi thức trưởng thành nhất định phải cử hành.


Như có thể vì nguyên nhân nào đó mà chậm trễ tham gia nghi thức trưởng thành , cũng có thể bổ sung sau, Lam Tình chính là một ví dụ như vậy.


Liễu Hồ Nguyệt nghe xong, cười nhẹ, nâng tay lấy danh sách nhị trưởng lão cầm trong tay nói: "Nhị trưởng lão, một lát ngươi truyền lời ra ngoài, nửa canh giờ tới sẽ hết hạn tuyển nhận người tham tuyển nghi thức thí nghiệm và nghi thức trưởng thành, đứa nhỏ năm nay chưa tới Thí Nghiệm thần điện báo danh, chậm lại đến sang năm!"


☆Chương 173: (thêm càng tam) Bổn tiểu thư là đại tiểu thư Lam gia

Edit: Chiryu Vũ

Dù sao lấy không được chứng nhận trưởng thành, không thể đi vào Thần Võ học viện tu luyện, cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ phụ trách giám thị nghi thức thí nghiệm và nghi thức trưởng thành, cũng không cưỡng chế tính muốn ép ngươi tới báo danh chỗ này.


Nếu ngươi không đến, Liễu Hồ Nguyệt nàng cũng không quản.


Nhị trưởng lão cùng đại trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, năm vừa rồi Liễu Tường Phong nói bọn họ đến mời người ta, hiện tại Liễu Hồ Nguyệt lại đổi một phương thức khác.


Bất quá, phương thức này bọn họ thích.


Này không đến báo danh, dựa vào cái gì mà muốn bọn họ tới tận cửa mời?

Khôi hài (trò cười)! Không thể lấy chứng nhận trưởng thành, không thể vào Thần Võ học viện, liên quan cái rắm gì đến bọn họ?


Đại trưởng lão cười tủm tỉm nói: "Được, chúng ta lập tức đi làm."


Lam Tình nhận được tin tức như vậy đến từ Liễu gia, nhất thờicáu kỉnh ngay tại chỗ.


Đó là một nữ tử diện mạo thập phần diễm mĩ, mới mười lăm tuổi, đã lột xác thành một nữ nhân hoàn mỹ. Nàng một thân áo lam, tay cầm chén trà rơi ở trên đất, miệng căm giận rống: "Cái phế vật kia dựa vào cái gì mà hạ xuống mệnh lệnh như vậy? Năm vừa rồi đều là lão cha nàng tự mình tới cửa đến mới a, hiện tại nàng dựa vào cái gì mà hạ mệnh lệnh như vậy, bổn tiểu thư, chính là không đi!"


"Ôi, Tình nhi, ngươi đừng nóng giận."


"Tránh ra."

"Phách..."

Lại một cái trà cụ rơi ở trên đất, ngươi kia đứng ở trước mặt nàng, nữ nhân béo vốn muốn đi tới khuyên nàng liền bịt kín lỗ tai của mình, sợ hãi kêu một tiếng.


Lam gia chủ đi đến, tay đặt sau lưng, vẻ mặt ảo não: "Lam Tình, dừng tay."

Lam Tình thấy Lam gia chủ đi tới, nàng cũng nhanh bước đi qua: "Cha, ngươi cũng nghe được?"

Lam gia chủ nghiêm túc gật đầu nói: "Ừ."


"Đến tột cùng là phế vật đến đã xảy ra chuyện gì, Liễu gia êm đẹp tuyển một cái phế vật làm gia chủ, một đám người Liễu gia thật sự đều bình thường sao?" Lam Tình tuy rằng rất tức giận đối với Liễu Hồ Nguyệt, nhưng nàng vẫn còn lý trí. Tên của phế vật Liễu Hồ Nguyệt vang dội như vậy, nàng mới rời đi ba năm ngắn ngủn, cái phế vật kia vậy mà trở thành người đứng đầu của một đại gia tộc như Liễu gia, nói đến thật đúng là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.


Lam gia chủ không mong muốn nhắc tới việc này, mày hắn nhăn lại, nói: "Giấy nhập học của Thần Võ học viện đã đến đây, nhanh đi Thí Nghiệm thần điện báo danh đi, lấy được chứng nhận trưởng thành mới là việc hiện tại, mà không phải là đi so đo phế vật kia như xử lý việc này ra sao."


Lam Tình yên lặng, mà mẫu thân của Lam Tình, cũng chính là nữ nhân béo kia đi lên, cầm tay Lam Tình nói: "Tình nhi, cha ngươi nói rất đúng, ngươi cần gì cùng so đo với một phế vật, học nghiệp của chính mình mới là quan trọng nhất."

Lam Tình rút tay mình về: "Ta ngược lại rất muốn nhìn một chút hiện tại phế vật kia biến thành cái gì nhi? Xoay người cầm lấy kiếm để ở bên bàn, rời khỏi Lam gia.


Thí Nghiệm thần điện vẫn náo nhiệt như cũ, Liễu Hồ Nguyệt ngồi trước đài chủ trì, xem mấy vị quý công tử đến báo danh.


Lúc này, một nữ tử áo làm cầm kiếm trẻ tuổi đi tới, đập mạnh mặt bàn trước mặt Liễu Hồ Nguyệt mặt bàn tiền, mắt đẹp mang theo khinh thường: "Lam Tình!"

"Ai?" Liễu Hồ Nguyệt duỗi thẳng cổ, nhẹ nhàng nhả chữ.


Lam Tình nghiến răng, ngữ khí có phần phát hỏa nói: "Bổn tiểu thư là đại tiểu thư Lam gia, Lam Tình."


"Đến nơi này đến làm chi?" Liễu Hồ Nguyệt hếch mũi đối với nàng ta, đại tiểu thư Lam gia thật rất giỏi sao?


Lam Tình phẫn nộ nói: "Không phải bắt ta tới báo danh sao, đương nhiên là tới báo danh ..."


☆Chương 174: (thêm càng tứ) Đúng, ta đùa giỡn ngươi


Edit: Chiryu Vũ

Nàng ta đi đến báo danh?

Liễu Hồ Nguyệt nghi ngờ nhìn nàng ta, quay đầu hỏi nhị trưởng lão: "Ta để nàng đến báo danh sao? Lam Tình là ai? Có ở trên danh sách sao?"

Nhị trưởng lão bị Liễu Hồ Nguyệt hỏi như vậy, cười nhẹ, càng ở chung lâu, nhị trưởng lão càng nhìn Liễu Hồ Nguyệt thuận mắt, càng cảm thấy chủ tử nhỏ này đương gia so Liễu Tường Phong đương gia có năng lực hơn.


Ít nhất, chuyện những tiểu thư thích ỷ thế hiếp người giống như Lam Tình, không có khả năng Liễu Tường Phong ra tay cường ngạnh trị các nàng.


Ra vẻ lật vài tờ giấy, rốt cục cũng tìm được tên Lam Tình ở một trang nào đó, sau đó đặt danh sách lên trước mặt Liễu Hồ Nguyệt: "Gia chủ, đích xác là có tên đại tiểu thư Lam gia."


Liễu Hồ Nguyệt nhìn qua danh sách, giống như đại nhân nhỏ xem danh sách, híp híp hai mắt, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Lam Tình: "bao nhiêu tuổi?"


Lam Tình âm thầm nắm chặt nắm tay, bộ dáng kia của Liễu Hồ Nguyệt thật đúng là làm cho người ta tức giận: "Mười lăm."


"Đến bên kia báo danh đi." Liễu Hồ Nguyệt bỏ lại danh sách, nâng tay chỉ vào chỗ vào cửa của Thí Nghiệm thần điện.

"Ngươi..." Lam Tình cắn răng, giận dữ nói: "Vì sao vừa rồi không nói?"


Thân hình Liễu Hồ Nguyệt lười nhác dựa vào ghế: "Vừa rồi ngươi cũng không có hỏi!"

"..." Đôi mắt Lam Tình gắt gao trừng Liễu Hồ Nguyệt, tóm lại, nàng thấy phế vật liền thế nào cũng không vừa mắt, một cái đứa nhỏ cũng có thể lên làm gia chủ, thậm chí hiện tại là ngồi ở chỗ này làm đại sư chủ trì, làm sao có thể khiến đại tiểu thư tâm cao khí ngạo tâm phục khẩu phục?


Một bàn tay Lam Tình vỗ mạnh xuống bàn, hiện tại là hai tay chống trước bàn, thân mình ngả về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng Liễu Hồ Nguyệt: "Ngươi cho rằng hiện tại ngươi rất giỏi sao? Lên làm một gia chủ nho nhỏ thôi, có cái uy phong gì!"


Nhị trưởng lão đứng lên, nâng tay bao vệ trước mặt Liễu Hồ Nguyệt: "Lam đại tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?"


"Ta muốn cùng phế vật này tỷ thí." Lam Tình chính là muốn nhìn cái gọi là thực lực lục giai chiến sĩ một chút, thực sự lợi hại như trong lời đồn sao.


Sắc mặt nhị trưởng lão trầm xuống, rất phản cảm người khác dùng hai chữ"Phế vật" lên người Liễu Hồ Nguyệt: "Lam tiểu thư, mời ngươi tôn trọng gia chủ nhà chúng ta."


"Ngươi tránh ra, ta muốn cùng phế vật này tỷ thí, xem ngươi đến cùng có năng lực gì lên làm đại sư chủ trì, chưởng quản Thí Nghiệm thần điện." Lam Tình hất tay, muốn đẩy nhị trưởng lão ra, nhưng thực lực nhị trưởng lão ở phía trên nàng, sao có thể để tiểu bối như Lam Tình có thể đẩy ra.


Ánh mắt nhị trưởng lão trầm xuống: "Muốn tỷ thí với gia chủ Liễu gia, chỉ sợ lấy thân phận Lam tiểu thư hiện tại còn chưa đủ tư cách. Thiên Thủy quốc có một quy định ai cũng biết đến, chỉ có gia chủ cùng gia chủ có thể tỷ thí, thân phận hiện tại này của ngươi..."


"Người nhát gan, chỉ biết tránh sau lưng người khác." Lam Tình nghe được, hai má ửng đỏ. Nàng chỉ là tiểu thư trong gia tộc, đương nhiên không có tư cách tỷ thí cùng một gia chủ gia tộc khác, căm giận xuống, Lam Tình dậm chân rống mắng: "Phế vật chính là phế vật, vĩnh viễn đều không ngẩng đầu lên được."


Lam Tình xoay người chuẩn bị tiến đến báo danh, Liễu Hồ Nguyệt đột nhiên đứng lên: "Lam tiểu thư, ví tiền của ngươi rớt."


Lam Tình dừng bước lại, hai tay sờ sờ thắt lưng của mình, ví tiền vẫn còn ở bên hông, nào có rơi.


Nàng quay đầu, trừng mắt nhìn Liễu Hồ Nguyệt chửi ầm lên: "Liễu Hồ Nguyệt, ngươi đùa giỡn ta?"

" Đúng, ta đùa giỡn ngươi." Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh ngồi ở ghế tựa của mình.



☆Chương 175: (thêm càng ngũ) Lam Tình bị xoá tên

Edit: Chiryu Vũ


Hai tay đặt ở trên tay vịn ghế dựa, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lam Tình. Sớm nghe qua đại tiểu thư Lam Tình này rất khó hầu hạ, ngay cả mẫu thân nàng ta đều bị nàng ta sai sử giống như chó vậy. Ỷ vào chính mình được phó viện trưởng Chiến Võ học viện thu nhận, khắp nơi ỷ thế hiếp người.


Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền nha.

Tính khí Lam Tình tương đối nóng nảy, tùy tiện một chút là có thể chọc giận nàng ta.


Liễu Hồ Nguyệt người này lại đối với người ta trào phúng, không ai chịu nhường ai. Ai đối với nàng không tốt, nàng còn không tốt hơn so với người ta, bởi vậy, hai người liền đối đầu nhau.


Lam Tình lúc này thật sự bị Liễu Hồ Nguyệt làm cho giận dữ, nàng bước nhanh đến chỗ Liễu Hồ Nguyệt, một chưởng đạp xuống mặt bàn, mà danh sách để trên mặt bàn nhất thời bị đánh bay. Nhị trưởng lão sốt ruột bảo vệ danh sách, không có danh sách, ngày mai cử hành nghi thức thí nghiệm thế nào.


Mà hộ vệ bảo vệ Liễu Hồ Nguyệt cũng ào ào đi lên.


Lôi Đình lấy thân phận hộ vệ trưởng ngăn lại trước mặt Lam Tình, nói: "Lam tiểu thư, có chuyện gì hảo hảo nói, làm gì mở miệng liền phế vật? Tân nhậm gia chủ nhà ta nếu như thật sự là phế vật cũng sẽ không thể ngồi ở chỗ này."


"Nàng chính là phế vật! Ai biết Liễu gia các ngươi có phải đần độn hay không mới để phế vật này làm gia chủ." Lam Tình nghẹn một bụng hỏa rốt cục bạo phát.


Vốn việc tham gia nghi thức trưởng thành là một chuyện vui vẻ, nhưng lại nghe được phế vật Liễu gia kia trở thành đại sư chủ trì năm nay khiến Lam Tình tức giận không riêng gì việc này, nàng còn nghe nói phụ thân của mình từng tự mình vào cung xin làm đại sư chủ trì, nhưng lại bị Liễu Hồ Nguyệt đoạt đi.


Cho nên, hiện tại nàng ta liền nhận định, cái vị trí đại sư chủ trì kia chỉ có phụ thân của nàng ta mới xứng ngồi. Một phế vật như nàng cái gì cũng không xứng.


Liễu Hồ Nguyệt chậm rãi đứng dậy, ánh mắt âm trầm mấy phần, nói: "Lam tiểu thư vốn định tiếp tục nháo như vậy sao, vẫn là không muốn giấy chứng nhận trưởng thành, nếu là... Ngươi nháo ở Thí Nghiệm thần điện, ta thân là đại sư chủ trì, có tư cách xóa tên người gây rồi."


"Ngươi dám xoá tên ta , Liễu Hồ Nguyệt ngươi điên rồi đi." Lam Tình trừng mắt nhìn Liễu Hồ Nguyệt, đây là chuyện cười nàng nghe qua buồn cười nhất.


"Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?" Liễu Hồ Nguyệt cầm lấy danh sách có tên Lam Tình kia, sau đó cầm lấy bút lông màu đen gạch một cái, trịnh trọng tuyên bố: "Thiên Thủy quốc, Liên Vân Thành, đại tiểu thư Lam gia Lam Tình bị xoá tên, từ nay không được tham gia nghi thức trưởng thành."


Liễu Hồ Nguyệt cầm danh sách hung hăng ném tới trước mặt Lam Tình, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc.


Lam Tình trừng lớn hai mắt, nhìn danh sách bay xuống trước mặt mình, vẻ mặt sợ run, sửng sốt...


Xoá tên...

Thật sự xoá tên!

Hộ vệ bảo vệ Liễu Hồ Nguyệt trái phải cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía danh sách rơi trên mặt đất, cúi đầu nói: "Đại tiểu thư Lam gia thật sự bị tiểu thư nhà chúng ta xoá tên."


"Ngươi xem nàng vừa rồi kiêu ngạo như thế nào, đổi thành ta, ta đã sớm làm như vậy."

"Thật sự là không biết phân biệt, tiểu thư nhà chúng ta đều giúp nàng ta nhiều như vậy ."

"Đúng thế, đúng thế, xứng đáng xoá tên."


...

Nhóm hộ vệ Liễu gia không có một ai đồng tình với Lam Tình.

Là nàng ta làm không đúng trước, vừa rồi vừa tiến vào Thí Nghiệm thần điện đã mắng Liễu Hồ Nguyệt không ít.

Mà Liễu Hồ Nguyệt thì sao?


Ngồi nguyên ở chỗ này không có làm cái gì, ngược lại nghênh đón "Công phu chửi" càng hung mãnh của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net