Chương 201: Đến nơi có thủ hộ thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆Chương 201: Đến nơi có thủ hộ thú

Edit: Chiryu Vũ


"Ngu xuẩn, ta có nói nếu các ngươi nói ra bí mật quan trọng thì ta nhất định sẽ buông tha cho các ngươi sao?" Kiếm trong tay Liễu Hồ Nguyệt chuyển qua cổ người nọ, không cho người nọ có cơ hội nói chuyện, một kiếm cắt đứt yết hầu.


Hai cổ thi thể nằm bên chân bọn họ. Liễu Hồ Nguyệt cầm lấy kiếm, dùng quần áo mình lau máu trên kiếm thật sạch sẽ rồi cắm vào chuôi kiếm bên hông Phượng Dật Hiên.


"Hiện tại giờ nào?" Liễu Hồ Nguyệt nhìn bốn phía, hỏi.


"Giờ hợi." Phượng Dật Hiên trả lời: "Chúng ta còn có một chút thời gian."


Nhiếp Vô Song đi tới, hai cỗ thi thể bỗng nổi lềnh bềnh, lắc mấy cái sau đó liều phi thẳng vào vùng tối sâu không thấy đáy. Trong bóng tối, một tiếng thú rống lớn vang lên: "Rống —— "

Theo tiếng thú vang lên, huyệt động bắt đầu lay động. Bụi bẩn bám trên vách tường quanh năm suốt tháng bắt đầu phân tán. Phượng Dật Hiên chạy nhanh tới bên cạnh, bảo vệ Liễu Hồ Nguyệt: "Bên trong chính là cấm địa tối nghiêm của Liễu gia, nghe nói thủ hộ thú ở bên kia. Trước mắt, có hai con đường. Tuy rằng nghe tiếng thủ hộ thú ngay trước mắt, nhưng thực ra nơi này chỉ có một con đường mới dẫn đến cấm địa có thủ hộ thú."

Liễu Hồ Nguyệt nói: "Ta chỉ muốn tìm phụ thân ta."


"Ngươi chọn hay là ta chọn?" Phượng Dật Hiên hỏi.

"Ta." Liễu Hồ Nguyệt nâng tay, cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào con đường bên trái. Nàng chỉ biết, hiện tại nàng cần nhanh chóng tìm được phụ thân mình, sau đó chạy về Liễu gia, nếu không, nàng sẽ hối hận. Mà phụ thân nàng, hắn cũng sẽ vì sự xúc động nhất thời của bản thân mà hối hận.


Nàng không thể để Liễu gia phát sinh bi kịch kia. Liễu gia, là tâm huyết cả đời của Liễu lão phu nhân và gia tộc Liễu gia, tin tưởng lão tổ tông Liễu gia cũng không cam tâm nhìn thấy một màn như vậy.


Nàng hiện tại chỉ cầu nguyện có thể trong ngắn nhất tìm được Liễu Tường Phong.


Sau khi nàng chỉ, thông đạo phía bên trái bỗng dưng xuất hiện trước mặt nàng. Đây là một gấp khúc với rất nhiều ngã rẽ, không nhìn thấy tận cùng.


Phượng Dật Hiên nhìn thông đạo thay đổi như vậy, xoay người lại: "Hai người các ngươi đi bên phải, phát sinh tình huống gì lập tức dùng truyền âm giản truyền âm cho ta." (Edit: Chiryu Vũ)


"Người ta còn muốn đi mạo hiểm với ngươi, ngươi lại muốn bỏ chúng ta giữa đường." Dạ Huyền Khanh làm mặt "Oán phụ" nói.

Hai con ngươi xin đẹp tản mát hơi thở lạnh lẽo hung hăng liếc nhìn Dạ Huyền Khanh.

Dạ Huyền Khanh rùng mình, không nhìn hai con mắt mười phần sát thương, thân hình run lẩy bẩy nói: "Được thôi, được thôi. Không phải là tạm thời tách ra một lát sao."

Nhiếp Vô Song trêu ghẹo nói: "Hai ngươi đừng ngủ ở bên trong nhé."


"Cút ——" Tiếng gầm nhẹ khuếch tán trong thông đạo.


Nhiếp Vô Song mang theo Dạ Huyền Khanh chạy nhanh vào thông đạo bên phải.


Phượng Dật Hiên đuổi hai người bọn họ đi, ôm thiên hạ bé nhỏ vào trong lòng: "Thế này rất tốt. Bên tai cũng thanh tĩnh hơn nhiều."


Liễu Hồ Nguyệt không nói gì liếc mắt nhìn hắn, sau đó bỏ qua cái tay đang đặt bên hông mình, bước nhanh về phía trước: "Đừng lãng phí thời gian quý giá."


"Được rồi, nương tử thật vô tình." Phượng Dật Hiên bước nhanh đuổi theo.


Hiện tại Liễu Hồ Nguyệt thật sự không có tâm tư "Liếc mắt đưa tình" cùng hắn, một lòng nghĩ tới phụ thân của nàng.

Phượng Dật Hiên cũng chỉ là nàng giảm bớt cảm xúc trầm trọng, nhưng xem ra nàng còn mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của hắn.

Không biết đi bao lâu, bọn họ rốt cục cũng đi tới cấm địa.


Người kia e ngại thủ hộ thú...

Ryu: Mọingười có để ý chương này có gì lạ không nà? Chính là có sự xuấthiện của "lão tổ tông Liễu gia" đó. Thực ra ở phần trước mình cóedit là "tổ tiên Liễu gia", nhưng mấy ngày nay đọc thể loại này thìthấy các editor hay dịch là "lão tổ tông" nên mạn phép sửa. Tiện đâycũng tuyển thêm editor và beta-er. Ai có thể hợp tác với mình thìcomment ở dưới hoặc nhắn tin cho mình nhé. Một điều nho nhỏ xin nóitrước là làm không lương đâu ạ, chỉ là vì niềm vui thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net