Chương 202: Ma thú và hồ ly kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆Chương 202: Ma thú và hồ ly kỳ quái

Edit: Chiryu Vũ


Ra khỏi thông đạo hẹp nhỏ, bọn họ đi tới một hang động trống trái, bối phía đều là ma thú được tạc thành từ những khối đá lớn, phía trên còn có kiến cùng các loài bò sát.


Trên hai mắt mỗi con ma thú đều có hai ngọn đèn. Chỉ từng đó ngọn đèn cũng đủ chiếu hang động này sáng trưng..


Liễu Hồ Nguyệt bước nửa bước vào cửa lớn hang động, ngọn đèn ở hai mắt ma thú đá nháy mắt đóng lại, bốn phía tối đen.


Phượng Dật Hiên nhanh chóng túm Liễu Hồ Nguyệt về, hai mắt ma thú đá lại sáng lên.


Liễu Hồ Nguyệt kinh ngạc nói: "Là muốn không để kẻ nào vào sao?"


"Nương tử, để vi phu vào trước nhìn xem." Phượng Dật Hiên bảo vệ Liễu Hồ Nguyệt sau lưng mình: "Nàng đứng đợi ở đây. Vạn nhất vi phu không cẩn thận chết trong đó, ngươi nhớ được giúp vi phu nhặt xác."


"Phượng Dật Hiên, ngươi có thể đừng ngu ngốc như vậy có được không!" Nam nhân này luôn đối xử tốt với nàng, không phải là nàng không biết. Thế nhưng, vào thời điểm quan trọng, bảo nàng buông tay để hắn một mình mạo hiểm đi vào, nàng không làm được!


Nàng di động, gắt gao nắm lấy góc áo Phượng Dật Hiên: "Muốn đi thì cùng đi."


"Ha ha a!" Phượng Dật Hiên thoải mái cười to: "Đây là nàng đang quan tâm vi phu phải không?"


Lần đầu tiên thấy Liễu Hồ Nguyệt phân cao tháp như thế, tuy rằng biết tính cách của nàng, nhưng Phượng Dật Hiên lại cảm thấy so với những người khác, trong mắt nàng, hắn vẫn quan trọng nhất.


Liễu Hồ Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Trong hang động, một tiếng thú rống lớn vang lên, chặn lại lời nói của hai người.


"Nhân loại, ai cho các ngươi ầm ĩ như thế."


"Oanh, oanh, oanh ——" ngoài tiếng bạo thú rống còn có tiếng bước chân có quy luật chậm rãi đến gần hang động.


Hai người nhất trí nhìn con đường rất lớn phía bên trái hang động.


Một người mặc áo giáp màu đỏ từ trong đi ra,trang phục võ trang hạng nặng, như ma thú hổ sói khổng lồ. Mà trên lưng ma thú lại có một con hồ ly lông trắng như tuyết có tám cái đuôi, ánh mắt màu lục!


Bộ dạng hồ ly thoạt nhìn thập phần khả ái, hai con ngươi màu lục chứa nước, mi mày điểm một chút hồng nhạt, giống như một tiểu cô nương, càng nhìn càng thương.


Hồ ly vô cùng trấn định nhìn hai con người đột nhiên xâm nhập địa bàn của nàng, ánh mắt ban đầu quét qua người Phượng Dật Hiên, sau đó lại chuyển sang Liễu Hồ Nguyệt.


Nhìn Liễu Hồ Nguyệt, hồ ly chợt hoảng hốt... Bộ dạng đáng yêu ngây người một lát.


Cuối cùng, cúi đầu kêu "Ô" một tiếng.

Ma thú càng thêm giận dữ: "Chủ nhân của các ngươi cho phép các ngươi rời đi, cách xa nơi này trăm dặm, không cho bước vào nơi này nửa bước."


"Chúng ta đến để tìm người." Liễu Hồ Nguyệt tò mò đối với ma thú trước mắt. Đây là ma thú thủ hộ trong truyền thuyết sao? Ngoại trừ bề ngoài có chút khí phách, nó.... hình như cũng không hung tàn như trong truyền thuyết đã nói!


Đây thật sự là ma thú thủ hộ lão tổ tông để lại sao? Trong lòng nàng tồn tại một nghi vấn lớn. Nếu là ma thú thủ hộ của lão tổ tông, vậy thì.... con hồ ly ngồi trên đầu nó là như thế nào? Sao lại thế này?


Liễu Hồ Nguyệt quay đầu nhìn Phượng Dật Hiên, Phượng Dật Hiên quay đầu lại nhìn, ánh mắt muốn nói "ta cũng không biết sao lại thế".


"Nơi này của chúng ta không có người ngươi muốn tìm, lập tức cút." Ma thú giậm chân thật mạnh, ánh mắt ma thú đá bốn phía chớp liên tục, khiến cho hang động lúc tối lúc sáng.

PS: Các ngươi đều đã chạy đi đâu?

Ryu:Phần PS là của tác giả nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net