Chương 199 - 200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 199: Nghe nói bên trong có một thủ hộ thú

Edit: Chiryu Vũ

Nhiếp Vô Song thả nhẹ, ném hai người kia đến chân Phượng Dật Hiên. Hai sát thủ quỳ trên mặt đất. Bọn họ là ma pháp sư! Ma pháp sư ở đại lục này cũng là một chức nghiệp được chào đón nhưng lại bị đám người kia đối xử như vậy, điều này làm bọn họ vừa giận vừa ghi thù.


"Tốt nhất các ngươi nên thả chúng ta ra. Nếu gia chủ nhà ta mà mà biết các người đối đãi với chúng ta như thế này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi." Thực lực không bằng người, bọn họ cũng chỉ đành dùng mồm mép. Mà khi hai ma pháp sư còn có thể nói chuyện này quỳ trước mặt Phượng Dật Hiên, bọn họ cảm nhận được uy áp đến từ cường giả.


Hơi thở rất cường đại, cường đại đến mức làm cho bọn họ không thể cảm nhận được giới hạn, làm cho bọn họ cảm thấy hít thở không thông.

Nam nhân thâm trầm này vô cùng đáng sợ.

Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phượng Dật Hiên, hỏi: "Ngươi biết bọn họ đến từ gia tộc nào sao?"


Phượng Dật Hiên nhìn từ trên cao xuống, lãnh đạm nhìn hai ma pháp sư kia, nghe thấy câu hỏi của Liễu Hồ Nguyệt, nụ cười khóe miệng bỗng chốc trở nên vô cùng ôn nhu: "Đội hộ vệ Lam gia đa số là chiến sĩ, Tần gia một nửa là chiến sĩ, một nửa là ma pháp sư, Bạch gia lấy ma pháp sư làm chủ, nhưng Tần gia căn bản không có thực lực mời đến ma đạo sư. Nương tử, ngươi nói xem, bọn họ còn có thể đến từ gia tộc nào?"


"Bạch gia!" Liễu Hồ Nguyệt nhàn nhạt nhẹ thở.

Edit: Chiryu Vũ


Khi Liễu Hồ Nguyệt nói ra hai chữ Bạch gia, hai người kia hừ nhẹ một tiếng.

Liễu Hồ Nguyệt thấy bọn họ phản ứng như thế, khóe miệng nụ cười nhạt: "Không có khả năng là Bạch gia. Gia chủ Bạch gia keo kiệt vắt cổ chày ra nước, cho dù hắn có núi vàng núi bạc thì hắn cũng sẽ không thể dùng nhiều tiền mời bọn họ đến giết ta. Đối với hắn mà nói, ta căn bản là cái rắm."

Hai người bị lời nói của Liễu Hồ Nguyệt khiến cho ngẩn người. Hiển nhiên, Liễu Hồ Nguyệt đã đáp án.


Phượng Dật Hiên mỉm cười, dắt ta Liễu Hồ Nguyệt nói: "Tốt lắm, chúng ta không cần lãng phí thời gian với bọn họ. Nếu có thể thừa dịp trong vòng một canh giờ đi ra bên ngoài, vậy thì mới không lãng phí một cái chìa khóa vạn năng."


Liễu Hồ Nguyệt không phản kháng, tùy ý để hắn dắt đi. Còn hai người người kia thì bị Nhiếp Vô Song cường hãn nắm sườn mang theo.


Bọn họ đã đi nửa canh giờ, hiển nhiên, muốn ra khỏi đây trong vòng một canh giờ là chuyện không tưởng.


Cho nên, Phượng Dật Hiên liền đi chậm lại, thong dong bình tĩnh.


Nhưng càng đi vào bên trong, xung quanh lại càng tối. Bốn phía thạch bích cũng tản ra mùi mốc meo, vách tường cũng không khô mát như bên ngoài mà là ẩm ướt, còn có một ít thực vật hoang dại.


Lúc này một tiếng gầm rú vang lên làm bọn Liễu Hồ Nguyệt dừng chân.


"Đây là tiếng gì?" Dạ Huyền Khanh kinh ngạc hô, bộ dạng sợ chết nấp sau lưng Nhiếp Vô Song.


Phượng Dật Hiên kéo Liễu Hồ Nguyệt ra sau lưng mình: "Đem hai người kia đẩy ra đi."


"Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?" Hai người bị Nhiếp Vô Song mang theo lúc này mới hồi phục tinh thần. Khi nãy bọn họ vẫn không hiểu vì sao những người kia lại đem bọn họ đi theo, thì ra là để chờ thời khắc này.

Phượng Dật Hiên quay mặt nhìn, dung mạo tuấn mỹ vô song tản ra nụ cười mê hoặc nhàn nhạt, nhẹ thở: "Nghe nói bên trong mặt có một thủ hộ thú rất cười đại thích ăn thịt người, đương nhiên là bắt các ngươi đi làm đồ ăn cho nó, chúng ta có thể đi vào bình an."


"Ngươi... Ngươi, ngươi không thể làm như vậy, ngươi buông tha chúng ta, chúng ta có thể nói cho ngươi biết ai muốn giết Liễu Hồ Nguyệt." Nam tử bên phải bị lời nói của Phượng Dật Hiên dọa sợ, nước mắt đầy mặt.


"Ai muốn giết ta không quan trọng. Liễu Hồ Nguyệt ta kéo thù hận không chỉ với một hai người."

☆ Chương 200: Canh ba đêm nay diệt Liễu gia

Edit: Chiryu Vũ


"Nếu mỗi ngày ta đều phải nghĩ hôm nay ai muốn tới giết ta, ngày mai ai muốn tới giết ta, chẳng phải ta sẽ mệt chết sao?" Liễu Hồ Nguyệt cũng không có tâm tư đi quản này nọ. Hơn nữa, nếu nàng cần biết ai muốn giết nàng, nàng cũng không cần người khác nói. Còn hai người kia, có thể vì sự sống mà nói cho nàng biết bí mật mà bọn họ biết.


"Là, là nhị tiểu thư Liễu gia và chủ mẫu Liễu gia muốn giết ngươi, ngươi chẳng lẽ không muốn biết, vì sao bọn họ muốn giết ngươi sao? Thực ra bọn họ muốn giết ngươi từ sớm, chỉ là không tìm thấy cơ hội xuống tay. Hiện tại phụ thân của ngươi đã đi, còn ngươi thì lẻ loi một mình, lấy thực lực của ngươi căn bản không phải là đối thủ của chúng ta, chủ mẫu Liễu gia nhân cơ hội này xuống tay với ngươi."


"Đủ sao?" Liễu Hồ Nguyệt mày hơi nhíu: "Những lời này cũng dám nói ra. Một chút thực lực cũng không có, đầu óc các ngươi thực sự toàn phân sao? Phiền phức."


Đúng là không đáng nhắc tới. Liễu Hồ Nguyệt đã sớm biết là Tần thị ra tay, cũng biết Tần thị đã sớm biết Tần Duyệt bị nàng giết chết. Nhưng trước đó Tần thị bất động thanh sắc cũng là vì nàng lo lắng, một khi nghi thức thí nghiệm không ai chủ trì, như vậy, vị trí đại sư chủ trì sẽ bị người Lam gia cướp đi. Hiện tại, nghi thức thí nghiệm hoàn thành , Tần thị là có thể lớn mật làm chuyện bà ta muốn làm.


Sợ là từ lúc nàng trở về từ Tử Trúc sơn đã bị Tần thị theo dõi. Bằng không, vài sát thủ kia làm sao có cơ hội đung đến cấm địa Liễu gia.


Phượng Dật Hiên không kiên nhẫn vẫy tay: "Tiễn bọn họ đi."

Nhiếp Vô Song lại một lần ném bọn họ lên, bỗng nhiên, sát thủ bên trái hét to một tiếng: "Đừng giết ta, ta biết một bí mật quan trọng."


Liễu Hồ Nguyệt chau mày, nhanh tay rút thanh kiếm bên hông Phượng Dật Hiên, đặt trên cổ tên sát thủ: "Nói."

Một chữ, lại nồng đậm phiền chán và thiếu kiên nhẫn.


Hai chân của tên sát thủ mềm nhũn, không dám chậm trễ: "Liễu chủ mẫu chôn xuống vô số bao nguyên tố ở Liễu gia. Bà ta tính toán, tối nay sẽ động thủ với người Liễu gia, hơn nữa còn liên thủ với gia chủ Tần gia bình loạn Liễu gia, bảo chúng ta dùng mọi cách giết ngươi Sau này, bọn họ tiếp nhận sản nghiệp Liễu gia sở hữu, chúng ta sẽ được thăng làm hộ vệ đoàn."


"Bao nguyên tố! ?" Tâm can Liễu Hồ Nguyệt run lên, trong truyền thuyết, bao nguyên tố giống như địa lôi trong hiện đại. Không! Nó giống bom hẹn giờ hơn.


Liễu phủ rất lớn, muốn đặt bao nguyên tố ở mọi ngóc ngách Liễu phủ mà không bị người kia phát hiện, phải trải qua thời gian bốn năm năm, xem ra... Tần Duyệt đã sớm có chuẩn bị để đối phó Liễu gia.


Liễu Hồ Nguyệt dùng sức đè thanh kiếm, sát thủ lập tức kêu to: "Đừng giết ta, đừng giết ta, mọi chuyện đều là người Tần gia làm, chúng ta không liên quan. Chúng ta chỉ phụ trách tới giết ngươi mà thôi."


"Khi nào bọn họ động thủ?" Liễu Hồ Nguyệt lo lắng hỏi. Nếu như Liễu gia thật sự bị bao nguyên tố chôn vùi, Liễu phủ sẽ tan thành khói bụi.


"Canh ba đêm nay."

"Thứ —— "

"A..."

Có được đáp án, một chút do dự cũng không có, Liễu Hồ Nguyệt dùng một kiếm gạt bỏ lời tên sát thủ kia.


Sát thủ bên phải nhất thời bị dọa, kêu to: "Những gì chúng ta biết đều nói cho ngươi. Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi vì sao?"

-----------------------

Chiryu: Dạo này quá bận. Có ai vừa thi chuyển cấp xong không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net