Chương 193: Có chạy đằng trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆Chương 193: Có chạy đằng trời

Edit: Chiryu Vũ


Vì sao Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy có chút kinh sợ? Không cần lấy tư thế này để giày xéo nàng có được không? Cho tới nay, đều là nàng dùng tư thế này để giày vò người khác mới đúng!

Nhiếp Vô Song càng xoa càng hăng hái, hai má xinh đẹp động lòng người càng lộ vẻ quyến rũ tươi cười. Liễu Hồ Nguyệt trong lòng rầu rĩ, muốn phản kháng, nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã tặng nàng một khối đã không gian hệ. Đây chính là bảo bối a! Hơn nữa, nàng cũng cần cái đó để kích hoạt nguyên tố lực trong cơ thể.


Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt dường như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi biết cái gì?"

Nhiếp Vô Song bị nàng hỏi như vậy, vẻ mặt sợ run một cái, sau đó lại cười ha ha: "Thật ra ta không biết cái gì. Có người bắt ta đưa cho ngươi." Vốn đá nguyên tố kia là của nàng, vì bị người kia áp bức, buộc phải đưa cho Liễu Hồ Nguyệt.

Ai, trên đời này, có thứ tốt mà bản thân không thể có được, thân là nhị tỷ của Giang hồ thất quái, đây là bi kịch a!

Sau khi Nhiếp Vô Song nói xong, ánh mắt cố ý cũng là vô tình liếc nhìn nam tử đang đứng một bên không thèm lên tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Người nọ nói, nếu ta không đem viên đá kia tặng cho ngươi, chỉ sợ..."


"Chỉ sợ cái gì?" Liễu Hồ Nguyệt nhướng mày, quét mắt nhìn hai người Phượng Dật Hiên cùng Nhiếp Vô Song, hai người kia... Có gian tình!

"Ai u, chỉ sợ ta phải gả cho người nào đó." Nhiếp Vô Song quay đầu nhìn Phượng Dật Hiên, lời nói cực nhanh, dứt lời, Nhiếp Vô Song liền chạy, ai cũng không nhanh bằng.

Nam tử đứng bên cạnh Liễu Hồ Nguyệt cực kỳ giận dữ, toàn thân hắn tản ra khí lạnh làm cho người ta sợ hãi, vạt áo không gió cũng tự động lay. Tóm lại, hiện tại Phượng Dật Hiên dáng sợ cực kỳ.

Liễu Hồ Nguyệt chi cằm, khóe miệng co rút nói: "Có gian tình!"

"Đừng nghe nữ nhân chết tiệt kia nói hưu nói vượn." Phượng Dật Hiên cúi đầu, ôm Liễu Hồ Nguyệt vào ngực: "Trong lòng ta, trong mắt ta chỉ có ngươi."

"Buồn nôn." Thấy bàn tay hắn đến gần, Liễu Hồ Nguyệt lắc mình trốn thoát, đi về phía cửa đá.

Khóe môi Phượng Dật Hiên hơi gợi lên, không dễ dàng lộ ra tươi cười.

Ở trong mắt Dạ Huyền Khanh là thập phần kinh sợ. Edit: Chiryu Vũ

Dạ Huyền Khanh vung hai tay giống như gặp quỷ, chạy theo hướng Nhiếp Vô Song, miệng phát ra tiếng quỷ kêu: "Trời ạ, nhị tỷ, ta nhìn thấy gì đây? Đại ca đang cười, hắn đang cười, trời ạ, ta nhất định gặp quỷ!"

Bước chân Liễu Hồ Nguyệt chậm lại một chút, nhìn Dạ Huyền Khanh hoa chân múa tay vui sướng, vừa rồi hắn gọi Phượng Dật Hiên là đại ca.

Giang hồ thất quái hai quái gọi Phượng Dật Hiên là đại ca...

Như vậy...

Nàng bất ngờ xoay người, hỏi: "Rốt cục ngươi là ai?"

Phượng Dật Hiên cũng dừng bước, cười trả lời: "Trong lòng ngươi đã có đáp án rồi, làm sao lại phải hỏi lại ta?"

"Hai mặt!" Liễu Hồ Nguyệt nhẹ thở.

Hắn có hai bộ mặt không giống nhau như vậy, sau lưng còn có ba thân phận khác nhau!

Nếu nàng đoán không sai, nam tử trước mắt cũng là một người trong Giang hồ thất quái, mà Dạ Huyền Khanh gọi hắn là đại ca...

Vậy hắn chính là lão đại của Giang hồ thất quái!

Liễu Hồ Nguyệt yên lặng không nói gì, hai người nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Phượng Dật Hiên phá vỡ, đi về phía Liễu Hồ Nguyệt, kéo nàng vào trong lòng, nói: "Mặc kệ ta là ai, ngươi chỉ phải nhớ kỹ, ta là trượng phu của ngươi, đời này, dù ta có cánh cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi hiểu chưa?"

Sắc mặt Liễu Hồ Nguyệt tối sầm, vỗ vỗ một chút vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, nói: "Đứng đắn một chút. Theo ngươi, cửa đá này chúng ta phải đi vào như thế nào? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net